Chương 77: Nhất định sẽ có một ngày, cô cũng có thể sóng vai đi với Tiền Hằng

“Sở dĩ trong mắt mọi người thiên tài xuất sắc phi thường, không phải bởi vì có tư

chất trời cho hơn người, mà là họ đã không ngừng nỗ lực. Mười nghìn giờ đồng hồ

luyện tập là điều kiện cần thiết để biến bất kỳ người nào từ bình thường thành bậc

thầy đẳng cấp thế giới.”

Sau khúc nhạc đệm của Bao Duệ, Thành Dao liền ngồi xuống, cô hít sâu một

hơi, rồi bắt đầu lật xem vụ kiện lần này của mình.

Đương sự vụ kiện này của cô tên là Lâm Phượng Quyên, 25 tuổi, chỉ lớn hơn

Thành Dao một tuổi. Lúc đầu, cô ấy đến Trung tâm trợ giúp pháp lý của Hội

luật sư để tư vấn, nhân viên cảm thấy cô ấy phù hợp với điều kiện trợ giúp

pháp lý, liền giúp cô ấy nộp đơn xin trợ giúp pháp lý, nên mới có chuyện vụ

kiện được chia cho Thành Dao sau này.

Chỉ là trong phần tài liệu khai từ Trung tâm Trợ giúp Pháp lý này, thông tin

tương đối ngắn gọn, chỉ có thể biết được, cha mẹ của Lâm Phượng Quyên đều

là công nhân từ nông thôn, hoàn cảnh gia đình khó khăn, Lâm Phượng

Quyên đã kết hôn một năm trước, vừa mới sinh con hai tháng trước, một

tháng trước thì ly dị.

Nhưng nửa tháng trước, đứa trẻ được phát hiện mắc bệnh tim nghiêm

trọng khi kiểm tra sức khỏe, phải phẫu thuật, nhưng bản thân cô ấy lại

không có tiền để trả phí phẫu thuật, vất vả chạy vạy không ít tiền, cũng đã

phát động gọi vốn cộng đồng trên mạng, nhưng để chăm sóc trẻ em mắc

bệnh tim, thì chi phí mỗi ngày vẫn còn rất lớn, Lâm Phượng Quyên bất đắc dĩ

phải kiện cha của đứa bé trả tiền nuôi dưỡng.

Thành Dao xem tài liệu xong, cảm thấy vụ kiện này kỳ thực rất đơn giản.

Cho dù ly dị, thì cha ruột của đứa bé cũng không thể xóa bỏ nghĩa vụ nuôi

dưỡng con cái, vẫn phải trả tiền nuôi dưỡng tương ứng. Mặc dù đây là một

quy định rất đơn giản cũng rất thẳng thắn của pháp luật, nhưng trong thực

tế, có rất nhiều người sau khi ly dị, đã từ chối trả tiền nuôi dưỡng, vào thời

điểm này, có thúc giục đòi cũng vô ích, chỉ có thể khởi kiện, cuối cùng dựa

vào tòa án để cưỡng chế thi hành.

Thành Dao nghĩ, vậy điều cô cần làm để giúp cho Lâm Phượng Quyên lần

này, chính là chuẩn bị tài liệu khởi kiện thật tốt, sau đó một lần hành động

kiện ba của đứa bé, nếu như đối phương bất mãn với phiên sơ thẩm muốn

phúc thẩm, thì tiếp tục hầu tòa, cuối cùng chờ khi phán quyết có hiệu lực thì

xin cưỡng chế thi hành là được.

Việc này không nên chậm trễ, Thành Dao lập tức liên lạc cho Lâm Phượng

Quyên theo dãy số trong tài liệu, cô hẹn đối phương ở quán cà phê nhỏ tĩnh

mịch ở dưới lầu.

*****

Nửa giờ sau, Lâm Phượng Quyên tới.

Mặc dù chỉ mới 25 tuổi, nhưng cả người Lâm Phương Quyên đều mang đến

cho người ta cảm giác rất tang thương, trông già dặn hơn nhiều so với tuổi

thật. Da cô ấy hơi bong tróc, rõ ràng là không có thời gian để chăm sóc, dưới

vành mắt cũng là một mảng thâm đen, một đôi mắt mang theo sự đau khổ và

kiệt sức vô vọng, nhưng có thể nhìn ra với khuôn mặt ngũ quan của cô ấy,

nếu như có một cuộc sống vô lo chăm sóc thật kỹ, thì cô ấy sẽ là một mỹ

nhân.

Cô ấy nhìn cách bày biện tao nhã và cao cấp trong quán cà phê, trong lúc

nhất thời xoắn chiếc áo khoác ngoài cũ của mình, có hơi bức rức: “Đi ra

ngoài gấp, nên chưa kịp thay quần áo.” Cô ấy vô thức che một vết bẩn trên

ngực, “Vô tình bị bé cưng ói sữa ra.”

Thành Dao cười với cô ấy, tỏ ý cô ấy ngồi xuống: “Cô ngồi đi, mới vừa có con

chắc chắn sẽ luống cuống tay chân, cô đang trong thời gian nuôi con bằng

sữa mẹ nên hẳn không uống cà phê được, tôi đã gọi cho cô một cốc sữa lúa

mạch tươi nóng.” Thành Dao nói xong, lại gọi người phục vụ tới, rót thêm

cho Lâm Phượng Quyên một ly nước sôi.

Cảm xúc của Lâm Phượng Quyên từ từ ổn định lại, cô ấy ngồi xuống, uống

một ngụm sữa nóng, cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với Thành Dao: “Cô

là trợ lý luật sư Thành sao?” Cô ấy có hơi ngượng ngùng, “Tôi nghe nói luật

sư nhận vụ kiện của tôi họ Thành.”

“Tôi chính là Thành Dao.” Thành Dao vừa nói, vừa đưa danh thiếp của

mình, “Vụ kiện này của cô, tôi sẽ phụ trách toàn bộ quá trình, sẽ cố gắng hết

sức giúp cô tranh thủ được tiền nuôi dưỡng.”

Mặc dù Thành Dao mặc trang phục trang trọng, biểu hiện cũng vô cùng

chuyên nghiệp, nhưng sau khi Lâm Phượng Quyên nghe cô chính là Thành

Dao, thì nét mặt vẫn tỏ ra thất vọng, lo lắng và ủ rũ.

“Cô thật trẻ…” Cô ấy cúi đầu, sờ danh thiếp của Thành Dao, “Cô trông trẻ

hơn tôi, tôi đã 25 rồi, trông cô cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp thôi.”

Thành Dao vừa định giải thích, thì nghe Lâm Phượng Quyên thở dài:

“Nhưng mà vẫn cám ơn cô, đã sẵn lòng nhận loại vụ kiện không có tiền này

của tôi, trợ giúp pháp lý vốn là miễn phí, tôi cũng không thể trông cậy vào

được đại luật sư gì đó đến đại diện cho tôi, một phút của người ta đáng giá

bao nhiêu tiền.”

Thành Dao cười cười, không hề lúng túng: “Mặc dù cái nghề luật sư này,

trông càng lớn thì dường như càng có kinh nghiệm, càng để cho cô yên tâm,

nhưng dùng tuổi tác để phân biệt một luật sư có chuyên nghiệp hay không,

thật sự không thỏa đáng lắm.”

Vụ kiện của Lý Mộng Đình hiện đang được tiến hành đâu vào đấy theo cách

tiếp cận của cô, hơn nữa mọi thứ trước mắt đều như cô dự trù, điều đó làm

cho Thành Dao tràn đầy tự tin, ánh mắt của cô sáng ngời mà nghiêm túc,

nhìn chằm chằm vào Lâm Phượng Quyên khiêm tốn nói: “Luật sư trẻ cũng có

ưu thế của luật sư trẻ, năng lượng của chúng tôi dồi dào hơn, mạch suy nghĩ

và đầu óc cũng càng linh hoạt hơn, không chừng có thể mở ra con đường thụ

lý án khác, so với những luật sư kinh nghiệm nhiều thì càng tập trung vào vụ

kiện hơn.”

Lâm Phượng Quyên có hơi ngượng ngùng, cô ấy chậm rãi gật đầu.

“Tôi đã đọc thông tin về vụ kiện mà cô đã khai với Trung tâm trợ giúp pháp

lý, nó tương đối đơn giản, nhưng phải làm rõ lần nữa, cô cần tôi giúp cô đại

diện cho vụ tranh chấp tiền nuôi dưỡng đúng không?” Thành Dao lấy ra

danh sách tài liệu đã chuẩn bị xong, “Bản chính những tờ đơn này đều cần cô

cung cấp, chẳng hạn như giấy chứng nhận ly hôn với chồng cũ, giấy khai

sinh của đứa bé, sổ hộ khẩu của cô…”

Nhưng Thành Dao còn chưa nói hết lời, thì biểu cảm khó xử của Lâm

Phương Quyên đã ngắt lời cô: “Đứa bé… đứa bé này của tôi… không yêu cầu

chồng cũ đưa tiền nuôi dưỡng.”

Thành Dao ngẩn người: “Tại sao?” Cô không hiểu, “Vậy tiền nuôi dưỡng này

cô định kiện ai?”

“Kiện… kiện ba ruột của đứa bé…”

Đứa bé còn đang trong giai đoạn bú sữa mẹ thì bên nhà trai không thể nói ly

dị, vì vậy chuyện ly dị trong giai đoạn bú sữa mẹ, là do bên nhà gái nói, hoặc

hai bên trai gái thỏa thuận nhất trí. Lúc đầu khi Thành Dao vừa mới nhận

được tài liệu vụ kiện đơn giản của Lâm Phượng Quyên, cũng đã từng tò mò,

vì sao sau khi đứa bé ra đời được một tháng thì ly hôn, là nguyên nhân gì

khiến cho Lâm Phượng Quyên chủ động nộp đơn ly dị, hoặc đồng ý ly dị.

Nỗi băn khoăn này hôm nay cuối cùng cũng được giải đáp.

Hóa ra đứa bé này không phải của chồng cũ của cô ấy.

Sắc mặt của Lâm Phượng Quyên lúc thì đỏ lúc thì xanh, hiển nhiên, việc

ngoại tình rồi sinh ra đứa bé cho người khác, chính cô ấy cũng cảm thấy xấu

hổ.

Thành Dao cho cô ấy một ít thời gian ổn định tâm trạng, rồi mới cân nhắc

cách dùng từ để hỏi tiếp: “Cho nên với ba ruột của đứa bé, đã xảy ra chuyện

gì?”

Lâm Phượng Quyên cắn chặt môi, vành mắt của cô ấy đỏ lên: “Đây đều là lỗi

của tôi.” Cô ấy nói đến chỗ này, không nhịn được mà khóc nức nở, “Tình cảm

của tôi với A Dân ban đầu thật sự rất tốt, chúng tôi là quen nhau sau khi làm

việc, yêu đương ba năm mới kết hôn, tính tình của anh ấy rất tốt, đối với tôi

cũng rất tốt, nếu như… nếu như không có lần tụ họp bạn học cấp ba đó thì

tốt rồi.”

Từ lời tự thuật đứt quãng của cô ấy, cuối cùng Thành Dao cũng nghe rõ

ngọn nguồn.

Sau khi Lâm Phượng Quyên và chồng cũ A Dân kết hôn không lâu, thì các

bạn học cấp ba đã tổ chức một buổi tụ họp, lần tụ họp này gần như là cả lớp

đều đi, Lâm Phượng Quyên không suy nghĩ nhiều, cũng vui vẻ đi. Thời điểm

học cấp ba cô ấy rất xinh đẹp, bây giờ mới vừa kết hôn, được A Dân cưng

chìu, trong mắt tràn ngập hạnh phúc, cả người đều sáng rực, trong buổi tụ

họp bạn học cấp ba ấy sự hiện diện của cô ấy như sao vây quanh

trăng [1] vậy, và người niềm nở với cô nhất, chính là Lô Kiến mối tình đầu

thời cấp ba.

[1] Sao vây quanh trăng (): nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh

trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính

quý trọng.

“Mọi người nói chúc tôi tân hôn vui vẻ, cứ thay nhau mời tôi rượu, ngày đó

tôi rất cao hứng, nên cũng uống, không nghĩ tới cuối cùng lại uống quá

nhiều, thần chí có hơi không rõ ràng.” Lâm Phương Quyên muốn nói lại thôi,

“Sau đó cũng không biết thế nào, mà mọi người đều đi, chỉ còn lại Lô Kiến

đưa tôi về.”

Nói đến chỗ này, ánh mắt của Lâm Phượng Quyên liền tránh né, cô ấy

dường như chỉ muốn xóa bỏ đoạn lịch sử này: “Sau đó tôi cũng không biết

thế nào, đợi khi tôi tỉnh lại, tôi… tôi đã ở trong khách sạn với Lô Kiến, phát

sinh quan hệ…”

Mặc dù cô ấy chối đẩy trách nhiệm rất nghệ thuật, bản thân thần chí không

rõ ràng đúng là không có sai, nhưng từ biểu cảm và động tác tay chân của cô

ấy Thành Dao cũng có thể biết, sợ rằng trong buổi tụ họp bạn học cấp ba ấy,

dưới sự k1ch thích của rượu, cô ấy và Lô Kiến người đã từng là mối tình đầu

của cô đã dấy lên tia lửa, hai người đều hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp của

nhau, vì vậy mà tình trong như đã mặt ngoài còn e, vượt qua Lôi Trì, phát

sinh quan hệ.

Lâm Phượng Quyên không ngừng nhấn mạnh: “Sau khi tỉnh rượu tôi liền

hối hận, A Dân đối với tôi rất tốt, tôi như vậy thật là rất có lỗi với anh ấy, thế

nhưng một đêm kia với Lô Kiến, thật sự là một sai lầm bị ma quỷ ám ảnh,

trong lòng tôi chỉ có A Dân, tôi muốn cùng A Dân sống thật tốt, cũng không

muốn có dây dưa rễ má gì với Lô Kiến.”

“Cho nên cô giấu kín chuyện tối đó, không nói cho A Dân?”

“Ừ.” Lâm Phượng Quyên lúng túng gật đầu, “Thật sự, chỉ một lần đó thôi,

tôi cũng chỉ làm sai một lần đó thôi, lúc đó Lô Kiến và bạn gái của anh ta cũng

đã nói chuyện cưới gả rồi, cũng không muốn có sự phát triển lâu dài gì với

tôi, chúng tôi đều biết rõ trong lòng một đêm kia chỉ là một khúc nhạc đệm

nhỏ, đều sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân của nhau, cho nên tôi nghĩ, lần

đó, mặc dù là sai, nhưng không nói với A Dân, ngược lại là sự bảo vệ cuộc

hôn nhân của chúng tôi.”

Sự bảo vệ này ở đâu chứ? Thành Dao rất muốn nói, khi cô ấy uống rượu

quyết định mây mưa với Lô Kiến, thì đã sớm không còn sự tôn trọng với cuộc

hôn nhân này.

Chẳng lẽ ngoại tình một lần, cho dù chỉ ngoại tình thể xác, tinh thần vẫn

yêu chồng, cũng sẽ không bởi vì ngoại tình mà ly dị, thì sẽ gọi là bảo vệ hôn

nhân không ảnh hưởng đến hôn nhân sao?

Mặc dù trong lòng không ủng hộ, nhưng Thành Dao vẫn chuyên nghiệp mà

kiên nhẫn nghe lời giải thích của Lâm Phượng Quyên.

“Sau đó tôi thậm chí còn không gửi tin nhắn WeChat cho Lô Kiến, chúng tôi

cứ như vậy mà hoàn toàn cắt đứt liên lạc, A Dân cũng không nghi ngờ gì, dần

dần, tôi cũng quên việc đã từng có sự kiện kia. Trước đó, sự nghiệp của A

Dân có khởi sắc, chúng tôi vẫn luôn muốn có con.” Nói đến chỗ này, Lâm

Phượng Quyên ôm mặt khóc, “Nhưng mà không nghĩ tới, sau buổi tụ họp đó

hơn một tháng, thì tôi liền mang thai.”

Thành Dao đưa khăn giấy cho Lâm Phượng Quyên.

Lâm Phượng Quyên nói đến chỗ này, cảm xúc đã có chút mất khống chế:

“Lúc ấy tôi thật sự rất thấp thỏm, một lần kia của tôi với Lô Kiến, bởi vì uống

quá nhiều, nên cũng… cũng không có làm biện pháp an toàn, tính toán thời

gian, thì trong lòng tôi cũng có chút sợ hãi, nhưng… nhưng tôi nghĩ, ngộ nhỡ

là của A Dân thì sao, dẫu sao tôi với Lô Kiên chỉ có một lần đó, làm sao lại

trùng hợp như vậy…”

Lâm Phượng Quyên nắm chặt tay: “Huống chi ngay từ đầu tôi cũng không

suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cơ thể mình không thoải mái, choáng váng đầu

thèm ngủ dạ dày còn chua chua, lúc ấy là A Dân cùng tôi đến bệnh viện kiểm

tra, lúc thử phát hiện mang thai anh ấy cũng ở đó, tôi không gạt được… Lúc

vừa nghe nói tôi mang thai, anh ấy rất vui mừng ôm tôi lên xoay một vòng

trên không trung. Tôi, tôi quả thực không có lý do nói muốn phá thai với anh

ấy.”

Lâm Phượng Quyên có thể không biết, từ lúc cô ấy bước ra bước đi sai lầm

đầu tiên, đã định trước một bước sai từng bước sai rồi. Thành Dao không

nghĩ tới, hóa ra một vụ kiện tranh chấp tiền nuôi dưỡng tưởng rằng rất đơn

giản, lại là một vụ kiện quanh co như vậy.

“Cho nên cô liền ôm may mắn trong lòng, giữ lại đứa bé?”

Lâm Phượng Quyên nghẹn ngào gật đầu: “A Dân yêu đứa bé này như vậy, tôi

nghĩ ông trời nhất định sẽ giúp tôi, nhất định sẽ là con của anh ấy.”

Gửi hy vọng vào trời cao, chuyện này thật là hư vô mờ mịt.

“Sau khi sinh đứa bé, bởi vì là bé trai, dáng dấp cũng giống tôi, nên A Dân

cũng không cảm thấy gì, tôi cũng thật sự vui mừng, A Dân ôm đứa bé lên thì

nó không khóc nữa, tôi cảm giác đây nhất định là con của anh ấy.”

“Cho nên chồng cũ của cô, phát hiện đứa bé không phải của anh ấy như thế

nào?”

“Sau khi sinh lúc bệnh viện làm kiểm tra xét nghiệm máu, thì phát hiện

không giống với A Dân.” Lâm Phương Quyên khó khăn nói, “Sau đó, A Dân

cũng không trở về nhà, cũng không có đến thăm tôi và con trai. Anh ấy hoàn

toàn giống như biến thành một người khác.”

Lâm Phượng Quyên ch ảy nước mắt: “Sau đó hai nhà chúng tôi liền vỡ lẽ ra,

A Dân đề nghị ly hôn với tôi, nói với tôi, tôi cho anh ấy đội cái nón

xanh [2] này, cho dù là tòa án cũng sẽ xử ly hôn, bản thân tôi cũng có áy náy,

biết hai chúng tôi đã kết thúc, nên thỏa thuận ly hôn với anh ấy.”

[2] Nón xanh (): ý chỉ cắm sừng.

“Chỉ là không nghĩ tới sau khi li dị thì phát hiện đứa bé lại có bệnh tim bẩm

sinh, còn rất nghiêm trọng, phải phẫu thuật, sau khi phẫu thuật chăm sóc

cũng rất tốn tiền.” Lâm Phượng Quyên nói đến đứa bé, trong mắt lộ ra sự

không nỡ, “Mặc dù tôi sai, nhưng đứa bé này không sai, nó nhỏ bé như vậy

đáng yêu như vậy, tôi không thể để cho nó chết. Nhưng bây giờ bản thân tôi

còn đang nghỉ sinh, tiền lương cơ bản cũng không cao, sau khi kết thúc thời

gian nghỉ sinh, để chăm sóc đứa bé mà cũng phải từ chức, cơ thể của ba mẹ

tôi đều không tốt, nhà không có nguồn thu nhập gì, lúc ly dị với A Dân vì tôi

sai nên cũng xem như là tay trắng ra đi, bây giờ muốn chữa bệnh cho đứa bé

này, thì cũng không thể dựa vào số tiền quyên góp của các nhà hảo tâm

được…”

“Cho nên cô muốn kiện Lô Kiến tiền nuôi dưỡng?”

Lâm Phượng Quyên gật đầu: “Đứa bé đúng là của anh ta, hơn nữa gia cảnh

của anh ta rất tốt…”

“Cô đã nói chuyện này với Lô Kiến chưa?”

Thành Dao hỏi đến chỗ này, thì biểu cảm đành chịu và đau khổ trên mặt

Lâm Phượng Quyên lại càng sâu hơn: “Tôi đã liên lạc với Lô Kiến qua WeChat,

nhưng lúc đó mới phát hiện anh ta đã cho tôi vào danh sách đen từ khi nào,

cũng không biết có thay đổi số điện thoại hay không, mà tôi gọi điện thoại thì

anh ta cũng không nhận, để lại tin nhắn cũng không trả lời, tôi thậm chí còn

không biết anh ta làm ở đâu sống ở đâu, thực sự không còn cách nào, nên chỉ

có thể nghĩ đến kiện anh ta.”

Thành Dao bắt lấy điểm chính nói: “Xét cho cùng thì chuyện kiện tụng rất

tốn năng lượng và thời gian, đợi đến lúc quá trình kiện tụng được hoàn

thành, thì có thể đã một năm rồi, tiền nuôi dưỡng con lại không thể chờ

được lâu như vậy, nhất định phải là càng nhanh càng tốt, nếu như có thể

thỏa thuận thành công, vậy là tốt nhất. Như vậy đi, cô đưa phương thức liên

lạc của Lô Kiến cho tôi, tôi gọi điện thoại cho anh ta.”

Sau khi Thành Dao nhận được dãy số, liền gọi điện thoại cho Lô Kiến.

Gần như rất nhanh sau đó, Lô Kiến liền nhận: “Alô?”

Xem ra anh ta không có đổi số điện thoại, chỉ là không nhận điện thoại của

Lâm Phượng Quyên mà thôi…

Thành Dao lập tức báo đơn giản đầu đuôi câu chuyện cho đối phương,

nhưng Lô Kiến lại không thừa nhận: “Tôi đã nói rồi chuyện này không thể

nào! Không thể nào! Tôi cũng sắp kết hôn rồi, tôi không muốn vị hôn thê của

tôi thấy tin nhắn WeChat sinh con gì đó của Lâm Phượng Quyên, nên sớm

kéo cô ấy vào danh sách đen rồi, ban đầu tôi còn cho rằng những tin nhắn kia

là Lâm Phượng Quyên nhàm chán nói đùa gì đó, đã không để ý cô ấy rồi!

Không nghĩ tới còn muốn vu cáo tôi như vậy! Có thôi hay không! Còn quấy

rầy tôi nữa thì tôi báo cảnh sát đấy!”

Thành Dao đã đoạt cơ hội cúp máy trước của đối phương, thái độ cương

quyết nói: “Nếu như anh không tích cực chủ động phối hợp xử lý chuyện

này, tôi sẽ đại diện cho đương sự của tôi gửi thư luật sư trực tiếp đến Phòng

Nhân sự và Bộ phận Pháp lý của đơn vị anh công tác. Đến lúc đó anh sẽ biết

chúng tôi là cố ý quấy rầy hay là chính đáng bảo vệ quyền lợi.”

Mặc dù đây chỉ là một phát súng mong manh của Thành Dao, nhưng khi Lô

Kiến vừa nghe những lời này, quả nhiên thái độ đã có chút hòa hoãn, tuy rất

không tình nguyện, nhưng anh ta cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu gặp mặt của

Thành Dao.

*****

Việc này không nên chậm trễ, Thành Dao hẹn đối phương trực tiếp gặp mặt

vào hôm nay, cô gửi địa chỉ quán cà phê mình và Lâm Phương Quyên đang

ngồi cho Lô Kiến.

Lô Kiến ở rất gần quán cà phê, mười phút sau, anh ta vội vàng chạy tới với

sắc mặt khó coi. Mặc dù người đàn ông này có hơi đỏm dáng, nhưng thân cao

chân dài, gương mặt cũng rất cân đối, dựa theo tiêu chuẩn bây giờ, thì cũng

xem như là một anh đẹp trai.

Chỉ là Thành Dao đã nhìn quen mặt của Tiền Hằng rồi, nên đối với kiểu

“dong chi tục phấn” [3] này đã sớm miễn dịch. Cô đánh giá khách quan trong

lòng, khí chất này thật sự là kém xa vạn dặm với Tiền Hằng.

[3] Dong chi tục phấn (): ví con người chỉ biết tô son điểm phấn, trang

điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.

Trong khi đánh giá trong lòng, thì tay của Thành Dao cũng không nhàn rỗi,

động tác của cô thành thạo âm thầm mở bút ghi âm ra.

Vừa mới ngồi xuống, Lô Kiến đã nhìn đồng hồ đeo tay, khá sốt ruột: “Tôi

cũng chỉ có mười phút, có gì tranh thủ nói.”

Lâm Phương Quyên bị loại thái độ này của anh chọc giận, lập tức nâng

giọng: “Hàm Hàm cũng là con của anh! Bây giờ nó nằm trong bệnh viện, chờ

tiền cứu mạng, nó cũng là một sinh mệnh đó! Chỉ đáng giá mười phút của

anh thôi?”

Lô Kiến cũng giận: “Lâm Phượng Quyên, cô sinh con xong thì vứt não của

mình rồi sao? Tôi nghe nói cô sinh một đứa con trai bị bệnh tim xong thì bắt

đầu tìm những bạn học khác hỏi thăm tình hình gia đình của tôi, phát hiện

nhà tôi có tiền, thì định lừa gạt tôi? Cô nằm mơ đi, loại chuyện “đổ

vỏ” [4] này, tôi tuyệt đối sẽ không nhận. Cô sinh một đứa con bệnh tật lại bị

chồng vứt bỏ là rất thảm, nhưng cô cũng không thể ngậm máu phun người

chứ, cái gì gọi là con của tôi? Có quan hệ gì với tôi?”

[4] Đổ vỏ: Nguyên văn là Hỉ làm cha (), đây là ngôn ngữ mạng, dùng để

chỉ một người đàn ông dù biết người phụ nữ mình theo đuổi đã mang thai

con của người khác nhưng vẫn yêu hoặc cưới.

“Chính là của anh.” Lâm Phượng Quyên nói, “Không phải của chồng cũ của

tôi, thì nhất định là của anh, thời gian gì đó cũng đều đúng.”

“Phải, tôi đã phát sinh quan hệ với cô.” Lô Kiến thừa nhận rất sảng khoái,

chỉ là giọng nói tràn đầy sự giễu cợt, “Nhưng ai biết cô có phải còn phát sinh

quan hệ với người khác hay không?”

“Anh!” Lâm Phượng Quyên tức giận, “Ngoại trừ chồng cũ của tôi, tôi chỉ

phát sinh quan hệ với anh! Không phải là con của anh ấy, thì đương nhiên là

của anh!”

“Cô dĩ nhiên có thể nói như vậy. Nếu không phải đứa bé bị phát hiện không

phải là của chồng cũ của cô, thì cô còn tiếp tục nói với anh ta, rằng cả đời cô

chỉ ngủ với anh ta sao?” Lô Kiến không nghiêm túc, “Cô vừa mới kết hôn là

đã có thể phát sinh quan hệ với tôi cắm sừng chồng cô, loại người phụ nữ tùy

tiện như vậy, ai biết rốt cuộc đã cho chồng cô đội mấy cái nón xanh rồi. Tôi

thấy cô nói đứa bé là con của tôi, cũng bởi vì tôi là người đàn ông có gia cảnh

tốt nhất thôi!”

Cho đến lúc này, Lâm Phượng Quyên mới ý thức tới đàn ông rất tàn nhẫn.

Cô ấy nhớ rất rõ ràng, lần đó sau khi mình hơi say rượu, Lô Kiến đã ôm cô

ấy nhẹ giọng nói ngọt ngào thế nào, nói cô ấy mãi mãi là mối tình đầu của

anh ta, là ánh trăng sáng vĩnh cửu, chỉ hận lúc gặp lại cô ấy thì cô ấy đã lấy

chồng làm vợ người khác, nếu không thì dù thế nào cũng phải đoạt lại cô ấy.

Nói bạn gái bây giờ của anh ta chỉ là kết quả của một cuộc hôn nhân gia đình,

thực tế trong lòng chỉ có cô ấy. Mỗi một câu tâm tình của Lô Kiến lúc đó đều

rõ mồn một ở trước mắt cô ấy, cô ấy nhớ anh ta đã dụ dỗ cô ấy như thế nào,

nói muốn cùng cô ấy nhớ lại quá khứ một lần. Sau đó chính là hôn, vuốt v e,

rồi sau đó mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát.

Sau khi đứa bé bị A Dân phát hiện không phải con ruột, thì Lâm Phượng

Quyên cũng từng hối hận, hối hận mình ban đầu không kiên trì lén phá thai,

như vậy thì sẽ không bị phát hiện; nhưng mà cho đến bây giờ, cô ấy mới thật

sự hối hận từ đáy lòng, hối hận bản thân lúc đó đã lầm tưởng lời ngon tiếng

ngọt của Lô Kiến, phản bội A Dân.

Gã đàn ông bỉ ổi Lô Kiến này, hôm nay lại hắt nước bẩn hết lên người cô ấy.

Cặp mắt của Lâm Phượng Quyên đỏ lên: “Nếu anh cảm thấy tôi là một người

phụ nữ hư hỏng, đứa bé cũng không thể là của anh, vậy thì anh đi làm xét

nghiệm quan hệ cha con với tôi đi, nếu đứa bé không phải là của anh, tôi sẽ

không nói hai lời mà xin lỗi, từ đây sẽ không làm phiền anh!”

“Tại sao tôi phải làm xét nghiệm quan hệ cha con?” Lô Kiến cũng tức giận,

“Thứ nhất cô không thể chứng minh hai ta đã từng phát sinh chuyện gì, thứ

hai không thể chứng minh thời gian phát sinh chuyện. Nói thật, tôi với cô

thật sự không thân quen, trước buổi tụ họp đó cũng chưa từng liên lạc một

lần, tôi dựa vào cái gì mà phải làm xét nghiệm quan hệ cha con với con của

cô? Hơn nữa nếu tôi làm xét nghiệm quan hệ cha con, người khác biết được

sẽ nhìn tôi như thế nào? Cho dù không liên quan với cô, nhưng cũng sẽ bị đặt

điều, cô không sợ mất mặt, nhưng tôi thì có đấy!”

Lô Kiến nói xong, cũng không có kiên nhẫn tiếp tục nói nữa, anh ta lấy một

xấp tiền mặt trong túi ra, ném tới trước mặt Lâm Phượng Quyên, “Ba nghìn

tệ này cô cầm đi, coi như là tôi bồi thường cho cô đêm hôm đó, từ nay về sau

hai chúng ta đã thanh toán xong.”

“Tôi… tôi sẽ ra tòa để xin cho anh làm xét nghiệm quan hệ cha con…”

Lô Kiến hừ cười một tiếng, nhìn về phía Thành Dao, trong mắt là sự khinh

bỉ và xem thường không hề che giấu: “Luật sư của cô không nói cho cô sao?

Cho dù là tòa án, cũng không thể cưỡng chế người khác làm xét nghiệm quan

hệ cha con, tôi đã từ chối, thì cô căn bản không thể làm giám định quan hệ

được. Lâm Phượng Quyên, tôi khuyên cô có chừng mực thôi, thật sự nếu

dám tìm người tới đơn vị của tôi gây chuyện, Lô Kiến tôi tuyệt đối có bản lĩnh

để cho cô không thể đi lung tung.”

Lô Kiến nói xong, cũng không nhìn Lâm Phượng Quyên nữa, anh ta liếc nhìn

đồng hồ đeo tay, vẻ mặt không kiên nhẫn cầm túi lên đi. Chỉ để lại Lâm

Phượng Quyên nhìn số tiền trên bàn đến ngẩn người.

Đối với hành động của Lô Kiến, Thành Dao thật sự là trợn mắt há miệng, nói

lời như vậy, không phải chẳng khác nào là ám chỉ mình dùng giá ba nghìn tệ

để mua một đêm của Lâm Phượng Quyên trá hình sao? Như thế với làm gái

đi*m có gì khác biệt chứ?

Những điều mà Thành Dao nhìn ra được, thì Lâm Phượng Quyên người

trong cuộc đương nhiên cũng rõ, nhưng cô ấy không có nhảy cỡn lên ném

xấp tiền này vào mặt của Lô Kiến bảo anh ta cút. Cho đến khi bóng người của

Lô Kiến hoàn toàn biến mất, Lâm Phượng Quyên mới run rẩy cất ba nghìn tệ

kia vào trong túi xách của mình.

Một bát cơm làm khó anh hùng hảo hán, khi con người đối mặt với thực tế

vô cùng khốn cảnh, thì đã không còn có tư cách nói đến tự ái và nguyên tắc.

Thành Dao biết, Lâm Phượng Quyên cần tiền, cô ấy cần rất nhiều tiền, thì

mới có thể cứu được con trai Hàm Hàm của cô ấy.

Cô ấy cất tiền xong, vô cùng lúng túng và xấu hổ mà ôm mặt khóc thút thít:

“Luật sư Thành, tôi… tôi thật sự cần tiền.”

Thành Dao vỗ lên bàn tay của cô ấy: “Tôi hiểu. Cô không cần khó xử, tôi là

luật sư đại diện của cô, tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ lợi ích của cô, đứng bên cạnh

cô.”

Lâm Phượng Quyên gần như là cầu cứu nhìn về phía Thành Dao: “Luật sư

Thành, lời Lô Kiến nói, có phải là thật hay không? Có phải là cho dù chúng ta

khởi kiện, thì tòa án cũng không thể buộc Lô Kiến làm xét nghiệm quan hệ

cha con với Hàm Hàm hay không?”

“Đúng là như vậy.”

Lâm Phượng Quyên uể oải nói: “Vậy… vậy còn có thể làm gì?”

Thành Dao cười cười, lấy bút ghi âm ra: “Vừa nãy ít nhất thì anh ta đã thừa

nhận anh ta đã từng phát sinh quan hệ với cô, điều này đã nói lên, bất luận

như thế nào, thì Hàm Hàm có thể là con trai của anh ta. Mặc dù tòa án không

thể cưỡng chế tiến hành giám định quan hệ cha con, nhưng nếu bằng chứng

cho thấy đứa bé có thể là của anh ta, nhưng anh ta cứ khăng khăng từ chối

xét nghiệm quan hệ cha con, thì anh ta sẽ phải chịu hậu quả của việc không

thực hiện nghĩa vụ chứng minh, nếu như chúng ta có thể tìm thấy chuỗi

chứng cứ còn lại, ví dụ như dùng thời gian hai người thuê phòng lúc đó để

suy đoán thời gian đứa bé ra đời có phù hợp hay không, hay nhóm máu của

anh ta, ngoài ra trên người đứa bé có còn bất kỳ đặc điểm di truyền nào của

Lô Kiến hay không vân vân.”

Thành Dao không nhanh không chậm bình tĩnh nói: “Tóm lại, tôi sẽ giúp cô

tìm ra tất cả những chứng cứ có liên quan, sau đó đưa ra tòa án, chỉ cần

chuỗi chứng cứ đủ mạnh, thì cho dù Lô Kiến có từ chối làm giám định quan

hệ, thì tòa án cũng có thể suy ra có quan hệ cha con.”

Lâm Phượng Quyên nghe đến chỗ này, ánh mắt cũng sáng lên, cô ấy giống

như được khơi dậy hy vọng vậy, thay đổi sự nghi ngờ về Thành Dao vừa nãy,

thật lòng thật dạ nói cám ơn: “Cám ơn cô luật sư Thành! Thật sự cám ơn cô!”

Cô ấy vừa nói, vừa lấy một xấp tiền từ trong túi xách ra, kín đáo đưa cho

Thành Dao, “Tôi biết cô nhận loại vụ kiện này của tôi sẽ không kiếm tiền

được, đây… đây là một chút tâm ý của tôi!”

Thành Dao lễ độ đẩy tiền lại: “Chúng tôi có tiền phụ cấp thụ lý án.” Cô suy

nghĩ một chút, bật cười, “Tôi còn có tiền phụ cấp cá nhân.” Dưới ánh mắt

nghi hoặc của Lâm Phượng Quyên, cô nói thêm, “Tóm lại là không thiếu tiền,

cô không cần lo lắng. Vụ kiện trị giá mười triệu là vụ kiện, vụ kiện trợ giúp

pháp lý cũng là vụ kiện, đương sự của tất cả vụ kiện, ở trong lòng tôi đều là

quan trọng như nhau, tôi sẽ làm mọi chuyện mà tôi có thể làm cũng như cần

phải làm.”

Thành Dao nhìn về phía Lâm Phượng Quyên: “Cho nên cô cũng làm tốt

chuyện cô phải làm là được, bé cưng của cô vẫn còn đang ở nhà chờ cô, tôi

giúp cô gọi xe, tôi sẽ liên lạc với cô trước khi tôi có việc.”

Đưa Lâm Phương Quyên đi xong, Thành Dao lại sắp xếp mạch suy nghĩ và

thông tin trước, rồi mới trở về Quân Hằng.

Mặc dù vụ kiện của Lâm Phương Quyên chỉ là một vụ kiện trợ giúp pháp lý,

nhưng nó lại nằm ngoài dự liệu của cô trước đây, hoàn toàn không phải là

một vụ bằng phẳng, về việc chứng minh quan hệ cha con như thế nào khi Lô

Kiến không hợp tác, thì vẫn là một thách thức.

Chỉ là mặc dù đây là vụ khó khăn, nhưng nội tâm của Thành Dao lại tràn đầy

cảm giác thỏa mãn.

Đây là lần đầu tiên cô tách rời Tiền Hằng, tự mình độc lập đối mặt với

đương sự của mình, hoàn toàn tự mình độc lập suy xét mạch suy nghĩ xử lý

vụ kiện, vậy mà trong thời gian ngắn liền tùy cơ ứng biến có chút mặt mũi.

Trong lúc nhất thời, Thành Dao cũng có chút tự hào thay bản thân. Trước

đây bản thân đọc những bản án lệ kinh điển, nghiêm túc nghe đồng nghiệp

thảo luận, thời gian khiêm tốn nghe chỉ bảo, cũng không uổng phí.

Có một vài sự nỗ lực, có thể sẽ không thấy được kết quả trong thời gian

ngắn, nhưng vào một ngày nào đó, sẽ có hồi báo.

Thành Dao vẫn nhớ đến một câu nói của tác giả Gladwell ——

“Sở dĩ trong mắt mọi người thiên tài xuất sắc phi thường, không phải bởi vì

có tư chất trời cho hơn người, mà là họ đã không ngừng nỗ lực. Mười nghìn

giờ đồng hồ luyện tập là điều kiện cần thiết để biến bất kỳ người nào từ bình

thường thành bậc thầy đẳng cấp thế giới.” [5]

[5] Đây là câu nói trích trong tác phẩm “Những kẻ xuất chúng” của Gladwel.

Chỉ cần cô nỗ lực, chỉ cần cô dành ra mười nghìn giờ, thậm chí hai mươi

nghìn giờ, nhất định cô có thể đi đến bên Tiền Hằng một cách vững chắc mà

chậm rãi, nhất định sẽ có một ngày, cô cũng có thể sóng vai đi với Tiền Hằng.