Chương 3 - P1

hồ phía dưới….
“Phải,trước giờ mình luôn bị ăn hiếp…Không đứa này thì đứa khác…Tụi nó đều giống nhau…Đều ỷ mạnh hiếp yếu…Chúng nó không bắt sâu bỏ lên đầu mình thì cũng trộm đồ của mình giấu đi…Mình có làm gì đâu mà bị chúng đối xử như thế…Tại sao???Tại sao chứ???….Tại sao người bị ức hiếp luôn luôn là mình?…Mình….Mình phải trả thù….trả thù tất cả bọn nó….”
Nghe câu chuyện,Nhân Mã đập bàn búc xúc.
_Trời ơi,cậu quá đang lắm Song Tử!Cậu có biết là vì cái điện thoại đó mà nó bị dì nó đuổi ra khỏi nhà,phải lang thang,vất vưởng nhà họ hàng mấy ngày trời không???Lại còn kêu nó nhảy lầu nửa chứ,sao cậu ác quá vậy?
_Mình…mình chỉ muốn đùa…Ai ngờ nó làm thật!
Giờ ra về…
Song Tử là đứa ra về sớm hơn tất cả.Nó đi vội vàng,gấp gáp như thể muốn mau mau thoát khỏi cái nơi ma quái này.Về nhà,nó sẽ được an toàn.Nó nghĩ thế và chỉ còn cách nghĩ như thế mới an tâm hơn.Nhưng đi được nửa đường,nó chợt nhớ ra mình đã để quên thứ gì ở trường.
“Điện thoại?Điện thoại của mình đâu rồi!?”
Nó lục lọi khắp các túi trên người và trút cả cặp sách ra tìm.Nhưng cái điện thoại đã bóc hơi tự lúc nào.
“Mất điện thoại mẹ sẽ giết mình mất!”
Nghĩ tới đó,nó run như cầy sấy…Phải quay lại trường ư?Vào lúc này!?Bây giờ chắc chẳn còn ai ở trường đâu.Song Tử tỏ ra là đứa tinh quái,tích bảy trò nhưng lại là đứa sợ ma.Nhưng ma và…mẹ cái nào nguy hiểm hơn.E hèm,chắc chắn là mẹ.
Đồng hồ chỉ mới 5h30,trời còn chưa sập tối,Song Tử nghĩ là nó sẽ quay về nhanh thôi,trước khi màn đêm buông xuống.Nó chạy hụt hơi về trường,đầu óc rồi mù và trống rỗng như có ma xui quỷ khiến.
Trường trung học Twenty Stars lúc này là cái chùa Bà Đanh thứ thiệt,không có lấy 1 bóng người.Chỉ có mấy con quạ trên cây bàng cạnh dãy lầu B và kêu lên quan quác.
Tiếng giày Song Tử vang khắp cả hành lang vắng lặng.Nó chạy ngay vào lớp 10CA3 và lục lọi ngăn bàn của mình.May mắn,cái điện thoại vẫn còn đây.Nó thở phào nhẹ nhõm vừa lấy áo lau lau chùi chùi màn hình điện thoại vừa vui vẻ bước ra.
“Quác!”
Tiếng một con quạ vừa sà xuống cành cây đối diện lớp làm Song Tử giật mình ngước mặt lên.Ngay lúc đó,nó lại nghe tiếng bước chân tiến lên từ cầu thang bên trái phòng học.Hai chân Song Tử như bị đóng băng,nó nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
1 dáng người nhỏ nhắn,ướt đẫm và nhếch nhác với làn xa trắng bệch,mái tóc loà xoà che khuất mặt.Người đó bước chầm chậm lên lầu…
Lũ quạ càng ngày càng kêu lên inh ỏi.Quạ là loại động vật thích ăn xác chết,chúng chỉ phản ứng như vậy khi nghe thấy…mùi tử thi.
Quả thật,từ con người kì lạ ấytoát ra 1 mùi rất khỏ chịu.Nó tanh tửi,hôi thối và khiến người ta buồn nôn.Người đó trừng mắt nhìn Song Tử.Cái nhìn thấu cả tâm can.Đôi mắt đỏ lừ như con quỷ dữ đội mồ sống dậy.Và…nó nghiến răng ken két để nhả ra từng chữ bằng cái giọng the thé khó nghe:
“Mày…phải chết!…Phải chết!”
Song Tử hét lên thất thanh.Nó cố chạy thật nhanh xuống lầu mặc dù 2 chân đang mềm nhũn…
________o0o________
Nhạc chuông bài On the floor làm Mã Mã đang ngủ gục trên bàn học (Cô nàng đang làm bài tập) ngồi bật dậy.
_A lô!Đứa nào gọi vậy?-cô lè nhè trong tiếng ngáp.
Đầu dây bên kia phát ra thứ âm thanh cực kì hỗn độn và ma quái.Đó là tạp âm của tiếng khóc,tiếng la hét,tiếng cười,tiếng bước chân,…và… tiếng nói của 1 cô gái:
“Cứu…cứu tôi với!Làm ơn tha cho tôi,tha cho tôi,tôi không cố ý,không cố ý mà!!!…”
Âm thanh kì dị đó làm Nhân Mã bừng tỉnh, cô vừa kịp nghe lời kêu cứu đó thì bên kia chỉ còn là những tiếng rè rè như cái radio mất sóng.
Điện thoại báo cuộc gọi vừa nhận là từ…SONG TỬ!
Tiếng chuông nhà thờ lại vang lên kèm theo tiếng đập cánh loạn xạ của lũ dơi…
Bây giờ là 0 giờ 0 phút 0 giây….
Điện thoại lúc nửa đêm không bao giờ là điềm tốt!
________o0o________
_Mất tích!Song Tử mất tích rồi!?
Nhân Mã dường như muốn nhảy dựng lên khi nghe tin đó từ Thiên Yết. Tiểu Yết thở hồng hộc,mặt cắt không còn 1 giọt máu.
_Hôm…hôm qua mẹ nó gọi đến nhà mình hỏi thăm,mình mới biết cả đêm qua nó không về nhà,tìm đâu cũng chả thấy.
Quả nhiên,hôm nay Song Tử không đi học.Thầy giáo không đề cập tới nguyên nhân nhưng cả khối 10 ai cũng rùng mình.Sau Song Ngư,có khi lại là Song Tử.Thế là Song Tử biến đi như thế suốt mấy ngày trời.Không ai biết nó đi đâu cả…
________o0o________
Giờ ra chơi,bọn học sinh khối 10 lại tiếp tục bàn tán không chỉ về sự biến mất đột ngột của Song Tử mà còn về cái nick Y! Nguoibantrongbongtoi.
“Bọn mày sẽ chết trước ngày trăng tròn 17…Khi đó ta sẽ đội mồ để trở lại nhân gian…”
_Hôm qua lại có cái mail lạ như thế gửi vào nick mình.Cậu có nhận được không?-Thiên Yết hỏi.
_Hôm qua mình không onl,nhưng mình nhận được 1 cuộc điện thoại rất kì quái.-Nhân Mã càng nghĩ càng thấy rùng mình.
_Trăng chỉ tròn vào 15-16 thôi chứ sao lại là trăng tròn 17 nhỉ?-Thiên Yết vẫn thắc mắc-Có khi nào…
_Cậu đừng có doạ mình!
Lũ quạ đen hôm nay không bu lại cây bàng cũ nữa mà lại ve vãn cái bồn uống nước cách dãy lầu B không xa.1 học sinh mở vòi nước và đột nhiên la toán lên khi vòi nước chảy ra 1 thứ nước màu đen kịt,hôi thối,bẩn thỉu lẫn theo những sợi tóc màu nâu sẫm.Tin giật gân lập tức phân bố đi toàn trường.Các giáo viên nhờ người ta đến kiểm tra bồn nước, và họ moi từ trong bồn lên 1 cái xác đã sưng phù bắt đầu phân huỷ do ngâm quá lâu trong nước.
Tóc màu nâu sẫm,mặc đồng phục trường,trên tay còn cằm chiếc điện thoại màu hồng dán hình mèo Kirty,…cảnh sát đã xác nhận-cô gái này chình là Song Tử.
Nỗi kinh hoàng ám ảnh từng gương mặt trong trường Twenty Stars…
“Thật đó