Chương 60: Tiệc mừng thọ

Trời vừa sáng rõ, Trầm Ngạn Khanh liền mở mắt, liếc mắt một cái liền thấy Phong Thiển Ảnh ngồi trên khung cửa sổ phòng mình, xem ra là đã ngồi từ lâu, khuôn mặt xinh đẹp nhìn nghiêng như nữ tử, lại mang theo vẻ nam tính dẻo dai.

“Thiển Ảnh, lại nhớ đến Tuyết Nữ sao?” Trầm Ngạn Khanh cử động thân thể tê cứng, đi đến bên người hắn, cùng hắn ngắm mặt trời vừa lên, giọng điệu chợt mềm mại vài phần.

“Đừng nói lung tung, ta nhớ nàng làm chi? Chúng ta đi ngay sao?” Phong Thiển Ảnh giống như bị nắm đuôi, lập tức nhảy xuống, có chút thẹn quá hóa giận.

Trầm Ngạn Khanh hiếm khi không nói lời ác độc, ngược lại còn vỗ vỗ bờ vai an ủi hắn, “Chúng ta đi thôi.”

Ai ngờ hai người vừa bước xuống bậc thềm, Lăng Vân đã sải bước từ bên ngoài vào đón, cười sang sảng nói: “Hai vị dậy sớm như vậy, không phải là muốn ra đi không từ biệt chứ?”

“Vốn là vậy, nhưng Vân huynh đã đến đây, chúng ta cũng tránh được việc lưu lại ấn tượng không lễ phép.” Phong Thiển Ảnh thoải mái ôm quyền hành lễ, “Trên người ta và Ngạn Khanh còn vài món nợ chưa đòi được, ở cùng Vân huynh sẽ mang đến cho ngươi nhiều phiền phức. Nếu sau này ngươi giữ lời hứa kết giao cùng chúng ta, khi gặp lại chúng ta sẽ nâng ly chúc mừng.”

Trầm Ngạn Khanh trương gương mặt lạnh tựa như miếng ngọc lưu ly tốt nhất, lạnh lại vẫn khiến người ta vừa lòng khâm phục, “Vân huynh, xin tạm biệt vậy.” Tay áo rộng thùng thình phất phới như mây nơi chân trời, cực kỳ thoải mái phóng khoáng. Một bước, hai bước, ba bước, người đã đi xa.

“Vân huynh, cáo từ.” Gò má Phong Thiển Ảnh thoáng lộ lúm đồng tiền, Lăng Vân nhìn mà ngây người, nửa ngày mới có phản ứng đỏ mặt a một tiếng, “Sau này còn gặp lại.” Trong lòng thầm nói, thiên hạ to lớn không thiếu việc kỳ lạ, nếu vị Phong công tử này sinh ra là nữ tử, không biết sẽ tao nhã vô song đến mức nào.

Phong Thiển Ảnh đi thật xa mới nhíu mày, có chút buồn rầu hỏi: “Ngạn Khanh, dáng vẻ ta khó phân rõ nam nữ lắm sao?”

Trầm Ngạn Khanh hiếm khi nghiêm túc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Sao vậy? Lại quyến rũ nam nhân nhà ai à?”

“Tứ gia, ngài có thể đừng đả kích lòng tự trọng của ta không?” Phong Thiển Ảnh mím môi gục đầu, “Hay là ta hủy dung, đệ thấy được không? Ê, tứ gia, ngài chờ ca ca với.”

...... Ta là đường ngăn cách đáng yêu......

Lâm Mộc Sâm của Cửu Hoa cung năm đó chỉ bằng một mét kiếm gỗ đã đánh khắp thiên hạ không địch thủ, đức cao vọng trọng trong chốn giang hồ, ngay cả minh chủ Võ Lâm đương nhiệm cũng phải cúi mình hành lễ xem mình như hậu bối, càng đừng nói tới những đệ tử trẻ tuổi trên giang hồ.

Hôm nay Cửu Hoa cung cực kỳ náo nhiệt, đường lên núi người đến người đi, hai bên đường núi đều là đệ tử đời thứ hai, đời thứ ba của Cửu hoa cung, mỗi người đều vô cùng thân thiện tiếp đón khách khứa lui tới.

Lăng Vân mang theo thủ hạ cũng đến chúc thọ, lúc đến chân núi thì gặp Trương Tử Tuấn và Bác Dục cùng đến góp vui, hắn bước nhanh vài bước đi đến, cười hỏi: “Hai vị đến từ đâu thế?”

Sắc mặt Trương Tử Tuấn có chút tiều tụy, đôi mắt vốn dịu dàng nay lại có chút âm u nghiêm nghị, “Việc xấu trong nhà không tiện nói ra, Vân huynh đừng nên hỏi, chúng ta cùng lên núi thôi, không nên đến trễ.”

Bác Dục biết chuyện đau lòng của hắn, dựa vào ý của hắn mà nói: “Nhiều tháng không gặp, phong thái của Lăng huynh vẫn như trước nhỉ.”

Hai người cười ha ha, vỗ vỗ vai nhau, cùng lên núi.

Ba người vừa đi vừa tán gẫu về những chuyện trong chốn giang hồ, trò chuyện một lát liền nhắc tới Vô Trần cung, “Aiz, các ngươi nói xem, hôm nay gã Tô Diễn của Vô Trần cung có đến gây sự hay không?”

“Bác Dục huynh, ngươi nói đùa sao, có nghĩ cũng phải so sánh một phen, Cửu Hoa cung là môn phái lớn đứng sừng sững mấy mươi năm trên giang hồ, một Vô Trần cung nho nhỏ như hắn sao có thể làm lay động.” Lăng Vân cười ha ha, cảm thấy hắn ta thật đúng là lo bò trắng răng.

Suốt đường đi Trương Tử Tuấn nói rất ít, có chút không yên, ánh mắt thường xuyên dao động khắp xung quanh, giống như đang tìm ai đó. Lăng Vân nhìn không nổi nữa, ôm lấy bờ vai hắn, “Tìm ai vậy? Ngẩn ngơ đến vậy?” Không gặp được Tình nhân nhỏ sao?

“Không sao cả, ngươi đừng quan tâm.” Trương Tử Tuấn lau mặt, cười có hơi gượng ép. Bộ dạng này thật không giống không có việc gì, xoay đầu hỏi: “Bác Dục huynh, rốt cuộc hắn bị sao vậy? Gặp vấn đề khó xử gì sao? Nói ra ta cũng có thể giúp một tay.”

Bác Dục một tay kéo hắn qua, nhỏ giọng nói: “Việc này ngươi thật sẽ không giúp được gì, chuyện tình cảm mà.”

“Hắc, thế này là sao, một đám đều rơi vào lưới tình không thể thoát ra sao?” Lăng Vân nhớ tới Trầm Ngạn Khanh mượn rượu giải sầu đêm qua, đáng tiếc nhìn không ra vị kia có chút mất hồn lạc phách nào, nhưng hình như vị này đã đánh mất một hồn ba phách rồi, người với người thật chẳng giống nhau, thầm thở dài một hơi, việc này người ngoài thật chẳng giúp được gì.

Dọc đường đi, người quen không ít, đều phải tươi cười chào hỏi, liên tục như thế cũng đã nén được việc này xuống.

Cửa Cửu Hoa cung treo đầy pháo, đì đùng vang trời, không khí đậm vui mừng. Vào đại sảnh, người chen người, thỉnh thoảng còn có tiếng vâng dạ truyền đến. Lăng Vân bảo Tử Mạc đi đưa lễ vật, hắn gọi hai người kia đến ngồi ở một bàn trong góc, nói chuyện câu được câu không. Đề tài nghe được vẫn là Vô Trần cung, nơi này có rất nhiều người chạy từ Vô Trần cung đến, hung hăng muốn Lâm Mộc Sâm ra mặt, xem ra Vô Trần cung đã chọc nhiều người tức giận rồi.

Người được chúc thọ - Lâm Mộc Sâm nét mặt hồng hào và con trai Lâm Thủy cùng xuất hiện ở cửa, cả đại sảnh vốn ồn ào huyên náo lập tức yên tĩnh lại, im lặng một lát, sau đó tiếng chúc thọ liên tiếp vang lên.

Lâm Mộc Sâm cười ha ha, không chút già cỗi, ngược lại giống như người trung niên hơn bốn mươi tuổi, “Mọi người khách sáo quá, các vị đường xa vạn dặm đến chúc thọ lão già bất tài như ta, lão phu sẽ nhớ mãi trong lòng, hôm nay mọi người ăn uống no say nhé. Lâm Thủy à, con thay ta tiếp đãi mọi người thật tốt, nhất định phải chu đáo nhiệt tình, ta đến bàn bên kia.” Nơi đó dành riêng cho các Chưởng môn có tiếng trên giang hồ.

“Cha, ngài yên tâm đi, con đã có chuẩn bị rồi.” Lâm Thủy bước qua cùng lão, hành lễ với các vị tiền bối đang ngồi trên, uống một chén rượu rồi mới rời đi.

“Lâm lão đệ, người có đứa con trai ‘trò giỏi hơn thầy, con tốt hơn cha’ rồi.” Người này giọng như chuông đồng, râu quai nón, đầu hơi hói, mũi đỏ bừng.

“Ha ha, khiến Tửu Công chê cười rồi. Mọi người đừng khen nó, bằng không đuôi nó sẽ vểnh thẳng lên trời. Gần đây mọi người thế nào?” Lâm Mộc Sâm luôn là người khôn khéo, tâm tư kín đáo, vừa thấy sắc mặt năm người này liền biết là có việc.

Ngồi ở đây đều là các môn phải lớn của các ngọn núi nổi danh, gồm phái Tiêu Dao, kiếm phái Thiên Sơn, kiếm phái Vô Lượng, phái Thiết Tháp, trong chốn giang hồ cả bốn môn phái này đều đứng đầu, phía dưới đều có các môn phái nhỏ hơn nương tựa vào. Dạo gần đây đến tố cáo kể khổ thật nhiều, bọn họ thu phí bảo vệ mà hờ hững cũng không tốt, gặp mặt trao đổi, liền biết các khổ chủ đều tố cáo Vô Trần cung, cùng bàn bạc muốn tìm người đứng đầu Vô Trần cung nói chuyện.

“Hôm nay là ngày mừng thọ của Lâm lão ca, chúng ta không nên nói đến chuyện bực bội này, một Vô Trần cung nho nhỏ mà có thể tạo ra nhiều biến cố không ngờ sao, đây đây, chúng ta kính lão ca một ly, chúc thọ tinh của chúng ta phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn.” Chưởng môn đương nhiệm của phái Tiêu Dao – Đặng Húc nâng chén chúc mừng, bốn người đều làm theo.

Lâm Mộc Sâm là người luôn không thích tò mò, hừm, các ngươi không nói ta cũng không hỏi, dù sao việc này cũng không ảnh hưởng gì đến ta.