Chương 63: Sắc Màu Của Gió

Sau khi lãnh trọn một đấm của Phấn Hưng, Hoài Bão bị tống văng ra một góc hang, cũng nhờ sư phụ hắn hỗ trợ phòng ngự nên không chịu thương tổn quá nặng.

"Khốn nạn! Còn tên Linh Tướng cấp 8 xử lý thế nào đây!" Lão già lo lắng nói.

Hoài Bão suy yếu nên hồn ngư tinh lần nữa thoát khỏi cấm ngôn, liền gian tà nói: "Khà khà! Thả ta ra, ta giết hắn giúp các ngươi!"

Hoài Bão cắn răng do dự, quả thực hắn chỉ còn cách mượn lực của ngư tinh thần để chiến đấu, nhưng đây chính là một con dao hai lưỡi, bởi ngư tinh không thân thiện như sư phụ hắn, nếu để nó khống chế thì khả năng rất cao sẽ bị mất luôn cơ thể.

Trong lúc đó, Đại Du từ bóng tối bước ra, sau khi tán thưởng Hoài Bão thì hắn mới bước đến đứng cạnh Phấn Hưng, không nhìn mà hỏi: "Ngươi thấy sao rồi?"

Phấn Hưng hổn hển nói: "Em bị đâm... hộc... vào tim... Cứu em..."

Đại Du gật đầu, tay đặt lên ngực Phấn Hưng và nói: "Ngươi thu linh lực phòng vệ lại đi, để ta đưa Băng linh lực vào đóng băng vết thương lại!"

"Dạ!"

Phấn Hưng nghe theo, thu linh lực phòng ngự lại, Đại Du liền vận Băng linh lực, nhưng không phải đóng băng vết thương, mà đóng băng chính trái tim Phấn Hưng rồi sau đó là toàn bộ cơ thể hắn.

Bịch! Răng rắc!

Phấn Hưng hóa thành một khối băng ngã xuống.

"Thứ vô dụng, cứu chỉ tốn thuốc!" Đại Du hừ lạnh nói rồi nhìn sang Phong Linh Nhi: "Thật là một cô bé đáng yêu! Ngươi là người dân tộc nào?"

Giọng Phong Linh Nhi không ngờ không chút run sợ mà còn tỏ ra lạnh lùng kêu ngạo: "Ngươi không có tư cách biết!"

Đại Du bật cười: "A ha! Linh Tá cấp 1 hỏi chuyện tư cách với Linh Tướng cấp 8? Thật đúng là tuổi trẻ nông nỗi mà!"

Cười xong, ánh mắt Đại Du trở nên cực kỳ âm hiểm: "Khôn hồn thì tự cởi quần áo ra rồi bước đến đây phục vụ ta, không chừng ta vui lòng mà nhận ngươi làm người hầu!"

Phong Linh Nhi khịt mũi như vừa ngửi phải thứ gì ô uế, Hoài Bão và Đại Du còn tưởng nàng sẽ tức giận mà chửi lại, nhưng...

Phong Linh Nhi đặt bàn tay nhỏ xinh lên ngực áo, từng cúc áo được tháo bung ra, sau đó chiếc áo thổ cẩm rơi khỏi đôi vai mỏng manh e lệ, lộ ra bên trong một làn da trắng nõn nà cùng một lớp yếm mỏng phủ che đôi gò ngực non nớt...

"Linh Nhi! Đừng..." Hoài Bão yếu ớt gọi...


Trở lại chiều hôm qua, trước khi bọn Dương đ-ng độ Đại Du, Phấn Hưng.

Một nhóm 4 người gồm tộc trưởng và ba thanh niên của bộ tộc Đan Lai băng rừng tìm đến hang ổ của Xích Ảnh hổ.

Bốn người cẩn thận cầm đuốc tiến vào hang, phát hiện một con hổ to lớn, mắt đỏ lông đỏ, chính là Xích Ảnh Hổ đang bị thương.

Thấy có người lạ xâm nhập, con hổ gầm gừ đe dọa.

"Đừng sợ... chúng ta không làm hại ngươi đâu..." Lão tộc trưởng nhẹ nhàng nói, rồi soi đuốc xem xét cơ thể con hổ.

Xem xét một hồi, lão gọi ba thanh niên trở ra, trả lại yên bình cho con hổ.

"Tộc trưởng..."

"Vết thương trên người con hổ không phải do thánh nữ gây ra, giống như bị loài có vuốt khác tấn công, mà con hổ đang có thai nữa, không thể nào nó và thánh nữ lại tự nhiên đi kiếm chuyện đánh nhau..."

"Vậy theo tộc trưởng là con hổ này không liên quan đến thánh nữ ạ?"

Lão già lắc đầu: "Chưa chắc, chúng ta trở lại chỗ có dấu vết chiến đấu xem!"

Bốn người tìm lại nơi có dấu vết chiến đấu, cả một mảng rừng chịu đủ dấu vết, từ giẫm đạp, chặt chém đến cào cấu, cây cối tàn tạ ngã đỗ xáo trộn.

Mưa tằm tã làm các dấu vết trở nên mơ hồ, nhưng không qua được ánh mắt sành sõi già đời của tộc trưởng tộc Đan Lai, sau một hồi xem xét xung quanh, lão nói: "Thánh nữ không đánh với xích ảnh hổ, mà là bảo vệ xích ảnh hổ khỏi một đàn khoảng ba đến năm con thú khác..." Lão xem xét vết cào có 6 đường không đều nhau trên thân một cây to và nói thêm: "Là Lục Chỉ Lôi Hầu, ta nhớ năm ngoái có người báo rằng khu vực gần đây có một đàn khỉ này, có vài con đã đạt đến Linh Tướng cấp 5, con đầu đàn đã cấp 8, nếu đánh với những con này thì chắc thánh nữ đã dùng năng lực kia và cạn kiệt linh lực rồi... Đi tìm thôi, chắc thánh nữ đang ẩn mình quanh đây."


Trong hang động...

Trút bỏ lớp áo thổ cẩm thô sơ, thân hình Phong Linh Nhi lộ ra cơ thể thon thả cùng làn da mịn màng, tấm lưng trần của nàng trở nên quyến rũ lạ thường dưới ánh lửa hồng ấm áp.

Đại Du liếm mép thèm thuồng: "Hà hà... ngoan lắm, cởi tiếp đi nào bé cưng... Hay lại đây để anh cởi cho..."

"Đừng..." Hoài Bão cắn răng gượng dậy, nhưng lại khụy xuống. Trong lúc hắn chuẩn bị quyết định nhường quyền khống chế cơ thể cho ngư tinh, Phong Linh Nhi chợt lên tiếng.

"Cởi tiếp cũng được... Nhưng ngươi có còn mắt để mà nhìn không?"

Phong Linh Nhi vừa nói xong, toàn thân nàng chợt như tỏa sáng, rồi từ ngực trái nàng hiện ra một quả cầu ánh sáng gần như trong suốt.

Đại Du ngạc nhiên tột độ, nhưng cũng không bằng Hoài Bão, bởi vì đây giống hệt biểu hiện Tiên hóa của hắn, Vô Sắc Tiên Vũ.

Trong tích tắc, quả cầu bành trướng rồi tan biến, từ tấm lưng trần trụi của Phong Linh Nhi hiện ra thứ cánh tiên trong suốt gần tương tự cánh của Hoài Bão, nhưng không phải một, mà là hai đôi!

"Thánh Vũ!" Đại Du và Hoài Bão cùng thốt lên một lúc, nhưng Đại Du nói thêm: "Ngươi chính là Phong Linh Thánh Nữ! Khổ cực đi tìm, thì ra ngay trước mắt, ha ha..."

Xoẹt!

Ngay khi Đại Du vừa mở miệng cười, Phong Linh Nhi trong hình dạng Tiên hóa 4 cánh phất tay một cái, tạo ra một luồng gió sắc bén chém thẳng vào mặt Đại Du nhưng bị hắn nghiêng đầu né được.

Nhưng Đại Du vừa né xong thì Phong Linh Nhi liền như một luồng gió, không một tiến động áp sát tung cước vào bụng Đại Du, tên này không kịp né, liền vận Băng linh lực tạo thành một lớp khiên bảo vệ bụng, nhưng vẫn bị đạp văng thẳng ra gần cửa hang.

Phong Linh Nhi liền thu cánh lại để đuổi theo.

Hoài Bão đang hoảng loạn: "S... sư phụ... vậy là sao?"

"Là con bé đó có Vô Sắc Thánh Vũ chứ sao, mi đui à?" Lão sư phụ đáp.

"Nhưng... tuổi nàng ta như vậy, linh lực còn thua con... sao lại có Thánh Vũ?"

Lão già nói: "Tại vì nó không phải Tiên Tử nữa người nữa tiên như ngươi! Mà nó là Thánh Nữ! Cấp tiến hóa của Tiên Nữ chân chính! Và cũng đừng đoán tuổi người ta bằng cách nhìn vẻ bề ngoài! Còn không mau ra xem hàng coi có học hỏi được gì không!"

"Ai... ui da..."

Hoài Bão xoay người định đi thì nghe tiếng rên trong một góc hang, chính là Dương tỉnh dậy sau khi ăn cú đòn choáng váng.

"Dương! Ngươi không sao chứ?" Hoài Bão muốn lại đỡ Dương dậy nhưng đến đứng hắn cũng không đứng nổi.

"Không sao... Hơi ê mông chút a..." Dương đáp, cũng may trước khi dịch chuyển qua cổng thì hắn đã khởi động Phù Đổng Thiên Vương giáp để phòng bị, dựa theo linh lực hiện tại của Dương thì đòn đánh của Linh Tướng cấp 2 như Phấn Hưng vẫn chưa đủ gây thương tổn cho hắn.

Dương nhìn quanh, không thấy Phong Linh Nhi đâu, chỉ nghe tiếng động ngoài hang và thấy xác Phấn Hưng đóng băng nên hỏi: "Phong Linh Nhi đâu? Còn thằng này ai giết vậy?"

Hoài Bão đáp gọn: "Là đồng bọn của hắn giết hắn, mau dìu ta ra ngoài với! Phong Linh Nhi đang đánh với tên còn lại ngoài kia!"

"Có dịp thể hiện rồi!" Dương mừng thầm, nhào ra diễn trò anh hùng xuất hiện phút chót để giải cứu mỹ nhân trong tột cùng tuyệt vọng thì ngầu bá cháy à nha!

Thế là Dương dìu Hoài Bão ra ngoài.

Cảnh tượng ngoài hang khiến Dương lập tức bỏ ý định anh hùng cứu mỹ nhân. Phong Linh Nhi sau khi Tiên hóa thì thân hình càng lộ ra nét đẹp tuyệt trần, mang trên lưng bốn chiếc cánh trong suốt long lanh gần như vô hình mà lại vô cùng rực rỡ, nàng tựa như một làn gió, cứ vô thanh xuất hiện tấn công Đại Du rồi lại vô hình ẩn đi.

Còn Đại Du cũng không vừa, Linh Tướng cấp 8 hệ Băng, dùng cảnh giới Linh Lực Hữu Hình tiên tục tạo ra băng giáp, băng kiếm và băng khiên để đứng một chỗ phòng ngự - phản công. Âm thanh va chạm không ngừng vang lên, băng đá bị đánh vỡ văng tung tóe, cây cối xung quanh bị những luồn gió sắc bén của Phong Linh Nhi liên lụy, ngã đỗ không ngừng.

Dương nhìn muốn lé mắt, quả nhiên là gái xinh thì kiểu gì cũng bá đạo mà! Sau đó hắn mới nhận ra trên lưng Phong Linh Nhi mang đến 4 cánh chứ không phải hai: "Bốn cánh? Là sao?"

Hoài Bão nghe thế, liền dùng câu y hệt câu sư phụ mắng hắn đem mắng Dương: "Là nàng ta có Thánh Vũ chứ sao, ngươi đui à?"

"Nhưng... tuổi nàng ta như vậy, linh lực còn chưa bằng ta... sao lại có Thánh Vũ?"

Hoài Bão cười thầm: "Hồi nãy ta cũng hỏi y hệt..."

Hoài Bão được dịp lên mặt: "Tại vì nàng ta không phải nữa người nữa tiên như ta và ngươi, chúng ta được gọi là Tiên Tử, còn nàng ta là Tiên Nữ tiến hóa thành Thánh Nữ!"

"À..." Dương gật gù, sau đó hỏi tiếp: "Nhưng không phải nàng ta là Linh Tá cấp 1 sao? Dù Tiên Hóa thì cũng đâu thể tăng lên khủng khiếp như vậy?"

"Tại vì... Ủa?" Hoài Bão được thế làm tới, nhưng nhớ ra bản thân cũng cóc biết, liền hỏi thầm: "Sư phụ! Tại sao vậy?"

Lão già chép miệng: "Này thì tỏ ra nguy hiểm! Không giống ngươi chút nào nha! Tại vì đối với Tiên Tử như ngươi, Tiên hóa làm gia tăng thực lực, còn đối với Tiên Nữ, Thánh Nữ cũng như cấp tiến hóa cuối cùng của họ là Thiên Nữ, Tiên hóa làm hiển lộ thực lực thật sự!"

"À..." Hoài Bão gật gù, liền đem giải thích lại cho Dương, cảm giác biết được điều mà tên Dương thiên tài này không biết thật là "đã" mà!

Trong lúc hai thằng chém gió, trận chiến càng lúc càng dữ dội, Phong Linh Nhi liên tục tấn công bằng những vòng gió xoáy sắc bén nhưng vẫn chưa thể xuyên quá những lớp phòng ngự dày đặc của Đại Du. Còn tốc độ của Đại Du so với Linh Nhi thì chậm chạp hơn, nhiều lần tìm cách đóng băng Phong Linh Nhi từ xa nhưng bất thành, trận chiến rơi vào thế giằng co.

Có lần Phong Linh Nhi xuyên phá được lớp băng của Đại Du, nhưng lại phát hiện ra hắn có tiên bảo phòng ngự trung cấp, bị Đại Du đánh bật trở ra và bị thương nhẹ.

"Hắn có bảo vật phòng ngự!" Lão sư phụ nhắc Hoài Bão.

Nghe nhắc, Hoài Bão liền nghĩ ra biện pháp giúp đỡ Phong Linh Nhi, hắn đưa thanh Truy Phong kiếm cho Dương và nói: "Giúp ta đưa cho Phong Linh Nhi!"

"Được!" Dương hiểu ý, lập tức nhận thanh kiếm, gào to rồi phóng lên cho Phong Linh Nhi: "Linh Nhi! Nhận kiếm!"

Phong Linh Nhi quả thật đang cần vũ khí tấn công, liền lao ra nhận lấy Truy Phong thánh kiếm.

Thánh nữ cầm thánh kiếm trên tay, vỗ hai đôi cánh vô sắc lung linh bay trên không tựa thiên sứ giáng phàm để trừ diệt yêu ma.

"Hừ! Thánh kiếm thì đã sao?" Đại Du hừ nhẹ, nhưng mặt hắn nghiêm trọng thấy rõ, đừng nói là thánh bảo, ngay cả tiên bảo đối với hắn cũng đã là một gia sản, giá cả cực đắt mà còn khó mua, lại dễ bị kẻ mạnh đoạt mất.

Và Đại Du lập tức được nếm mùi lợi hại, Phong Linh Nhi vốn đã nhanh nhẹn, lại kết hợp Truy Phong thánh kiếm sắc bén, liên tục bay lướt qua Đại Du, mỗi lần lại chém sâu hơn vào lớp phòng ngự của Đại Du, khiến hắn càng lúc càng chật vật.

Nói vậy không có nghĩa là Đại Du chỉ co mình phòng thủ, thỉnh thoảng cũng phản công nhưng chỉ có thể làm chậm hoặc đẩy lùi Linh Nhi chứ không thể gây thương tổn cho nàng.

Nhưng không chỉ đơn giản là bên công bên thủ, cách di chuyển của Phong Linh Nhi khiến cho không khí xung quanh bị xáo động càng lúc càng dữ dội. Những đường kiếm của Phong Linh Nhi càng không phải chém loạn, mỗi khi trượt mục tiêu, những đường kiếm này hòa vào luồng khí, dần tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ lấy Đại Du làm tâm.

Tất nhiên những xáo động không khí này chưa đủ uy hiếp Đại Du, mà chỉ là bước khởi đầu cho một linh thuật cực mạnh của Phong Linh Thánh Nữ.

Phong Linh Nhi lúc này điên cuồng tấn công, khiến Đại Du dù nhận ra điều bất ổn nhưng chỉ có thể tạo ra một lớp giáp băng thật dày ngăn cản, đến cuối cùng là tự giam mình trong một khối băng thật dày để bảo toàn linh lực và chờ đợi thời cơ, mà Linh Nhi chờ chính là lúc này!

Phong Linh Nhi bay thẳng lên không, ngay trên tâm cơn lốc xoáy, nàng ngước mặt lên cao, hai tay giơ ngửa ra hai bên, miệng nói thầm: "Khởi Phong Trận!"

Lập tức, Phong linh lực vô hình từ cơ thể Phong Linh Nhi tỏa ra và xoáy vào cơn lốc phía dưới, khiến cơn lốc đột ngột tăng tốc độ xoáy, ngoài ra còn tạo thành những đường gió sắc bén cứa thẳng vào khối băng của Đại Du tạo ra những đường cắt ngọt đến vô hình.

Đại Du biết là không ổn, nhưng cũng không còn cách nào bỏ chạy, chỉ có thể cố sức phòng ngự.

Nhưng hắn cũng biết dùng loại linh thuật mạnh mẽ trong phạm vi rộng thế này chắc chắn là Phong Linh Nhi đang tiêu hao rất nhiều linh lực: "Hừ! Để ta xem ngươi dùng thuật này được bao lâu!"

Tất nhiên là không lâu, cho nên Phong Linh Nhi đang chuẩn bị một sát chiêu khác. Đại Du ngước mặt nhìn lên thì thấy Phong Linh Nhi đang bay lơ lửng ngay phía trên, hai bàn tay nàng bao quanh phần cán thanh Truy Phong thánh kiếm, còn thanh kiếm này đang xoáy quanh tựa như một mũi khoan với một tốc độ xoáy khủng khiếp.

"Ta cho ngươi xem!" Phong Linh Nhi hô lên, lúc hai tay nàng dang ra cũng là lúc Truy Phong thánh kiếm khoan thẳng xuống, nhanh đến nỗi Đại Du dù vẫn đang nhìn lên chăm chú nhưng chỉ kịp thấy một điểm đen cắm thẳng vào mắt hắn.

Xoẹt! Phập!

"A Aa..."

Đại Du khụy gối quỳ xuống đất và gào lên đau đớn, dù đã phòng ngự tối đa nhưng vẫn bị Truy Phong thánh kiếm xuyên thủng một mắt, nếu không nhờ hắn kịp giơ tay chụp lại thì có lẽ mũi kiếm đã xuyên luôn vào não.

"CON NHỎ KHỐN KIẾP!"

Vừa đau vừa tức, Đại Du một mắt đầy máu vừa chửi vừa rút kiếm ra khỏi mắt mình. Nhưng Phong Linh Nhi không cho hắn làm điều này, nàng lập tức đáp xuống, dùng toàn bộ linh lực còn lại nắm chặt cán kiếm, cố đâm kiếm sâu hơn vào đầu Đại Du.

"GUAAA.... TAO GIẾT MÀY!" Đại Du cố giữ lưỡi kiếm ngăn cản, lại phát hiện ra linh lực của Phong Linh Nhi đã suy yếu, liền chộp thời cơ vung một tay chưởng thẳng vào giữa ngực nàng, làm Phong Linh Nhi cùng Truy Phong kiếm văng ra xa, cơn lốc xoáy đồng thời cũng tan biến.

"Linh Nhi!"

Hai thằng Dương và Hoài Bão đang nấp gió trong hang, thấy Phong Linh Nhi bị đánh bay ra, cơn lốc tan biến, Dương liền lao đến chỗ nàng, còn Hoài Bão khập khiển theo sau.

"AAA... Thật là khốn nạn mà!" Đại Du lúc này đang điên cuồng trong đau đớn, một tay bịt vào chỗ mắt, máu chảy ướt nữa bên mặt hắn, mắt còn lại căm tức trừng thẳng về chỗ Linh Nhi trông rất đáng sợ.

Dương phớt lờ, đến đỡ Linh Nhi dậy: "Linh Nhi! Ngươi không sao chứ?"

"Ta không sao... chỉ hơi mệt..."

Dương mỉm cười: "Ừ, ngươi cứ nằm nghỉ đi, còn lại để ta lo..."

Sau đó, Dương đứng dậy, lạnh lùng xoay người nhìn về phía Đại Du và nói: "Trận đánh này cũng nên chấm dứt đi thôi..."

Nhưng trước mặt Dương giờ chỉ còn mảnh rừng trơ trọi.

"Ủa hắn đâu rồi?"

Hoài Bão đang lết đến chỗ Linh Nhi, bó tay nói: "Hắn chạy mất rồi thằng ông nội..."

"Ạch!"