Chương 97: Ai tính kế ai (tiếp theo)

Phượng Nhã nâng ngón tay, bước ra phía trước vài bước, nheo ánh mắt, quát khẽ: “Chung Phượng Như? Ngươi không muốn sống nữa sao.” Kỳ thật nàng cũng không quá xác định, chỉ là có chút hoài nghi. Trong thiên hạ người có khả năng dịch dung giả mạo đánh tráo thật không nhiều. Đầu tiên phải thỏa mãn hai điều kiện, thứ nhất là vấn đề chiều cao thân thể, thứ hai là vấn đề khuôn mặt, hai điều này Chung Phượng Như hắn đều thỏa mãn. Còn nữa, hắn sinh sống ở thành Kỳ Sơn, hiểu biết hết thảy về Vô Trần cung, cải trang thành Trầm Ngạn Khanh cũng phải bắt chước giống hai ba phần, bằng không sao có thể giấu giếm được bảo vệ trong cung?

Nam tử bị vạch trần tên họ, cũng không bối rối, hôm nay gã trà trộn vào Vô Trần Cung, là vì bảo vệ tánh mạng bề trên, đồng thời còn muốn tìm kiếm một vật. Tối nay trong cung bạo loạn, là cơ hội tốt để ra tay, không ngờ lại thất bại trong gang tấc. Mặc dù đã tính đến tình trạng tệ nhất, nhưng khi bại lộ vẫn muốn liều chết một trận, “Muốn mạng sống của chủ mẫu các ngươi, liền lui hết ra ngoài cho ta.”

”Ngươi dám, họ Chung kia, lúc này ngươi thu tay, ta có thể để ngươi chết toàn thây, nếu chủ mẫu nhà ta thiếu một sợi tóc, nhất định sẽ giết cả nhà Chung gia của ngươi.” Ánh mắt Phượng Ngọc lập tức sung huyết, đồng thời cho người đi mời cung chủ.

Chung Phượng Như cười cười, “Dù sao cũng chết, tốt xấu có khác gì nhau.”

Khi hắn dứt lời, nữ tử trên giường đột nhiên mở mắt, mắt to quyến rũ xinh đẹp, không chút sợ hãi nhìn bột phấn trên cổ tay, chậm rãi từ trên giường đứng dậy, vô cùng kinh ngạc, “Ôi, Trầm cung chủ, ngài làm gì vậy? Thiếp sợ hãi đó nha.”

Khi nhìn rõ gương mặt của nữ tử, không chỉ Chung Phượng Như sửng sốt, Phượng Nhã, Phượng Ngọc cùng nhóm Ám Long vệ đều thay đổi sắc mặt, sao lại thế này? Chủ mẫu của bọn họ đã chạy đi đâu rồi?

”Tỷ tỷ, chủ mẫu đâu?” Phượng Ngọc khẩn trương đến mức nói lắp, Phượng Nhã cũng không tốt hơn, nuốt một ngụm nước bọt, gượng ổn định tinh thần, “Đừng lo lắng, cung chủ tự có định đoạt.”

Tim Chung Phượng Như ngừng đập một chút, lập tức biết mình trúng kế, ý nghĩ của gã chuyển nhanh, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Muốn chạy, ngặt nỗi bên trong đã bị vây chật như nêm cối. Trên người nữ tử có mùi thơm thoang thoảng, gã khó nén khiếp sợ, “Ngươi là ai? Lý Minh Kỳ đâu?”

Nữ tử xinh đẹp không quan tâm bột phấn trên cổ tay mình, nâng hai tay lên quấn quanh cổ gã, phun hơi thở thơm tho vào mặt gã, tay mềm sờ lên cổ của gã, chui vào quần áo gã, vuốt ve trước ngực và sau lưng gã, cười duyên nói: “Ta tên gọi Y Nhân, công tử cần phải nhớ kỹ. Lý Minh Kỳ công tử muốn tìm là ai? Ta không biết.”

Hai tay Chung Phượng Như suy sụp thả xuống, còn có tâm tình mỉm cười, “Ha ha... Quả nhiên là đạo cao một thước, ma cao một trượng, ta nhận tội, đi gọi chủ nhân của các ngươi đi.”

Y Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngờ Chung Phượng Như lại đột nhiên làm loạn, ôm hông nàng ta lăn một vòng trên giường.

Chung Phượng Như biết thủ đoạn của Vô Trần cung, so với nhận hết tra tấn sống không bằng chết, chẳng bằng tự mình giải thoát trước, bột phấn gã rải bên giường trước đó đều bị hắn hít vào trong miệng, loại độc này tên là chết không đau, có thể khiến người đang ngủ không tỉnh lại.

Trầm Ngạn Khanh đến cũng không chậm, đi theo phía sau là Quân Nho cùng Tô Diễn, ba người lững thững vào trong, nhìn Chung Phượng Như yếu đuối nằm trên mặt đất, Quân Nho thở dài: “Ta thực thất vọng.”

Chung Phượng Như còn có chút ý thức, cười nói: “Có gì đáng thất vọng? Đều là vì chủ mà thôi. Đại gia, ngài tốt bụng, Phượng Như có việc muốn xin ngài, mọi việc ta làm đều không liên qua đến người nhà, hết thảy đều do một mình Phượng Như gây ra, xin ngài cho bọn họ một con đường sống.”

”Có thể, trước đó ngươi phải nói cho ta, ngươi bán mạng cho ai.” Quân Nho đảo mắt, có người đến tha Chung Phượng Như ra khỏi phòng ngủ chính,

Trầm Ngạn Khanh lại không tức giận, ngồi vào ghế dựa trước bàn, tự mình rót một chén rượu, tự rót tự uống một mình.

Tô Diễn nhìn quanh quất không thấy bóng dáng Lý Minh Kỳ, có chút sốt ruột, “Ngạn Khanh, đệ muội đâu?”

”Đừng nóng vội, đệ sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, đã giấu nàng đi rồi.” Trầm Ngạn Khanh cũng châm cho hắn ta một ly, “Đến đây, chúng ta uống một chén.”

Tô Diễn chán nản, “Đã là lúc nào rồi, đệ còn có tâm tư uống rượu, đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng tiểu sư muội, quanh cung có kẻ trộm, đệ lại nói mấy lời này. Còn ngươi nữa, ngươi là ai, sao lại xuất hiện ở đây?” Tô Diễn hất mắt chỉ về hướng Y Nhân.

Y Nhân đã mặc quần áo, nghe thấy câu hỏi của hắn ta, thướt tha quỳ lạy, “Y Nhân bái kiến cung chủ, thỉnh an Tô Tam gia.” Giọng nói mềm mại yếu ớt, chẳng những không khiến người phản cảm, ngược lại càng khiến yết hầu người ta nhấp nhổm, hai tay ngứa ngáy, muốn khi dễ nàng ta.

”Chủ nhân của ngươi đâu?” Rốt cục Trầm Ngạn Khanh cũng mở miệng, hết thảy đều là kết cục đã sắp xếp từ trước, không sợ sở dĩ chỉ sợ lỡ như, lần này Phong Nhã Tụng tới Vô Trần cung, một là vì giải hòa, hai là vì tìm hỗ trợ, đương nhiên sẽ mang theo thủ hạ đắc lực bên người.

”Chủ nhân cùng Kiếm Hâm cô nương đi bắt ba ba rồi.” Y Nhân cũng không dám làm càn trước mặt hắn, cung kính đáp lời.

”Ừ, nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi lui xuống trước đi.” Trầm Ngạn Khanh chậm rãi nhấp một ngụm rượu, không biết đang suy nghĩ gì.

Quân Nho cũng không để bọn họ đợi lâu, lúc trở về, sắc mặt thật không tốt, “Ngạn Khanh, cái gì gã cũng không nói. Chuyện đêm nay có thể liên quan đến Tuyết Nữ hay không?” Đồng thời lại có chút lo lắng cho Phong Thiển Ảnh, “Ta sợ Thiển Ảnh gây ra chuyện điên rồ.”

Trầm Ngạn Khanh nhíu mày, “Ừm, lát nữa đệ sẽ đến xem bọn họ.”

”Bọn ta thì sao? Ngạn Khanh, đệ phải chờ tới khi nào thì mới bằng lòng thu lưới?” Tô Diễn có chút đứng ngồi không yên, không thể hiểu nổi vẻ bình tĩnh của tiểu sư đệ.

Trầm Ngạn Khanh buông chung trà trong tay, nhìn bụi cát rơi rớt, nhẹ giọng nói: “Đến giờ tý rồi.”

Tô Diễn và Quân Nho liếc nhau, đề tài dời đi quá nhanh, bọn họ chưa kịp phản ứng, thầm ngẫm nghĩ mấy lần mới hiểu được, qua giờ tý đã là ngày mới, ngày mới sẽ không cần phải kiêng kỵ.

”Sư đệ, đệ nói rõ đi, rốt cuộc định làm thế nào?”

Trừ thanh lý môn hộ, còn có thể làm gì? Hắn mỉm cười chạm cốc cùng Tô Diễn, “Cái tên Tuyệt Vọng cốc không phải chỉ để gọi suông, từ đầu đệ chọn nơi này xây cung chính vì nhìn trúng điều này, giết người không cần chôn cất.”