Chương 19: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Hôm nay quay cảnh cuối cùng của cậu và Diệp Cảnh trong phim, Phó Dương tổ chức sinh nhật cho Lâm Hi, cảnh này quay vô cùng thuận lợi, Tưởng Sầm và Diệp Cảnh phối hợp rất ăn ý, một lần là thông qua luôn. lqđôn

Tuy phần diễn của họ đã xong nhưng vẫn phần diễn của diễn viên chính là Thiệu Trạch và Tiễn Băng còn chưa quay xong, đợi đến khi phần diễn của tất cả mọi đều kết thúc đã là chuyện năm ngày sau.

Trong một bộ phim có vai chính vai phụ, mọi người thông qua quá trình quay phim nên quen biết nhau, liên tiếp va chạm nhau tình cảm càng ngày càng tốt, Tưởng Sầm cũng quen thêm không ít diễn viên khi quay phim này, một trong số đó chính là Diệp Cảnh.

Trước khi quay cảnh cuối cùng, Diệp Cảnh và Tưởng Sầm cùng ngồi trên ghế dài, xung quanh nhân viên công tác bận rộn đi tới đi lui, trái lại bên họ lại vô cùng yên tĩnh.

“Tưởng Sầm, album hôm đó tặng cậu, cậu nghe hết chưa?” Cõi lòng Diệp Cảnh dạt dào chờ mong hỏi.

Tưởng Sầm sững sờ, nhớ lại ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, sau khi về tới nhà quần áo của cậu được Kinh Sở Dương thu dọn, cậu quên mất đĩa hát kia, cậu còn không biết bị bỏ chỗ nào, chứ đừng nói là nghe nó.

Nhưng đương nhiên cậu không thể nói mình quên đĩa nhạc kia rồi, đành tìm cớ qua loa xong chuyện, hai người đợi một lúc rồi sẵn sàng trước máy quay.

Bánh sinh nhật đã chuẩn bị xong được đẩy ra, Phó Dương vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa đi tới trước mặt Lâm Hi, đèn bốn phía xung quanh đều đã tắt, chỉ còn lại nến cháy trên chiếc bánh ngọt, không gian mờ ảo.

“Cám ơn.” Lâm Hi ngạc nhiên vui mừng, cậu tiến lên chủ đồng ôm Phó Dương, nghiêng đầu hôn lên má trái anh.

Đương nhiên, vẫn là nhờ góc quay.

Hai người mừng sinh nhật trong bầu không khí ấm áp, Phó Dương đùa dai trét bánh kem lên mặt Lâm Hi, cùng cậu em chạy anh đuổi trong nhà, cuối cùng ôm cậu vào lòng, thể hiện nụ hôn thâm tình, phần diễn của hai người hoàn toàn kết thúc.

“Chúc mừng!” Mấy diễn viên khác đi lên trước vỗ tay chúc mừng hai người, kế tiếp là tới phần diễn của Thiệu Trạch, sau hôm đó họ không phải làm gì nữa, Tưởng Sầm vui vẻ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Đến cuối cùng lúc hơ khô thẻ tre, cả đoàn làm phim reo mừng, đạo diễn Triệu Lịch còn hào phóng nói mời khách, vì Tưởng Sầm lo lắng thân thể mình nên lựa chọn lịch sự từ chối.

“Tưởng Sầm, hiếm khi mọi người cùng tụ tập, sao có thể không đi chứ, đi thôi đi thôi.” Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn chen đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cậu, cùng mọi người rủ rê cậu.

Tưởng Sầm hết cách, không phải cậu không muốn đi mà là vì thân thể cậu thật sự không cho phép cậu đi, nếu tụ tập được nửa chừng mà cậu đột nhiên nhỏ đi thì kinh thế hãi tục cỡ nào! Không phải ai cũng như Kinh Sở Dương, có thể bao dung cậu, tiếp nhận cậu.

“Tôi còn chút việc không thể đi được, mọi người đi chơi vui vẻ nhé.” Tưởng Sầm lắc đầu, mặt lộ vẻ tiếc nuối.

“Được rồi.” Mọi người đành thôi.

“Tưởng Sầm, tôi có vài lời muốn nói với cậu.” Diệp Cảnh đứng sau lưng cậu, hai người cùng đi tới chỗ vắng người, chuẩn bị rất lâu Diệp Cảnh mới hạ giọng mở miệng, “Cậu là một diễn viên tài năng, con đường diễn viên nhất định vô cùng tận, hi vọng mai này cậu càng đi càng lên cao.”

“Cám ơn, anh cũng vậy.” Tưởng Sầm mỉm cười.

“Tôi….” Diệp Cảnh cúi đầu, lông mày rậm nhíu chặt, ánh mắt hơi thay đổi, anh ta sợ nếu không nói ra tâm ý của mình thì sẽ không còn cơ hội, đang muốn mở miệng chợt Tưởng Sầm đang đứng trước mặt anh ta nghe tiếng ai gọi nên quay đầu lại.

“Đã hơ khô thẻ tre à?” Kinh Sở Dương xuống xe đi tới trước mặt Tưởng Sầm, tự nhiên lấy áo khoác trên tay cậu choàng lên người cho cậu, “Đi thôi.”

“Ừm.” Tưởng Sầm xoay người đi theo anh, nhớ tới Diệp Cảnh lại quay đầu lại, vươn tay ra, “Hi vọng chúng ta còn cơ hội hợp tác, anh cũng là một diễn viên rất cừ, cùng cố gắng nhé.”

“Ừ.” Diệp Cảnh ấp úng trả lời, bắt tay cùng cậu, trong đầu loạn một nùi, không biết mình nên nói gì, anh ta ngây ngốc đưa mắt nhìn hai người rời đi,