Chương 88: Kể rõ đuôi đầu

Hiếm khi Trầm Ngạn Khanh không ‘được một tấc lại muốn thêm một thước’, đáy lòng hắn cũng tự cân nhắc, về sau nếu có một ngày đối địch với Trương Tử Tuấn, nể mặt Kỳ Kỳ, hắn có thể không giết hắn ta nhưng cũng không thể không phế hắn ta, “Kỳ Kỳ, nếu có một ngày ta và Trương Tử Tuấn đối địch, nàng sẽ giúp đỡ ai?”

Lý Minh Kỳ nghe thấy lời, sao còn không hiểu, chưa nói đến khúc mắc kiếp trước, chỉ chuyện hôm nay, rõ ràng Trương Tử Tuấn không phải là đối thủ của hắn, hắn cố tình khiến biểu ca dốc toàn lực, vì điều gì? Bất quá chính là muốn cho nàng xem, “Trầm Ngạn Khanh.......”

”Xuỵt, gọi ta là Tứ ca hoặc Ngạn Khanh.” Trầm Ngạn Khanh dùng ngón tay chặn lên môi, “Kỳ Kỳ, van nàng đó.”

Hạ mình như thế, mê hoặc như vậy, Lý Minh Kỳ nghĩ, người này trước nay vẫn luôn đoạt lấy, chỉ là so với mạnh bạo ép buộc trước kia, nàng càng ưa thích hắn như lúc này, nếu đã thích thì để hắn toại nguyện một chút đi, “Ngạn Khanh....” Môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra vẻn vẹn hai chữ, khiến đáy lòng hắn trào ra một nỗi vui sướng, cúi đầu hôn lên đôi môi trơn bóng của nàng, một tay nâng cổ nàng, lưỡi như lửa nóng tiến quân thần tốc, nhấm nháp ngọt lành của nàng.

Nam nhân này quả nhiên chính là một gã lưu manh tinh trùng xông lên não, về sau lúc nói chuyện kiên quyết không thể nói trên giường, nàng bị hôn phải hít thở dồn dập, mềm mại trước ngực cũng rơi vào một bàn tay to chai sần, “Thẩm....” Lời chưa nói hết liền trực tiếp bị nuốt trôi.

Từ sau khi mang thai, thân thể của nàng liền trở nên rất nhạy cảm, hơn nữa giữa hai người còn có chút hấp dẫn khó hiểu, dưới sự khiêu khích cố ý của hắn, thân thể nàng không kiềm được sự run rẩy, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị ăn sạch sành sanh, ánh mắt khẽ run lên, hai tay bắt lấy cái tay đang tác quái của hắn, thừa lúc thở dốc, Lý Minh Kỳ nói không ngừng:“Ban ngày trời sáng lại động dục gây loạn, Trầm Ngạn Khanh, chàng tác quái gì thế, cẩn thận kẻo ta đá chàng xuống đó.”

Trầm Ngạn Khanh hôn một cái lên gương mặt đỏ rực của nàng, “Được rồi, nghe lời nương tử vậy, buổi tối mới làm xằng làm bậy. Kỳ Kỳ, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Ta cứ nghĩ là chàng đã quên rồi, Lý Minh Kỳ oán thầm, cố tình không đáp, quyết định giả ngu.

Trầm Ngạn Khanh ngắm nghía ngón tay nàng, kéo ngón trỏ của nàng đặt lên bờ môi của mình, con ngươi đen không chớp mắt nhìn nàng, thấy nàng không nói lời nào, hắn mở miệng ngậm lấy.

Lý Minh Kỳ muốn rút tay ra, đương nhiên là không rút được, thấy hắn mút ngón tay mình, thỉnh thoảng còn cắn cắn hai cái, nàng đỏ mặt quyết thay đổi không khí, “Trầm Ngạn Khanh, hôm nay ta còn chưa rửa tay.”

”Không sao cả, Kỳ Kỳ, nàng chưa rửa cũng không sao, ta không ghét bỏ nàng.” Nói xong lại liếm hôn thêm, rõ ràng là làm chuyện háo sắc, nhưng sắc mặt hắn lại cố tình tỏ vẻ bình thường.

Không biết xấu hổ thật không biết xấu hổ, da mặt dày đúng là da mặt dày mà, Lý Minh Kỳ thừa nhận mình không phải đối thủ của người ta, oán hận trừng mắt liếc hắn, thỏa hiệp, “Trầm Ngạn Khanh, chàng không thấy vấn đề chàng hỏi rất ngốc sao.” Một bên là phu quân của mình, một bên là biểu ca bị mình ruồng bỏ, lựa chọn thế nào không phải vừa nhìn liền hiểu ngay sao.

Rốt cục Trầm Ngạn Khanh cũng buông tay nàng ra, không thực vừa lòng với đáp án này, “Kỳ Kỳ, có thể đổi cách nói không?”

”Có thể chứ, chàng cút ngay xuống cho ta, ta sẽ nói cho chàng nghe.”

Trầm Ngạn Khanh lập tức xông tới, thật chẳng khác gì Bạch Trản, “Kỳ Kỳ, thỏa thuận này không có lời.”

Ai thèm quan tâm chàng có lời hay không, cô nương ta vui vẻ mới là quan trọng, không biết hôm nay người này cùng Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn đã nói gì trong phòng. Gần đây tin vịt trong chốn võ lâm được tung ra khá nhiều, bọn họ đang chuẩn bị làm gì? Nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, chăm chú hỏi: “Trầm Ngạn Khanh, chàng có việc giấu ta sao.”

”Không dối gạt nàng, không giấu nàng chuyện gì hết. Nàng muốn biết, ta tuyệt đối sẽ ‘biết liền thưa thốt’.” Vẻ mặt này của hắn mà để cho đám thủ hạ kia nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ là trời sắp sập, cung chủ nhà mình thích cười từ khi nào? Biết ăn nói từ lúc nào? Lại dỗ ngọt chọc cười con gái nhà người ta vậy?

”Trầm Ngạn Khanh, nếu chàng làm hoàng đế, chàng nhất định sẽ là một hôn quân.” Háo sắc đến hồ đồ, vừa nhìn liền biết.

”Ừm, Kỳ Kỳ, vậy nàng là gì?” Trầm Ngạn Khanh chỉ chỉ lên trán nàng, làm hoàng đế? Hắn chẳng thèm, đời này hắn chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, “Ta mà là hôn quân thì cũng chỉ bởi vì nàng, Kỳ Kỳ, nàng muốn làm ‘hoàng hậu yêu tinh gây họa nước nhà’ của ta sao?” Nếu nàng muốn, ta sẽ dốc lòng, giọng điệu mang theo sự dịu dàng khiến người ta quyến luyến.

Nói loạn lung tung gì thế, sao nàng lại biến thành yêu tinh rồi? Bậy bậy, sao đề tài lại chạy xa đến thế, Lý Minh Kỳ đỏ mặt vờ tức giận nói:“Trầm Ngạn Khanh, đang nói chuyện nghiêm túc với chàng đó, chàng đừng kiếm chuyện đổi đề tài.”

Trầm Ngạn Khanh nâng mặt nàng lên, hôn một cái, “Ngoan, nàng hỏi đi.”

”Ta không hề biết biểu ca có công phu cao sâu như vậy, không phải chàng đã biết điều gì chứ? Hàng năm hắn ta bôn ba bên ngoài, có phải còn có một thân phận khác không?” Lý Minh Kỳ túm cổ áo hắn, chằm chằm theo dõi con ngươi đen của hắn.

”Kỳ Kỳ, ta có thể nói cho nàng biết, bất quá nàng phải đồng ý với ta, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không nghĩ tới hắn ta nữa, ngay cả hận cũng không được.”

”Trầm Ngạn Khanh, lòng chàng còn nhỏ hơn cả lỗ kim Tú Hoa châm, ta nói thật với chàng, từ sau khi trọng sinh ta chưa từng nghĩ đến hắn ta, không yêu cũng không hận, chàng đã vừa lòng chưa?”

Trầm Ngạn Khanh gật đầu, ý cười nơi khóe môi lại sâu thêm vài phần, cô nương nhỏ trước mắt này thật đã không còn sợ mình nữa, cứ nghĩ đến việc hắn đường đường là nam nhi bảy thước, còn đứng đầu một cung, lại bị nương tử nhà mình chê cười là lòng dạ hẹp hòi, lời này thật không dễ nghe, nếu truyền ra ngoài, thế nào cũng chấn động một phương, không ngẩng đầu lên nổi, với cánh tay ôm giai nhân làm hòa, cười hỏi: “Kỳ Kỳ, nàng mắng ta lòng dạ hẹp hòi sao?”

”Ai lòng dạ hẹp hòi thì tự biết, chàng đừng nói sang chuyện khác, nhanh trả lời ta đi.” Lý Minh Kỳ lặng lẽ sờ sờ trái tim đang đập nhanh hơn, lá gan của mình đúng là càng lúc càng lớn, dám bứt râu hổ luôn rồi. Bất quá sao phải sợ hắn chứ? Mình từng bị hắn bắt nạt thê thảm, không củng cố chút địa vị, chờ sau khi thành thân mình còn có thể sống tốt được sao, nghĩ vậy bèn không còn lo lắng nữa.

”Kỳ Kỳ, có một số việc, nàng có biết cũng không có gì tốt, hiện nay nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng chính là dưỡng thai thật tốt.”

”Nói đến cuối cùng, chàng vẫn không muốn nói cho ta biết.” Lý Minh Kỳ đẩy ngực hắn ra, định xuống giường rời đi, “Hôm nay ta ngủ cùng Hâm nhi.”

Điều này có thể sao, xa nhau một tháng, vừa gặp lại, càng hiếm có là người trong lòng lại đối diện mình với khuôn mặt tươi cười, trong lòng Trầm Ngạn Khanh có thể nghĩ được gì? Theo như lời Lý Minh Kỳ thì, hừ, hắn sao, lòng đầy ý nghĩ xấu, 9 cong 18 quẹo đều là lòng vòng, tàn nhẫn với kẻ địch, với nàng cũng chưa từng nhân từ nương tay, toàn bộ tư tưởng hư hỏng đều dùng trên người nàng, thật là một Đại Ác Nhân.

Trầm Ngạn Khanh nén cười, đôi mắt đen như nhựa Sơn dừng trên người nàng, cứ nhìn như vậy không chớp mắt, Lý Minh Kỳ biết hôm nay nếu mình dám đi, hắn có thể khiến nàng ba ngày không xuống giường được, “Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc chàng đang nghĩ gì vậy, chàng vừa nói chỉ cần ta muốn biết, chàng sẽ không giấu giếm ta.” Giọng điệu như vỡ mộng không thốt nổi thành lời, “Việc cha mẹ ta bị hại có liên quan gì đến biểu ca không?” Đây mới là chuyện mà nàng quan tâm.

”Kỳ Kỳ, nàng đừng nghĩ ngợi lung tung, kiếp này sẽ không giống như kiếp trước, ta cũng sẽ không để bi kịch có cơ hội phát sinh một lần nữa, tin ta được không?” Giang hồ hiểm ác, lòng người cũng khó lường, bảo bối của hắn càng cần nhiều thời gian để trưởng thành.

”Trầm Ngạn Khanh, ta muốn đứng cùng cấp bậc với chàng.” Như vậy mới không cảm thấy có khoảng cách, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, ví như cha mẹ, ví như đứa bé trong bụng.

Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh tối sầm âm u, thoáng nghiêng người chạm lên môi mềm của nàng, khàn giọng nỉ non, “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ.” Ta muốn ôm lấy nàng, từ từ trải qua cuộc sống trong trẻo giữa cõi đời cát bụi, tận mắt nhìn thấu tình người ấm lạnh, tận hưởng hết phồn hoa của thế gian.

Lý Minh Kỳ dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng hắn, tâm tư của nàng vẫn còn đặt ở vấn đề kia, thấy hắn vẫn luôn tránh né, chợt nghĩ không biết Hâm nhi có biết chút gì không.

”Trương Tử Tuấn có tên hiệu là Xuy Tuyết, là người trong Tiểu Lâu U cốc, Kỳ Kỳ, nàng chỉ cần biết thế là được, hứa với ta về sau cách xa hắn ta một chút.” Trầm Ngạn Khanh thu hết vẻ mặt nàng vào đáy mắt, với hiểu biết của hắn với nàng, sao lại không biết ý định của nàng, thay vì để nàng đến hỏi người khác, hắn tình nguyện tự mình nói rõ với nàng.

Nàng vốn tưởng sẽ không nhận được đáp án, không ngờ vào lúc mình buông xuôi hắn lại nói ra, người này đúng là đã nhìn thấu mình, vậy cũng tốt. Lý Minh Kỳ tựa đầu chôn vào cổ hắn, cười khanh khách, hơi thở phun lên làn da hắn, khá nóng.

”Kỳ Kỳ, nàng đang cười gì vậy?” Hai tay nâng vai nàng, mày kiếm khẽ nhếch, khó hiểu.

”Chàng nói thử xem?” Lý Minh Kỳ ngẩng dậy từ trong lòng hắn, “Ban ngày trời sáng lại nằm trên giường thật chẳng hay ho, Trầm Ngạn Khanh, chàng đánh với ta một ván cờ đi.”

”Nàng không buồn phiền ư?” Ánh mắt dời xuống bụng nàng, “Nàng không muốn hỏi gì nữa sao?”

”Quân Nho nói với chàng rồi sao?” Trừng mắt nhìn, nàng không đáp hỏi lại, “Chàng nói xem lúc con chào đời, có phải sẽ rất lợi hại hay không?”

Nhắc đến vấn đề này, Trầm Ngạn Khanh nghĩ cần phải nói với nàng một câu mới tốt, theo ý nàng đứng dậy khỏi giường, thấp giọng nói: “Sư phụ từng nói với ta, tuy phương pháp song tu có thể hóa giải nguy cơ tự hủy diệt, nhưng chưa ai từng luyện qua, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Kỳ Kỳ, thân thể nàng lại suy nhược trời sinh, ta không muốn nàng mang đứa bé cũng vì sợ thân thể nàng không chịu được.”

”Không phải chỉ hấp thu chút nội lực thôi sao? Dù sao nội lực của chàng cũng tràn đầy, dùng còn không hết.” Lý Minh Kỳ nói với vẻ đương nhiên, Trầm Ngạn Khanh lại thích nàng nói như vậy, “Nương tử nói thật có lý.”

Hai người cùng đi tới trước bàn cờ, ngồi đối diện nhau, triển khai thế trận, Trầm Ngạn Khanh bắt đầu đòi phần thưởng, “Kỳ Kỳ, nếu ván này ta thắng, đêm nay nàng phải nghe lời ta.”

”Ta bị thua sao còn phải nghe lời chàng? Đánh ván cờ chàng cũng không quên tính kế.” Lý Minh Kỳ chưa từng đánh cờ với hắn, nếu đã phải thành thân với hắn, cũng sẽ nghĩ đến chuyện sống với hắn cả đời, tự nhiên muốn hiểu biết thêm về hắn, người như cờ, đánh xong bàn cờ này, hẳn là sẽ có thêm chút hiểu biết nhỉ?

Sau ba ván cờ, Lý Minh Kỳ nhìn ra được điều gì? Nàng tổng kết được một câu, thế cờ như người, hay thay đổi!