Chương 78: Bình minh và đêm đen

Mấy ngày nay Lý Minh Kỳ tựa như con thuyền giấy trôi giạt trên biển rộng, lúc nào cũng có thể lật thuyền vì va phải đá ngầm, đương nhiên nàng sẽ sợ, giả vờ kiên cường cũng không thể lừa gạt chính mình, lúc này bị hắn ôm vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc, liền sinh ra một khát vọng, khát vọng có được hắn.

Trầm Ngạn Khanh ôm hông của nàng, cằm gối lên vai nàng, thở dài nói:“Vẫn còn giận ta sao?” Hắn cố nén nỗi khổ tương tư khi lìa xa, đi liền một tháng, vốn tưởng người yêu trong lòng sẽ có chút thương nhớ mình, không ngờ vẫn kiên cường như vậy, Kỳ Kỳ, nàng bảo ta phải thế nào mới tốt đây.

Ánh mắt Lý Minh Kỳ mờ mịt, trợn lên, lóe sáng, lại vẫn kiên cường trừng trừng không đáp, tức giận, sao lại không tức giận, tức giận đến mức tim gan phèo phổi đều đau.

Giọng của Trầm Ngạn Khanh trầm thêm vài phần, mang theo chút thử lòng,“Kỳ Kỳ, ta phải thành thân rồi.” Nâng người nàng lên, nghe thấy hơi thở của nhau.

Lý Minh Kỳ lại rớt nước mắt, trong lòng dời sông lấp biển, yên lặng trong chốc lát, rồi chăm chú hỏi: “Trầm Ngạn Khanh, ngươi muốn ta chúc mừng ngươi sao?”

Câu trả lời này không phải là điều Trầm Ngạn Khanh muốn nghe, sắc mặt càng trầm hơn, “Kỳ Kỳ, ngay cả nguyên nhân nàng cũng không hỏi lại muốn chúc mừng ta sao?”

”Trầm Ngạn Khanh, ngươi nên biết ta muốn điều gì, ta mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ thế nào. Ta sẽ không dễ tha thứ việc ngươi dùng cái tay động vào nữ nhân khác để chạm vào ta, sẽ khiến ta ghê tởm đến chết.” Hắn luôn miệng nói yêu, luôn mồm không nàng không cưới, đáy lòng nàng đã xem hắn là nam nhân của riêng mình, kiếp trước nàng không nhịn được việc Trương Tử Tuấn cưới vợ bé, kiếp này đương nhiên cũng không thể nhịn việc hắn có nữ nhân khác.

Lý Minh Kỳ nhịn nửa tháng, lúc này sao có thể dễ nói chuyện, một tay đẩy người ra, đi giày vào, lấy bảo kiếm Tường Vân treo trên vách ra, kiếm ngân vang một tiếng, bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, lòng có tức giận cũng có oán hận, họ Trầm kia, đừng cho là ta sợ ngươi, đừng nghĩ có thể muốn làm gì ta thì làm, con thỏ bị ép nổi điên còn cắn người mà, hôm nay ngươi phải cho ta một đáp án.

Trầm Ngạn Khanh mỉm cười hiền hậu, tâm trạng lập tức thoải mái lên không ít, một tay tựa trán, cười nói: “Kỳ Kỳ, có chuyện thì từ từ mà nói, vũ lực không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề.”

Lời này mà ngươi cũng dám nói, nàng cắn cắn môi, gương mặt xinh đẹp lạnh băng, tức giận nói: “Có việc gì mà ngươi không giải quyết bằng vũ lực. Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Cơn giận của Lý Minh Kỳ tăng nhanh, tóc tai bù xù đứng dưới giường, trợn trừng mắt nhìn nam nhân vững vàng ung dung như núi kia.

Trầm Ngạn Khanh nằm nghiêng trên giường, trên mặt là tươi cười khiến người say mê, “Ừm, ta chỉ muốn nàng thôi. Kỳ Kỳ, vì sao nàng không thể tin tưởng ta một chút?”

”Tin tưởng ngươi? Người mà ngay cả con ruột của mình cũng không cần, ta có thể tin hắn là người có nghĩa có tình sao?” Đây là thứ mắc kẹt ở yết hầu, nuốt không trôi, phun không ra, mỗi ngày đều giày vò tra tấn.

”Kỳ Kỳ, nếu nàng có mang trước khi cưới, nàng không cần cha mẹ nữa sao? Không sợ cha mẹ bị người ta nói ra nói vào sao? Nàng bỏ được nhưng ta không nỡ.” Trầm Ngạn Khanh chỉ chỉ hộp gỗ Đàn Hương trên bàn trang điểm, “Kỳ Kỳ, nàng buông kiếm xuống trước đã, nhìn xem cái gì kia?”

Lý Minh Kỳ nhìn thoáng qua liền không dời ánh mắt, chạy nhanh vài bước, ôm hộp nhỏ vào trong lòng mình, hai tay tỉ mỉ vuốt ve, “Ngươi đi gặp cha mẹ ta rồi sao?” Giọng run run, “Trầm Ngạn Khanh, ngươi đã làm gì?” Trong hộp này đều là đồ cưới của mẫu thân, bình thường đều luyến tiếc không đeo, nói là muốn giữ lại, tương lai khi nàng xuất giá sẽ dùng đến, sao lúc này lại lọt vào tay hắn? Cha mẹ thế nào rồi? Nếu biết hoàn cảnh của nàng thì có còn cần đứa con gái như nàng nữa không?

”Kỳ Kỳ, vì sao nàng không nghĩ theo chiều hướng tốt?”

Nhìn tươi cười trên mặt hắn, trái tim Lý Minh Kỳ không ngừng đập loạn, chẳng lẽ cha mẹ đã đồng ý hôn sự này rồi sao? Hắn đã nói thế nào? Đe dọa dụ dỗ? Không thể nào, tính tình phụ thân trời sanh ngay thẳng, không phải là người có thể cúi đầu trước người khác, hơn nữa người phải hy sinh còn là con gái của mình, nàng nuốt vài ngụm nước bọt, bước một bước đến bên giường, nàng muốn hỏi rõ, nếu người này dám tổn thương cha mẹ,“Trầm Ngạn Khanh, cha mẹ ta sao rồi?”

Trầm Ngạn Khanh sợ nàng quá kích động sẽ tổn thương bản thân, lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư, vẫy vẫy, “Đến đây, liền cho nàng xem.”

Sao Lý Minh Kỳ còn quan tâm nhiều đến vậy, lập tức xông đến, vừa đoạt lấy thư đã bị hắn ôm vào lòng, “Kỳ Kỳ, ta muốn cùng nàng cả đời một đôi, chúng ta thành thân đi, nàng có thể không thương ta, có thể hận ta, ta chỉ mong trong lòng nàng không có người khác, được không?”

Lý Minh Kỳ đọc thư của mẫu thân, nước mắt rơi như mưa, lo lắng hãi hùng mấy ngày nay như lập tức được giải thoát. Nam nhân này... Thật sự yêu mình đến vậy sao? Yêu đến mức không cần gì, chỉ cần mình? Trầm Ngạn Khanh, chỉ sợ cuối cùng tổn thương ngươi sâu nhất sẽ là ta, ngươi muốn ta dùng thứ gì để đền đáp đây? Nàng chăm chú nhìn hắn, “Trầm Ngạn Khanh, nếu ta yêu người khác thì sao?”

”Kỳ Kỳ, nàng không có cơ hội đó đâu, trên đời này còn có ai đối xử tốt với nàng hơn ta sao? Lá gan của nàng nhỏ như vậy, thiếu cảm giác an toàn đến vậy, nàng đó, nhìn như con thỏ chứ đụng tớt là xù lông như chim ưng chúa.” Trầm Ngạn Khanh ôm nàng nằm xuống giường, dùng ánh mắt miêu tả gương mặt nàng, “Mấy hôm nay gầy quá, thật không biết chăm sóc bản thân.” Nụ hôn lướt nhẹ, như dòng chảy trong suối nước nóng, vô cùng dễ chịu.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Lý Minh Kỳ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào cHân Tinh của hắn, người này yêu mạnh mẽ ngang ngược như thế, mang theo sự cuồng nhiệt hoàn toàn đoạt lấy nàng, khiến nàng không chút sức lực chống đỡ, càng không thể thoát đi. Người này yêu mình, yêu đến tận xương tủy, hắn hi vọng trong mắt trong lòng mình chỉ có một mình hắn, đằng sau sự ép buộc chính là dịu dàng lấy lòng, “Trầm Ngạn Khanh, ngươi sẽ thương yêu ta, cưng chiều ta cả đời?”

”Đương nhiên, nàng chính là mạng của ta, vì theo đuổi mà ta và nàng đã chết một lần, Kỳ Kỳ, chúng ta thành thân đi.”

Lý Minh Kỳ chủ động quấn tay lên cổ hắn, kề cận chặt chẽ bên nhau. Trầm Ngạn Khanh, ta trốn không thoát, ngươi đã đồng ý giao mạng cho ta, vậy ta ngại gì mà không giao cuộc đời lại cho ngươi? Nguyện cùng ngươi sống đến già không xa rời, chỉ cần ngươi không rời ta liền không bỏ, Trầm Ngạn Khanh, ta sẽ thử đối xử với ngươi tốt hơn một chút, được không?

Hai người ôm siết lấy nhau, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm đối phương, dây tơ hồng đã dắt họ đến giờ khắc này, nàng thuộc về hắn, dù là kẻ nào cũng không thể mơ ước, hắn khát vọng hai đời, rốt cục nay đã đạt thành tâm nguyện, ánh mắt hắn có chút chua xót, tim có chút đau, Kỳ Kỳ, rốt cục ta cũng đợi đến ngày này, nhưng vì sao ta lại không cười nổi?

Trầm Ngạn Khanh cúi đầu hôn xuống, Kỳ Kỳ, nàng là bình minh của ta, ta lại là đêm đen của nàng, xin tha thứ cho sự ích kỷ của ta, thế giới này lạnh lẽo như vậy, ta chỉ cần một mình nàng, được không? Giọt lệ nơi khóe mắt không tiếng động ứ đọng rồi lan dần ra, giải tỏa nổi đau nào đó, nổi vui sướng nào đó.