Chương 11: Cuốn sách vận mệnh


Họ ăn tối trên tầng thượng của khách sạn Thời Quang.

Phong Bính Thần gọi món sườn nướng - món ngon nhất của
bếp trưởng - rồi nói với Thuần Khiết: “Em không phiền nếu anh đi một lát chứ?”.

“Vào nhà vệ sinh à?”.

“về phòng thay quần áo, nhân tiện lấy chút tiền mặt,
tránh để đến lúc không có tiền trả..

“Ở đây có thể quẹt thẻ”.

“Lát nữa ăn xong chúng ta đi xem phim..

“Xem phim?”. Thuần Khiết sững người: “Anh vừa mới nghĩ
ra à?”.

“Em không muốn sao?”. Phong Bính Thần hỏi lại.

Thuần Khiết mỉm cười và nói: “Em chỉ thấy lạ thôi, nhà
anh có máy chiếu phim, vì sao phải ra ngoài xem chứ?”.

Phong Bính Thần mỉm cười: “Không khí không giống mà.
Anh có thể mang thiết bị ở rạp chiếu phim về nhà nhưng anh không thể để khán
giả đến nhà anh xem phim. Thiết bị nào cũng tt, chỉ là thiếu chút hơi người”.

Thuần Khiết gật đầu và nói: “Vậy anh đi đi”.

“Anh quay lại ngay”.

Phong Bính Thần đứng dậy, hôn lên trán cô rồi đi

Thuần Khiết ngắm nhìn xung quanh. Những đôi nam nữ có
mặt ở đó đều ăn mặc sang trọng, nói chuyện nhẹ nhàng, đều là những người lịch
sự, nho nhã. Sau đó cô quay sang nhìn cảnh đêm bên ngoài, bầu trời sao lung
linh, rực rỡ, cảm giác như “Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên(*)”.

Đột nhiên sau lưng có giọng nói lanh lảnh: “Chân Thuần
Khiết, thì ra là cô?”.

Dưới sàn trải thảm dày, Thuần Khiết không nghe thấy
tiếng bước chân, bất thình lình bị gọi như vậy nên có chút ngạc nhiên. Ngoảnh
đầu nhìn thì thấy Ôn Đế. Cô ta kiêu ngạo vênh mặt nói: “Chồ này không phải ai
cũng có thể đến được đâu. Lần này cô lại lừa anh chàng nào vậy?”.

Thuần Khiết không thèm nói gì, lập tức giơ tay gọi
phục vụ bên cạnh: “Tôi không quen cô gái này, anh đừng để cô ta làm phiền tôi”.

Ôn Đế nghe vậy đột nhiên biến sắc.

Phục vụ nói: “Thưa cô, xin cô đừng”.

Ôn Đế lập tức ngắt lời anh ta: “Tôi cũng đến đây ăn”.

“Xin hỏi cô đã đặt trước chưa?”.

“Anh mới đến đúng không, ngay cả kiến thức cơ bản cũng
không biết?”. Ôn Đế lạnh lùng nói: “Muốn ăn ở đây phải đặt trước. Tôi đã có thể
vào được, dĩ nhiên là đã đặt trước rồi”.

Phục vụ hỏi như vậy chẳng qua chỉ là lịch sự mời cô ta
về chỗ của mình, hoàn toàn không phải hỏi thật. Nhưng không ngờ cô ta lại nói
một tràng như vậy nên có chút dở khóc dở cười.

Đúng lúc ấy Phong Bính Thần quay lại. Anh nhìn Ôn Đế
với ánh mắt kinh ngạc. Sự thô lỗ và vô lễ của cô ta đã để lại ấn tượng vô cùng
sâu sắc với anh. Đời này, người mà anh không muốn gặp lúc ăn cơm nhất chính là
cô ta.

Ôn Đế vừa nhìn thấy anh là biết Thuần Khiết “lừa” được
ai. Đây chính là điều khiến cô ta tức nhất. Sau khi bị Trác Việt bỏ rơi, Thuần
Khiết đã câu được một người đàn ông, hơn nữa mọi mặt đều rất xuất sắc. Rốt cuộc
là dựa vào cái gì chứ? Cô ta không thể hiểu được, cũng không phục,
ngọn lửa đố kị rừng rực trong lòng. Nào ngờ Phong Bính Thần bỗng nhiên mỉm cười
với cô ta, lịch sự hỏi: “Thưa cô, xin hỏi cô có danh thiếp không?”.

Ôn Đế không khỏi sững người, không biết anh có ý gì.

sững người.

Ôn Đế chần chừ một lúc nhưng vẫn lấy danh thiếp đưa
cho anh.

Phong Bính Thần đưa tay cầm, không nhìn mà chỉ nói cảm
ơn. Mặt Ôn Đế đỏ bừng. Cô ta không khách khí với phụ nữ nhưng khi gặp những anh
chàng điển trai thì lại tỏ ra vô cùng dịu dàng. Cô ta cho rằng Phong Bính Thần
xin danh thiếp của mình trước mặt Thuần Khiết là sự sỉ nhục đối với Thuần
Khiết. Điều này khiến cô ta cảm thấy rất vui.

Lúc ấy, món sườn nướng mà họ gọi được mang tới.

Phục vụ lại một lần nữa mời Ôn Đế về chồ của mình.

Nhờ Phong Bính Thần mà ngọn lửa tức giận trong lòng Ôn
Đế đã giảm xuống, cô ta ngoan ngoãn quay về chỗ của mình.

Đợi phục vụ bày thức ăn, rót rượu xong, Phong Bính
Thần mới nói: “Đi gọi giám đốc lại đây”. Một lúc
sau, giám đốc rảo bước đi tới, cung kính nói: “Anh có gì dặn dò ạ?”.

Phong Bính Thần đưa danh thiếp của Ôn Đế cho anh ta
rồi nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở đây”.

Giám đốc cầm danh thiếp, gật đầu và nói: “Tôi hiểu
rồi”.

Thuần Khiết sững người, không kìm được bật cười. Đồng
thời cũng thấy kì lạ. Vị giám đốc đó cung kính, lễ phép với anh, coi lời anh
nói như lời sếp nói. Anh ở trong căn phòng sang trọng của khách sạn, lại coi xe
của Phương Quân Hạo như xe của mình, có lẽ không chỉ đơn giản là bạn bè, chắc
chắn còn có quan hệ sâu xa hơn.

“Anh nhất định không được đắc tội khách hàng lớn!
Người ta là thiên kim tiểu thư của bách hóa Hùng Thịnh, người đẹp nổi tiếng
thành phố, có bối cảnh, có lai lịch”.

“Bách hóa Hùng Thịnh? Anh chưa nghe bao giờ. Anh mới
là người thật sự có bối cảnh, có lai lịch. Nếu em thông minh thì phải nhanh
chóng bám lấy cái cây to này làm chỗ dựa. Như thế thì em sẽ hơn cô ta gấp trăm
lần”.

Thuần Khiết nghe mà bật cười.

Phong Bính Thần nho nhã uống một ngụm rượu rồi ngước
mắt nhìn cô: “Rốt cuộc em và cô ta có vướng mắc gì?”.

Thuần Khiết bĩu môi, không nói.

Phong Bính Thần suy đoán: “Là vướng mắc trong công
việc sao? Em nghỉ việc là vì cô ta?”.

Quả thực Thuần Khiết không biết phải trả lời anh như
thế nào, chỉ nói: “Vướng mắc giữa bọn em không phải vì công việc”.

Phong Bính Thần không hài lòng với thái độ của cô, cau
mày lườm cô: “Em không tin anh?”.

Thuần Khiết thở dài rồi nói: “Chỉ là em thấy chuyện
này quá xấu hổ, ngại không muốn nói”.

“Em nói thế khiến anh càng tò mò hơn”.

Thuần Khiết lại thở dài rồi nói: “Cô ta chính là người
châm ngòi khiến em và bạn trai cũ chia tay”.

Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Phong Bính
Thần.

“Bạn trai cũ của em và đồng nghiệp của em lăng nhăng
với nhau...”.

“Họ quen nhau trước, sau đó cô ta mới trở thành đồng
nghiệp của em”.

Phong Bính Thần hiểu ra vấn đề, im lặng một lúc, bồng nhiên
bỏ dao dĩa xuống và nói: “Thế là em xin nghỉ việc?”.

Thuần Khiết không ngờ anh lại nói như thế, cũng dừng
lại nhìn anh: “Thế anh cho rằng em nên làm thế nào?”.

“Anh nghĩ em là một người rất kiên cường, nhất định sẽ
kiên trì đến cùng”.

“Ha ha”. Thuần Khiết mỉm cười chế nhạo: “Chuyện tình
cảm, chỉ một mình em thì cũng không kiên trì được...”.

“Em không buồn sao?”.

“Buồn chứ. Vì thế mồi lần em đều giảm sự kì vọng đi
một chút, đợi đến ngày nào đó chia tay thì nồi buồn sẽ vơi đi rất nhiều...”.

Phong Bính Thần sững người, bỗng chốc không biết nói
gì.

Thuần Khiết nói tiếp: “Em là một người bi quan, ngoài
phim ảnh, em vẫn chưa gặp mối tình nào đến chết cũng không xa rời. Con người ai
cũng ích kỉ”.

“Anh cũng chưa gặp. Nhưng anh tin tình yêu có thể phá
vỡ tất cả mọi trở ngại, gắn kết những người không cùng tuổi tác, không cùng
chủng tộc, không cùng tầng lớp lại với nhau...”.

“Nhưng cuộc sống sau hôn nhân thường khiến họ xa
nhau”.

Phong Bính Thần bị chặn họng, không kìm được lắc đầu
nói: “Em đúng là một người bi quan”.

Thuần Khiết cười, nâng li rượu, nhấp một ngụm rồi nói:
“Hồi em còn nhỏ, bố mẹ li hôn, bố em lấy trợ lí của ông. Hồi ấy ông mở một công
ti nhỏ, hai người cùng làm việc với nhau rồi nảy sinh tình cảm. Em sống với họ
mười năm. Em vô cùng căm hận họ..Khi nói những lời này, cô vừa khẽ lắc lắc li
rượu trên tay, vừa ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Phong Bính Thần. Thấy vẻ mặt
của anh rất nghiêm trọng, không kìm được bật cười.

Lần đầu tiên Phong Bính Thần nghe cô kể về gia đình
của mình. Mặc dù giọng điệu có vẻ rất nhẹ nhàng, bình thản nhưng anh lại rất
xúc động. Bây giờ thấy cô cười như vậy, anh lại không biết phải hiểu thế nào.

“Em đang đùa à?”.

Thuần Khiết đặt li rượu xuống rồi nói: “Không. Em chỉ
thấy vẻ mặt của anh quá nghiêm trọng. Em nói những điều này không phải là mong
nhận được sự đồng cảm của anh. Những chuyện trong quá khứ em cũng nghĩ thoáng
hơn rồi. Em nói với anh những chuyện này, là vì...”. Nói đến đây bỗng nhiên cô
dừng lại. Bởi vì cô không biết vì sao lại nói với
anh. Thậm chí cô chưa từng kể với Trác Việt. Thế nên cô quyết định bỏ qua vấn
đề này, tự giải vây cho mình: “Vì sao em lại nói chuyện này với anh nhỉ? Đúng
thật là, sao chúng ta lại nói đến chuyện này”.

Phong Bính Thần giải vây cho cô: “ừ, tại anh nhiều
chuyện quá”.

Thuần Khiết cũng nói theo: “Vậy thì chúng ta ăn thôi,
lát nữa chẳng phải còn đi xem phim sao?”.

Phong Bính Thần gật đầu, cầm dao dĩa lên ăn tiếp.

Ăn được một nửa, bồng nhiên nghe thấy tiếng xì xào to
nhỏ.

Hai người ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tiêu Ức Sơn đi
vào.

Khách sạn Thời Quang là tụ điểm của những người nổi
tiếng. Khách hàng đều là những người nổi tiếng trong giới kinh tế, tài chính,
giải trí, xuất hiện trên trang bìa tạp chí. Nhưng Tiêu Ức Sơn là ngôi sao hot
nhất trong nước hiện nay nên vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người. Đi cùng anh
còn có hai người đàn ông: ông bầu Leon và Trác Việt.

Phục vụ đưa họ đến bàn của Ôn Đế.

Thuần Khiết khó mà kìm nén được trí tò mò, cứ nhìn họ
chằm chằm. Điều này khiến Phong Bính Thần rất không hài lòng. Anh giơ
tay gõ nhẹ xuống bàn: “Này, em muốn sang bàn đó ngồi sao?”.

Thuần Khiết lập tức ngồi ngay ngắn, cười nói: “Chỉ là
em không hiểu sao họ lại đi cùng nhau?”.

“Sao không hỏi anh?”.

“Anh biết?”. Thuần Khiết ngạc nhiên, nhìn anh với ánh
mắt nghi ngờ. Nhưng Phong Bính Thần nghiêm túc gật đầu.

“Anh có đôi tai thần sao?”. Cô trêu chọc anh.

“Không”. Phong Bính Thần lắc đầu, cười và nói: “Nhưng
anh hiểu ngôn ngữ của đôi môi..

“Anh còn biết cái này?”. Thuần Khiết tròn mắt nhìn
anh.

“Dĩ nhiên”.

“Họ đang nói gì?”.

“Thế thì em phải hôn anh một cái”.

“Không phải chứ?”. Thuần Khiết chớp mắt nhưng không
thấy anh có ý nói đùa, không kìm được cười nói: “Thế thì trẻ con quá đấy”.

“Anh không bao giờ ép buộc người khác”. Anh nói rồi
lại ăn tiếp. Quả thực Thuần Khiết rất
tò mò, liền nói: “Bây giờ á?”.

“Có thể chờ một chút”.

“Thôi được, họ đang nói gì?”.

Phong Bính Thần đặt dao dĩa xuống rồi nói: “Anh ta
muốn mời Tiêu Ức Sơn làm người đại diện, hình như là một mẫu giày thể thao..

Vốn dĩ Thuần Khiết không tin nhưng nghe câu nói này
thì có vẻ không phải là giả. Cô ngạc nhiên hỏi tiếp: “Anh biết đọc môi thật
sao?”.

Phong Bính Thần hấm hứ hai tiếng: “Nếu không tin, em
có thể tự mình đi hỏi..

Thuần Khiết gió thổi chiều nào che chiều nấy, tươi
cười nói: “Chỉ là em quá ngạc nhiên thôi. Xem ra trên người anh quả nhiên có
rất nhiều khả năng đang chờ được khám phá. Mau nói cho em biết, anh còn biết
làm gì nữa?”. Cô nhìn anh chăm chú, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp mê hồn.

Phong Bính Thần rất thích vẻ mặt này của cô, liền nói:
“Quả thực anh biết quá nhiều thứ, không thể nói hết được”.

“Anh theo ai học ngôn ngữ của đôi môi vậy?”.

“Gia sư. Hồi nhỏ anh đã từng đọc trong tiểu thuyết, cảm
thấy rất thú vị nên bố mẹ đã tìm giáo viên cho anh...”.

Thuần Khiết nghe mà vô cùng ngưỡng mộ, xuýt xoa nói:
“Làm người giàu thích thật đấy”.

Phong Bính Thần sững người: “Thế là em rút ra được kết
luận đó sao?”.

“Lẽ nào không phải sao?”.

“Em cũng thật là, vừa coi thường đồng tiền, lại vừa
tôn sùng đồng tiền”.

Anh nói rất thẳng thắn nhưng Thuần Khiết không giận,
tươi cười nói: “Em là người nghèo mà. Dĩ nhiên vừa yêu vừa hận đồng tiền”.

“Bình thường em tự trọng như vậy, sao bây giờ lại
không biết xấu hổ thế”.

“Người nghèo đều như vậy, đâu phải chỉ một mình em?”.

Phong Bính Thần không làm gì được cô, lắc đầu mỉm
cười: “Anh ăn no rồi, còn em?”.

Thuần Khiết nhìn đĩa của anh, vẫn còn một nửa thức ăn
nên nói: “Thế mà đã no rồi?”.

Phong Bính Thần bực tức nói: “Bị em làm cho tức no
rồi”.

Thuần Khiết không nói gì, cúi đầu ăn tiếp.

Lúc ấy, bỗng nhiên Tiêu Ức Sơn nhìn thấy họ.

Anh sững người một lúc, sau đó quay sang nói gì đó rồi
bỏ khăn ăn xuống, đứng dậy đi về phía họ.

Phong Bính Thần nhìn thấy anh ta trước, gõ nhẹ vào đĩa
thức ăn của Thuần Khiết: “Bây giờ là lúc em thực hiện lời hứa rồi”.

Thuần Khiết nuốt thức ăn rồi hỏi: “Lời hứa gì?”.

Anh nhếch mép, cười rất gian tà: “Hôn anh. Ngay lập
tức”.

Thuần Khiết biết một người thích làm theo ý mình như
anh chuyện gì cũng làm được, đành phải đặt dao dĩa xuống, lấy khăn lau miệng,
nghiêng người hôn anh qua bàn ăn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Ức Sơn không kìm được
dừng chân.

Trác Việt cũng nhìn thấy cảnh ấy. Anh ta không ngờ
Thuần Khiết cũng có thể làm chuyện này trước mặt mọi người. Trước đây cô chưa
bao giờ có những hành động thân mật ở nơi công cộng, nói cái gì mà ảnh hưởng
khôngtốt, thì ra tất cả chỉ là nói dối. Trong lúc tức giận anh ta bất chợt đứng
dậy, định đi tới chất vấn cô. Ôn Đế giơ chân đá anh ta, anh ta mới tỉnh ngộ
rằng mình đã không còn tư cách gì để chất vấn cô nữa, bồng chốc không khỏi sững
sờ.

Tiêu Ức Sơn sững người một lúc nhưng vẫn đi về phía
họ, khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Làm phiền hai người một chút”.

Thuần Khiết nghe thấy giọng nói này, bồng chốc toàn
thân đông cứng, sau đó từ tai đến cổ đều đỏ bừng.

Phong Bính Thần buông cô ra, vẻ mặt vô cùng hài lòng,
ngẩng đầu chào Tiêu Ức Sơn: “Hi!”.

Tiêu Ức Sơn không chút biểu cảm, chỉ nhìn Thuần Khiết
và nói: “Không phiền nếu mình ngồi đây chứ?”.

Phong Bính Thần vẫn chưa nói gì, Thuần Khiết đã đỏ mặt
nói: “Dĩ nhiên rồi, mời ngồi”.

Tiêu Ức Sơn ngồi xuống, không nói gì. Phong Bính Thần
cũng không nói gì.

Ba người đều không nói gì, không khí vô cùng khó xử.
Thuần Khiết đành phải phá vỡ sự im lặng: “Dạo này thế nào?”.

“Mệt sắp chết rồi.. ”

“Sao cơ?”.

“Vì đóng một bộ phim dở ẹc mà ngày nào cũng phải tập
trong phòng thể hình...”. Anh nói rồi quay sang nhìn Phong Bính Thần, giọng
điệu vô cùng bất mãn.

Phong Bính Thần trêu chọc anh: “Trời nóng nực như thế
này mà anh vẫn kiên trì tập luyện, đúng là yêu nghề”.

Tiêu Ức Sơn không bận tâm tới sự giễu cợt của Phong
Bính Thần, nhìn Thuần Khiết và nói: “Mấy hôm trước thu dọn đồ đạc, tìm thấy vài
bức ảnh cũ và lưu bút, thì ra tháng trước là sinh nhật cậu, sao không nói một
tiếng?”.

Thuần Khiết cười nói: “Chẳng qua là già đi một tuổi,
có gì đáng chúc mừng chứ?”.

Tiêu Ức Sơn cũng cười, bồng nhiên nói với cô bằng
giọng điệu vô cùng thân mật: “Cậu đúng là chẳng có lòng dạ chút nào, với người
khác cũng thế, với bản thân mình cũng vậy. Mười năm rồi mà chẳng thay đổi gì
hết”. Nói rồi đứng dậy đưa tay vuốt tóc cô: “Thôi, mình phải về chỗ đây. Cậu ăn
tự nhiên nhé!”. Sau đó nhìn Phong Bính Thần với ánh mắt đầy thách thức rồi

Thuần Khiết bị hành động bất ngờ của anh làm cho
“choáng váng” tới mức da đầu tê liệt. Phong Bính Thần tức đỏ mặt, chỉ có thể
trút giận lên người Thuần Khiết. Anh tức
giận nói: “Xem ra hai người rất thân thiết?”.

“Không phải, bọn em chỉ là bạn học”

“Đây chính là lí do hai người thường xuyên tiếp xúc
thân mật?”.

“Bọn em không hề tiếp xúc thân mật, chỉ là trò chuyện
bình thường giữa những người bạn bình thường”.

“Hình như anh ta thích em. Hình như em cũng thích anh
ta”.

Thuần Khiết không biết nói gì, chỉ có thể công kích:
“Anh đang ghen sao?”.

“Em thấy sao?”.

“Em và anh ta chỉ là bạn bình thường, hơn nữa vĩnh
viễn chỉ có thể là bạn bình thường, cho dù em có thích anh ta hay không?”.

“Thế rốt cuộc em có thích anh ta không?”.

Thuần Khiết đang nâng li rượu, chuẩn bị uống, nghe
thấy câu này quả thực không biết làm thế nào, im lặng hai giây rồi đặt li
xuống, nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Đúng vậy, em thích anh ta”.

Giọng nói của cô rất bình tĩnh nhưng ánh mắt và ngữ
khí thì không bình tĩnh. Nhưng Phong Bính Thần chỉ gật đầu,
bình tĩnh nâng li rượu nhấp một ngụm rồi hỏi: “Ăn xong chưa?”.

Anh thay đổi chủ đề nói chuyện nhanh như vậy khiến
Thuần Khiết có chút sững sờ. Cô nhấn mạnh ngữ khí và nhắc lại một lần nữa: “Em
nói em thích anh ta”.

“Anh nghe thấy rồi”. Phong Bính Thần ngước mắt nhìn
cô, nhếch mép cười: “Câu trả lời này nằm trong dự đoán của anh. Chỉ là anh muốn
nghe chính miệng em nói ra mà thôi”.

Thuần Khiết lúng túng.

Phong Bính Thần giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, mỉm cười
và nói: “Vậy chúng ta vẫn đi xem phim chứ?”.

Thuần Khiết bực tức lườm anh: “Dĩ nhiên là đi rồi, vì
sao không đi?”.

Cô không phải là cô bé mười mấy tuổi, nói một câu
không hợp là giận dỗi bỏ đi. Mặc dù quả thực cô có chút

Phong Bính Thần đặt li xuống, mỉm cười: “Chúng ta đi
thôi”.

Thuần Khiết không biết làm thế nào, khẽ thở dài, lấy
khăn lau miệng rồi cầm túi, cùng anh đi ra ngoài. vẫn là
chiếc xe Porsche của Phương Quân Hạo.

Chưa đi được hai phút thì Phương Quân Hạo gọi điện,
lớn tiếng mắng Phong Bính Thần là hôn quân, đắm chìm trong mĩ sắc, bỏ bê công
việc, cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Thuần Khiết ngồi cạnh nghe được hai
câu, chỉ thấy toát mồ hôi lạnh.

Phong Bính Thần cũng không phản bác, đợi anh ta gầm rú
xong thì cúp máy.

Thuần Khiết không kìm được quay sang nhìn anh.

Anh hỏi: “Sao?”.

Cô lắc đầu rồi nói: “Không có gì”.

Chuyện cô đang nghĩ trong lòng có chút khó mở miệng.
Cô đang nghĩ, Phong Bính Thần tỏ rõ sự thù địch và ghen tuông trước sự xuất
hiện của Tiêu Ức Sơn rốt cuộc là có ý gì? Anh yêu cô sao? Nếu không thì diễn
trò quá khoa trương. Nếu là diễn trò thì dụng ý là gì? Nếu không phải là diễn
trò thì anh thích cô ở điểm nào?

Đừng nói cái gì mà duyên phận tiền định, cô không tin.

Từ nhỏ cô đã biết trên đời này tuyệt đối không có
chuyện không làm mà được hưởng. Cho dù là xin tiền bố mình thì cũng phải tỏ ra
ngoan ngoãn lanh lợi, chọn đúng thời điểm. Cô học hành làm việc rất chăm chỉ,
bởi vì cô biết không ai vô duyên vô
cớ đối xử tốt với mình. Đối với những chuyện từ trên trời rơi xuống, cô luôn
luôn tỏ ra nghi ngờ. Cô không mong đợi quá nhiều vào người khác, gần như là
không ôm hi vọng.

Phong Bính Thần thấy cô im lặng không nói gì, sau khi
đỗ xe xong, anh nói với cô: “Sao? vẫn còn giận anh à?”.

Thuần Khiết ngạc nhiên hỏi: “Vì sao em phải giận
anh?”.

Phong Bính Thần nói: “Em không giấu được anh đâu, rõ
ràng là vẫn còn giận vì chuyện lúc nãy. Có gì không vừa ý thì nói ra đi, cứ giữ
ở trong lòng khó chịu lắm”.

Thuần Khiết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi được, nếu
đã như vậy thì em muốn hỏi anh, anh bận tâm tới bạn khác giới của em như vậy
rốt cuộc là có ý gì? Em chưa bao giờ hỏi về cuộc sống tình cảm của anh, hỏi anh
thích cô gái nào?”.“Đó là bởi vì anh chỉ thích một người con gái”. Anh nhấn
mạnh con số.

Thuần Khiết không biết nói gì.

“Từ trước tới nay anh rất dứt khoát, thích là thích,
không thích là không thích, không đa tình lãng mạn như một số người, lúc thì
vấn vương tình xưa với bạn trai cũ, lúc lại
liếc mắt đưa tình với bạn học cũ”

Tâm trạng vốn có chút lắng dịu của Thuần Khiết khi
nghe thấy câu nói này lại căng ra. Cô cười nhạt và nói: “Cho dù em là người như
thế thì liên quan gì đến anh?! Chúng ta đang hẹn hò sao? Là quan hệ yêu đương
sao?”.

Phong Bính Thần gật đầu và nói: “Không sai?”.

“Chuyện này bắt đầu khi nào vậy?”.

“Bắt đầu từ bây giờ em là bạn gái của anh, trong mắt,
trong tim em chỉ có thể có một mình anh, hiểu chưa?”.

“Em nghe thấy chưa?”.

Dĩ nhiên Thuần Khiết đã nghe thấy, cô cảm thấy rất
kinh ngạc. Vì sao lại là cô? Một
người đàn ông được coi là hoàn mĩ như anh chắc chắn sẽ có sự lựa chọn hoàn mĩ
hơn. Cô không xuất thân trong gia đình cao quý, không phải giai nhân tài năng
gì. Cô chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, đã từng đọc qua một vài cuốn
sách, hiểu chút kiến thức thông thường. Chỉ thế mà thôi.

Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của
Phong Bính Thần rồi hỏi: “Anh nghiêm túc sao?”. Phong
Bính Thần không khỏi bật cười: “Thì ra em không những thiếu tự tin mà còn không
có cảm giác an toàn”.

Thuần Khiết bị anh nói trúng điểm yếu, gật đầu và nói:
“Vì thế xin đừng đùa với em. Anh là một người đàn ông ưu tú, sẽ có được người
phụ nữ tốt hơn”.

Phong Bính Thần nhìn cô vài giây rồi nói: “Nói như vậy
là anh bị từ chối rồi sao?”.

Thuần Khiết chần chừ một lúc rồi nói: “Có lẽ chúng ta
có thể ở bên nhau nhưng không cần sự trói buộc về danh phận...”.

“Vậy là anh vẫn bị từ chối rồi!”. Phong Bính Thần cười
một tiếng.

Thuần Khiết không biết nói gì.

“Thì ra em chỉ thích thân thể anh”

Thuần Khiết chốc nóng mặt.

“Cũng may, suy cho cùng trên người anh vẫn có thứ em
thích, không phải là không có thứ gì”.

Thuần Khiết xấu hổ tới mức chỉ muốn chui xuống đất, im
lặng một lúc rồi hỏi: “Anh còn muốn đi xem phim không?”. “Dĩ
nhiên là đi rồi, vì sao không đi?”. Phong Bính Thần cười nói.

“Vậy chúng ta đi thôi”.

Phong Bính Thần gật đầu. Hai người xuống xe, đi vào
rạp chiếu phim.

Đôi nam nữ vừa mới bày tỏ thái độ của mình cùng đi vào
rạp chiếu phim, xem một bộ phim tình cảm nhạt nhẽo, sau đó về nhà.

Thuần Khiết từ chối Phong Bính Thần, suốt buổi tối cảm
thấy rất buồn. Phong Bính Thần thì ngược lại. Anh rất cảm ơn Thuần Khiết. Cô
không những khiến anh nếm trải cảm giác lần đầu tiên được bố thí, còn khiến anh
thưởng thức cảm giác lần đầu tiên bị từ chối.

Khoảng thời gian tiếp xúc với Thuần Khiết, anh đã ít
nhiều hiểu được cô. Cô là người biết giấu mình, vẻ bên ngoài và suy nghĩ không
giống nhau, cô có một cơ chế tự bảo vệ, tính cảnh giác rất cao, lúc nào cũng
đợi lệnh hành động. Muốn phá giải mật mã tâm hồn cô không phải là một chuyện dễ
dàng. Nhưng anh có niềm tin vào bản thân.

Có điều anh phải hành động cẩn trọng, không thể để cô
chạy mất. Anh quá giàu có, gần như không có ham muốn gì là không thể thỏa mãn.
Thứ duy nhất anh muốn có được ở Thuần Khiết chính là
tình cảm của cô. Anh muốn cô yêu anh, đó mới là điều khó nhất.

Sáng sớm, bồng nhiên trời đổ mưa như trút nước. Thuần
Khiết bị tiếng mưa đập vào cửa kính làm cho thức giấc, cô nhớ ra ngoài ban công
có hai cửa sổ chưa đóng nên dậy đi đóng cửa. Sau đó về phòng ngủ tiếp.

Ngày hôm sau bị điện thoại của Phong Bính Thần đánh
thức. Cô ngái ngủ “alo” một tiếng, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng, như
không khí lạnh từ cơn mưa bão táp vào mặt, lập tức tỉnh hẳn.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”.

“Ừm, chín giờ bốn mươi, sao thế?”. Cô dụi mắt, nhìn
đồng hồ trên đầu giường.

“Đến giờ dậy rồi, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm”.

Thuần Khiết sững người rồi nói: “Em còn tưởng ngày hôm
qua đắc tội anh, anh sẽ không muốn nhìn thấy mặt em nữa...”.

Phong Bính Thần mỉm cười lạnh lùng: “Em nghĩ hay thật
đấy. Đối với một người đã đắc tội với anh, anh có lí do gì mà để cô ta được ngủ
nướng một cách thoải mái. Mau dậy đi, nội trong mười phút nữa em phải đến
khách“Sao em có thể đến đó trong mười phút được?”.

“Nếu em tiếp tục nằm trên giường thì chỉ còn lại chín
phút thôi đấy”.

Phong Bính Thần nói xong liền cúp máy.

Thuần Khiết đứng dậy làm vệ sinh, chải đầu, mặc quần
đen áo trắng đơn giản, đeo chiếc túi rồi đi ra cửa.

Từ khi bước vào tháng sáu chói chang, chưa khi nào có
mưa. Thời tiết nóng nực suốt mấy chục ngày, suýt nữa thì biến người dân của
thành phố này thành xác ướp. Trận mưa bão đêm qua dường như đã kịp thời tưới
mát cho những tâm hồn khô cạn nơi đây.

Buổi sáng thời tiết vẫn còn âm u, như thể bất cứ lúc
nào cũng có gió mưa ập tới.

Thuần Khiết hít thở không khí trong lành tươi mát rồi
bắt taxi đến khách sạn Thời Quang.

Vào đến cửa, đang chuẩn bị gọi điện cho Phong Bính
Thần thì lập tức có phục vụ bước lại mời cô vào thang máy rồi đưa cô đến một
căn phòng sang trọng trên lầu. Cô vừa nhìn đã thấy bóng dáng cao quý của Phong
Bính Thần ngồi trên chiếc sofa tối màu gần cửa sổ cùng với Phương Quân Hạo và
một đôi tài tử giai nhân nữa.

Người đàn ông là nhị công tử của tập đoàn Bắc Thần, Đường
Ca Nam.

Bên ngoài trông anh ta còn anh tuấn hơn trên trang bìa
rất nhiều. Có lẽ là do sắp kết hôn nên khí chất cũng trầm tĩnh, chững chạc hơn.
Người phụ nữ ngồi cạnh anh ta không phải là Phong Bình, vị hôn thê của anh ta
mà là một người phụ nữ lạ khí chất hơn người. Cô ta có mái tóc dài thẳng mượt,
đôi mắt to, sống mũi cao và làn da trắng hồng.

Thuần Khiết bước lại gần, nghe thấy cô ta đang bàn
luận về điện ảnh, giọng nói thanh thoát, cuốn hút, tốc độ rất nhanh, chốc chốc
lại thêm vài từ hoặc câu tiếng Anh. Khuôn mặt rất có thần, toát lên một sức hút
đặc biệt.

Thuần Khiết không biết có nên ngắt lời cô ta không bởi
vì ba người đàn ông đều chăm chú lắng nghe. ít nhất thì bề ngoài là như thế.

Người đẹp ấy cũng phát hiện có cô gái đeo túi chéo,
tóc ngắn, kính đen, rất gi học sinh đang nhìn mình, nên dừng lại hỏi: “Xin lỗi,
xin hỏi cô có việc gì không?”.

Cô ta hỏi như vậy, Phong Bính Thần và Phương Quân Hạo
đều ngoảnh đầu nhìn.

Nhìn thấy Thuần Khiết, Phong Bính Thần lập tức cười
nói: “Em đến rồi à, lại đây ngồi”. Nói rồi đập tay xuống chiếc sofa bên cạnh. Anh tỏ
ra rất thân thiết, ân cần, tự nhiên như không, như thể chuyện tối qua chưa hề
xảy ra. Thuần Khiết không thể không khâm phục anh. Nếu anh đã không bận tâm,
thì cớ gì cô phải để bụng nữa, cô mỉm cười bước lại, ngồi xuống cạnh anh.

“Chưa ăn sáng đúng không?”.

“Chưa”.

“Uống gì?”.

“Trà sữa”.

Anh gọi phục vụ yêu cầu mang một cốc trà sữa nóng, sau
đó lại giới thiệu cô với mọi người.

Cô đã gặp Phương Quân Hạo. Đường thiếu gia là nhân vật
nổi tiếng của thành phố Thánh Anh, là người anh tuấn, phóng khoáng nhất trong
số các công tử nhà giàu, độ nổi tiếng không kém gì Tiêu Ức Sơn. Chỉ có thân
phận của người đẹp tóc dài kia là có chút bất ngờ. Cô ta là đạo diễn, tên là
Tống Ngải Lâm, nhìn mặt thì có vẻ không quá ba mươi tuổi. Thuần Khiết liếc nhìn
cô ta, trong đầu không ngừng tìm kiếm những tác phẩm mà cô ta đạo diễn.

Kết quả tìm kiếm là không.

Với việc cô trở thành trợ lí của Phong Bính Thần thì
người ngạc nhiên nhất là Phương Quân Hạo. Anh ta tròn mắt
nhìn Phong Bính Thần rồi hỏi: “Cô ấy trở thành trợ lí của cậu khi nào vậy? Sao
mình không biết?”.

Phong Bính Thần chê anh ta lắm chuyện, lạnh lùng nói:
“Chuyện của tôi cần phải báo cáo với cậu khi nào vậy?”.

Nghe vậy, Đường Ca Nam không khỏi bật cười.

Phương Quân Hạo đã quen “mặt dày” khi ở cùng anh, cười
khì khì và nói: “Hỏi thế thôi mà”. Nói rồi quay sang lè lưỡi với Thuần Khiết.
Thuần Khiết cười, sau đó anh ta lại nói với giọng điệu như cha xứ: “Đứa con
đáng thương của ta. Con nhất định phải cẩn thận đấy. Con đang chơi với ma quỷ.
Phong đại thiếu gia của chúng ta chưa bao giờ bị thua lồ trong buôn bán”

Anh nói như vậy khiến mọi người đều cười.

Đường Ca Nam âm thầm quan sát Thuần Khiết. Ấn tượng
đầu tiên cô để lại cho người khác là nhã nhặn, thanh tó, đằng sau chiếc kính
gọng đen là một đôi mắt sáng đến lạ thường, một đôi mắt đen sáng hiếm có. Đôi
mắt này giống như một cái hố đen sâu, khiến người ta muốn khám phá.

Tống Ngải Lâm vốn không để ý đến cô trợ lí lầm lì ít
nói lại có chút nhút nhát này. Nhưng thấy ba anh chàng kia đều cười có vẻ rất
tình cảm nên không kìm được liếc mắt nhìn cô
từ đầu đến chân.

Da trắng, đôi mắt sáng ngời, cơ thể không đẫy đà nhưng
cân đối, miễn cưỡng chấp nhận được, quần áo loại trung bình, không có trang
sức, xem ra cũng chỉ là một người ở tầng lớp bình dân, chưa chắc có điểm nào
đặc biệt nổi trội. Còn Phong Bính Thần - cô ta đưa mắt nhìn Phong Bính Thần,
ánh mắt không kìm nén được vẻ ngưỡng mộ. Anh đúng là người đàn ông hấp dẫn nhất
trong số những người đàn ông mà cô đã gặp trong đời. Cơ thể, tướng mạo, khí
chất, phong độ, cách ăn nói đều không thể chê vào đâu được, là thứ đồ xa xỉ
trong số những đồ xa xỉ.

Hàng loại vừa và đồ xa xỉ, thứ hạng cao thấp rõ ràng,
không thấy có bất kì điểm chung nào.

Cô ta thầm so sánh, đánh giá trong lòng nhưng lại biểu
hiện ra bên ngoài mà không hề hay biết.

Nhờ sự dạy bảo từ gia đình và mẹ kế mà Thuần Khiết rất
giỏi quan sát sắc mặt của người khác. Những biến đổi nhỏ trên khuôn mặt Tống Ngải
Lâm và nụ cười giễu cợt của cô ta đều không qua được mắt cô. Đặc biệt là ánh
mắt cô ta nhìn Phong Bính Thần. Là một người phụ nữ, cô rất hiểu ý nghĩa của
ánh mắt đó. Cô cũng biết một người đàn ông như Phong Bính Thần quả thực khiến
người ta không thể cưỡng lại được, lựa chọn anh cần có sự tự tin và dũng khí rất
lớn, phải tươi trẻ giống như những em tuổi teen xinh đẹp. Còn cô thì lại thiếu
cảm giác an toàn.

Chỉ có điều vận mệnh cũng thật trớ trêu. Tối qua cô
vừa mới từ chối anh. Hôm nay đã xuất hiện một nữ đạo diễn xinh đẹp nhìn anh với
ánh mắt đưa tình, vẫn còn chưa quá hai mươi tiếng cơ mà, rõ ràng là cố tình
khiêu khích cô.

Họ tán gẫu vài câu rồi tiếp tục chủ đề lúc nãy, bàn
luận về bộ phim sắp quay rồi lại nói về những bộ phim khoa học viễn tưởng cùng
loại, ekip làm phim... Thuần Khiết ngồi cạnh nghe cũng biết thêm nhiều thứ.
Nhưng cô chưa ăn sáng, bụng đình công kêu ọc ọc hai tiếng. Đúng lúc ấy không ai
nói gì nên tiếng kêu nghe rất rõ.

Cô đang thấy khó xử thì bồng nhiên Phong Bính Thần đưa
tay xoa bụng và nói: “Tôi đói rồi, chúng ta lên trên ăn trư

Đường Ca Nam lập tức đồng ý. Anh không hiểu về điện
ảnh, đầu tư tiền chủ yếu là muốn lấy lòng vợ sắp cưới. Phải nghe những lời nhảm
nhí này suốt mấy tiếng khiến anh rất ngán ngẩm. Nghe Phong Bính Thần nói vậy,
anh là người đầu tiên đứng dậy hưởng ứng.

Những người khác cũng đứng dậy, cùng lên tầng thượng
dùng bữa.Thuần Khiết nhìn Phong Bính Thần, dùng ngôn ngữ môi cảm ơn anh. Anh
tinh nghịch nháy mắt với cô.

Địa điểm ăn trưa đặt tại phòng của Phong Bính Thần.

Trong bữa ăn không nói tiếp về điện ảnh mà nói một vài
chuyện gia đình nhẹ nhàng.

Thế là Thuần Khiết được biết rằng Tống Ngải Lâm là chị
họ của Đường Ca Nam, cháu gái của Tống Tiêm, ông trùm điện tử. Cô ta định cư ở
nước ngoài, đã từng quay hai bộ phim nghệ thuật, có chút danh tiếng trong làng
điện ảnh nhưng không được đông đảo khán giả biết đến. Gần đây lại muốn thử sức
với phim thương mại, đúng lúc em họ có ý này nên cùng hợp tác.

Được biết nam chính là bạn của Đường Ca Nam, vì thế
nhà họ Đường bỏ tiền quay bộ phim này. Chỉ vì gần đây anh ta bận chuẩn bị hôn
sự với Phong Bình, không có thời gian nên tạm thời do Phong Bính Thần đứng ra
phụ trách chuyện này.

Nói đến vị nam chính này, quả thực Thuần Khiết rất tò
mò, không biết rốt cuộc anh ta có thực lực gì mà được tâng bốc như thế? Cô rất
muốn hỏi Phong Bính Thần nhưng lại không tiện ngắt lời họ. Nào ngờ một lúc sau,
Tống Ngải Lâm thay cô hỏi câu hỏi này. “Khi
nào tôi mới có thể gặp diễn viên chính?”.

Đường Ca Nam nói: “Cậu ta đi nghỉ hè rồi, đợi cậu ta
về rồi tính”.

Tống Ngải Lâm lại nói: “Cậu ta có ý kiến gì về kịch
bản không?”.

Đường Ca Nam nói: “Em vẫn chưa hỏi cậu ta”.

Tống Ngải Lâm có chút không hài lòng với cách làm việc
của Đường Ca Nam, cau mày nói: “A Nam, bộ phim này là dành riêng cho cậu ta.
Chị là đạo diễn, đến bây giờ vẫn chưa gặp nam chính. Đây là một chuyện rất nực
cười”.

“Chẳng phải chị đã nhìn ảnh cậu ta rồi sao?”.

“Ảnh và người có thể giống nhau sao? Chị phải làm quen
với cậu ta, phải thật hiểu cậu ta, biết tính cách, sở thích của cậu

“Em biết rồi”. Hình như Đường Ca Nam rất sợ cô ta sẽ
nói không ngừng nên vội vàng nói: “Chị vừa mới về nước mấy hôm, thời tiết lại
nóng nực thế này, chi bằng nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy làm việc..

Tống Ngải Lâm không còn gì để nói: “Em là người đầu tư
ung dung nhất mà chị từng gặp”.

Câu nói này khiến mọi người đều bật cười.

Phương Quân Hạo nói: “Vốn dĩ là nghiệp dư mà”.

Đường Ca Nam nói: “Để tối em gọi điện cho cậu ta, bảo
cậu ta nhanh chóng quay về. Chị có thể nói chuyện với những diễn viên khác
trước, Tiêu Ức Sơn, cố Băng, còn một nữ diễn viên phụ vẫn chưa tìm được người
thích họp...”.

Nói đến chuyện này, Tống Ngải Lâm lại tỏ ra không vui:
“Nam phụ là một vai hoạt bát, dí dỏm, Tiêu Ức Sơn quá khô, không họp chút nào.
Rốt cuộc các cậu nghĩ thế nào vậy?”. Nói đến câu cuối cùng thì cô ta quay sang
Phong Bính Thần.

“Sao cô biết anh ta quá khô?”. Phong Bính Thần mỉm
cười hỏi lại.

“Xem MV của anh ta thì biết, lúc nào cũng chỉ có một
vẻ mặt”.

Thuần Khiết nhớ tới khuôn mặt của Tiêu Ức Sơn, quả
thực không có nhiều biểu cảm, không kìm được mím môi cười.

Phong Bính Thần thư thả nói: “Xem ra cô Tống cũng là
fan của anh ta, lại còn xem MV của anh ta”.

Tống Ngải Lâm lắc đầu rồi than phiền: “Nam chính đã
lạnh như băng rồi, nam phụ lại mời Tiêu Ức Sơn, tôi không
muốn phê bình anh ta. Quả thực anh ta hát rất hay nhưng nói đến diễn xuất, ngay
cả bản thân mình anh ta cũng không diễn được, sao có thể đóng phim được đây?”.

“Nhưng nhờ vào khuôn mặt ‘đàn bà’ của anh ta, tối
thiểu cũng có thể đảm bảo được rằng có năm mươi vạn khán giả mua vé vào rạp”.

Tống Ngải Lâm không nói nữa. Cô ta và Phong Bính Thần
mới gặp nhau lần đầu, không tiện thẳng thắn phản bác anh. Ngoài ra những điều
anh nói cũng là sự thực. Quả thực Tiêu Ức Sơn có sức hút mãnh liệt, có thể đảm
bảo cho lượng rating.

Thuần Khiết cúi đầu không nói gì. Trong đầu vẫn đang
suy ngẫm về câu nói “ngay cả bản thân mình anh ta cũng không diễn được”. Đúng
vậy, Tiêu Ức Sơn là ngôi sao nổi tiếng. Nhưng khi xử lí mọi việc, anh không tỏ
ra khôn khéo giống như những ngôi sao nổi tiếng khác. Thậm chí anh còn không
thèm ngụy trang. Xét từ góc độ này thì quả thực là ngay cả bản thân mình anh
cũng không diễn được.

Ăn cơm xong, mọi người ra phòng khách uống trà.

Tống Ngải Lâm tiện thể tham quan cả gian phòng. Đúng
là tinh xảo, xa hoa tới mức không thể thêm bớt. Ở nước ngoài cô đã nghe tin em
họ tìm được một cô bạn gái thần bí lai lịch không bình thường. Vì cô ta mà
không tiếc mâu thuẫn với gia đình,
thậm chí ném năm tỉ mua biệt thự. Lại nghe nói nhà họ Phong vô cùng giàu có.
Khách sạn Thời Quang vẫn là tài sản dưới tên họ. vốn dĩ vẫn còn chút nghi ngờ
nhưng bây giờ xem ra những lời đồn đều là sự thật.

Cô cầm cốc trà trên tay, khẽ hít hương thơm của trà
long tỉnh thượng hạng, mắt nhìn chiếc cốc tinh xảo, quý giá hơn cả trà. Đúng
vậy, tất cả mọi thứ ở đây đều rất tinh xảo, rất quý giá, chỉ trừ... cô trợ lí
quê mùa trước mắt.

Cô đưa mắt nhìn Thuần Khiết.

Vì không thể xen vào cuộc nói chuyện của họ nên Thuần
Khiết sắp thiếp đi trên sofa. Cứ đến mùa hè là cô lại không có tinh thần, lại
thêm đêm qua ngủ không ngon giấc. Lúc này com no rượu say rồi, ngồi trong căn
phòng điều hòa mát lạnh, dựa lưng vào chiếc sofa mềm mại dễ chịu, nghe cuộc nói
chuyện không liên quan đến mình, cũng không ai hỏi ý kiến của cô nên khó tránh
khỏi cảm thấy buồn ngủ.

Phong Bính Thần đã sớm nhận ra điều đó, liền tìm cơ
hội kết thúc cuộc nói chuyện. Hai chị em Đường Ca Nam đứng dậy chào, Thuần
Khiết lập tức tỉnh ngủ, cùng mọi người tiễn họ ra thang máy.

Sau khi về phòng, Phương Quân Hạo trêu cô: “Cô Thuần
Khiết, xin cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, là trợ lí của anh Phong, anh ta
trả lương cho cô bao nhiêu?”.

Phong Bính Thần tranh nói trước: “Chuyện này không
liên quan đến cậu. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng có làm phiền
chúng tôi”.

Phương Quân Hạo lập tức tỏ vẻ bị tổn thương, than thở
với Thuần Khiết: “Cô nhìn thái độ của cậu ta kìa. Tôi khổ sở vì cậu ta hai, ba
tháng nay, vậy mà cậu ta không những không trả tôi một hào nào, lại còn qua cầu
rút ván, quả thực khiến người ta quá đau lòng. Cô cứ lấy tôi mà làm gương, nhất
định phải cẩn thận đấy...”.

Thuần Khiết nghe mà không nhịn được cười.

Phong Bính Thần biết rõ chiêu trò của anh ta nên không
thèm để ý mà kéo tay Thuần Khiết rồi nói: “Chúng ta vào thư phòng ngồi, để mặc
cho cái k mặt dày này ngồi ở đây”.

Nói rồi liền kéo Thuần Khiết đi.

Tuổi của hai người cộng lại đã hơn sáu mươi rồi mà vẫn
trẻ con như vậy khiến cô thấy buồn cười.

Thư phòng rộng khoảng một trăm mét, hai bên tường đều
là giá sách, ở giữa có một chiếc bàn rất to, sofa, bàn trà, máy tính, điện
thoại, máy in, máy fax đủ cả, giống như một thư
viện thu nhỏ. Đĩa phim, đĩa nhạc, sách được phân loại rõ ràng, sắp xếp gọn gàng.
Cho dù là các tác phẩm văn học nổi tiếng hay tiểu thuyết bình thường đều là
sách xuất bản lần đầu, có tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp. Thuần Khiết lấy
một cuốn ra xem, phấn khích hỏi: “Tất cả chỗ sách này đều là của anh sao?”.

“E rằng khiến em thất vọng rồi, phần lớn sách ở đây
đều là của Phương Quân Hạo”.

“Anh đọc được mấy cuốn rồi?”.

“Rất ít. Anh là một công tử đào hoa không có học”.

“Em rất thích chỗ này, nằm mơ cũng muốn có một thư
phòng như thế này”.

“Nơi đây lúc nào cũng mở cửa đón tiếp em”.

Thuần Khiết quay sang nhìn anh, sau đó quay lại, ngửa
cổ nhìn giá sách. Phong Bính Thần cảm thấy ánh mắt đó của cô vô cùng yêu kiều
nên rất thích thú. Khuôn mặt cô khi nhìn nghiêng trông hết sức dịu dàng, đôi
lông mi dày khẽ rung rung, ánh mắt lướt nhìn theo giá sách rồi lại đến trước
giá để đĩa phim. Bồng nhiên anh nhớ tới trong một bài viết nào đó, cô đã tự
nhận mình là người phụ nữ dùng sách báo để thay thế mĩ phẩm, không kìm được mỉm
cười.

Trên giá để đĩa phim là những bộ phim nổi tiếng những năm bốn
mươi của thế kỉ trước, có toàn bộ phim của Josef von Sternberg (**) hợp tác
cùng Marlene Dietrich(***). Hai mắt Thuần Khiết sáng lên như bắt được vàng:
“Nếu buổi chiều anh không bận thì chúng ta ở đây xem phim được không?”.

Trước đôi mắt lấp lánh như ánh sao này, Phong Bính
Thần sao có thể từ chối được.

Suốt cả buổi chiều hai người ở trong thư phòng, ngắm
nhìn Dietrich xinh đẹp, gợi cảm, phong tình - nữ thần gợi cảm của Hollywood
những năm bốn mươi của thế kỉ trước, người duy nhất có thể sánh ngang với Greta
Garbo(*)’

Phong Bính Thần cùng cô xem bộ đầu tiên, đến bộ thứ
hai thì hai mí mắt dần dần trĩu xuống. Khi Thuần Khiết rời mắt màn hình thì
phát hiện anh đã nằm gục trên sofá.

Lúc ngủ trông anh càng đáng yêu hơn, dáng vẻ yên tĩnh,
ngây thơ, đôi lông mi dày và cong, vẻ đẹp không thể thêm bớt của anh giống như
luồng sáng phát ra từ một viên kim cương quý giá khiến cô đau mắt, đồng thời
cũng làm cô mê đắm. Đôi mắt của anh quá đẹp, khiến người ta khó mà nắm bắt
được. Nụ cười của anh quá cuốn hút, khiến người ta bất an. Nếu có thể biến anh
thành một người gỗ xinh xắn mang bên mình, thế thì thật hoàn mĩ. Dietrich
trong Shanghai Express (**)’ có một câu thoại nổi tiếng thế giới: “Đổi tên của
tôi thành ‘bách hợp Thượng Hải’, chỉ dựa vào một người đàn ông là không đủ”.
Cũng như vậy, Phong Bính Thần trở thành người đàn ông hấp dẫn như vậy, tuyệt
đối không phải là công lao của một người phụ nữ. Có câu “Nhất tướng công thành
vạn cốt khô”(***)’, đằng sau vạn người mê là vô số cô gái tan nát cõi lòng. Cô
đâu có tự tin để có thể trở thành người cười đến cuối cùng?

Từ chối anh, quả thực rất nuối tiếc. Thôi được, cô
thừa nhận, bắt đầu từ giây phút từ chối anh cô đã hối hận. Những ngày sau đó
đối với cô là sự giày vò. Ý chí của cô sẽ không ngừng đấu chọi với ham muốn của
cô. Thuần Khiết lại nhìn khuôn mặt đẹp đẽ mê hồn ấy, giống như một quả dâu tây
thơm ngon chín mọng, đặt cạnh miệng nhưng không thể ăn. Đặc biệt khi nghĩ đến
chuyện quả dâu tây này chính mình đã chủ động từ chối, cảm giác thật sự rất tồi
tệ, không còn tâm trạng nào để xem phim nữa.

Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu tròi âm u xám
xịt, những đám mây đen xuống thấp, có vẻ như sắp mưa nhưng chưa mưa, kiểu thời
tiết oi bức khiến người ta khó chịu. Im lặng một lúc, cô lại ngoảnh đầu nhìn
Phong Bính Thần đang ngủ say trên sofa, thầm thở dài một tiếng rồi quay người
đi đến trước giá sách, ngây người nhìn. Cô không
còn tâm trạng nào để đọc sách nữa, cuốn nào cũng không vừa ý.

Ngón tay lướt qua gáy sách như cưỡi ngựa xem hoa, tiện
tay rút một cuốn rồi mở một trang bất kì thì đọc được một câu: “Trong cuốn sách
vận mệnh chúng ta đứng cùng một hàng chữ”.

Cô không khỏi sững người.

Nếu lúc này cô bạn thân Tường Vi của cô cũng ở đây thì
nhất định cô ấy sẽ nói đây là một điềm báo. Giống như trong bộ phim tình cảm
Runaway Bride (*****)’ mà Richard Gere và Julia Roberts thủ vai chính, bạn thân
của Julia đã an ủi cô rằng đêm qua mình đã mơ thấy một đàn nhạn xếp thành hai
chữ V. Hai chữ V ghép thành w, có nghĩa là wedding, đám cưới.

Trong sách nói, câu nói này là lời thoại của
Shakespeare trong vở kịch nổi tiếng Romeo và Julie

Nhưng Romeo và Juliet là một bi kịch. Nếu đây là một
điềm báo thì không được tốt lắm.

Nghĩ đến đây, Thuần Khiết không khỏi bật cười, cảm
thấy mình quá nhạy cảm, lại đi tin chuyện này. Cô nhắm mắt, cố gắng gạt những ý
nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. Nhưng vẫn không thể tập trung được. Cô lại
đến trước máy tính, vào mạng tra về cung hoàng đạo.

Cung Cự Giải trong tháng bảy, từ khóa là phối hợp.

Bỏ qua nghề nghiệp.

Cột tình cảm có viết: Muốn có một hồi ức ngọt ngào kì
thực rất khó. Sự che giấu của cả hai lúc này chỉ có thể làm cho ngọn núi băng
càng kiên cố. Vì sao bạn không hạ quyết tâm? Trước khi vẫn còn lựa chọn, quay
lại là bờ.

... Kiểu gì vậy. Cô lại mở các cung khác ra xem, hầu
hết toàn là những câu na ná nhau theo kiểu “đa zi năng”. Cô thấy mình thật ngu
ngốc khi xem cái thứ này. Trước đây cô không hề tin, bây giờ lại đi xem chúng.

Cô đặt sách lên bàn, khẽ mở cửa phòng, định ra quầy
bar tìm chút gì uống. Vừa bước đến trước quầy bar thì nghe thấy bên trong có
tiếng động, sau đó là sự xuất hiện của một người đàn ông tóc màu bạc.

Cô ngạc nhiên. Đối phương cũng ngạc nhiên, hỏi cô bằng
tiếng Anh: “Cô là ai?”.

Thuần Khiết nói: “Tôi là trợ lí của anh Phong”.

Người đó sững người, đưa tay đẩy lại chiếc kính rồi
hỏi lại: “Cô là trợ lí của cậu ấy, vậy tôi là gì?”. Thuần
Khiết không khỏi sững sờ, cô quan sát ông ta một hồi. Người đàn ông này khoảng
năm mươi tuổi, béo lùn, nhưng đôi mắt rất thông minh, toát lên một khí chất
khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Cô lịch sự cười và nói: “Chào ông, tôi họ Chân..

Nghe vậy, bồng nhiên đối phương nở nụ cười thân thiện:
“Ồ, thì ra cô chính là cô Chân...”. Ông cúi người, đưa tay về phía cô: “Tôi là
Weir”.

Chú thích:

(*) Đây là câu thơ trong bài thơ Vọng Lư
sơn bộc bố (Xa ngắm thác núi Lư) của Lí Bạch - một trong những nhà thơ danh
tiếng nhất thời thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung, được hậu bối tồn
làm Thi Tiên. Dịch nghĩa: Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.

(**) Josef von Sternberg (1894-1969) là
đạo diễn người Mĩ gốc Áo nổi tiếng ở Hollywood.

(***) Marlene Dietrich (1901-1992) là một
diễn viên, ca sĩ người Mĩ gốc Đức từng được đề cử giải Oscar. Bà được coi là
diễn viên Đức đầu tiên thành công ở Hollywood.

(*)’Greta Garbo (1905-1990) là một diễn
viên người Mĩ gốc Thụy Điển và là một trong những diễn viên nổi tiếng nhất
trong thời kì vàng son của Hollywood.

(**)’ Shanghai Express là bộ phim Mĩ nổi
tiếng của đạo diễn Josef von Sternberg, do nữ diễn viên tài sac Marlene
Dietrich thủ vai chính.

(***)' Đây là câu thành ngữ có nghĩa đen
là: Một vị tướng khi đã tấn công
vào thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn người chết. Ở đây được dùng để ví với tướng
mạo của Phong Bính Thần đã đánh gục biết bao trái tim các cô gái.

(****)' Runaway Bride (Cô dâu chạy trốn)
là một bộ phim hài Mĩ của đạo diễn Garry Marshall, được công chiếu năm 1999.