Chương 1 - Hồi 17

Hai mươi lăm tháng hai, khoảng canhba.


Trường An.


Mỗi một đêm đều có canh ba, canh bacủa mỗi một đêm đều mang theo cái đẹp vừa thê lương, vừa thần bí.


Canh ba mỗi một đêm phảng phất làlúc khiến cho người ta tiêu hồn nhất trong ngày.


Trác Đông Lai đang ngồi thu mìnhtrong áo hồ cừu, lẳng lặng rót mỹ tửu, thoảng vọng tiếng trống canh truyền đếntừ xa xăm, giữa đêm khuya canh ba khiến cho người ta tiêu hồn đó, hắn có thểcoi là người khoan khoái nhất trong thành Trường An.


Đối thủ của hắn đều đã bị đánh bại,chuyện hắn muốn làm đều đã hoàn thành, đương kim thiên hạ còn có ai có thểtranh phong với hắn ?


Có ai biết trong tâm hắn có thậtkhoan khoái như trong tưởng tượng của người ta không ?


Hắn cũng đang tự hỏi mình.


-- Hắn đã không giết họ Tư Mã, tạisao lại phải đánh bại họ Tư Mã ? Tại sao phải đánh bại thần tượng anh hùng màchính hắn đã tạo thành ? Có phải chính hắn cũng thất vọng như anh hùng thiên hạkhông ?


Hắn vô phương hồi đáp.


-- Hắn đã không giết họ Tư Mã, tạisao không sách tính thành toàn cho y ? Tại sao không lẳng lặng bỏ đi ?


Trác Đông Lai cũng vô phương hồiđáp.


Hắn chỉ biết một đao đó tịnh khôngthể dùng lưỡi đao chém xuống, tuyệt không thể để Tư Mã Siêu Quần chết trong tayhắn:


chính như hắn không thể tận tay giếtchết mình vậy.


Trên một phương diện mà nói, conngười hắn đã có một bộ phận dung nhập vào thân thể của Tư Mã Siêu Quần, trongthân thể hắn cũng có một bộ phận đã bị Tư Mã Siêu Quần thay thế.


Nhưng hắn tin rằng, cho dù không cóTư Mã Siêu Quần, hắn cũng sống còn như xưa, Đại Tiêu Cục cũng tiếp tục tồn tạinhư xưa.


Uống đến chén thứ tư, tâm tình củaTrác Đông Lai mới thật sự khoan khoái, hắn chuẩn bị uống thêm một chén nữatrước khi lên giường.


Lúc hắn rót chén rượu đó, tâm hắnđột nhiên chìm đắm, tròng mắt đột nhiên co thắt.


Hắn đột nhiên phát hiện cái hòm đặtdưới đèn đã biến mất.


Xung quanh đêm ngày đều có ngườiluân phiên thủ vệ, không ai có thể dễ dàng tiến vào gian tiểu ốc này của hắn, cũngkhông ai biết cái hòm bình phàm cũ kỷ đó là kiện vũ khí bí mật đáng sợ.


Có người nào dám mạo hiểm sinh mệnhđến đây đem cái hòm đó đi ?


“Cách” một tiếng, chén thủy tinhtrong tay Trác Đông Lai đã vỡ vụn, hắn đột nhiên phát hiện mình rất có thể đãlàm sai một chuyện, đột nhiên nhớ đến biểu tình của Trác Thanh trước lúc lâmtử.


Sau đó hắn nghe bên ngoài có tiếnggõ cửa.


- Vào đi.


Một thiếu niên tráng kiện vai rộngmặt mày vuông vức lập tức đẩy cửa bước vào, y phục chỉnh tề, thái độ nghiêm túcthành khẩn.


Đại Tiêu Cục quy mô rộng lớn, mỗimột công việc, mỗi một hành động đều có người chia nhau phụ trách, người trựctiếp nghe lệnh của Trác Đông Lai tịnh không nhiều, cho nên thuộc hạ cấp dướitrong tiêu cục có thể gặp hắn mặt đối mặt cũng không nhiều.


Trác Đông Lai trước đây tịnh chưachú ý đến người trẻ tuổi đó, nhưng hiện tại lập tức đã đoán ra gã là ai.


“Trịnh Thành”, Trác Đông Lai trầmmặt:


“Ta biết ngươi gần đây đã theo TrácThanh lập công, nhưng ngươi cũng nên biết nơi đây không phải bất cứ người nàođều có thể tùy tiện đi vào”.


“Đệ tử biết”. Trịnh Thành cung kínhthành khẩn:


“Nhưng đệ tử không thể không vào”.


- Sao vậy ?


“Năm ngày trước, Trác Thanh đã nhậnđệ tử làm thuộc hạ của y, do y trực tiếp chỉ huy”. Trịnh Thành đáp:


“Cho nên không cần biết y muốn đệ tửlàm gì, đệ tử đều không dám kháng lệnh”.


- Là Trác Thanh muốn ngươi đến ?


“Phải”. Trịnh Thành đáp:


“Đến thuật lại cho y”.


“Thuật lại cho y ?” Trác Đông Laihỏi:


“Y tại sao lại muốn ngươi đến thuậtlại cho y ?”.


- Bởi vì y đã chết.


- Nếu quả y chưa chết, ngươi khôngđến ?


“Phải”. Trịnh Thành bình bình tĩnhtĩnh đáp:


“Nếu quả y còn sống, cho dù đem đệtử quăng vào chảo dầu, đệ tử cũng không thể đem những lời y nói tiết lộ ra mộtchữ”.


- Ngươi phải đợi đến khi y chết rồimới đến ?


“Phải”. Trịnh Thành đáp:


“Y phân phó đệ tử, nếu quả y đãchết, muốn đệ tử nội trong vài canh giờ đến gặp Trác tiên sinh, đem lời nói củay thuật lại không được sót một chữ”.


Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn gã,chợt phát hiện thái độ và hòa khí lúc nói chuyện của con người này cơ hồ giốnghệt như lúc Trác Thanh đang nói chuyện.


“Hiện tại y đã chết”. Trịnh Thànhnói:


“Cho nên đệ tử không thể không đến,cũng không dám không đến”.


Mảnh chén thủy tinh vỡ lấp lóe dướiánh đèn, mỗi một mảnh vỡ nhìn giống như nhãn thần của Trác Thanh lúc lâm tử.


Trác Đông Lai, không còn nghi ngờ gìnữa, lại nhớ đến thái độ lúc gã lâm tử, qua một hồi rất lâu mới hỏi TrịnhThành:


- Y phân phó lúc nào ?


- Đại khái khoảng giờ mão.


“Khoảng giờ mão ?” Tròng mắt củaTrác Đông Lai co thắt:


“Đương nhiên là khoảng giờ mão rồi”.


Lúc đó Tư Mã Siêu Quần và Trác ĐôngLai đều đã vào trong gian phòng như mộ phần kia.


Lúc đó chính là lúc Trác Thanh cóthể đi rửa ráy thay áo chải đầu.


Nhưng y tịnh không đi làm nhữngchuyện thường làm đó, lúc đó chuyện y đi làm chỉ có thể để cho Trác Đông Laibiết sau khi y đã chết.


Trác Đông Lai nhìn Trịnh Thành đinhđinh:


- Lúc đó y đã biết y sắp chết ?


“Y đại khái đã biết”. Trịnh Thànhđáp:


“Y nói với tôi y đại khái đã biếtmình sống không qua giờ mặt trời lên”.


- Y đang sống khỏe mạnh như vậy, làmsao có thể chết được ?


- Bởi vì y biết có người muốn ychết.


- Người đó là ai ?


“Là ông”. Trịnh Thành nhìn thẳngTrác Đông Lai:


“Y nói người đó là ông”.


- Ta tại sao lại muốn y chết ?”.


“Bởi vì chuyện y làm cho ông đã quánhiều, chuyện y biết cũng quá nhiều, ông tuyệt không thể giao y lại cho Tư MãSiêu Quần”. Trịnh Thành đáp:


“Y thấy ông và họ Tư Mã đã đến lúcquyết liệt, không cần biết là vì họ Tư Mã hay là vì chính ông, ông tất trướchết dồn y vào tử địa”.


- Y đã tính được như vậy, tại saokhông chịu chạy trốn ?


“Bởi vì y không còn thời gian, ykhông tưởng nỗi sự tình có thể phát sinh nhanh đến như vậy, y căn bản không kịpchuẩn bị”. Trịnh Thành đáp:


“Nhưng trước khi ông và họ Tư Mãgiao thủ, nhất định trước hết muốn tìm y, nếu quả phát hiện y đã đào thoát,nhất định bỏ hết mọi chuyện bất đồng khác, toàn lực truy đuổi y, bằng vào lựclượng của y, không thể nào thoát khỏi bàn tay ông”.


- Đến lúc đó tối đa cũng chỉ bất quálà chết, y tại sao không chịu thử ?


“Bởi vì đến lúc đó, sự bi phẫn củahọ Tư Mã có thể đã bình tâm trở lại, quyết tâm cũng có thể đã dao động, y tựmình đã khó tránh khỏi cái chết, ông và họ Tư Mã trái lại lại có thể vì đó màhợp tác trở lại”. Trịnh Thành đáp:


“Ông nên biết hạng người như y,chuyện đó y tuyệt không làm”.


Trác Đông Lai nắm chặt song quyền:


- Cho nên y thà chết cũng không chota cái cơ hội đó, thà chết cũng không để ta và họ Tư Mã kết hợp trở lại ?


“Phải”. Trịnh Thành đáp:


“Bởi vì hai người các ông hợp tức làlưỡng lợi, phân tức là lưỡng bại, y muốn phục thù cho mình, cơ hội đó là cơ hộiduy nhất của y”.


Trác Đông Lai cười lạnh:


- Y đã chết, còn có thể phục thù chomình sao ?


“Phải”. Trịnh Thành đáp:


“Y muốn tôi thuật lại với ông, ôngđã giết y, y nhất định bắt ông hối hận, bởi vì trước khi y lâm tử, đã đào sẵnmột phần mộ cho ông, ông sớm muộn gì cũng có ngày rơi vào đó”.


Trịnh Thành nói tiếp:


- Y còn muốn tôi nói cho ông biết,ngày đó nhất định rất mau chóng tới.


Trác Đông Lai nhìn gã chằm chằm, gằntừng tiếng:


- Nhưng hiện tại ta còn chưa chết,chỉ cần nhấc tay là có thể giết chết ngươi, hơn nữa còn bắt ngươi chết khôngchỗ chôn.


- Tôi biết.


- Vậy ngươi trước mặt ta còn dám nóinhững lời vô lễ như vậy sao ?


“Bởi vì những lời đó không phải làlời tôi nói, là Trác Thanh nói”. Thần sắc Trịnh Thành bất biến:


“Y muốn tôi đem những lời đó thuậtlại cho ông nghe không sót một chữ, tôi nếu kể thiếu một câu, không những bấttrung đối với ông, đối với y cũng bất nghĩa”.


Thái độ của y vừa nghiêm túc, vừathành khẩn:


- Hiện tại tôi còn chưa đủ tư cáchlàm một người bất trung bất nghĩa.


“Chưa đủ tư cách ?” Trác Đông Lainhịn không được phải hỏi:


“Muốn làm một người bất trung bấtnghĩa, cũng cần có tư cách sao ?”.


- Phải.


- Cần có tư cách gì mới có thể làmmột người bất trung bất nghĩa ?


“Phải để người ta tuy biết rõ mìnhbất trung bất nghĩa, cũng chỉ có thể hận trong tâm, lúc nhìn thấy mình, cũngchỉ có thể cung cung kính kính đối với mình, không dám vô lễ chút nào”. TrịnhThành đáp:


“Nếu không có tư cách đó mà cũngmuốn làm một người bất trung bất nghĩa, đó thật là muốn chết không chỗ chônthân”.


Trác Đông Lai lại đinh đinh nhìn gãmột hồi rất lâu, lại hỏi từng tiếng:


- Ta có phải có tư cách đó ?


Trịnh Thành trả lời không chút dodự:


- Phải.


Trác Đông Lai chợt cười.


Hắn không nên cười, lời nói củaTrịnh Thành tịnh không đáng cười, mỗi một câu đều không đáng cười, bất cứ ngườinào nghe thấy những lời nói đó đều không thể cười nỗi.


Nhưng hắn đã cười.


“Ngươi nói rất hay, nói cực hay”.Trác Đông Lai cười nói:


“Một người nếu quả có tư cách làmmột người bất trung bất nghĩa, thiên hạ còn có chuyện gì có thể khiến cho hắnphiền não nữa ?”.


“Đại khái không có”. Trịnh Thành đáprất thành khẩn:


“Nếu quả có một ngày tôi cũng có thểđạt được một bước đó, tôi cũng không còn có gì phiền não nữa”.


“Vậy ngươi nên mau đi làm”. TrácĐông Lai không ngờ lại nói:


“Ta hy vọng ngươi có thể làm được”.


Hắn lại cười cười:


- Ta tin Trác Thanh nhất định cũngtính đúng là ta không giết ngươi, hiện tại ta lại muốn dùng người như ngươi.


Trịnh Thành nhìn hắn, trong mắt trànđầy vẻ tôn kính, không khác gì nhãn sắc của Trác Thanh trước đây.


“Còn có một người”. Trịnh Thànhthốt:


“Còn có một người rất có thể còn hữudụng hơn so với tôi”.


- Ai ?


“Cao Tiệm Phi”. Trịnh Thành đáp:


“Gã một mực đang đợi gặp ông, tôimuốn gã đi, gã lại nhất định muốn đợi, hơn nữa còn nói không cần biết đợi baolâu đều không quan hệ gì, bởi vì gã cũng không còn chỗ nào để đi”.


“Vậy bọn ta để cho gã đợi”. TrácĐông Lai hững hờ thốt:


“Nhưng lúc một người đang chờ đợingười ta luôn luôn cảm thấy khó chịu, cho nên bọn ta đối với gã nên tốt mộtchút, gã muốn cái gì thì ngươi cứ cho gã cái đó”.


- Dạ.


Trịnh Thành chậm chạp lui ra ngoài,chừng như còn đang đợi Trác Đông Lai hỏi gã chuyện gì.


Nhưng Trác Đông Lai lại không hỏi gìnữa, hơn nữa đã nhắm mắt, phảng phất đã ngủ.


Nhìn dưới ánh đèn, sắc mặt của hắnquả thật rất mệt mỏi, vừa trắng nhợt hư nhược, lại vừa mệt mỏi.


Nhưng Trịnh Thành lúc nhìn hắn,trong mắt lại tràn đầy niềm kính sợ, nỗi tôn kính và úy sợ chân chính phát xuấttừ trong tâm.


Trịnh Thành lui ra ngoài, khép cửalại, lúc gió lạnh quật vào người gã, gã mới phát hiện cả quần của mình đều đãướt đẫm mồ hôi lạnh.


Trác Đông Lai đích xác không giốngbất cứ người nào khác.


Lúc người khác nhất định có thể vìmột chuyện nào đó mà bi thương phẫn nộ, hắn lại cười. Lúc người khác nhất địnhcó thể vì một chuyện nào đó mà hưng phấn cực kỳ, phản ứng của hắn lại lãnh đạmđến mức xuất thần, thậm chí cả một chút phản ứng cũng không có.


Hắn biết Cao Tiệm Phi đã đến, hơnnữa còn đang đợi hắn giống như một thiếu niên si tình đang đợi chờ tình nhânvậy.


Hắn cũng biết lệ ngân trên kiếm củaCao Tiệm Phi lúc nào cũng có thể biến thành huyết ngân, có thể là máu của hắn,cũng có thể là máu của kẻ địch của hắn.


Nhưng hắn lại chừng như không có tớimột chút phản ứng nào.


Cái hòm trên bàn đã biến mất, chủnhân của cái hòm bị Trác Thanh an bài trong tiểu viện rất có khả năng cũng đãbiến mất.


Trác Thanh đã quyết tâm phải báothù.


Nếu quả y muốn tìm một kẻ địch đángsợ nhất cho Trác Đông Lai, Tiêu Lệ Huyết, không còn nghi ngờ gì nữa, là ngườilý tưởng nhất.


Quân Tử Hương tịnh không phải là mộtthứ mê dược vĩnh viễn không giải khai được, nếu quả không tiếp tục sử dụng,công lực của Tiêu Lệ Huyết nội trong hai ba ngày có thể hoàn toàn khôi phụclại.


Lúc đó rất có thể là tử kỳ của TrácĐông Lai.


Ngoại trừ chuyện đó ra, Trác Thanhcòn có thể đã làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện bắt hắn phải hối hận.


Trương mục của hắn, tiền tài củahắn, thư từ của hắn, bí mật của hắn, mỗi một thứ đều có thể đã bị Trác Thanhbán ra cho những bộ thuộc không thích hắn, mỗi một người đều có thể bị TrácThanh lợi dụng.


-- Trác Thanh trước lúc lâm tử cóphải đã đào sẵn cho hắn một mộ phần không ?


Nếu quả thứ chuyện như vậy xảy ravới người khác, nhất định chắc chắn phải tận dụng mọi phương pháp, trong thờigian ngắn nhất đi điều tra ra hết.


Nhưng Trác Đông Lai làm gì cũngkhông làm.


Trác Đông Lai đã ngủ, ngủ thật ngonlành.


Hắn trước hết tiến vào phòng ngủ củahắn, đóng cửa sổ và cửa chính lại, bấm vào một nút bí mật trong một góc bí mậttrên đầu giường.


Sau đó hắn lại tới một cái tủ tronggóc, lấy ra một cái hộp đựng châu báu nhỏ, lấy trong hộp ra một viên thuốc màuxanh lợt nuốt vào miệng, một thứ thuốc có thể giúp hắn vô luận dưới bất kỳ tìnhhuống nào đều có thể an nhiên ngủ một giấc.


Hắn quá mệt mỏi.


Sau một thắng lợi đặc biệt huy hoàngnhư lần này, luôn luôn có thể khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.


Dưới tình huống như vậy, chuyện duynhất có thể giúp cho người ta chân chính khôi phục lại vẻ thanh tỉnh là ngủvùi.


Chìa khóa sinh tử thắng bại thườngthường quyết định trong một chớp mắt, lúc quyết định những chuyện đó, nhất địnhphải tuyệt đối thanh tỉnh.


Cho nên hắn cần phải ngủ, đối vớihắn mà nói, không còn chuyện gì trọng yếu hơn chuyện đó.


Cũng không có bất cứ một ai có thểphán đoán lợi hại nặng nhẹ của một chuyện hơn được Trác Đông Lai.


Trước khi hắn đi ngủ, hắn chỉ nghĩđến một người.


Người hắn nghĩ đến không phải làTrác Thanh đã chịu chết dưới đao của hắn, cũng không phải là Tiêu Lệ Huyết lúcnào đều có thể đến lấy mạng hắn.


Người hắn nghĩ đến đích thị là huynhđệ của hắn, người huynh đệ vừa sinh hạ đã chết, người huynh đệ đã từng cùng hắnchung nhau sinh tồn hơn chín tháng trong bụng mẹ, từng cùng hắn chung nhau tiếpthụ tranh đoạt tinh huyết trong bụng mẹ.


Hắn chưa từng gặp người huynh đệ củahắn, huynh đệ của hắn trong tâm hắn vĩnh viễn chỉ bất quá là một bóng dáng mơhồ mông lung.


Nhưng một chớp mắt lúc hắn nhập vàogiấc ngủ, giữa tích tắc mông lung huyền ảo đó, cái bóng mơ hồ đó đột nhiên biếnthành một người, một người có thể nhìn thấy rất rõ ràng.


Người đó phảng phất là Tư Mã SiêuQuần.


Xa xa có người đang đánh trống canh,đã quá canh ba.


Tiếng trống canh đơn điệu làm sao,lại thê lương làm sao, vô tình làm sao, lúc đến canh ba, ai cũng đừng mong kéolại canh hai.


Tư Mã Siêu Quần nhớ hồi nãy y mớivừa nghe có người đánh trống canh, y nhớ rõ ràng hồi nãy nghe đánh trống canhhai.


Y nhớ rõ rõ ràng ràng.


Lúc đó y tuy đã uống rượu, nhưng tốiđa cũng chỉ bất quá uống bảy tám cân, tuy đã có cảm giác bồng bồng bềnh bềnh,nhưng đầu óc vẫn còn sáng suốt.


Y nhớ rõ rõ ràng ràng, lúc đó y đanguống rượu trong một quán rượu nhỏ, ngoài y ra, bên cạnh còn có một bàn toàn làđám trẻ mười tám mười chín tuổi, ôm năm sáu nữ nhân tuổi tác ít nhất cũng gấpđôi bọn chúng mà lớn tiếng huyên thuyên khoác lác.


Bọn chúng huyên thuyên về Tư Mã SiêuQuần. Mỗi người đều nâng Tư Mã Siêu Quần lên thành một đại anh hùng trên trờiít thấy dưới đất vô song, hơn nữa ít ít nhiều nhiều có chút giao tình với bọnchúng.


Người huyên thuyên đã huyên thuyênrất cao hứng, người nghe cũng nghe rất khai tâm.


Duy nhất chỉ có một người không caohứng cũng không khai tâm, người đó lại chính là Tư Mã Siêu Quần.


Cho nên y uống say mèm.


Y cũng nhớ rõ rõ ràng ràng, lúcngười ta đang khoác lác đến mức cao hứng nhất, y chợt đứng dậy đập bàn mắnglớn:


- Tư Mã Siêu Quần là cái gì chứ ? Ycăn bản không là cái gì hết, căn bản không phải là người, không đáng một cắcbạc, không bằng cả một đống phân.


Y càng nói càng cao hứng, người talại nghe không cao hứng được, có người bỗng lật bàn, mười mấy tên trẻ xông quamột lượt, y chừng như đã đấm gãy mũi một tên.


Những chuyện đó Tư Mã Siêu Quần nhớrất rõ, nhớ còn rõ hơn lúc còn nhỏ đi học tập viết một chữ cả ngàn lần.


Y thậm chí còn nhớ có một nữ nhântrên mặt trét đầy phấn mập như heo tháo guốc gỗ phang vào đầu y.


Nhưng sự tình sau đó y hoàn toànkhông nhớ gì hết.


Lúc đó y rõ rõ ràng ràng nghe thấytiếng trống canh hai, hiện tại lại đã qua canh ba.


Lúc đó y vẫn đang ngồi trong quánrượu nhỏ đó uống rượu, hiện tại lại đang nằm dài dưới đất, nằm một con hẻm tốikhông có bờ dương liễu cũng không có gió sớm hiu hắt trăng tàn quanh hè. Đầu ynặng gấp tám lần lúc bình thường, cổ họng cũng chừng như đã biến thành ống khóinhà bếp, hơn nữa toàn thân lại đau đớn, giống như hồi nãy bị người ta quất đậpnhư là giặt giũ quất tẩy một cái quần dơ.


-- Đôi guốc gỗ của ả mập đó thật racó đập vào đầu y không ?


-- Y sao lại đến đây ?


-- Lúc đó thật ra đã xảy ra chuyệngì ?


Tư Mã Siêu Quần hoàn toàn không nhớnỗi.


Đoạn thời gian đó hoàn toàn đã biếnthành giống như một trang giấy trong một quyển sách đã bị người ta xé mất vậy.


Lúc Tư Mã Siêu Quần muốn chống tayngồi dậy, mới phát hiện trong con hẻm đó còn có một người khác, đang dùng mộtthứ nhãn thần rất kỳ quái nhìn y, chừng như đang hỏi y:


- Ông có thật là anh hùng Tư Mã SiêuQuần thiên hạ vô song không ? Ông sao lại biến thành bộ dạng này ?


Tư Mã Siêu Quần quyết tâm không lýgì tới gã, quyết tâm giả như không nhìn thấy người đó, nhưng người đó lại quyếttâm nhất định muốn để cho y nhìn thấy, không những lập tức bước tới, còn đỡ tayy dậy.


Y vốn có gắng sức bao nhiêu cũng vôphương đứng dậy nỗi, nhưng hiện tại vừa đứng dậy, đã đứng thẳng như ngọn bút.


Người đó lại không chịu buông y,trong ánh mắt tràn đầy nỗi bi thương đồng tình.


“Lão tổng, ông đã say, để tôi đỡông”. Người đó nói:


“Tôi là A Căn, lão tổng, ông lẽ nàocả A Căn cũng không nhận ra ?”.


“A Căn ?” Cái tên đó khá quen.


Chỉ có người theo y lúc mới xuất đạomới có thể gọi y là “lão tổng”.


Họ Tư Mã chợt dụng lực vỗ vai ngườiđó, dụng lực nắm tay gã, cười lớn:


- Hảo tiểu tử, bao năm nay ngươitrốn ở đâu ? Có cưới vợ chưa ? Có thua luôn vợ chưa ?


A Căn cũng cười, trong mắt lại cónhiệt lệ muốn tuôn trào:


- Không tưởng được lão tổng khôngngờ còn nhớ đến tên cờ bạc này, không ngờ còn nhận ra một tên không có triểnvọng như tôi.


“Ngươi là con bạc, bọn ta hai ngườiđều không có triển vọng như nhau”. Y kéo A Căn:


“Đi, bọn ta đi tìm một nơi uốngrượu”.


“Lão tổng, ông không thể uống nữa”.A Căn đáp:


“Nếu ông hồi nãy không uống hết nửabình rượu cuối đó, đám lưu manh kia làm sao có thể đụng đến một cọng lông củaông ?”.


Thanh âm của gã cũng dâng tràn nỗibi thương:


- Lão tổng, nếu không phải vì ông đãsay mèm, làm sao bị đám lưu manh kia đánh đập như vầy ? Cả trên đầu cũng bị gótguốc của con chó cái đó đập lủng một lỗ.


A Căn nói tiếp:


- Mấy tên thỏ đế đó bình thời chỉcần nghe đến tên của lão tổng là giật mình kinh hãi vãi đái ra quần.


- Lẽ nào ta hồi nãy thật đã bị đánh?


Họ Tư Mã thật có điểm không tin nỗi,nhưng sau khi sờ soạng lên đầu lên mình mình, đã không thể không tin.


“Xem bộ dạng của ta quả thật đã bịđánh”. Y chợt cười lớn:


“Hay, đánh hay, đánh rất thốngkhoái, không tưởng được bị đánh không ngờ lại là chuyện rất thống khoái, baonhiêu năm nay ta chưa bao giờ thống khoái như vầy”.


- Nhưng lão tổng cũng không để bọnchúng chiếm tiện nghi gì, cũng đánh cho đám lưu manh đó một trận nên thân, đánhcho chúng nằm dài dưới đất ngổn ngang như một đám chó hoang.


“Vậy lại không thú lắm”. Họ Tư Mãkhông ngờ lại thở dài:


“Ta thật không nên đánh chúng”.


- Sao vậy ?


“Ngươi có biết bọn chúng tại sao lạiđánh ta không ?” Tư Mã Siêu Quần hỏi:


“Bởi vì ta đem đại anh hùng Tư MãSiêu Quần trong mắt bọn chúng mà chưởi như một con chó xà mâu, không đáng mộtđồng xu”.


Y lại cười lớn:


- Tư Mã Siêu Quần tự chưởi mình màbị đánh đòn, chuyện đó nếu để anh hùng thiên hạ biết được, không khiến cho đámlưu manh đó ôm bụng nhe răng cười lăn lộn mới là quái.


A Căn lại cười không nỗi, chỉ lẩmbẩm:


- Nếu có Trác tiên sinh bên cạnh,lão tổng không thể say như vầy.


Gã bỗng hạ giọng hỏi:


- Còn Trác tiên sinh ? Lần này tạisao không đi cùng lão tổng ?


“Hắn tại sao phải đi cùng ta ?” HọTư Mã cười không ngưng:


“Hắn là hắn, ta là ta, hắn mới chânchính là đại anh hùng, ta chỉ bất quá là một cẩu hùng, hắn không chém đầu củata xuống làm bô là đã đối đãi rất tốt với ta rồi”.


A Căn thất kinh nhìn y, qua một hồirất lâu mới tỉnh hồn hỏi tiếp:


- Lẽ nào Trác tiên sinh đã phản ?


“Hắn phản ? Phải cái gì ?” Họ Tư Mãvẫn đang cười:


“Đại Tiêu Cục vốn là của hắn, ta làgì chứ ?”.


A Căn nhìn y, nhãn lệ chung quy đãtrào ra, đột nhiên quỳ xuống vập đầu lạy ba lạy.


- A Căn đáng chết, A Căn đối khôngtốt với lão tổng.


- Ngươi không phải là đối không tốtvói ta, thiên hạ chỉ có một người đối không tốt với ta, người đó là chính ta”.


- Nhưng có những chuyện lão tổng cònchưa biết, A Căn thà bị lão tổng đánh chết cũng phải nói ra.


- Ngươi cứ nói !


“Những năm gần đây, A Căn không thểhầu cận lão tổng chỉ vì Trác tiên sinh nhất định muốn phái tôi đi nằm vùng ởHùng Sư Đường tại Lạc Dương, hơn nữa còn muốn tôi che giấu không cho lão tổngbiết”. A Căn nói:


“Trác tiên sinh biết lão tổng luônluôn là người quang minh lỗi lạc, thứ chuyện như vậy luôn luôn không để cho lãotổng biết”.


“Thật ta cũng không muốn biết”. HọTư Mã chợt thở dài:


“Châu Mãnh tên tiểu tử lưu manh đóđại khái cũng không biết trong đám thủ hạ của hắn có bao nhiêu người do Trác ĐôngLai phái đến, hắn đại khái cũng giống hệt ta, là một tên khốn nạn từ đầu đếnđuôi”.


A Căn nhìn y chăm chăm cả nửa ngày,trong mắt chợt phát sáng một cách kỳ quái, chợt hỏi họ Tư Mã:


- Lão tổng có muốn đi gặp tên khốnnạn đó không ?


Trong mắt của họ Tư Mã cũng phátsáng:


- Ngươi nói tên khốn nạn nào ? Cóphải là tên khốn nạn chẳng kém gì ta, Châu Mãnh ?


- Phải.


“Ngươi biết hắn đang ở đâu ?” Họ TưMã lại hỏi:


“Ngươi sao lại biết được ?”.


Y chằm chằm nhìn A Căn:


- Lẽ nào ngươi cũng là một trong támmươi sáu tử sĩ theo hắn tìm chết lần nà y ?


A Căn lại quỳ xuống:


- A Căn đáng chết, A Căn đối khôngphải với lão tổng, nhưng Châu Mãnh thật cũng giống hệt lão tổng, cũng là mộtanh hùng hảo hán có huyết tính, có nghĩa khí, A Căn thật bất nhẫn bán đứng hắnlúc đó, cho nên A Căn lần này đến đã chuẩn bị theo hắn chết ở Trường An.


Đầu gã đập xuống nền đất máu chảyđầy mặt:


- A Căn đáng chết, A Căn tuy phảnbội Đại Tiêu Cục, nhưng trong tâm chưa từng có một chút ác ý với lão tổng, nếucó xin trời đất biến A Căn thành loài súc sinh.


Họ Tư Mã phảng phất nghe đến ngẩnngười, đột nhiên ngửa mặt cười lớn:


- Giỏi, Châu Mãnh giỏi. Ngươi có thểkhiến cho gian tế Trác Đông Lai phái đến tâm phục mà đi theo ngươi, thật khônghổ là hảo hán.


Y cười lớn nói tiếp:


- Đinh Hài và A Căn cũng là hảo hán,so với các người, Tư Mã Siêu Quần ta thật không bằng cả đống phân chó.


Tiếng cười của y vừa tê khản vừa bithương, nhưng y không rơi lệ.


Thật sự không rơi lệ.


Châu Mãnh cũng không rơi lệ.


Mắt thấy Dương Kiên vì hắn mà chếttrận, lúc ôm gã trong lòng mình, hắn cũng không rơi lệ.


Lúc đó cái hắn rơi là máu.


Tuy là từ trong mắt chảy xuống, chảyxuống lại cũng là máu.


Điệp Vũ nhất định còn đang chảy máukhông ngừng, trên thế giới này không có ai có thể cầm giữ máu của nàng.


Bởi vì từ trong vết thương của nàngchảy ra không còn là máu, mà là tinh hồn của vũ giả.


Mà tinh hồn của vũ giả đã hóa thànhhồ điệp.


-- Có ai nhìn thấy hồ điệp chảy máu? Có ai biết máu của hồ điệp màu gì ?


Chảy máu, con người tại sao phảichảy máu ? Tại sao lại không biết đó là chuyện xú ố ra sao ?


Nhưng hồ điệp biết.


Bởi vì sinh mệnh của hồ điệp thậtquá mỹ lệ, quá ngắn ngủi, không cho phép người ta nhìn thấy mặt xú lậu củamình.


- Đắp mền giùm ta, che chân ta lại,ta không muốn người khác nhìn thấy chân ta.


Kỳ thật nàng đã không còn chân.


Bởi vì nàng không còn chân, nênkhông chịu để người ta nhìn thấy. Nếu quả còn có người nhẫn tâm nói đây cũng làmột thứ trào phúng, cũng là một nhược điểm của nhân loại, vậy tâm trường củangười đó nhất định đã bị quỷ hỏa ung đúc thành thiết thạch.


Cái mền bông dày cộm đắp trên ngườiĐiệp Vũ giống như một đám mây đen trước khi mưa to gió lớn bất chợt che phủdương quang.


Trên mặt Điệp Vũ không còn tới mộttia tươi tắn, không còn một chút huyết sắc, chẳng khác gì ngọn đèn mờ đã gầncạn dầu đặt trên bàn trong gian phòng nhỏ.


Châu Mãnh một mực ngồi canh nàngdưới đèn, không động đậy, không nói chuyện, không uống tới một giọt nước, cũngkhông để rơi một giọt lệ.


Gian tiểu ốc vừa ẩm thấp, vừa lạnhgiá.


Thuộc hạ của hắn còn lại mười bangười cũng canh hắn như hắn đang canh Điệp Vũ. Trong tâm bọn họ cũng đồng dạngmột nỗi bi thương tuyệt vọng như hắn, nhưng bọn họ còn nói chuyện.


-- A Căn đi ra ngoài nghe ngóng tintức mua lương thực tại sao còn chưa về tới ?


Lúc A Căn về tới, Tư Mã Siêu Quầncũng đi theo.


Mọi người đều thấy A Căn dẫn mộtngười trở về, một người lạ mặt rất cao lớn, đầu tóc rối bù, y phục rách nát,trên người đầy vết thương, tay lại không mang vũ khí.


Nhưng không cần biết ra sao, giờphút đó gã vẫn không nên dẫn một người lạ mặt đến.


Bởi vì người lạ mặt thất thần đó tuygiống như một mãnh thú đang bị thợ săn truy đuổi không còn đường chạy, nhưngmãnh thú tất vẫn là mãnh thú, vẫn tràn đầy nguy hiểm, vẫn có thể đả thươngngười ta.