Chương 2 - Hồi 14

Chỉ có lúc sợ hãi khẩn trương nhất,tròng mắt của hắn mới co thắt lại. Hiện tại hắn đang cảm thấy khẩn trương losợ.


Hắn cảm thấy có một người, dùng mộtthứ phương pháp cho đến hiện tại hắn vẫn không thể biết được, đã mở cửa gianmật thất của hắn, như quỷ hồn đang đứng sau lưng hắn.


Đó thật sự là chuyện không thể tưởngtượng được, Trác Đông Lai không tin được trên thế giới thật sự có người có thểcó năng lực không thể tưởng tượng được như vậy.


Nhưng hiện tại hắn không thể khôngtin.


Hắn rất mau chóng nghĩ tới mộtngười, một người duy nhất:


- Tiêu Lệ Huyết, ta biết nhất địnhlà ngươi.


"Phải". Một thanh âm trầmtrầm khan khản đáp:


"Là ta".


Trác Đông Lai bỗng thở dài.


"Quỷ thần không có thật, quỷthần nói tất càng không thể tin". Hắn nói:


"Nếu không ngươi đã không thểđến".


- Tại sao ?


"Bởi vì hiện tại đáng lẽ ngươiđã là người chết, chết dưới Lệ Ngân của Cao Tiệm Phi". Trác Đông Lai đáp:


"Chốn u minh vốn đã định trướcmệnh vận của ngươi".


Hắn lại thở dài:


- Hiện tại ta mới biết những lời nóiđó hoang đường đáng cười làm sao.


"Còn trước đây ?" Tiêu LệHuyết hỏi:


"Trước đây ngươi có tin không?" - Vị tất đã tin hết, cũng vị tất không tin.


"Cho nên ngươi mới nghĩ raphương pháp muốn ta đi giết Cao Tiệm Phi ?" Tiêu Lệ Huyết lại hỏi:


"Ngươi có phải muốn xem xemtrong hai người bọn ta thật ra là ai chết trong tay ai ?" - Phải.


- Không cần biết là ai chết, ngươiđại khái đều không thương tâm.


"Ta đích xác không". TrácĐông Lai đáp:


"Không cần biết là ai chết, đốivới ta đều có lợi, nếu quả hai người bọn ngươi cùng chết một lúc, càng haykhông thể tả, ta nhất định an bài hậu sự cho bọn ngươi thật tốt".


Hắn nói thật, Trác Đông Lai luônluôn nói thật.


Bởi vì hắn bất tất phải nói láo.


Trước mặt đại đa số người, hắn cănbản hoàn toàn không cần phải nói láo, đối với những người khác, nói láo căn bảnkhông hữu dụng.


Tiêu Lệ Huyết đã nhìn ra điểm đó.


Y thích giao thủ với loại người đó,tránh khỏi rất nhiều phiền hà không cần thiết.


Có thể giao thủ với loại người đócũng khoan khoái hơn nhiều so với làm bằng hữu của bọn chúng.


"Ta cũng luôn luôn nóithật". Tiêu Lệ Huyết nói:


"Mỗi một câu ta nói ra ngươitốt nhất đều nên tin".


- Ta nhất định tin.


- Ta biết người còn chưa gặp ta,ngươi nhất định rất muốn nhìn xem ta là ai.


- Ta thật muốn muốn chết.


- Nhưng ngươi chỉ cần quay đầu lạinhìn ta một cái, ngươi vĩnh viễn không còn nhìn thấy gì khác nữa.


"Ta không thể quay đầulại". Trác Đông Lai thốt:


"Tạm thời ta còn chưa muốnchết".


"Nói thật là một tập quán rấttốt, ta hy vọng ngươi có thể luôn luôn bảo trì lấy nó".


Thanh âm của Tiêu Lệ Huyết rất bìnhđạm:


"Chỉ cần ngươi nói ra một câunói láo, ta giết ngươi chết tại chỗ trong cái bồn tắm đó".


"Ta có nói qua, tạm thời ta cònchưa muốn chết". Thanh âm của Trác Đông Lai cũng rất bình tĩnh:


"Ta đương nhiên càng không muốnchết lõa thể trong bồn tắm như vầy, ngươi nên tin chuyện đó ta tuyệt khônglàm".


"Rất tốt". Tiêu Lệ Huyếtđối với tình huống đó tựa hồ cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên lập tức hỏi mộtchuyện mà y muốn biết nhất:


"Hai mươi năm trước, ta cùngmột người đính một tờ khế ước, chuyện đó ngươi có biết không ?" - Ta biết.


- Hàng quan trọng nhất trên khế ướcđó luôn luôn để trống, luôn luôn thiếu mất một danh tánh.


- Điểm đó ta cũng biết.


"Hiện tại đã có người đem khếước đó giao cho ta, hơn nữa bên trên còn điền vào tên họ một người". TiêuLệ Huyết lại hỏi:


"Ngươi có biết là tên ai không?" "Ta biết". Trác Đông Lai không ngờ lại cười cười:


"Cái tên đó là do ta điền lên,ta làm sao mà không biết được ?" - Khế ước có phải là ngươi đính với ta ?


"Không phải". Trác ĐôngLai đáp:


"Ta còn chưa xứng".


- Có phải do ngươi đem đến ?


"Phải". Trác Đông Lai đáp:


"Có một người muốn ta đem đến,trước hết đem tờ khế ước đó đưa đến miếu thổ địa, lại ra ngoài thành đốt huyếthỏa, vì để xác định muốn giúp ngươi nhìn thấy, cho nên phải đốt mỗi ngày mộtlần, ba ngày liên tiếp".


"Người muốn ngươi đưatin", thanh âm của Tiêu Lệ Huyết bỗng biến thành tê dại:


"Ngươi có biết người đó là aikhông ?" "Ta biết". Trác Đông Lai đáp:


"Người biết hắn đều nghĩ hắn đãchết, còn có rất nhiều người căn bản không biết danh tánh của hắn, nhưng tabiết, ngoại trừ ngươi ra, không ai biết nhiều hơn ta".


- Ngươi biết hắn còn chưa chết ?


- Phải.


- Ngươi cũng biết hắn đang ở đâu ?


- Phải.


"Rất tốt". Thanh âm củaTiêu Lệ Huyết phảng phất đã tê liệt:


"Hiện tại ngươi có thể đứng lênrồi".


- Tại sao phải đứng lên ?


- Bởi vì ngươi phải dẫn ta đi gặphắn.


- Ta có thể không đi không ?


- Không thể.


Trác Đông Lai lập tức đứng lên, đốivới chuyện vô phương tranh biện, hắn không bao giờ tranh biện.


"Ngươi có thể mặc áo manggiày". Tiêu Lệ Huyết nói:


"Nhưng ngươi tốt hơn hết làkhông làm chuyện gì khác".


Trác Đông Lai bước ra khỏi bồn tắm,khoác áo hồ cừu, động tác của hắn rất chậm, mỗi một động tác đều rất cẩn thận.


Bởi vì hắn nghe thấy trong thanh âmcủa Tiêu Lệ Huyết có thù hận và sát cơ.


Tiêu Lệ Huyết không thể giết hắn,cũng không thể chém đứt chân hắn, nhưng chỉ cần động tác của hắn khiến cho TiêuLệ Huyết cảm thấy có chỗ không đúng, trên người hắn nhất định có một bộ phậnrơi khỏi người hắn.


Hắn tuyệt cho bất cứ người nào cơhội đó.


Tiêu Lệ Huyết, không còn nghi ngờ gìnữa, đang quan sát hắn, đối với mỗi một động tác của hắn đều quan sát rất tửtế.


"Ta biết ngươi luôn luôn làngười kiêu ngạo phi thường, phản ứng và tốc độ của ngươi cũng rất nhanh, nộigia khí công cũng luyện rất giỏi, đương kim thiên hạ có rất ít người có thểđánh bại được ngươi". Tiêu Lệ Huyết nói:


"Ta tin Tư Mã Siêu Quần cũngkhông phải là đối thủ của ngươi, bởi vì hắn vĩnh viễn không bì được sự lãnhtĩnh của ngươi. Ta chưa từng thấy người nào lãnh tĩnh hơn ngươi".


"Có lúc ta cũng nghĩ nhưvậy". Trác Đông Lai lại cười:


"Mỗi một người đều khó tránhkhỏi lúc tự say, đặc biệt là lúc nửa đêm vắng lặng một mình".


"Ngươi chưa từng gặp ta, cũngchưa từng thấy ta xuất thủ, ngươi làm sao biết ta thật sự mạnh hơn ngươi?" Tiêu Lệ Huyết điềm đạm hỏi:


"Ngươi không nghĩ đến có lẽngươi chỉ cần xuất thủ là có thể giết được ta ?" "Ta không nghĩtới". Trác Đông Lai đáp:


"Thứ chuyện đó ta căn bản cảnghĩ cũng không nghĩ tới".


- Sao vậy ?


"Bởi vì ta tuyệt đối cấm mìnhkhông được nghĩ tới". Trác Đông Lai cười phảng phất có chút cảm thương:


"Một người nếu quả còn có thểsống, những chuyện như vậy cả nghĩ cũng không thể nghĩ tới".


Tiêu Lệ Huyết cười lạnh:


- Cho nên ngươi tình nguyện lắngnghe như một con chó chứ không dám động thủ ?


"Phải". Trác Đông Lai đáp:


"Trên thế giới này có rất nhiềuchuyện đều như vậy".


Cánh cửa ngoài tiểu viện đóng chặt.


Trác Đông Lai gõ cửa. Gõ ba tiếngtrước, lại gõ thêm một tiếng.


Phương pháp gõ cửa đó, không cònnghi ngờ gì nữa, là ước định bí mật giữa hắn và lão nhân trong viện, trong tiểuviện lại không có hồi ứng.


- Hắn không có trong đó ?


"Hắn ở đó". Trác Đông Lainói:


"Nhất định".


- Ngươi có phải muốn thông tri vớihắn có người hắn không thể gặp đã đến, muốn hắn mau bỏ chạy ?


"Ngươi nên biết hắn không thểbỏ chạy, cả đời hắn chưa bao giờ bỏ chạy". Trác Đông Lai nói với Tiêu LệHuyết:


"Hà huống hắn đã sớm biết ngươinhất định đến tìm hắn".


Nhưng trong tiểu viện vẫn không cótiếng trả lời, Trác Đông Lai lại gõ cửa, gõ mạnh hơn một chút.


Cửa đột nhiên mở ra, mở hé mộtđường.


Cánh cửa tuy chỉ mở hé, bên trongtịnh không có khóa, cũng không có then cài.


Lão nhân cũng không bỏ chạy.


Trong tiểu viện u tĩnh, hương hoavẫn như trước, cổ tùng vẫn như trước, tiểu đình vẫn như trước, lão nhân cũngđang ngồi trong tiểu đình như trước, đối diện mặt đất phủ đầy tuyết trước đình,trước đình phảng phất vẫn có Điệp Vũ đang múa như trước.


Điệp Vũ không còn múa được nữa.


Lão nhân cũng không thể già hơn nữa.


Chỉ có tư tưởng và tình cảm mới cóthể khiến cho người già, nếu quả một người đã không thể có tư tưởng nữa, khôngthể có tình cảm nữa, là đã không còn có thể già nữa.


Lão nhân đã không thể nghĩ ngợi gìnữa, cũng không thể đắn đo phán đoán kế hoạch cho bất kỳ chuyện gì nữa.


Lão nhân cũng không còn có tình cảmnữa, không còn có ưu hoài thống khổ hoan lạc phiền não tương tư hồi ức nữa.


Chỉ có người chết mới có thể khôngcòn có tư tưởng và cảm tình nữa, chỉ có người chết mới vĩnh viễn không còn giànữa.


Lão nhân đã chết.


Lão vẫn giống hệt như lúc còn sống,vẫn giữ vững tư thế phong nhã du nhàn không ai bì nỗi ngồi trong tiểu đình,nhưng lão đã chết.


Đôi mắt pha lẫn trí tuệ của ngườigià và vẻ tinh nghịch của hài tử nhìn đã không còn tươi tắn như hải dương rắcnhuộm dương quang, đã không còn nét sáng lạn của dương quang và màu xanh thẫmcủa nước biển.


Đôi mắt của lão đã biến thành mộtmàu xám chết chóc, giống như sắc trời lúc bão tuyết chiều tàn.


Nhìn thấy đôi mắt đó, Trác Đông Laivô phương bước tới bước nữa, cả một bước cũng không dám bước tới.


Toàn thân hắn đã cứng ngắc, cứng nhưthân thể lão nhân đã chết.


Sau đó hắn nhìn thấy Tiêu Lệ Huyết.


Tiêu Lệ Huyết xem ra không cao lắm,trên thực tế cao hơn đại đa số người một chút, hơn nữa rất ốm.


Đầu tóc y đen nhánh, cả một chút hoarâm cũng không có, dùng một cái khăn vải bố màu xám lợt cột chỏm tóc trên đầu.


Y phục của y cũng làm bằng thứ vảibố xám lợt đó, may vá không vừa vặn, thủ công cũng không giỏi giắn gì. Trongtay y khiêng một cái hòm, một cái hòm vừa cũ kỷ, vừa bình phàm.


Trác Đông Lai chỉ nhìn thấy baonhiêu đó, bởi vì cái hắn nhìn thấy chỉ bất quá là sau lưng Tiêu Lệ Huyết.


Giống như một cơn gió lướt quangười, con người một mực như một cái bóng đi sát sau lưng hắn đột nhiên đãphóng đến trước mặt hắn.


Con người đáng sợ nhất, thần bí nhấttrong giang hồ, bộ dạng thật ra ra sao ? Trác Đông Lai vẫn còn chưa nhìn thấy.


Nhưng một người trên mặt rất ít khibiểu lộ tình cảm lại thường thường vô tư vô ý đem tình cảm để lộ ra trên lưng.


Lưng Tiêu Lệ Huyết căng vồng, mỗimột thớ thịt đều bạnh căng, sau đó bắt đầu run rẩy không ngừng, chừng như đangbị một ngọn roi vô hình tận lực quất mạnh.


Cái chết của lão nhân là ngọn roiđó.


Vô luận là ai đều có thể nghe thấytừ trong thanh âm của y, y tuyệt không phải là bằng hữu của lão nhân đó.


Giữa bọn họ, không còn nghi ngờ gìnữa, có một thứ thù hận vô phương hóa giải.


Y bức Trác Đông Lai đưa y đến đây,rất có khả năng là muốn lợi dụng máu huyết của lão nhân đó để rửa sạch oán độcvà thù hận trong tâm y.


Hiện tại lão nhân đã chết, y tại saotrái lại lại thống khổ, kích động, và bi thương như vậy ?


Càng làm cho người ta không tưởngđược chính là Trác Đông Lai.


Hắn tuyệt không phải là người có tấmlòng rộng mở, tuyệt không để bất cứ người nào xâm phạm đến sự tự tôn của hắn.


Trên thế giới này chưa từng có aidám vũ nhục hắn như Tiêu Lệ Huyết đã làm, thứ vũ nhục đó cũng chỉ có dùng máumới có thể tẩy sạch.


Nếu quả hắn giết Tiêu Lệ Huyết,không ai có thể cảm thấy kỳ quái, cũng không ai có thể cảm thấy hối tiếc.


Cho dù hắn có uống cạn máu của TiêuLệ Huyết như uống rượu, cũng không có ai khó chịu.


Tiêu Lệ Huyết tịnhkhông phải làngười đáng để thương tình, Trác Đông Lai vốn đáng lẽ nên giết y. Chỉ cần vừa cócơ hội, không nên bỏ qua.


Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất đểTrác Đông Lai hạ thủ.


Hiện tại lưng Tiêu Lệ Huyết chẳngkhác nào một vùng đất phì nhiêu màu mỡ, hơn nữa lại hoàn toàn không phòng bị,đợi chờ người ta xâm phạm dẫm đạp.


Hiện tại chính là lúc tâm tình của ybị kích động nhất, là lúc dễ dàng tạo thành sơ hở và sai lầm nhất.


Nhưng Trác Đông Lai không ngờ cả mộtchút cử động cũng không có.


Thứ cơ hội đó chừng như một phiếnphù vân ngay trước mặt mình, một khi tiêu tán, vĩnh viễn không quay trở lại.


Hô hấp của Trác Đông Lai đột nhiênngưng hẳn, tròng mắt lại co thắt lần nữa.


Hắn chung quy đã nhìn thấy người đó,con người đáng sợ nhất, thần bí nhất trong thiên hạ.


Tiêu Lệ Huyết không ngờ đã quayngười, đối diện Trác Đông Lai.


Khuôn mặt y là một khuôn mặt rấtbình phàm, nhưng ánh mắt của y lại giống như một bảo đao vừa rút ra khỏi vỏ.


“Nếu quả có người muốn giết ta, tíchtắc hồi nãy là cơ hội tốt nhất”. Tiêu Lệ Huyết thốt:


“Cơ hội như vậy vĩnh viễn không thểcó lần nữa”.


- Ta thấy được.


- Hồi nãy sao ngươi không xuất thủ ?


“Bởi vì ta tịnh không muốn giếtngươi”. Trác Đông Lai nói rất thành khẩn:


“Chuyện đó ta chưa bao giờ nghĩđến”.


“Ngươi đáng lẽ nên nghĩ đến”. TiêuLệ Huyết nói:


“Ngươi nên biết ta nhất định phảigiết ngươi”.


“Nhất định phải giết ta ?” Nhãnquang của Trác Đông Lai thủy chung không rời khỏi mặt người đó:


“Ngươi chừng như luôn luôn khôngchịu giết người miễn phí”.


- Lần này lại ngoại lệ.


- Tại sao ?


- Bởi vì ngươi đã giết lão.


Mục quang của Trác Đông Lai chungquy đã hướng về phía lão nhân trong đình:


- Ngươi nói ta đã giết lão ? Ngươinghĩ lão có thể chết trong tay ta ?


“Vốn ngươi đương nhiên không độngđến lão được, cả một sợi tóc của lão cũng không động đến được”. Tiêu Lệ Huyếtđáp:


“Võ công của ngươi tuy không tệ,nhưng lão chỉ cần nhấc tay lên là có thể dồn ngươi vào tử địa”.


- Có lẽ lão chỉ cần dùng một ngóntay đã đủ rồi.


“Nhưng hiện tại tình huống lại khácbiệt”. Tiêu Lệ Huyết nói:


“Trước khi lão còn chưa chết, đã trởthành phế nhân”.


- Ngươi nhìn ra chân khí nội lực củalão đã sớm bị người ta phế đi ?


- Ta thấy được.


- Ngươi mới nhìn thấy ?


- Lão tung hoành thiên hạ, hành tungphiêu hốt, nếu quả không phải vì công lực đã mất, làm sao chịu ẩn trốn ở đây, ởtrong nhà một người lão tuyệt đối không coi ra gì ?


“Lão đương nhiên không coi ta ra gì,nhưng lão lại đến chỗ của ta”. Trác Đông Lai nói:


“Bởi vì lão biết con người của ta ítra có một chút ưu điểm”.


- Ưu điểm gì ?


“Ta rất đáng tin cậy, đáng tin cậyphi thường”. Trác Đông Lai đáp:


“Không những con người đáng tin cậy,cái miệng cũng đáng tin cậy”.


- Ồ ?


“Trong giang hồ chưa có một ai biếtcông lực của lão đã mất, cũng chưa có một ai biết lão ẩn cử ở đây, bởi vì taluôn luôn thủ khẩu như bình”.


Một điểm đó Tiêu Lệ Huyết cũng khôngthể phủ nhận.


“Người trong giang hồ muốn lấy mạngcủa lão cũng không ít, nếu quả ta muốn bán đứng lão, lão đã sớm chết trong tayngười ta”. Trác Đông Lai nói:


“Cho dù ta có muốn tận tay giết lão,cũng bất tất phải đợi đến bây giờ”.


Một điểm đó, không còn nghi ngờ gìnữa, cũng là sự thật.


- Lúc lão đến, công lực đã bị ngườita phế đi, cho nên mới ẩn cư tại đây, một điểm đó ngươi cũng nên tưởng tượng được.


Tiêu Lệ Huyết thừa nhận.


Hai mươi năm trước, lúc lão nhân cònchưa già, trong giang hồ cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của lão.


“Hơn nữa lão đã từng cứu ta một lần,cho nên gặp lúc nguy hiểm nhất mới tìm đến ta”. Trác Đông Lai nói:


“Ngươi nghĩ ta có thể hại chết ânnhân duy nhất của ta sao ?”.


- Ngươi có thể !


- Ồ ?


Thanh âm của Tiêu Lệ Huyết lạnhbuốt:


- Người khác không thể, nhưng ngươicó thể.


“Động lực của lão tuy đã mất, đầunão lại vẫn còn”. Tiêu Lệ Huyết nói:


“Đầu não của lão giống như một bảotàng vĩnh viễn bất tận, tư tưởng, trí tuệ, và bí mật tàng ẩn bên trong còn trânquý hơn xa bất cứ thứ châu bảo nào”.


Y lạnh lùng nhìn Trác Đông Lai:


- Ngươi một mực không giết lão, chỉvì lão đối với ngươi còn hữu dụng.


Trác Đông Lai trầm mặc, cũng khôngbiết bao lâu sau, đột nhiên thở dài một hơi.


“Phải !” Trác Đông Lai không ngờ đãthừa nhận:


“Là ta đã giết lão”.


Tiêu Lệ Huyết nắm chặt tay, bàn taykhiêng hòm, cái hòm trong nháy mắt có thể sát nhân.


“Lão cho đến hiện tại vẫn còn hữudụng đối với ta”. Trác Đông Lai thở dài:


“Chỉ tiếc hiện tại đã đến lúc khôngthể không giết lão”.


Hắn nhìn cái hòm trong tay Tiêu LệHuyết:


- Hiện tại ngươi có phải đã chuẩn bịxuất thủ ?


- Phải.


- Trước khi ngươi xuất thủ, có thểnói cho ta biết một chuyện không ?


- Chuyện gì ?


- Ngươi muốn giết ta thật là vìngươi muốn báo thù cho lão ?


Trác Đông Lai không đợi Tiêu LệHuyết trả lời câu hỏi đó, liền phủ định điểm đó.


“Không phải”. Hắn nói:


“Ngươi tuyệt không thể phục thù cholão, bởi vì ta nhìn thấy ngươi rất hận lão, hận lão còn hơn hết bất kỳ ngườinào khác, nếu quả lão còn sống, ngươi cũng có thể đã giết lão”.


“Phải”. Tiêu Lệ Huyết không ngờ cũngthừa nhận:


“Nếu quả lão chưa chết, ta cũng cóthể đã giết lão”.


Thanh âm của y lại vì thống khổ màkhản dại:


- Nhưng trước khi ta xuất thủ, tacũng phải hỏi lão một chuyện, một chuyện chỉ có lão mới có thể nói cho ta biết,một bí mật chỉ có lão mới có thể giải đáp.


- Bí mật gì ?


- Ngươi không biết ta muốn hỏi gì ?


Trác Đông Lai hỏi ngược:


- Nếu quả ta biết, ngươi có thể thảta không ?


Tiêu Lệ Huyết lạnh lùng nhìn hắn,không nói tiếng nào.


- Chỉ tiếc ta không biết, thật khôngbiết.


- Thật rất đáng tiếc.


Tiêu Lệ Huyết muốn hỏi chuyện gì ?


Vô luận là chuyện gì, hiện tại đềuđã không còn quan trọng nữa.


Bởi vì lão nhân đã chết, trên thếgiới này đã không còn ai có thể giải đáp bí mật đó.


Trác Đông Lai đã chết, vô luận là aiđều nên thấy được hắn đã chết.


Tiêu Lệ Huyết đã mở hòm.


-- Vũ khí đáng sợ nhất trong thiênhạ là gì ?


-- Là một cái hòm.


Cái hòm đáng sợ, người khiêng hòmlại càng đáng sợ hơn.


Tròng mắt của Trác Đông Lai lại bắtđầu co thắt.


Mắt hắn đang nhìn người đó, trên mặthắn đang toát mồ hôi lạnh, bắp thịt trên toàn thân hắn đang run rẩy khôngngừng.


“Cạch” một tiếng, hòm đã mở, mở hémột đường.


Một đường giống như mắt tình nhânnheo lại như một đường tơ làm đỏm.


Vô luận ở bất cứ chỗ nào vào bất cứlúc nào, một khi cái hòm đó hé mở một đường như vậy, nơi đó tất có một ngườikhiêng hòm hệt như thẩm phán quyết đoán vận mệnh của đám trâu bò.


Nơi đó cũng giống hệt như một lò sátsinh.