Chương 17

Thiếu phụ khỏa thân tuy thân ngườibị điểm huyệt mềm nhũn nhưng vẫn có thể nói năng như thường. Lúc này mụ lớntiếng chửi rủa. Đông Phương Thanh Vân cau mày chăm chú nhìn thiếu phụ hồi lâulòng lấy làm vô cùng quái lạ tự hỏi :


"Lẽ nào mụ thực không biết võcông. Chẳng lẽ trong này có ẩn giấu một quỷ kế nào khác?"


Thiếu phụ thấy chàng nhìn mình khôngchớp mắt bèn cất giọng căm tức :


- Ngươi nhìn lão nương làm gì?


Đông Phương Thanh Vân cười khảy :


- Chẳng lẽ không được nhìn sao?


Thiếu phụ không đáp mà hỏi :


- Có gì đáng để nhìn?


Đông Phương Thanh Vân chậm rãi đưamắt nhìn đi, nói :


- Khi nào mới tới được?


Thiếu phụ lại bỗng hỏi :


- Tướng công, thiếp còn xinh đẹpkhông?


Đông Phương Thanh Vân chỉ khẽ hừ mộttiếng không đáp. Thiếu phụ lại cao giọng hỏi :


- Tiện thiếp không có sắc đẹp mê hồnphải không?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng nói:


- Hãy trả lời câu hỏi của ta rồi tasẽ nói.


- Câu hỏi thế nào, nói đi.


- Mấy ngày vừa rồi ngươi nghênh tiếpnhững người nào?


- Họ đều là nam nhân?


- Tướng mạo của họ thế nào?


- Già có trẻ có, tướng công muốn hỏiai?


- Người già nhất thì thế nào?


- Có gì đáng nói đâu, lão ta toànthân lầm lì, mặt đầy rầu, nghe nói lão tên là cái gì Thiên Chân. Hãy nói thiếpcó đẹp không?


Đông Phương Thanh Vân vội hỏi :


- Thiên Chân hay Thiên Tôn?


Thiếu phụ vội la lên :


- Ồ, đúng rồi lão là Thiên Tôn.


Đông Phương Thanh Vân giật mình :


"Lẽ nào Thiên Tôn đã trúng kếbị đưa tới Địa Mộ giáo?"


Nghĩ vậy chàng rất lo lắng song phảitrả lời thiếu phụ nên chàng đành tùy tiện nói :


- Tuy ngươi có sắc đẹp mê hồn, nhưngtiếc rằng...


Chàng dừng lại, thử xem phản ứng củathiếu phụ thế nào. Thiếu phụ vội hỏi :


- Đáng tiếc cái gì? Nói mau đi?


Đông Phương Thanh Vân hiện tại ýniệm trùng trùng, nếu theo lý thường mà luận, vị thiếu phụ này đúng là một thônphụ vô tri thức. Nhưng nếu là cao thủ của Địa Mộ giáo giả trang thì thuật giảtrang thực siêu việt. Thiếu phụ thấy chàng im lặng lại hỏi :


- Vì sao tướng công không nói, đángtiếc cái gì?


Đông Phương Thanh Vân đành nói :


- Hãy trả lời tiếp thì ta mới nóiđược. Hôm đó Thiên Tôn có phải bị bắt đưa về Địa Mộ giáo không?


Thiếu phụ đáp :


- Lão cũng được mời tới như tướngcông vậy, hãy nói đáng tiếc cái gì mau.


- Đáng tiếc là không vận y phục, dùlà như vậy, ta cũng cảm thấy...


Thiếu phụ vội nói :


- Có gì muốn hỏi thì hỏi mau đi.


- Thiên Tôn nói gì với ngươi không?


- Lão nào giống như tướng công, lãođãi thiếp rất tốt còn nói rằng lần này tới Địa Mộ giáo là để cầu sự giúp đỡ củaĐịa Mộ giáo để báo phục cái gì Ma Quỷ, khi ấy lão còn muốn lấy thiếp làm vợnữa, hãy nói tướng công cảm thấy thế nào...


Đông Phương Thanh Vân đáp hàm hồ :


- Ta cảm thấy ngươi mặc y phục vàothì đẹp hơn...


- Vậy thì tướng công hãy mau giảihuyệt để tiện thiếp vận y phục.


Đông Phương Thanh Vân đành giảihuyệt cho thiếu phụ, nhưng khi thấy tấm thân gợi cảm của thiếu phụ thì chàngcảm thấy thần trí mê hồ. Đông Phương Thanh Vân vội quay mặt đi. Nguyên vừa rồichàng lưu tâm giới bị, hồ nghi quỷ kế nên mắt nhìn thiếu phụ khỏa thân mà nhưkhông, hiện tại lòng không còn hồ nghi thì tà niệm đột nhiên nổi lên. Thiếu phụđã ngồi lên nói :


- Cái gì Thiên Tôn, thiếp đâu thèmlưu tâm, kẻ đã gần đất xa trời mà còn muốn cưới thì thực đáng nực cười. Tướngcông nói thiếp xinh đẹp vậy vì sao tướng công không lưu tâm tới thiếp? Phảichăng tướng công sợ thiếp?


- Ngươi nào có chi đáng sợ...


- Thiếp biết thiếp rất đẹp, hơn nữathiếp lại yêu mến tướng công...


Đông Phương Thanh Vân toàn thân nóngrực, cảm thấy thiếu phụ sắp ôm choàng lấy mình, chàng bèn tung mình bay vọt rakhỏi kiệu, nói thì chậm, diễn biến lại cực nhanh.


Đôi tay nõn nà của thiếu phụ so racòn nhanh hơn chàng, thân hình Đông Phương Thanh Vân vừa động thì liền cảm thấymột luồng kình lực mãnh liệt kéo chàng ngược vào trong kiệu, chàng kinh ngạcđưa mắt nhìn trước mắt vẫn là thiếu phụ khỏa thân.


Điều này thực khiến chàng bất ngờ,hóa ra thiếu phụ khỏa thân lại là một cao thủ nội công, tuy chàng vận lực khôngnhiều song nếu kẻ thường nhân thì không thể kéo chàng lại dễ dàng như vậy. ĐôngPhương Thanh Vân bật cười lạnh giọng :


- Ngươi giả trang như thật vậy, bổnthiếu gia bái phục.


Thiếu phụ cười nói :


- Tướng công quá khen rồi.


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :


- Ngươi làm vậy là có ý gì?


- Lưu khách.


- Ngươi tưởng bổn thiếu gia định bỏtrốn sao?


- Đúng vậy.


Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ mộttiếng ngồi xuống mắt không dám nhìn thiếu phụ, lại vội đem thần công bao hộkhắp châu thân, nói :


- Do ngươi bức ta đó Thiếu phụ vẫntươi cười nói :


- Đương nhiên, lời nói cùng hành vicủa thiếp quá thô thiển, nhưng tướng công có biết thiếp là ai không?


Đông Phương Thanh Vân im lặng, thiếuphụ tiếp :


- Trong võ lâm ai ai cũng biết tướngcông là nam hảo hán, hơn nữa lại chẳng phải phường tham sắc háo dâm, tiện thiếpchỉ muốn thử xem có đúng vậy không? Tướng công đã dám đơn thương độc mã tới ĐịaMộ giáo, cũng có thể xem là nam hán tử đại trượng phu nhưng vẫn chưa thoát khỏisắc dục mê loạn của thường dân.


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy thìrúng động tâm can. Nên biết người có võ công muốn giấu không cho người khácbiết là một sự rất khó thực hiện mà nữ nhân này lại có thể qua mắt được chàng,khiến chàng tưởng lầm nữ nhân không biết võ công, thì võ công của nữ nhân caođến bậc nào? Hơn nữa song mục của nữ nhân được điều khiển không phản ánh thầnquang, khi xuất thủ lại nhanh như chớp khiến chàng trở tay không kịp. Không rõnữ nhân thân phận gì trong Địa Mộ giáo. Nghĩ vậy Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Phu nhân giữ chức gì của Địa Mộgiáo?


Nữ nhân khỏa thân ngồi đối diện vớichàng rồi nói :


- Tướng công có dám nhìn thiếp không?


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt, đưamắt nhìn thẳng vào mặt thiếu phụ giọng lạnh lùng :


- Có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng úpmở như vậy?


- Tiện thiếp chính là người thiếpthứ tám của Địa Mộ giáo Giáo chủ, võ lâm giang hồ gọi là Lãnh Huyết Diễm Nữ,tướng công nghe tên này bao giờ chưa?


- Chưa từng.


- Cũng không thể trách, tướng côngmới bôn tẩu giang hồ nên chưa thể biết toàn bộ các nhân vật thành danh trong võlâm, lệnh tôn có biết thiếp, tướng công tin không?


- Không tin.


Lãnh Huyết Diễm Nữ bật cười khanhkhách :


- Lần này nghênh tiếp tướng công, vìthiếp vừa đi tuần sát Trung Nguyên phân đà, vì võ lâm ca tụng tài đức của tướngcông quá nhiều nên mới thân chinh tiếp đón, còn cái gì Thiên Tôn, Quỷ Tôn tiệnthiếp coi như cỏ rác. Thân này há để chúng làm cho ô nhục, tướng công tinkhông?


- Không tin?


- Vì sao?


- Những lời phu nhân vừa nói rấtđúng vì sao bây giờ lại không nhận.


- Vừa rồi thiếp là thường nhân, hiệntại võ công tối thiểu cũng cao gấp hai lần tướng công.


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Chớ vội khoa trương.


- Tướng công không tin thì cứ thửxem.


- Tại hạ không khách khí.


Dứt lời Đông Phương Thanh Vân vận đủmười thành công lực, hai ngón trỏ giữa xếp lại nhanh như điện chớp điểm tới,Lãnh Huyết Diễm Nữ cười nói :


- Xin đừng khách khí.


Thân hình nữ nhân khẽ run lên nhưngkhông hề có ý né tránh. Một chỉ công của Đông Phương Thanh Vân điểm trúng huyệtkhí hải của nữ nhân, chàng cảm thấy như đụng phải một nắm bông. Rút chỉ về, timđập liên hồi, mặt đỏ tía tai. Đông Phương Thanh Vân vừa kinh ngạc vừa kỳ quái.Nên biết hiện tại Ban Nhược Mật La thần công của chàng đã đạt tới chín thànhhỏa hầu, cùng một trăm hai mươi năm công lực, vậy mà khi điểm trúng nữ nhân, nữnhân hoàn toàn không có phản ứng gì. Điều này chẳng phải kỳ quái ư? Lại ngheLãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Tướng công rốt cục đã phải tinrồi?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Tuy tin nhưng tại hạ không phục.


- Không phục thì làm sao mới phục?


- Đến lượt tại hạ tiếp phu nhân mộtchưởng.


- Được lắm, thiếp cần phải khiến chotướng công tâm phục khẩu phục.


Dứt lời Lãnh Huyết Diễm Nữ từ từ đưatay lên cũng khép hai ngón trò giữa lại, chỉ thấy hai ngón tay trắng nõn phóngra một luồng khí trắng, lại nghe Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Thiếp sẽ điểm vào hai huyệt đanđiền và âm giao, hãy chú ý?


Lại thấy nàng từ từ duỗi tay ra điểmtới. Lúc này Đông Phương Thanh Vân không dám khinh địch, vội vận thần công,đồng thời thi triển bế huyệt pháp, phong bế toàn bộ huyệt đạo trên người. Nàongờ khi chỉ lực của Lãnh Huyết Diễm Nữ điểm tới, Đông Phương Thanh Vân kêu hựmột tiếng, thân hình dội ngược ra sau nữa tấc, toàn thân rúng động, lục phủ ngũtạng như bị cắt xé thành từng mảnh. Lãnh Huyết Diễm Nữ khẽ kêu lên :


- Tướng công hãy mau vận công trịthương.


Đông Phương Thanh Vân dù vô cùng tứcgiận cũng không dám lên tiếng, vội vận công trị thương. Một khắc sau, ĐôngPhương Thanh Vân đã cảm thấy dễ chịu mới mở bừng mắt ra, chú mục nhìn đi thìthấy Lãnh Huyết Diễm Nữ vẫn ngồi nguyên trước mặt, lại nghe nàng nói :


- Tướng công đã tâm phục khẩu phụcchưa.


Đông Phương Thanh Vân im lặng nghĩ :


"Không biết nữ nhân này có ýđịnh gì với mình?"


Thấy chàng không trả lời, Lãnh HuyếtDiễm Nữ khẽ xì một tiếng :


- Tướng công tự xưng là nam nhi đạitrượng phu thì làm sao có thể tâm phục khẩu phục một nữ nhân được, phải không?


Đông Phương Thanh Vân chau mày :


- Phục thì phục, tài chẳng bằngngười, có gì đáng nhục.


Lãnh Huyết Diễm Nữ ngẩn người hồilâu, vẻ mặt lộ vẻ kính phục :


- Tướng công quả nhiên là hảo hán,biết liêm sỉ, vô thị phi, thực giống với trượng phu của thiếp.


- Trượng phu của phu nhân là Giáochủ Địa Mộ giáo?


- Đúng vậy?


Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ mộttiếng. Lãnh Huyết Diễm Nữ vẫn cười :


- Đương nhiên, những điều tướng côngthấy chỉ là phiến diện, nên cứ tưởng trượng phu của thiếp là đại ma đầu, kỳthực lại là người chí công vô tư, đại trí đại dũng, sẽ có một ngày tướng cônghiểu được điều này.


Đông Phương Thanh Vân vẫn chỉ hừ mộttiếng lạnh lẽo. Lãnh Huyết Diễm Nữ cất giọng cảm khái :


- Trượng phu của thiếp quả là một kỳnhân đại anh hùng, thiếp tự tin đến cả Tam Bí cũng khó sánh nổi. Trí tuệ củatrượng phu còn hơn cả...


Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cườikhảy :


- Giáo chủ Địa Mộ giáo là một thiêntài.


- Đúng là thiên tài, trong khắp gầmtrời này khó kiếm được người thứ hai.


- Như vậy thì chắc phu nhân yêuthương lệnh phu lắm?


- Đúng vậy, từ xưa tới nay không hềphai nhạt.


- Đã vậy sao còn khỏa thân tiếp kiếntại hạ? Chẳng lẽ phu nhân không sợ làm vậy sẽ hoen ố tình cảm của lệnh phu sao?


- Hoen ố gì?


- Phu nhân thực không biết ư?


- Ồ, tướng công nghĩ vậy là sai rồi,chúng ta chỉ ở gần nhau gần một giờ thôi, thời gian đó không thể có chuyện gìxấu xảy ra được.


- Nhưng...


- Thiếp biết, nếu gặp phải khác thìsẽ không như vậy, phải không? Trong thiên hạ có người võ công cao hơn thiếp chỉcó một mình phu quân của thiếp mà thôi.


- Nếu như vậy, tựa hồ...


- Tựa hồ nữ nhân mà khỏa thân trướcmặt người khác là thất lễ phải không? Nói thực, tất cả tâm tình của nam nhân vànữ nhân trong thiên hạ thiếp đều biết rõ. Hiện hãy khoan luận đàm tới vấn đềnày. Hãy nói về hai chữ cảm tình trước. Thiếp năm nay tuổi sắp ngũ tuần, mà tướngcông chưa đầy hai mươi, ta đủ tư cách làm mẫu thân của tướng công phải không?


- Trụ nhan thuật của phu nhân khiếntại hạ lấy làm bái phục.


- Tướng công quá khen.


Đông Phương Thanh Vân càng nghe càngthấy kỳ quái khôn xiết, nhưng bất luận thế nào chàng cũng phải dò xét cho ranội tình của Địa Mộ giáo, do vậy chàng nói :


- Phu nhân có thể vận y phục vào rồinói tiếp được không?


- Tướng công không dám đối diện vớithân hình của thiếp ư?


- Có thể, nhưng gió đêm lạnh lẽo,nên đề phòng cảm lạnh thì hơn.


- Tướng công khỏi lo, thiếp sắp phảicáo biệt tướng công.


- Ồ, vậy ư?


- Đúng vậy.


- Vì sao?


- Vì tướng công là đối thủ của phuquân thiếp.


- Kỳ quái.


- Khi sự tình của tướng công và HậnThiên Nữ lọt vào tai phu quân thiếp, phu quân cả kinh thất sắc...


- Tại sao?


- Phu quân thiếp nói rằng ông ta đãcó đối thủ, hơn nữa chưa biết ai thắng ai bại, điều này khiến ông ta vừa mừngvừa lo Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Lệnh phu hẳn đã coi thường tại ha?


- Không phải, đáng tiếc tướng cônglà con trai của Tam Bí, nhưng lại không biết vì sao đến chết Tam Bí cũng khôngthể xuất hiện trong võ lâm, phu quân thiếp đã coi Tam Bí là đối thủ, nào ngờsau khi tra xét rõ lai lịch của Tam Bí thì mọi hi vọng đều lụi tàn, đang khiphu quân thiếp buồn rầu thì phát hiện được tướng công và Hận Thiên Nữ tư tìnhvới nhau, do vậy bèn vui lên.


- Phu nhân có biết vì sao gia phụkhông thể hiện thân không?


- Việc này trừ Tam Bí và phu quânthiếp ra, không một ai hiểu rõ nội tình kể cả lệnh đường, song thiếp cũng đượcbiết vài điều.


- Phu nhân có thể cho biết đượckhông?


- Không thể, chỉ e nói ra sẽ khiếnvõ lâm thiên hạ tuyệt duyệt.


- Vì sao?


- Cực kỳ nghiêm trọng.


- Lẽ nào...


- Ngay cả tệ phu cũng không thể xuấtđầu lộ diện. Bây giờ chúng ta hãy đàm luận về vấn đề cảm tình.


- Thanh Vân muốn thỉnh giáo phunhân, Mộ Địa giáo có mục đích gì khi ước hẹn với tại hạ?


- Đấu trí.


- Cùng đấu trí với phu nhân?


- Không đấu trí với Cửu muội...


- Cửu muội là ai?


- Là người thiếp thứ chín của tệphu.


- Lệnh phu có cả bao nhiêu ngườithiếp?


- Mười hai...


- Muốn đấu trí ư? Tại hạ muốn đấutrí cùng lệnh phu.


- Không được, tệ phu không thể xuấthiện, nên Cửu muội sẽ thay.


Đông Phương Thanh Vân cười gằn :


- Có một ngày, Đông Phương Thanh Vânsẽ san bằng Địa Mộ giáo.


- Đương nhiên nam nhi đại trượng phucần có chí khí như vậy, thiếp không ngại gì mà nói cho tướng công hay rằng, võlâm hiện nay đã thành thế chân vạc rồi.


- Thế chân vạc là cái gì?


- Tệ phu cùng Hận Thiên Nữ là hai kỳnhân, nay có thêm tướng công nữa, há chăng phải là thế chân vạc, do vậy gần đâytệ phu rất hứng khởi, toàn bộ thời gian dùng vào việc luyện công.


- Có địch thủ thì cao hứng cái gì?


- Tướng công không rõ, khi một ngườitự cho rằng có thể thống lãnh võ lâm mà không có đối thủ thì quả là chánchường, cô đơn.


- Người thống lãnh võ lâm oai danhhiển hách, còn có gì là cô đơn nữa?


- Trong võ lâm sở dĩ ai nấy đềuluyện võ công, đa số để cầu danh trục lợi, nhưng khi đã có tất cả họ cảm thấybuồn chán, do vậy phải đi tìm kích thích, tửu, sắc, tiền tài tuy là một đốitượng để kích thích, nhưng kích thích chân thực vẫn là trường kiếm trên tay,bốn bề hiểm họa, nơi nơi thọ địch, đem tánh mạng làm trò đùa. Có thể chỉ trongchốc lát sẽ tan thành mây khói. Song khi cất kiếm lên, người người đều kinh sợmà thoái lui tuy là tự hào nhưng không đủ kích thích, như vậy chẳng khác nàomúa kiếm giữa bầy gà, quăng lưới bắt cá trong rọ.


Đông Phương Thanh Vân nghe rồi imlặng. Lãnh Huyết Diễm Nữ tiếp :


- Về Hận Thiên Nữ, tệ phu nắm chắcphần thắng chỉ cần có võ công cao hơn là có thể thắng song với tướng công thìsao? Tướng công đã khiến tệ phu phải điên đảo thần trí, gây bao phen khốn đốn,do vậy chưa rõ hươu chết về tay ai? Nhưng dù bị điên đảo, tệ phu vẫn có cơ hộithắng cuộc.


- Vì sao?


- Tướng công có thừa chính trực màkhông đủ gian trá, dù xử sự chưa được lịch duyệt song vẫn có biểu hiện là mộtbực đại trí. Tệ phu cũng không ngờ trận đầu xuất quân phải bại dưới tay tướngcông. Tửu Cái và Viên Minh thiền sư từ nhỏ do đích thân tệ phu phái người huấnluyện, rốt cục phải tự sát, may mà tệ phu sớm đề phòng bằng không nội tình ĐịaMộ giáo đã bị chúng tiết lộ, cho nên lần này thiếp tự đảm nhận trọng tráchnghênh tiếp tướng công để dò xét thực hư. Hiện tại tệ phu chẳng những càng thêmđiên đảo mà còn bội phần cao hứng.


- Chúng ta sẽ đấu trí thế nào?


- Tệ phu muốn giam cầm tướng côngtại Địa Mộ giáo, nếu tướng công thoát ra được thì tướng công toàn thắng, ngượclại...


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Được lắm, tại hạ rất hoan nghênh.


Lãnh Huyết Diễm Nữ trầm giọng :


- Nay thiếp muốn nói cho tướng côngmột bí mật.


- Bí mật gì?


- Bí mật trong lòng thiếp, tướngcông muốn nghe không?


- Xin cứ nói?


Sắc diện Lãnh Huyết Diễm Nữ lộ vẻnghiêm trang :


- Tình cảm của thiếp đã bị tướngcông làm hoen ố?


Đông Phương Thanh Vân ngẩn ngườithầm nghĩ :


"Kỳ quái ta có làm gì đâu mà nữnhân này lại nói vậy, nếu thị không bị điên thì có lẽ thần trí đang bị mê loạnrồi."


Lại nghe Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Trái tim thiếp đã bị tướng côngđoạt mất rồi...


Đông Phương Thanh Vân cả kinh :


- Điều này...


- Tướng công cứ an tâm, thiếp chẳngphải là Hận Thiên Nữ thứ hai đâu, ồ...


Nói tới đây mặt Lãnh Huyết Diễm Nữđỏ bừng, kêu lên :


- Hãy nhắm mắt lại, thiếp phải vận yphục.


"Thực quá kỳ lạ, vừa rồi khỏathân tiếp kiến, còn nói cười như không, nay lại kêu chàng nhắm mắt lại, làm nhưtân nương mới về nhà chồng, hẳn phải có uẩn khúc gì đây. Chả trách người ta haynói lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy bể thực khó mà đoán biết."


Đông Phương Thanh Vân còn đang trầmtư mặc tưởng đã nghe Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Tiện thiếp chỉ hận không sinh trẻđi ba mươi năm, hoặc được làm thị tỳ cho tướng công. Lần này tới Địa Mộ giáohẳn tướng công đã biết chết mà vẫn lao vào.


Đông Phương Thanh Vân cười nói :


- Không hề, tại hạ chỉ tới tham quanmà thôi.


- Được lắm, từ nay về sau nguy cơtrùng trùng, nếu lúc này tướng công còn lao vào e khó bảo toàn tánh mạng...


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Chưa chắc...


- Tướng công cần phải tu sửa lại bảntính ngang ngạnh, tệ phu đang lợi dụng nhược điểm này của tướng công để dụtướng công dấn thân vào Địa Mộ giáo, kết quả là tướng công sẽ trở thành trâungựa cho người sai khiến.


- Chưa chắc...


- Tướng công thiên tự tuyệt đỉnh, lẽnào lại cho rằng những lời thiếp nói là giả, mà nói cho tướng công hay, khitướng công đã bị giam cầm tại Địa Mộ giáo. Hận Thiên Nữ sẽ tới cứu, lúc ấy tệphu sẽ ra điều kiện...


- Điều kiện gì?


- Võ công?


- Huyền mê ma kinh?


- Không. Huyền kinh?


- Huyền kinh là gì?


- Là võ công đích thực của Tam Bícòn gọi là Nam hải kỳ học.


- Tại hạ không hiểu.


- Việc tướng công không hiểu cònnhiều lắm, nhưng vì Huyền kinh tướng công có thể đào tẩu, được không?


- Không, tại hạ phải biết rõ nộitình mới quyết định có bỏ cuộc hay không. Xin phu nhân chớ khuyên tại hạ, tạihạ tin có đủ tài để nhập hổ huyệt?


- Hiện tại tướng công đã bắt được hổcon rồi, thì vào hang hổ làm chi nữa?


- Hổ con nào?


- Trái tim thiếp đây.


- Phu nhân nói giỡn.


- Thôi được, chúng ta hãy nói tớiđiều kiện, sau khi chia tay thiếp, tướng công lập tức phải đào tẩu ngay, hẹnmột ngày khác thiếp sẽ nói lại toàn bộ nội tình Địa Mộ giáo cho tướng công hay.


- Không, tại hạ là nam nhi đạitrượng phu, có lý nào lại bỏ cuộc giữa chừng.


Lúc này Đông Phương Thanh Vân càngthấy khó hiểu, không rõ vì sao chỉ trong nháy mắt Lãnh Huyết Diễm Nữ lại biếnđổi thành người khác hẳn.


Tình là thứ tình cảm vi diệu, LãnhHuyết Diễm Nữ vốn tự phụ cực cao, vừa nghe tin Đông Phương Thanh Vân sắp tớiTrung Nguyên phân đà thì nổi lòng hiếu kỳ. Lòng hiếu kỳ đưa lên mãnh liệt khihay biết câu chuyện giữa chàng và Hận Thiên Nữ, Lãnh Huyết Diễm Nữ cho rằng đóchỉ là tin đồn nhảm, bởi vậy bèn thương lượng với phu quân để cho nàng đượctiếp kiến với Đông Phương Thanh Vân. Điều khiến nàng tức giận chính là việcĐông Phương Thanh Vân nhìn nàng mà như nhìn cục đất, điều này càng khiến sự tòmò trào lên, do vậy Lãnh Huyết Diễm Nữ cố ý nắm lấy thiếu niên này.


Nào ngờ sau khi đã dùng trăm phươngngàn kế, kết quả Đông Phương Thanh Vân chẳng hề bị lay chuyển.


Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đãquá canh ba, phương đông lộ sắc trắng nhợt nhạt. Cùng lúc chiếc kiệu dừng lại,Đông Phương Thanh Vân chẳng nói chẳng rằng bước xuống kiệu. Lãnh Huyết Diễm Nữcất giọng khẩn thiết :


- Tướng công?


Đông Phương Thanh Vân thản nhiên :


- Hảo ý của phu nhân tại hạ tâmlĩnh?


Lãnh Huyết Diễm Nữ thở dài :


- Tướng công hãy ghi nhớ, cửa ải đầutiên phải vượt qua là do Thập tam sát chấn thủ, khi động thủ chớ nên dùng taykhông tiếp lấy bất kỳ một loại binh khí hay ám khí nào.


Đông Phương Thanh Vân nói mấy lờicảm tạ, lúc này chiếc kiệu đã lao đi như sao xẹt.


Hiện tại Đông Phương Thanh Vân mớiquan sát nơi chàng đứng thì thấy nơi đây là một vùng núi hoang vu, một conđường mòn nho nhỏ khúc khuỷu chạy khuất tầm mắt...


Bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên:


- Đông Phương Thanh Vân, xin hãytiến vào trận...


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt, cấtbước tiến tới chẳng bao lâu sau thì tới một cánh rừng nhỏ nằm cạnh đường mòn,chàng lập tức vận thần công bảo vệ thân mình đề phòng bị ám toán. Bỗng mộtgiọng nói sang sảng vang lên :


- Xin Đông Phương các hạ cứ thẳngtiến, Thập tam sát thối lui, Phân đà có lệnh phải dùng lễ thượng khách để nghênhtiếp.


Lời vừa dứt đã thấy một khối đen laotới. Điều này thực khiến Đông Phương Thanh Vân bất ngờ vì Lãnh Huyết Diễm Nữtừng nói rằng Địa Mộ giáo Giáo chủ mời chàng tới đây để đấu trí.


Không lâu sau một cỗ kiệu bát bảolướt tới, cùng lúc một thanh âm dịu dàng vang lên :


- Mời tướng công lên kiệu.


Đông Phương Thanh Vân giật mình,thanh âm này quá quen thuộc mà chiếc kiệu bát bảo kia cũng vừa mới bỏ đi giờ đãquay lại. Chàng ngẩn người, đoạn bước lên kiệu.


Không sai, người ngồi trong kiệu làLãnh Huyết Diễm Nữ, Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Vì sao không bày trận ra?


Lãnh Huyết Diễm Nữ mỉm cười :


- Tướng công đảm lược xuất chúngkhiến người ta phải khiếp sợ, dù Thập tam sát động thủ vây công, cũng e khôngchiếm nổi chỗ tiện nghi.


Đông Phương Thanh Vân cười lạnh :


- Phu nhân vẫn luôn muốn tại hạ phảimắc bẫy mới hả dạ?


Lãnh Huyết Diễm Nữ vẫn cười :


- Người chủ trì nơi đây là Cửu muội,thiếp vì lo cho sự an toàn của tướng công nên nói một vài lời bịa đặt. Cửu muộivừa nghe bèn vội rút Thập Tam sát lại.


- Đa tạ lòng quan tâm của phu nhânnhưng việc này e sẽ khiến phu nhân gặp phải nhiều rắc rối.


- Đúng vậy, nhưng thiếp cũng khônghiểu vì sao mình lại làm ra sự việc kỳ quái như vậy.


Lúc này chiếc kiệu đã lao đi nhưbay. Lại nghe Đông Phương Thanh Vân nói :


- Xem ra vị Cửu muội kia chỉ là hữudanh mà vô thực.


- Tướng công nói vậy là có ý gì?


- Chẳng lẽ thị tin lời bịa đặt củaphu nhân sao?


- Đúng thế, nghệ thuật nói dối củathiếp chẳng phải tầm thường, tướng công đoán thử thiếp đã nói những gì?


- Tại hạ tin tưởng vào nghệ thuậtnói dối của phu nhân, nên lần này phu phân phải tự cung khai, hà tất phải đoánlàm gì.


- Tướng công...


- Đúng vậy, tại hạ biết những lờivừa rồi hoàn toàn bịa đặt, nhưng muốn giấu được tại hạ thì cần phải trau chuốtthêm nhiều hơn nữa mới được.


- Tướng công không tin thiếp ư?


- Vì sao phải tin?


Lãnh Huyết Diễm Nữ thở dài, mặt longlanh lệ, giọng não nề :


- Tướng công không tin cũng làthường tình, nhưng lần này trở lại, thiếp muốn nói rõ cho tướng công một số tintức.


Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :


"Nữ nhân này diễn kịch thựcxuất thần, thoạt đầu giả làm người không biết võ công đã qua mặt được ta, saulại giả làm nữ nhân si tình cứ như thực, quả là giả thần giống hệt thần, giảquỷ dường như quỷ."


Nghĩ vậy chàng nói :


- Xin phu nhân cứ nói?


Lãnh Huyết Diễm Nữ giọng buồn thảm :


- Kỳ thực thiếp đã nói rồi, tướngcông đã chiếm đoạt con tim của thiếp...


Đông Phương Thanh Vân vờ ngạc nhiên:


- Ồ, chẳng phải phu nhân luôn yêuthương lệnh phu sao?


- Đúng vậy?


- Thế thì vì sao lại biến đổi nhanhđến khó hiểu như vậy?


- Cảm tình thực khó nói hết thànhlời.


- Bất luận thế nào cũng không thể kỳlạ như vậy được.


- Đó là vì tướng công không hiểulòng dạ nữ nhân. Nữ nhân luôn dựa vào tình cảm mà sống, tỉ như thiếp, ba mươinăm về trước chỉ yêu có một người, khâm phục một người, người kia cũng rất yêuthương thiếp, thiết nghĩ ái tình như vậy là bền vững.


- Đúng, vững như Thái Sơn.


- Không phải, nếu là sự việc khácthì có thể nói như vậy, nhưng ái tình thì không.


Tình cảm gắn bó keo sơn vẫn còn cókích thích từ bên ngoài như vậy mới có thể tồn tại vĩnh hằng.


- Lần đầu tiên được nghe cao luận,thực kinh nhân hãi thế.


- Đây là lý thường tình, một phuquân nếu để cho ái thiếp của mình luôn yêu mình thì người đó cũng phải luôn yêumến ái thiếp. Khi ái thiếp thấy rằng phu quân luôn yêu thương mình, nhưng cũngphải để cho ái thiếp thấy rằng lúc nào nàng cũng có thể bị phu quân bỏ rơi, nhưvậy người thiếp đó phải hết lòng yêu thương, những lo có một ngày phu quân bỏrơi, như vậy không có một thế lực chia rẽ họ được, ái tình khi đó mới thực sựbền vững.


Đông Phương Thanh Vân càng nghe càngthấy kỳ quái, Lãnh Huyết Diễm Nữ tiếp :


- Tệ phụ thực khiến thiếp có cảmgiác mình được yêu thương hết mực song lại không có cảm giác sẽ bị bỏ rơi, màmón ăn no quá mất ngon vì vậy khi thiếp gặp tướng công, chân tình kích động, tướngcông, thiếp chẳng cần tướng công đoái thương mà chỉ hi vọng tướng công tiếpnhận tình cảm của thiếp, được không?


Đông Phương Thanh Vân vẫn chưa hếtkỳ quái, chẳng nói một lời.


Lãnh Huyết Diễm Nữ giọng thảm não :


- Tướng công tới Địa Mộ giáo, nhữngtưởng bỏ mạng, đe dọa khắp chốn, thiếp ngoài sự lo lắng ra, còn có một điềuthỉnh tướng công chấp nhận, đó là sau này nếu có gặp nhau chỉ xin tướng côngđừng nói gì với thiếp, được không?


Đông Phương Thanh Vân khẽ giật mình:


- Được?


Lúc này Lãnh Huyết Diễm Nữ đưa taylấy từ trên đầu xuống một cây kim thoa, nói :


- Tướng công hãy cầm lấy, sau khivào Địa Mộ giáo cần phải dùng kim thoa để thử xem thức ăn có bị bỏ thuốc độckhông rồi mới được ăn.


- Đa tạ phu nhân, tại hạ tự sẽ lưutâm.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Xin tướng công hãy gượng nhận lấy?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Kim thoa lọt vào tay tại hạ, nếubị phát giác, hậu quả khó lường.


Lãnh Huyết Diễm Nữ biến sắc, trầm tưthoáng chốc rồi nói :


- Không ngờ tướng công tuổi còn nhỏmà cơ cảnh đến vậy, hèn nào tệ phu coi như đối thủ.


Sau đó im lặng bao trùm cả haingười, thời gian trôi qua lặng lẽ, độ một giờ sau cỗ kiệu dừng lại. Bên ngoàicó tiếng nói :


- Thỉnh Đông Phương khách nhânchuyển xe.


Đông Phương Thanh Vân bước xuống,còn nghe giọng Lãnh Huyết Diễm Nữ văng vẳng bên tai :


- Thỉnh tướng công bảo trọng.


Bước xuống kiệu, Đông Phương ThanhVân đưa mát nhìn đi thấy nơi đây là một sơn thôn hoang phế, xa xa dăm nóc nhàtranh lạnh lẽo, nơi chàng đứng tùng bách và dương liễu mọc đầy. Dưới ánh sángyếu ớt mọi vật hiện ra đầy vẻ âm u kỳ bí. Một cỗ xe tứ mã dừng dưới bóng cây,một thiếu nữ đứng cạnh xe vận lam y, mỉm cười nói với chàng.


- Mời tướng công lên xe.


Đông Phương Thanh Vân thấy thiếu nữnày rất quen mặt tựa hồ đã gặp ở đâu, nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra, vừa bướclên xe chàng vừa cố moi óc nhớ lại. Cỗ xe này bên trong trang trí toàn màuvàng, bốn bề đều khắc long phụng trông rất sống động, đẹp đẽ. Lam y thiếu nữcũng bước lên xe ngồi cạnh chàng, khẽ hô :


- Đi thôi?


Cỗ xe chuyển động, tiếng vó ngựakhông ngớt khua lộp cộp bên tai.


Lúc này lam y thiếu nữ quay sang,mỉm cười nói :


- Đi mấy giờ rồi, tướng công cònkhỏe chứ?


Đông Phương Thanh Vân chợt nhớ rađây chính là thanh y thiếu nữ đón mình ở Tà Dương lầu, chàng cười lớn :


- Tại hạ không sao, còn cô nương?


- Tiểu nữ thực lo sợ thay cho tướngcông.


Đông Phương Thanh Vân thoáng chútngạc nhiên :


- Vì sao phải lo?


Lam y thiếu nữ đáp :


- Tướng công đảm lược xuất chúng,không biết rõ nội tình, tất nhiên chẳng lo gì, tiểu nữ... Ồ? Có lẽ đừng nói tớichuyện này thì hơn, nói ra chỉ e tiểu nữ khó bảo toàn tánh mạng.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu khônghiểu, kỳ thực trong chớp mắt chàng đã phát giác ra một sự kỳ dị, nghĩ lại thoạtđầu đi xe, sau ngồi kiệu, sau nữa thoát khỏi trận rồi đi kiệu, lại chuyển xe,mấy lượt thay xe đổi ngựa, há chẳng phải có y che mắt hay sao? Có thể TrungNguyên phân đà của Địa Mộ giáo ở gần phủ Khai Phong, cho nên để che mắt chàng,người của Địa Mộ giáo mới bày ra trò khiến chàng tưởng lầm Trung Nguyên phân đàcách phủ Khai Phong khá xa.


Nghĩ tới đây Đông Phương Thanh Vânhỏi :


- Bao giờ thì tới Trung Nguyên phânđà?


Lam y thiếu nữ đáp :


- Canh hai đêm nay?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu imlặng, lam y thiếu nữ lại hỏi :


- Hẳn tướng công thấy khó chịu lắm?


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Phải, rõ ràng khoảng cách không xamà cố ý chạy loạn khắp nơi hết kiệu tới xe, hết xe tới kiệu.


Lam y thiếu nữ giật mình biến sắc,Đông Phương Thanh Vân tiếp :


- Nghe nói quí giảo chủ có mười haingười thê thiếp phải không?


Thiếu nữ lắc đầu :


- Tiểu nữ không biết.


- Trung Nguyên phân đà do Cửu muộitức người thiếp thứ chín của quí Giáo chủ thống lãnh, phải không?


- Tiểu nữ không biết.


- Cô nương phụng mệnh ám toán tạihạ, phải không?


- Không, tiểu nữ thừa lệnh nghinhtiếp tướng công tới Phân đà.


- Tốt lắm, từ giờ tới canh hai còncả một ngày nữa, nửa đường có cần phải đổi xe thay kiệu không?


- Không cần.


- Được, hiện tại chúng ta chẳng còngì để nói nữa, vậy chuyện ai nấy làm, tại hạ cần phải hành công, cô nương muốnlàm gì thì cứ làm.


- Tiểu nữ phụng mệnh bảo vệ tướngcông.


- Vậy thì tại hạ cáo lỗi.


Dứt lời, Đông Phương Thanh Vân ngồixếp bằng, bắt đầu vận công.


Phải biết, Đông Phương Thanh Vân đãđạt tới chín thành hỏa hầu của Ban Nhược Mật La thần công, toàn bộ huyệt đạotrên người đều được phong bế, sau khi vận công điều tức thì rơi vào trạng tháinhập định nhưng tai vẫn lắng nghe mọi động tịnh xung quanh, lòng luôn phòng bịcảnh giới. Thời gian trôi qua, thoạt tới lúc hoàng hôn. Đông Phương Thanh Vânngồi suốt một ngày, tuy trong lúc hành công, nhưng vẫn luôn luôn lưu tâm dò xétcử động của Lam y thiếu nữ, chàng hoài nghi có thể khi mình đang hành công màthiếu nữ đột nhiên hạ thủ, chỉ e trở tay không kịp.


Nhưng lam y thiếu nữ không hề có ýmuốn hạ thủ, mắt không hề rời khỏi chàng, lòng thầm nghĩ :


"Người có võ công khi hành côngtới chỗ khẩn yếu thì chẳng khác nào thường nhân, nếu mình thừa lệnh ám toán thìdễ như trở bàn tay."


Nàng còn đang nghĩ vậy đã thấy ĐôngPhương Thanh Vân từ từ mở mắt ra nói :


- Vì sao cô nương không hạ thủ?


Thiếu nữ cười :


- Tiểu nữ chỉ phụng mệnh nghinh đóntướng công mà thôi?


- Đã tới lúc nào rồi?


- Gần lên đèn.


Thời gian còn dài, Đông Phương ThanhVân chợt quyết định dò hỏi lai lịch của thiếu nữ, chàng hỏi :


- Cô nương tự nguyện gia nhập Địa Mộgiáo hay là vì bị ép buộc?


Lam y thiếu nữ ngạc nhiên :


- Tiểu nữ sanh ra và lớn lên tại ĐịaMộ giáo.


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy thìgiật mình thầm nghĩ :


"Lãnh Huyết Diễm Nữ nói quảkhông sai, Địa Mộ giáo chủ đúng là ma quỷ bằng không thì không thể có kế hoạchchu mật đến thế. Y đã khiến bao gia đình phải tan nát, đau khổ vì bị mất conchỉ vì một ý muốn không để thuộc hạ của mình phản bội."


Cả hai trầm mặc hồi lâu, thiếu nữlại nói :


- Tiểu nữ cho rằng tướng công quákhờ ngốc?


- Vì sao?


- Tướng công chỉ vì có ước hẹn màmạo hiểm tới tánh mạng, vậy chẳng phải quá khờ ngốc là gì?


- Cô nương sai rồi, đã ước hẹn thìdù có xông vào rừng đao bể kiếm tại hạ chẳng chút e ngại. Đường đường là namhảo hán, làm sao có thể thất tín như phường nữ lưu được.


- Tướng công sỉ nhục nữ nhân?


- Tại hạ nói nữ nhân thông thườngchứ không ám chỉ cô nương.


- Tiểu nữ tuy chỉ có thân phận thịtì nhưng chẳng phải hạng phản phúc vô thường.


- Đương nhiên khí tiết của cô nươngtại hạ rất khâm phục, nhưng Lãnh Huyết Diễm Nữ, chủ nhân của cô nương lại là kẻphản phúc đến đáng sợ.


- Lãnh Huyết Diễm Nữ không phải làchủ nhân của tiểu nữ.


- Cô nương là tì nữ của Cửu muội phunhân chăng?


- Tiểu nữ không rõ.


- Hừ, lệnh chủ nhân ắt cũng là hạngphản phúc vô thường?


- Tướng công không nên sỉ nhục chủnhân của tiểu nữ.


- Vậy lệnh chủ nhân là người thếnào?


- Chủ nhân của tiểu nữ ư? Luận vềvăn thì thông kim bác cổ. Luận về võ, tướng công còn phải luyện vài chục nămnữa mới là đối thủ.


- Có phải là Cửu phu nhân không?


- Tiểu nữ thực không rõ.


- Nếu vậy, Lãnh Huyết Diễm Nữ làhạng vô sỉ rồi?


- Tiểu nữ không biết.


Từ khẩu khí và thần sắc của lam ythiếu nữ, Đông Phương Thanh Vân đoán rằng chủ nhân của nàng chính là vị Cửu phunhân của Địa Mộ giáo chủ. Xem ra thiếu nữ cũng chẳng hề có hảo cảm với LãnhHuyết Diễm Nữ, như vậy có thể biết rằng mối quan hệ giữa mười hai vị phu nhâncủa Địa Mộ giáo chủ cũng chẳng có gì tốt đẹp.


Nhưng vì sao như vậy? Nếu thực nhưvậy thì nội tình Địa Mộ giáo cũng chẳng có chi phức tạp. Nghĩ vậy Đông PhươngThanh Vân lại hỏi :


- Vừa rồi cô nương lo cho tại hạ làcó dụng ý gì?


Lam y thiếu nữ đỏ mặt :


- Tiểu nữ chỉ lo giùm cho người khácmà thôi.


- Lo giùm ai?


- Lo giùm chủ nhân tiểu nữ.


- Ồ? Chủ nhân của cô nương là Cửuphu nhân.


Lam y thiếu nữ biết mình lỡ lời, mặttrắng bệch, mắt lộ vẻ kinh hoàng. Đông Phương Thanh Vân hiểu ý, mỉm cười :


- Tại hạ đường đường chính chính,hơn nữa lại được cô nương quan tâm, nào có ý gia hại cô nương, tại hạ sẽ giữ bímật, nhưng cô nương có thể giải thích vì sao lệnh chủ nhân lại lo cho tại hạkhông?


Lam y thiếu nữ nghe vậy thì bớt kinhsợ, nói :


- Chủ nhân tiểu nữ vì nghe ngườitrong giang hồ ca tụng tướng công trí như Gia Cát tái thế, võ công tựa Vũ Khúcphục sinh nên cố ý cùng tướng công phân cao thấp, do vậy nếu tướng công bị Bátnương hãm hại thì mất hết hi vọng so tài văn võ.


Đông Phương Thanh Vân khẽ ồ mộttiếng :


- Thì ra là vậy, tại hạ quả có nhiềuđối thủ.


- Đương nhiên, võ lâm lưu truyềntướng công đã thành thần lang. Nếu bị giết thì chủ nhân tiểu nữ lấy làm tiếclắm vậy.


Hiện tại Đông Phương Thanh Vân hiểuthêm một điều nữa rằng mười hai vị phu nhân của Mộ Địa giáo chủ ngoài việctranh quyền đoạt lợi ra, ai nấy đều hùng cứ một phương.


Xe ngựa đột ngột dừng lại, ĐôngPhương Thanh Vân và lam y thiếu nữ cùng xuống xe. Vừa xuống xe Đông PhươngThanh Vân đưa mắt nhìn xung quanh, thấy đây là một vùng hoang sơn, chàng hiệnđứng trên một sơn đạo, hai bên vách núi dựng đứng, lam y thiếu nữ nói :


- Xin tướng công đi theo tiểu nữ.


Dứt lời lam y thiếu nữ cất bước tiếnvề phía trước. Đông Phương Thanh Vân liền bước theo. Không lâu sau thì đếntrước một tòa núi lớn trong tựa một nấm mồ khổng lồ, tứ bề đá dựng lởm chởm,cửa mộ chỉ có một cánh, cao rộng hơn một trượng, so ra cửa lớn hơn cửa ThanhChung gấp hai lần. Thiếu nữ tiến vào trước.


Đông Phương Thanh Vân bước theokhông chút e ngại.


Đường đi lúc này dốc xuống, chuyểnqua một khúc quanh thì tới một đường hầm rộng lớn, hai bên đường cứ cách haibước lại cắm một bó đuốc khổng lồ, đường hầm sáng như ban ngày. Đi chừng mườitrượng, lam y thiếu nữ chợt quay lại nói :


- Tướng công, người nào muốn vàophải qua cửa ải này, tướng công dám không?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:


- Có mưu kế gì cứ đem ra thử. ĐôngPhương mỗ tận lực thừa tiếp.


Nói rồi chàng thản nhiên bước tới.Bỗng có tiếng cười lạnh lẽo vang lên, cùng lúc hai đạo bạch quang bủa tới. ĐôngPhương Thanh Vân vừa nhìn thì thấy đó là đao quang và kiếm ảnh, cả hai một trướcmột sau chém tới, chàng chỉ sợ binh khí có tẩm thuốc độc, nên lập tức dịchchuyển thân người chân trái búng mạnh đá trúng sống đao, chỉ nghe keng mộttiếng, cây đao đã rời tay bay đi. Cùng lúc ấy trường kiếm đã công tới, công thếnhanh như chớp. Đông Phương Thanh Vân né mình thoát khỏi thế công, lướt sát tớigần đối phương tả thủ đẩy ra một chưởng đánh ngay vai hữu đối phương, đã nghehự một tiếng, thân hình y văng ra ngoài ba thước. Người vừa bị chàng đá rớt đaovội lao tới tập hậu sau lưng. Đông Phương Thanh Vân chẳng nói chẳng rằng quayphắt người lại song chưởng vừa hay nghênh tiếp song chưởng người nọ, lại ngheầm một tiếng, người nọ đã văng đi tựa diều đứt dây.


Đông Phương Thanh Vân thóang chút kỳquái không hiểu vì sao đối phương đã biết rõ võ công của chàng cao siêu mà cònphái hai gã tầm thường ra đối phó? Nghĩ vậy chàng cất giọng sang sảng :


- Chẳng lẽ Địa Mộ giáo lại chỉ cómấy kẻ tầm thường này thôi ư?


Một thanh âm ngọt ngào vang lên :


- Xin tướng công bớt giận, tướngcông đi đường đã lâu cũng cần phải có vài động tác cho giãn gân cốt và giảisầu.


Lời vừa dứt tiếng ám khí xé gió rítlên vèo vèo, Đông Phương Thanh Vân chợt hiểu thì ra Địa Mộ giáo phái hai phếvật ra trước thí mạng chỉ hòng khiến chàng tưởng lầm Địa Mộ giáo không có caothủ, do vậy mà có ý khinh địch, chuốc họa vào thân.


Lúc này ám khí đang lao tới nếutrúng ám khí thì hỏng.


Nghĩ vậy Đông Phương Thanh Vân vộivận thần công, hữu thủ hạ xuống xé một góc vạt áo rồi vận công vung lên, baonhiêu ám khi đang lao tới đều bị kình lực của một chiêu này đánh rơi rụng, lúcnày lại nghe giọng nữ nhân vang lên :


- Tướng công quả nhiên võ công hơnngười, xin đi tiếp?


Đông Phương Thanh Vân cũng biếttrong tình huống này, địch trong bóng tối ta ngoài sáng là rất bất lợi, song chàngtự phụ tài cao trí lớn, nên chàng quay đầu cất bước tiến tới.


Bỗng một bóng người từ đâu hiện rachắn ngang đường, Đông Phương Thanh Vân lạnh lẽo hỏi :


- Báo danh?


Đối phương là một đại hán có thânhình khôi vĩ, mặt mũi đanh ác, y hạ giọng :


- Cửu kim cương Ngân Diện Kim Cương.


Vừa nói y vừa lao tới, song thủ vunglên đẩy ra hai lưỡi móc câu một đâm tới yết hầu một điểm tới đại huyệt TrungTrụ nơi bụng dưới của Đông Phương Thanh Vân, công thế cương mãnh, thế đến nhưđiện chớp. Đông Phương Thanh Vân khẽ quát :


- Được?


Vừa quát, song thủ vừa vung lên tạothành hình vòng cung, chưởng phong nổi lên cát bay đá chạy. Ngân Diện Kim Cươngthấy vậy không khỏi kinh hãi vội thu chiêu búng người lộn ra sau, đồng thờithuận thế rút trường kiếm khỏi bao.


Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cườinhạt, cũng lấy kiếm ra. Ngân Diện Kim Cang chợt hú lên một tiếng, lao tới xuấtchiêu, kiếm thế tạo thành nửa vòng tròn trắng bạc mũi chếch xuống. Đông PhươngThanh Vân cười khảy cất kiếm lên chĩa thẳng tới ngực Ngân Diện Kim Cương. Đãnghe một tiếng "ối chà". Chỉ thấy ngực áo Ngân Diện Kim Cương bị kiếmcủa Đông Phương Thanh Vân xé một đường dài ba tấc, thân hình y lảo đảo lui vềmột bên. Lúc này thanh âm nữ nhân lại vang lên :


- Ngân Diện mau thoái lui, thỉnh tướngcông đi tiếp?


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt trakiếm vào vỏ, cất bước tiến lên. Đi chừng ba trượng, chuyển qua một khúc quanh,giữa đường hầm đá, có một đại hán đang đứng, đại hán nọ cất giọng khàn khàn :


- Phân đà Thất Sát tam chi lãnh tiễnNgô Chấn Lâm lãnh giáo.


Đông Phương Thanh Vân ngắt lời :


- Đừng nhiều lời, xuất thủ đi?


Chỉ thấy Ngô Chấn Lâm khẽ phẩy tay,ánh quang lấp lánh, phong thanh rít lên khinh tâm động phách. Đông Phương ThanhVân cảm thấy mũi lãnh tiễn lao tới cực kỳ nhanh, chàng chẳng chút chậm trễ vộinhún người xuống tấn vừa khi lãnh tiễn bay qua tai. Đông Phương Thanh Vân vừađịnh nhãn nhìn lại thì lại nghe phong thanh rít lên sau lưng, chàng buột miệngthầm khen thủ pháp sử dụng ám khí của đối phương thực kỳ dị cao minh. Chỉ thấyĐông Phương Thanh Vân lao người chúi đầu tới trước, ngực chạm sát đất. Đúng lúcấy Ngô Chấn Lâm lại vung hữu thủ lên, mũi lãnh tiễn thứ hai đã bay ra. ĐôngPhương Thanh Vân còn chưa ổn trọng thân hình, mũi tiễn thứ hai đã lao tới. ĐôngPhương Thanh Vân không kịp chuyển mình tránh né, vội tung chân hữu đá lên, đầumũi hài nghênh tiếp lãnh tiễn. Nào ngờ Tam chi lãnh tiễn Ngô Chấn Lâm thủ phápkỳ dị, mũi lãnh tiễn sắp ghim vào mũi hài thì chợt chuyển hướng bay vọt lêntrên, lượn một vòng trong không trung rồi lao thẳng xuống. Đông Phương ThanhVân vì tung chân đá không có điểm tựa hơi mất thăng bằng, vội đảo người qua bêntả, tuy gắng gượng né tránh khỏi mũi tiễn thứ hai nhưng ống quần cũng bị rạchmột đường dài hơn tấc. Chính trong khoảng khắc mũi lãnh tiễn rạch một đườngtrên ống quần, Đông Phương Thanh Vân lại nghe Ngô Chấn Lâm quát :


- Tiếp...


Lời còn chưa kịp nghe hết đã cảmthấy một luồng kình lực mãnh liệt đánh tới giữa mặt. Đông Phương Thanh Vân vộithi triển tuyệt kỹ khinh công Thất bộ đạp vận chuyển né tránh đồng thời nghiêngngười rút kiếm. Mũi lãnh tiễn thứ ba lướt qua sát tai chàng, gần đến mức chàngcó thể ngửi thấy được mùi tử khí toát ra từ thân tiễn. Khi chàng vừa ổn trọngthân hình thì luồng kình phong lại ập tới từ sau lưng. Đông Phương Thanh Vânvội vung kiếm chém ngược ra sau, cũng may hiện tại Đông Phương Thanh Vân có thểnghe gió mà xác định chính xác vị trí của mũi lãnh tiễn. Chỉ nghe keng mộttiếng, mũi lãnh tiễn bị kiếm chém rớt nhưng Đông Phương Thanh Vân vẫn cảm thấyhổ khẩu tê dại. Chàng đứng thẳng người lên, từ từ quay lại thì thấy Tam chilãnh tiễn Ngô Chấn Lâm vẫn đứng im bất động, sắc mặt trắng bệch. Khi chàng trakiếm vào vỏ thì nghe giọng nữ nhân vang lên :


- Võ công của các hạ quả danh bất hưtruyền, tiện thiếp vô cùng khâm phục.


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Không dám, không dám...


Thanh âm nữ nhân tiếp :


- Lần này tướng công giá lâm tệ đà,hẳn có ý dọ thám thực hư, phải không?


Đông Phương Thanh Vân khẽ giật mìnhsong chàng lại trấn tĩnh, miệng không ngớt cười nhạt, hỏi :


- Phải chăng phu nhân chính là TrungNguyên phân đà Đà chủ?


- Đúng vậy, hơn nữa thiếp chính làvị Cửu phu nhân, mà tướng công luôn miệng nhắc tới.Chuyến này đúng hẹn mà tới,hẳn tướng công sẽ không bỏ dở nữa chừng chứ?


- Đương nhiên?


- Tướng công có muốn biết Địa Mộgiáo đã sắp đặt các cơ quan trong con đường hầm này không?


- Tại hạ rất muốn mở rộng kiến thức?


- Nhưng tiếc rằng tướng công vì theohẹn mà tới chứ không phải lén lút đột nhập, bằng không...


- Phu nhân cứ tùy tiện khai triểncác cơ quan cạm bẫy để tại hạ được mở rộng tầm mắt.


- Được, tướng công cứ đi tiếp, tiệnthiếp sẽ nói rõ cho hay.


Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ mộttiếng, cất bước tiến tới. Đi chừng một trượng đã nghe Cửu phu nhân nói :


- Tướng công hãy dừng lại, nơi đâylà Thủy lao, nếu tự ý tiến vào sẽ bị giam giữ mãi.


Bỗng có tiếng chuyển động vang lênầm ầm, hai tấm sắc dầy đã hạ xuống chắn đường tiến thoái của Đông Phương ThanhVân. Lúc này Cửu phu nhân lại tiếp :


- Khi hai tấm sắt hạ xuống, nửa giờsau nước sẽ tràn vào. Nước này không phải nước thường, nó chứa chất độc cựamạnh trong khoảng thời gian cạn một tuần trà, nó sẽ biến người sống thành mộtbộ xương khô. Đường hầm này rộng tám mươi trượng vuông, tướng công thử nghĩ xemnó giam được bao nhiêu người cùng một lúc? Do vậy thiếp thấy tướng công thực cóhy vọng hảo huyền khi muốn đối đầu với Địa Mộ giáo.


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Chưa chắc?


- Lẽ nào tướng công có cách phá thủylao ư?


- Đúng vậy?


- Nói bằng lời e không đủ tin cậy.


Đông Phương Thanh Vân bỗng chắp songthủ vào trước ngực, thân hình rùn xuống rồi từ từ đẩy ra một chưởng. Một chưởngnày chàng đã dùng đủ mười thành công lực, và dùng chiêu thứ tám của Giao Longchưởng.


Một tiếng nổ kinh thiên động địavang lên, Đông Phương Thanh Vân lảo đảo thối lui hai bước, khí huyết trồingược, hai tai ù đặc, mà tấm sắt chắn ngang trước mặt vẫn không hề lay chuyển.Sự im lặng bao trùm, hồi lầu Cửu phu nhân mới nói :


- Quả nhiên không thể giam nổi tướngcông, thỉnh tướng công đi tiếp.


Đông Phương Thanh Vân nghe nói vậythì cho rằng đối phương có ý chế nhạo, chàng bèn giận dữ gầm lên, tiếng gầmvang dội trong đường hầm khiến toàn bộ đường hầm rung lên bần bật. Điều kỳ lạđã xảy ra, tấm sắt dày chắn đường lúc này đã tan thành bụi, bay mù mịt trongđường hầm. Lúc này Đông Phương Thanh Vân chợt hiểu rằng chàng sớm đã đánh vỡtấm sắt chắn đường, nhưng chàng lại không biết mà thôi.


Thanh âm của Cửu phu nhân lại vanglên :


- Tướng công, trước khi tiến vào tệđài tiện thiếp có vài điểm muốn lưu ý tướng công.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Xin phu nhân cứ nói?


- Điều đầu tiên, tạm thời chúng tahãy chuyển thù thành bạn, dù tướng công hiện có ý gì, bổn đà cũng không cầnbiết, được chứ? Điều thứ hai, trong thời gian làm khách tại bổn giáo, tướngcông có thể tự do muốn đi đâu thì đi. Nhưng không được đem những người tướngcông quen biết đi.


- Người tại hạ quen biết ư? Nhiềukhông?


- Không nhiều cũng chẳng ít, có cảbạn lẫn thù, tướng công đồng ý chứ?


- Được?


- Điều thứ ba, nếu người của bổngiáo có vô lễ với tướng công, xin tướng công mở lượng bao dung, được chứ?


- Được?


- Hay lắm, người của bổn giáo sẽ đưatướng công nhập Phân đà?


Lời vừa dứt, một thanh y thiếu nữxuất hiện, cung tay thi lễ :


- Tiện tì Thu Cúc, thỉnh tướng côngđể tiện tì dẫn đường.


Đông Phương Thanh Vân đi theo ThuCúc chừng một khắc, chuyển qua hai khúc quanh thì đến một vườn đào. Vườn hoađào rộng mênh mông, đào hồng liễu xanh cảnh sắc mê người, xa trông lại thấy mộttòa lầu các, bên dưới có suối, có cầu bắc ngang.


Nếu chẳng phải đã biết trước đây làTrung Nguyên phân đà của Địa Mộ giáo thì có lẽ lầm tưởng nơi này là nơi ẩn cưcủa lạ nhân dị sĩ. Sau khi đi loanh quanh trong vườn đào, khi rẽ trái lúc rẽphái lúc ra xa khi lại gần tòa lầu, chừng một tuần trà sau cả hai mới bước vàomột gian phòng bài trí trang nhã. Thu Cúc nói :


- Xin tướng công hãy tạm nghỉ ngơitrong gian phòng này.


Dứt lời, nàng bước ra, không lâu saulại có một nữ nhân tiến vào. Chỉ thấy nữ nhân này vóc liễu thướt tha, lại gầnmới biết nàng chính là Lãnh Huyết Diễm Nữ.


Nàng tiến tới trước mặt Đông PhươngThanh Vân, vẻ mặt như cười mà chẳng phải cười.


Đông Phương Thanh Vân vẫn đứng imbất động, tựa hồ như không thấy nàng.


Lãnh Huyết Diễm Nữ mỉm cười nói :


- Tướng công, chúng ta lại gặp nhaurồi.


Đông Phương Thanh Vân cất giọng lạnhlẽo :


- Vì sao phu nhân tới đây?


- Tướng công tài trí hơn người, tiệnthiếp vì hâm mộ mà tới. Hơn nữa tướng công đang rất muốn biết nội tình của ĐịaMộ giáo, chẳng hay tướng công có muốn nghe không?


- Phu nhân cứ nói?


- Địa Mộ giáo từ khi sáng lập tớinay đã trải hơn một trăm năm, người sáng lập ra chính là sư phụ của mười ba sưhuynh muội của thiếp mà tệ phu chính là đại sư huynh và cũng là Giáo chủ Địa Mộgiáo sau khi sư phụ qua đời. Trong số mười ba huynh muội, thiếp đứng vào hàngthứ tám, nhưng lại được đại sư huynh yêu thương nhất, do vậy mà biết rõ nộitình của Địa Mộ giáo.


Ngừng một chút, Lãnh Huyết Diễm Nữliếc mắt đưa tình rồi tiếp :


- Địa Mộ giáo có bảy Phân đà, đó làTrung Nguyên phân đà, Nam Hải phân đà, Thiên Sơn phần đà, còn bốn Phân đà kialại chia thành nhiều Phân đà khác nên không thể nhất nhất nói hết.


Tệ phu hoàn toàn không muốn lãnh tụvõ lâm mà là có ý khác, thử nghĩ trong số mười hai phạm nhân, kể cả Tam Bí phảiẩn lánh thế nhân, chỉ có một mình tệ phu phải kế thừa Địa Mộ giáo...


Đông Phương Thanh Vân ngắt lời :


- Phạm nhân là cái gì?


- Hiện thời chưa thể nói rõ chotướng công biết.


- Gia phụ và các vị sư thúc bá cũngtrong số đó ư?


- Đúng vậy?


- Việc này xảy ra khi nào?


- Cách đây mười lăm năm?


- Mà quí giáo đã sáng lập hơn mộttrăm năm rồi đó.


- Trong việc này có nhiều sự tìnhthiếp không hiểu. Bổn giáo chỉ muốn hưng thịnh thanh thế, do vậy cần phải cónhiều môn hạ cùng chỗ dựa vững chắc, nên mới phái người xâm nhập vào bảy đạimôn phái. Tệ phu thấy tướng công ngăn cản Cừu Thế Dâm Oa thì muốn sát hại tướngcông, đó cũng là sự thường tình.


Đông Phương Thanh Vân vốn còn nhiềuđiều muốn hỏi, song chàng biết Lãnh Huyết Diễm Nữ đang nhiếp tạo hoang ngôn lừagạt mình, nên nói :


- Vậy theo ý phu nhân, tại hạ cầnphải làm gì?


Lãnh Huyết Diễm Nữ cũng là tay gianghồ lịch duyệt đã nhiều, không dễ mắc bẫy, mụ lấp lửng :


- Theo ý thiếp, tướng công cần phảitra xét rõ trắng đen, quan sát kỹ thời cuộc.


- Lệnh phu chẳng phải muốn đấu trívới tại hạ ư?


- Đúng vậy, nhưng đấu trí và việcnày hoàn toàn khác nhau.


- Phu nhân muốn làm thuyết kháchsao?


- Không phải, thiếp chỉ lo thay chotướng công, nên mới nói ra sự việc bí mật này để tướng công lựa chọn.


- Tại hạ đã chọn rồi?


- Chọn thế nào?


- Thề không đội trời chung với ĐịaMộ giáo?


- Thiếp vì tướng công mà tốn bao tâmlực, vậy mà tướng công lại cho thiếp tựa cừu nhân, như vậy há chẳng phải quá vôtình ư?


Lúc này một làn khói mỏng manh bayvào phòng, Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Theo phu nhân, tại hạ phải làm gì?


- Chí ít tướng công cũng nên tiếpnhận tình ý của tiện thiếp.


- Tiếp nhận thế nào?


Lúc này làn khói mỏng manh kia đãbiến thành màu trắng đục lan tỏa khắp gian phòng. Đông Phương Thanh Vân vội vậncông bế khí, nào ngờ công lực đã hoàn toàn biến mất. Chàng ngấm ngầm kinh hãi,thầm nghĩ :


"Chỉ một thoáng khinh suất, tađã trúng độc kế, nếu để đối phương biết được, e hậu quả khôn lường. Nếu ta cứthản nhiên thì đối phương không rõ thực hư, rồi sau sẽ thừa cơ thoát khỏiđây."


Chàng còn đang trầm tư suy tính cáchthoát thân thì nghe Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Trong số mười hai sư tỷ muội thìCửu muội là người xinh đẹp nhất, thiếp chỉ e thị sẽ đoạt mất tướng công củathiếp, vì vậy thiếp thỉnh cầu tướng công đáp ứng một sự tình.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Sự tình gì?


- Đừng bị Cửu muội quyến rũ?


- Phu nhân nói giỡn, tại hạ nào phảihạng háo sắc tham lam.


Lãnh Huyết Diễm Nữ vội đứng lên tiếnlại gần chàng nói :


- Vậy thì tướng công hãy ôm thiếpvào lòng đi.


ĐôngPhương Thanh Vân vội đứng bật dậy, song không hiểu vì sao hai chân mềm nhũn vôlực, chàng ngã ngồi xuống rồi mê đi.