Chương 7

Bảy tiếng hú dài đã báo hiệu rằng Macung Tam trưởng lão và Quỷ lâm Tứ kiều đã tới.


Lúc này Trần Ngọc Dinh vội đỡ TíchThư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồn đứng lên nói :


- Thỉnh nhị vị tùy tùng bình thân?


Ngưng một lúc nàng lại quay qua nóivới Đông Phương Thanh Vân :


- Đa tạ tướng công sủng ái, hào khícủa tướng công khiến tiện thiếp vô cùng bội phục, nguyện suốt đời cung kính,báo ân tri ngộ.


Thụ Thi Chiêu Hồn cũng cất giọngsang sảng :


- Nô tài nguyện có chết cũng tậntrung cùng Thiếu chủ, thỉnh Thiếu chủ hạ lệnh ứng chiến.


Đông Phương Thanh Vân bèn nói :


- Chúng ta hãy ra ngoài cứng địch,hãy...


Trần Ngọc Dinh vội kêu lên :


- Hãy khoan, vì sao tướng công khôngxem diệu kế của Vô Danh lão nhân trước?


Đông Phương Thanh Vân khẽ"ồ" một tiếng, vội lấy ra cuộn giấy, sau khi xem xong bèn đưa choTrần Ngọc Dình và nói :


- Ngọc Dinh, muội đoán sai rồi, hãyxem đây.


Trần Ngọc Dinh e thẹn tiếp lấy, đưamắt nhìn thì thấy mảnh giấy có viết rằng :


"Hài nhi, hãy kiên cường bấtkhuất, mau vì võ lâm chính nghĩa cứu lấy chúng sinh cùng bí kíp tuyệthọc."


Bên dưới có ghi Vô Danh lão nhân lưubút.


Trần Ngọc Dinh xem xong, mặt lộ vẻkính phục, dịu dàng :


- Tướng công, tiện thiếp nguyện đemhết tài hèn mà trợ hiệp tướng công vì võ lâm chánh nghĩa. Chúng ta hãy ra ngoàiứng chiến.


Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồnđồng thanh :


- Chúng thuộc hạ sẽ khai lộ?


Nói đoạn cả hai vượt qua cửa sổ màra. Lúc này bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên :


- Chết đến nơi mà vẫn còn đóng tuồngnhân nghĩa...


Đông Phương Thanh Vân cùng lúc nhảyra, đưa mắt nhìn thi đã thấy đối phương đã đến tự khi nào. Chỉ thấy trong sốtám người đối phương có ba đại hán thân hình khôi vĩ, đầu báo tay vượn, lưnggấu, ai nấy đều bịt mặt, mục quang phát ra những tia hung ác, còn lại đều là nữnhân, bốn người tuổi tác độ ba mươi, vận hồng y, thần thái đầy vẻ yêu mị.


Di nương của Tuệ Mẫn đứng giữa, mặtlộ hàn sương, yêu khí toát ra khiến chàng bất giác rùng mình.


Đông Phương Thanh Vân sau khi đãquan sát xong bèn lạnh lùng :


- Bổn thiếu gia sẵn sàng nghênhtiếp, nhưng chúng ta hãy rời khỏi thị trấn mà động thủ để khỏi kinh động tớilương dân.


Trung niên thiếu phụ dường như làthủ lãnh của bảy người kia, song mục phát ra hai đạo hàn quang oán độc cấtgiọng khinh miệt :


- Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại cóvài phần cốt khí, thực ra lão nương bất ngờ. Được, cứ theo ý ngươi. Phía Đôngcó một tòa núi nhỏ, bọn ta sẽ chờ ngươi ở đó.


Dứt lời mụ quay về phía đồng bọn nói:


- Đi, hãy tới tòa núi phía Đông.


Bảy người nọ đồng thanh hô :


- Tuân mệnh Phó cung chủ?


Đông Phương Thanh Vân cùng Trần NgọcDinh và hai vị tùy tùng vừa leo lên tòa núi, lập tức có tiếng quát lớn vanglên, liền sau đó tám bóng đen lao ra vậy chặt lấy họ.


Trần Ngọc Dinh cũng hú lên mộttiếng, trong tiếng hú cũng có ba bóng thanh y hiện ra, những người này chính làTam Nữ Thiền, tỳ nữ của Trần Ngọc Dinh.


Trung niên thiếu phụ lạnh lùng nói :


- Tam trưởng lão, Tứ kiều mau độngthủ, giết sạch không cho kẻ nào sống sót.


Cùng lúc ấy, chỉ nghe keng mộttiếng, Đông Phương Thanh Vân đã nghiêng người rút kiếm, hoành ngang trước ngựccười nhạt :


- Vì võ lâm chính nghĩa, quét sạchquần ma?


Dứt lời một đạo ngân quang loé lênđâm thẳng tới thiếu phụ trung niên, kiếm thế nhanh như sao xẹt, phong thanh rítlên veo véo, chợt bên tai chàng vang lên giọng Tích Thư Nhân :


- Thỉnh Thiếu chủ thi triển Tu Latam thức.


Trung niên thiếu phụ hừ một tiếngkhinh thị :


- Tiểu tử ngông cuồng...


Đồng thời mụ vũ động song chưởng,mười ngón tay tựa vuốt câu luân phiên phát chưởng, chưởng ảnh tạo thành một bứctường trước mặt, thân hình khi tấn khi thối, lúc sang tả lúc sang hữu, thânpháp vô cùng khinh linh, chưởng thanh như sấm dậy, uy thế vô cùng mãnh liệt.


Tứ Kiều cùng lúc lao tới vây lấyĐông Phương Thanh Vân.


Trần Ngọc Dinh vội quát lớn cùng batỳ nữ lướt tới nghênh chiến.


Tam trưởng lão khẽ hừ một tiếng,nhất tề tấn công Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồn, chỉ nghe Tích Thư Nhân hôlớn :


- Thụ Thi, ứng phó với Tam trưởnglão, ta sẽ hộ trận cho Thiếu chủ.


Thụ Thi Chiêu Hồn đáp :


- Tuân mệnh...


Dứt lời, thân hình gầy khô như quecủi của y nhanh như chớp lao tới, chạy quanh Tam trưởng lão, trong thoáng chốcbóng ảnh của Thụ Thi đã như một bức tường đồng vây lấy Tam trưởng lão.


Đông Phương Thanh Vân vừa động thủvới trung niên thiếu phụ đã thấy chưởng phong của mụ đột phát kiếm ảnh củachàng, một chưởng đã công tới trước ngực, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc,chàng chợt nhớ tới lời Tích Thư Nhân, vội thi triển Tu la đệ nhất thức Thiênnhân viễn bức, phong tỏa công thế của đối phương, thân hình lao tới, kiếm quanglấp loáng, chụp xuống đầu đối phương.


Trung niên thiếu phụ khẽ quát mộttiếng, thân hình mụ chợt co vào duỗi ra một cách kỳ dị, thoạt nhìn, trông tựanhư một con giao long đang vùng vẫy nơi bể cá.


Đông Phương Thanh Vân biết đây làmột loại võ công tà môn vô cùng bá đạo, càng không dám khinh xuất, bèn thitriển tu La đệ nhị thức Tang chung ai lạc, chỉ nghe chàng hú lên lanh lảnh,thân hình nhích động, vô số đạo hàn quang bạo phát mang theo kiếm khí lạnh lẽo,nhanh như chớp tấn công tới đối phương.


Trung nhiên thiếu phụ chỉ khẽ hừ mộttiếng, song chưởng vẫn ung dung nghênh tiếp kiếm quang.


Đông Phương Thanh Vân lần đầu tiênác chiến cường địch, đã thi triển được sở học, lập tức hào khí bốc cao vạntrượng, đã nghe chàng gầm lên tựa hổ rống, thân hình cùng kiếm quang bay vútlên không, cùng lúc bóng hình chàng biến đâu mất, thay vào đó là vạn đạo ngânquang từ trên không bủa tới thiếu phụ trung niên, đây chính là Tu la đệ tamthức Tuyệt mệnh tu la, ngân quang vạn đạo chợt biến thành một đạo bạch quangdài vô tận, kiếm khí thấu suốt qua bóng chưởng trùng trùng, mau chóng nhập nội,khiến kiếm thế tựa sóng dữ xô bờ.


Đã nghe tiếng thiếu phụ cả kinh hôlên :


- Tuyệt mệnh tu la...


Lời còn chưa dứt, đã thấy thân hìnhmụ bay vọt ra xa hơn hai trượng, sau khi ổn trọng thân hình còn đứng ngẩn ngườinhư tượng gỗ.


Đông Phương Thanh Vân cất tiếng cườikhinh ngạo :


- Phó cung chủ quá kinh hãi rồi?


Thiếu phụ hừ một tiếng lạnh lẽo :


- Tam trưởng lão, Tứ kiều mau thoáibộ. Tiểu tử, có một ngày lão nương sẽ cho ngươi biết kẻ nào đã phải kinh hãi...Bọn ta đi...


Dứt lời, mụ chuyển thân bỏ đi. TứKiều cũng lập tức nối gót.


Chỉ có Thụ Thi Chiêu Hồn vẫn đangham chiến, dùng thân ảnh của mình vây chặt Tam trưởng lão, thân hình càngchuyển càng nhanh, đã thành một vòng tròn mờ ảo.


Đông Phương Thanh Vân luôn miệngcười nhạt :


- Thụ Thi, hãy tạm tha mạng chochúng.


Thụ Thi Chiêu Hồn vội đáp :


- Tuân mệnh...


Lời còn chưa dứt, thân hình gầy khônhư que củi đã đứng cạnh Đông Phương Thanh Vân. Đã nghe Đông Phương Thanh Vânlạnh lùng nói :


- Tam trưởng lão, hãy về nói lại vớiquí Cung chủ, rằng hậu duệ của Tam Bí Đông Phương Thanh Vân sẵn sàng hoannghênh Ma cung cung chủ hoặc Quỷ lâm chủ nhân giá lâm. Hiện tại, các ngươi cútđi. Lần này bổn thiếu gia phá lệ, tạm tha cẩu mạng của các ngươi.


Tam trưởng lão mắt đầy vẻ oán độc,một gã nói :


- Tiểu tử, ngươi đừng vội đắc ý.


Nói rồi, cả ba thi triển khinh côngbỏ đi.


Bỗng từ trong màn đêm u tối vọng lạithanh âm trầm hùng :


- Hài tử, kiên nghị, dũng cảm, cơtrí, đáng mừng, đáng mừng, lão phu cáo từ.


Hiện thời đã là giữa canh bốn, saukhi trở về khách điếm, Đông Phương Thanh Vân cười nói :


- Ngọc Dinh, như vậy xem ra Ma cungtoàn là đồ bỏ, hợp lực của sáu người chúng ta há không thể san bằng Ma cungsao? Vì sao võ lâm giang hồ lại cho rằng Ma cung đáng sợ như vậy?


Trần Ngọc Dinh chậm rãi nói :


- Không phải, với Ma cung và Quỷ lâmtiện thiếp tuy biết không nhiều, nhưng cũng chẳng ít. Ma cung thật đáng khiếp,Quỷ lâm đáng sợ.


Đông Phương Thanh Vân không đợi nàngnói hết bỗng hỏi Thụ Thi Chiêu Hồn :


- Thụ Thi, khi ứng phó với Tamtrưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?


Thụ Thi Chiêu Hồn đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ được hùngtâm vạn trượng của Thiếu chủ truyền sang nên tự tin có thể ứng phó với Tamtrưởng lão dễ như trở bàn tay, vừa rồi nếu Thiếu chủ không hạ lệnh, thuộc hạchỉ cần kêu mấy tiếng, Tam trưởng lão đã phơi thây chiến địa, song Thiếu chủmẫu nói cũng đúng. Sự tình kỳ thực chẳng giản đơn đến vậy.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu nói :


- Điều này khiến ta không hiểu nổi.


Trần Ngọc Dinh dịu dàng nói :


- Có rất nhiều sự tình khiến ngườita không thể nào hiểu nổi. Tỉ như, một người đã chết rồi, lại sống lại, thânthể sống lại gọi là Hoạt thi. Không Trung quỷ lâm và Hàn Đàm Ma cung có cả thảybảy mươi hai Hoạt thi, bốn yêu nữ.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Võ công của bọn Hoạt thi như thếnào?


- Một người thông minh tuyệt đỉnhluyện tập võ công đến khi thành tựu chẳng bằng một nửa Hoạt thi, hơn nữa Hoạtthi bản thân không hề có huyệt đạo, trừ phi đứt hai chân hai tay khiến khôngthể hoạt động, dù Hoạt thi có bị chém trăm đao ngàn kiếm, cũng vẫn như thiênbinh thần tướng, lại nữa, trong khi động thủ Hoạt thi hoàn toàn không có ý niệmsinh tử.


- Như vậy chỉ hơi đáng sợ.


- Không sai, nhưng đáng sợ hơn cảchính là yêu nữ. Nhất Hiền, Sonh Nhẫn và Tam Bí đều phải ẩn cư, hoàn toàn khôngphải vì võ công của họ không cao, mà chỉ là vì yêu nữ đã khiến họ không dámxuất đầu lộ diện. Khi một yêu nữ hiện thân, thoạt đầu sẽ có tiếng nhạc ai oánvọng tới, tiếp đó sẽ có bốn nữ tì khỏa thân xuất hiện. Song trước khi bốn nữ tìxuất hiện một chút, trong phạm vi một dặm sẽ ngập đầy một khí hương thơm kỳ dịmê hồn, sau đó, yêu nữ mới tới, thị vừa hiện thân, không đao không thương, chỉkhẽ liếc mắt thì không ai có thể không đi theo thị?


Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :


- Như vậy cần phải có bao nhiêu phầnđịnh lực tương đương để có thể đề kháng?


Trần Ngọc Dinh khẽ nói :


- Bao nhiêu định lực cũng vô dụng?Thứ hương thơm kỳ dị mê hồn của thị có thể phá tan mọi định lực. Hơn nữa ngoàimột dặm đã ngửi thấy mùi hương này, trừ phi bế khí chờ đợi, mà khi nào yêu nữxuất hiện thì lại không thể biết trước. Như vậy chẳng lẽ cứ bế khí mũi hay sao.Dù có là Thiếu Lâm chưởng môn có phần định lực mà theo giang hồ đồn đại rằng dùcó Thái sơn đổ trước mặt sắc không biến, sông Hoàng Hà đổ lên đầu, thần khôngkinh nhưng vừa ngửi thấy u hương kỳ dị, thì định lực tiêu tán, lại nghe tiếngnhạc ái oan thì toàn thân vô lực, đến khi tứ tì nữ hiện thân, người đã biếnthành tượng đá, chợt khi yêu nữ xuất hiện, khẽ liếc mắt đưa tình thì dù có làtượng đá sẽ lập tức đi theo thị, bốn nữ tỳ lấp tức điểm huyệt, mang người đinhư đã chết.


Đông Phương Thanh Vân tròn mắt kinhngạc lắng nghe, hồi lâu sau mới nói :


- Ai có thể chứng thực điều này?


Trần Ngọc Đình nói :


- Gia phụ có thể chứng thực, songgia phụ cũng nói có thể đó chỉ là ảo mộng.


Mọi người lại trầm mặc hồi lâu. ĐôngPhương Thanh Vân chợt nhớ đến bảy vị Chưởng môn, bèn hỏi :


- Thụ Thi, chẳng phải ngươi bồi tiếpbảy vị Chưởng môn sao?


Thu Thi Chiêu Hồn vội cúi người đáp:


- Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy. Song bảyvị Chưởng môn không hề bị người giám sát đã tới Thanh Chung vào chính ngọ rồi,và Thần Quân Tú Sĩ vào dọ xét hư thực trong Thanh Chung, cho nên thuộc hạ thaythế Thần Quân Tú Sĩ hộ giá Thiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân an tâm gậtđầu, sau đó lại nói với Trần Ngọc Dinh :


- Như vậy mà nói chúng ta không thểứng phó với Ma cung và Quỷ lâm sao?


Trần Ngọc Dinh đáp :


- Phải, cũng vì lẽ này, tiện thiếpmuốn kiến nghị với tướng công tốt nhất nên kiếm một thâm sơn cô động ẩn cư vàinăm, luyện tập võ công, rồi bôn tẩu giang hồ cũng chưa muộn.


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu nói :


- Ý huynh muốn hỏi rằng có cách gìphá giải được không?


- Đương nhiên sẽ có, tiếc rằng hiệntại chưa ai biết được.


- Nói vậy là có ý gì?


- Vì theo đạo của trời đất, vạn vậttương khắc, có chính ắt có phản. Nhất Hiền đang tìm cách phá yêu nữ. Song Nhẫn,Tam Bí cũng đang vùi đầu suy nghĩ.


- Nói vậy là họ vì yêu nữ mà khôngdám xuất đầu lộ diện ư?


- Cũng không phải. Nhất Hiền, SongNhẫn, Tam Bí quyết không phải hạng hữu dũng vô mưu. Yêu nữ chỉ là một trongnhững nguyên nhân. Ằt hẳn họ còn có nỗi khổ khó nói, gia phụ cũng không chịunói rõ.


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy, mặtlộ vẻ buồn bã. Trần Ngọc Dinh vội đứng lên đưa mắt nhìn chàng nói :


- Tướng công, tiện thiếp phải đirồi, hẹn tái ngộ.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Muội đi đâu?


Trần Ngọc Dinh nói :


- Chẳng tiện nói ra, mong tướng côngbảo trọng.


Đoạn nàng rời bước ra đi. Bỗng...một âm thanh âm trầm hùng vang lên :


- Hài tử, tiếp lấy...


Một vật gì đó lấp loáng bay về phíaĐông Phương Thanh Vân.


Thụ Thi Chiêu Hồn vừa nghe vậy lậptức phi thân ra ngoài. Đông Phương Thanh Vân sau thoáng ngạc nhiên, hữu thủ bènkhóat lên, đón lấy vật kia, vội nhìn xuống, lại là một tờ giấy. Lặng thầm nghĩlẽ nào đây lại là diệu kế của Quỷ Cốc Thần Toán tiên sinh.


Nghĩ vậy chàng lập tức mở ra coi,thấy có mấy chữ :


"Hài tử, địch đông ta ít, đườngđi phía trước bước bước gian hiểm, nguy cơ trùng trùng, nếu còn xông lên chỉ làcái dũng của kẻ thất phu. Hãy tạm thoái bộ tìm thế lưỡng toàn."


Phía dưới có ghi "Vô Danh lãonhân" Đông Phương Thanh Vân sững người nhìn hồi lâu.


Thụ Thi Chiêu Hồn bỗng cất tiếngthan van :


- Ò, ò, đói bụng rồi...


Sự tình quá đột ngột, Tích Thư Nhânvội phi thân ra ngoài trước, khi Đông Phương Thanh Vân ra tới nơi, đã thấy mộtlão nhân râu tóc bạc phơ, thân hình cao lớn, sắc mặt vô tình, thần quang sángrực.


Đông Phương Thanh Vân thấy lão nhânvội cung tay thi lễ :


- Dám hỏi tiền bối nửa đêm giá lâm,hẳn có điều chi chỉ giáo?


Bạch Phát lão nhân ra vẻ ngạc nhiên:


- Gian khách điếm này phải chăng làcủa riêng huynh đài?


Đông Phương Thanh Vân khẽ ồ mộttiếng :


- Đây là hiểu lầm, thỉnh tiền bốilượng thứ.


Nói đoạn chàng định quay người bỏđi, Bạch Phát lão nhân lại nói :


- Hãy khoan, phải chăng huynh đài làĐông Phương Thanh Vân?


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :


- Đúng vậy, không biết tiền bối muốnchỉ giáo điều gì?


Bạch Phát lão nhân trầm tư nói :


- Có một người nhờ lão phu nói chohuynh đài rằng không nên tới Thanh Chung.


Hãy kiếm một cô động luyện thêm vàinăm rồi hãy bôn tẩu giang hồ. Nếu không thì sẽ bỏ mạng vô ích và sẽ tạo nên mộthào kiếp trong giang hồ. Hãy khoan để lão nhớ tiếp.


Lão nhân nhíu mày trầm tư hồi lâu,rồi nói :


- Người đó còn nói thiên mệnh anbài, chân lực khó vãn hồi, đừng nên cố chấp.


Đông Phương Thanh Vân vội cung taynói :


- Xin hỏi tiền bối, người đó như thếnào?


Bạch phát lão nhân nói :


- Người đó cũng là một lão nhân nhưlão phu vậy, lão phu cáo từ.


Nói đoạn Bạch phát lão nhân bỏ đi.


Lúc này Tích Thư Nhân hạ giọng nói :


- Thiếu chủ, xin hãy vào phòng rồihãy nói.


Đông Phương Thanh Vân sau khi bướcvào phòng nói :


- Nhị vị tùy tùng có thể biết đốiphương là ai không?


Cả hai đồng thanh :


- Bẩm cáo Thiếu chủ, thuộc hạ khôngbiết.


- Các vị nghe rõ lời lão nhân nóikhông?


- Bẩm Thiếu chủ, đã nghe, ý Thiếuchủ thế nào?


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu, kiếmmi dựng ngược, nói :


- Chúng ta sẽ đi đến cùng.


Tích Thư Nhân lắc đầu :


- Thiếu chủ quả là thiếu niên anhhùng, song nếu chúng ta vẫn tới Thanh Chung có khác nào lấy trứng chọi đá, tựmình diệt vong. Bẩm Thiếu chủ, sư tôn đã từng gặp qua yêu nữ.


- Trong tình huống nào.


- Việc đã đến nước này, không thểkhông nói. Sư tôn chẳng những đã gặp mà còn bị bắt về Ma cung, sau đó mới đàothóat ra. Theo lời sư tôn, nếu chẳng phải gặp sư mẫu tại Ma cung, có thể sư tônđã thành Hoạt thi rồi.


- Có thực vậy không?


- Quả thực như vậy. Do đó sư tôn mớiqui ẩn, không xuất hiện trong võ lâm giang hồ nữa.


- Sau đó, các vị không biết rõ giaphụ ở đâu phải không?


- Đúng vậy, song quyết không phải ởQuỷ lâm.


- Vì sao?


- Hiện tại, thuộc hạ không thể chứngminh.


- Vậy thì đúng rồi, không thể chứngminh, nhưng bổn Thiếu chủ lại có thể chứng thực gia phụ đang ở Quỷ lâm. Hãy nhớlại một năm trước các vị có gặp qua gia phụ phải không?


- Mười lăm năm rồi, chúng thuộc hạchưa từng gặp lại sư tôn.


- Vậy thì đúng rồi, nếu gia phụkhông bị giam cầm ở Quỷ lâm, làm sao có thể gặp được Lãnh Tuyết Quyên. Hơn nữagia phụ đã từng một lần đào thoát khỏi Ma cung, Quỷ lâm há có lý gì lại khôngcanh phòng nghiêm mật?


- Tuy là như vậy, thuộc hạ vẫn khôngtin sư tôn bị giam cầm ở Quỷ lâm. Nếu có cũng chỉ là trong một khoảng thời gianngắn đến khi sư tôn phục hồi công lực, thì dù có tường đồng vách sắt cũng khôngngăn nổi sư tôn.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Thời gian không còn sớm nữa, chúngta đi thôi.


Tích Thư Nhân vội hỏi :


- Xin hỏi Thiếu chủ, chúng ta điđâu?


- Thanh Chung.




Hai ngày liền sau đó, cả ba ngườitheo sơn lộ mà đi, vì muốn cùng hội hợp với Chưởng môn bảy đại môn phái, nên họđi suốt ngày đêm không nghỉ. Sang ngày thứ ba đã tiến vào Bảo Khang, vượt quaNgũ Dương sơn mạch, tiến về phía Nam Chương, vẫn không có sự gì phát sinh.


Ngày thứ tư, nửa đêm tới đại hồngsơn, cả ba tuy võ công cao siêu, thần hoài tuyệt kỹ, cũng cần phải nghỉ ngơi.Do vậy bèn chọn một thạch động để tá túc qua đêm.


Đông Phương Thanh Vân ngồi tĩnh tọavận công, sau đó lăn ra ngủ.


Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồnchia ra tuần thủ ngoài động, nửa đêm về trước Tích Thư Nhân tuần thủ, gần sángThụ Thi Chiêu Hồn giám sát. Đến gần canh hai, bỗng...


Từ xa vẳng lại một tiếng tiêu nghethực ai oán. Thoạt đầu Thụ Thi Chiêu Hồn vì không dám kinh động giấc ngủ củaThiếu chủ, vội trèo lên ngọn cây ngoài động, thận trọng quan sát tứ bề. Tiếngtiêu mỗi lúc một rõ hơn. Thụ Thi Chiêu Hồn chú mục nhìn đi, chỉ thấy ba chấmđen nhỏ đang phi thân rất nhanh về phía họ đang ẩn thân. Thụ Thi Chiêu Hồn vốnkhông muốn đánh thức Đông Phương Thanh Vân, song tiếng tiêu vô cùng quái dị,chẳng những cao vút mà nghe ra dường như ẩn chứa đầy kình lực. Đông PhươngThanh Vân từng dặn dò rằng nếu phát hiện có điều gì khả nghi, phải lập tức báocho chàng biết. Vì thế, Thụ Thi Chiêu Hồn vội phóng xuống đất, lao vào trongđộng, đoạn đánh thức Đông Phương Thanh Vân cùng Tích Thư Nhân, chỉ nghe tiếngtiêu mỗi lúc một gần. Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Chúng ta mau lên ngọn cây quansát.


Ba người vừa leo lên đến ngọn câythì ba bóng đen kia cũng đã tới.


Đêm tối không trăng sao. Đông PhươngThanh Vân chú mục nhìn bất giác biến sắc.


Thì ra ba bóng người kia chia làmhai toán, toán đi trước có hai người đều là thiếu nữ, vận y phục dạ hành, mặtmũi khá xinh nhưng toát đầy vẻ yêu tà, miệng thỗi đoản tiêu, tiếng tiêu nghethật bi ai.


Toán sau có một người, thân hìnhcứng đờ như tử thi song lại có thể di động, thực kỳ quái. Điều đáng sợ hơn cả,thi thể này tựa bóng quỷ mị. Lướt đi không hề chạm đất.


Mỗi một bước nhảy, toàn thân xươngcốt kêu lách cách, hợp lại tiếng tiêu bi ai tạo nên một khúc ca ma quái khiếnĐông Phương Thanh Vân nghe thấy, bất giác sờn tóc gáy, rùng mình mấy lượt.


Ba bóng đen nọ cuối cùng dừng bướctrước cửa động, đã nghe thanh âm the thé vang lên :


- Xem ra chúng ta cần phải nghỉ mộtchút.


Lại nghe một thanh âm khác vang lên:


- Phải, chúng ta cần phải nghỉ thôi.Đi hai đêm liền, đi cùng với Hoạt thi không ngưng nghỉ, may mà Thường lão cónói, sớm ngày mai sẽ có người khác đến thay.


Thanh âm the thé lại nói :


- Trên đây có một cái động, chúng tahãy vào xem thử.


Dứt lời, ả tiến vào động. Bỗng nghecó tiếng la :


- Qui Cúc, mau thổi chiến tiêu.


Lập tức tiếng tiêu lại rít lên.


Trong thoáng chốc, Đông Phương ThanhVân nhớ lại Trần Ngọc Dinh có nói rằng Ma cung và Quỷ lâm có bảy mươi hai Hoạtthi, bèn không dám khinh xuất, chú mục quan sát. Đã thấy thi thể nọ bật thẳngngười dậy, thẳng lưng, hai chân cong cong, nhảy lên vài cái rồi đứng lên.


Tiếng tiêu vừa dứt, đã thấy thiếu nữđi vào động trước chạy ra.


Thiếu nữ đứng ngoài bèn hỏi :


- Nơi hoang sơn dã lĩnh này, đâu cógì khả nghi mà bảo muội thổi chiến tiêu?


Thiếu nữ vừa chạy ra nói :


- Ta vừa tiến vào động, liền cảmthấy thạch động có hơi ấm, hiển nhiên có người vừa ngủ ở đây, nghe tiếng tiêucủa bọn ta đã sợ hãi mà bỏ đi.


- Có lẽ là dã thú vì nghe tiếng tiêumà kinh sợ bỏ đi cũng không chừng. Dù gì đã thổi chiến tiêu rồi, chúng ta cũngcó thể an tâm.


Nói đoạn cả hai lại tiến vào động.Không lâu sau, tất cả đều chìm vào tịch lặng.


Chỉ thấy thi thể đứng im bất độngnơi cửa thạch động.


Đông Phương Thanh Vân thấy vậy kinhngạc, bên tai lại vang lên tiếng Tích Thư Nhân :


- Thiếu chủ, đây chính là Hoạt thirồi. Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.


Đông Phương Thanh Vân hạ giọng khẽnói :


- Lần này chỉ có Hoạt thi. Đây chínhlà một cơ hội tốt để thử võ công của Hoạt thi, chúng ta hãy xuống.


Bỗng bên tai chàng lại vang lênthanh âm trầm trầm của một lão nhân :


- Tiểu tử, chớ thử? Lão phu đã theodõi Hoạt thi một ngày một đêm, còn chưa dò xét được gì.


Đông Phương Thanh Vân ngẩn người,hiển nhiên có cao nhân tới, chàng muốn dò xét từ giọng nói xem người này mìnhcó quen biết không, nhưng thanh âm quá trầm, không thể nhận ra.


Tích Thư Nhân lại nói :


- Thiếu chủ nói rất đúng. Đây quả làmột cơ hội để thử võ công của Hoạt thi, Thiếu chủ hãy khoan xuất hiện, để thuộchạ thử trước.


Lời còn chưa dứt, đã thấy Tích ThưNhân đứng sừng sững dưới đất.


Đông Phương Thanh Vân vội đưa mắtnhìn đi, Hoạt thi vẫn bất động.


Thanh âm trầm trầm lại vang lên :


- Tiểu tử, ngươi thực không biếttrời cao đất dày. Hãy mau đào tẩu, bằng không hai tiểu nha đầu kia tỉnh lại,chỉ có nước chết mà thôi.


Thụ Thi Chiêu Hồn bỗng hạ giọng nói:


- Ở lâu trên cây cũng không phải làcách hay, chúng ta xuống thôi.


Nói đoạn, Đông Phương Thanh Vân vàThụ Thi Chiêu Hồn cùng nhảy xuống Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Tích Thư Nhân, ngươi thử xuấtchưởng xem.


Cùng lúc ấy, thanh âm trầm trầm lạivang lên :


- Tiểu tử, sinh mạng của các ngươikhó toàn rồi, còn chưa mau...


Đồng thời Tích Thư Nhân cũng nói :


- Tuân mệnh Thiếu chủ.


Vừa nói, hữu chưởng của y khoa tròn,rồi đẩy ra, chưởng nhanh như sóng dậy, chưởng thế tựa dời non lấp bể, ập vềphía Hoạt thi.


Hoạt thi vẫn đứng yên bất động, đếnkhi chưởng phong vừa thổi qua, hữu chưởng bỗng chếch ra. Chỉ nghe một tiếngsầm. Hoạt thi vẫn đứng yên bất động. Tích Thư Nhân không ngớt lắc lư thân hình.Hoạt thi bỗng huy động song chưởng, trong chớp mắt biến thành ba đóa chưởnghoa, phân ra công về phía ba người.


Tích Thư Nhân hạ giọng :


- Thiếu chủ hãy nhường bước để thuộchạ ứng phó.


Vừa nói, Tích Thư Nhân vừa lao mìnhnghênh tiếp Hoạt thi.


Đã thấy cả hai hòa làm một rồi chợtrời nhau ra. Tích Thư Nhân thân hình như diều đứt dây, văng ra xa hai trượng,ngã huỵch xuống đất. Song y lại lập tức đứng bật dậy, nhanh như chớp lướt đếnbên cạnh Đông Phương Thanh Vân. Hoạt thi cũng lảo đảo thối lui hai trượng, songvẫn đứng sừng sững.


Bên tai Đông Phương Thanh Vân lại vanglên thanh âm trầm trầm :


- Đã thử qua chưởng lực của Hoạt thirồi, còn chưa mau đào tẩu.


Lúc này Đông Phương Thanh Vân đãbiết sự lợi hại của Hoạt thi, vội trầm giọng nói :


- Tích Thư Nhân, theo ngươi chúng tanên tấn hay thoái?


Tích Thư Nhân vội đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, ý tại hạ là đã thửthì phải thử đến cùng..


Võ công của Hoạt thi tuy lợi hạisong cũng không thể vượt qua thiên hạ, hơn nữa có Thụ Thi ở đây, có lẽ y có thểkhống chết được hai yêu nữ kia, nếu có thể biết được cách thổi tiêu, chẳng phảihữu ích lắm sao?


Đông Phương Thanh Vân quay qua nói :


- Thụ Thi, ngươi thấy sao?


Thụ Thi vội nói :


- Thiếu chủ hẳn đã nhìn thấy rõ tấtcả, Hoạt thi này do tiếng tiêu khống chết, khi có người tấn công mới biết phảnkích, nhưng sau này, chúng ta mới thực là động thủ chính diện phải không?


- Có đạo lý, hãy thử lại xem phảnứng Hoạt thi thế nào?


Lúc này đã nghe tiếng hai tiếng lathe thé vang lên, hai yêu nữ kia đã xuất hiện tại cửa động.


Thụ Thi Chiêu Hồn rít lên, songchưởng co rút liên hồi, thân hình bay vút lên rồi nhanh như chớp lao thẳng vềphía Hoạt thi. Hoạt thi đợi đến khi chưởng phong tới gần, thân hình bỗng dựngđứng, song thủ đưa lên trước ngực rồi đẩy chếch lên.


Trong chớp mắt đá bay cát chạy, lácây rung lả tả.


Lúc này lại thấy hai yêu nữ đứngtrước thạch động chậm rãi đưa đoản tiêu lên thổi.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Chúng ta phải trừ hai tên yêu nữkia, tốt nhất nên đoạt lấy tiêu.


Nói rồi chàng đảo mắt quan sát cuộcđấu giữa Thụ Thi Chiêu Hồn và Hoạt thi, bất giác biến sắc, thì ra Thụ Thi ChiêuHồn hiện thời đã rơi vào thế hạ phong, chỉ thủ không công, tình thế thập phầnnguy hiểm.


Một tiếng keng vang lên, Đông PhươngThanh Vân vừa tuốt kiếm vừa nói :


- Tích Thư Nhân, mau ngăn không đểhai tên yêu nữ thổi tiêu.


Lời còn chưa dứt, chàng đã huy độngtrường kiếm lao tới công kích Hoạt thi.


Trong đầu Đông Phương Thanh Vân chỉcó một ý niệm duy nhất là chỉ cần chặt đứt hai tay hoặc hai chân của Hoạt thi,thì không phải e ngại uy lực ma quái của nó nữa. Tu la đệ nhị thức Tang chungai lạc kèm theo tiếng xé gió veo véo đã chém tới trước ngực Hoạt thi.


Hoạt thi cười nhạt vài tiếng, tả thủdùng chưởng chặn lấy kiếm thế, bỗng nhiên duỗi dài ra, nhanh như chớp chặn lấymũi kiếm, đồng thời hữu chưởng ảnh xuất hiện đầy trời, nhanh tựa cuồng phongcuốn về phía Thụ Thi Chiêu Hồn. Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cười khẩy, giữnguyên kiếm chiêu, thần công phủ khắp châu thân, kình khí thoát ra từ thân kiếmlạnh lẽo rợn người.


Thụ Thi Chiêu Hồn thấy Thiếu chủ trợchiến, hào khí bốc cao ngất trời, hữu thủ nâng lên ngang ngực từ từ đẩy ra,nghênh tiếp một chưởng Hoạt thi.


Tích Thư Nhân quan chiến không khỏitâm kinh phách động thầm nghĩ :


"Thiếu chủ nói rất đúng, Hoạtthi là do hai ả tiện nữ kia chỉ huy, nếu không tìm cách tiêu diệt chúng, hậuquả sẽ thực khó tưởng tượng nổi"


Nghĩ vậy, Tích Thư Nhân tức thờiquát lớn, song thủ khoa nửa vòng lớn, rồi bỗng hợp lại trước ngực đoạn bungmạnh hai chưởng công kích hai yêu nữ nọ, lập tức chưởng phong ào ào bốc lên,chưởng thanh tựa sấm rền, nhanh như lốc cuốn công tới.


Lúc này chỉ nghe hai tiếng"soạt", "ầm" đồng thời vang lên. Đông Phương Thanh Vân thấyhổ khẩu tê dại, trường kiếm tựa hồ muốn rời khỏi tay, thân hình lảo đảo thốilui sáu bảy bước, mới ổn trọng bộ tấn. Chàng vội đưa mắt nhìn đi, đã thấy ThụThi Chiêu Hồn cùng Hoạt thi đều văng ra xa cách đó năm trượng, song đều nhất tềđứng dậy tựa hồ không hề thọ thương, tiếp tục động thủ. Đông Phương Thanh Vânchú mục nhìn, bất giác cả kinh thần sắc, nguyên Hoạt thi đã bị kiếm của chàngchém trúng tả thủ, song kiếm chém một đường dài hơn nửa thước, lại không thấymáu. Chàng lại nhìn về phía Tích Thư Nhân, chỉ thấy hai yêu nữ dùng thân phápkhinh linh né tránh luồn chưởng phong mãnh liệt của Tích Thư Nhân. Tích ThưNhân song mục lóe hàn quang, bỗng y quát lớn :


- Thụ Thi, chúng ta đổi chỗ...


Lời còn chưa dứt, đã thấy hai đạohắc quang mờ ảo lay động, mọi người còn chưa kịp thấy hai người chuyển bộ thếnào, đã thấy Thụ Thi Chiêu Hồn đã đối chỗ cho Tích Thư Nhân. Bỗng nhiên tiếngthan vãn, ai oán vang lên :


- Ò... ò... Đói bụng rồi...


Hai yêu nữ vừa nghe lập tức biếnsức, ngừng thổi tiêu, cùng lúc ấy song chưởng của Tích Thư Nhân và Hoạt thicùng chạm nhau. "Ầm", chưởng thanh tựa sấm nổ, cả hai nhất tề lảo đảothối lui bốn năm bước, ngã ngồi xuống đất, đồng thời cùng đứng bật lên.


Hoạt thi lắc người đến bên hai yêunữ.


Tích Thư Nhân cũng lao đến trước mặtĐông Phương Thanh Vân cất giọng sang sảng :


- Kính thỉnh Thiếu chủ, thối lui nămtrượng để chúng thuộc hạ ứng chiến...


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Hai vị tùy tòng cứ an tâm, bổnnhân tự có chủ ý, hơn nữa ngươi từng nói võ công của bổn nhân đã tịnh tiến rấtnhiều, nhưng kinh nghiệm ứng chiến còn thiếu, huống hồ chúng ta còn có Hoán Vịđại pháp. Vạn nhất bổn nhân không chi trì nổi, sẽ kêu các vị tiếp ứng đượckhông?


Tích Thư Nhân tuy gật đầu song sắcdiện vẫn lộ vẻ bất an.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Tiền đồ nguy cơ trùng trùng, bổnnhân nếu không rèn luyện há có thể chi trì đại cục, ngươi hãy thối lui để bổnnhân ứng phó với Hoạt thi.


Tích Thư Nhân đành nói :


- Tuân lệnh Thiếu chủ?


Nói rồi Tích Thư Nhân lùi lại vàibước. Lúc này hia tiểu yêu nữ đồng thanh nói :


- Lão quỷ, ngươi đói bụng thì canchi đến bổn cô nương, ngươi định giở trò gì đây?


Thụ Thi Chiêu Hồn lại than vãn :


- Đói... bụng... rồi...


Hai tiểu yêu nữ bỗng nhiên biến sắc,Hoạt thi thì nhảy vọt lên, thân hình như cuồn phong chợt lao tới công kích ThụThi Chiêu Hồn.


Đông Phương Thanh Vân gầm lên, huyđộng trường kiếm, toàn thân run bần bật, kiếm quang cũng theo đó luân chuyển.


Bỗng một đạo ngân quang bắn vọt lênkhông tựa phi long thăng thiên, đến lưng chừng trời thì nở bung ra thành vạnđạo bạch quang chụp xuống đầu Hoạt thi.


Hoạt thi cười hì hì vài tiếng lạnhlẽo, song thủ co rút liên tục, trong chớp mắt đã phong bế toàn bộ kiếm thế củaĐông Phương Thanh Vân. Đột nhiên một tiếng hú âm lãnh vang lên, đồng thời songchưởng của Hoạt thi kèm theo kình lực ngàn cân vỗ tới.


Đông Phương Thanh Vân sau thoángkinh hãi, chợt hú một tiếng dài. Tu la đệ tam thức Tuyệt mệnh tu la cùng lúcphát ra kiếm khí lạnh lẽo, ngân quang sáng lòe như điện chớp, gấp nghênh chiến.


Keng một tiếng, Đông Phương ThanhVân tuy thoát khỏi công thế của Hoạt thi, trường kiếm chém trúng bàn tay tả củaHoạt thi nhưng lại bị một luồng kình lực mãnh liệt phản chấn, khiến hổ khẩu tựahồ rách toạc, khí huyết trồi ngược lảo đảo thối lui hai bước.


Hoạt thi lại rống lên, cùng thối luihai bước, vừa ổn trọng cước bộ đã lắc mình quay lại bảo vệ hai tiểu yêu nữ.


Lúc này Thụ Thi Chiêu Hồn bỗng rítlên :


- Đói bụng rồi...


Cũng trong lúc đó, hai tiểu yêu nữcũng đưa tiêu lên thổi.


Hoạt thi không ngớt cười sằng sặctựa kẻ điên.


Bỗng "binh" một tiếng,Hoạt thi ngã vật ra đất, đúng lúc Đông Phương Thanh Vân vừa định xông tới, chợtmột thanh âm sang sảng vang lên :


- Ba tên tiểu tử không biết trời caođất dày kia, hãy mau đào tẩu, Hoạt thi Hoành Luân, Hoạt thi Hoành Luân, chậmtrễ sẽ táng mạng...


Tích Thư Nhân vội nói :


- Thụ Thi hãy ứng chiến, Thiếu chủ,chúng ta tạm lui vài bước.


Dứt lời, chẳng đợi Đông Phương ThanhVân đồng ý. Tích Thư Nhân đã ôm lấy chàng lùi xa năm trượng, khi cả hai vừa ôntrọng thân hình đưa mắt nhìn đi, bất giác đều biến sắc.


Thì ra, thân hình Hoạt thi nằm trênmặt đất bỗng từ từ bay lên cao hơn ba thước thì dừng lại, vẫn giữ nguyên thếnằm ngang, Hoạt thi thân hình từ từ xoay thành một vòng tròn.


Chu vi hơn một trượng, tâm vòng trònchính là huyệt Đan điền, thoạt đầu chậm, sau nhanh dần, cuối cùng biến thànhmột vòng tròn màu đen.


Thụ Thi Chiêu Hồn cũng thực kỳ quái.Chỉ thấy, thân hình y đang đứng bất động cũng từ từ bay lên, cách mặt đất chừngba thước thì dừng lại, song thủ bỗng giang ngang, thân người cùng xoay tít theotrục thẳng đứng. Hoạt thi lại hú lên một tiếng âm lãnh, tử thi bốc lên ngùnngụt. Thụ Thi Chiêu Hồn cùng rít lên the thé, hàn khí toát ra lạnh lẽo.


Đã thấy hai bóng hắc ảnh chợt nhậplại, phong thành tựa sấm nổ, tiếng hú và tiếng rú cùng hòa làm một, hai hắc ảnhcùng hòa vào nhau, thiên địa biến sắc, cuồng phong nổi lên, mây đen kéo đầytrời.


Đột nhiên "Ầm", trongtiếng nổ kinh thiên động điạ, mặt đất rung lên từng hồi, hai bóng hắc ảnh chợtrời nhau.


Thụ Thi Chiêu Hồn tựa diều đứt dâylao thẳng về phía Đông Phương Thanh Vân.


Tích Thư Nhân vội lắc người lao tớichộp lấy Thụ Thi Chiêu Hồn, rồi đặt xuống đất.


Thụ Thi Chiêu Hồn bèn lập tức vậncông, ngưng thần định ý, hiển nhiên công lực bản thân đã tiêu hao không ít.


Hoạt thi cũng văng xa gần mườitrượng, ngã vật ra đất, lập tức búng người đứng thẳng lên.


Lúc này tiếng tiêu của hai tiểu yêunữ càng thổi càng gấp gáp hơn, càng âm lạnh và rít lên hơn.


Tích Thư Nhân vội nói :


- Bẩm Thiếu chủ, chúng ta nên phânra ứng chiến, thuộc hạ sẽ nghênh chiến với Hoạt thi, Thiếu chủ hãy hộ vệ choThụ Thi.


Đông Phương Thanh Vân la lên :


- Hãy khoan, ngươi hãy để ta luyệnlại Thất bộ đạp vân bộ của Thạch Lan tiền bối.


Vừa nói, tả thủ vừa phát chưởng côngkích Hoạt thi.


Hoạt thi vừa bật dậy đã vội lao tớicùng động thủ với Đông Phương Thanh Vân.


Chàng biết nếu đối chưởng trực tiếpvới Hoạt thi, ắt sẽ tổn hao rất nhiều chân lực nên vừa giao thủ, chàng bàn lậptức thi triển Thất bộ đạp vân bộ mà Thạch Lan Dật Tiên đã truyền thụ, ung dungthoát khỏi công thế của Hoạt thi. Đông Phương Thanh Vân quả là có thiên tưtuyệt đỉnh. Chàng chỉ mới lần thứ hai đối mặt với cường địch, song ứng chiếnchẳng kém gì những cao thủ dạn dày kinh nghiệm, chỉ thấy chàng dùng đấu pháp duđẩu có nghĩa là dùng thân pháp khinh linh thoắt ẩn thoắt hiện né tránh chưởngphong của đối phưong, dụ dẫn đối phương rời xa khỏi chỗ Thụ Thi Chiêu Hồn đangngồi vận công điều tức.


Thời gian một tuần trà qua đi, ThụThi Chiêu Hồn đã đứng lên, lướt tới cạnh Tích Thư Nhân nói :


- Lão đại, mau thỉnh Thiếu chủ thốilui.


Tích Thư Nhân cất giọng sang sảng :


- Thiếu chủ, chúng ta tạm thời thoáibộ.


Tích Thư Nhân vừa lao tới, song thủđẩy ra hai chưởng, Đông Phương Thanh Vân thấy Tích Thư Nhân tham chiến, vộivung tả thủ vỗ ra một chưởng, hữu thủ huy động đường kiếm, phát ra vạn đạo hànquang lạnh lẽo, kim quang sáng chói mắt đâm tới song mục của Hoạt thi.


Hoạt thi bỗng nhiên ngã lăn ra đất.


Tích Thư Nhân thấy vậy vội nói :


- Thiếu chủ, chúng ta đã đâm trúngtử huyệt của Hoạt thi, đi?


Hai người song song tung mình rangoài ba trượng, tiến về phía Thụ Thi Chiêu Hồn.


Ba đạo hắc ảnh lao vút đi như tênbắn...


Buổi sớm đã gần chính ngọ, ba ngườiĐông Phương Thanh Vân bèn ghé vào một tửu điếm bên đường, lúc này tửu điếm chỉcó ba người họ. Ba người vừa ăn uống vừa nói chuyện, đã nghe Đông Phương ThanhVân nói :


- Hoạt thi quả là đáng sợ, không rõlần này sẽ có bao nhiêu Hoạt thi tới Thanh Chung?


Tích Thư Nhân gật đầu :


- Thực đáng sợ, chúng có nguồn cônglực vô hạn, mà xương cốt toàn thân tựa hồ đã luyện tới cảnh giới mình đồng dasắt, dao kiếm không xâm phạm được, lại không có máu, thực chẳng khác nào ngườisắt, chính như Thiếu chủ đã nói trừ phi chặt lìa hai tay chân Hoạt thi ra, cònlại cũng vô kế khả thi.


Đông Phương Thanh Vân liề? nói :


- Tuy vậy nhược điểm của Hoạt thicòn nằm ở song mục cùng tiếng tiêu.


Thụ Thi Chiêu Hồn gật đầu :


- Song mục chính là tử huyệt củaHoạt thi và cũng là tử huyệt của thường nhân? Nếu muốn cho mù mắt chúng, vẫn làmột sự vô cùng khó khăn, tiếng tiêu cũng thập phần lợi hại chỉ cần khống chếtđược tiêu âm thì cũng không khó.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Nhưng chúng cũng có nhược điểmlớn.


Tích Thư Nhân ngạc nhiên :


- Bẩm Thiếu chủ, nhược điểm nào?


- Dụng chưởng chặn kiếm, nếu ngươidùng kiếm chém xuống. Hoạt thi sẽ dùng tay thay kiếm mà chống đỡ, đây chẳngphải nhược điểm lớn?


- Điều này...


- Thì cứ cho rằng gân cốt của chúngtoàn được đúc từ sắt, song vẫn có vật chém được sắt thép, phải không?


- Ồ? Bảo kiếm.


- Đúng vậy, bảo kiếm, nếu chúng tacó bảo kiếm thì có sợ gì, không chặt được tay chân Hoạt thi? Song bảo kiếm thìhiếm có, làm sao đây?


Tích Thư Nhân trầm tư hồi lâu, chợtnói :


- Có rồi.


Đông Phương Thanh Vân vội hỏi :


- Ngay lúc này?


- Không, Võ Đang phái có Ngũ Vũ kiếmgọi là Bích Ngọc, Thanh Sương, Mặc Thiết, Phi Hồng, Đoan Ngọ, Hãy phái Thụ ThiChiêu Hồn đi, có lẽ sáng mai thì có thể đuổi kịp Võ Đang chưởng môn nhân, saukhi bẩm báo tường tận, ắt Võ Đang chưởng môn nhân sẽ đáp ứng.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Thụ Thi, ngươi có thể đi được chứ?


Thụ Thi Chiêu Hồn vội đứng lên :


- Tuân lệnh Thiếu chủ...


Dứt lời thân hình lao ra khỏi điếm,đuổi theo Chưởng môn nhân của bảy phái.


Đông Phương Thanh Vân mỉm cười nói :


- Hồi đêm hợp lực ba người bọn tathì có thể chế phục được hai tiểu yêu nữ cùng Hoạt thi phải không?


Tích Thư Nhân đáp :


- Thuộc hạ cũng nghĩ vậy.


- Nhưng vì sao chúng ta phải đàotẩu?


- Vì đã thử xong võ công của Hoạtthi, hơn nữa chưa tới sinh tử đại quyết chiến thì đừng nên phí lực, việc tớiThanh Chung còn khẩn yếu hơn.


- Ngươi nói đúng, song chưa đủ.


- Vì sao?


- Vì điều tối khẩn yếu là trưóc khixảy ra sinh tử ác đấu, đừng nên để đối phương biết rõ thực lực của ta.


- Phải, Thiếu chủ nói rất có đạo lý.


- Nếu để chúng biết thực lực của ta,chúng lại phái thêm vài Hoạt thi nữa tới thì chúng ta khó bề ứng phó.


- Hiện tại còn một vấn đề khác làyêu nữ.


- Yêu nữ sẽ xuất hiện sao?


- Chưa thể tiên liệu, có thể yêu nữsẽ xuất hiện, thử nghĩ với Huyền Mê ma kinh, chúng bằng mọi giá phải đoạt được,mà chúng ta biết ta cũng tận lực ngăn trở, đương nhiên chúng dốc hết toàn bộthực lực, do vậy có thể yêu nữ sẽ hiện thân.


- Vậy phải làm sao?


- Điều này...


Đúng lúc ấy một thanh âm trầm hùngvang lên :


- Điều này khó khăn gấp mười lân đốiphó với Hoạt thi.


Đông Phương Thanh Vân và Tích ThưNhân giật mình đưa mắt nhìn thì thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ, tướng mạothanh toát tiến vào. Lão nhân đến trước bàn của Đông Phương Thanh Vân, cũngchẳng đợi chàng nói, tự chọn một cái ghế rồi ngồi xuống cười ha hả, nói :


- Hài tử, ngươi quả là có hùng tâmtráng khí.


Đông Phương Thanh Vân thấy rõ lãonhân này chính là Quỷ Cốc tiên sinh lập tức đứng lên cung tay thi lễ :


- Xin hỏi tiền bối nói vậy là có ýgì?


Quỷ Cốc tiên sinh cười :


- Đừng khách khí, tuy ngươi có tríhơn người, muốn tìm ra cách phá Hoạt thi, nhưng lần này Ma cung và Quỷ lâm pháicả thảy bao nhiêu Hoạt thi và yêu nữ tới Thanh Cung ngươi có biết không?


- Thỉnh tiền bối chỉ giáo?


- Mười hai Hoạt thi, bốn yêu nữ. Hàitử, trừ ba người các ngươi ra, sẽ không kiếm được một ai khác để ứng phó vớichúng, ngươi nói chỉ cần thêm vài hoạt hi nữa các ngươi đã không thể ứng phó,còn nói gì tới cao thủ khác? Người tính không bằng trời tính, hãy mau thối lui.


Đông Phương Thanh Vân chỉ trầm mặckhông nói. Quỷ Cốc tiên sinh lại cất giọng trầm :


- Lão phu hoàn toàn không có ý làmgiảm uy phong của mình song sự thực vẫn là sự thực, thiên hạ Ngũ kiếm là Thầnbinh lợi khí song cũng vô dụng, nếu có thể chém đứt một cánh tay của Hoạt thithì phải chém mười lần, thử nghĩ mười lần có thể chém cùng một vị trí không?


- Điều này làm sao tiền bối biết?


- Lão phu biết rất rõ, nếu muốn chémđược Hoạt thi phải có Âm Dương kiếm, song Âm Dương kiếm lại nằm trong tay Quỷlâm chủ nhân, vậy ngươi hãy nghĩ cần phải làm sao?


- Vậy thì cứ mặc cho chúng lấy điHuyền Mê ma kinh ư?


- Đương nhiên không thể, nhưng ai cóthể chặn chúng được trừ phi Nhất Hiền xuất thế.


- Nhất Hiền là ai?


- Võ lâm chí tôn Hiền Trung Hiền TôTuấn Minh.


- Vị đó là Võ lâm chí tôn sao?


- Đúng vậy, song không thể hiện thânvì ý trời đã định, Ma cung và Quỷ lâm đoạt được Huyền Mê ma kinh đã là điềuhiển nhiên rồi.


Dứt lời Quỷ Cốc tiên sinh luôn miệngthở dài, Đông Phương Thanh Vân cất giọng oán hận :


- Đã như vậy, vì sao Nhất Hiền khônghiện thân chủ trì võ lâm chánh nghĩa trừ hại an dân?


Quỷ Cốc tiên sinh lắc đầu :


- Hài tử, ngươi chỉ biết một màkhông biết hai, nói cho ngươi hay chẳng những Nhất Hiền hiện thân mà ngay cảSong Nhẫn, Tam Bí trong mấy ngày vừa rồi cũng đã hiện thân.


- Tam Bí đã xuất hiện, vì sao tiềnbối biết?


- Tam Bí ư? Ngươi là hậu duệ của TamBí, chính là thay mặt cho Tam Bí rồi. Còn Nhất Hiền, Song Nhẫn thì vừa qua đãhiện thân, nhưng vô dụng.


- Song Nhẫn là có những ai?


- Song Nhẫn tức là: Khắc Khổ ĐạiBình Nhẫn Nại Nhân, Thiên Nghĩa Sĩ Nhẫn Khô Nhân, hai người Nhẫn Khô Nhân, NhẫnNại Nhân này hợp xưng là Song Nhẫn.


- Đã xuất hiện rồi vì sao lại vôdụng?


- Nếu hữu dụng thì vài mươi nămtrước đã chẳng dung Quỷ lâm, Ma cung bá chiếm võ lâm rồi.


Đông Phương Thanh Vân buồn rầu :


- Chẳng lẽ đành phải thối lui sao?


- Phải, dừng lại. Nhất Hiền đã bỏ đivì chẳng còn cách nào khác. Nhẫn Nại Nhân và Nhẫn Khô Nhân đã theo sát ngươimấy ngày nay mà cũng không thể giúp gì ngươi, mau dừng lại thôi.


- Còn lão phu thì sao?


- Hành tung vô định, chẳng phải lãophu sợ chết, nhưng chỉ e lấy trứng chọi đá mà thôi, các ngươi hà tất tự đemmình dâng trước miệng cọp...


Đông Phương Thanh Vân bỗng ngắt lời:


- Tại hạ sẽ chiến đấu tới cùng, dùthịt nát xương tan cũng không ân hận.


- Đó chỉ là cái dũng của kẻ thấtphu.


- Vì sao?


Quỷ Cốc tiên sinh trầm giọng :


- Hiện tại võ lâm không nên hao tổntâm lực vì Ma cung, Quỷ lâm đặc biệt là các ngươi. Nếu đi tiếp, hài nhi, chínhlà chưa san bằng Ma cung và Quỷ lâm thì các ngươi đã bỏ mạng rồi, vậy đại cụcvõ lâm mai sau ai sẽ là người chủ trì đây?


- Tại hạ đã suy nghĩ kỹ rồi mới dámquyết định.


- Hài nhi, lão phu cũng nói chongươi hay, hành tung của ngươi, kể từ sáng sớm hôm nay đã bị Ma cung và Quỷ lâmgiám sát, từ nay trở đi nguy cơ trùng trùng, hiểm nạn giăng khắp chốn, hãy thậntrọng lão phu phải cáo từ rồi.


Hai người cùng rời khỏi tửu điếm,sau khi chia tay với Quỷ Cốc tiên sinh, Đông Phương Thanh Vân và Tích Thư Nhânlại tiếp tục tiến về phía Thanh Chung.




Một ngày... Mười ngày... Nửa thángqua đi...


Khoảng cách với Phụng Hoàng sơn đượcrút ngắn. Khoảng cách càng rút ngắn bao nhiêu tâm tình của Đông Phương ThanhVân càng trầm trọng bấy nhiêu, chàng biết đây là một hành động mạo hiểm, songvì chính nghĩa, chàng không thể lùi bước, hoàn toàn không thể?


Nếu Ma cung và Quỷ lâm thực sẽ đoạtđược Huyền Mê ma kinh thì cho dù có lùi bước, quay về luyện thêm võ công vàinăm nữa thì trong mấy năm đó Ma cung và Quỷ lâm cũng đã có được Huyền Mê makinh, kết quả vẫn chẳng khác gì hơn hiện tại.


Một ngày nọ, cả hai đã tới trấnKhuyên Tư tại Hồ Bắc cách Phụng Hoàng sơn chỉ còn ba bốn ngày đường mà thôi.


Đông Phương Thanh Vân và Tích ThưNhân lập tức bước vào một tửu điểm, vội vã ăn uống, mua một ít lương khô, đúnglúc cả hai định rời khỏi tửu điếm thì Thụ Thi Chiêu Hồn bước vào.


Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói :


- Đã được sự chấp thuận của Võ Đangchưởng môn nhân cho mượn Thiên hạ ngũ kiếm.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Chưởng môn bảy phái hiện đang ởđâu rồi?


Thụ Thi Chiêu Hồn đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, hiện đã sắp tớiPhụng Hoàng sơn rồi.


Sau đó cả ba cùng rời tửu điếm, lậptức thi triển khinh công mà đi, đến đầu canh một thì tiến vào một cánh rừng.


Chợt đâu, lời ca tiếng hát vang lên.


Giọng ca của nữ nhân tưa như oanhvàng, thỏ thẻ lại tựa tiếng vàng sắt chạm nhau, phảng phất kình lực hùng hậu.Thụ Thi Chiêu Hồn bỗng phi thân lao tới, vừa cất cao giọng nói :


- Bẩm Thiếu chủ, đệ tam Bí xuấthiện.


Đông Phương Thanh Vân vội hỏi :


- Có phải là Tọa Long Sinh ThượngQuan Thần không?


Lúc này giọng ca đã lắng xuống,tiếng chuông tiếng khánh lại vang lên keng keng vọng tới, mỗi lúc một gần, đãthấy một hàng bạch y thiếu nữ phi thân lướt tới, đi đầu là bốn mỹ nữ tay cầmchuông nhỏ, tám người đi sau cùng khiêng một cái kiệu, có một thiếu nữ đang nằmtrên.


Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồnđều đứng sững người nhìn, Đông Phương Thanh Vân thì ngạc nhiên không hiểu, lẽnào Tọa Long Sinh lại là nữ nhân, chàng đưa mắt trông đi, thiếu nữ này đẹp tựathiên tiên, mái tóc buông xõa, trên thân người thon thả yểu điệu.


Tích Thư Nhân bỗng cung tay nói :


- Dám hỏi cô nương, sư thúc hiện ởđâu?


Thiếu nữ trên kiệu cất giọng dịudàng :


- Phải chăng huynh đài chính là TíchThư Nhân, đại đệ tử của sư bá?


Tích Thư Nhân gật đầu :


- Đúng vậy.


Thiếu nữ xinh đẹp lại nói :


- Gia sư qui ẩn đã nhiều năm khôngrõ tông tích, tiểu nữ là một trong sáu tì nữ của gia sư.


Nàng lại đưa mắt nhìn Đông PhươngThanh Vân hỏi :


- Vị... Vị công tử này là ai?


Tích Thư Nhân vội đáp :


- Vị này chính là Thiếu chủ nhân củatại hạ, hậu duệ của sư tôn.


Thiếu nữ nghe vậy bèn vội xuốngkiệu, bước tới quì xuống trước mặt Đông Phương Thanh Vân nói :


- Tiểu nữ Tiêu Phụng Hoàng, xin thamkiến Thiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân ngẩn người hồilâu mới vội nói :


- Cô nương, xin hãy đứng lên?


Tiêu Phụng Hoàng khẽ nói :


- Đa tạ Thiếu chủ?


Sau khi đứng lên nàng tiếp :


- Bẩm cáo Thiếu chủ, gia sư trướckhi quy ẩn có dặn dò rằng nếu Thiếu chủ xuất hiện trong võ lâm thì sáu tì nữphải theo hầu Thiếu chủ, nay tiểu nữ đã tìm ra Thiếu chủ, từ nay về sau đươngnhiên phải theo hầu Thiếu chủ...


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Không dám, không dám, tại hạ bấttài thiếu đức, không...


Tiêu Phụng Hoàng lại quì xuống :


- Thiếu chủ cao sang, lẽ nào lạikhinh thị chúng tì nữ sao?


Tích Thư Nhân dùng truyền âm nhậpmật nói với Đông Phương Thanh Vân :


- Thiếu chủ, thuộc hạ từng bẩm cáovới Thiếu chủ rằng, Thiếu chủ là hậu nhân duy nhất của Tam Bí, cho nên tất cảmọi đệ tử cùng người của Tam Bí đều phải phục tùng Thiếu chủ, hãy đỡ nàng lên,nói rằng cho phép nàng bình thân.


Đông Phương Thanh Vân vội đỡ TiêuPhụng Hoàng lên nói :


- Cô nương bình thân?


Tiêu Phụng Hoàng đáp :


- Đa tạ Thiếu chủ? Hiện tại tì nữ sẽđi tìm năm người còn lại về đây phục thị Thiếu chủ.


- Được, đi đi?


- Khi nào và ở đâu, chúng tì nữ cóthể tái kiến Thiếu chủ?


Đông Phương Thanh Vân bất giác lẩmbẩm :


- Đến kiếp sau gặp lại?


Tiêu Phụng Hoàng biến sắc :


- Vì sao Thiếu chủ nói vậy?


Đông Phương Thanh Vân biết mình lỡlời, vội mỉm cười :


- Không có gì, hãy đi đi?


Tiêu Phụng Hoàng bỗng hạ giọng :


- Bẩm Thiếu chủ, hiện có khoảng mườingười đang theo dõi chúng ta. Phải chăng Thiếu chủ muốn hạ lệnh?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Không, hãy đi đi.


Tiêu Phụng Hoàng lại quì xuống :


- Thiếu chủ sắc diện dị thường, tìnữ tuy bất tài nhưng xin người cũng không nên khinh thị.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên lắcđầu :


- Hãy mau đứng lên, tại hạ...


Tích Thư Nhân bỗng xen vào :


- Tiểu cô nương, Thiếu chủ đã chophép cô nương đứng lên, chúng ta phải gấp lên đường rồi.


Đông Phương Thanh Vân hiểu ý, lại đỡTiêu Phụng Hoàng dậy :


- Cho phép cô nương bình thân, bổnThiếu chủ phải đi rồi.


Tiêu Phụng Hoàng lắc đầu :


- Thỉnh Thiếu chủ lên kiệu, bẩmThiếu chủ lại có thêm hai người nữa tới theo dõi chúng ta, hai người này có thểlà nữ nhân, họ có khinh công cực cao, ồ, lại có hai vị nữa tới, cũng là nữnhân, phải rồi, bẩm Thiếu chủ, Phong Lưu Ngân Hồ đã xuất hiện.


Đông Phương Thanh Vân sững người,vội cất giọng sang sảng :


- Ngọc Dinh, muội hãy hiện thân?


Lời vừa dứt, một bóng tử y đã tớisát bên Đông Phương Thanh Vân, quì xuống cất giọng dịu dàng :


- Tướng công, hãy nghe lời tiệnthiếp nói đừng tới Thanh Chung, cho tới hiện tại Ma cung và Quỷ lâm đã pháithêm mười hai Hoạt thi cùng bốn yêu nữ nữa tới, lực lượng quá ư chênh lệch, khóbề ứng phó, tướng công...


Đông Phương Thanh Vân cười thầm :


- Thực không ngờ ta lại có một thênhi như vậy.


Trần Ngọc Dinh sững người hỏi :


- Tướng công đã quyết ý rồi sao?


- Đúng vậy?


- Tiện thiếp kính phục tướng công,song không vì thế mà không lo lắng.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Được rồi, Tiêu Phụng Hoàng cônương hãy lên kiệu, chúng ta đi thôi.


Tiêu Phụng Hoàng bước đến trước mặtTrần Ngọc Dinh quì xuống :


- Tì nữ tham kiến Thiếu chủ mẫu,thỉnh Thiếu chủ mẫu lên kiệu.


Trần Ngọc Dinh ngạc nhiên, vội đỡTiêu Phụng Hoàng lên :


- Tiểu cô nương hãy bình thân, tacòn nhiều việc cần làm nên đi trước. Đường đi tới còn lắm gian nan, thỉnh cônương quan tâm tướng công.


Nói đoạn, nàng quay lại nói với ĐôngPhương Thanh Vân :


- Tướng công, tiện thiếp đi đây, hẹntái ngộ tại Thanh Chung, đây là cơ hội cuối cùng, những mong lần này thiếpkhông uổng phí công sức, xin tướng công bảo trọng?


Dứt lời nàng thi triển khinh công màđi.


Tích Thư Nhân nói :


- Kính thỉnh Thiếu chủ lên kiệu?Tiểu cô nương cũng thỉnh cô nương lên kiệu phục thị Thiếu chủ.


Đúng lúc ấy một bóng trắng toát vớithân pháp khinh công vô cùng kỳ ảo xuất hiện, người này bỗng quì xuống hô lớn :


- Tham kiến Thiếu chủ.


Thụ Thi Chiêu Hồn và Tích Thư Nhâncùng kêu lên :


- Ồ? Quỷ Tinh Linh?


Đông Phương Thanh Vân còn chưa biếtngười này thế nào, đã nghe Tích Thư Nhân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, đây chính là QuỷTinh Linh một trong hai mươi bốn đệ tử của sư tôn.


Đông Phương Thanh Vân nghe thế bènnói với Quỷ Tinh Linh :


- Ngươi hãy bình thân, hiện tạichúng ta phải gấp tiến về Phụng Hoàng sơn, những chuyện khác để sau hãy nói.


Quỷ Tinh Linh vội đáp :


- Đa tạ Thiếu chủ.


Thế rồi cả bọn cùng kéo nhau đi.Đông Phương Thanh Vân lên kiệu có Tiêu Phụng Hoàng ngồi bên phục thị. Vì quánhiều ngày trèo non lội suối, trong người đã có phần mệt mỏi, nên chỉ mộtthoáng sau chàng đã ngủ thiếp đi.


Khi Đông Phương Thanh Vân tỉnh lạithì trời đã là buổi bình minh, ánh dương quang chiếu rọi khắp nơi, chàng thấymình đang nằm, bèn vội ngồi lên, bỗng có một bàn tay mát lạnh dịu mềm đặt lêntrán chàng, một giọng nói ngọt ngào vang bên tai :


- Bẩm Thiếu chủ, chúng ta đã tớiThanh Chung.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Ta đã ngủ bao lâu rồi?


- Bẩm Thiếu chủ hai ngày đêm, hiệnta đã lên Phụng Hoàng sơn và đang tiến về Thanh Chung.


Đông Phương Thanh Vân quay đầu vềphía sau, bảy vị Chưởng môn cũng đã tề tựu đông đủ, ngoài ra còn có thêm haimươi cao thủ nữa, lập tức chàng thấy vô cùng phấn chấn. Thiếu Lâm chưởng môn đãbước tới :


- Thí chủ, Tích Thư thí chủ đã nóira mọi kế hoạch, thí chủ vì võ lâm chánh nghĩa, lao khổ quá nhiều, có nghỉ ngơimột chút cũng là thường tình.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Đa tạ đại sư chiếu cố.


Dứt lời, chàng quay lại nói với TiêuPhụng Hoàng :


- Tiêu cô nương, từ đây tới ThanhChung không quá một trăm trượng, hãy ở lại đây chờ lệnh. Nếu có sự cố hãy trởvề nguyên vị đợi ta.


Tiêu Phụng Hoàng muốn nói điều gìsong lại thôi, cất giọng thảm não :


- Tuân mệnh Thiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân lại quay quaThiếu Lâm chưởng môn :


- Tại hạ sẽ lên tới Thanh Chungtrước, nếu tại hạ chưa lên tiếng, xin mọi người đừng lên vội.