Chương 45: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Um-um

Trong phim luôn có những tình tiết đặc sắc mà cuộc sống thì luôn yên bình, không có gì lạ. 

Cho dù trong mắt người ngoài nhìn thấy là một siêu sao kỹ thuật diễn xuất sắc, cuộc sống rất ly kỳ nhưng tự đánh giá cuộc sống của mình cũng chỉ là bốn chữ không có gì lạ như thường. 

Chỉ có đang diễn xuất mới có thể cảm giác được cảm xúc dâng trào trong nháy mắt, đa số mọi trường hợp Triển Dương luôn nhẹ nhàng bình tĩnh vì hiếm có chuyện gì có thể khiến tâm hồn anh xao động. 

Anh đóng vai một hiệp khách trong bộ phim võ hiệp, hiệp khách nói: “Ta muốn cưỡi ngựa nhanh nhất, leo lên ngọn núi cao nhất, cầm thanh đao sắc bén nhất, giết người tàn nhẫn nhất, uống rượu mạnh nhất, ngủ với cô nương đẹp nhất.”

Giết người là phạm pháp, không thể mang theo dao một cách bất hợp pháp, ngựa nhanh nhất quá nguy hiểm, núi cao nhất anh không có thời gian leo, rượu mạnh nhất hại thân, càng không gặp qua cô gái đẹp nhất. 

Đây chính là cuộc sống của anh. 

Có lẽ cuộc sống là hai thái cực. Trong công việc anh có thể gặp nhiều loại người, tình tiết nhẹ nhàng khẩn trương, cực kỳ bình tĩnh, lướt gió tung mây, phóng khoáng tự do. 

Trong thực tế anh gặp ngàn người như một, vì danh vì lợi, đa số lượn lờ xung quanh nhưng không thấy ai thật lòng. 

Nhìn bề ngoài Triển Dương ôn hoà khiêm tốn, là một thân sĩ hiếm thấy nhưng chỉ có anh tự biết bản thân mình là người vô cùng lạnh lùng. 

Giống như xem một bộ phim vạn lần, mỗi ngày đều đơn điệu nhàm chán. 

Hôm nay cũng thế. 

Trong chuyến bay từ Canada về nước, trong khoang hạng nhất, Triển Dương đeo khẩu trang che hết mũi miệng, mũ rộng sùm sụp, khoá áo kéo đến cằm, d.d.lequydon.u.m.u.m đeo mắt kính gần như che cả khuôn mặt. Trang phục và phụ kiện như muốn nói với mọi người: “Ông đây là siêu sao đây, mau đến xem ông!” nhưng không làm vậy cũng không được. 

Ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên, hình như là một người có sự nghiệp thành đạt. Một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, tay bưng khay tạp chí, đi ngang qua anh thì thầm mắc cỡ nói: “Triển Dương, em là người hâm mộ anh, có thể ký tên cho em được không?” Nói xong cẩn thận đưa một cuốn sổ ghi chép có ảnh cho anh.

Đây thật sự là fan cuồng của anh, toàn bộ ảnh bên trong đều là ảnh của anh. Có ảnh chụp hậu trường cũng có ảnh được bán công khai, đối với người hâm mộ, anh luôn rất kiên nhẫn, trên thế giới này có người thích mình luôn là một điều khiến anh rất vui sướng và cảm động. Anh nghiêm túc ký tên, gật đầu với cô tiếp viên: “Cám ơn.”

Nữ tiếp viên hàng không kích động đến nghẹn lời, giấu sổ nhỏ ra sau lưng, cúi đầu bước đi nhanh. 

Chỗ ngồi của anh rất khuất, tạm thời không ai phát hiện mờ ám ở đây. Mà người đàn ông trung niên bên cạnh vừa nhìn đã biết là nhân vật cha chú chỉ xem bản tin thời sự và bóng đá, càng không thể nào biết anh là ai. 

Nhưng Triển Dương nghĩ sai rồi. 

Người đàn ông quay đầu, hỏi nhỏ: “Cậu là Triển Dương?”

Trong nháy mắt, Triển Dương kinh ngạc, sức hấp dẫn của anh đã tiến vào giới cha chú rồi sao?

Người kia thấy anh ngần ngại gật đầu, lập tức hưng phấn: “Tôi biết rõ cậu… cậu là đồng nghiệp của con gái tôi!”

Đồng nghiệp….

Người cha này có phải nhận lầm người rồi hay không?

Anh kiên nhẫn giải thích: “Tiên sinh, chỉ sợ ông lầm…”

“Không lầm!” Người đàn ông ngắt lời anh: “Tôi biết rất rõ, nó là người trong làng giải trí mấy người. Có một kỳ trong “Giải trí Hàng ngày” hai người còn ở chung một tờ, đáng tiếc là tôi không mang theo, nếu không có thể cho cậu xem thử.”

Triển Dương cẩn thận nhớ lại tờ “Giải trí Hàng ngày”. Gần đây anh có nhận lời phỏng vấn của một