Chương 2: Vận hành

̣n hành

“Ngoại trừ Phan Hồng Phương, Phương Hữu Nhật Quang không đi vì công việc, Nguyễn Xuân Huy bận tang không đến, Nguyễn Mai Chi vừa mới sinh xong không đi, Lưu Ngọc Thủy Tiên không liên lạc được, Nguyễn Minh Huế đang cùng gia đình đi du lịch, Đoàn Thị Hà và Nguyễn Ngọc Anh không đi và trừ hắn. Tất cả mọi người đều đã đầy đủ, Tiểu Thư” Từ Minh Cẩn chóng vách báo cáo lại tình hình, đọc xong còn không quên liếc xéo lại Minh Nguyệt một cái, hắn đã chết còn ghi vào, muốn lớp trưởng hối hận chết sao? May là mình cầm đọc chứ không phải lớp trưởng.

Minh Nguyệt tránh ánh mắt của anh, trong lòng lè lưỡi, không nhắc lại lớp trưởng cũng vẫn vậy, sẽ gặp được thôi mà, chỉ cần chính xác tuyệt đối!

Thảo Vân hiếm khi nghiêm cẩn(1) lắng nghe, mắt rà soát lại một lượt mọi người, thế nhưng không thấy dangerous animal a?

(1)Nghiêm cẩn = nghiêm túc, chú ý, cẩn trọng

“Chờ đã Nguyệt, Tờ mờ chờ không có thấy đâu mà?”

Cô hỏi xong, mọi người đồng loạt phản ứng tán thành. Minh Nguyệt vai khẽ run run, miệng lại cong lên vài độ, mắt híp híp lại gần thành trăng lưỡi liềm, dùng đuôi mắt khẽ liếc thấy ánh mắt sắc lẹm kia như muốn rực lửa lên. Cảm nhận thật đủ ớn lạnh a~~

Dường như mọi người cũng mơ hồ cảm thấy điều này, mấy bạn nữ đang định xông lên cũng mất phân nửa dũng khí. Minh Nguyệt ho khan vài tiếng, khôi phục lại bộ dáng đoan trang thanh lịch phá vỡ bầu không khí đang dần đông cứng “Khụ khụ, cậu ấy đến rồi, mấy cậu không nhìn thấy thì đi khám mắt đi được rồi đó.” đúng! Cái thứ cao khềnh kia, mặc nguyên bộ đen như mafia thế kia, ngoại trừ kính mắt dẹt mảnh không thích hợp thì hoàn toàn đủ bộ để làm xã hội đen! Sao có thể không chú ý đâu?

Mắt mọi người lại mở to hơn, dáo dác liếc mắt khắp nơi xem nhân vật kia đang ẩn lấp tàng hình ở đâu.

“Đùa thôi. Cậu ấy, tháng trước bị tai nạn giao thông, đang còn hôn mê trong bệnh viện rồi” Thấy tình huống bên kia lại còn tệ hơn lúc nãy, Minh Nguyệt khẽ hoảng, nhanh chóng vác balo lên và đi. Còn trì hoãn thì không kể cái kia không được mà bên này cũng không xong “Trễ cũng đã một tiếng rồi. Mấy cậu còn tính ngồi ngây người ở đây tiếp nữa hả?”

May mắn lòng hiếu kỳ của mọi người đã chiến thắng được, nhanh chóng bước đi theo đoàn. Cũng có một phần vì sau lưng cảm thấy rất lạnh lẽo khiến cơ thể sởn da gà da ốc hết lên, còn đứng tiếp thì nhất định phải hoài nghi đây có phải hay không là cái bãi tha ma lúc nửa đêm à.

“Nguyệt nha, vô tình thật đó. Rủ người ta đi cắm trại lại không cho mang thêm người nào theo. Chưa thấy ai làm cái buổi họp lớp như cậu đâu. Năm ngoái lớp trưởng còn hào phóng cho mọi người mỗi người mang thêm một người theo cơ. Đợt đấy hình như TMC có mang theo một anh chàng nào ý, bộ dáng còn chưa kịp nhìn bao lâu người đã đi mất rồi”

“mà cậu ta nằm bệnh viện hôn mê cậu lại vui vẻ đi cắm trại cùng bạn bè. Cậu cũng thật vô tâm”

“Ừ ừ, tớ rất vô tâm. Mấy cậu đừng nói nữa tập trung nhìn đằng trước đi.”

“uh, nhưng toàn cây cỏ bình thường. Nơi này chỉ là khu nhân tạo có gì nguy hiểm nổi sao?” Mọi người ai nấy đều cười bởi sự lo lắng thái quá của Minh Nguyệt. Cô cũng chỉ cười trừ.

Nguy hiểm à... đúng là không có thật, chỉ là rất nguy hiểm thôi.

~~~*~~~

“Chủ tử, số 113 báo tin, Bình Vương nơi Phổ Châu đang ngấm ngầm chuẩn bị binh mã quân lương. Biên cảnh phía Tây giặc man di không rõ nguyên nhân cướp bóc giết hại dân lành. Xứ Cao Ly đang nội chiến nhưng nghe nói đột nhiên có một vị tiên tử giáng trần xuống đã khiến bọn họ đồng loạt đình chiến.” Một hắc ảnh nhân không rõ từ đâu xuất hiện quỳ một gối trước mặt một nam tử mặc hoàng bào, giọng nói không nhanh không chậm đầy máy móc báo tin

“Trẫm rõ ràng, ngươi lui xuống đi” Nam tử mặc hoàng bào lười biếng khẽ nhấc mi mắt cho người lui xuống.

“Vâng”

Chờ bóng đen đã biến mất hoàn toàn, hắn cởi bỏ bộ hoàng bào phiền phức ra, bước lên giường đá ngọc thạch tinh xảo nằm xuống khép mi mắt.

Thật sự vẫn không phải là mơ.