Chương 40: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Tưởng Sầm nghỉ ngơi trong bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cảm thấy thân thể đã giảm bớt cảm giác khó chịu, nghĩ tới tình huống đặc biệt của cậu, Kinh Sở Dương không thể không dẫn cậu đi làm thủ tục xuất viện về nhà. Ban đêm, gió lạnh thổi từ cửa sổ vào phòng, Tưởng Sầm rụt cổ lại, Kinh Sở Dương nhìn thấy nên thuận tay rút khăn quàng cổ của mình quàng cho cậu, dìu cậu từ trên giường xuống. LQĐÔN

“Anh không lạnh à?” Tưởng Sầm sờ khăn quàng trên cổ mình, rất mềm mại, có lẽ vừa lấy từ trên cổ Kinh Sở Dương xuống cho nên còn mang theo cả nhiệt độ của cơ thể anh, rất ấm áp.

Kinh Sở Dương lắc đầu giúp cậu mặc áo khoác, lại lấy khẩu trang ra đeo giúp cậu, xác định cậu không bị lạnh mới cùng nhau đi ra thang máy, đến tầng một, hai người vừa ra khỏi thang máy thì đã thấy mấy phóng viên đã ngồi chồm hổm trước cửa bệnh viện, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, bấy giờ anh nghiêng người cản Tưởng Sầm lại, giữ chặt tay cậu đi về phía bên rìa bệnh viện.

Tất nhiên Tưởng Sầm cũng thấy, cậu ngoan ngoãn theo sát bước chân Kinh Sở Dương, hai người rời đi từ cửa sau của bệnh viện tới thẳng bãi đỗ xe, cậu vào trong xe nhẹ nhàng thở ra, cười với Kinh Sở Dương bên cạnh rồi nói, “Đi thôi.”

Kinh Sở Dương ừ một tiếng khởi động xe chạy ra ngoài đường, lúc đi ngang qua cổng chính, nhìn thấy đám phóng viên vẫn còn ngồi đó, ánh mắt không khỏi trở nên lạnh hơn, tăng tốc rời đi.

Ra khỏi bệnh viện, xe vững vàng chạy về phía trước, Kinh Sở Dương vừa lái xe vừa nghĩ trong nhà còn nguyên liệu nấu ăn nào có thể bồi bổ thân thể cho Tưởng Sầm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui dường như chỉ còn một ít rau củ, vì vậy anh vòng qua chợ bán thức ăn, tắt máy muốn xuống xe.

“Em đi với anh.” Hai lần bị giam cầm trong không gian kín không an toàn khiến trong lòng Tưởng Sầm lo lắng, cậu giữ chặt tay Kinh Sở Dương, cởi bỏ đai an toàn của mình rồi xuống xe cùng anh đi vào trong chợ bán thức ăn, nhìn xung quanh một lượt, Kinh Sở Dương nhìn trúng một con gà mái, để cho tiện bảo chủ sạp giúp giết xong mới mang về nhà, chuẩn bị hầm nồi canh gà.

Về đến trong bãi đỗ xe của tiểu khu, Kinh Sở Dương dừng xe ổn định rồi xuống xe bước qua ghế lái phụ mở cửa cho Tưởng Sầm, dắt tay cậu đi lên lầu, hai người mang một thân lạnh giá vào trong nhà, Kinh Sở Dương lập tức mở điều hòa, bảo Tưởng Sầm lên giường nằm, đắp chăn cho cậu.

“Anh đi hầm canh, ngoan nhé, nghỉ ngơi trên giường một lúc đi.”Kinh Sở Dương hôn má cậu rồi đứng dậy rời đi.

“Đừng đi.” Tưởng Sầm giữ chặt anh, ánh mắt mềm mại như chú nai con, “Bây giờ em chưa đói, anh ở lại với em được không?”

Sao Kinh Sở Dương có thể nói không, vì vậy anh ngồi bên giường để Tưởng Sầm dựa trong ngực mình, hai tay ôm chặt lấy cậu, nghiêng đầu hôn lên mặt cậu an ủi cậu.

Tưởng Sầm dựa vào Kinh Sở Dương, đầu gối vào lồng ngực ấm áp của anh, cơn buồn ngủ thổi quét tất cả dây thần kinh cậu, chỉ trong chốc lát nhắm chặt hai mắt ngủ vùi, hương thơm dễ chịu trên người Kinh Sở Dương bao quanh cậu khiến cậu ngủ vô cùng yên tâm.

“Ngoan lắm.” Kinh Sở Dương nhẹ tay nhẹ chân đặt cậu nằm ngửa xuống giường, đắp chăn giúp cậu không để chút gió nào lọt qua, anh cúi người hôn lên trán cậu rồi đi vào phòng bếp.

Mùi thơm nồng nặc của nồi canh gà bay ra từ phòng bếp, trên bếp đang hầm nồi canh gà, Kinh Sở Dương nhìn ngọn lửa đang cháy đột nhiên bên hông có đôi tay quấn chặt, anh quay đầu lại đối diện với tầm mắt của Tưởng Sầm, có lẽ vừa tỉnh ngủ nên trong đôi mắt còn mờ mịt, ánh mắt mông lung, hai gò má cũng ửng đỏ. 

“Dậy làm gì thế, anh còn chưa hầm xong canh đâu, đói chưa?” Kinh Sở Dương xoay người ôm cậu, bế ngang người cậu lên đi tới sofa ngồi xuống, để Tưởng Sầm ngồi trên đùi mình, tay nắm tay cậu, dịu dàng hỏi.

“Không đói.” Giọng Tưởng Sầm mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh giấc, cậu chôn mặt trong cổ Kinh Sở Dương cọ cọ liên tục, như thể đang làm nũng.

“Được rồi đừng làm rộn, canh gà sắp xong rồi đó, anh múc ra cho em nhé?” Kinh Sở Dương ôm cậu dụ dỗ một lúc, rồi bảo cậu ngồi trên ghế còn mình đứng dậy vào bếp bưng nồi canh gà thơm phức ra, Kinh Sở Dương múc cho Tưởng Sầm một chén đặt trước mặt cậu.

Tưởng Sầm vùi đầu uống một ngụm, răng môi dính chặt nhau.

“Ngày mai anh xin đoàn phim nghỉ nhé, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm hẵng quay tiếp, để đạo diễn Đỗ