Chương 59: Liên quan gì đến ta

Mai Hương mặc dù lo lắng, nhưng cũng biết Lăng Nhược Hi sớm đã không còn là một Tiểu thư dù chịu uất ức nhưng phải luôn luôn xoắn đuôi cong lưỡi để làm hài lòng người khác như trước kia nữa, cắn răng nhẹ gật đầu: "Tiểu thư phải tự mình cẩn thận một chút!"

Hồng Vân nghe đến đó, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi: "Mai Hương đây là ý gì? Chẳng lẽ Lão phu nhân còn có thể hại Tam tiểu thư hay sao?"

Lăng Nhược Hi vội vàng lấy trâm cài trên đầu xuống, cài lên trên đầu Hồng Vân, cười ha hả nói: "Hồng Vân tỷ tỷ hiểu lầm rồi, Mai Hương không hiểu chuyện, người chớ chấp nhặt với nàng ấy, chúng ta mau mau đi thôi, đừng để Tổ mẫu chờ sốt ruột!"

Hồng Vân thấy cây trâm vàng này, cuối cùng cũng không làm khó Mai Hương nữa, hung hăng liếc Mai Hương một cái, líu lo không ngừng: "Tam tiểu thư cũng nên cẩn thận, giữ mấy nha đầu hay gây chuyện này ở bên cạnh, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra tai họa!"

Lăng Nhược Hi cũng không mở miệng trả lời, chỉ nháy mắt với Mai Hương, sau đó nở nụ cười đi theo sau lưng Hồng Vân, đi về phía viện của Lão phu nhân.

Mai Hương tức đỏ mắt, nhìn bóng lưng của Lăng Nhược Hi, sau đó quay đầu lại nhìn Thu Cúc cũng đang đỏ mắt như mình, rầu rĩ nói: "Sau này khi chúng ta nói chuyện cần phải cẩn thận một chút, người trong cái Lăng phủ này, từng người một đều là thứ quỷ lòng dạ hẹp hòi!"

Thu Cúc nhẹ gật đầu, sau đó ngẹn ngào nói: "Mai Hương tỷ tỷ, khoảng thời gian như thế này, rốt cuộc là đến lúc nào mới có thể qua khỏi đầu chúng ta đây!"

Mai Hương cũng mê mang một trận: "Ta cũng không biết, nhưng chúng ta nhất định phải che chở cho Tiểu thư, không thể cô phụ lời nhắc nhở của Phu nhân khi người còn sống, biết chưa?"

Trên đường đi, Lăng Nhược Hi đều cười lạnh trong lòng, lúc đầu xem Nhị phu nhân là một người nhân từ, nhưng hiện tại xem ra, Lăng phủ, vốn không có bất kỳ người nào thuần lương!

Khoảng cách giữa viện của Lăng Nhược Hi với viện của Lão phu nhân rất xa, cho nên đi gần nửa canh giờ, mới đến cửa viên của Lão phu nhân, trên đường đi Hồng Vân cũng không nói một câu, nhưng khi đã đến cổng, Hồng Vân rốt cuộc cũng đồng tình nhìn Lăng Nhược Hi một cái: "Tam tiểu thư, lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, ngài nhất định phải tỉnh táo!"

Lăng Nhược Hi đương nhiên biết lát nữa đây sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không nghĩ tới Hồng Vân vậy mà lại vào lúc này mở lời an ủi mình, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ một bộ mê mang: "Hồng Vân tỷ tỷ đây là ý gì?"

Hồng Vân lúc này mới ý thức được chính mình đã lỡ miệng nói nhiều, sở dĩ có thể trở thành nha đầu hạng nhất bên cạnh Lão phu nhân, đó là bởi vì Hồng Vân biết rõ cái gì gọi là bo bo giữ mình, đối với hành vi lắm miệng của mình hiện tại có chút ảo não, hơi nhíu mày: "Không có gì, Tam tiểu thư vẫn nên mau mau đi vào đi thôi, đừng để Lão phu nhân chờ sốt ruột!"

Lăng Nhược Hi lúc này mới nhu thuận nhẹ gật đầu sau đó quay người đi vào trong, vừa vào cửa, Lăng Nhược Hi đã nhìn thấy Đại phu nhân và Nhị phu nhân song song quỳ trên mặt đất, Đại phu nhân hung thần ác sát, Nhị phu nhân một mặt ủy khuất.

Lăng Nhược Hi cẩn thận từng li từng tí đứng bên cạnh nhìn Lão phu nhân ngồi trên đó xanh cả mặt, thấp giọng nói: "Nhược Hi diện kiến Tổ mẫu."

Lão phu nhân trông thấy Lăng Nhược Hi tiến đến, đầu tiên là chột dạ một trận, sau đó có chút bất đắc dĩ thở dài, vẫy vẫy tay: "Nhược Hi đến rồi, qua đây, đến đây với Tổ mẫu!"

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Nhị phu nhân chỉ cảm thấy một trận buồn cười, thật sự là không nghĩ tới, đám người ở Lăng phủ, đều là những con hát đồng đẳng!

Dáng vẻ nhu thuận đi tới bên cạnh Lão phu nhân, Lăng Nhược Hi lúc này mới phát hiện toàn bộ cơ thể của Lão phu nhân đều đang run rẩy, có thể thấy được tức giận thật sự, có chút mê mang nhìn Lão phu nhân, nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu làm sao vậy?"

Lão phu nhân nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi nhu thuận hiểu chuyện, thật sự không biết nên nói sao với nàng chuyện ấy, Lăng Thanh Dương một bên khác thì ngược lại nhìn Lăng Nhược Hi như vậy, một trận buồn nôn, trực tiếp tiến lên, la to: "Lăng Nhược Hi! Thu hồi cái bản mặt vô cùng đáng thương của ngươi bây giờ đi! Ngươi nói đi, đồ vật trong kho, rốt cuộc là đi đâu rồi! Có phải là ngươi vừa ăn cướp vừa la làng hay không!"

Lăng Nhược Hi nhìn gương mặt vẫn chưa hoàn toàn hết sưng của Lăng Thanh Dương, lại phối hợp với biểu tình dữ tợn lúc này, chỉ cảm thấy một trận buồn cười, tựa như là gặp phải chuyện gì đó vô cùng kinh hãi, rụt vào sau lưng Lão phu nhân, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ tỷ có ý gì? Nhà kho nào? Đồ gì? Cái gì mà vừa ăn cướp vừa la làng!"

Lăng Thanh Dương nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi như một con thỏ trắng nhỏ bé chấn kinh sợ hãi, lập tức cảm thấy giận sôi lên, cũng không để ý đến sắc mặt Lão phu nhân càng lúc càng âm trầm, trực tiếp lớn tiếng quát: "Lăng Nhược Hi! Đã đến lúc nào rồi! Ngươi còn ở đây làm bộ làm tịch!"

"Đủ rồi! Thanh Dương! Nhìn xem cái dáng vẻ bây giờ của ngươi, y như một bà điên! Nào còn có một chút gì giống với dáng vẻ của thiên kim Lăng phủ!"

Lão phu nhân rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, nặng nề vỗ vỗ lên bàn, hận không thể trực tiếp tiến lên đánh chết cái thứ xấu hổ mất mặt này!

Ngay cả Đại phu nhân đang quỳ trên mặt đất cũng hơi nhíu mày, khẽ quát một tiếng: "Thanh Dương, còn không mau nhận sai với Tổ mẫu!"

Lăng Thanh Dương từ lúc mới sinh cho đến giờ vẫn luôn được mọi người xem như bảo bối nâng trong lòng bàn tay, cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu ủy khuất như vậy, hiện tại một người hai người đều đang oán trách nàng, lập tức có chút không chịu nổi!

"Mẫu thân! Người biết rất rõ ràng con nghiệt chủng đê hèn này đang làm bộ làm tịch, vì sao còn nói giúp nó! Một sát tinh khắc chết mẹ ruột! Rốt cuộc thì có gì tốt! Để các người từng người từng người một che chở nàng ta như vậy!"

"Bốp!"

Đại phu nhân không thể nhịn được nữa, đứng dậy, hung hăng tát một cái lên cái miệng càng nói càng độc ác của Lăng Thanh Dương, nhìn Lăng Thanh Dương đầy thất vọng, một mặt phẫn nộ: "Ta bảo con câm miệng!"

Lăng Thanh Dương đã lớn như vậy rồi, chưa từng bị ai đánh bao giờ, nhất là hiện tại người đánh nàng chính là Đại phu nhân người vẫn luôn luôn thương yêu nàng nhất, càng khiến nàng ta không thể tiếp nhận được, không thể tin được che mặt mình: "Nương, sao người có thể đánh con?"

Đại phu nhân liên tục thở dài, sau đó tiếp tục quỳ trên mặt đất, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lão phu nhân, có chút bất đắc dĩ nói: "Đồ vật trong nhà kho, con dâu xác thực không biết chuyện gì đã xảy ra, có điều chỉ cần Lão phu nhân có thể cho con dâu một ít thời gian, con dâu nhất định có thể điều tra rõ ràng!"

Nhị phu nhân nghe đến đó, một giọt lại thêm một giọt nước mắt rơi xuống: "Đại tẩu đây là có ý gì? Chẳng lẽ những thứ này là do Tử Vân lấy hay sao?"

Lăng Nhược Hi một mặt mê mang nhìn đám người họ, vươn tay nhẹ nhàng giúp Lão phu nhân thuận khí, nhu thuận mở miệng: "Tổ mẫu bớt giận, rốt cuộc là sao?"

Lão phu nhân nhìn dáng vẻ biết điều hiểu chuyện như vậy của Lăng Nhược Hi, trong lúc nhất thời thật đúng là có mấy phần áy náy, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Nhược Hi à, là Tổ mẫu có lỗi với con! Mẫu thân con mất sớm, con bị liên lụy phải ở nông thôn chịu khổ thì thôi đi, hiện tại ngay cả những của hồi môn mà nương con để lại cho con, Tổ mẫu cũng không thể giữ gìn giúp con được, Tổ mẫu có lỗi với con!"

Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi đầu tiên là không thể tin được mở to hai mắt nhìn, sau đó liền đỏ mắt, cắn môi, cúi đầu, thì thào nói: "Tổ mẫu không nên tức giận, của hồi môn mà mẫu thân để lại mặc dù quý giá, nhưng thân thể của Tổ mẫu quan trọng hơn, nếu thật sự bởi vì những vật này chọc tức Tổ mẫu, đó chính là Nhược Hi không phải!"

Nhìn Lăng Nhược Hi như vậy, đừng nói là Lăng Thanh Dương, ngay cả Đại phu nhân cũng có chút nhịn không được, gắt gao xiết nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Nhược Hi thật đúng là một đứa bé ngoan hiểu chuyện! Chỉ sợ là có người vừa ăn cướp vừa la làng thôi!"

Lăng Nhược Hi cũng không để Đại phu nhân hung ác vào mắt, chỉ mang một mặt áy náy nhìn Đại phu nhân, nhỏ giọng nói: "Vâng, đều là Nhược Hi không phải, nếu trước đó lúc Đại bá mẫu hỏi Nhược Hi lấy chìa khóa, Nhược Hi có thể tìm ra rồi giao cho Đại bá mẫu thì tốt rồi, cũng sẽ không có chuyện phiền toái như hiện giờ, đều là Nhược Hi sai, là Nhược Hi có lỗi với Đại bá mẫu!"