Chương 5

Trời đã sáng hẳn, tầng mây trùngtrùng, sắc trời u ám, gió thổi ào ào, ngàn thông xào xạc. Cả ba người vẫn ngồiim trầm tư mặc tưởng nơi cửa động, cặp mày chau lại, tâm sự trùng trùng. TíchThư Nhân lúc này đã bình tĩnh lại bèn hỏi :


- Thiếu chủ nói, sự đáng sợ còn ởphía sau, vậy điều đó là gì?


Đông Phương Thanh Vân buồn rầu :


- Khi ta mang mặt nạ của Tuệ Mẫnlên. Lãnh Tuyết Quyên đã lộ vẻ kinh hoàng biến sắc.


Thạch Lan gật đầu :


- Đúng vậy, với chiếc mặt nạ này,Lãnh Tuyết Quyên rất quen thuộc mà còn tựa hồ cảm thấy lo lắng cho sự an nguysinh mạng của chủ nhân chiếc mặt nạ.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Do vậy có thể nói Không Trung quỷlâm có mối quan hệ rất mật thiết với Hàn Đàm ma cung, ngoài ra vì sao bỗng cóquá nhiều cao thủ của Không Trung quỷ lâm xuất hiện tại Âm Dương bang, vãn bốithấy có hai điểm khả nghi khiến tự thấy càng đáng sợ hơn, lo lắng hơn.


- Lo lắng điều chi?


- Điểm thứ nhất, Quỷ lâm và Ma cungcùng có căn cứ địa. Điểm thứ hai, Quỷ lâm và Ma cung đồng thời xuất hiện nhiềucao thủ, có phải cũng vì bộ Huyền Mê ma kinh tại Thanh Chung mà tới chăng?


- Đúng vậy, có thể là lưỡng hổ tươngtranh, cả hai cùng tranh nhau Huyền Mê ma kinh.


- Không phải, thoạt đầu vãn bối cũngnghĩ như vậy?


- Vì sao không phải?


- Không thể vậy được?


- Vì sao ngươi đoán vậy?


- Khi ở Âm Dương bang, có phải tiềnbối đã dọ thám toàn bộ Âm Dương bảo rồi không?


- Phải?


- Phát hiện được điều gì?


- Ngoài ba mươi cao thủ Quỷ lâm ra,phần còn lại là người của Âm Dương bang.


- Còn số cao thủ của Ma cung tạiThiếu Lâm tự?


- Hơn một trăm.


- Chúng ta tới Thiếu Lâm tự khi nào?


- Nửa tháng trước?


- Đúng, cao thủ Ma cung hơn một trămmà môn hạ của Quỷ lâm chỉ có ba mươi, vấn đề chính là ở chỗ đó.


- Vấn đề này thực khiến người nangiải?


- Xin hỏi tiền bối, có phải một trămnăm cả Ma cung lẫn Qui Lam đều hoàn toàn vô sự không?


- Phải?


- Vậy thì há có lý gì Ma cung xuấthiện nhiều cao thủ như vậy mà Quỷ lâm lại không biết, thế nhưng Quỷ lâm vẫn chỉphái có ba mươi môn hạ đi, vậy là Ma cung và Quỷ lâm phải có quan hệ tế nhịrồi?


- Lẽ nào chúng đã ước hẹn với nhausao?


- Đúng thế?


- Ngươi lại võ đoán rồi?


- Không, vãn bối không đoán bừa đâu?


- Vậy phải làm thế nào?


- Vãn bối cần phải luyện thành NgũNguyên thần công mới có thể ứng phó. Tiền bối, sự tình mà tiền bối đáp ứng đãlàm tới đâu rồi?


- Còn thiếu mất hai.


- Của vị nào?


- Thiên Hoang, Địa Lão.


- Không kiếm được tông tích?


- Kiếm được, chỉ không chịu đưa rakhiến ta uổng phí mất bao nhiêu tâm huyết.


Xem ra ngươi phải đi với lão phu mộtchuyến, xin không được thì đành lấy trộm vậy?


- Lấy trộm?


- Phải, tình thế khẩn trương, khôngthể không làm thế. Hãy thử nghĩ Qui Lam và Ma cung vốn đã hùng mạnh nay lạithêm một bộ Huyền Mê Ma cung thì có khác nào như cọp thêm cánh, cho nên phảibất chấp thủ đoạn?


- Theo vãn bối trong việc này tấtphải có điều chi uẩn khúc. Với thể diện của tiền bối cùng đạo nghĩa võ lâm màThiên Hoang, Địa Lão, nhị tiên lại có thể làm ngơ được ư? Tiền bối hãy kể tườngtận được không?


Thạch Lan trầm tư hồi lâu mới nói :


- Thoạt đầu khi lão phu gặp đượcThiên Hoang Đế Quân, lão phu nói với lão rằng :


"Lão quỷ, ngươi nghĩ xem, việcTuần Hồi ma cung dám công khai chiếm lĩnh Thiếu Lâm tự làm căn cứ có đáng hậnkhông?"


Lão gật đầu nói :


- "Quá ư bá đạo", sau đólão phu còn nói rất nhiều những lời đường hoàng chính phái rồi mới tới chuyệncủa tiểu tử nhà ngươi. Nhưng lão càng nghe càng mày chau mặt ủ, sau khi lão phunói xong, ngươi có biết lão quỷ đó nói sao không?


Thực là tức chết lão phu? Lão chỉ hừmột tiếng :


"Tiểu tử không biết trời caođất dày?" Thử nghĩ xem lão phu há có thể để người khác vũ nhục ngươi, lậptức nổi giận hỏi Thiên Hoang :


- Vậy ý ngươi thế nào?


Lão lạnh lùng nói :


- Đừng tới làm phiền ta nữa.


Lão phu hỏi :


- Ngươi có cho không?


Lão đáp :


- Không cho?


Lão phu tự nhiên nổi giận mà bỏ đi,hôm nay nghĩ lại thực hổ thẹn vô cùng.


Đông Phương Thanh Vân trầm ngâm hồilâu rồi hỏi :


- Bây giờ nói tới Địa Lão tiên?


Thạch Lan tiên tựa vẫn còn dư hận,nói :


- "Nói tới lão quỷ này càngthêm phần khả ố, sau khi rời khỏi chỗ Thiên Hoang, lão phu bèn tới ngay chỗ ĐịaLão, giữa đường lão phu chợt nghĩ rằng sau thất bại với Thiên Hoang, mình phảicó cách khác. Kết cục lão phu nghĩ ra được một chiêu. Vừa gặp Địa Lão đã chẳngnói chẳng rằng động thủ liền. Sau ba ngày ba đêm, cả hai đều sức cùng lực kiệtrồi, không thể bỏ đi đâu được. Lúc ấy lão phu mới nhắc tới chuyện này, thoạtđầu còn thêm dầu thêm mỡ, nói ra những điều khác của Ma cung và Quỷ lâm. ĐịaLão nghe rồi thì tỏ vẻ bất bình :


- Thật khả ố, thế thì khinh miệt võlâm quá rồi?


Một chiêu này quả là đánh trúng tâmtư của lão, do vậy lão phu bèn đem hết sự tình ra mà nói cho Địa Lão quái thựctường tận, lão quái vừa nghe vừa gật đầu. Lão phu nói khô cả cổ họng, lào quáimới nói ra câu: "Tốt nhất chúng ta phải cứu tiểu tử này?".


Lão phu nghe vậy bèn nói cho Địa Lãotoàn bộ kế hoạch, nào là đem thiên hạ Ngũ Đan giúp ngươi luyện thành Ngũ Nguyênthần công, sau đó truyền nhập Hàn Đàm ma cung thế nào, nhất nhất kể ra, nào ngờsau khi nghe xong, Địa Lão quái gầm lên :


- Ngươi dám bảo lão phu cho tiểu tửkia Linh Đan bảo dược ư?


Lão phu nói vấn đề hiện tại khôngcòn của một người nữa mà là quan hệ đến sự tồn vong của toàn thể võ lâm đồngđạo.


Địa Lão lạnh nhạt đáp :


- Điều đó chẳng quan hệ gì tới ta,võ lâm đều biết ta thoái ẩn đã lâu rồi.


Lão phu nói :


- Chẳng lẽ ngươi không đếm xỉa gìtới mọi sự sao?


- Đương nhiên, việc này đâu có liêncan tới ta đâu.


Lão phu tức quá, lại động thủ, kếtquả là song phương đều sức cùng lực kiệt mà bỏ đi. Mọi chuyện là vậy đó, ngươinghe rõ cả rồi chứ?"


Đông Phương Thanh Vân thủy chung vẫntrầm ngâm hồi lâu mới hỏi :


- Khi chúng ta ở trong tửu điếm luậnba ngày đêm, có kẻ nói chúng ta đặt điều thị phi, rồi tiền bối vượt qua cửa sổmà đuổi theo, sau đó có phát hiện được điều chi không?


Thạch Lan đáp :


- Khi lão phu ra ngoài thì người nọđã cách ngoài ba mươi trượng, lão phu dốc toàn lực đuổi theo chỉ còn cách chừnghai mươi trượng thì kẻ kia chạy vào rừng mà trốn, lão phu kiếm không ra.


- Phải chăng tiền bối là người cókhinh công tối cao trong Tứ tiên?


- Đúng vậy?


- Đêm đó trời tối mù mịt, song vớithị lực của mình, tiền bối vẫn thấy rõ người nọ chứ?


- Phải, song chỉ nhìn thấy dángngười.


- Dáng người thế nào?


- Dáng người thon nhỏ, uyển chuyểnthấp hơn ngươi nửa cái đầu, dáng người của nữ nhân? Song có thể dám chắc thịnhất định là có quan hệ với Thiên Hoang, nếu không làm sao thị lại nghe trộmchúng ta luận việc và nói như vậy, ắt hẳn thị biết rõ nội tình hơn ta.


- Nói vậy thì Thiên Hoang là ngườingoài cuộc ư?


- Không phải, Thiên Hoang vừa làngười ngoài vừa là người trong cuộc?


- Đúng vậy, tiền bối đã biết rồi.


- Biết mà coi như chưa biết.


- Vì sao?


- Như vậy cũng coi là biết sao, nếucó người hỏi rằng tiểu tử ngươi võ công cao hơn Tứ tiên không? Ngươi nói rằngvừa cao hơn vừa thấp hơn, kết cục là bất phân cao thấp, vậy chẳng thà đừng hỏi.


- Được rồi, vãn bối cho tiền bốihay, Thiên Hoàng cũng trong cuộc mà đồng thời cũng là người ngoài cuộc.


Tích Thư Nhân bỗng xen vào :


- Thiếu chủ có thể nói rõ hơn mộtchút được không?


Đông Phương Thanh Vân bèn nói :


- Được, Thiên Hoang là người trongcuộc và cùng với Hàn Đàm ma cung có quan hệ mật thiết, nhưng có lúc Thiên Hoanglại là người ngoại cuộc. Hiện tại chỉ cần đi gặp Thiên Hoang là có thể biếtngay điều này đúng hay sai.


Thạch Lan vội nói :


- Vậy ta đi ngay thôi?


Nói rồi lão nhân dợm đứng lên, ĐôngPhương Thanh Vân vội nói :


- Hãy khoan, còn có điều phải nóirõ, kẻ có hình dáng yêu kiều xinh đẹp kia là ai, tiền bối thực không biết sao?


- Không biết?


- Tiền bối thử nghĩ kỹ lại xem.


- Không có gì để nghĩ cả, với nữnhân lão phu luôn không ưa?


- Nhưng điều này rất quan trọng.


Thạch Lan nhắm mắt suy nghĩ, hồi lâubỗng kêu lên :


- Ồ? Thị lại là... lại là...


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Phải, người đó chính là Di nươngcủa Tuệ Mẫn, tại Tung sơn Thiếu Lâm tự chúng ta đã thấy.


Thạch Lan chau mày nói :


- Chẳng trách khi đó thị không hề épngươi phải bỏ mặt nạ, thì ra thị đã sớm biết chân tướng của ngươi rồi?


- Phải, càng có thể là mọi hành độngcủa ta cũng đã bị chúng phát giác rồi.


- Vậy làm sao đây?


- Hiện tại không thể khinh xuất, đợikhi chúng ta gặp Thiên Hoang và Ngũ Nguyên thần công đã có chút thành tựu rồihãy ứng phó cũng chưa muộn. Hiện tại chúng ta phải động thân rồi?




Trời vừa sẩm tối, trăng treo giữatrời, núi đen mây xám, tiết trời giá buốt. Phía bắc dãy Thiên sơn, giữa haingọn cao phong có một tòa cốc, vì địa thế ở cao nên tuyết phủ dầy hơn thước,khắp mọi nơi trồng toàn mai, đương khi khai hoa nở nhụy, gió nhẹ khẽ đưa, cóthể thấy trong gió mùi hương hoa mê hồn.


Dưới bóng trăng ảm đạm bỗng xuấthiện năm bóng người đang lướt nhanh tới sơn cốc. Một người vận hắc y, vai mangmột cỗ quan tài, một người thân hình phì nộn lưng đeo một cái gùi, một ngườilại tựa tử thi, chỉ còn da bọc xương, hai người còn lại một già một trẻ, tất cảlà năm người.


Đông Phương Thanh Vân lên tiếng nóisau khi đã đứng lại cách sơn cốc hai mươi trượng :


- Ba vị tùy tùng hãy phân tán ra, tacùng tiền bối đây sẽ nhập sơn cốc gặp Thiên Hoang Đế Quân, nếu ta chưa lêntiếng báo hiệu các vị không được thiện tiện xuất đầu lộ diện.


Tích Thư Nhân cùng hai người nọ đồngthanh trả lời :


- Tuân mệnh Thiếu chủ.


Nói rồi lap?tức mỗi người tản ra mộthướng.


Đông Phương Thanh Vân lại nói :


- Tiền bối, chúng ta đi thôi.


Lời vừa dứt cả hai đã thi triểnkhinh công tiến vào sơn cốc, không lâu sau đã tới, chỉ thấy một tòa sơn độnglớn, ngoài động có một cây mai quấn quít lấy một gốc cổ tùng. Cả hai còn đangđứng ngoài xem phong cảnh, đã thấy có người bước ra, người này là một lão nhânrâu tóc bạc phơ, thần thái phi phàm, Thạch Lan Dật Tiên cười nói :


- Lão quỷ, vẫn luôn hưởng phước chứ?


Thiên Hoàng Đế Quân sa sầm mặt :


- Ngươi tới đây làm gì?


- Ngươi tự biết rồi, Thiên sơn u cốcchẳng phải đất của vua, lẽ nào ta không được tới sao? Hãy nói...


Thiên Hoang Đế Quân trừng mắt nhìnThạch Lan, đoạn quay qua quan sát Đông Phương Thanh Vân từ đầu tới chân mộtlượt nói :


- Hãy nói cái gì?


Thạch Lan đáp :


- Hãy nói tới trước đây chúng ta ướchẹn thế nào đã?


Thiên Hoang Đế Quân khẽ hừ một tiếngbước lại gần Đông Phương Thanh Vân, nói :


- Tiểu tử, ngươi là người muốn đảmđương trọng trách của võ lâm hả?


Ngay từ đầu, Đông Phương Thanh Vânđã lưu tâm xem nhị tiên nói gì, hiện tại chàng cũng hiểu đôi chút về ThiênHoang. Đúng như chàng tiên liệu, Thiên Hoang là người cao ngạo, hành sự chỉ dựavào lý do của mình mà bất cần thiên hạ. Nghe Thiên Hoang hỏi vậy, Đông PhươngThanh Vân lạnh lùng đáp :


- Đúng vậy?


Thiên Hoang nói :


- Tiểu tử, nhưng ngươi chỉ có thểđảm đương trọng trách của quỷ mà thôi.


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Chí ít còn cao minh hơn Đế Quânlẩn trốn trong động.


Thiên Hoang gầm lên, thân hình khẽđộng, lao tới công kích Thanh Vân, miệng không ngớt cười nhạt.


Đông Phương Thanh Vân đã tiên liệuThiên Hoang sớm sẽ có hành động này, lập tức thi triển "Đạp Vân Thất Tinhbộ" thoát khỏi thế công của Thiên Hoang.


Tuy đã tránh thoát, song Đông PhươngThanh Vân không khỏi kinh hãi, bất giác mồ hôi lạnh túa đầy người. Thiên Hoangmột chiêu vô dụng, biến sắc, cười nhạt :


- Thân pháp của ngươi khá đó?


Đông Phương Thanh Vân thản nhiên :


- Lãnh giáo cao chiêu?


Thiên Hoang Đế Quân lạnh lẽo nói :


- Tiểu tử, ngươi muốn lấy một viênbảo đan phải không?


- Đúng vậy?


- Được, có chí khí, những mong cóthể tặng cho ngươi bảo đan, song...


- Có điều kiện phải không?


- Có hai điều kiện, thứ nhất hãy kêulão quỷ kia cút đi, thứ hai tiếp ta một chiêu đủ mười thành công lực, dámkhông?


Thạch Lan Dật Tiên vội lướt tới, nói:


- Đừng trúng quỷ kế của lão.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Tại hạ đã có chủ ý thỉnh tiền bốitạm rời khỏi đây.


Thạch Lan Dật Tiên nói :


- Nhưng nếu ngươi có bề gì, lão phuthực ân hận.


- Tiền bối cứ an tâm.


Dứt lời Đông Phương Thanh Vân cườiha hả :


- Quân tử nhất ngôn.


Thạch Lan đành chuyển thân mà bỏ đi.


Luc này, mặt lộ sát cơ, Thiên HoangĐế Quân từ từ tiến tới, lạnh giọng cười nhạt :


- Tiểu tử, ngươi quả là to gan, thựckhông sợ chết sao?


Đông Phương Thanh Vân giọng cao ngạo:


- Bổn nhân sớm đã tiên liệu, nóithẳng ra tiền bối chẳng thể làm gì nổi bổn nhân.


- Ngươi có bao nhiêu bản lãnh?


- Chí ít cũng là nam tử hán đạitrượng phu.


- Ngươi chửi lão phu à?


- Chửi kẻ nào không thủ tín.


Thiên Hoang gầm lên :


- Được, hãy tiếp lão phu một chưởng.


Đông Phương Thanh Vân giọng bănglạnh :


- Tiền bối thủ tín chứ?


Thiên Hoang gằn giọng :


- Tứ mã nan truy, chỉ là ngươi chếtrồi thì ta không thể tặng bảo đan cho người chết.


- Tối thiểu tại hạ cũng phải nhậnbảo đan xong mới chết được?


Đông Phương Thanh Vân vừa nói vừathò tay vào bọc lôi ra tấm mặt nạ của Tuệ Mẫn cho chàng, nhanh chóng mang lên,đoạn ngấm ngầm vận công chờ đợi.


Thiên Hoang Đế Quân sững sờ, trợnmắt nhìn chàng, mặt biến sắc, gầm lên :


- Tiểu tử, ngươi...


Đông Phương Thanh Vân cuồng ngạo :


- Vì sao tại hạ có chiếc mặt nạ này,phải không?


- Chính vậy, mau nói ra cho lão phubiết.


- Vật này chính của tại hạ.


Thiên Hoang Đế Quân bỗng quát vang,thân hình dịch động, song thủ cất lên ngang ngực rồi đẩy ra hai chưởng, chưởngphong ào ào đá bay cát chạy, chưởng thanh tựa sấm chớp. Đông Phương Thanh Vânkhông dám khinh xuất vội huy động song thủ, dốc hết sung lực vào thân nghênhtiếp song chưởng của đối phương. Chỉ nghe hai tiếng "bùng, bùng" vanglên, thân hình chàng đã như diều đứt dây văng ra xa năm trượng.


Thiên Hoang Đế Quân rú lên một tiếng,thân hình như quỷ mị đã lướt tới bên mình Đông Phương Thanh Vân, gằn giọng :


- Nếu ngươi không nói ra thực tình,lão phu sẽ tế độ cho ngươi?


Đông Phương Thanh Vân lúc này đãthấy khí huyết chạy ngược, mắt nổ đom đóm, chàng gượng đứng lên lạnh giọng :


- Nói thực cái gì?


Vừa nói xong chàng "hự"một tiếng, thổ ra một búng máu. Thiên Hoang quát :


- Ngươi có nói đã lấy mặt nạ này đâukhông?


Vừa nói lão nhân vừa thò tay hữu rachộp lấy uyển mạch của Đông Phương Thanh Vân. Đông Phương Thanh Vân chỉ thấytrời đất chao đảo, bóng người chập chờn mờ ảo trước mắt, song một chút điểmlinh tri vẫn còn, chàng bèn vội cưỡng chế dòng khí huyết đang trồi ngược thềuthào :


- Thì ra tiền bối là phụ thân củaTuệ Mẫn.


Thiên Hoang quát :


- Hiện Mẫn nhi đang ở đâu?


Đông Phương Thanh Vân cảm chàngkhông duy trì nổi nữa, tả chưởng dùng hết sức lực tống thẳng vào ngực ThiênHoang, miệng quát :


- Tuệ Mẫn ư? Nàng chết rồi...


Lại nghe ầm một tiếng rồi chàng ngấtđi. Đến khi tỉnh lại thấy toàn thân đau đớn vô cùng, chàng mở mắt ra thấy mìnhđang nằm trong một sơn động bên tai bỗng vang lên một thanh âm lạnh lẽo :


- Tiểu tử, nếu không nói ra tìnhthực, ngươi sẽ phải chịu đau đớn nhiều hơn nữa đó.


Hiện tại chàng biết mình đang nằmtrong sơn động của Thiên Hoang, Đông Phương Thanh Vân vội vận công điều tứcchân khí song khi vừa vận công lập tức chàng thấy nội phủ đau đớn vô cùng, thìra đại huyệt toàn thân đã bị phong bế. Lúc này thanh âm lạnh lẽo vang lên :


- Tiểu tử, ngươi đã tiếp của ta mộtchưởng, theo lý thì phải tặng ngươi bảo đan, nhưng ngươi còn phải chịu đau đớnnếu chưa nói ra Mẫn nhi ở đâu.


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy hoàntoàn vô vọng, bèn nói :


- Tuệ Mẫn? Có phải lão quỷ ngươi làphụ thân của nàng không?


- Ngươi không có quyền hỏi?


- Nàng đang nằm trong tay bổn thiếugia?


- Bằng vào bản lãnh của ngươi, màdám nói câu đó sao? Mẫn nhi ở đâu?


- Dưới chân bổn thiếu gia đây này?


- Ngươi thực không nói?


- Không nói?


- Được, cứ cho là ngươi có chí khíhơn người, hiện tại ngươi cầm lấy bảo đan rồi cút đi, cút đi cho xa vào, hômnay lão phu phá lệ đó?


Nói rồi Thiên Hoang giải khai huyệtđạo cho Đông Phương Thanh Vân, chàng gượng đứng lên, tiếp lấy bảo đan, bỏ vàotrong bọc lạnh giọng hằn học :


- Lão quỷ, lần sau mà gặp, bổn thiếugia thề phân thây ngươi thành trăm mảnh.


Dứt lời chàng lảo đảo bước đi, mớiđi được vài bước đã ngã gục xuống ngất đi.


Trong lúc nửa tỉnh nửa mê chàng nghecó người nói từ nơi nào đó rất xa vọng lại :


- Tiểu tử ngươi trúng quỷ kế rồi...


Sau đó chàng bất tỉnh nhân sự.


Khi tỉnh lại, trời đã chính ngọ, ánhthái dương thiêu đốt khiến da thịt chàng như muốn chảy ra, khí huyết trào dâng,thực khó mà duy trì nổi.


Bỗng một luồng gió nhẹ thoáng quamát rượi, lập tức mọi đau đớn đều tiêu tan, bên tai lại vang lên thanh âm lạnhlẽo :


- Tiểu tử, mạng ngươi còn lớn lắm...


Đông Phương Thanh Vân mở choàng mắtnhìn, bất giác tâm kinh phách động, kẻ vừa nói lại chính là Thiên Hoang, nộ khíxung thiên, chàng chẳng nói chẳng rằng vung chưởng công luôn. Nguyên hiện thờiThiên Hoang chỉ ngồi cách chàng chưa đầy một thước khi song chưởng đã đẩy tớisát ngực Thiên Hoang đã nghe lão cười nhạt :


- Muốn báo cừu hả? Vài năm nữa hãytới?


Cùng lúc ấy Đông Phương Thanh Vânlại nghe một thanh âm rất quen thuộc vang lên :


- Tiểu tử, mau quì xuống?


Song chưởng tuy kích trúng, songtoàn thân bị sức phản chấn của chưởng lực đẩy lùi mấy thước, chàng ngồi xuốngđưa mắt nhìn thì vô cùng kinh ngạc.


Thì ra chàng đang ngồi giữa bốn vịlão nhân :


Thạch Lan, Thiên Hoang và hai ngườilạ mặt khác. Tích Thư Nhân cùng hai người kia đứng ở cửa động nhìn vào.


Đã nghe Thạch Lan kêu lên :


- Tiểu tử mau ngồi xuống bái tạ Tứtiên hợp lực đả thông kỳ kinh bát mạch cho ngươi, làm sao lại muốn lấy oán báoân vậy?


Đông Phương Thanh Vân chợt hiểu ra,vội quì xuống :


- Đại ân của Tứ tiên khiến tại hạghi lòng tạc dạ, những mong Thiên Hoang Đế Quân lượng thứ, tại hạ không dám vôlễ như vậy, thỉnh đại tiên khai ân.


Thiên Hoang khẽ hừ một tiếng :


- Hiện tại đã xong cả rồi, mời?


Nói đoạn lão đại tiên chẳng đếm xỉagì tới mọi người, cất bước bỏ vào trong động.


Địa lão tiên cùng Hải Khô lão tiênchẳng nói chẳng rằng cũng bỏ đi. Thạch Lan Dật Tiên bước tới nói :


- Tiểu tử, ngươi còn quì làm gì nữa,người ta đi cả rồi, đứng lên đi? Chúng ta đi thôi, đây không phải là nơi đểnói.


Trời về chiều đầy mây, sắc trời ảmđạm.


Trong một tiểu điếm bên đường, ĐôngPhương Thanh Vân ngồi đối diện Thạch Lan Dật Tiên, tuyết phủ kín tiểu điếm, đắpdầy cửa sổ trong phòng.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Tiền bối làm thế nào mà thuyếtphục được lão đại tiên đả thông kỳ kinh bát mạch cho tại hạ vậy? Thực kỳ quáikhông hiểu sao Thiên Hoang lại đáp ứng.


Thạch Lan cười nói :


- Tứ tiên, danh hiệu của mỗi ngườiđều có nguồn gốc, như lão đại tiên thì khi lãnh sự thì vô cùng nóng nảy thườnglàm những việc khiến người khác bất ngờ nên còn gọi là Hoan hỷ phá Thiên Hoang.Khi lão phu rời khỏi ngươi duy chỉ có một điểm có thể an tâm là trong Tứ tiên,Thiên Hoang tuy chính tà bất phân song không thích lấy lớn hiếp bé, đặc biệtđối với hạng hậu sinh như ngươi, lại càng không muốn vũ nhục. Lão phu cùng batiểu tử kia lén tới gần, tập trung toàn thần lắng nghe động tịnh của ngươi. Khitiếng "bùng, bùng" vang lên, lão phu thực kinh hoảng, với công phu tuvi của ngươi, chỉ cần lão đại tiên dùng ba thành công lực là ngươi cũng tángmạng rồi. Khi đó lão phu đã định xông vào, song lại sợ ngươi có chủ ý nên đànhcố nhẫn nại, chỉ có ba tiểu tử kia là như kiến bò trên chảo nóng.


Không lâu sau, tất cả chìm vào imlặng tịch mịch.


Lão phu bèn ngầm tiếp cận hiệntrường, dè đâu chẳng thấy một bóng người, lão phu cùng ba tiểu tử nọ lập tứclao vào trong động.


Vừa đến cửa động thì thấy ngươi lảođảo sắp ngã. Tích Thư Nhân vội ôm lấy ngươi, còn lão phu lập tức xuất thủ. Mớiđánh được vài chưởng, Tích Thư Nhân bỗng kêu :


- Thỉnh tiền bối lại xem mạch chotiểu chủ.


Lão phu bèn vội chạy lại vừa bắtmạch thì phát hiện ra một sự kỳ quái.


Đông Phương Thanh Vân vội hỏi :


- Sự gì mà kỳ quái?


Thạch Lan cười tiếp :


- Toàn thân ngươi đã được lão đạitiên dùng Di Công đại pháp đã thông huyệt "Bách Hội" cho ngươi.


Ngươi có biết khi đó lão đại tiênnói sao không? Lão nói :


- Các ngươi hãy cút đi, cút thật xa,mau?


Khi ấy lão phu vừa kinh hoàng vừacảm kích, chả trách khi lão và ta động thủ mới...


(thiếu 2 trang)


- Nhưng có một điều tại hạ còn nghihoặc. Đó là như lời tiền bối đã nói, võ công bất luận cao tới đâu rốt cục vẫncòn giới hạn, như vậy võ công của Hàn Đàm ma cung cũng chẳng cao hơn Tứ tiên,vì nếu võ công của Hàn Đàm ma cung cao hơn Tứ tiên thì Ma cung chẳng cần phảiđem Tuệ Mẫn làm con tin. Xin hỏi tiền bối rằng trong võ lâm đương thời các nhânvật thành danh ngoài Tam Bí, Tứ Tiên ra còn ai khác nữa?


- Còn có Nhất Diễm Nhị Kỳ, hợp lạichính là Nhất Diễm, Nhị Kỳ, Tam Bí, Tứ Tiên.


- Nhất Diễm và Nhị Kỳ là ai?


- Hãy nói tới Nhị Kỳ trước, nói rathực kỳ quái, chừng mười năm trước có một người bịt mặt tới kiếm lão phu mànói: "Xin hỏi các hạ là Thạch Lan Dật Tiên phải không?"


Lão phu đáp phải. Người nọ lập tứcnói muốn được lãnh giáo vài chiêu, lão phu bình sinh chưa từng có ân oán với aibiết ngay là sự bất thường bèn hỏi vì sao thì người nọ nói muốn chứng thực võcông. Lão cùng người nọ động thủ kết cục là sau khi đấu hơn trăm chiêu vẫn làbình thủ. Người nọ vội thi lễ nói :


- Thỉnh tiên trưởng lượng thứ.


Nói rồi y bỏ đi.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Sau đó thế nào?


Thạch Lan nói :


- Sau đó lại xuất hiện một người bịtmặt nữa, người này thân hình nhỏ gọn cũng như người trước muốn chứng thực võcông, sau khi đấu hơn trăm chiêu rồi cũng bỏ đi.


- Rồi có trở lại không?


- Đương nhien là không rồi? Hơn nữacả hai cùng kiếm đến Tứ tiên, cùng giống y như với lão phu vậy, việc này sau đótruyền ra giang hồ, hai người nọ được gọi là Nhị Kỳ.


- Còn Nhất Diễm?


- Nam nhân xét anh tuấn, nữ nhângiang nhan sắc mà đây lại là một thiếu nữ nhan sắc khuynh nước khuynh thànhchim sa cá lặn. Lão phu chỉ biết võ công của Nhất Diễm còn cao hơn cả ThiênHoang Đế Quân, còn những điều khác thì không rõ lắm.


- Vì sao tiền bối biết?


- Chính miệng lão quỷ nói ra bằngkhông có ai mà biết.


Võ lâm còn có Nhất Diễm. Song hiệntại điều trọng yếu là phải trở về sơn động để luyện Ngũ Nguyên thần công chứkhông phải ngồi đây tán dóc.




Thời gian thấm thoát trôi đi, hiệnthời là cuối tháng chạp sắp đến đại hội đêm trừ tịch rồi...


Sắc trời ảm đạm, hoa tuyết bay đầymọi nơi.


Nga Mi sơn trắng xóa một màu trắng,khiến người có cảm giác đây là một bức màng trắng không chút bụi bẩn.


Trong cảnh trời đất một màu trắngxóa, bỗng xuất hiện một bóng người đang phi thân lao đi vun vút, bóng người nàytiến về phía Nga Mi sơn, lại thấy có hai bóng người nhảy ra chặn người kia lại.


Người vừa xuất hiện chính là ThầnQuan Tú Sĩ, hai người kia lại là hai đạo sĩ. Lúc này một đạo sĩ lên tiếng :


- Xin hỏi vì sao các hạ lại lên NgaMi sơn?


Thần Quan Tú Sĩ cất giọng băng lạnh:


- Lai lịch của tại hạ rất dài, nhịvị đạo trưởng có tâm tình để nghe không?


- Xin lãnh giáo?


- Hãy nghe cho rõ, tại hạ là ThầnQuan Tú Sĩ, một trong hai mươi bốn đệ tử của Sinh Tử Sinh đệ nhất Bí ĐôngPhương Thần Nghiêu, quá dài rồi phải không?


- Quả là dài? Xin hỏi các hạ địnhlên Nga Mi sơn làm gì?


- Tại hạ mở đường cho Thiếu chủ.


- Mở đường ư?


- Phải, hai vị đạo trưởng, lẽ nàocho rằng không phải?


- Không, không, nhưng theo lời ThiếuLâm tự chưởng môn, chỉ chính Thiếu chủ của các vị và Tích Thư Nhân lên núi,những người khác thì không được thiên tiện.


- Tại hạ không thể lên, xông vào thìthế nào, nhị vị đạo trưởng hẳn có nghe danh Võ Đang Ngũ Vũ chăng?


- Xông vào ư? Được lắm, chúng tại hạchính là Huyền Vũ và Thanh Vũ, xin hỏi các hạ định xông vào thế nào?


- Rất đơn giản, tại hạ vẫn cứ tiếntới, các vị muốn dùng đao hay động chưởng thì tùy, chỉ cần có thể giữ được tạihạ lại, tại hạ xin quay lại ngay.


- Ồ, vậy thỉnh các hạ cứ tự tiện.


Thần Quan Tú Sĩ cười gằn một tiếngcất bước tiến tới. Huyền Vũ, Thanh Vũ đợi Thần Quan Tú Sĩ đi chừng một trượng,hai vị đồng thanh nói :


- Các hạ hãy chuẩn bị? Tại hạ xuấtchưởng.


Vừa nói cả hai đạo sĩ cùng huy độngsong thủ đẩy ra bốn chưởng, chưởng phong ào ào, chưởng thanh vang như sấm nổ,chưởng thế tựa sóng dữ xô bờ ập tới sau lưng Thần Quan Tú Sĩ. Thần Quan Tú Sĩlại như không nghe thấy, dửng dưng bước tới.


"Bùng" một tiếng vang lên,Huyền Vũ, Thanh Vũ, nhị vị đạo sĩ cùng thối lui một bước, mặt lộ vẻ kinh hãixen lẫn bái phục. Thần Quan Tú Sĩ dừng bước, quay đầu hỏi :


- Dám hỏi nhị vị đạo trưởng, tại hạcó thể đi rồi chứ?


Huyền Vũ vội cười nói :


- Các hạ quả nhiên thân thủ phiphàm, mời?


Thần Quan Tú Sĩ khẽ gật đầu bỏ đi,không lâu sau trên nền tuyết trắng lại xuất hiện hai bóng người phi thân tới.


Huyền Vũ đưa mắt nhìn lên vội cungtay nói :


- Tiên trưởng giá lâm, chúng tại hạchậm đón...


Lời nói chưa dứt, Thạch Lan đã cườiha hả :


- Khỏi cần khách khí, lão phu chỉ lànhân vật thứ yếu thay người khai lộ mà thôi, nếu các vị muốn khách khí, hãy đợikhi thấy tiểu tử kia hãy nói?


Huyền, Thanh nhị Vũ cùng kinh hãi :


- Thay người khai lộ?


Thạch Lan Dật Tiên cười lớn :


- Phải? Có một tiểu tử là nam tử củađệ nhất bí Sinh Tử Sinh tới đây, lão phu là người khai lộ cho y, xin hỏi lãophu đi được chưa?


Huyền, Thanh nhị Vũ cùng liếc nhìnThụ Thi Chiêu Hồn đứng một bên, nói :


- Thỉnh tiên trưởng, nhưng...


- Ha ha... lão phu biết phải chăngnhị vị đạo trưởng không thích vị khách nhân hay kêu đói bụng này?


Nói xong Thạch Lan quay sang Thụ ThiChiêu Hồn mà nói :


- Hãy nghe đây, Nga Mi sơn khắp nơicó đủ đồ ăn, nếu ngươi đói bụng thì hãy kêu lão phu, lão phu sẽ cho người đemthịt cá đến cho ngươi, nếu ngươi lại không chịu như vậy, lão phu sẽ phải quăngngươi xuống núi đó?


Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói :


- Tại hạ nghe rõ?


Thạch Lan lại nói :


- Lão phu xin bảo đảm rằng trên NgaMi sơn, vị này sẽ không gây ra bất kỳ điều gì kinh động tới đại hội, lão phu cóthể đi được chưa?


Huyền, Thanh nhị Vũ vội nghiêng mìnhđáp le ?:


- Tiên trưởng, mời...


Đến khi cả hai ngẩng đầu lên ThạchLan và Thụ Thi Chiêu Hồn đã đi xa rồi. Hai người cùng ngẩn người nhìn nhau hồilâu, tựa hồ như cùng muốn nói rằng đến cả Thạch Lan Dật Tiên cũng đi khai lộcho hậu duệ của Sinh Tử Sinh, điều này thực khó hiểu.


Song có một điều họ được an ủi làmột trong Tứ tiên, Thạch Lan Dật Tiên cũng tham dự đại hội, xem ra trường đạihội này nhất định sẽ có thành tựu. Võ lâm chính nghĩa sẽ được vãn hồi.


Cũng chính vì điều này, tự thấy mọingười dự hội đều có lòng hâm mộ và bái phục đối với vị Thiếu chủ kia, đồng thờihọ cũng muốn được thấy mặt vị thiếu niên anh hùng này. Vậy mà Đông Phương ThanhVân và Tích Thư Nhân đến gần giờ khai mạc đại hội vẫn chưa thấy xuất hiện.


Nguyên lúc ấy cả hai đang ở trênđỉnh núi Nga Mi, thong thả tiến bước, Đông Phương Thanh Vân nói :


- Tích Thư Nhân, ngươi từng nói giaphụ cùng bảy đại môn phái đã có sự hiểu lầm sâu xa, phải không?


Tích Thư Nhân đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy, nói thẳngra sự hiểu lầm này đã dẫn tới cục thế không thể cùng đứng chung, sư tôn trướckhi bỏ đi từng giao lại cho thuộc hạ cẩm nang diệu kế, cho nên về điều này,thỉnh Thiếu chủ để việc giải thích sự hiểu lầm của song phương cho tại hạ loliệu.


- Có thể nói giản lược về sự hiểulầm không?


- Được, năm xưa bảy đại môn phái tuychân kinh mất đã lâu, song các phái đều tập trung tinh hoa của mình lại, saothành một bản truyền lại cho đời sau, vậy mà trong một đêm tất cả đều bị mấtsạch.


- Vậy thì cuốn chân kinh ngươi hoànlại cho Nga Mi chưởng môn là thật hay giả?


- Là thật. Tại Tuyệt Nghệ hội hơnmột trăm năm trước bảy đại môn phái mất đi tuyệt học của mình. Tỉ như Hoa sơnphái, đương nhiên coi Kim Long thần kíp là tuyệt nghệ, còn những bộ khác nhưĐại Kim Long thần kíp hay Tiểu kim long thần kíp, vì sao lại phân ra Đại vàTiểu làm chi? Nguyên là do võ học chia ra nhiều chủng loại. Hoa sơn lấy kiếmlàm danh, đương nhiên kiếm pháp sẽ ghi lại trong Kim Long thần kíp còn nhưkhinh công nội công thì phân ra làm Đại và Tiểu Kim Long thần kíp. Bằng không,chỉ một cuốn sách mỏng làm sao có thể ghi hết nào là nội công, chưởng pháp,kiếm pháp, khinh công, ám khí, y đạo? Pho kiếp pháp mất, khi tra xét lại cùngmột người lấy, người này lại chính là sư tôn, hơn nữa võ học của sư tôn là GiaoLong chưởng cũng được người nọ thi triển, hơn nữa người kia lại giống sư tônnhư đúc, từ thân hình đến lời nói, vì thế sự hiểu lầm càng thêm sâu xa.


Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :


- Ngươi thực có cách giải thích sựhiểu lầm này sao?


Tích Thư Nhân đáp :


- Tại hạ không có cách nào ngoài cẩmnang diệu kế của sư tôn, ắt là phải có.


- Như vậy, hiện tại bảy đại môn pháido Thiếu Lâm chưởng môn đứng đầu. Thiếu Lâm đã lãnh đạo võ lâm cả ngàn năm nay,nay ta tới tiếp lấy quyền lãnh đạo từ tay Thiếu Lâm thì thực là một sự khókhăn.


- Rất khó, nhưng nếu Thiếu chủ khônggiành lấy quyền lãnh đạo được thì vấn đề sẽ trở nên phức tạp hơn.


Lúc này hai người đã tới Kim Đínhtự, và cùng nhập bọn với Thạch Lan Dật Tiên.


Trong đại điện có bảy người đangđứng, tăng có, đạo có, sắc diện ai nấy đều đầy vẻ trang nghiêm, họ chính làChưởng môn nhân của bảy đại môn phái. Từ trong bảy người này bước ra một hòathượng, từ diện mạo cùng phong cách oai nghiêm, có thể biết đây là Thiếu Lâmchưởng môn Tuệ Không thiền sư.


Tuệ Không thiền sư bước lại gầnThạch Lan Dật Tiên, song thủ chắp trước ngực thi lễ, cất giọng sang sảng :


- Tiên trưởng giá lâm, lão nạp chậmđón kính thỉnh lượng thứ, nay bất luận tiên trưởng là người khai lộ hay là gì,kính thỉnh tiên trưởng đảm nhiệm trọng trách là người chủ trì đại hội hôm nay,ý tiên trưởng thế nào?


Thạch Lan Dật Tiên vội cười nói :


- Đa tạ thịnh tình của đại sư, lãophu thực không dám đảm đương trọng trách này, nhưng nếu được làm người hòa giảilão phu sẽ tòng mệnh, không biết đại sư thấy thế nào?


Tuệ Không thiền sư vui mừng nói :


- Tiên trưởng giá lâm chính là đạihạnh cho các Chưởng môn bảy đại môn phái, mời tiên trưởng.


Thạch Lan Dật Tiên cười nói, thânhình chưa động, người đã xuất hiện giữa điện, nghiêm mặt nói :


- Hôm nay lão phu thực vinh hạnhđược làm người hòa giải giữa Chưởng môn bảy môn phái cùng hậu duệ của Sinh TửSinh.


Ngừng một chút Thạch Lan tiếp :


- Hàn Đàm ma cung cứ mỗi ba năm lạixuất hiện trong võ lâm một lần, lần này Hàn Đàm ma cung lại công nhiên chiếmđỉnh Tung Sơn Thiếu Lâm tự làm căn cứ hoạt động, điều này thực khó mà dung nhẫnnổi, chẳng những vũ nhục Thiếu Lâm, khinh thị bảy đại môn phái mà còn khinhmiệt võ lâm thiên hạ, đáng sợ hơn cả là chúng khinh miệt chính nghĩa, chân lýcùng sinh linh. Do vậy chúng ta cần phải hành động, nhưng muốn hành động cầnphải có một kế hoạch chu toàn, nhân đây lão phu xin giới thiệu một người, vịnày là Đông Phương Thanh Vân là hậu duệ của Đệ nhất bí Sinh Tử Sinh Đông PhươngThần Nghiêu.


Đông Phương Thanh Vân từng dọ thámMa cung, nên có rất nhiều tin tức quí báu, tất cả những tin này đều là lấy sựan nguy của sinh mạng để đổi lấy. Hôm nay lão phu xuất đầu lộ diện làm ngườihoà giải chính là vì muốn vãn hồi võ lâm chính nghĩa, những mong song phươnggiải thích rõ mối hiềm nghi trước đây. Hiện tại lão phu kêu Tích Thư Nhân tớiđây nói rõ và phụng mệnh trao cho bảy đại môn phái chân kinh đã mất hơn mộttrăm năm trước, vì võ lâm và chính nghĩa, vì chúng sinh thiên hạ, dám hỏi bảyvị Chưởng môn phải chăng các vị có thành tâm muốn đoàn kết, giải trừ mối hiềmnghi này không?


Tuệ Không thiền sư cúi đầu từ từ nói:


- Những lời vàng ngọc của tiêntrưởng đã thức tỉnh mê ngộ cho cả bảy phái, bần tăng kính cẩn thay mặt bảy vịChưởng môn đa tạ lòng thành của tiên trưởng.


Thạch Lan thấy vậy bèn cất giọngsang sảng :


- Tích Thư Nhân, thỉnh các hạ bướclên trước.


Tích Thư Nhân vội bước tới thi lễnói :


- Đa tạ lượng khoan dung của bảy vịChưởng môn, tại hạ khi làm đệ tử của Đệ nhất bí từng được chứng kiến mối giaohảo của Tam Bí và bảy đại môn phái. Song bất hạnh thay, sau khi bảy đại mônphái bị mất chân kinh, lại đều cho rằng sư gia đã làm, vì thế mà có sự hiểulầm, tổn thương đến hòa khí, đây không chỉ là sự bất hạnh của riêng Tam Bí màcòn là bất hạnh của toàn thể võ lâm. Kỳ thực, chính như tiên trưởng đã nói làtrúng kế ly gián, hiện tại hạ sẽ đem những lời căn dặn của sư gia trước khi quiẩn mà nói lại cho rõ.


"Sinh Tử Sinh vốn cùng bảy pháicó mối quan hệ giao hảo, vì sự mất chân kinh mà đổi dạ thay lòng thực lấy làm ânhận. Sinh Tử Sinh không trách bảy phái hành sự khinh suất, nhưng trong lòngtruy tầm hung thủ vẫn luôn nung nấu khôn nguôi, khi phát hiện võ công chân kinhcủa bảy phái bèn dặn dò đệ tử Tích Thư Nhân rằng :


"Tích Thư Nhân phụng hoàn lạibảy phái không những chân kinh bí kíp mà còn có lệnh chỉ chứng vật, còn nhữngvật khác thì để bảy phái hợp lại truy tầm."


Còn về bảy phó bản bí kíp, tuy khôngbiết được người ấy, song bọn họ thảy đồng gia nhập Ma cung, hiệu xưng là ÂmDương Lý Kiện Minh. Nay Sinh Tử Sinh muốn được nói rõ :


Điều thứ nhất: Sinh Tử Sinh không cólòng đoạt kinh, há có thể phụng hoàn.


Điều thứ hai: Bình sanh Sinh Tử Sinhngoài luyện Thiên Tầm thần công ra, còn luyện Giao Long tam chưởng, nhưng ngườitrong thiên hạ đã có ai thấy Sinh Tử Sinh từng thi triển qua Giao Long tamchưởng? Bảy đại môn phái thấy hung thủ xuất ba chưởng uy phong cương mãnh mà tựcho đấy là Giao Long tam chưởng. Kỳ thực Giao Long uy lực vô cùng bá đạo, chodù đến Tứ tiên nếu đón đỡ cũng táng mạng tại trường. Khẩu khuyết vô bằng, SinhTử Sinh kính cẩn truyền cho Tích Thư Nhân một thức chiêu trong Giao Long tamchưởng cửu thức, để chứng nghiệm phiền quí Chưởng môn phái người lấy tấm đá lớnđể ấn chứng chưởng lực."


Nghe tới đây Thiếu Lâm chưởng mônlập tức sai người đi lấy. Thạch Lan thì đầy vẻ nghi hoặc.


Tích Thư Nhân lại tiếp :


- Thỉnh Thiếu Lâm chưởng môn dùngBan Nhược thần công, đứng cách xa hai trượng bảo vệ tảng đá. Tích Thư mỗ sẽđứng đây xuất chưởng, Chưởng môn thấy sao?


Thiếu Lâm chưởng môn giọng đầy nghihoặc :


- Được?


Nói rồi Tuệ Không thiền sư tiến tớicách tảng đá hai trượng, ngưng thần định ý, vận Ban Nhược thần công bảo vệ tảngđá, rồi nói :


- Tích Thư thí chủ, mời?


Tích Thư Nhân khẽ gật đầu, chỉ thấyhữu chưởng của y khẽ đẩy ra thu vào cực nhanh hoàn toàn không thấy chưởng thanhcùng chưởng phong chưởng ảnh. Bỗng một tiếng "ầm" kinh thiên động địavang lên, mọi người đứng quanh đều cảm thấy tức ngực váng đầu, khí huyết nhộnnhạo. Tuệ Không thiền sư kêu hự một tiếng lảo đảo thối lui mấy bước. Tảng đá nọkhông hề dịch chuyển, vẫn đứng nguyên như cũ, song một trận gió nhẹ vừa thổiqua, toàn bộ tảng đá trong chớp mắt biến thành bụi phấn tan đi trong gió.


Diễn biến xảy ra quá đột ngột, khiếnquần hùng thảy đều đứng sững kinh ngạc khôn xiết. Lúc này thanh âm của Tích ThưNhân :


- Hẳn các vị đã thấy uy lực của GiaoLong chưởng, thiết tưởng hung thủ đã lấy cắp chân kinh của bảy phái đã thitriển võ công gì hẳn các vị đã biết. Sinh Tử Sinh đã luyện Giao Long chưởng lạithêm "Thiên Tầm thần công" mà "Thiên Tầm thần công" chínhlà "Ban Nhược Mật La thần công" so với "Ban Nhược thầncông" còn cao thâm hơn một bậc, vậy có thể nào lại lấy cắp chân kinh tuyệthọc của bảy phái làm gì?


Tuệ Không thiền sư lúc này tiến tớihai bước nói :


- Chưởng môn bảy phái, đều đã rõ cả,hơn nữa lại rất tin lời chứng minh này, còn việc có liên quan tới lệnh chỉ củatệ phải, thí chủ có thể nói tường tận được chăng?


Bỗng một giọng cười lanh lảnh của nữnhân vang lên, quần hùng thảy đều giật mình kinh hãi, khi bảy bảy đại môn pháikhai hội luôn có hơn một trăm cao thủ của bảy phái tuần phòng nghiêm mật, vậymà lại có ngoại nhân xâm nhập Nga Mi sơn và không một ai phát giác ra, điều nàythực ngoài mọi tiên liệu.


Tích Thư Nhân vội kêu lên :


- Thỉnh Thiếu chủ phát lệnh cho tùytùng ứng địch.


Đông Phương Thanh Vân biết tình thếnghiêm trọng vội nói :


- Các vị tùy tùng, mau ứng địch?


Tích Thư Nhân, Thụ Thi Chiêu Hồn,Quách Tỉnh nhất tề hô lớn :


- Tuân mệnh Thiếu chủ?


Tích Thư Nhân lại cất tiếng sangsảng nói :


- Ma cung Tứ Yến hãy hiện thân mau?


Cùng lúc ấy, phía dưới Xư Thần Nhaiđằng sau đại diện một bóng trắng từ trong phóng lên, khi lên tới lại là mộtthiếu nữ vô cùng xinh đẹp, chỉ thấy nàng khẽ lắc mình một cái, thân hình đãđứng cách Thần Quan Tú Sĩ chưa đầy năm thước, cùng trong lúc ấy, ba bóng trắngnữa cùng xuất hiện, phân ra đứng đối diện với Tích Thư Nhân, Thụ Thi Chiêu Hồn.


Bốn thiếu nữ này hình dung diện mạođều giống nhau, sắc diện lộ vẻ yêu mị, tuổi độ hai mươi. Thiếu nữ đứng trướcmặt Thần Quan Tú Sĩ nói :


- Gã vác quan tài kia, kêu Thiếu chủcủa ngươi ra đây đàm luận với bổn cô nương.


Thần Quan Tú Sĩ lạnh lẽo đáp :


- Ngươi còn chưa đủ tư cách.


Tích Thư Nhân cũng lên tiếng :


- Cô nương, có lời gì thì cứ nói chotại hạ là được rồi, mời?


Bạch y thiếu nữ bèn nói :


- Nói với các ngươi sao? Cũng được,đêm nay bổn cô nương tới Nga My là muốn lấy thủ cấp Chưởng môn của bảy phái,cùng cái gùi của ngươi và cỗ quan tài kia, đồng ý không?


Tích Thư Nhân cười nhạt :


- Chưa chắc, tiếp thử một chiêu đi?


Bạch y thiếu nữ mặt đằng đằng sátkhí, vai hữu khẽ động đã thấy một chưởng bung ra công kích Tích Thư Nhân. TíchThư Nhân khẽ hừ một tiếng, hữu chưởng khoát nhẹ.


"Ầm" một tiếng, songchưởng chạm nhau. Tích Thư Nhân vẫn đứng im bất động, thiếu nữ thối lui haibước.


Từ đầu tới giờ, Thạch Lan Dật Tiênthấy mọi sự thực khó hiểu, dù lão nhân trên Nga My sơn hiện tại là người códanh phận cao, nên Thạch Lan tự nhiên tin rằng mình có võ công cao hơn cả, songtiếng cười của mấy bạch y thiếu nữ này vang lên ở đâu, lão nhân cũng không rõvậy mà Thụ Thi Chiêu Hồn cùng Tích Thư Nhân lại biết những người này là ai.


Như vậy chẳng lẽ võ công của haingười cao hơn Thạch Lan sao?


Thạch Lan bỗng lắc người phi thânđến cạnh Tích Thư Nhân quát :


- Tiểu nha đầu, tiếp chiêu.


Lời vừa dứt, song thủ đẩy mạnh ra,hai luồn kình lực cuồn cuộn tuôn ra tựa sóng dữ xô bờ, ập về phía Bạch y thiếunữ đứng trước mặt Tích Thư Nhân. Bạch y thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, tay hữu khoatròn một vòng, rồi đẩy ra một chưởng.


Một tiếng "bùng" vang lên.Thạch Lan thối lui một bước, Bạch y thiếu nữ thân hình khẽ lắc lư.


Lúc này Tích Thư Nhân dùng truyền âmnhập mật nói với Đông Phương Thanh Vân :


- Thiếu chủ, hãy mau lại gần Xư ThầnNhai, nữ ma đầu thủ lãnh sắp xuất hiện.


Đông Phương Thanh Vân vội lao tớiđối diện với Xư Thần Nhai, cất giọng lạnh lẽo :


- Cô nương, hiện tại đến lượt cônương rồi.


Thạch Lan kinh ngạc nhìn Đông PhươngThanh Vân, lão nhân vừa định cất tiếng hỏi bỗng một giọng cười lanh lảnh từdưới vực vang lên, hồi lâu vẫn còn dư âm.


Bên tai Đông Phương Thanh Vân lạivang lên thanh âm của Tích Thư Nhân :


- Thiếu chủ hãy mau phát thần uy đốiđịch.


Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :


- Võ công của mình còn chưa cao,Thạch Lan còn chưa thắng nổi một ả a hoàn thì làm sao mình có thể địch nổi chủnhân thủ lãnh ma đầu?


Bên tai chàng lại vang lên :


- Thiếu chủ, Ngũ Nguyên thần côngchính là "Ban Nhược Mật La thần công" của sư tôn, Thiếu chủ tuy luyệnđược có năm thành hỏa hầu, song muốn thắng cũng chẳng phải chuyện khó, xin antâm ứng phó.


Đông Phương Thanh Vân vội hú mộttiếng dài nói :


- Thỉnh cô nương mau hiện thân. ĐôngPhương thiếu gia chờ đã lâu rồi.


Tiếng cười lanh lảnh bỗng im bặt, từđáy vực một bóng trắng bay vút lên, đoạn nghiêng người khẽ đáp xuống cách ĐôngPhương Thanh Vân gần một trượng.


Thạch Lan Dật Tiên múa tít songchưởng đẩy ra hai luồng kình phong mãnh liệt, đồng thời thân hình cùng lướt tới.


Chỉ thấy thiếu nữ vừa hiện thân cườinhạt nói :


- Lão quỷ, dừng tay?


Lời vừa dứt, Thạch Lan đã đứng vữngnhư tượng gỗ. Thì ra thiếu nữ nọ đã nhanh tay điểm vào huyệt Trung Đình trướcngực lão nhân từ bao giờ, thủ pháp điểm huyệt cực kỳ xảo diệu và nhanh chóng.


Cùng lúc ấy hai bạch y thiếu nữ cũnglao tới chộp lấy Thạch Lan Dật Tiên. Mọi sự diễn biến chỉ trong nháy mắt khiếnquần hùng thảy đều vô cùng kinh ngạc đứng sững như tượng đá.


Bỗng Đông Phương Thanh Vân quát :


- Hãy khoan?


Đồng thời song chưởng khoa tròn hợplại trước ngực, đoạn đẩy ra một luồng chưởng phong ào ào ập về phía thiếu nữvừa xuất thân.


Thiếu nữ nọ chẳng hề né tránh, vungchưởng đẩy ra co lại.


Chỉ nghe một tiếng "sầm"bóng hai người hợp lại rồi bung ra. Cả hai người cùng lảo đảo tháo lui mấybước, cùng lúc ấy hai bạch y thiếu nữ xách Thạch Lan lao vào Xư Thần Nhai.


Tích Thư Nhân thấy vậy bỗng gầm lên,tung mình phát chưởng, song thiếu nữ đang xách Thạch Lan lại không hề né tránhmà lao thẳng vào luồng chưởng phong của Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân cả kinhbiến sắc, sau khi xuất chưởng mới chợt tỉnh ra, thiếu nữ không tránh mà lấyThạch Lan làm bình phong lao tới. Thạch Lan há có thể chịu nổi một chưởng này?


Tích Thư Nhân lập tức tràn ngangsang mé tả, hữu chưởng đánh chếch đi vào chỗ không người, đồng thời cũng thulại sáu bảy thành công lực.


Thiếu nữ thấy Tích Thư Nhân nétránh, bật tiếng cười lanh lảnh, đoạn chuyển hướng lao vọt tới bờ vực mà nhảyxuống.


Bên này đã nghe Đông Phương ThanhVân gằn giọng :


- Thỉnh cô nương hãy nói ra vì saotới đây, cô nương có phải là môn hạ của Ma cung không?


Thiếu nữ cười tươi như hoa nói :


- Được, bổn cô nương sẽ nói cho cáchạ biết. Thứ nhất là tới đây để bắt Thạch Lan Dật Tiên, thứ hai cảnh cáo bảyđại môn phái chớ nên có vọng tưởng muốn chống lại Ma cung, bằng không sẽ làm cỏtoàn bộ võ lâm thiên hạ. Nghe rõ chưa? Bổn cô nương cáo từ?


Đông Phương Thanh Vân lửa giận ngúttrời, quát :


- Cô nương hãy về báo lại với Macung chủ nhân rằng. Đông Phương thiếu gia sẽ san bằng Ma cung.


Thiếu nữ nọ vừa phi thân về phía XưThân Nhai vừa cười nói :


- Thỉnh các hạ nên nghĩ lại.


Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ mộttiếng. Bảy vị Chưởng môn vẫn tự thủ quan chiến, sắc diện ai nấy đều lộ vẻ thấtvọng. Lúc này Tuệ Không thiền sư lướt tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân nói :


- Đông Phương thiếu chủ, đại hội củabảy phái hôm nay xin cứ tiếp tục, hiện tại lão hủ cả gan thỉnh thí chủ chủ trìđại cuộc.


Đông Phương Thanh Vân vội thi lễ :


- Tại hạ tự biết mình bất tài.


Không đợi chàng nói hết, Tuệ Khôngthiền sư vội nói :


- Thần công của thí chủ đã khiến lãohủ kính phục, bất luận thế nào, trong đây ngoài thí chủ ra, không có ai xứngđáng đảm đương, thỉnh thí chủ hãy nói tường tận kế hoạch phá Ma cung và Quỷlâm.


Đông Phương Thanh Vân vội đáp :


- Tại hạ vẫn còn nhiều điều nghivấn, cần phải được sáng tỏ, chúng ta hãy rời khỏi nơi đây rồi hãy nói.


Tuệ Không thiền sư gật đầu đoạn quầnhùng thảy đều tiến vào phương trượng thất của Kim Đính tự. Sau khi ai nấy đã anvị, Đông Phương Thanh Vân vội đứng lên cung tay nói :


- Thỉnh các vị Chưởng môn tạm nhẫnnại để tại hạ hỏi rõ vài sự.


Bảy vị Chưởng môn cùng đứng lên đáplễ :


- Thỉnh Đông Phương thiếu chủ cứ tựtiện.


Đông Phương Thanh Vân quay qua hỏiTích Thư Nhân :


- Tích Thư Nhân, phải chăng ngươi đãthấy qua Ma cung Tứ yến rồi?


Tích Thư Nhân vội đáp :


- Khải bẩm Thiếu chủ, cách đây khônglâu, trong khi thuộc hạ bôn tẩu khắp giang hồ tìm Thiếu chủ thì gặp một trongsố hai mươi bốn đệ tử của sư tôn, vị này là Bệnh Nhược Hiệp, đang làm môn hạcủa Tuần Hồi ma cung. Khi đó thuộc hạ bị chính người của Tuần Hồi ma cung baovây. Bệnh Nhược Hiệp thấy thuộc hạ vội quát người thoái bộ đoạn cùng thuộc hạđàm luận, vì vậy thuộc hạ mới biết một vài điều của Ma cung. Ma cung phân ramười trưởng lão, chín hộ cung, tám thị vệ, Thất ưng, Lục điêu, Ngũ hoa, Tứ yến.Hồi đêm khi chúng sắp tới, thuộc hạ ngấm ngầm dò xét thì thấy có bốn người, vìvậy mới nghĩ tới đó là Tứ Yến.


- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?


- Bẩm Thiếu chủ nghe nói một trongmười trưởng lão hiện là Cung chủ, mà trên Cung chủ còn có Tổng giáo chủ.


- Theo ngươi thấy võ công của Tứtiên thế nào?


- Bẩm Thiếu chủ, võ công của Tứ tiêntối thiểu cũng có thể cùng Thất ưng bình thủ.


- Làm sao ngươi biết?


- Vì Bệnh Nhược Hiệp từng nói, võcông của y tương đương với cửu hộ cung.


- Vậy thì võ công của các ngươi còncao hơn Tứ tiên sao?


- Cao hơn nhiều, nói thẳng ra, tớinay hai mươi bốn đệ tử không biết võ công ai cao thấp thế nào, thuộc hạ cũngtrong số đó.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Nhớ lại tình huống khi Thạch Lantiền bối bị bắt cóc dường như Thạch Lan tiền bối cùng thiếu nữ kia chẳng nhữngrất quen biết nhau và có quan hệ chẳng phải tầm thường, bằng không tại saoThạch Lan tiền bối lại muốn sát hại thiếu nữ nọ.


Trầm tư hồi lâu, Đông Phương ThanhVân lại hỏi :


- Tích Thư Nhân, theo ngươi thì võcông giữa thiếu nữ và Thạch Lan thế nào?


Tích Thư Nhân đáp :


- Theo tại hạ thấy, có thể là bìnhthủ, cũng có thể thiếu nữ kia cao hơn một bậc.


- Giả như võ công của Tứ tiên thấphơn cô nương nọ, vậy thì Tứ tiên có điều gì mà Ma cung lưu tâm, song sự thựclại khác trước mắt ta, ắt hẳn Ma cung muốn bắt Tứ tiên hẳn là có mục đíchkhác... Xin hỏi bảy vị Chưởng môn có biết danh tính cùng thân thế chân thực củaTứ tiên không?


Tuệ Không thiền sư gật đầu :


- Có biết chút ít, Thiên Hoang ĐếQuân tên thực là Vương Bất An, nghe nói trước kia là tăng nhân sống lân cậnThiên sơn. Địa Lão là Đàm Trụy Thành, người Hán, Hải Khô lão nhân là người VưuDiệu Tây. Thạch Lan Dật Tiên người Nam Hải Cô Dao, tên thực là Tạ An Hùng, lãohủ chỉ biết có vậy mà thôi.


Đông Phương Thanh Vân lại nói :


- Đã biết chân thực danh tính, hãytạm khoan tra xét thân thế, hiện tại Tích Thư Nhân hãy nói tiếp điểm thứ bamuốn chứng minh cho sự vô tội của gia phụ cùng bảy đại môn phái.


Tích Thư Nhân vội bước tới trước nói:


- Sư gia tại hạ có nói "Sinh TửSinh trao lại cho các phái chứng vật đã mất, hiện do Tích Thư Nhân nắm giữ, sauđó sẽ tra tìm nguyên chủ"


Nói rồi Tích Thư Nhân lấy từ trongbọc một túi vải đen, đem dâng lên cho Tuệ Không thiền sư. Thiếu Lâm chưởng mônđưa hai tay ra run run tiếp lấy.


Trong nhất thời Tuệ Không thiền sưtựa hồ mất hết toàn bộ nội lực, hai tay run run mở túi vải vừa nhìn thoáng quathì thấy ngay đó là các vật của bảy phái. Sau khi Chưởng môn các phái tiếp lấychứng vật của mình. Đông Phương Thanh Vân bỗng nói :


- Thỉnh thiền sư hãy coi còn vật gìtrong túi không?


Tuệ Không thiền sư tuy ngạc nhiênsong vẫn làm theo, đưa hữu thủ vào trong túi, lục tìm đoạn rút tay ra nói :


- Xin hỏi thí chủ muốn tìm vật gì?


Đông Phương Thanh Vân lại nói :


- Thỉnh thiền sư hãy lật mặt trongra?


Tuệ Không thiền sư vội y lời làmtheo. Vừa lộn ngược bề trong ra, mặt thiền sư lộ vẻ kinh ngạc, rồi cả mừng nói:


- Thí chủ quả là thông tuệ hơnngười, thì ra mặt trong có viết địa điểm của Thanh Chung cùng Tuyệt Nghệ hội.


- Nay tại hạ có thể đoán chắc vì saoThạch Lan tiền bối lại bị bắt cóc rồi, ắt hẳn Thạch Lan tiền bối có liên quanđến một bí ẩn võ công tối cao trong võ lâm - Huyền Mê ma kinh.


Tuệ Không thiền sư cả kinh kêu lên :


- Huyền Mê ma kinh?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:


- Phải chăng thiền sư biết rõ nộitình có liên quan tới Huyền Mê Ma cung sao?


Tuệ Không thiền sư cất giọng trầm :


- Lão hủ biết rất rõ, nếu Ma cung vàQuỷ lâm đã đoạt được bộ kinh này thì hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Thỉnh thiền sư nói rõ mọi sự?


Tuệ Không thiền sư bèn nói :


- Nói tới Huyền Mê ma kinh là nóitới một thứ võ công kinh thiên động địa và vô cùng bá đạo. Nói tới"Huyền" hoàn toàn chảng phải là huyền môn chính tông, mà là kinh vàvõ công huyền hư, mê ảo. Theo di ngôn của các đời trưởng môn thì Huyền Mê makinh chia làm năm cuốn, hai cuốn đầu là Âm kinh, hai cuốn sau là Dương kinh,cuốn cuối là Âm Dương kinh.