Chương 74: Thập Nhị Bát Tú

Khi Dương bước qua Tứ linh môn, một cảm giác thay đổi không khí đột ngột nhưng khá quen thuộc lan tỏa vào người hắn, khá giống những lần bước qua cổng linh cảnh trước đây.

Vấn đề ở chỗ, những người vào cổng trước Dương đã đi đâu, khi mà trước mặt Dương chỉ là một hòn đảo nhỏ hoang vắng. Gọi là đảo, nhưng không có biển, bốn bề chỉ là trời mây mênh mông.

"Đây là đâu?" Dương tò mò hỏi.

Google đáp: "Nhị Thập Bát Tú, nhóm 28 đảo nhỏ thuộc quần đảo Tứ Linh, một quần đảo trên không được phong ấn trong không gian khác. Nhị Thập Bát Tú, tương ứng 28 chòm sao chia thành bốn nhóm tượng trưng cho bốn chòm sao tứ linh theo quan niệm thiên văn học cổ đại. Bốn chòm sao tứ linh gồm Đông Phương Kim Long, Tây Mộc Kỳ Lân, Bắc Phương Băng Quy và Nam Hỏa Phượng Hoàng."

"À..." Nghe Google nói, Dương nhìn xung quanh, quả thực có thấy đôi ba hòn đảo khác lấp ló trong mây, liền tò mò bước ra rìa đảo hiện tại ngóng nhìn, nhưng bị một bức tường vô hình ngăn lại.

"Một loại kết giới sao? Có cách phá giải không Google?" Dương hỏi tiếp.

"Đây là kết giới vĩnh cữu, chỉ có thể phá giải bằng linh lực cấp Chúa Tể trở lên."

"A! Vậy bị nhốt luôn ở đây sao? Ủa tứ linh môn đâu?" Dương trợn mắt, lúc này mới nhận ra cánh cửa tứ linh cũng đã biến mất.

Google đáp: "Nhị thập bát tú, về lý thuyết thì cứ cách 28 năm, mỗi đảo sẽ ngưng tụ ra một viên Tinh Tú Linh Châu. Khi toàn bộ 28 viên tinh tú linh châu bị lấy ra khỏi vị trí ban đầu cũng là lúc lối vào các đảo lớn ở trung tâm khai mở, và chỉ khi đó, Tứ Linh môn mới xuất hiện trở lại."

"Vậy là đảo này cũng có một viên Tinh tú linh châu?" Dương hỏi, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra giữa đảo có một bức tượng trâu bằng đồng đứng trên một bệ đá cổ, tượng trâu này to gấp đôi trâu bình thường, thân hình được điêu khắc nhiều hoa văn kỳ lạ, giữa trán bức tượng có đính một viên ngọc tỏa ra ánh sáng óng ánh.

Vốn đã có kinh nghiệm ăn hành chuyên nghiệp trong thế giới này, Dương không ngu dại gì tin đấy là một bức tượng bình thường, liền gọi Hắc kim thánh khải trong nhẫn ra bọc thành một cánh tay máy rồi cẩn thận tiến lại.

Cẩn thận thì chẳng bao giờ là thừa, Dương vừa nhón chân với tay chạm vào viên tinh tú linh châu thì bức tượng trâu đồng lập tức cử động, Dương vội vàng chạy lùi lại và kêu lên đắc thắng: "Biết ngay mà! Cóc cần Google cũng biết mi âm mưu cho ta ăn hành!"

Con trâu vừa tỉnh giấc liền nhìn Dương bằng ánh mắt hung tợn, hai chiến sừng nhọn hoắc chỉa ra, mũi phì phò, chân giậm đất.

Dương nghiêm trọng nhìn con trâu đồng, trong lòng thầm hỏi: "Con này cấp thế nào?"

"Ngưu Kim Ngưu, một trong bảy vệ thú tinh tú của Bắc Phương Băng Quy, linh lực hiện tại là Linh Tá cấp 3!"

"Đùa sao?" Dương khó tin hỏi lại, vừa lúc con trâu hung hãn rầm rập xông tới.

Bộp!

Vâng! Chính là một tiếng bộp! Dương vẫn đứng vững vàng, cánh tay máy màu đen ánh kim giơ cao chặn miệng con trâu đồng, trông như nhẹ nhàng nhưng con trâu hoàn toàn không thể tiếng thêm bước nào.

"Quả thật chỉ là Linh Tá cấp 3, thế mà tỏ ra nguy hiểm!" Linh lực cùng cấp, nhưng có lợi thế về Thánh Bảo. Dương cười nhạo, nhảy lên tung một đấm dễ dàng hạ gục con trâu đồng.

"Tưởng gì chứ thế này thì mình ông chấp hết!"

Dương đắc ý nói, đưa tay gỡ viên tinh tú linh châu trên trán Ngưu Kim Ngưu ra, cảm giác có phần quen thuộc khi chạm vào viên linh châu khiến Dương không khỏi thốt lên: "Đây chẳng phải là linh lực thiên địa sao? Đậm đặc đến như vậy?"

Đúng, chính là linh lực thiên địa mà bạn trâu nhọ ngưng tụ suốt mấy mươi năm. Viên tinh tú linh châu này xem như phần thưởng cho mỗi lần đánh bại một tinh tú vệ thú, tuy cùng bản chất là linh lực tự nhiên, nhưng nhờ có phương pháp ngưng tụ đặc biệt nên người bình thường khi nuốt tinh tú linh châu vào người có thể vận công dần dần hấp thu một phần linh lực này để phát triển linh hồn và phục hồi linh lực với tốc độ chậm. Còn với Dương, kẻ mang công pháp Thôn Thiên Địa thì hoàn toàn có thể hấp thụ toàn bộ viên linh châu trong thời gian rất ngắn.

"Hấp ngay cho nóng!"

Nghĩ là làm, Dương cầm viên tinh tú linh châu trên tay, ngồi xuống xếp bằng vận Thôn Thiên Địa thực hiện hấp thu. Trong quá trình vận công, Dương phát hiện ra linh lực xung quanh vô cùng mong manh, đây là vì suốt bao nhiêu ngàn năm qua, lượng linh lực sản sinh nơi này đều bị ngưng tụ thành linh châu.

Với Thôn Thiên Địa tầng hiện tại, Dương có lẽ cần nhiều giờ để hấp thu hoàn toàn lượng linh lực mấy mươi năm phân tán ra khắp đảo, nhưng chỉ mất vài phút là Dương hấp thu toàn bộ viên linh châu với cùng lượng linh lực, nhờ vậy mà từ Linh Tá cấp 3 đã đạt đến mức trung bình của Linh Tá cấp 4, một tốc độ tu luyện không tưởng!

"Nuốt thêm chục viên không chừng lên Linh Tướng luôn nha! Cảm ơn bạn trâu!"

Dương mừng rỡ vỗ vỗ đầu Ngưu Kim Ngưu mấy cái rồi tiến về phía bệ đá giữa đảo, nơi tượng Ngưu Kim Ngưu đứng ban đầu. Bệ đá lúc này đang tỏa ra ánh sáng nhẹ mà Dương nhìn cũng đoán được chính là cánh cổng tiến sang đảo khác.

Khi đánh bại vệ thú, bệ đá sẽ kích hoạt thành cổng dịch chuyển, đặc biệt ở chỗ cổng này dịch chuyển ngẫu nhiên đến một trong các đảo còn lại, và đương nhiên là với điều kiện vệ thú của các đảo sắp được dịch chuyển đến chưa bị đánh bại, tinh tú linh châu chưa bị đoạt mất.

Dương bước vào, lập tức được dịch chuyển qua một hòn đảo khác, trước mắt hắn hiện ra một bức tượng đồng hình gà, kích thước tương đương tượng trâu khi nãy và cũng có một viên linh châu trên trán. Đây là Mão Nhật Kê, một trong bảy vệ thú tinh tú của Tây Mộc Kỳ Lân.

"Hà hà! Hốt thôi!" Dương phấn khởi xông tới.

Bộp!

Vâng, lại là một tiếng bộp. Nhưng lần này là Dương bị Mão Nhật Kê mổ một cú đau điếng, choáng váng nằm bẹp ra đất rồi mới hoảng hồn bò lui lại kiểu nhện bò, vừa kịp né một cú mổ độc địa của con gà.

"Ui da! Sao nó mổ mạnh vậy?" Bò một hồi Dương mới ngồi dậy ôm đầu, do bất cẩn nên đầu hắn bị thủng hẳn một lỗ, máu ướt cả tóc.

"Mão Nhật Kê, linh lực hiện tại là Linh Tá cấp 7."

"Mọe! Tưởng con nào cũng như nhau!" Dương bực dọc mắng, nhưng Linh Tá cấp 7 chưa đủ làm khó hắn, liền vận Huyết ảnh yêu hỏa, tay bọc Hắc kim thánh khải kết hợp Ngự hỏa thuật tung đấm tấn công Mão Nhật Kê.

Binh!

Những tưởng một đấm này đủ đánh bại con gà, nhưng Dương bàng hoàng nhận ra cú đấm của mình bị con gà dùng chân chặn lại.

"Thế là thế nào?"

Google đáp: "Hiện tại đã tăng lên Linh Tá cấp 9."

"Ặc!"

"Đã tăng lên Linh Tá cấp 10."

"Hự!"

Sự tăng lực đột ngột của Mão Nhật Kê khiến Dương có phần hoang mang, nhưng cũng thoảng đoán ra nguyên nhân nên vội vàng chiến đấu nghiêm túc để đánh bại con gà.

Mấy phút sau, Dương ngồi thở hồng hộc bên xác gà: "Hộc! Mẹ kiếp, bị con gà hành cho xám mặt! Hộc!"

Lúc này thì Dương đã biết nguyên nhân Mão Nhật kê mạnh lên đột ngột và liên tục. Đây là do cơ chế của 28 đảo, bắt đầu từ Linh Tá cấp 1, cứ mỗi vệ thú bị đánh bại thì tất cả vệ thú còn lại đều đồng loạt mạnh lên. Tổng cộng có 10 người tiến vào, nhưng vệ thú đầu tiên Dương đánh bại có linh lực Linh Tá cấp 3, nghĩa là trước hắn đã có hai người nhanh tay hơn. Còn khi Dương tiến qua đảo thứ hai thì đã có 6 vệ thú bị đánh bại, cho nên hắn mới đ-ng độ Mão Nhật Kê bậc Linh Tá cấp 7, và trong lúc đó lại có hai vệ thú khác bị đánh bại, khiến Mão Nhật Kê cùng tất cả vệ thú còn lại tăng lên cấp 9, và sau đó vệ thú Linh Tá cấp 9 cũng bị đánh bại, tất cả vệ thú còn lại cùng tăng lên cấp 10.

Tháo viên linh châu trên trán Mão Nhật Kê ra, Dương lập tức đem hấp thu. Tuy vệ thú mạnh hơn nhưng linh lực trong viên tinh tú linh châu không thay đổi, vẫn tương đương viên trước đó, dù vậy cũng đủ cho Dương phục hồi linh lực sau khi chiến đấu và tăng lên Linh Tá cấp 4 đỉnh cấp.

Khi Dương sang đảo tiếp theo thì vệ thú đã tăng lên đến Linh Tướng cấp 2, nghĩa là có người đã đánh bại Linh Tướng cấp 1 chỉ trong mấy phút.

"Là kẻ nào?" Dương thầm hỏi, nhưng không thấy Google trả lời, mà cũng chẳng phải lúc để quan tâm vì hắn cần phải đánh bại vệ thú tiếp theo thật nhanh nếu không muốn nó tiếp tục tăng cấp.

Đối thủ lần này của Dương là Khuê Mộc Lang, một vệ thú hình sói mang Tử Mộc linh lực, cũng là một vệ thú tinh tú thuộc Tây Mộc Kỳ Lân.

Con Khuê Mộc Lang này có tốc độ nhanh nhẹn, móng vuốt sắc bén cùng răng nanh nhọn hoắc, lại còn biết dùng Tử Mộc linh lực kết thành một lớp giáp gỗ vững chắc, nhưng nhọ thay lại gặp phải Dương mang Huyết ảnh yêu hỏa, khắc tinh của hệ Mộc.

Dù vậy, chênh lệch thực lực khiến Dương mất gần 5 phút chật vật mà không thể đánh bại Khuê Mộc Lang, bởi cứ phá vỡ lớp phòng ngự này nó lại tạo thành một lớp mới.

"Trâu vãi, chắc phải dùng Cuồng cho lẹ!"

Với cấp độ của Dương hiện tại, dùng một đòn cuồng hoàn toàn có thể hạ gục con Khuê Mộc Lang. Tuy tiêu hao linh lực và sau đó có thể hấp thu tinh tú linh châu để hồi phục, nhưng làm vậy sẽ mất đi một lượng lớn linh lực của tinh tú linh châu, dẫn đến hiệu quả tăng cấp của tinh tú linh châu giảm mạnh.

Nói thì thế, nhưng một năm tu luyện của Dương không phải chỉ để lên cấp.

"Huyết hỏa kiếm!"

Dương nói thầm, tay phải giơ ra, Huyết ảnh yêu hỏa bùng phát, dùng cảnh giới linh lực kết linh đem huyết hỏa nén lại thành hình dạng một lưỡi kiếm dài.

Hỏa kiếm, hỏa hệ linh thuật, vận dụng ưu thế của lửa kết tụ thành hình dáng một thanh kiếm, gia tăng sức nóng và tạo ra khả năng xuyên thấu mạnh mẽ cho hỏa hệ linh lực.

Gọi là kiếm, nhưng thực ra vẫn chỉ là một ngọn huyết hỏa có hình dáng gần tương tự một lưỡi kiếm, đây cũng không phải hình dáng thật của hỏa kiếm, mà là do Dương chưa đạt đến cảnh giới yêu cầu để có thể hoàn thiện linh thuật này.

Cánh tay được Thánh bảo trợ lực, lại cầm thêm Huyết hỏa kiếm nóng bỏng, Dương la to lấy thế rồi xông vào chiến đấu.

Ở một đảo khác, Trần Phi Âm đứng dậy sau một lúc ngồi vận công hấp thụ tinh tú linh châu hồi phục linh lực, tiến vào bệ đá dịch chuyển sang đảo khác.

Vừa dịch chuyển sang đảo mới, Phi Âm lập tức nghe rõ âm thanh chiến đấu kịch liệt, trước mắt hắn là bóng lưng một kẻ áo đen, tay cầm kiếm lửa đang chém vỡ từng mảnh giáp gỗ của một con sói khổng lồ. Chính là Võ Phi Dương.

"Hà hà! Trời giúp ta rồi!" Phi Âm mừng thầm, cẩn thận giương cung ngắm vào tim Dương.

Dương lúc này đang tập trung chuẩn bị kết liễu Khuê Mộc Lang, không hề hay biết có người vừa bất thình lình xuất hiện phía sau.

Cơ hội đã đến, Dương toàn lực chém mạnh vào đầu con sói, khiến cả hắn và đầu sói cùng bật ngược ra, Ngự lôi thuật lập tức vận hành, Dương phóng lại giương kiếm đâm thẳng vào cổ họng sói.

Chính vào lúc này, Phi Âm buông tên.

Mũi tên bọc Lôi linh lực cắm thẳng vào lưng Dương, nhưng bị mảnh giáp Phù Đổng Thiên Vương tự động chặn lại, đồng thời Dương cũng nhận ra có kẻ đánh lén liền xoay người lại.

"Chết tiệt!" Mũi tên thất bại, Phi Âm vội dùng Lôi linh lực phóng tới tung chưởng, vừa kịp lúc Dương xoay người, đưa Hắc kim thánh khải ra bảo vệ ngực.

Binh!

Có Hắc kim thánh khải hộ thân, Dương không bị thương nhưng không có thế đứng nên bị đánh văng ra, ngã vào bệ đá dịch chuyển, đúng lúc này thì ánh sáng dịch chuyển sáng lên, đưa Dương sang đảo khác.

"MẸ KIẾP!" Biết mình đã bị chuyển sang đảo khác, Dương tức giận gầm lên, công sức chiến đấu, cuối cùng đem dâng cho tên Phi Âm kia, còn gì cay cú bằng?

Đúng lúc này, tượng vệ thú của đảo mới gầm lên, là Vĩ Hoả Hổ, vệ thú tinh tú hình hổ của Đông Phương Kim Long.

Con hổ to lớn bậc Linh Tướng cấp 3 giậm chân làm toàn đảo rung chuyển, thoắt cái đã phóng đến chỗ Dương, lúc này đang phủi đất đứng dậy.

"Biến!"

RẦM!

Tội cho con Vĩ Hoả Hổ xấu số, chưa kịp thể hiện đã bị Dương đang lúc nóng giận dùng Cuồng tung một đấm, bất tỉnh nhân sự.

Nét mặt hầm hầm cay cú, Dương lấy viên linh châu đính trên trán Vĩ Hoả Hổ rồi bước lên bệ đá sang đảo mới.