Chương 5: Có Muốn Phạt Người Ta Không?

“Chào ngài, chúng tôi có thể giúp gì được cho ngài?” Tiêu Phàm nhìn con dê kia, thở dài rồi nói.

Bản thân hắn phải chịu trăm cay ngàn đắng mới nói chuyện được với một NPC trong trò chơi, ấy thế mà NPC lại là một con dê! Chẳng lẽ chỗ này chính là thôn Dê trong lời đồn bấy lâu nay? Quả không hổ danh là thôn của những lính mới biến thái, chứ người bình thường ai mà chấp nhận được việc nói chuyện với động vật!

“Be he, chào tiểu ác ma mới đến! Ta chính là Đại nhân ác ma Sừng Dê Alistar vĩ đại! Người như ta thì làm gì mà phải nhờ đám người yếu đuối thấp hèn như các ngươi giúp đỡ!” Ông ta hếch cái mũi dê lên trời, liếc xéo Tiêu Phàm một cái.

Có nhầm không vậy trời? Cái thôn lính mới này hoang vu chẳng khác nào địa ngục. Ngẩng đầu là trời, cúi đầu là đất, đi vòng vòng cả nửa ngày trời cũng chỉ gặp mỗi một con dê này là NPC thôi! Ít ra mấy năm trước dân số ở thôn Dê cũng đâu có thưa thớt đến thế.

Mà chủ yếu là con dê này lại còn kiêu ngạo không thèm giao nhiệm vụ nữa chứ! Vậy bọn họ làm thế quái nào chơi tiếp được?

“Xin ông đừng đùa tôi nữa mà!” Tiêu Phàm không tài nào kìm nén được nỗi phiền não nữa, bèn ngẩng đầu gào lên.

“Thôi, niệm tình ngươi cầu xin ta như vậy, ta có thể để ngươi đi xử lý mấy sinh vật cấp thấp lảng vảng bên ngoài thôn đấy! Không phải ta đang nhờ ngươi giúp đỡ đâu nhé, chỉ là do ngươi cầu xin ta tha thiết quá thôi!” Con dê kia lại kiêu căng nói.

[Nhiệm vụ: Tiêu diệt mười con chó địa ngục ở ngoài thôn, sau khi hoàn thành thì về đây báo lại cho ác ma Sừng Dê Alistar.]

Tiêu Phàm sửng sốt, cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ rồi? Không lẽ phải vượt qua bài kiểm tra ngôn ngữ biến thái cấp 4 mới có thể nói chuyện hòa bình với bọn họ? Mấy tên ở đây nói năng chẳng logic gì cả, người bình thường bố ai mà hiểu được cơ chứ!

“Ha ha, nhìn anh thế mà lại bị một con dê khinh thường, còn phải đi cầu xin nó nữa chứ! Thú vị thật! Lập đội chung với anh đúng là thú vị quá đi!” Bên cạnh lại còn có một đồng đội không tim không phổi bị mình làm lơ nữa chứ!

...

“Ở đây đâu có gì đâu? Hay là em gái đi nhầm chỗ rồi?”

Tiêu Phàm cũng lười chẳng thèm bật lại cái cách xưng hô vô lý ấy nữa: “Theo như tọa độ thì đúng là chỗ này.” Tiêu Phàm kiểm tra đối chiếu lại lần nữa rồi đáp lời. Nhưng trước mắt chỉ có mỗi một khu đất vàng đồng không mông quạnh, thậm chí cả một cọng cỏ héo cũng chả có. Hay là mấy con chó địa ngục kia bị người chơi săn đuổi đến mức tuyệt chủng luôn rồi? Chả nhẽ nào! Lúc mình rời khỏi thôn thì cái đám nhũn não ấy còn đang tập hợp lại PK nhau kia mà!

“Thôi, chúng ta đi dạo quanh một chút đi. Dù có bị người chơi diệt hết rồi thì một thời gian ngắn sau chúng cũng sẽ sản sinh thêm mấy con mới thôi.”

“Rồi rồi, cũng đâu phải chuyện gì lớn.”

...

“Em gái, bình thường em hay làm gì?”

“Em gái, em có bạn trai không?”

“Em gái, em thích mặc váy kiểu gì thế?”

...

Cô gái này! Đề tài nói chuyện càng lúc càng quá đáng!

“Cô làm ơn im giùm tôi được không!”

“Em gái bình tĩnh nào, phải thùy mị một chút chứ!” Lúc này Hổ Nữu thực sự đang quá sung sướng. Mọi khi cô luôn phải giả vờ đoan trang nết na trước mặt cô dì chú bác nên toàn bị hỏi mấy câu nhàm chán đó. Bây giờ thì rốt cuộc cô cũng hưởng thụ được cảm giác vui sướng khi hỏi người ta mấy câu như thế.

Có điều cô chẳng hề biết mục đích hỏi của cô chú hoàn toàn khác hẳn mình...

“Em gái, nhìn đằng kia kìa! Cái gì vậy?”

“Im ngay!” Tiêu Phàm bị cô làm phiền đến mức không chịu nổi nữa. Đã là S rồi lại còn nói nhiều, hắn bắt đầu thấy hối hận vì ghép đội với cô rồi!

“Tôi không đùa đâu, nhìn đằng kia kìa!”

Sao nghe giọng cô kinh hoảng thế nhỉ?

“Bé ngoan của tôi mà cũng biết sợ cơ à!”

Ở trước mặt Tiêu Phàm là một cụm mây đen dày đặc được tạo ra bởi vô số những con chó địa ngục...

Chó địa ngục có vẻ ngoài hệt như giống chó sa bì. Chúng có mấy cái chân ngắn cũn cỡn và bộ lông đen thui, to cỡ một trái bóng. Lúc này chúng đang há mõm thật to, nước dãi chảy ra nhiễu thành giọt. Quái vật địa ngục đúng là chẳng dễ thương tẹo nào, xấu xí kinh khủng.

Theo như ngoại hình của đám quái vật này thì có thể đoán được chúng di chuyển khá chậm. Quả nhiên là thôn lính mới, mấy sinh vật này chủ yếu chỉ để cho mấy tên mới vào luyện tập mà thôi.

Nhưng sao lúc này chúng nó cứ quay hết mông vào mặt bọn họ thế nhỉ? Lại còn liều mạng chen chúc nhau chui vào trong nữa? Thôi kệ nó, làm nhiệm vụ quan trọng hơn!

“Mấy con chó biến chất kia! Hãy xem ta trừng trị các ngươi đây!” Tiêu Phàm đã đợi lâu lắm rồi, đến mức dao gọt hoa quả trong tay cũng đói khát không chịu nổi!

Một dao chém xuống, chó địa ngục còn chẳng kịp phản kháng đã chết tươi, không hổ là quái vật dành cho lính mới.

[Đội của ngài đã giết được chó địa ngục, kinh nghiệm + 1]

“Quá tệ! Xem tư thế anh dũng của chị đây này!”

“Ha ha ha! Ha ha!” Cùng với mấy tiếng cười ghê tởm ấy, tiếng roi da vun vút vang lên, từng đám chó địa ngục bị quấn ra khỏi đàn.

Một roi vụt xuống...

[Đội của ngài đã giết được chó địa ngục, kinh nghiệm + 1]

[Đội của ngài đã giết được chó địa ngục, kinh nghiệm + 1]

[Đội của ngài đã giết được chó địa ngục, kinh nghiệm + 1]

...

“Thật không ngờ phạm vi công kích của roi da này rất hợp để xử lý cả một đàn nhung nhúc chó địa ngục ấy. Rất có hiệu suất!”

Nhìn vẻ điên cuồng khoái chí trên mặt Hổ Nữu, Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi cảm khái. AOE (phạm vi thương tổn) của mình thật là đáng thẹn!

“Phàm muội muội, đã nhìn rõ chưa? Chị đây nói sẽ bảo kê em thì em cứ yên tâm đi nhé!”

Nhìn vẻ vênh váo của Hổ Nữu, Tiêu Phàm càng khó chịu hơn nhưng lại chẳng nói được gì. Nhìn lại mình mỗi đao chỉ chém được một con, mà không biết cái dao gọt trái cây này chịu được bao lâu nữa. Lỡ lát nữa quay về nó bị mẻ mất thì biết làm sao đây? Khi đó hắn cũng chỉ đành dùng luôn hai bàn tay không mà giết đám quái vật hoa cúc nghìn năm để lấy điểm kinh nghiệm mà thôi! Tiêu Phàm cứ tưởng là mình dẫn dắt Hổ Nữu, ai dè lại ngược lại.

Mà có kinh nghiệm đưa tới thì dại gì lại không làm. Thôi thì cứ chém giết hết đám yêu quái đông đúc này rồi tính sau.

“A!”

Bỗng nhiên, một tiếng hét chói tai chợt vang lên làm cho Tiêu Phàm đang ngẩn người buồn chán chợt tỉnh táo lại.

“Gì vậy?”

Dưới từng nhát roi tiêu diệt đàn chó địa ngục của Hổ Nữu, “nguyên nhân” khiến chúng tụ tập lại một cách kỳ lạ như thế cũng dần dần hiện ra...

Tiếng kêu đau đớn vừa nãy là do Hổ Nữu cầm cây roi da trong trạng thái buff kéo lấy người chơi bị kẹt ngay giữa trung tâm đàn chó ấy.

Khi đàn chó địa ngục lương thiện kia đã dâng hiến hết thân mình để biến thành điểm kinh nghiệm cho Hổ Nữu và Tiêu Phàm, rốt cuộc hắn cũng có thể trông thấy kẻ quái dị khiến đàn chó tụ tập lại. Người này mặc bộ đồ của lính mới rất bình thường, vóc người không cao không lùn không mập không ốm, tóm lại là thuộc diện trung bình. Gương mặt thanh tú khiến người ta có cảm giác như cô là tiểu thư của một gia đình danh giá nào đó, trên cái mũi thẳng xinh đẹp là cặp kính đen đơn giản, khá giống với một hoa khôi của khoa Khoa học tự nhiên.

Nếu là ngoài đời thì cô gái ấy chắc chắn đúng kiểu mà Tiêu Phàm muốn tiếp cận nhưng bọn họ đang ở trong trận doanh Ác Ma! Những người ở đây đều có chung một đặc điểm!

Chỉ thấy thiếu nữ đang bước ra từ đàn chó địa ngục kia có vẻ rất phấn khích, làm cho người ta cảm thấy thần kinh của cô đang ở trong trạng thái cực kỳ bất thường.

“Cô không sao chứ?” Tuy hỏi vậy nhưng thật ra Tiêu Phàm chẳng hề quan tâm đến chuyện cô ấy có bị gì không, thậm chí còn muốn lỉnh đi mất. Nhưng vì thói quen lịch sự thường ngày mà hắn hỏi ra một câu như thế, bởi vì đã gặp rồi thì chẳng thể chỉ đứng im được.

Thiếu nữ nghe thấy tiếng nói chuyện thì như chợt thoát khỏi trạng thái hốt hoảng nào đó, quay sang nhìn Tiêu Phàm. Trong lòng hắn bỗng dưng trào dâng một dự cảm không lành, bất giác lùi về sau hẳn hai bước.

Đôi mắt cô ấy khá mơ màng, bờ môi mỏng hơi mở ra: “Anh trai, có muốn phạt người ta không?”