Chương 2: Sông băng Nam Cực

Editor: Tâm Thường Lạc

Tần Phỉ Nặc như mụ mị đi, “Mẹ, nhất định là mẹ nói đùa với con, có đúng không?” Quý Thiện Nhu lấy tay của cô ra, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống cô, “Trong từ điển của mẹ không có hai chữ “nói đùa”. Con dùng thời gian ở chỗ này ngây người, không bằng lúc này đi nghĩ cách làm thế nào thu phục được Lăng Dập Liệt, bởi vì thời gian của con chỉ có một trăm ngày, rất nhanh sẽ tới.”

Nói xong, Quý Thiện Nhu đi lên lầu cùng nhóm người cấp cao mở hội nghị qua video clip. Tần Phỉ Nặc dậm chân kêu rên: “Không có thiên lý mà! Ngay cả ông trời cũng không giúp tôi, thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Làm sao tôi có thể tóm được "Sông băng Nam Cực" Lăng Dập Liệt kia chứ! Còn không bằng bảo tôi đi chết đi, tôi không muốn sống, hu hu hu...”

A Thái nhìn bộ dạng cô phát điên nói: “Nhị tiểu thư, tuy rằng cô cũng rất thảm, nhưng trước mắt mà nói, thảm hơn có lẽ là đại tiểu thư mới đúng. Không phải cô nên đi an ủi cô ấy một chút à?”

Tần Phỉ Nặc cười khổ với A Thái nói: “Hình như anh nói đúng rồi ha, cảm ơn anh nhắc nhở!” Nói xong, cô đi lên lầu tìm Tần Vũ Hi.

Đẩy cửa phòng Tần Vũ Hi ra, Tần Phỉ Nặc bị hành động của cô ấy làm cho sợ hãi, cô nhắm mắt nằm trong bồn tắm, trong bồn tắm là nước đỏ như máu.

“Chị ơi, chị tỉnh đi, tại sao chị phải tự sát chứ? Sao chị nghĩ quẩn như vậy hả?” Tần Phỉ Nặc ngồi xổm ở cạnh bồn tắm lay lay Tần Vũ Hi. Tần Vũ Hi đột nhiên mở mắt ra, Tần Phỉ Nặc sợ tới mức suýt chút nữa té nhào.

“Em ồn ào cái gì chứ? Ồn chết rồi, có thể để cho chị tắm một cái ngủ một giấc không? Em phiền quá đi...” Tần Vũ Hi oán giận nói. Tần Phỉ Nặc nhìn cô còn có thể mắng chửi người, mới an tâm lại, chỉ vào nước trong bồn tắm hỏi cô: “Tại sao nước trong này đỏ như vậy? Nếu không phải chị tự sát..."Dì cả" của chị tới rồi sao?”

Tần Vũ Hi dùng tay vốc nước trong bồn tắm lên hắt cô, “Dì cả của em đến thì có! Chị pha rượu đỏ để tắm, nghe nói dùng rượu đỏ để tắm đối với da vô cùng tốt, nhất là rượu đỏ 82 năm.”

“Với trạng thái tinh thần này của chị, chẳng hề có chút giống như người mới vừa thất thân.” Tần Phỉ Nặc quan sát cô nói. “

Tần Vũ Hi cười nói: “Thất thân mà thôi, đâu phải mất mạng, chị có gì đâu mà phải đau lòng? Bổn tiểu thư chị từ năm mười tuổi đã bắt đầu có rất nhiều đàn ông theo đuổi, mấy năm qua cũng đeo không ít bạn trai do mẹ mang tới, thật ra thì, chị sớm đã cũng không còn là xử nữ rồi. Chỉ là, lần này bất cẩn bị mẹ bắt tại trận.”

“Nổi loạn vậy sao! Chị ơi, em hỏi chị, lúc mẹ bắt tại trận phản ứng của mẹ thế nào? Có kinh ngạc lắm không? Hoặc có lẽ rất tức giận?” Tần Phỉ Nặc ngước cằm lên hỏi cô.

Tần Vũ Hi quay đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Lúc ấy không để ý, tình huống quá gấp, ai còn quan tâm mẹ phản ứng ra sao.”

“Như thế xem ra, chị bị mẹ bắt tại trận, ngược lại cứu chị, rốt cuộc chị cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của mẹ Vương hậu rồi. Nhưng em thì thảm rồi, mẹ ra lệnh cho em trong một trăm ngày phải thu phục được "Sông băng Nam Cực", hiện tại đột nhiên em cũng rất muốn thất thân y như chị!”

Tần Phỉ Nặc dựa vào bồn tắm lớn ai than thở. Tần Vũ Hi hỏi cô: “Ai là "Sông băng Nam Cực" vậy?”

Tần Phỉ Nặc bày ra vẻ mặt lạnh lùng tàn bạo, bắt chước Lăng Dập Liệt, “Chính là Lăng—Dập— Liệt—.”

“Em vừa mới nói gì?” Tần Vũ Hi để thân thể trần truồng bước ra bồn tắm lớn, kích động cầm lấy cánh tay Tần Phỉ Nặc lắc lắc.

Tần Phỉ Nặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó chậm rãi nói: “Mẹ ra lệnh cho em trong một trăm ngày thu phục Lăng Dập Liệt.”

“Lăng Dập Liệt! Lăng Dập Liệt! Lại là Lăng Dập Liệt!” Tần Vũ Hi điên cuồng mà kêu lên.

Tần Phỉ Nặc nhìn cô như thấy quái vật, “Anh ta thì sao chứ?”

Tần Vũ Hi lại lần nữa cầm lấy cánh tay của cô lắc lắc nói: “Nếu như mẹ sớm nói cho chị biết người mẹ để cho chị thu phục là Lăng Dập Liệt, chị chắc chắn sẽ khống chế tốt ham muốn của mình, nói như vậy chị sẽ có tư cách đi tiếp cận anh ta.”

“Hiện đang hối hận vì thất thân sao?” Tần Phỉ Nặc hỏi cô.

Tần Vũ Hi thẳng thắn gật đầu, “Rất hối hận, vô cùng hối hận. Em gái, em có thể giúp chị mà đi nói với mẹ thật ra người bị thất thân không phải chị... “

“Chị gái, chị sẽ không để cho em thay chị chịu tiếng xấu, nói với mẹ rằng người bị mẹ bắt tại trận là em chứ?”

Tần Vũ Hi giả bộ đáng thương mà nhìn Tần Phỉ Nặc. Tần Phỉ Nặc cười nói: “Chị cho rằng mẹ của chúng ta dễ bị lừa gạt vậy sao?”

“Chị thật sự là "Chủ quan mất Kinh châu" mà! Vì ham muốn sung sướng nhất thời, cư nhiên đã bỏ lỡ Dập Liệt người đàn ông mà chị yêu nhất...”

Nhìn bộ dáng Tần Vũ Hi trách trời thương dân đầy khoa trương, Tần Phỉ Nặc cảm thấy rất buồn cười, “Chị mới cùng "Sông băng Nam Cực" gặp nhau mấy lần thôi, anh ta liền trở thành người đàn ông chị yêu nhất sao?”

Tần Vũ Hi vừa dùng vũ bộ xoay tròn lấy thân thể, vừa như thần kinh chập mạch nói: “Tình yêu của chị và Dập Liệt sớm đã nảy sinh ở trong bụng mẹ...”

Tần Phỉ Nặc nhất thời nhịn không được, phụt một tiếng bật cười, “Hả, thì ra hai người mới được thụ tinh là đã yêu nhau rồi à. Em nghĩ, nói nhảm thôi cũng không có nói quá như chị chứ?”

“Phỉ Nặc, chị mặc kệ đó, chị thật sự rất say mê anh ta, em giúp chị một chút đi!” Tần Vũ Hi lôi kéo tay Tần Phỉ Nặc mà làm nũng.

Tần Phỉ Nặc cũng học bộ dáng làm nũng của cô, “Chị gái, chị đã kiểm nghiệm qua vô số đàn ông, nhất định phải có kinh nghiệm về đàn ông hơn em, chị truyền thụ lại cho em nha, được không?”

Tần Vũ Hi phủ thêm váy ngủ, nghiêm trang mà nói với cô: “Xem như em tìm đúng người. Trên thế giới này, nhiều loại đàn ông chị đều đã chơi đùa. Em không thấy bọn họ đối với chị say mê và điên rồ thế nào đâu...” Nghiêm chỉnh chưa tới năm giây, Tần Vũ Hi lại bắt đầu chạm thần kinh.

Tần Phỉ Nặc ho khan vài tiếng ngắt lời cô, ám hiệu cô nghiêm túc lại một chút.

Tần Vũ Hi lúc này mới trở lại chuyện chính: “Nể tình chị là chị của em mà nể mặt, chị dạy cho em một chiêu, bảo đảm em tốc chiến tốc thắng.”

Tần Phỉ Nặc kích động thúc giục cô, “Chị ơi chị nói mau đi.”

“Thật ra rất đơn giản, chính là giữ nguyên cái bộ dáng bây giờ của em là được. Em nhìn xem em đi, cao ngạo, sành điệu, khí chất, tựa như nữ thần Athena, bảo đảm một giây có thể thu phục.” Tần Vũ Hi suy nghĩ đánh giá về Tần Phỉ Nặc.

Tần Phỉ Nặc nhìn mình trong gương, cười hỏi cô: “Đơn giản như vậy sao?”

Tần Vũ Hi nói: “Một chiêu này đối với một người đàn ông tương đối có hiệu quả. Nhưng một nhân vật giống như hoàng tử như Dập Liệt, nhất định là không được.”

“Thì ra là vẫn cứ nói nhảm với em? Chị gái, nếu như em gái của chị trong một trăm ngày mà không thu phục được "Sông băng Nam Cực", em lập tức sẽ mất đi tất cả những gì em đang có, chị nhẫn tâm nhìn thấy em hai bàn tay trắng sao? Chị vậy mà còn có lòng dạ thanh thản nói đùa với em...”

Thấy Tần Phỉ Nặc sắp sửa muốn trở mặt, Tần Vũ Hi không thể không đi thẳng luôn vào vấn đề, “Muốn thu phục Dập Liệt, em phải học tập thật nhiều vào truyện cổ tích «Cô bé lọ lem».”

“Chị à, em không có tâm trạng để xem truyện cổ tích, dù là «Cô bé lọ lem», hay là «Công chúa Bạch Tuyết». Nếu chị không muốn giúp em, chị cứ nói thẳng, làm gì cứ vòng vèo với em, lãng phí thời gian của em, chị rất đáng giận rồi.”

Nói xong, Tần Phỉ Nặc muốn đi.

Tần Vũ Hi giữ chặt cô, nhét vào trong tay cô một vật cứng ngắc.