Chương 67: Không gặp lại

Quân Nho nghe vậy mỉm cười, vẫy vẫy tay với vị Tam công tử kia, vị Tam công tử kia đã sớm nhìn thấy hắn, nhận được tín hiệu liền nhún người bay tới, “Chào Quân gia, ngài về rồi ư, có gì cần sai bảo tiểu nhân sao? Nếu không thì ngài lên kia ngồi một chút nhé?” Ánh mắt mọi người xung quanh đồng loạt quét đến, chỉ trỏ, nhỏ giọng bàn tán, xem ra ai cũng biết Quân Nho.

“Không có việc gì đâu, ngươi chỉ cần thành thật đứng yên thôi, thấy vị cô nương đó không? Nàng bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó.” Quân Nho lui về sau một bước, không chút khách sáo nói: “Minh Kỳ, giao hắn cho muội, muội thích làm gì thì làm.”

Lý Minh Kỳ chắp tay sau lưng đảo vòng quanh hắn hai vòng, bóp nắm tay răng rắc, “Ngươi tên gì?”

Tam công tử trừng mắt nhìn, mù mờ không rõ chuyện gì, chẳng lẽ vị cô nương này coi trọng mình? Nhưng bộ dáng Quân đại nhân lại không giống như đang giới thiệu đối tượng, “Cô nương, ta tên Chung Phượng Như.” Nói xong thì mắt mũi nhếch nhếch lên, bộ dáng thật sự tương tự người nào đó.

“Chung Phượng Như đúng không, mỗi ngày ngươi đều vung tiền hoang phí, cưới bao nhiêu thê thiếp rồi?” Đời này Lý Minh Kỳ hận loại nam nhân sớm nắng chiều mưa nhất, mà gã Chung Phượng Như trước mặt này không những thê thiếp thành đàn lại còn ra vẻ độc ác.

Chung Phượng Như có chút khó hiểu, vị cô nương này có ý gì? Là cảm thấy ta phong độ ngời ngời, sinh lòng ngưỡng mộ muốn nương tựa vào ta sao? Cũng không biết lai lịch của nàng thế nào, lại có thể khiến Quân gia của Vô Trần cung ra mặt giùm nàng, “Cô nương có gì sai bảo? Năm nay tại hạ hai mươi ba tuổi, trong nhà có mười ba thị thiếp, vị trí chính thê vẫn để trống, cô nương có muốn hay không?” Lời vừa nói ra, Lý Minh Kỳ chưa tức, Phượng Nhã đã nổi giận trước, “Miệng chó không mọc được ngà voi, còn tiếp tục nói bậy bạ nữa xem ta có xé miệng ngươi không.”

Quân Nho lộ nét cười, liếc mắt, ý vị sâu xa nhìn Chung Phượng Như: ‘Tiểu tử, ngươi rảnh rỗi mạng lớn lắm hay sao mà cô nương nhà nào cũng dám đùa giỡn.’

Lý Minh Kỳ nheo mắt, “Ngươi muốn thành thân với ta?”

Nên muốn hay không đây? Sau ót Chung Phượng Như bắt đầu đổ mồ hôi, mình đang yên lành mà cũng không trêu chọc ai nghen, rốt cuộc vị cô nương này muốn thế nào? Đùa giỡn mình sao? Hắn chớp chớp hai mắt, “Cô... Cô... Cô nương, nàng có việc gì, chỉ cần... chỉ cần dặn dò thôi.” Nhất thời sốt ruột bắt đầu nói lắp.

Lý Minh Kỳ ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hắn, “Ngươi đưa mặt qua đây, cho ta nhìn rõ xem. Nếu ta vừa ý, hôm nay ta liền về phủ với ngươi.”

“Ô, a, cô nương, mời nàng nhìn kỹ.” Chung Phượng Như cẩn thận liếc mắt dò xét Quân Nho, thấy trên mặt hắn không biến đổi gì, xem ra vị cô nương này không phải là người của Quân gia, nhưng nhìn khuôn mặt vị cô nương này, chắc hẳn là thân thích? Mình cũng không thể sơ sẩy.

“Nhắm mắt lại.” Lý Minh Kỳ mỉm cười, chờ đối phương nhắm mắt, một cú đấm liền vung tới, “Cô nương ta thấy khuôn mặt này của ngươi liền tức giận, về sau nhìn thấy ta thì lập tức đi đường vòng, bằng không nhìn thấy một lần sẽ đánh một lần.”

Tam công tử bị đánh chưa kịp tỉnh mộng, uất ức nhắm một con mắt mở to một con mắt, “Quân gia, tiểu nhân đã làm gì sai rồi sao?”

“Làm gì sai ư? Làm gì cũng sai hết.”

Chung Phượng Như vụng trộm đánh giá Lý Minh Kỳ một chút, nuốt một ngụm nước bọt, vị cô nương này nhìn thấy mặt mình liền tức giận, không phải là vị hồng nhan tri kỷ của Tứ gia chứ? Thật là quá dã man, “Quân gia, Quân gia à, ngài nên làm chủ thay tiểu nhân, tiểu nhân... không phải tiểu nhân thật lòng đâu, ngài van xin giùm tiểu nhân đi.”

“Chơi đùa một chút là đủ rồi, chỉ cần không truyền đến tai vị kia thì mọi việc đều dễ dàng, được rồi, không sao đâu, ngươi đi trước đi, tránh chọc cho cô nương nhà ta tức giận.”

Chung Phượng Như hé khuôn mặt trắng bệch, sau ót đều là mồ hôi, thôi đi, hôm nay dùng mắt chó nhìn người, bị người gây chuyện xả giận còn chưa nói, e rằng còn nguy đến tánh mạng, lúc về nhà nên thắp nhan lạy Phật, cầu trời phật phù hộ. “Cút hết đi, nhìn cái gì, chưa từng thấy mỹ nam bị đánh à.”

Lý Minh Kỳ đánh người, trong lòng lại càng không thoải mái, trong lòng nhộn nhạo, nghĩ thế nào cũng không thoải mái.

Phượng Nhã có chút lo lắng, “Chủ tử, chưa hết giận sao?”

Lý Minh Kỳ vuốt vuốt mặt, kéo tay nha đầu, nói với Quân Nho: “Quân đại ca, chúng ta đi thôi.”

Quân Nho không rõ lòng nàng, lời nói ra đến miệng lại nuốt trở vào, “Được, muội theo ta.”

Lý Minh Kỳ được Quân Nho dẫn đường, xuyên qua mấy con đường lớn, đi thẳng bước vào cửa thành phía bắc, ở chỗ rẽ của một khách điếm liền nhìn thấy một bức tường cao vài trăm thước, ngoài tường trồng không ít liễu, “Quân đại ca, huynh muốn đưa ta đến đâu?”

“Xuyên qua bức tường này là tới nơi.” Quân Nho đưa ra một vấn đề bí hiểm, dẫn nàng xuyên qua một cái cửa hình bán nguyệt, lập tức trước mắt liền rộng lớn.

“Đây là....” Trên hồ sương mù mênh mông, tiếng sáo trúc vui tai không ngừng vang vọng. Nhưng lại thấy trên hồ thuyền hoa san sát, lụa mỏng nhiều màu khẽ phất phơ trong gió nhẹ, thoang thoảng mùi son phấn. Lý Minh Kỳ thật không dám tin, người này lại dám mang mình đến nơi trăng hoa sao?

“Ha ha, sao vậy? Sợ ư?” Quân Nho cười cợt thốt một câu.

Lý Minh Kỳ nuốt nuốt nước bọt, cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều chưa đừng đến loại nơi như vậy, chưa từng đến không có nghĩa là không nghĩ đến, hôm nay may mắn có thể mở mang kiến thức, sao lại dễ dàng bỏ qua, “Cô nương ta mà lại sợ sao.”

“Không sợ thì hãy đến đó với ta, muội yên tâm, ta sẽ không kể với Ngạn Khanh đâu.”

“Ta thì có liên quan gì đến hắn.” Lý Minh Kỳ phản bác một câu nhưng khí thế lại quá yếu, nếu người nọ biết nàng đến nơi này, nàng còn có thể thấy mặt trời hôm sau sao? Minh Kỳ ơi Minh Kỳ, người nọ đã đi hơn mười ngày rồi, sao còn có thể quan tâm lúc này ngươi đang làm gì chứ? Không chừng trong lòng người ta đang ôm ấp mềm mại thơm tho, chỉ mấy ngày nữa là sẽ quên mất sự tồn tại của ngươi. Lời này là sao vậy, sao lại đầy chua xót như thế? Hắn muốn tìm mấy nữ nhân thì liên can gì đến nàng? Quên mất nàng không phải sẽ rất tốt ư? Nhất thời không để ý dưới chân, suýt nữa là té ngã.

“Chủ tử, ngài cẩn thận một chút, hù chết nô tỳ đó.” Đầu Phượng Nhã ướt mồ hôi lạnh, nếu ngã thật, phiền phức sẽ rất lớn.

Lúc này Lý Minh Kỳ mới phát hiện mình lại thất thần, an ủi Phượng Nhã vài câu, vừa ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Quân Nho, nàng ngượng ngùng cười cười, “Quân đại ca, khiến huynh chê cười rồi.”

“Minh Kỳ, vừa rồi có phải muội nghĩ đến Ngạn Khanh không?” Quân Nho dò hỏi.

“Nghĩ đến thì sao, không nghĩ đến thì sao? Quân đại ca, huynh muốn biết điều gì?” Lý Minh Kỳ dùng hai tay ôm bụng mình, nói giọng thản nhiên.

“Minh Kỳ, vì sao muội cứ mâu thuẫn với Ngạn Khanh? Nếu bởi vì đệ ấy chiếm đoạt thân thể muội, khiến muội sợ hãi, hẳn muội cũng biết đó hoàn toàn đều do bất đắc dĩ, thấy người ta cận kề cái chết muội có thể không cứu sao? Ngạn Khanh đệ ấy... Kỳ thật trong lòng có nỗi khổ, từ nhỏ thân thể đệ ấy gầy yếu, lúc vừa lên núi học võ đã phải chịu không ít cực khổ. Sau đó Bắc Minh sơn trang lại bị tiêu diệt, đệ ấy bị tẩu hỏa nhập võ công đều mất hết, muội không biết chuyện này tổn thương đệ ấy đến mức nào đâu, mấy năm nay trong lòng đệ ấy dồn nén rất nhiều.”

Lý Minh Kỳ thở dài, “Quân đại ca, rốt cuộc huynh muốn nói điều gì?”

“Khụ, Minh Kỳ à, tức giận trong lòng muội đã hết chưa? Muội xem có thể thử tha thứ cho đệ ấy không?” Quân Nho tận tình khuyên bảo, dẫn nàng đi qua một cây cầu đá hình vòm, lại đi xuyên qua ba hành lang gấp khúc, nhìn xuyên qua hồ nước xanh lam có thể thấy một tòa lầu cao ngất đứng ở giữa hồ, kiến trúc hùng vĩ tráng lệ, tường cao mái rộng, cửa lớn cột đỏ.

“Có một số việc huynh vĩnh viễn không thể đồng cảm, lại có những việc phải trải qua mới hiểu gian nan. Quân đại ca, ta đã cố hết sức, hiện tại biến thành bộ dạng này, không phải mặc dù không cam lòng nhưng cũng đã thừa nhận sao? Ta có nhà mà không thể về, thiên hạ to lớn lại không thể đi, ta không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, huynh cảm thấy ta còn có có đường lui ư?” Một cơn gió nhẹ chầm chậm thổi đến, thổi bay một góc màn che lớn, lộ ra gương mặt mỹ nhân, mấy hôm nay nàng gầy đi rất nhiều, xương gò má hơi nhô ra, liếc mắt nhìn qua liền thấy yếu ớt.

Lý Minh Kỳ chớp chớp lông mi thật dài, có chút mềm mại mong manh, “Quân đại ca, không phải ta cho quá ít, mà là hắn muốn quá nhiều.”