Chương 67: Sẽ không cho hắn có cơ hội Đông Sơn tái khởi

id="chapter-c" class="chapter-c">Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Vào một đêm, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm về nhà xem TV, trên TV đang đưa tin tức tình cảm trong làng giải trí, ví như một ngôi sao nam nào đó và ngôi sao nữ nào đó bùng nổ tình cảm lưu luyến, hoặc là chia tay…. Xem đến hai người đều buồn ngủ. LQĐÔN

Tưởng Sầm tựa vào vai Kinh Sở Dương, khép nửa đôi mắt, sắp ngủ mất, phim đạo diễn Minh Sâm còn mấy cảnh nữa là có thể hơ khô thẻ tre, trước mắt trọng tâm của cậu là ở bộ phim dân quốc kia, hợp tác cùng Chu Thiệu Thành không nghi ngờ là rất thoải mái, Tưởng Sầm rất hưởng thụ quá trình quay phim, cũng chờ mong bộ phim hơ khô thẻ tre.

Bầu không khí rất yên tĩnh, Kinh Sở Dương quay đầu nhìn chằm chằm vào môi Tưởng Sầm, anh nháy mắt mấy cái, cảm thấy trong lòng như dấy lên ngọn lửa vô danh, không thể chờ đợi được cần Tiểu Sầm của anh giội tắt giúp anh.

Vì vậy anh hôn khẽ lên môi Tưởng Sầm, đầu lưỡi phác họa môi cậu, xâm nhập vào từng chút một, anh híp nửa mắt, hai tay ôm eo Tưởng Sầm, theo phản ứng bản năng thấy cậu hình như gầy hơn một chút, phải nuôi mập mới được.

Đang lúc hai người môi lưỡi chạm nhau, trên TV truyền tới giọng nói của cô gái dẫn chương trình làm khiếp sợ không thôi, là tin Thiệu Trạch hối cải để làm người mới, quyết định trở lại giới giải trí đóng phim, cũng làm người an phận.

Hai người lập tức tách nhau ra, cùng nhìn về phía TV, chỉ thấy Thiệu Trạch đứng trước mặt đám phóng viên, vẻ mặt tươi cười như trước, nhưng thoạt nhìn tinh thần ra sút rất nhiều so với thời huy hoàng, có thể thấy trong khoảng thời gian này hắn nhất định sống không tốt lắm, màn ảnh lại chuyển qua tin tức khác, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm không ai lên tiếng, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hồi lâu sau, Tưởng Sầm nhíu mày: “Đây là hắn chuẩn bị Đông Sơn tái khởi.”

Kinh Sở Dương không trả lời, rất hiển nhiên là vậy, Thiệu Trạch cũng không phải là đối tượng dễ dàng buông bỏ, hắn rất có dã tâm, hơn nữa không đạt được mục đích không bỏ qua, chuyện gì cũng làm được, người như vậy ngoài miệng nói từ nay về sau sẽ làm người an phận, nhưng độ tin cậy gần như bằng không.

Kinh Sở Dương chau mày, hừ lạnh: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, xem hắn làm được bao lâu.” Hiện tại những đối tác và công ty con dưới cờ anh đều từ chối hợp tác với Thiệu Trạch, tuy không đủ lũng đoạn thị trường cả giới giải trí, nhưng chủ truyền thông vẫn sẽ cho anh mặt mũi, hơn nữa Thiệu Trạch chẳng phải là thứ thơm ngon gì, công ty, đạo diễn muốn hợp tác với hắn làm quảng cáo đã ít lại càng ít.

Quả nhiên, sau đó tin tức được truyền ra, dù Thiệu Trạch nhận được lời mời đóng phim nhưng cũng không phải đạo diễn nổi tiếng gì, đoàn phim này lúc trước có tìm Tưởng Sầm đến làm nam chính số một nhưng sau khi Trịnh Hải Dật xem qua cảm thấy thời gian quay không phù hợp liền từ chối, nói khó nghe một chút, nhân vật mới mà Thiệu Trạch đóng bất quá chỉ là nhặt được do Tưởng Sầm không cần mà thôi.

Hôm sau, Kinh Sở Dương họp ở công ty, lại nghe tin tức nói Thiệu Trạch quay phim bị thương phải tới bác sĩ, anh lên weibo xem xét, quả nhiên dưới tất cả bình luận trên weibo của Thiệu Trạch đều là đồng cảm, cũng đều tỏ vẻ sẽ tha thứ cho hắn, thậm chí có fan cá biệt thiếu não còn nói chuyện giúp Thiệu Trạch, cảm thấy hắn không làm chuyện gì quá đáng, đồng thời ngầm mia mai ám chỉ Tưởng Sầm, nói sau lưng cậu hùng mạnh, bưng đá kê chân Thiệu Trạch.

Kinh Sở Dương nhìn thấy những bình luận này, cơn giận trong lòng từ từ dâng lên, ngay lập tức anh ném tờ báo xuống bàn làm việc, bảo trợ lý Lưu Nhụy đi vào, lén giao cho cô ấy làm một chuyện.

Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, Thiệu Trạch dễ dàng tẩy trắng những chuyện trước kia ư, nào có dễ thế, Kinh Sở Dương nghe nói sinh hoạt cá nhân của hắn rất không sạch sẽ, chỉ cần tận tâm đào bới nhất định có thể tìm được một số tin tức không tệ, đến lúc đó Thiệu Trạch muốn hối lỗi sửa sai cũng phải xem khán giả có đồng ý không đã!

Anh sẽ không cho Thiệu Trạch có cơ hội Đông Sơn tái khởi, người này tồn tại trong giới thêm một nào anh đều cảm thấy chướng mắt!

Lưu Nhụy là trợ lý lâu năm của công ty, cũng là tâm phúc của Kinh Sở Dương, cô ấy được lệnh, lập tức cải trang tới mấy chỗ Thiệu Trạch hay xuất hiện để nghiên cứu tình hình, cô ấy tránh ở một nơi cách quán bar không xa, nhìn thấy một cô gái lảo đảo từ trong quán bar đi ra, khuôn mặt chán chường.

Cô ấy nhận ra, đây là cô bé trước kia từng hẹn hò bí mật với Thiệu Trạch, hình như tên là Dương Liễu, Lưu Nhụy suy nghĩ một lát, giả vờ làm như người qua đường, làm bộ lơ đãng va vào cô gái kia.

“Em không sao chứ?” Lưu Nhụy dịu dàng hỏi.

Dương Liễu uống rất say, cô ta mơ mơ màng màng nhìn người trước mắt, cảm thấy mặt mũi cô hiền lành, xem ra là người tốt, vừa vặn cảm giác say xông tới liền nằm trên vai người trước mặt gào khóc.

Lưu Nhụy kinh ngạc, đỡ cô ta đến một nơi không có ai, lặng lẽ mở bút ghi âm, dịu giọng hỏi, “Em gặp phải chuyện gì không vui sao? Có thể nói với chị không?”

Dương Liễu không trả lời, vẫn còn đang khóc, cô ta nghĩ tới thời gian ấm áp và hạnh phúc cùng với Thiệu Trạch, lại nghĩ tới lúc hắn đá mình một cú không chút do dự, lúc ấy trong bụng mình đã mang con của hắn, hắn lại đá mình như một thứ rác rưởi, không chút thương tiếc đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, hại cô ta mất đi đứa con tình cảm chân thành.

Cô ta hận Thiệu Trạch, hận hắn ngay từ đầu dùng lời ngon tiếng ngọt lừa trái tim cô ta, lại thừa dịp cô ta yêu hắn, hung hăng đá văng cô ta, hận hắn không hề coi trọng mình, hận hắn hại cô ta mất đi đứa con của cô ta.

Dương Liễu say mèm cơn tức bốc lên não, bắt đầu không lựa lời nói ra, trút toàn bộ những lời nghẹn trong bụng ra hết, cô ta hận chết Thiệu Trạch, hận không thể kéo hắn chết theo cùng mình!

Chiếm được chứng cứ có tính then chốt, Lưu Nhụy tắt bút ghi âm, chụp thêm vài tấm hình Dương Liễu khóc lóc, dàn xếp cô ta xong liền sao chứng cứ sang một bản, lén lút đưa tới một toàn soạn báo uy tín, tin những gì trong bản ghi âm này nhất định sẽ khiến công chúng chấn động.

Hôm sau, phóng viên tòa soạn báo kia đi làm sớm phát hiện mấy tấm hình và bút ghi âm, lập tức biên soạn tin tức và bản thảo, đăng lên tiêu đề trang đầu, đồng thời đưa thẳng tin lên mạng, một khi chuyện được tiết lộ, không ít phóng viên dốc toàn bộ sức lực, chưa tới bao lâu đã điều tra ra sực thật càng kinh người hơn –

Thiệu Trạch thường xuyên giở trò với các cô bé trong sạch!

Hoặc là người hợp tác hoặc là fan, chờ chơi xong liền đá các cô đi, chân đạp nhiều thuyền, một trong số fan đó là Dương Liễu, rất có tiếng trong đám fan của Thiệu Trạch, rồi còn làm cô ta có thai, lại bị Thiệu Trạch nhẫn tâm đẩy ngã, trực tiếp sinh non, đến nay vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma tâm lý.

Những tin tức này vừa phát ra, chấn động không ít người, một số người vốn đang ủng hộ Thiệu Trạch, vừa nhìn thấy tin tức này, đảo mắt biến mất không còn bóng dáng, weibo của Thiệu Trạch thất thủ, phía dưới mọi người đồng loạt viết hai chữ cặn bã, không thể nghi ngờ là châm chọc tốt nhất cho những hành vi kia của Thiệu Trạch, thật vất vả mới tìm lại được chút cảm tình, trong nháy mắt tan thành mây khói.

Còn đoàn phim đang quay nghe tới chuyện này, vốn do dự có để ý tới hay không, nhưng không ít khán giả bắt đầu tự đăng đàn tẩy chay bộ phim này trên mạng, công bố có Thiệu Trạch thì sẽ không xem, đoàn phim hết cách đành phải đổi Thiệu Trạch dùng diễn viên khác, đã quay xong cũng chỉ đành quay lại lần nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thiệu Trạch từ diễn viên hối lỗi sửa sai trở thành một người cặn bã, hắn phẫn nộ đăng liên tiếp ba bài trên weibo, công bố mình chưa từng làm những chuyện kia, nhưng rất nhanh bị các phóng viên tung chứng cứ chính xác làm mất hết mặt mũi. Lại không biết bọn họ liên lạc với Dương Liễu ở đâu, còn bảo cô ra mặt làm chứng, có nhân chứng, tiếng người cặn bã của Thiệu Trạch càng thêm vững chân, vài ngày ngắn ngủi, tất cả đại diện phát ngôn, phim quay sắp xong cũng đều phải thay đổi diễn viên, Thiệu Trạch lại lần nữa rơi vào hoàn cảnh một thân một mình.

Trong văn phòng giải trí Cực Quang, Thiệu Trạch và Triệu Khải đứng đối diện nhau, hai người không ai nói lời nào, sau nửa ngày, Triệu Khải khàn giọng nói: “Lần này tôi cũng không giúp được anh, đã sớm nói anh nên bớt phóng túng chút, đừng khoa trương như vậy, anh không nghe, bây giờ thì tốt rồi, đều bị lộ ra ngoài hết.”

“Anh đây là đang trách tôi? Thiệu Trạch cười lạnh, “Anh đã vô dụng như vậy thì tôi bảo ba sa thải anh.” Nói xong hắn muốn đi tìm Thiệu Chính Hằng, thế nhưng vẻ mặt thư ký đau khổ bảo ông ta tạm thời vắng mặt ở công ty, cơn giận của Thiệu Trạch lập tức chạy lên não, thời khắc mấu chốt như vậy, thế mà ông ta lại không ở trong công ty, mấy hôm nay ngày nào cũng xuất quỷ nhập thần, rốt cuộc đang làm cái gì thế!

Trở lại văn phòng, Thiệu Trạch nhìn chằm chằm Triệu  Khải, âm hiểm cười liên tục, “Đừng cho là ba tôi không ở đây thì tôi không thể làm chủ, từ hôm nay trở đi anh không còn là người đại diện của tôi nữa, tôi không cần người vô dụng như anh!”

Triệu Khải vốn mang một bụng tức giận, bị Thiệu Trạch sa thải như vậy, tất cả oán hận tích tụ nhiều năm qua đều trút hết ra, anh ta bước một bước xa tới trước mặt Thiệu Trạch, nắm chặt cổ áo hắn gầm lên giận dữ: “Tôi đã sớm chịu đựng đủ thứ người như anh rồi, bất kỳ nghệ sĩ nào cũng đều giữ mình trong sạch không như anh, cũng đã sớm nói không thể như vậy, anh không nghe, cũng bảo anh đừng trêu chọc Tưởng Sầm, anh đừng làm những chuyện mờ ám kia, tôi cho anh biết, anh rơi vào cảnh hôm nay đúng là đáng đời! Đáng đời anh……….. A!”

Triệu Khải bị đánh một cú ngã xuống sàn nhà, nắm đấm điên cuồng rơi vào trên người anh ta, Thiệu Trạch đánh anh ta gần chết, đôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt dữ tợn, dạ dày Triệu Khải đột nhiên bị đá một cú nặng nề, anh ta phun ra một ngụm máu, bất tỉnh nhân sự.

Động tĩnh lớn khiến bảo vệ chạy vào, một số nhân viên bảo vệ kéo Thiệu Trạch ra một số khác thì đưa Triệu Khải tới bệnh viện, tuy bọn họ biết không thể nói lung tung nhưng tin tức Thiệu Trạch đánh người vẫn truyền ra ngoài, Triệu Khải sau khi tỉnh lại trong bệnh viện cũng lựa chọn báo cảnh sát, rất nhanh cảnh sát đã tìm tới cửa đưa Thiệu Trạch đi.

Cùng lúc đó, ba của Thiệu Trạch là Thiệu Chính Hằng đang đi ra khỏi cổng công ty nào đó, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc hiếm khi xốc xếch, ông ta nâng kính mắt thở dài một hơi, vô lực dựa vào vách tường, không nói nên lời.

Mười giờ đêm, Tưởng Sầm người quay cảnh cuối cũng xong, rốt cuộc có thể kết thúc công việc về nhà, Kinh Sở Dương chờ cậu, lặng lẽ khởi động xe chạy về phía tiểu khu, thấm thoắt mùa hè cứ vậy trôi qua, đầu thu thì rất dễ chịu, gió đêm man mát, rất thích hợp tản bộ.

Đến tiểu khu, hai người hiếm khi quyết định không đi đường tắt, đi xuyên qua vườn hoa, thuận tiện tản bộ một lúc, Kinh Sở Dương nằm tay Tưởng Sầm, như có như không vuốt ve, nhiệt độ hai người đan xen nhau, anh quay đầu nhìn Tưởng Sầm, khóe môi cong lên.

Bên ngoài dù sóng to gió lớn cũng chẳng quấy rầy tới họ, vận số Thiệu Trạch đã hết, Kinh Sở Dương hoàn toàn không coi hắn ra gì, hai người cùng gió mát trăng thanh bước chầm chậm trong vườn hoa, chậm rãi về nhà.

Tưởng Sầm đứng sau lưng Kinh Sở Dương, nhìn anh tự tay cầm chìa khóa mở cửa, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ấm áp, cậu ôm eo anh từ phía sau, mặt dán lên lưng anh cọ cọ.

Cậu biết Thiệu Trạch có thể gặp xui xẻo lớn như vậy, hơn phân nửa là do Kinh Sở Dương phái người đi làm, anh ấy vốn là như vậy, ngoài mặt thì không nói gì với mình, lại lén lút lặng lẽ giúp cậu quét sạch chướng ngại vật, để cậu có thể bước đi càng thuận lợi hơn.

Anh ấy tốt như vậy, sao mình có thể không quý trọng? Tưởng Sầm ngẫm nghĩ, từ sau lưng anh đi ra phía trước, ngửa mặt lên thành kính in lên môi anh một nụ hôn.