Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thoa Xù

Nhân viên cảnh sát đã dẫn bác sĩ xông đến, tôi được đưa lên băng ca.

Tạ Vũ Nam hôn đứa bé dỗ dành mấy câu, đặt đứa bé vào tay Nhạc Xuyên, lảo đảo đi tới bên cạnh tôi.

Lúc đến gần, bước chân của cô ấy hơi e dè theo bản năng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng đã nhô lên rõ ràng của tôi, sợ hãi bắt lấy tay tôi.

"Cậu có ổn không?"

Tôi có hết sức nhếch khóe môi.

Đôi mắt cô ấy đột nhiên đỏ lên, nắm chặt tay tôi, gọi biệt danh khi còn học đại học của tôi: "Đồ nhỏ nhen, mình đã sinh con trai rồi, cậu sinh con gái đi."

Dường như bỗng nhiên lại trở lại thời gian đơn thuần thanh khiết đẹp đẽ, cây du già trước cửa sổ ký túc xá reo lên tiếng xào xạc không theo giai điệu, sông nước rì rào tỏa ra bọt khí nóng hổi, mùi hoành thánh thơm lừng, hòa vào hơi nóng của khí trời, khuôn mặt của chúng tôi đều mơ hồ vô tư mà vui vẻ.

"Mình cũng muốn như vậy." Tôi chân thành nói.

Cô ấy chần chờ một chút, lòng bàn tay hơi run rẩy: "Úc An Thừa...... Cậu thật sự yêu anh ta sao?"

Có lẽ cô ấy không biết vừa rồi tôi đã nghe được lời của Nhạc Xuyên, và cũng không chắc tôi có muốn nói thật không, ánh mắt cô ấy trở nên do dự và mờ mịt.

Trong lòng tôi giống như đột nhiên bị siết chặt, máu huyết như bị tắc nghẽn lại, tay chân đều rét run cứng ngắc.

Chỉ có phần bụng, một khối nho nhỏ không thể nào tách rời, dán thật chặt vào máu thịt của tôi.

Tôi đưa tay ôm lấy bụng, giống như muốn dùng tất cả mọi thứ để bảo vệ sự ấm áp đó.

Đó là tất cả từng ly từng tý của Úc An Thừa, từ từ kết tụ thành, tôi muốn bảo vệ sinh mạng ấm áp đó.

Tôi cũng không ngờ giọng nói của mình còn có thể rõ ràng bình tĩnh đến như vậy: "Vũ Nam, mình nghĩ thế này, một khi đã yêu một người, thì sẽ không hối hận."

Đứa bé nôn nóng muốn Tạ Vũ Nam cho bú, mẹ của cô ấy vội vã dẫn cô ấy đi, bác sĩ làm vài kiểm tra nhanh chóng cho tôi, hơn nữa đề nghị đưa đến bệnh viện tiến hành kiểm tra thêm.

Nhưng mà tôi không có sức, mệt mỏi giống như bị đất đá sụp đổ chôn đến ngực, nhưng mà cũng không quá khó chịu.

Đứa bé trong bụng bỗng nhúc nhích, không biết là chân nhỏ hay là quả đấm nhỏ, hơi sức lớn hơn trước rất nhiều.

Mượn chút hơi sức của đứa bé tôi đứng lên khỏi băng ca: "Tôi không sao, đưa tôi về nhà là được rồi."

Tôi ra ngoài lâu rồi, cũng không muốn để cho nhà họ Úc biết chuyện hôm nay.

Hình như bác sĩ còn đề nghị gì đó với tôi, có lẽ nhân viên cảnh sát đã sắp xếp xe cho tôi rồi, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng rè rè của bộ đàm, những tiếng vang khác, dường như đều bị buộc vào trong mớ hỗn độn.

Tôi được một nữ cảnh sát đỡ xuống dưới lầu, có một chiếc xe đã mở cửa chờ sẵn, Nhạc Xuyên đứng bên cạnh xe với vẻ mặt tiều tụy khó che giấu.

Cuối cùng tâm trạng đã có chút dao động: "?"

Nhạc Xuyên tiến lên đón: "Vũ Nam nói, nhất định phải hộ tống em về đến nhà an toàn."

Trên đường đi anh ta cũng không nói gì, dường như lái xe hết sức chăm chú.

Xe chạy vào con đường mòn dẫn đến biệt thự nhà họ Úc, cây xanh hai đường cao vút, tán cây to lớn giao nhau trên không trung, bóng cây lay động che khuất ánh mặt trời, trông giống như một cái lưới dày đặc khổng lồ.

Mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên một cái tên trên điện thoại di động: "An Thừa."

Ngón tay tôi vuốt ve cái tên đó hết lần này đến lần khác, mỗi lần tôi vuốt ve cái tên đó thì cái lưới kia giống như lại thắt chặt thêm một chút.

Tôi sắp thở không nổi, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mở tin nhắn ra lại không biết nói gì.

Đôi câu vài lời, hiện tại tôi hoàn toàn không thể phân rõ những vướng mắc phức tạp trong tâm trí mình.

Tay tôi nặng nề nhấn một cái, lần đầu tiên tôi trực tiếp gọi điện thoại cho anh.

Tiếng “tu tu” khô khan vang