Chương 1 - Hồi 16

Hai mươi lăm tháng hai.


Trường An.


Có đèn.


Bóng đèn thủy tinh màu tím lợt, đènhoàng kim, dưới ánh đèn có một cái hòm, một cái hòm cũ kỷ bình phàm.


Dưới đèn cũng có người, lại khôngphải là người trầm mặc bình phàm khiêng hòm.


Người dưới đèn là Trác Đông Lai.


Trời còn chưa sáng, cho nên đèn cònthắp, ánh đèn đang chiếu trên nửa mặt bên trái xem ra có vẻ nhu hòa hơn củahắn.


Hôm nay nửa mặt đó của hắn nhìngiống như một người cha nhân từ.


Một người khi tâm đang mãn nguyện đốivới mình, đối với người khác cũng có thể tỏ ra nhân từ như vậy.


Hiện tại Châu Mãnh đã nằm trong lòngbàn tay của hắn, Hùng Sư Đường đã hoàn toàn tan rã giải tán, Cao Tiệm Phi cũngđã chết. Ít ra, hắn nghĩ Cao Tiệm Phi đã chết, mỗi một chuyện đều hoàn toàn nằmdưới sự khống chế của hắn.


Cường địch đã trừ, đại quyền trongtay, trong giang hồ cũng không có người nào có thể tranh đấu với hắn, tìnhhuống như vậy cho dù là người không hiểu biết cũng không thể không mãn nguyện.


Sự nghiệp cả đời của hắn, không cònnghi ngờ gì nữa, đã đạt đến mức đăng phong.


Cho nên hắn không giết Tiêu LệHuyết.


Hiện tại tình huống của Tiêu LệHuyết cơ hồ đã hoàn toàn giống hệt lão nhân kia, công lực đã hoàn toàn tiêután, cũng đã bị Trác Đông Lai an bài trong tiểu viện u tĩnh đó, đợi Trác ĐôngLai đến rút tỉa hết trí tuệ trong đầu não và tất cả tài phú bí mật của y.


Những chuyện đó đều có thể đợi đếnsau này từ từ làm, Trác Đông Lai không gấp gáp chút nào.


Một kẻ sát nhân công lực đã hoàntoàn tiêu tán chẳng khác nào một kỹ nữ quá thời không còn ai lý tới, không cònđường để đi, cũng không còn chỗ để đi.


Nghề nghiệp của bọn họ làm đều lànghề nghiệp cổ xưa nhất của nhân loại, nỗi bi ai của bọn họ cũng là bi kịch cổxưa nhất của nhân loại.


Cái hòm của Tiêu Lệ Huyết hiện tạiđã lọt vào trong tay Trác Đông Lai.


Hắn cũng biết cái hòm đó là vũ khíđáng sợ nhất, thần bí nhất trên thế gian này, cái ngày Dương Kiên tên phản đồcủa Hùng Sư Đường bị hành thích, hắn đã biết sự đáng sợ của thứ vũ khí đó.


Hắn tin rằng trong giang hồ nhấtđịnh có rất nhiều người nguyện ý bán cả linh hồn mình để đổi lấy kiện vũ khíđó.


May là hắn không phải là những ngườiđó, hắn khác hẳn những người khác trên thế gian này.


Hiện tại cái hòm đang để trước mặthắn, hắn cả động cũng động.


Bởi vì hắn có một thứ vũ khí càngđáng sợ hơn, trí tuệ của hắn là vũ khí của hắn.


Lúc hắn vận dụng trí tuệ của hắn,đáng sợ hơn xa bất cứ vũ khí nào do bất cứ người nào sử dụng.


-- Tiêu Lệ Huyết tuy là cao thủthiên hạ vô song, nhưng trước mặt hắn cả cơ hội xuất thủ cũng không có.


-- Châu Mãnh tuy dũng mãnh anh hùng,Hùng Sư Đường tuy thế lực mạnh bạo, nhưng hắn vẫn đánh gục bọn họ bằng một cáinhấc tay.


Những chuyện đó hắn có thể làm là vìhắn không những có thể nắm chắc mỗi một cơ hội, còn có thể chế tạo ra cơ hội.


Lúc người khác nghĩ hắn đã thất bại,dưới tình huống nguy cấp nhất, hắn không những không để cho tâm hoảng ý loạn,trái lại còn chế tạo ra cơ hội đánh gục cường địch, phản bại thành thắng.


Chỉ có thứ người đó mới là cườngnhân chân chính.


Trường thương đại phủ cương đao bảokiếm đều chỉ bất quá là lợi khí của đám thất phu, thậm chí cả cái hòm đó cũngvậy.


Trác Thanh đã đứng trước mặt hắn đợirất lâu, tư vị thắng lợi chẳng khác nào trái trám, phải từ từ nhấm nháp mới cóthể thưởng thức hương vị ngọt ngào của nó, cho nên Trác Thanh chuẩn bị lẳnglặng thoái lui ra ngoài.


Trác Đông Lai lại bất chợt gọi gãlại, dùng một thanh âm rất ôn hòa nói:


- Người cũng khổ cực cả đêm rồi, tạisao không ngồi xuống uống vài chén rượu ?


- Tôi không biết uống.


“Ngươi có thể học”. Trác Đông Laimỉm cười:


“Muốn học uống rượu tịnh không phảilà chuyện khốn khó gì”.


- Nhưng hiện tại còn chưa đến lúctôi nên học uống rượu.


“Phải đợi đến bao giờ ngươi mới bắtđầu học ?” Nụ cười của Trác Đông Lai đã giấu mình trong bóng tối:


“Có phải phải đợi đến lúc ngươi cóthể ...”.


Hắn không nói hết câu, đột nhiên cảibiến chủ đề, hỏi Trác Thanh:


- Ngươi có phải đã an bài tốt đẹpcho Tiêu tiên sinh ?


- Phải.


- Lúc ngươi đi, tình huống của y rasao ? Có nói gì không ?


“Không”. Trác Thanh đáp:


“Y vẫn như hồi nãy, chừng như khôngthèm để ý tới bất cứ chuyện gì nữa”.


“Rất tốt”. Trác Đông Lai lại mỉmcười:


“Người có thể chịu nghe mệnh trời,tự khiến mình chịu ổn định trong tình huống hiện tại, mới chân chính là ngườithông minh, thứ người đó mới có thể sống dai”.


Nụ cười mỉm của Trác Đông Lai phảngphất cũng có tư tưởng bén nhọn:


- Có lúc ta cảm thấy y có rất nhiềuchỗ giống ta, chuyện mình làm không được, y không những không làm, cả tưởng tớicũng không thèm tưởng.


Hắn điềm đạm nói tiếp:


- Một người nếu quả thích đi làmnhững chuyện mình không thể làm được, khó tránh khỏi mất mạng, Cao Tiệm Phi làmột thí dụ rất tốt.


Trác Thanh chợt nói:


- Cao Tiệm Phi không phải là thí dụrất tốt.


“Gã không phải ?” Trác Đông Lai hỏi:


“Tại sao vậy ?”.


- Bởi vì gã còn chưa chết.


- Ngươi biết gã còn chưa chết ?


“Tôi biết”. Trác Thanh đáp:


“Trịnh Thành lúc hoàng hôn hôm quacòn tận mắt nhìn thấy gã đi ra ngoài thành”.


“Trịnh Thành ?” Trác Đông Lai phảngphất đang tìm tòi trong ký ức cái tên đó:


“Ngươi sao lại biết Trịnh Thành thậtđã nhìn thấy Cao Tiệm Phi ?”.


- Trịnh Thành vừa phát hiện hànhtung của Cao Tiệm Phi, lập tức trở về nói cho tôi biết.


- Ngươi tin lời nói của Trịnh Thành?


- Tôi tin.


Nụ cười của Trác Đông Lai lại chephủ, thanh âm lại ôn hòa:


- Đúng ! Ngươi nên tin. Nếu quảngươi muốn người khác tín nhiệm ngươi, nhất định phải trước tiên để cho ngườita biết ngươi rất tín nhiệm người ta.


Hắn chừng như bất chợt phát giác câunói đó không nên nói ra, lập tức lại cải biến chủ đề, hỏi Trác Thanh:


- Ngươi có nghĩ đến Cao Tiệm Phi đãđi đâu không ?


“Tôi nghĩ gã nhất định đã đến HồngHoa Tập tìm Châu Mãnh”. Trác Thanh đáp:


“Châu Mãnh không có ở đó, Cao TiệmPhi nhất định trở về tìm, cho nên tôi tịnh không kêu Trịnh Thành đi theo dõigã, một khi gã còn ở Trường An, là nằm trong lòng bàn tay của bọn ta”.


Trác Đông Lai lại cười, cười rấtkhoan khoái.


“Hiện tại ngươi đã có thể bắt đầuhọc uống rượu”. Trác Đông Lai nói:


“Ngươi đã có tư cách uống rượu, hơnnữa có tư cách uống rượu hơn nhiều so với đại đa số người”.


Hắn chợt đứng dậy, đưa chén rượu hắncầm nãy giờ đến trước mặt Trác Thanh.


Trác Thanh lập tức tiếp lấy, uốngcạn.


Vị rượu ngọt, nhưng vào trong miệnggã lại vừa đắng vừa cay.


Gã phát hiện mình đã nói quá nhiều,nếu quả có thể thu hồi toàn bộ những lời nói hồi nãy, gã tình nguyện chặt đứtmột bàn tay để đổi lấy.


Trác Đông Lai lại chừng như hoàntoàn không cảm thấy phản ứng của gã, tiếp lấy cái chén không, lại rót thêm mộtchén, nhấp một ngụm.


“Tiêu Lệ Huyết rõ ràng biết Cao TiệmPhi là tai họa trong mệnh vận của y, Tiêu Lệ Huyết cả đời này chưa từng bội ướclần nào, hiện tại y đã tiếp nhận khế ước, y tại sao lại không giết Cao Tiệm Phi?”. Trác Đông Lai hãm mình trong trầm tư:


“Có phải vì giữa bọn họ có mối quanhệ đặc biệt gì đó ? Thật ra là quan hệ gì đây ?”.


Hắn đột nhiên cũng uống cạn chénrượu, trong mắt bỗng phát sáng:


- Quan hệ giữa bọn họ nhất định chỉcó lão nhân đó mới có thể xác định. Chuyện Tiêu Lệ Huyết muốn hỏi lão nhân nhấtđịnh là chuyện đó. Chuyện đó đối với y nhất định rất quan trọng, cho nên lãonhân vừa chết, y liền động sát cơ, bởi vì sau khi lão nhân chết, trên thế giankhông còn có ai biết Cao Tiệm Phi thật ra có phải là con trai của y không.


“Con trai của y ?” Trác Thanh vốn đãquyết tâm không mở miệng, giờ phút này lại vẫn không nhịn được phải hỏi TrácĐông Lai:


“Cao Tiệm Phi sao lại có thể là contrai của Tiêu Lệ Huyết ?”.


“Ngươi nghĩ không thể ?” Trác ĐôngLai cười lạnh:


“Cao Tiệm Phi chỉ bất quá là một têntrẻ không đáng để ý tới, Tiêu Lệ Huyết một mực lãnh khốc vô tình tại sao lạimuốn cứu gã ? Nếu quả giữa bọn họ căn bản không thể có thứ quan hệ đó tồn tại,cho dù có mười vạn Cao Tiệm Phi chết trước mặt Tiêu Lệ Huyết, y cũng không độngtới một ngón tay”.


Hắn nhìn Trác Thanh, thanh âm lạibiến thành rất ôn hòa.


“Ngươi nhất định phải tin ta, chuyệngì đều có thể xảy ra”. Trác Đông Lai nói:


“Một hảo hán cứng cỏi như Châu Mãnh,làm sao có thể bại trong tay một nữ nhân ?


Nhưng hắn đã bại, bại rất thảm, TiêuLệ Huyết cũng vậy, ai có thể tưởng được y có ngày nay ?”.


Hắn chợt thở dài:


- Kỳ thật ta cũng vậy, ta làm sao cóthể tưởng được trong tương lai ta có thể bại trong tay ai ?


Câu nói đó có lẽ tịnh không phải lànói thật, nhưng trong đó lại có những triết lý thâm sâu.


Trác Thanh chợt lui ra ngoài.


Gã biết hiện tại đã đến lúc gã nênlui ra ngoài, bởi vì gã biết Tư Mã Siêu Quần đã đến.


Gã đã nghe thấy Tư Mã Siêu Quần đangnói:


- Phải, thứ chuyện đó vốn ai ai cũngkhông tưởng nỗi.


Cửa mở rộng, Tư Mã Siêu Quần đứngtrước cửa, bên ngoài là một màn sương dày đặc gần như trắng muốt.


Y đã là trung niên nhân, y phục vàđầu tóc đều rối bù, bôn ba trên đường trường bấy lâu đã hiển lộ vẻ mệt mỏi cựckỳ.


Nhưng lúc y đứng trước cửa, nhìn vẫncao lớn anh tuấn cường tráng làm sao, hơn nữa còn trẻ hơn nhiều so với tuổi tácthực tế của y, giữa màn sương dày ngoài cửa và ánh đèn trong phòng, y nhìn đơngiản giống như một thiên thần trong đồ họa.


Một điểm đó, không còn nghi ngờ gìnữa, bất cứ người nào trong giang hồ cũng không thể so sánh với y.


Cho dù võ công của y hiện tại chỉcòn phân nửa hơi sức, cũng đủ để tương tụ thành một vị anh hùng người ngườingưỡng mộ tôn kính.


Bởi vì y trời sinh là thứ người đó.


Lúc Trác Đông Lai nhìn y, trong mắtcũng không khỏi lộ xuất vẻ tán thưởng, mau chóng đứng dậy rót cho y một chénrượu.


-- Ngươi tại sao lại đi Lạc Dương ?Tại sao lại giả bệnh gạt ta ?


Những chuyện đó Trác Đông Lai khôngđề cập tới một tiếng nào.


Lúc hắn cảm thấy tâm tình của Tư MãSiêu Quần không được tốt cho lắm, hắn luôn luôn cẩn thận tránh đề cập tới nhữngchuyện không thoải mái như vậy.


“Ngươi nhất định đã rất mệt, nhấtđịnh đã vội vã trở về”. Trác Đông Lai thốt:


“Ta vốn dự tính phải tới ngày maingươi mới về đến”.


Y mỉm cười hỏi:


- Thời tiết Lạc Dương ra sao ?


Tư Mã Siêu Quần trầm mặc, thần sắcchừng như có chút kỳ quái, qua một hồi rất lâu mới mở miệng:


- Thời tiết ở đó rất tốt, tốt hơn ởđây, máu rơi trên đường cũng mau khô hơn, mau hơn ở đây rất nhiều.


Thanh âm của y chừng như cũng cóchút kỳ quái, Trác Đông Lai lại chừng như không cảm thấy.


“Một khi máu chảy, sớm muộn gì cũngkhô cạn”. Tư Mã Siêu Quần nói:


“Sớm một chút, trễ một chút, kỳ thậtđều không quan hệ gì”.


“Phải”. Trác Đông Lai thốt:


“Trên thế gian có rất nhiều sự tìnhcũng như vậy”.


- Trên thế gian cũng có rất nhiềuchuyện không như vậy.


- Ồ ?


“Người còn sống, sớm muộn gì cũngphải chết. Nhưng sự khác biệt giữa chết sớm và chết trễ lại rất lớn”. Tư MãSiêu Quần nói:


“Nếu quả mình muốn giết một người,có thể nào đợi đến khi hắn đã chết rồi mới động thủ không ?”.


“Không thể”. Trác Đông Lai đáp:


“Sát nhân phải kịp thời, thời cơ vừađi qua, vật di nhân hoán, tình huống không còn đúng nữa”.


Hắn mỉm cười nâng chén:


- Cũng giống như uống rượu vậy, uốngrượu cũng phải kịp thời, nếu quả chén rượu của ngươi giữ lại sau này mới uống,nó có khi biến thành chua loét.


“Đúng”. Tư Mã Siêu Quần đồng ý:


“Ngươi nói cực kỳ đúng. Lời nói củangươi chừng như vĩnh viễn không sai được”.


Y nâng chén uống cạn:


- Một chén này ta muốn kính ngươi,bởi vì ngươi lại tạo một thắng lợi vinh quang cho Đại Tiêu Cục của bọn ta.


- Ngươi đã biết chuyện ở đây ?


“Ta biết”. Họ Tư Mã đáp:


“Ta đã trở về lâu rồi, cũng nghĩ lâurồi”.


- Nghĩ cái gì ?


“Nghĩ về ngươi”. Thần tình của Tư MãSiêu Quần càng kỳ quái:


“Mỗi một chuyện ngươi làm cho tatrong ba mươi năm qua, ta đều nghĩ kỹ lại qua một lần. Ta càng nghĩ càng cảmthấy ngươi thật sự là người vĩ đại, ta thật không thể bì với ngươi”.


Nụ cười của Trác Đông Lai vẫn cònđọng trên mặt, lại đã biến thành cứng ngắc:


- Ngươi tại sao lại nghĩ về nhữngchuyện đó ?


Họ Tư Mã không trả lời câu hỏi đó,lại quay mình.


“Ngươi đi theo ta”. Y nói:


“Ta dẫn ngươi đi xem vài người, saukhi ngươi gặp là hiểu liền”.


Bình minh vừa mới hé, sương mù càngdày đặc.


Trong khu vườn nhỏ không có hoa, lạitrồng đầy đậu xanh, đậu trắng, bắp cải, củ cải, hành, tỏi, ớt, và dưa leo.


Những thứ rau trái đó đều là do NgôUyển trồng, Tư Mã Siêu Quần luôn luôn thích ăn rau quả tươi mới hái.


Cho nên trong vườn không có hoa, chỉtrồng rau.


Mỗi một chuyện Ngô Uyển làm đều làvì trượng phu của nàng mà làm, trượng phu và hai đứa con của nàng.


Con của bọn họ luôn luôn rất ngoanngoãn, rất vâng lời, bởi vì bọn chúng từ nhỏ đã được Ngô Uyển giáo dưỡng rấttốt, chưa bao giờ để bọn chúng xen vào chuyện người lớn, cũng không để bọnchúng tùy tiện đi ra ngoài.


Bên ngoài là phạm vi của Đại TiêuCục, những người đó và những chuyện đó đều không phải là người và chuyện mà connít nên nhìn.


Tiểu viên và tòa tiểu lâu đằng saulà đất trời cho Ngô Uyển và đám nhỏ sinh hoạt.


Đi đến đó, Trác Đông Lai mới nhớchực đã nhiều ngày không thấy mặt bọn họ.


Đó là sơ xuất của hắn.


Vì giao tình giữa Họ Tư Mã và hắn,vì tiền đồ của Đại Tiêu Cục, hắn quyết tâm sau này không đề khởi tới chuyện TônThông nữa, hơn nữa còn đối tốt với Ngô Uyển và đám nhỏ.


Bên dưới tiểu lâu là sảnh, một gianchính sảnh và một gian hoa sảnh uống rượu, ở đó tuy rất ít khi có khách đến,Ngô Uyển vẫn bốn trí cả hai gian sảnh rất u tĩnh thư thả.


Trên lầu mới là phòng ngủ của nàngvà đám nhỏ, một bà vú và hai ả a đầu theo nàng từ hồi nàng còn ở với cha mẹcũng ở chung với nàng.


Chồng nàng lại không trú ở đó.


Họ Tư Mã đối với nàng rất tốt, đốivới bọn nhỏ cũng rất tốt, nhưng ban đêm lại không bao giờ trú ở đó.


Sắc trời còn chưa sáng. Trên lầutịnh không có thắp đèn, Ngô Uyển và đám nhỏ chắc còn đang ngủ.


-- Tư Mã Siêu Quần tại sao lại dẫnhắn đến đây xem bọn họ ?


Trác Đông Lai không tưởng nỗi.


Song cửa sổ phòng ngủ không ngờ đangmở rộng, sương mù trắng nhách bị gió thổi lọt vào trong, biến thành một màu xámlợt lạt chết chóc, khiến cho gian phòng vốn rất u nhã đó biến thành một khungcảnh âm trầm khôn tả, hơn nữa lại lạnh phi thường, lạnh thấu xương.


Bởi vì lò lửa cũng đã tắt ngóm từlâu.


Một nữ chủ nhân luôn luôn cẩn thậnkỹ càng, tại sao không nhúm lửa trong lò giữ ấm cho đám nhỏ ?


Không có đèn, không có lửa. Nhưng cógió.


Từ trong sương mù mờ mịt âm trầmnhìn vào, trong phòng phảng phất có người đang dao động theo gió.


Treo lủng lẳng giữa không trung daođộng theo gió.


Tại sao lại treo lủng lẳng giữakhông trung ? Ngươi đó là ai ?


Tâm Trác Đông Lai bất chợt chìm đắm,tròng mắt đột nhiên co thắt lại.


Đôi mắt của hắn trải qua bao nămkhắc khổ tập luyện đã biến thành sắc bén như mắt ưng.


Hắn đã nhìn ra người lủng lẳng giữakhông trung đó, hơn nữa đã nhìn ra người đó treo mình trên một sợi dây.


Người đó là Ngô Uyển.


Nàng kết sợi dây thừng thành vòngthắt, cột trên xà nhà, chui cổ vào vòng, thắt chặt yết hầu của mình trong vòngdây.


Đợi đến khi hai chân của nàng rờikhỏi mặt đất, cái vòng thắt đó đã thắt gãy cổ nàng.


Đó là chết.


Chỉ có chết mới thiên cổ gian nan,đó vốn là chuyện khốn khó làm sao, nhưng có lúc lại khơi khơi dễ dàng làm sao.


Ngoại trừ Ngô Uyển ra, trong phòngcòn có người, một bà vú đầu tóc bạc trắng như sương, hai ả a đầu tuổi còn tươitrẻ như hoa, hai đứa bé khả ái. Hai đứa bé khả ái tiền đồ vô hạn, người ngườiai ai nhìn thấy đều muốn ôm vào lòng nựng nịu.


Nhưng hiện tại, đầu tóc của bà vú đãkhông còn bạc thêm được nữa, bọn a đầu cũng không thể có ngày già úa nữa.


Đám nhỏ cũng không thể khiến chongười ta thấy là muốn ôm vào lòng nựng nịu nữa, chỉ có thể khiến cho người tavừa gặp là trong tâm cảm thấy một nỗi thống khổ bi thương như dao cắt.


-- Đám nhỏ khả ái làm sao, đáng thươnglàm sao.


“Tôi đối với chàng không phải, chonên tôi chết, tôi đáng chết, tôi chỉ còn nước chết. Đám nhỏ lại không nên chết.


Nhưng tôi cũng chỉ còn nước để bọnchúng chết theo tôi.


Tôi không muốn bọn chúng trở thànhnhững đứa trẻ không có mẹ, tôi cũng không muốn để bọn chúng lớn lên biến thànhmột người giống như hảo bằng hữu Trác Đông Lai của chàng.


Mụ Thôi, bà vú của tôi, tôi từ nhỏđã lớn lên bằng sữa của bà ta, bà ta luôn luôn coi tôi là con gái của bà ta.


Tiểu Phân và Tiểu Phương chẳng khácnào hai đứa em ruột của tôi.


Tôi đã chết, bọn họ cũng không muốnsống.


Cho nên bọn tôi đều đã chết.


Tôi không cần chàng tha thứ cho tôi,chỉ muốn chàng sống khỏe mạnh, tôi cũng biết không có bọn tôi chàng nhất địnhcũng có thể sống rất tốt đẹp ”.


Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá, TrácĐông Lai chưa bao giờ có cảm giác lạnh như vậy.


Gian phòng ngủ tinh nhã đó là một mộphần, mà cả chính hắn cũng đang trong mộ phần đó.


Thân thể cơ bắp huyết mạch cốt tủycủa hắn phảng phất lạnh đến kết băng.


- Chuyện này là sao ? Chuyện này xảyra hồi nào ? Ngô Uyển tại sao lại muốn chết ?


- Ngươi không biết ?


“Ta không biết”. Trác Đông Lai đáp:


“Ta thật không biết”.


“Bọn họ chết ít nhất đã ba bốn ngày,ngươi không ngờ còn chưa biết”. Thanh âm của Tư Mã Siêu Quần lạnh buốt:


“Ngươi thật chiếu cố bọn họ rất tốt,ta thật nên cảm kích ngươi”.


Những lời nói đó giống như một mũikim nhọn dài lạnh giá đâm vào lòng bàn chân của Trác Đông Lai.


Hắn có rất nhiều lý do để giảithích.


-- Mấy ngày nay hắn một mực toàn lựcđối phó Hùng Sư Đường, địa phương này thuộc về Ngô Uyển và đám nhỏ, hắn vàngười của Đại Tiêu Cục đều rất ít khi đến đây.


Hắn không giải thích.


Chuyện đó căn bản vô phương giảithích, vô luận giải thích ra sao cũng dư thừa.


Tư Mã Siêu Quần thủy chung khôngnhìn hắn một lần nào, hắn cũng không nhìn thấy biểu tình trên mặt Họ Tư Mã.


“Ngươi hỏi ta Ngô Uyển tại sao chết? Ta vốn cũng không nghĩ ra”. Tư Mã Siêu Quần nói:


“Niên kỷ của nàng tịnh không lớn gì,thân thể luôn luôn rất khỏe mạnh, luôn luôn rất thích con nít, nàng đối với tatuy không thập phần trung thực, lại luôn luôn làm tận trách nhiệm của một ngườivợ”.


Thanh âm của y bình tĩnh cực kỳ:


- Nhưng ta lại không làm tận tráchnhiệm của một người chồng, cho nên sai là ta, không phải là nàng.


- Ngươi cũng biết chuyện đó ?


“Ta biết, biết từ sớm, người làmchồng tịnh không nhất định là người biết cuối cùng”. Tư Mã Siêu Quần thốt:


“Ta cũng biết chuyện đó có thể điqua rất mau chóng.


Nàng vẫn có thể làm một người vợ tốtcủa ta, vẫn có thể chiếu cố đến con ta”.


Y điềm đạm nói tiếp:


- Ta đã quyết tâm muốn rặp khuôntheo ý tứ của ngươi mà làm một anh hùng vĩ đại, tất cần phải trả một cái giácực cao.


- Cho nên ngươi cố ý giả như khôngbiết ?


“Phải”. Tư Mã Siêu Quần đáp:


“Bởi vì ta nếu biết, nhất định phảigiết nàng, trong nhà của một anh hùng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậyxảy ra, ta đương nhiên không thể không giết nàng”.


Họ Tư Mã nói tiếp:


- Cho nên ta chỉ còn nước giả nhưkhông biết. Bởi vì đây là gia đình của ta, vô luận dưới bất cứ tình huống nàota đều không thể hủy diệt gia đình này. Ta không những phải giả như không biếtgì, hơn nữa còn muốn nàng nghĩ ta hoàn toàn không biết, như vậy gia đình nàymới có thể tồn tại.