Chương 1 - Hồi 08

Mùng sáu tháng hai.


Lạc Dương.


Lạc Dương là đất kiến đô của ĐôngChâu, Bắc Ngụy, Tây Tấn, Ngụy, Tùy, bảy triều Hậu Đường, bên phải ôm Hổ Lao,bên trái nắm Quan Trung, phía bắc vọng Yên Vân, phía nam kề Giang Nam, cungđiện thành trì cực kỳ tráng lệ đẹp đẽ.


Giáp Mã Doanh nơi Tống Thái Tổ xuấtthế, thời Hậu Đường xây Đông Đại Tự, Mật Phi Từ trong Lạc Thần Phú của TàoThực, cố cư của Lão Tử trong hẻm Đồng Đà, Bạch Mã Tự từ Bạch Mã Tây Thiên ĐàKinh mà ra, cây cầu cổ xưa “Thiên Tân Kiều hạ dương xuân thủy”, cho đến nay vẫncòn đó.


Nhưng chí của Cao Tiệm Phi lại khôngcòn.


Tiểu Cao tịnh không phải đến đây vìnhững danh thắng cổ tích đó, chàng chỉ muốn tìm một chỗ, một người.


Chàng muốn tìm Hùng Sư Đường, HùngSư Đường của Châu Mãnh.


Chàng đã tìm ra.


Tổng đà Hùng Sư Đường trong hẻm ĐồngĐà, gần cố cư của Lão Tử trong truyền thuyết, cơ hồ chiếm cứ cả con hẻm.


Tiểu Cao rất mau chóng tìm ra.


Trong tưởng tượng của chàng, Hùng SưĐường nhất định là một tòa kiến trúc khổng lồ kiên cố cổ xưa, tuy không rấthùng vĩ hoa lệ, nhưng lại nhất định rất rộng rãi thoáng mát, rất có khí thế,giống như con người của Châu Mãnh vậy.


Ý tưởng của chàng không sai, Hùng SưĐường vốn quả thật là vậy, chỉ bất quá có điểm chàng không nghĩ đến, tòa trangviện rộng rãi kiên cố cổ xưa đó hiện tại cơ hồ đã hoàn toàn bị thiêu rụi thànhtro.


Ngoại trừ vài gian phòng phía saura, Hùng Sư Đường hùng cứ Lạc Dương bao năm nay không ngờ đã hoàn toàn bị hủydiệt trong ngọn lửa cuồng liệt.


Tâm Cao Tiệm Phi chìm đắm liền.


Gió lạnh như dao cắt, trong đống trotàn ngẫu nhiên còn có vài mảnh tàn dư bị gió lạnh lùa bay quyện theo, cũngkhông biết là xà gỗ đã bị đốt thành than, hay là xương người tàn tạ.


Hùng Sư Đường đầy nghẹt tân khách vàmôn đệ năm xưa hiện tại không ngờ lại không thấy tới một bóng người.


Hẻm Đồng Đà đầy dẫy truyền thuyết cổxưa và đương kim hào kiệt hùng phong ngày nào hiện tại chỉ còn lại một màuthống khổ thê lương.


Thương hải tang điền, chuyện đờibiến hóa khó lường, nhưng thứ biến hóa như vầy cũng không tránh khỏi biến thànhquá đột ngột, đáng sợ.


-- Chuyện gì đã xảy ra ? Phát sinhra sao ?


-- Châu Mãnh chí khí ngất trời, kiêuhùng bất khuất, và đám hảo thủ dưới trướng thân kinh bách chiến đã đi đâu ?


Tiểu Cao chợt nghĩ đến Trác ĐôngLai, nghĩ đến phương pháp hành sự của hắn, nghĩ đến sự âm trầm của hắn.


Mỗi một chuyện phát sinh vào ngày đóở Hồng Hoa Tập hiện tại lại kéo màn xuất hiện lại trong óc chàng.


Chàng chợt hiểu Trác Đông Lai tạisao muốn phóng tha Châu Mãnh.


Châu Mãnh rời khỏi Lạc Dương, lựclượng phòng thủ của tổng đà Lạc Dương nhất định yếu đi, nếu quả phái người gấprút đột tập, không còn nghi ngờ gì nữa, là cơ hội tốt nhất.


Thứ cơ hội đó Trác Đông Lai nhấtđịnh đã đợi từ rất lâu.


Lúc hắn nâng chén chúc phước kínhrượu với Châu Mãnh, nhân mã đột tập nhất định đã lên đường.


Đây nhất định là kết quả đột tập lầnnày.


Lúc Châu Mãnh đang có cảm giác mìnhhoàn toàn đắc thắng, họ Châu đã bị đánh bại.


Lần này hắn thật sự bại quá thảmthương.


Tay chân Tiểu Cao lạnh buốt.


Chàng không thể tưởng tượng ChâuMãnh làm sao có thể chịu đựng thứ đả kích lớn lao như vầy, nhưng chàng tin rằngChâu Mãnh nhất định không bị đánh gục.


Một khi Châu Mãnh còn sống, nhấtđịnh không thể bị bất kỳ một ai đánh gục.


Hiện tại ý tưởng duy nhất của TiểuCao là Châu Mãnh chắc đang vội vàng muốn đi báo thù, bởi vì hiện tại Trác ĐôngLai nhất định đã giăng lưới đặt bẫy ở Trường An đợi hắn đến.


Nếu quả hiện tại Châu Mãnh đã đếnTrường An, cơ hội hắn có thể sống sót trở về còn rất ít.


Vô luận là ai trải qua một đả kíchlớn lao như vầy, tư tưởng và hành động của hắn đều khó tránh khỏi vì vội vãphẫn nộ mà có sơ xuất.


Chỉ cần có một chút sơ xuất, có thểtạo thành sai lầm trí mệnh.


Kế hoạch của Trác Đông Lai vĩnh viễnkhông thể có sơ xuất, nghĩ tới điểm đó, cả tâm tư của Tiểu Cao cũng thấu lạnh.


Ngay lúc đó, chàng đã hạ quyết tâm.


Chàng cũng muốn trở về Trường An,không cần biết Châu Mãnh hiện tại còn sống hay đã chết, chàng đều phải về đó.


Nếu quả Châu Mãnh còn chưa chết,chàng có lẽ còn có thể vì bằng hữu của mình mà tiếp thêm một phần sức lực.


Chàng còn có một đôi tay, một thanhkiếm, và một mạng sống.


Nếu quả Châu Mãnh đã chết trong tayTrác Đông Lai, chàng cũng phải trở về thu lượm thi thể bằng hữu, đi liều mạng,đi phục thù.


Không cần biết ra sao, cho đến hiệntại chỉ còn có một mình Châu Mãnh là đối đãi với chàng như bằng hữu.


Chàng cũng chỉ có một bằng hữu làChâu Mãnh.


Ý nghĩa của hai chữ “bằng hữu” chàngtuy còn chưa hoàn toàn hiểu thấu, bởi vì chàng trước đây chưa từng giao kết bằnghữu với ai, nhưng chàng có Khí.


Là hiệp khí, huyết khí, nghĩa khí.


-- Bởi vì trên thế giới này còn cónhững người có Khí như vậy, cho nên chính nghĩa mới có thể đánh bại tà ác, nhânloại mới có thể vĩnh viễn tồn tại.


Chỉ tiếc hiện tại Cao Tiệm Phi vô luậnmuốn đi đến nơi nào cũng rất khó mà đi được.


Trong con hẻm dài vốn tĩnh mịchkhông có bóng người đột nhiên đã xuất hiện một người.


Một người áo nâu chỉ cao tối đakhoảng bốn thước, lại có một khuôn mặt dài như mặt ngựa, hai hàng lông mày dàyđặc giống như hai cây chổi kết lại, hơn nữa còn như dùng một cọng dây dày cộmkết lại ngay giữa trán.


Niên kỷ của gã tuyệt không quá lớn,nhưng nhìn lại rất già lão, đôi mắt ti hí dưới cặp lông mày rậm rì lấp lóe phátsáng, vừa nhìn thấy Tiểu Cao, ánh mắt của gã giống như mũi đinh ghim chặt trênmình chàng.


Tiểu Cao đã từng gặp con người đó.


Một người như vậy vô luận là ai mộtkhi gặp qua một lần đều không dễ gì quên được.


Tiểu Cao nhớ gã hình như là một tênbán bánh ngọt trên con đường bên ngoài hẻm, dùng một thanh đao mỏng vừa dài lạivừa thon cắt từng miếng bánh ngọt.


Thanh đao đó hiện tại đang giắt bênhông.


Nếu quả một người muốn dùng thanhđao đó đi cắt sắt, đại khái cũng không phải là chuyện quá khó khăn gì.


Người đó vừa xuất hiện, trong hẻmbỗng nhiệt náo hẳn, người đang đi lại trên đường lớn đột nhiên trong phút chốcđều ùa vào con hẻm đó, chừng như tất cả mọi người trên đường đều đến đây hết,giống như nước thủy triều vậy, bao vây xung quanh Tiểu Cao.


Tiểu Cao chỉ cảm thấy mình giống nhưđột nhiên lọt vào trong đình miếu cực kỳ nhiệt náo, bốn phương tám hướng đềutràn ngập người ta, các thức các dạng người, nước cũng không chảy nỗi, chàng cómuốn động cũng không động được.


Chàng thực sự không biết nên ứng phólàm sao với cục diện này, bởi vì chàng chưa từng đụng phải chuyện như vầy.


Người bán bánh ngọt hồi nãy chừngnhư đã chen chúc đến trước mặt chàng, hiện tại lại không còn thấy đâu nữa.


Người đó thật quá lùn, muốn tìm mộtngười như vậy giữa rừng người quả thật rất khó lòng tìm ra, nhưng nếu quả gãmuốn dùng thanh đao cắt bánh của gã đâm người ta giữa rừng người, chỉ sợ còn dễdàng hơn cả cắt bánh.


Tiểu Cao không muốn phải chịu mộtđao đó.


Chàng nhất định trước hết phải tìmra người đó, chàng đã nhìn ra người đó nhất định là đầu sỏ.


“Ta muốn mua bán ngọt”. Tiểu Caochợt nói lớn:


“Người bán bánh ngọt đâu rồi ?”.


“Ta đâu có đi đâu”. Một người dùngthanh âm khản đục trả lời:


“Ta đang ở đây nè”.


Thanh âm từ sau lưng Tiểu Cao truyềntới, Tiểu Cao vừa quay đầu, lại không nhìn thấy người đó đâu hết.


Nhưng chàng lại nghe thấy thanh âmcủa người đó, cho nên chàng rất mau chóng nhận ra chàng một mực không nhìn thấychỉ bất quá vì chàng luôn luôn không cúi đầu xuống nhìn.


Một người lùn như vậy, bị lạc giữarừng người, nếu quả mình không cúi đầu xuống tìm, nhất định không nhìn thấy.


“Ngươi nhìn không thấy ta, ta cũngkhông thấy ngươi, bọn ta làm sao buôn bán được ?” Gã hỏi Tiểu Cao.


- Có cách giải quyết.


Tiểu Cao chợt ngồi xổm xuống giữađám người, mặt của người khác tuy không còn nhìn thấy nữa, nhưng một khuôn mặtngựa lại đã đến trước mắt chàng.


- Hiện tại bọn ta có phải đã có thểmua bán rồi chứ ?


Người đó há miệng cười lớn, cáimiệng rộng cơ hồ bạnh tới mang tai:


- Ngươi thật muốn mua bánh ngọt ?


- Ngoại trừ bánh ngọt ra, bọn ta còncó giao dịch gì khác có thể đàm phán đây ?


Còn có chuyện mua bán gì khác có thểlàm đây ?


- Không có.


- Vậy ta mua bánh ngọt.


- Ngươi muốn mua bao nhiêu ?


- Ngươi muốn bán cho ta bao nhiêu ?


- Chỉ cần ngươi bỏ tiền ra, baonhiêu ta cũng bán.


- Bánh ngọt của ngươi giá bao nhiêu?


- Còn tùy.


- Tùy vào cái gì ?


- Tùy người.


“Tùy người ?” Tiểu Cao không hiểu:


“Bán ngọt cũng phải tùy người ?”.


- Đương nhiên phải tùy người, tùycoi người nào đến mua bánh ngọt, ta mới ra giá.


Tùy người mà ra giá vốn là một trongnhững bí quyết làm ăn.


“Có những người đến mua bánh ngọtcủa ta, ta chỉ đòi hai cắc bạc cho một miếng bánh, có người đến mua cho dù bỏra năm trăm lượng bạc ta cũng không bán”. Người đó nói:


“Bởi vì ta xem hắn không thuậnnhãn”.


“Còn ta ?” Tiểu Cao hỏi:


“Ngươi xem ta có thuận nhãn không?”.


Người đó chằm chằm nhìn chàng từtrên xuống dưới, từ dưới lên trên cả nửa ngày, hàn quang trong đôi mắt ti híbắn ra như những mũi châm nhọn bén, chợt hỏi Tiểu Cao:


- Ngươi có phải từ Trường An đến ?


- Phải.


- Trong cái bao bố của người có gì ?Có phải là một thanh kiếm ?


- Phải.


- Ngươi từ Trường An đến đây có phảivì Châu lão gia của Hùng Sư Đường mà đến ?


- Phải.


Người đó đột nhiên lại há miệng cườitươi, lộ xuất cả nướu răng:


- Vậy chuyện mua bán giữa bọn takhông thành rồi.


- Tại sao ?


- Bởi vì người chết không thể ănbánh ngọt, bánh ngọt của ta cũng không bán cho người chết.


Trong lòng bàn tay của Tiểu Cao đãbắt đầu toát mồ hôi, mồ hôi lạnh.


Đám người bao vây bốn bề nếu quảcùng một lúc xông tới đã đủ dẫm đạp chàng nhẹp ruột, chàng làm sao ngăn cảnnổi.


Chàng nghe thấy tiếng hô hấp của đámngười đó vì hưng phấn mà đã biến thành vồ vập, vô luận là ai trước lúc sát nhânđều có thể biến thành hưng phấn.


Rừng người đã bắt đầu siết chặttrước sau, hữu thủ của người bán bán cũng nắm chặt cán đao của gã.


Tiểu Cao chợt phát hiện một chuyện.


Trên thế giới này thứ đáng sợ nhấtlà người, nhân lực nếu quả có thể tập trung đoàn kết, đều đáng sợ hơn xa bất kỳthứ lực lượng nào.


Nhưng Tiểu Cao còn có thể nhẫn nhịn,bởi vì chàng đã nhìn ra những người đó đều là người của Hùng Sư Đường, đều nhưchàng, đứng cùng một phía với Châu Mãnh, cho nên chàng nói:


- Ta từ Trường An đến, trong bao củata quả thật có một thanh kiếm sát nhân, chỉ bất quá người ta muốn giết khôngphải là Châu Mãnh.


- Ngươi muốn giết ai ?


“Người ta muốn giết cũng là ngườicác ngươi muốn giết”. Tiểu Cao đáp:


“Bởi vì ta cũng như các ngươi, tacũng là bằng hữu của Châu Mãnh”.


- Ồ ?


- Ta họ Cao, Cao Tiệm Phi.


- Có phải Cao Tiệm Phi dần dần muốnbay cao ?


“Phải”. Tiểu Cao đáp:


“Ngươi cứ trở về mà hỏi Châu Mãnhxem ta có phải là bằng hữu không”.


- Ta bất tất phải hỏi.


- Tại sao ?


Trong đôi mắt ti hí của người bánbánh ngọt chợt lộ xuất một ý tứ nhạo báng quỷ quyệt, chợt nhìn Tiểu Cao cườicười:


- Ngươi nghĩ ta không biết ngươi làbằng hữu của Châu Mãnh ?


- Ngươi biết ?


- Bởi vì ta biết cho nên mới muốngiết ngươi.


Lưng Tiểu Cao bất chợt đẫm ướt, dầmdề mồ hôi lạnh.


Rừng người tuy đang siết chặt vòngvây, đao của người bán bánh ngọt tuy sắc bén, nhưng giữa giây phút đó, đó là cơhội chàng có thể chém đứt bàn tay cầm đao, chém đứt sống mũi trên khuôn mặtngựa đó, móc moi ý tứ chế nhạo quỷ quyệt ác độc trong đôi mắt ti hí đó ra.


Nhưng chàng không thể khinh cử vọngđộng.


Chàng có thể giết người đó, nhưngđám đông như thủy triều dâng trào bốn bề chàng lại không thể giết sạch.


Nếu quả chàng lợi dụng một tích tắcđó giết chết tên mặt ngựa kia, chính chàng rất có khả năng bị loạn đao củangười ta bằm nát.


Người bán bánh ngọt lại cười, cườikhành khạch thốt:


- Người còn chưa chết, sao ngươikhông xuất thủ ?


Câu nói đó còn chưa dứt, Tiểu Caođang ngồi xổm trước mặt gã bỗng đứng dậy, vừa đứng dậy, thân người chàng đã ưỡnthẳng phóng vọt lên, giống như bên trên có một bàn tay khổng lồ vô hình kéo áochàng, lôi chàng bay lên.


Đó là khinh công hiếm thấy trêngiang hồ, cũng là tuyệt kỹ cầu sinh giữa cái chết.


Chỉ tiếc chàng không phải là chim,cũng không có cánh.


Thân người chàng chỉ bất quá vận hếtkhí lực mà bay lên, luồng chân khí đó lúc nào cũng đều có thể cạn kiệt, thânngười chàng lại phải rơi xuống, lúc rơi xuống vẫn lọt vào giữa rừng người.


Chính chàng cũng biết điểm đó.


Chàng biết người bên dưới nhất địnhđều đã rút binh khí chuẩn bị hạ sát thủ, đợi khi chàng khí cạn lực kiệt rớtxuống mà đâm chém.


Lúc đó chàng cho dù có thể bạt kiếmgiết người, chính chàng tất cũng phải chết giữa mưa máu và thi thể của ngườita.


Chàng không muốn làm chuyện đó, cũngkhông muốn nhìn thấy thảm cảnh huyết nhục tan nát.


Nhưng chàng không chết.


Giữa lúc đó, chàng chợt nhìn thấymột sợi dây từ xa xa bay đến.


Chàng không nhìn thấy sợi dây đó từđâu bay đến, cũng không nhìn xem sợi dây đó đang nằm trong tay ai.


May mắn là chàng đã nhìn thấy sợidây đó, hơn nữa kịp thời nắm lấy.


Sợi dây mượn lực kéo về phía trước,thân người chàng cũng mượn lực trên sợi dây mà bay theo.


Giống như cánh diều tung bay, càngkéo càng cao.


Người kéo sợi dây cũng giống nhưđang thả diều, Tiểu Cao còn chưa nhìn thấy người đó, lại đã nghe một tiếng độngrất quen thuộc.


Tiếng giày đinh chạy nhanh trên đấttuyết.


Trong tâm Tiểu Cao lập tức có mộtluồng khí ấm áp trào dâng.


Chàng phảng phất lại nhìn thấy mộtngười, mang đôi giày đinh, nắm đuôi ngựa, cũng giống như một cánh diều bị treotrên đuôi ngựa.


Chàng phảng phất lại nhìn thấy ngườitrên lưng ngựa, lại nhìn thấy hào khí và hùng phong của người đó.


Chàng đã sớm biết Châu Mãnh tuyệtkhông thể bị bất cứ một ai đánh gục.


“Cao thiếu hiệp, không tưởng đượcthiếu hiệp thật đã đến”. Đinh Hài vừa dừng chân đã ngã quỵ trên tuyết:


“Đường chủ từng nói Cao thiếu hiệpnhất định đến gặp ông, không tưởng được Cao thiếu hiệp thật đã đến”.


Tiểu Cao dùng hết sức mới có thể kéogã bằng hữu trung thành đó đứng lên.


“Người ngã quỵ đáng lẽ là ta”. Chàngnói với Đinh Hài:


“Ngươi đã cứu mạng ta”.


Đinh Hài cơ hồ trào nhiệt lệ, thầnsắc lại biến thành căm phẫn:


- Tiểu nhân đã sớm biết Thái Sùngtuyệt không thể phóng tha bất kỳ bằng hữu nào của Đường chủ. Đám bằng hữu củaĐường chủ cơ hồ đã hoàn toàn bị gã hạ độc thủ, cả những người ở xa cũng khôngbuông tha.


- Thái Sùng là quái vật bán bánhngọt đó ?


- Chính là gã.


“Gã vốn đương nhiên không phải làdân bán bánh”. Tiểu Cao hỏi:


“Gã thật ra là ai ?”.


- Gã cũng giống như tiểu tử họDương, vốn đều là tâm phúc của Đường chủ.


- Gã cùng Dương Kiên đều phản bộilại Đường chủ của các người ?


“Gã còn khả ố hơn cả Dương Kiên”.Đinh Hài giận dữ đáp:


“Lúc gã bán đứng Đường chủ chính làlúc trong tâm Đường chủ đang rối rắm nhất, đang cần gã nhất”.


Tiểu Cao hiểu rõ ý tứ của gã.


“Các người từ Trường An trở về,không những Hùng Sư Đường đã bị phá hủy, Thái Sùng cũng làm phản”. Tiểu Cao thởdài:


Hai ngày qua các người nhất địnhphải điêu đứng”.


“Phải”. Đinh Hài đáp:


“Điêu đứng chưa từng thấy”.


- Nhưng vô luận một ngày có baonhiêu khổ nạn đều trở thành quá khứ hết.


“Phải”. Đinh Hài giống như tượng gỗlặp lại lời của Tiểu Cao:


“Đều thành quá khứ hết”.


Trong ánh mắt gã chợt để lộ một thứbi thương trầm thống khôn tả, giống như một người mắt thấy mình đang chìm đắm,chìm vào hố cát vạn kiếp bất phục.


Tâm Tiểu Cao bất chợt cũng đắm chìm.


-- Thái Sùng phản bội đang lúc ChâuMãnh khốn khổ nhất, Châu Mãnh lại cho tới bây giờ vẫn để cho gã cao hứng tiêudao tự tại đi lại trên thế gian.


Đó tuyệt không phải là tác phongbình thời của Châu Mãnh.


Tiểu Cao nhìn thẳng vào mắt ĐinhHài, hỏi từng tiếng:


- Ngươi không dám nói cho ta biếtsao ?


Đinh Hài cũng khẩn trương:


- Không dám nói cái gì ?


Tiểu Cao chợt dụng lực nắm lấy vaigã:


- Đường chủ của ngươi có phải đãtrúng độc thủ.


- Không.


- Thật là không ?


“Thật là không”. Đinh Hài chừng nhưđang tận lực muốn ra vẻ khoan khoái:


“Tiểu nhân hiện tại có thể dẫn Caothiếu hiệp đi gặp người”.


Rừng héo tuyết dày, nham thạch gồghề.