Chương 66: Sếp tâm cơ

“À, trong vòng hai năm Thành Dao không định yêu đương kết hôn, cô ấy muốn

chuyên tâm vào sự nghiệp.” Tiền Hằng ném một con tôm tít, thờ ơ cười một tiếng,

“Đặc biệt là bình thường người tham chiếu bên cạnh của cô ấy quá xuất sắc, nên bây

giờ ánh mắt của cô ấy rất cao.”

“…”

Gần như là sáng sớm hôm sau, Thành Dao liền dẫn Lý Mộng Đình, đi đến cục

dân chính, tra tình trạng đăng ký hôn nhân của cô ấy.

Đúng như dự đoán, cô ấy vẫn là “chưa lập gia đình”.

Trương Hạo thật sự làm giả giấy chứng nhận.

Tất cả công việc trước đó đều biến thành công cốc, công chứng điện thoại

cũng không còn có ích gì nữa, tất cả đều phải lật ngược lại mà làm.

Phương án phân chia tài sản lúc ly hôn được lập trong thỏa thuận chung

thủy hôn nhân, đương nhiên không được tính, “căn nhà cưới” cùng mua

này, muốn Trương Hạo không lấy được phần nào trực tiếp bị loại, là không

thể nào. Vì vậy cũng chỉ có thể chấp nhận thực tế, trong lúc tiến hành phân

chia tài sản còn lại trong thời gian sống thử, vì cô ấy mà tranh thủ lợi ích tốt

nhất.

Mặc dù sắc mặt Lý Mộng Đình ảm đạm, nhưng cũng phải chấp nhận thực tế,

ngoài tức giận và kinh ngạc, cô ấy cũng bắt đầu nghĩ đối sách: “Dao Dao,

Trương Hạo như vậy, có tính là tội ngụy tạo giấy tờ chứng nhận của nhà

nước không? Hơn nữa anh ta vừa dùng giấy hôn thú giả sống chung với tớ,

lại vừa nhận giấy hôn thú thật với Lương Quỳnh Quỳnh, đây phải là tội trùng

hôn chứ? Xem như là phạm tội hình sự, có thể làm cho anh ta ngồi tù

không?”

Mặc dù từ điều khoản pháp luật mà nói, thì loại hành động này của Trương

Hạo chính là phạm luật, chỉ là nếu muốn chứng minh hành vi của anh ta, thì

phải cần chứng cớ.

“Cậu bây giờ chỉ có giấy hôn thú giả của chính cậu, hơn nữa cậu và tớ cũng

đã nói, hồi đó chuyện “lĩnh chứng”, các cậu cũng là liên hệ bằng điện thoại

hoặc nói ngoài miệng, cậu cũng không thu âm, căn bản không để lại bằng

chứng, cho dù cậu cầm tờ giấy hôn thú giả này ra, thì Trương Hạo cũng có

thể nói, chứng minh rằng không phải anh ta làm không phải anh ta cho cậu.”

Thành Dao rất bình tĩnh: “Anh ta hoàn toàn có thể nói, mặc dù anh ta sống

chung với cậu, nhưng cho tới nay chỉ là bạn bè trai gái, sau khi nói chia tay

với cậu, mới kết hôn với Lương Quỳnh Quỳnh. Tờ giấy hôn thú giả này, là cậu

bởi vì chia tay bởi vì yêu sinh hận, nên cố tình làm để vu oan anh ta.”

Lý Mộng Đình vô thức phản bác: “Không, tại sao lại là tớ chứ?”

“Tớ biết không phải là cậu, thẩm phán xét xử thậm chí có thể cũng nghĩ

trong lòng giống như tớ, nhưng luật pháp là luật pháp, không có bằng

chứng, thì không thể tùy tiện định tội Trương Hạo.”

“Dao Dao, mặc dù không có chứng cứ Trương Hạo làm giấy hôn thú giả,

nhưng tớ nghĩ tớ có thể tìm được chứng cứ chứng minh anh ta vừa sống

chung với tớ làm tớ mang thai, vừa làm cho Lương Quỳnh Quỳnh cũng mang

thai, có phải nếu tìm được những chi tiết này, thì có thể làm chứng cứ,

chứng minh anh ta trùng hôn không?”

“Trùng hôn trên thực tế rất khó để chứng minh, hơn nữa nhất định phải là

người đã có phối ngẫu lại cùng người khác kết hôn hoặc là sinh hoạt như

một cặp vợ chồng trên danh nghĩa. Nhưng bây giờ Trương Hạo hoàn toàn có

thể nói, với cậu chỉ là quan hệ ở chung thôi, từ đầu đến cuối không từng nói

kết hôn, cậu không có công việc, đương nhiên không có đồng nghiệp nào

chứng minh cậu và Trương Hạo từng lấy danh nghĩa vợ chồng thể hiện ra

bên ngoài, còn tớ với tư cách là luật sư và bạn của cậu, thì hiệu lực lời khai

của tớ có thể tưởng tượng được.”

Thành Dao nhìn Lý Mộng Đình: “Trương Hạo vẫn luôn trì hoãn không chịu

làm tiệc rượu mời đồng nghiệp bạn bè thành phố A đến tham gia “tiệc cưới”,

chính là vì đề phòng xuất hiện loại chuyện này. Về phần công chứng điện

thoại cũng không thuận lợi, thì bởi vì Trương Hạo đã kết hôn với Lương

Quỳnh Quỳnh rồi, tớ có giả bộ bất kỳ ai gọi điện cho anh ta, thì anh ta cũng sẽ

không thừa nhận mối quan hệ với cậu, mà khẳng định đó là ‘bạn gái cũ đã

chia tay’.”

Lý Mộng Đình cắn chặt môi.

“Hơn nữa Tòa án tối cao đã ban hành Trả lời câu hỏi về nhận định hành

động trùng hôn như thế nào, còn quy định, ‘Trùng hôn, nếu như tình tiết

gây tổn hại không lớn, thì không tính là phạm tội’. Trong thực tiễn tư pháp

còn có rất nhiều tranh cãi trong việc quyết định tội trùng hôn.”

Hai con đường tội trùng hôn và tội ngụy tạo giấy chứng nhận của nhà nước,

hiển nhiên đều không thành công.

Vì thế, Thành Dao cần phải trao đổi lại với Lý Mộng Đình thật lâu, bất tri bất

giác, cô cứ như vậy mà tốn cả ngày để chỉnh lý lại vụ kiện và tình hình tài

sản chung của Lý Mộng Đình và Trương Hạo.

Đợi đến khi cô nhận ra, thì đã sắp tan làm.

Thành Dao nhìn điện thoại, lúc này mới nhớ tới hôm nay còn hẹn con trai

của bạn thân mẹ mình đến nhà ăn cơm. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị

đi về nhà.

Lúc đi, Thành Dao đi ngang qua văn phòng của Tiền Hằng, theo bản năng

nhìn về phía cửa, Tiền Hằng không có ở đây.

Thật ra thì Thành Dao định tìm Tiền Hằng thảo luận tình hình vụ kiện của

Lý Mộng Đình một chút, chỉ là khi cô gõ cửa, thì mới phát hiện Tiền Hằng

không có ở đây.

Thành Dao thật tò mò, lẽ ra không có chương trình sắp xếp vào buổi chiều,

thì Tiền Hằng sẽ không rời khỏi văn phòng, cô tò mò hỏi Bao Duệ: “Tiền par

đi lúc nào vậy? Có chuyện gì sao?”

“Cũng không bao lâu. Hình như là có ai đó hẹn đi, trước khi đi thì tôi nghe

tiếng chuông điện thoại từ trong văn phòng của anh ấy vang lên.”

Không biết tại sao, trong lòng Thành Dao lộp bộp mấy tiếng: “Chẳng lẽ lại là

xem mắt?”

“Không giống, tôi thấy bản mặt lạnh của anh ấy, không mấy vui vẻ.”

À… Cũng không biết tại sao, khi nghe Tiền Hằng không vui, thì Thành Dao

lại an tâm…

Trên đường về nhà, thật ra thì Thành Dao còn đang suy nghĩ điểm đột phá

của vụ kiện Lý Mộng Đình. Như một thủ tục thông thường, bởi vì xảy ra

những thay đổi lớn trong vụ kiện, Thành Dao đã báo cáo ngắn gọn tình hình

với Tiền Hằng trong mail. Nhưng mà đến bây giờ, cũng không nhận được hồi

âm của Tiền Hằng.

*****

Bởi vì buổi gặp mặt tối nay, nên Thành Dao không nghĩ nhiều nữa, cô gần

như là vừa về tới nhà, đã bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối, đợi đến lúc xử lý xong

một bàn thức ăn, thì chuông cửa cũng đúng lúc vang lên.

Cậu con trai của bạn thân mẹ cô tên là Tiết Minh, tuy nói từng là bạn cùng

chơi khi còn nhỏ, cũng có liên lạc mấy năm này, nhưng cũng đã rất lâu không

gặp, đối mặt với người con trai ngoài cửa, trong lúc nhất thời Thành Dao

cũng có chút xấu hổ.

Tiết Minh thì rất hào phóng, anh ta giơ giơ túi đồ trong tay: “Đúng lúc mẹ

cậu bảo tôi mang chút quần áo dày cho cậu.”

Thành Dao nói cám ơn, rồi dẫn anh ta đi vào.

Hai người trò chuyện mấy câu, nói đến những chuyện lý thú xấu hổ trước

kia, trong lúc nhất thời bầu không khí liền kéo gần không ít.

Tiết Minh nhìn một bàn thức ăn phong phú, cũng nói ra lời khen ngợi từ

trong thâm tâm: “Tay nghề của cậu cũng quá tốt rồi, sau này ai cưới cậu cũng

là có phúc.” Anh ta liếc nhìn Thành Dao, sau đó rủ mắt, “Nhưng mà nghe ba

mẹ cậu nói trước đây cậu gặp phải một tên cặn bã, bây giờ mới trở lại độc

thân?”

“À…” Thành Dao cười khan hai tiếng, “Xem là vậy đi.”

“Đó là ánh mắt của đối phương không tốt.” Tiết Minh nhìn về phía Thành

Dao, cười một tiếng, “Tay cầm trân bảo cũng không biết quý trọng.”

Chuyện…chuyện này sao có hơi lúng túng vậy…

Thành Dao đắn đo một lát, mới nói: “Tôi biết mẹ của tôi đã khóc lóc kể lể với

mẹ cậu rồi, nói tôi thất tình rất thảm, sợ tôi không ai thèm lấy gì đó, cậu cũng

đừng xem là thật, đừng vì an ủi mà tâng bốc tôi như vậy. Tôi thật sự không

có sao, cậu xem, tâm trạng của tôi vẫn rất tốt. Cậu ngàn vạn lần đừng cảm

thấy mẹ cậu gây áp lực cho cậu bảo cậu an ủi tôi nói yêu đương với tôi, như

vậy rất cưỡng ép bản thân đấy.”

Tiết Minh lại cười: “Tôi không tâng bốc cậu, tôi là thật lòng cảm thấy như

vậy.” Anh ta nói tiếp, “Tháng sau tôi sẽ được điều từ chi nhánh công ty ở

thành phố B đến trụ sở công ty ở thành phố A, sau này hai chúng ta ở cùng

thành phố, lại là người cùng quê, nhà cũng biết tận gốc rễ, so với những lần

xem mắt gặp mặt đầu tiên ngoài kia, thì cũng quen biết từ nhỏ, có nền tảng

tình cảm, tôi độc thân cậu cũng độc thân, tôi thật sự cảm thấy hai ta có thể

thử một chút.”

Hả???

“Từ bạn lên cũng được, thật đấy, Dao Dao, thật ra thì trước kia tôi đã rất

thích cậu…”

Lúc Thành Dao đang lúng túng không biết phải trả lời thế nào, thì cửa

phòng ngủ chính, đột nhiên mở ra ——

Tiền Hằng mặc quần áo ngủ, vẻ mặt buồn ngủ mắt lim dim đi ra từ phòng

ngủ.

Thành Dao:!!!

Sau khi Tiền Hằng dọn đi, mặc dù vẫn giữ nguyên phòng của anh, nhưng

căn phòng này bình thường đều đóng cửa, tối nay lúc Thành Dao trở về, cửa

phòng vẫn đóng lại giống như trước đây, không có ánh đèn cũng không có

âm thanh, vì vậy cô căn bản không nghĩ tới, tại sao Tiền Hằng lại đột nhiên đi

từ bên trong ra!

Thành Dao kinh hãi, Tiết Minh đương nhiên cũng kinh hãi.

Chỉ là Tiền Hằng tựa như không chú ý tới ánh mắt của hai người, trong lúc

bọn họ đang khiếp sợ, thì vô cùng tự nhiên đi tới bên bàn cơm, sau đó lấy ghế

ngồi cùng.

“Tối nay ăn hải sản à? Rất tốt.”

Động tác và lời nói của anh quá tự nhiên, khiến cho cả Thành Dao và Tiết

Minh đều quên chất vấn anh, chỉ ngẩn người nhìn Tiền Hằng thêm đôi đũa

cho mình, chuẩn bị khởi động.

Ước chừng một phút sau, Tiết Minh cuối cùng cũng phản ứng lại, anh ta

nhìn về phía Thành Dao, biểu cảm có hơi phức tạp: “Dao Dao, đây là?”

Thành Dao nhắm mắt, vội vàng giải thích: “À, đây là bạn cùng phòng thuê

chung trước kia của tôi, gần đây không thuê nữa, nhưng mà có chút việc trở

về, là đồng nghiệp của tôi, là đồng nghiệp của tôi…”

Thành Dao không muốn giải thích tại sao sếp và cô thuê chung, vì vậy trực

tiếp nói ra thông tin mơ hồ, nói thành đồng nghiệp.

Cô nói xong, thì nhìn về phía Tiền Hằng: “Chuyện đó, lão… lão Tiền, anh sao

lại tới?”

“À, buổi chiều đột nhiên hơi không thoải mái, nên trở về ngủ một giấc.”

Tiền Hằng không có chút gánh nặng trong lòng nói, “Vô tình ngủ quên, vừa

nãy tỉnh thì phát hiện cũng đã đến giờ cơm rồi.” Anh nói đến chỗ này, mới

ngẩng đầu, không có chút thành ý nói, “Có phải tôi đã quấy rầy hai người rồi

không? Nếu như hai người ngại, thì tôi cũng có thể đi.”

“…”

Cũng đã nói đến mức này, Thành Dao nghĩ, chẳng lẽ bảo cô đuổi anh đi tại

chỗ sao?

Tiết Minh cũng không làm mất mặt: “Xin chào lão Tiền, tôi tên là Tiết Minh,

nếu là đồng nghiệp của Dao Dao, vậy thì ăn chung đi.”

*****

Vốn là bữa cơm của hai người, bây giờ biến thành ba người, không khí này

có hơi vi diệu.

Cũng may Tiết Minh rất biết thúc đẩy bầu không khí, anh ta ăn tôm tít, liền

khen ngợi nói: “Đây thật sự là món tôm tít ngon nhất mà tôi từng ăn, tài nấu

nướng của Dao Dao thật sự rất tuyệt.”

Tiền Hằng vừa bóc một con tôm tít, vừa hơi đưa lên mí mắt: “À, tối nay tài

nghệ nấu tôm tít của Thành Dao cũng ngon, nhưng lần trước cô ấy làm bào

ngư cho tôi ăn ngon hơn.”

“…”

Tiền Hằng, thật sự là tôm tít hôm nay cũng không nhây như anh đâu!

Tiết Minh ngẩn người, quyết định coi thường Tiền Hằng, anh ta nhìn về

phía Thành Dao: “Sớm biết thì chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn tối, tối nay ở chỗ

cậu ăn, để chuẩn bị một bàn thức ăn này, cậu chắc chắn đã vất vả rồi, chờ

tháng sau tôi chuyển đến thành phố A, tôi sẽ mời cậu một tháng cơm tối xem

như là báo đáp bữa cơm của cậu.”

Kết quả Thành Dao còn chưa lên tiếng, Tiền Hằng đã bày tỏ thái độ trước:

“Không cần.”

Tiết Minh không rõ cho nên nhìn về phía Tiền Hằng.

Tiền Hằng mấp mím môi: “À, một tháng sau cô ấy đều phải tăng ca.”

Thành Dao kinh ngạc: “Sao?”

Tiền Hằng lạnh nhạt nói: “Tháng sau vụ kiện tương đối nhiều. Trong đoàn

đội mọi người đều phải cùng nhau tăng ca.”

Tiết Minh có hơi đau lòng nhìn về phía Thành Dao: “Cái nghề luật sư này

của hai người, cũng quá cực khổ rồi, sao lại hở ra là tăng ca một tháng chứ.

Cậu có nghĩ tới đổi một công việc khác không? Chuyên ngành luật của cậu

thật ra thì thi công chức vô cùng tốt, ngoại trừ công kiểm pháp [1] ra, thì có

rất nhiều đơn vị công chức và đơn vị sự nghiệp yêu cầu nghiên cứu về luật.”

Tiết Minh thật lòng thật dạ đề nghị, “Hoặc là đến doanh nghiệp nhà nước

cũng rất tốt, tôi có quen trung tầng của một doanh nghiệp nhà nước, gần đây

bọn họ đúng lúc đang tuyển chuyên viên pháp vụ, cậu có hứng thú muốn tôi

giúp cậu đưa sơ yếu lý lịch không?”

[1] Công kiểm pháp (): công an, kiểm sát, tư pháp.

Tiền Hằng không lên tiếng, anh thoải mái lại vô cùng nguy hiểm nhìn Thành

Dao.

Tiết Minh thấy Thành Dao không phản ứng, còn cố ý hỏi đến cùng: “Cậu

cảm thấy thế nào?”

Thành Dao khóc không ra nước mắt, Tiết Minh à, anh đúng là không mở

bình thì không biết trong bình có gì [2], ngay trước mặt sếp mà đào góc

tường của anh ấy, cô có ăn tim gấu gan beo mới dám nói đó.

[2] Không mở bình thì không biết trong bình có gì (): Hàm ý nói những

người chưa kịp suy xét vấn đề đã vội nói ra, lại còn nói sai.

Thành Dao chỉ có thế nói: “Tôi vẫn quyết định làm luật sư, vì sự nghiệp luật

sư mà phấn đấu suốt đời, tôi thích cuộc sống mỗi ngày đều có thử thách, đặc

biệt k1ch thích!”

Tiết Minh ngẩn người nói: “Cậu thích thì tốt, người có thể tìm được công

việc mình thích thật sự không dễ dàng gì, nhưng mà cậu là con gái, sớm

muộn vẫn phải kết hôn sinh con, đến lúc lập gia đình mà còn bận rộn như

vậy thì rất khó chăm sóc.”

“À, trong vòng hai năm Thành Dao không định yêu đương kết hôn, cô ấy

muốn chuyên tâm vào sự nghiệp.” Tiền Hằng ném một con tôm tít, thờ ơ

cười một tiếng, “Đặc biệt là bình thường người tham chiếu bên cạnh của cô

ấy quá xuất sắc, nên bây giờ ánh mắt của cô ấy rất cao.”

“…”

Ông trời ơi, xem ra là không thể trò chuyện nổi nữa…

Cũng may mặc dù sắc mặt của Tiết Minh có hơi đen lại, nhưng cuối cùng

cũng không nói gì, chỉ là khi Thành Dao đi vào phòng bếp xem bánh nướng,

thì Tiết Minh cuối cùng cũng không nhịn được ——

“Người anh em này, anh đối với tôi địch ý mạnh như vậy, là cũng thích

Thành Dao sao?”

Tiền Hằng không hề suy nghĩ liền phản bác: “Không thể nào. Tôi tuyệt đối sẽ

không yêu đương văn phòng.”

“Vậy anh cứ nhằm vào tôi là vì cái gì?” Tiết Minh rất mịt mù, “Trước kia

chúng ta có quen biết sao? Trước kia tôi có đắc tội với anh sao?”

“…”

Tiền Hằng mím chặt môi mở to mắt nhìn Tiết Minh, nhưng lại phát hiện

anh không trả lời được.

“Anh rõ ràng đang cố ý ngăn cản tôi nói chuyện tương tác với Dao Dao.”

Tiết Minh là người thẳng thắn, anh ta lý trí phân tích nói, “Hoặc là Dao Dao

đắc tội anh à? Cho nên anh không hy vọng cô ấy có thể thoát FA mà có một

tình yêu tốt đẹp và hạnh phúc?”

Dao Dao cái gì? Tiền Hằng nghĩ, các người thân quen lắm sao? Không phải là

bạn cùng chơi tám năm trước thời niên thiếu thôi sao? Còn tình yêu tốt đẹp?

Tình yêu có cái gì tốt đẹp chứ? Có thể tốt đẹp hơn tiền và công việc sao? Hừ.

Tiết Minh không rõ, nên còn tiếp tục: “Nếu như trong công việc Dao Dao

không cẩn thận đắc tội với anh, thì tôi thay cô ấy nói xin lỗi, cô ấy khá đơn

thuần, làm người cũng ngây thơ, có lúc không hiểu đối nhân xử thế lắm, còn

là một cô gái nhỏ, cái gì cũng không hiểu…”

Tiền Hằng thật sự không nhịn được, anh nhìn Tiết Minh: “Cậu thật sự thích

Thành Dao sao?”

“Sao?”

Tiền Hằng xoa xoa mi tâm: “Thành Dao đúng là có lúc rất đơn thuần, nhưng

cũng không yếu đuối như cậu nghĩ phải cần người khác bảo vệ hoàn toàn,

hoặc là phải thông qua cậu, hoặc là sự hộ giá hộ tống và chào hỏi ngấm ngầm

của bất kỳ người khác mới có thể có cuộc sống tốt.”

“Trong cuộc sống của mình năng lực tự lo liệu của cô ấy rất mạnh, là một

người rất độc lập, nấu cơm làm thức ăn thì không nói, sửa ống nước thay

bóng đèn cũng không thành vấn đề; trong công việc cô ấy vô cùng nghiêm

túc cố gắng, cũng giỏi suy nghĩ tóm tắt, chưa bao giờ kiêu ngạo, có thể bình

tĩnh hòa nhã nhìn thấy chênh lệch của mình và người khác, học được điểm

mạnh của người khác; về tính cách thì cô ấy là một người rất hiền hòa, cho

dù người khác không khách khí mà phê bình cô ấy, thì cô ấy cũng chưa bao

giờ nổi nóng; không yếu đuối, dám chịu khổ, cũng rất giỏi nhẫn nại, có sự

dẻo dai.” Giọng nói của Tiền Hằng vẫn lạnh lùng giống như trước đây, nhưng

anh lại bình tĩnh bày tỏ, “Cô ấy quả thật còn trẻ, rất nhiều chuyện xử lý còn

non nớt, nhưng cô ấy vẫn đang trưởng thành, cô ấy không cần phụ thuộc vào

sự chăm sóc của đàn ông mới có thể có chỗ đứng, chính cô ấy cũng không

thích cuộc sống phụ thuộc vào người khác. Cô ấy là một người có suy nghĩ

cũng có mục tiêu và mơ ước, hơn nữa có thể vì thực hiện mà phấn đấu. Cô ấy

trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng rất cố chấp, tính tình cũng rất quật cường,

gần như không đụng tường phía nam thì không quay đầu.”

Lúc Tiền Hằng nói những lời này, Thành Dao mới lấy bánh nướng từ lò ra

đang chuẩn bị trở lại bàn, cô đứng trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy

trong lòng có chút ngọt, lại có một chút chua.

Hóa ra sự cố gắng của cô, Tiền Hằng đều thấy được.

Mặc dù bình thường dường như không thèm nhìn người khác, nhưng hóa

ra Tiền Hằng vẫn luôn yên lặng quan tâm cô.

Một phút tương đương với 166.666 tệ nhưng Tiền Hằng lại nói một mạch về

năng lực của cô như vậy, Thành Dao chỉ cảm thấy nội tâm giống như vừa

trào lên một cơn thủy triều mãnh liệt rồi lại yên ả.

Nhân sinh trên đời, có khi bản thân còn không thể nào hiểu rõ bản thân,

nhưng Thành Dao lại hoàn toàn không nghĩ tới, Tiền Hằng lại hiểu cô chính

xác như vậy.

Bị người ta nhìn thấu như vậy đa số thời điểm đều khiến cho mình cảm thấy

nguy hiểm, nhưng nếu đối phương là Tiền Hằng, thì Thành Dao lại cảm thấy

xúc động. Ở trước mặt anh, cô cảm thấy rất an toàn.

Lúc nội tâm Thành Dao đang hỗn loạn thì người đầu têu lại không phát hiện

Thành Dao đang nghe, mà mặt lạnh nhìn về phía Tiết Minh: “Nếu như cậu

cảm thấy Thành Dao thích hợp làm người phụ nữ ở nhà giúp chồng dạy con,

vậy anh và cô ấy không thích hợp.”

Trong chớp mắt này, lòng của Thành Dao chợt cuồng loạn lên, nếu như

trong lòng thật sự có con nai con, thì e rằng giây phút này, chú nai này cũng

đã chạy loạn chạy tới mới chết…

Ôi, lúc Tiền Hằng bênh vực cô, thật sự đẹp trai đến muốn chết.

Cũng may cuối cùng, cô cũng bình phục tâm trạng và biểu cảm trên mặt,

bưng bánh ra.

*****

Đáng tiếc Tiết Minh lại là một người rất kiên cường, trải qua một phen đả

kích của Tiền Hằng rồi, nhưng anh ta cũng không rút lui, vậy mà tiếp tục ăn

bữa cơm châm chọc mỉa mai với Tiền Hằng, hơn nữa sau khi ăn xong còn ở

lại có ý tiếp tục tán gẫu.

“Tối nay thật sự cảm ơn sự hiếu khách của cậu Dao Dao.” Tiết Minh rất

nhiệt tình, “Tôi tới rửa chén thu dọn.”

Thành Dao nào để cho khách rửa chén được, cô kiên quyết nói, “Để tôi đi,

cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”

Tiết Minh đã tính toán rồi, đợi anh kiên trì thêm một chút nữa, thì sau cùng

kết quả hơn phân nửa sẽ là cùng Thành Dao thu dọn phòng bếp, như vậy hai

người có thể một mình ở riêng, bỏ lại người đồng nghiệp nam trông rất đẹp,

nhưng tính khí đặc biệt kỳ quái đó ở bàn cơm.

Chuyện vốn cũng phát triển dựa theo kế hoạch của Tiết Minh, dưới sự bất

đắc dĩ Thành Dao chỉ có thể đồng ý đến phòng bếp hỗ trợ anh ta, chỉ là ——

“Thành Dao.” Người đàn ông ăn không ngồi rồi trên ghế salon không hề có

ý giúp đỡ, còn mặt lạnh nhìn cô, đột nhiên gọi tên của Thành Dao.

“Hả?”

Chỉ thấy người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi đúng lúc

có mười phút.”

“Cô có muốn thảo luận vụ kiện Lý Mộng Đình với tôi…”

“Tôi thật sự có nhiều câu hỏi, nhưng phòng bếp còn chưa thu dọn…”

Tiền Hằng liếc mắt nhìn Tiết Minh, sau đó nhìn về phía Thành Dao: “Không

phải bạn của cô xung phong nhận việc muốn có qua có lại thu dọn để báo đáp

bữa cơm tối sao?”

“…”

Nói đến mức này, Tiết Mình dù trong lòng có không muốn đi nữa, thì vì

hình tượng, cũng chỉ có thể tâm bất can tình bất nguyện mà giả vờ quan tâm:

“Dao Dao, công việc của cậu quan trọng, nên đi thảo luận với đồng nghiệp

trước đi, mười phút sau thảo luận xong thì chờ đồng nghiệp của cậu đi, dù

sao thời gian trò chuyện của chúng ta còn dài, phòng bếp để tôi thu dọn là

được.”

Tiết Minh cố tình nhấn mạnh “mười phút” và “chờ đồng nghiệp của cậu đi”,

tự an ủi mình đồng thời mưu toan bám víu.

Đáng tiếc…

Đáng tiếc một khi Thành Dao vùi đầu vào trạng thái làm việc thì hoàn toàn

quên mình.

“Việc phân chia tài sản trong mối quan hệ sống thử và phân chia tài sản

trong mối quan hệ hôn nhân là hoàn toàn khác nhau, nếu như là kết hôn, thì

thu nhập cá nhân của Trương Hạo đều thuộc về tài sản chung, Lý Mộng Đình

cũng có thể được chia; nhưng chỉ là sống thử, thì thu nhập của người kia tất

cả đều thuộc về riêng người đó.”

Tiền Hằng lời ít ý nhiều chỉ ra nguyên tắc phân chia tài sản khác nhau dưới

tình trạng sống thử và kết hôn, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên tài

liệu: “Xét thấy thời gian sống thử của Lý Mộng Đình và Trương Hạo cũng

không dài, tài sản chung quan trọng nhất của hai người chính là căn nhà đã

cùng nhau mua.”

Thành Dao nghe xong, có chút cảm khái: “Cho nên nói Luật hôn nhân

vẫn có ý nghĩa, trong mối quan hệ sống thử, cho dù hai người sống giống

như thể đã kết hôn, chẳng hạn như đàn ông bên ngoài kiếm tiền, phụ nữ ở

nhà lo liệu việc nhà, nhưng cũng bởi vì không có giấy chứng nhận kết hôn,

nên một khi chia tay, hoặc là người đàn ông ngoại tình, người phụ nữ kia

gần như không được bồi thường kinh tế gì.”

Trong mối quan hệ sống thử, thu nhập cá nhân vẫn thuộc về cá nhân, thỏa

thuận chung thủy cũng không có hiệu lực. Trong nhiều năm sống thử đó,

phần lớn phụ nữ đều làm bảo mẫu miễn phí, còn thỏa mãn nhu cầu s1nh lý

của đàn ông, tự nhiên lãng phí thanh xuân của mình.

“ Luật hôn nhân vốn là có ý nghĩa, bởi vì có Luật hôn nhân và hệ thống

hôn nhân, nên trong vụ kiện của Đổng Sơn, sau khi Đổng Sơn chết, tất cả tài

sản chung của vợ chồng, trước hết có một nửa thuộc về Tưởng Văn Tú, còn

một nửa còn lại, thì mới thuộc về tài sản thừa kế của Đổng Sơn, phần tài sản

thừa kế này chia đều cho Tưởng Văn Tú, Đổng Mẫn, ba Đổng Sơn và con

riêng của Đổng Sơn. Cô xem, phần lớn tài sản thừa kế vẫn nghiêng về người

phối ngẫu hợp pháp và con hợp pháp.”

Cho đến lúc này, Thành Dao cuối cũng cũng hiểu được.

Sau khi kết thúc phiên tòa sơ thẩm Đổng Mẫn nói câu “. Luật hôn nhân

căn bản không bảo vệ hôn nhân”, thật ra cũng không hề đúng.

Mặc dù Luật hôn nhân còn chưa đủ hoàn thiện, vẫn còn chỗ sơ hở,

nhưng trong sự cân bằng lớn nhất, thì vẫn nghiên về bảo vệ quyền lợi của

người phối ngẫu hợp pháp và con hợp pháp. Nhưng bởi vì không có quan hệ

hôn nhân bảo vệ, nên Lý Mộng Đình bị động hơn Tưởng Văn Tú nhiều.

Thành Dao lên tinh thần: “Căn nhà đó là bất động sản mà Lý Mộng Đình và

Trương Hạo dự định sẽ xem như nhà cưới, căn nhà này là hai người bọn họ

bỏ ra 4 triệu nhân dân tệ để mua, từ lịch sử dòng tiền ngân hàng mà Lý

Mộng Đình cung cấp, thì Lý Mộng Đình đã bỏ vốn 1,5 triệu, như vậy thì 2,5

triệu còn lại là Trương Hạo bỏ vốn.”

Tiền Hằng nhìn lướt qua tài liệu: “Loại bất động sản chung này không thích

hợp phân chia, nên sẽ cân nhắc nhu cầu cuộc sống thực tế mà tiến hành

phân chia, nhưng gia cảnh của Trương Hạo và Lý Mộng Đình đều không bị

ảnh hưởng đến trạng thái sinh hoạt nếu như không có căn nhà này, có nhiều

khả năng là tòa án sẽ dựa theo mức bỏ vốn, ưu tiên chia cho bên bỏ vốn

nhiều, phía bên kia sẽ dựa theo số định mức của chung mà quy ra tiền bồi

thường.”

Như vậy rất không ổn.

Hiện nay giá nhà tăng vọt, cho dù Lý Mộng Đình dựa theo giá thị trường

hôm nay nhận được phần quy ra tiền bồi thường, thì dựa theo thị trường

nhà đất thành phố, khoản tiền này cô ấy căn bản không mua nổi nhà mới.

Không thể nào chuyển đổi thành bất động sản, để trong ngân hàng cũng vậy,

mua sắm quản lý tài chính cũng thế, tất cả đều phải đối mặt với sự mất giá.

Huống chi, tại sao lại đột nhiên sử dụng tiền gốc của mình, để cho tên cặn bã

Trương Hạo chiếm căn nhà? Nếu như căn nhà đó được phán quyết cho

Trương Hạo, thì nghĩ cũng không cần nghĩ, anh ta nhất định sẽ dùng để quan

hệ với con tiểu tam đó.

Cho dù hôm nay nắm giữ được chứng cứ và thông tin, nhưng e rằng khi

phân chia tài sản trong thời gian sống chung, thì đây chính là kết quả phán

quyết có khả năng nhất.

Thành Dao thảo luận với Tiền Hằng, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Tiết

Minh, chỉ để lại một mình Tiết Minh quét dọn xong phòng bếp, lại quét dọn

phòng khách, kết quả nửa tiếng đã trôi qua, Tiết Minh cũng sắp quét dọn

xong cả nhà, Tiền Hằng còn đang khơi thông suy nghĩ của Thành Dao, không

có ý kết thúc.

Trái tim của Tiết Minh vô cùng đau buồn phẫn nộ!

Đã nói mười phút mà!

Anh ta không cam lòng lại đợi thêm một tiếng ——

Kết quả Thành Dao vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu nhớ đến anh ta, ngược

lại là Tiền Hằng cao cao tại thường liếc nhìn anh ta.

Tiết Minh không hiểu nhiều về hình dung biểu cảm của con người thế nào,

nhưng lúc thấy dáng vẻ đó của Tiền Hằng, trong đầu anh trước tiên bay qua

ba chữ lớn —— Đồ xảo trá!

Mặc dù anh không cười, nhưng trên gương mặt, hoàn toàn là đồ xảo trá kia

đang vui vẻ và đắc ý sau khi được như ý!

Mặc dù Tiết Minh nhìn thấu sáo lộ của anh, nhưng lại không có chút biện

pháp gì, cho đến khi anh ta quả thực không chờ được nữa, đứng dậy tạm biệt

với Thành Dao, Thành Dao tựa như cuối cùng mới nhớ đến anh ta nói xin lỗi.

Còn tên xảo trá đó! Tên xảo trá vẫn còn cười như không mỉm đưa anh ta

đến cửa, giống như nam chủ nhân nói một câu “Đi thong thả”!

Tiết Minh thật sự là sắp tức đến bốc khói! Hóa ra chuyến đi này của anh ta,

giống như là đến nhà quét dọn làm việc nhà! Làm việc nhà thì làm việc nhà,

nhưng đây còn không đưa tiền! Còn không công!