Chương 11: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Ban đêm Tưởng Sầm về bên nhà mình. LQĐ

Đóng cửa lại, phòng yên tĩnh hẳn, Tưởng Sầm trở mình, nghiêng người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đêm dài vắng người thường là thời điểm dễ suy nghĩ nhiều điều, cậu nghĩ đến chuyện trong kiếp trước, trong lòng vừa chờ mong lại vừa căng thẳng.

Ba ngày sau phải tới đoàn làm phim, dù nhân vật lần này rất ít đất diễn, chỉ là vai phụ, nhưng cậu tin cậu càng chạy càng cao, cuối cùng sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình.

Cảm giác sắc trời sáng rực, Tưởng Sầm mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là Kẹo Đường nhà Kinh Sở Dương đang đứng trên ban công, kêu meo meo nhìn cậu, tựa như đang chào hỏi cậu, thân thể cậu không tiện mở cửa cho nó nên mặc kệ nó. 

Kẹo Đường đứng trên ban công kêu meo meo một lúc, phát hiện Tưởng Sầm không để ý tới nó nên đành quay về nhà, Tưởng Sầm ngồi ngẩn ngơ trên giường một hồi, chờ biến thành lớn cậu quét dọn nhà một lần, lần trước sợ gián đến mức cả đêm cậu ngủ không ngon giấc, cho nên sau này hàng ngày cậu đều quét dọn vệ sinh, đề phòng có gián.

Dốc hết sức lực quét dọn xong, Tưởng Sầm ngồi trên sofa thở dốc, cậu lấy bình đun nước ra chuẩn bị đun một phích nước, bật bếp ga xong cậu trở lại sofa ngồi, cảm thấy chán nên mở TV xem, xem chưa được bao lâu đã thấy buồn ngủ lại mở mắt ra, nước đã sôi, Tưởng Sầm ngáp dài đứng lên đi tắt bếp.

Đột nhiên một luồng nhiệt phả tới, trong lòng Tưởng Sầm thầm kêu không tốt rồi, muốn chạy tới tắt bếp nhưng vẫn chậm một bước, chỉ vài giây đồng hồ sau cậu từ một người bình thường biến thành chú bé tí hon, đứng trên đất với đôi mắt đen nhánh.

Nguy rồi, bếp chưa tắt!

Tưởng Sầm chạy vào phòng bếp, ngửa đầu nhìn ấm nước cực kỳ xa xôi, muốn leo lên từ chỗ bên cạnh nhưng bốn phía đều là tủ bát, hoàn toàn không có nơi để mượn lực, cậu chau mày, muốn tìm Kinh Sở Dương giúp đỡ nhưng phát hiện mình không biết số di động của anh.

Nước trong ấm bị bếp đun dần cạn, mùi khét bắt đầu tản ra trong phòng bếp, Tưởng Sầm gấp đến độ bịt mũi chạy loanh quanh. 

Một tia lửa trên bếp nổ tanh tách, mùi khét trong phòng càng lúc càng nghiêm trọng, ầm một tiếng, phòng bếp bất ngờ bùng cháy, lửa lan vô cùng nhanh, không bao lâu đã lan ra tới phòng khách. 

Tưởng Sầm trợn mắt, trơ mắt nhìn phòng bốc cháy, còn mình thì chẳng có cách nào, cậu chạy tới bên cạnh điện thoại, cố làm mình tỉnh táo lại, bấm điện thoại gọi cứu hỏa, sau đó trốn trong góc giường, sợ hãi nhìn lửa thiêu sạch phòng khách.

Khói đặc cuồn cuộn, từ phòng khách lan vào phòng ngủ, Tưởng Sầm ho khan, hít một ít khói vào trong phổi khiến không thể hít thở thông được, cậu kéo bộ quần áo trên giường, cố gắng làm ướt rồi che miệng.

Xe cứu hỏa còn chưa tới, lửa lan càng lúc càng gần phòng ngủ, khói cuộn mù mịt, Tưởng Sầm trốn vào trong góc sâu, tầm mắt bắt đầu mờ mịt, nhìn không rõ đồ vật, trong lúc nhất thời trong đầu hiện ra rất nhiều người, ba mẹ đã qua đời, Thiệu Trạch, còn có Kinh Sở Dương.

Cậu không muốn chết.

Trước mắt đen kịt, bốn phía khói dày đặc gay mũi, đầu Tưởng Sầm đau như muốn nứt ra, chút không khí ít ỏi trong phổi bị đoạt lấy, hô hấp càng khó khăn, thân thể Tưởng Sầm không thể khống chế nghiêng về một bên, lâm vào trong bóng tối.

Kinh Sở Dương tan tầm về nhà, mũi ngửi thấy mùi kỳ quái, anh mở cửa vào nhà, liếc thấy ban công có khói trắng xám bốc lên, anh kinh hãi, vội vàng vọt tới ban công định thần nhìn lại, không phải nhà mình cháy.

Kinh Sở Dương quay đầu, ban công bên cạnh khói bay cuồn cuộn, rốt cuộc anh biết mùi gay mũi này là gì rồi, rõ ràng nhà bên cạnh cháy! Hỏng rồi, Tưởng Sầm còn đang ở nhà!

Kinh Sở Dương lao ra cửa, dùng sức đập bình bịch cánh cửa nhà Tưởng Sầm, ván cửa dày cộm nhưng vẫn có thể cảm giác nhiệt độ nóng hổi bên trong truyền ra, sau một lúc lâu nhưng không ai trả lời.

Kinh Sở Dương hoảng loạn, nghĩ cách phá cửa đi vào, nhưng cửa chống trộm vô cùng rắn chắc, không có chìa khóa hoặc là vân tay hoàn toàn không thể mở ra, trong đầu anh hiện lên một chỗ, vội vàng trở lại ban công, cởi áo khoác vướng víu, tìm dây thừng phòng cháy chuyên dụng, cột một vật nặng vào đầu bên kia sợi dậy, dùng sức vung nó đến ban công sát bên cạnh.

Một tiếng động vang lên, vật nặng đập xuống ban công phòng bên, vừa khéo hình thành góc độ an toàn, Kinh Sở Dương dùng sức kéo vài cái, rất vững chắc, anh hai ba lượt leo ra ban công, hai chân đứng trên lối đi hẹp.

Lối đi trên ban công không hề dài, vài bước là tới, Kinh Sở Dương ba bước thành hai bước đến ban công phòng bên, nhảy xuống đất rồi quay đầu lại nhìn, mới phát hiện mình thế mà quên cả sợ hãi, anh ngẩng đầu nhìn vào, phòng của Tưởng Sầm đã bị khói đặc vây quanh, hoàn toàn không nhìn rõ tình hình bên trong.

Kinh Sở Dương lùi sát bờ tường, cẩn thận dè dặt mở cửa ban công, thoáng chốc khói điên cuồng lan ra, anh đưa tay che miệng mũi của mình, một mình xông vào.

“Tiểu Sầm! Tiểu Sầm, cậu ở đâu?” Kinh Sở Dương cố gắng cất cao giọng, nhưng khói đặc rót vào cổ họng anh làm anh nặng nề ho khan, sương mù che mờ hai mắt, lửa trước mặt hừng hực thiêu đốt, thỉnh thoảng còn có đốm lửa bắn tung tóe lên người mình, anh muốn vào phòng khách nhìn nhưng lửa chặn đường đi vào phòng khách mất rồi, hoàn toàn không thể đi vào.

Kinh Sở Dương tiện tay cầm lấy một miếng thảm nhung khoác lên người, hít sâu một hơi vọt tới phòng khách, lửa bao quanh anh, anh quay trở lại nhưng không thấy Tưởng Sầm đâu, thảm nhung trên người bén lửa, Kinh Sở Dương lao đầu xông vào nhấc chân đá cửa phòng.

Trong phòng ngủ cũng bị khói bao quanh, Kinh Sở Dương gọi tên Tưởng Sầm, cổ họng càng lúc nghẹn, anh đi tới đi lui trong phòng ngủ, trong lòng gấp đến độ sắp hỏng mất.

“Tiểu Sầm!” Kinh Sở Dương cố gắng hét to lên, khói tiếp tục bay lượn giữa không trung, đột nhiên tầm mắt anh rơi vào một bóng mờ dưới gầm giường, anh vội quỳ xuống, quả nhiên thấy Tưởng Sầm hôn mê trong góc giường.

Rốt cuộc tìm thấy rồi! Kinh Sở Dương quá đỗi vui mừng, duỗi cánh tay kéo cậu bé trong góc ra, cẩn thận bảo vệ trong ngực mình, mặt Tưởng Sầm toàn tro bụi, mắt nhắm chặt không hề nhúc nhích, Kinh Sở Dương run rẩy đưa tay thử thăm dò hơi thở của cậu, lại đặt lên lồng ngực cậu, mắt sáng lên.

Em ấy không sao! Kinh Sở Dương mừng như điên, đặt cậu vào túi áo trước ngực bảo vệ cẩn thận, lúc đang muốn lao ra thì lửa trong phòng khách như hổ dữ xông tới, hơi nóng phá tung cửa phòng ngủ, ván cửa bị cháy gãy ngang, rơi loạn xạ xuống, Kinh Sở Dương né sang bên cạnh bảo vệ Tưởng Sầm trong ngực, cánh tay của mình lại bị lửa bén vào, đau đớn tập kích lên não, anh không quản gì nhiều, lao thẳng ra khỏi phòng ngủ đi ra ban công.

Bên tai truyền đến tiếng báo cháy, một tay Kinh Sở Dương che chở Tưởng Sầm trong ngực, một tay nắm chặt dây thừng, vững vàng trở lại ban công nhà mình, lật tay đóng cửa sân thượng cản khói lại, rồi ra khỏi cửa chính tạm lánh đến nơi an toàn, ngồi đợi thành viên đội phòng cháy chữa cháy dập tắt lửa phòng bên cạnh rồi mới về