Chương 1 - Hồi 18

Hai mươi sáu tháng hai.


Trường An.


Cao Tiệm Phi đang đợi.


Trịnh Thành nói với chàng:


- Trác tiên sinh tạm thời còn chưathể gặp ngươi, nhưng ông ta nói ngươi có thể đợi ở đây.


Tiểu Cao mỉm cười:


- Ta có thể đợi.


Nụ cười của chàng vừa ôn hòa, vừabình tĩnh:


- Ta có thể bảo đảm với ngươi, ngươinhất định chưa từng gặp qua một người có thể đợi chờ như ta.


- Ồ ?


“Bởi vì ta nhẫn nại hơn ai hết, cólẽ còn nhẫn nại hơn cả một lão đầu tử tám mươi tuổi”. Tiểu Cao thốt:


“Ta từ nhỏ đã sống trong thâm sơn,có lần vì đợi xem một đóa sơn trà khai hoa, ngươi đoán thử ta đã đợi bao lâucoi ?


- Ngươi đợi bao lâu ?


- Ta đợi trọn ba ngày.


- Sau đó ngươi hái đóa hoa đó xuốngcắm trên ngực áo ?


“Ta không hái”. Tiểu Cao đáp:


“Đợi hoa nở xong, ta bỏ đi”.


- Ngươi đợi ba ngày là vì muốn nhìnmột chớp mắt lúc hoa nở ?


Chính Trịnh Thành cũng là một ngườirất nhẫn nại, hơn nữa chừng như hiểu được ý tứ của Tiểu Cao.


“Không cần biết là ngươi đợi cái gì,thông thường đều không thể không có mục đích”. Gã nói với Tiểu Cao:


“Ngươi tuy không ngắt đóa hoa đó,nhưng mục đích của ngươi nhất định đã đạt được, hơn nữa mục đích của ngươituyệt không phải đơn thuần chỉ vì muốn xem đóa hoa sơn trà đó nở”.


- Ta còn có thể có mục đích gì khác?


“Một đóa hoa cũng là một sinh mệnh,giữa một chớp mắt lúc đóa hoa đó nở, cũng là lúc sinh mệnh sinh thành”. TrịnhThành đáp:


“Một sinh mệnh sinh ra trong sựdưỡng dục của đất trời, biến hóa trong đó tinh vi kỳ diệu làm sao, trên thếgian tuyệt không có bất cứ chuyện gì có thể so sánh được”.


Gã ngưng thị nhìn Trác Thanh:


- Cho nên ta nghĩ thời gian ba ngàycủa ngươi tịnh không uổng phí, trải qua lần quan sát đó, kiếm pháp của ngươinhất định tinh tiến không ít.


Tiểu Cao kinh ngạc nhìn gã, mộtngười trẻ tuổi mặt mũi bình bình phàm phàm như vậy xem ra còn thông minh hơnnhiều so với ý tưởng của chàng.


“Chờ đợi người ta càng không thểkhông có mục đích, ngươi đương nhiên cũng không thể đợi Trác tiên sinh vừa đếnlà bỏ đi”. Trịnh Thành điềm đạm hỏi Tiểu Cao:


“Lần này mục đích của ngươi là gì ?”Gã không để Tiểu Cao mở miệng, lại nói:


- Câu hỏi này ngươi không cần phảitrả lời, ta cũng không muốn biết.


- Đó là tự ngươi hỏi ta, tại sao lạikhông muốn ta trả lời, lại không muốn biết ?


- Bởi vì một người biết càng ítchuyện càng tốt.


- Ngươi đã căn bản không muốn biết,tại sao lại phải hỏi ?


“Ta chỉ bất quá là đang đề tỉnhngươi, ta đã có thể hỏi như vậy, Trác tiên sinh nhất định cũng có thể nghĩ nhưvậy”. Trịnh Thành đáp:


“Đợi đến khi Trác tiên sinh hỏingươi câu đó, ngươi tốt hơn hết là có một lý do rất tốt để đáp lời ông ta, hơnnữa phải khiến cho ông ta thỏa mãn, nếu không ngươi tốt hơn hết không cần phảiđợi chờ nữa”.


Gã vừa nghiêm túc vừa thành khẩn:


- Người khiến cho Trác tiên sinh cảmthấy thỏa mãn hiện tại còn sống cũng tịnh không nhiều.


Nói xong câu đó, gã bỏ đi, gã tịnhkhông muốn đợi xem Tiểu Cao đối với câu nói đó của gã có phản ứng gì.


Nhưng đi đến cửa, gã lại quay đầulại:


- Còn có một chuyện ta quên nói chongươi biết.


- Chuyện gì ?


- Trác tiên sinh còn phân phó với talà, ngươi nếu muốn gì cứ cho ngươi cái đó, không cần biết là ngươi muốn gì cũngđược.


- Hắn thật sự nói như vậy ?


- Thật.


Tiểu Cao cười, cười khoan khoái phithường:


- Vậy thì cực tốt, thật cực tốt.


Lúc Trác Đông Lai triệu kiến TrịnhThành, đã gần đến chính ngọ. Trịnh Thành hoàn toàn nhìn không ra hắn có chỗkhác biệt gì so với bình thời. Những chuyện vừa bi thảm vừa đáng sợ xảy ra từhôm qua xem chừng không có một chút quan hệ gì đến hắn.


Trác Thanh đã làm ra những chuyện gìđể báo thù ? Hắn cũng tuyệt không hỏi đến.


Hắn chỉ hỏi Trịnh Thành:


- Cao Tiệm Phi có phải còn đang đợi?


“Phải, gã còn đợi”. Trịnh Thành đáp:


“Nhưng thứ gã muốn, tôi lại không cócách nào hoàn toàn đi tìm cho gã”.


- Gã muốn cái gì ? Cả ngươi cũngkhông tìm được ?


“Gã muốn tôi trong một canh giờchuẩn bị cho gã hai chục bàn rượu thịt ngon nhất, hơn nữa phải mời đầu bếp ởhai nơi Trường An Cư và Minh Hồ Xuân đến nấu”. Trịnh Thành đáp:


“Gã còn muốn tôi trong một canh giờtụ tập tất cả mấy ả kỹ nữ trong thành đến uống rượu với gã”.


- Ngươi đã tìm cho gã bao nhiêungười ?


- Tôi chỉ tìm được bảy mươi bangười, trong đó quá nửa đều đang ngủ với đàn ông bị kéo ra khỏi giường.


Trác Đông Lai không ngờ lại cườicười.


“Lúc đó, đám cô nương không có namnhân trên giường cũng không thể coi là kỹ nữ”. Hắn nói:


“Chuyện này ngươi làm không tệ, sángsớm hôm nay địa phương này nhất định rất nhiệt náo”.


“Quả thật cực kỳ nhiệt náo, cả đámhuynh đệ biết uống rượu trong tiêu cục đều bị gã lôi đi uống rượu với gã”.Trịnh Thành nói:


“Gã nhất định bắt mỗi một người đềuphải ăn mừng với gã một phen”.


“Ăn mừng ? Ăn mừng cái gì ?” TrácĐông Lai hỏi:


“Hôm nay có gì đáng để gã ăn mừng ?”“Gã không nói”. Trịnh Thành đáp:


“Nhưng tôi trước đây có nghe nói, córất nhiều người lúc biết mình sắp chết đều làm như vậy”.


Trác Đông Lai trầm tư, tròng mắt độtnhiên co thắt, qua một hồi rất lâu mới nói:


- Chỉ tiếc ta biết gã tạm thời cònchưa chết được.


Rượu đã cạn, khách đã tản, trên hànhlang và hoa sảnh trước mặt, ngoại trừ ngoại trừ mấy mảnh trâm cài tóc gãy đoạnrơi trên đất, ngoại trừ thắt lưng giày vớ và phấn sáp rơi rớt, còn có những vậtkhiến người ta cả tưởng cũng không tưởng được, chừng như đặc biệt muốn chứngminh với chủ nhân, bọn họ đích xác đều đã say.


Chủ nhân của bọn họ đâu ?


Chủ nhân không say, khách nhân saolại có thể vui vầy ?


Tiểu Cao giống hệt một người chết,nằm sấp trên một tấm chiếu mềm, nhưng đợi đến lúc Trác Đông Lai đi đến trướcmặt chàng, người chết đó đột nhiên tỉnh dậy liền, đột nhiên thở dài:


- Ngươi tại sao phải đợi đến lúcngười ta về hết rồi mới đến ? Lẽ nào ngươi trời sinh không thích nhìn người tavui vẻ ?


Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn chàng,hững hờ thốt:


- Ta quả thật không thích, tỉnh táonhìn người say tịnh không phải là chuyện rất thú vị.


Hắn đăm đăm nhìn vào mắt Tiểu Cao:


- May là ngươi còn chưa say, say làngười khác, không phải là ngươi.


Trong ánh mắt của Tiểu Cao cả mộtchút say sưa cũng không có.


“Ta thấy ngươi còn rất tỉnh”. TrácĐông Lai thốt:


“Còn tỉnh hơn cả thỏ”.


Tiểu Cao cười, cười lớn.


“Ngươi không nhìn lầm, quả thậtkhông nhìn lầm”. Chàng cười lớn:


“Mắt ngươi còn sắc bén hơn cả hồly”.


- Ngươi muốn người khác say, mìnhsao lại không say ?


“Bởi vì ta biết hồ ly sớm muộn gìcũng đến”. Tiểu Cao đáp:


“Có hồ ly đến, thỏ làm sao có thểkhông bảo trì sự tỉnh táo cho được ?” - Nếu quả hồ ly đã đến, thỏ có còn tỉnhtáo cũng vô dụng.


- Ồ ?


“Nếu quả biết có hồ ly đến, khôngmuốn chết thì đáng lẽ phải nhanh chân chạy trốn mới đúng”. Trác Đông Lai cườinói:


“Trừ phi con thỏ đó căn bản không sợhồ ly !” - Thỏ làm sao có thể không sợ hồ ly ?


“Bởi vì sau lưng nó còn có một mũithương, mũi thương đó đang nhắm thẳng vào tim hồ ly, lúc nào cũng có thể đâmvào”.


“Thương ?” Tiểu Cao chớp chớp mắt:


“Thương ở đâu ra ?” Trác Đông Laicười cười:


- Đương nhiên là từ một cái hòm, mộtcái hòm vừa mất đã tìm lại được.


Tiểu Cao không cười, mắt cũng khôngchớp, hơn nữa đã lộ xuất một thứ biểu tình từ trong tâm có cảm giác rất bộiphục.


“Ngươi đã biết ?” Chàng hỏi TrácĐông Lai:


“Ngươi làm sao biết được ?” “Ngươinghĩ ta biết cái gì ?” Trác Đông Lai hỏi:


“Ta chỉ bất quá biết trên thế giannày có thứ người nếu quả ăn nợ của người khác một lần, nhất định tìm cách đềnbồi lại gấp mười lần, ta chỉ bất quá biết Tiêu Lệ Huyết thật xảo hợp là thứngười đó, hơn nữa lại thật xảo hợp đã tìm đến ngươi”.


Hắn lại cười cười:


- Ta biết chỉ bất quá là bấy nhiêuthôi.


Tiểu Cao lại nhìn hắn chằm chằm cảnửa ngày, thở dài:


- Đó không thể coi là bấy nhiêu, đãquá đủ rồi. Không trách Tiêu Lệ Huyết nói với ta, có thể bàn chuyện làm ăn vớiTrác tiên sinh tuyệt đối là chuyện rất khoan khoái, bởi vì có những mình cănbản bất tất phải nói ra, hắn đã hoàn toàn biết rõ.


Nụ cười mỉm của Trác Đông Lai phảngphất đã biến thành cười khổ:


- Chỉ tiếc chính ta cũng không biếtmình thật ra biết bao nhiêu ?


“Ngươi có biết lần này là Tiêu LệHuyết muốn ta đến không ?” Tiểu Cao lại tự trả lời câu hỏi của mình:


“Nguơi đương nhiên đã biết, hơn nữangươi nhất định cũng biết chuyện y muốn ta đến bàn bạc tuyệt không phải làchuyện không hay gì”.


“Chuyện không hay cũng có rất nhiềuthứ”. Trác Đông Lai hỏi:


“Y muốn ngươi đến bàn thứ nào ?”“Đại khái là thứ không hay nhất”. Tiểu Cao lại thở dài:


“Nếu quả không phải vì ta nợ y mộtchút tình, chuyện đó cả ta cũng không chịu đến bàn bạc với ngươi”.


“Ngươi đã lầm !” Trác Đông Lai khôngngờ lại mỉm cười:


“Điểm đó ngươi đã lầm”.


- Điểm nào ?


“Trên một phương diện mà nói, chuyệnhay nhất thông thường đều là chuyện không hay nhất, cho nên trên một phươngdiện khác mà nói, chuyện không hay nhất vốn cũng là chuyện hay nhất”. Trác ĐôngLai đáp:


“Chuyện nhân gian thông thường córất nhiều chuyện như vậy”.


Hắn lại giải thích:


- Nếu quả Tiêu tiên sinh căn bảnkhông muốn người ta đến bàn bạc với ta, lại chờ lúc nửa đêm vắng vẻ khiêng cáihòm đó đến tìm ta, chuyện đó mới là chuyện không hay nhất.


- Cho nên không cần biết y muốn tađến bàn với ngươi chuyện gì đi nữa, ngươi đều không cảm thấy không quá khoankhoái ?


- Phải.


- Vậy thì cực tốt.


Nhưng biểu tình của Tiểu Cao lại bấtchợt biến thành rất nghiêm túc, phảng phất bắt chước khẩu khí của Trác ĐôngLai, gằn từng tiếng:


- Y muốn ta đến tiếp thế vị trí củaTư Mã Siêu Quần, đến tiếp nhận lệnh phù của Đại Tiêu Cục, làm tổng cục chủ củaĐại Tiêu Cục.


Câu nói đó nói ra, vô luận là ai đềunghĩ Trác Đông Lai nhất định sẽ giật mình.


Nhưng hắn cả khóe mắt cũng không cogiật một chút nào, chỉ hững hờ hỏi Tiểu Cao:


- Đó thật sự là ý tứ của Tiêu tiênsinh ?


- Phải.


Tiểu Cao hỏi ngược lại Trác ĐôngLai:


- Còn ý tứ của ngươi ?


Trác Đông Lai cả đắn đo cũng khôngđắn đo, chỉ nói hai chữ rất giản giản đơn đơn:


- Rất hay.


“Rất hay ?” Tiểu Cao trái lại lạicảm thấy rất kinh ngạc:


“Rất hay nghĩa là sao ?” Trác ĐôngLai mỉm cười, vòng tay hướng về phía Tiểu Cao:


- Ý tứ rất hay là muốn nói hiện tạicác hạ đã trở thành thủ lãnh số một của Đại Tiêu Cục, đã ngồi trên cái ghế caonhất của Đại Tiêu Cục.


Tiểu Cao ngây người.


Thái độ của Trác Đông Lai đối vớichàng dã bắt đầu biến thành rất cung kính:


- Từ nay về sau, ba mươi sáu lộ hảohán thuộc hạ của Đại Tiêu Cục đều toàn bộ thuộc dưới quyền thống lãnh củangươi, nếu quả có người không phục, Trác Đông Lai nguyện làm tiên phong xử chémhắn.


Hắn dùng đôi mắt xám xịt nhìn TiểuCao:


- Nhưng từ nay về sau, ngươi cũng đãlà người của Đại Tiêu Cục, Đại Tiêu Cục chỉ duy nhất theo dưới cương ngựa củangươi, ngươi cũng phải vì Đại Tiêu Cục mà tận trung tận lực, sự khốn khó củaĐại Tiêu Cục là khốn khó của ngươi, thù địch của Đại Tiêu Cục cũng là thù địchcủa ngươi.


Tiểu Cao chung quy đã thở phào mộthơi:


- Ta đã minh bạch ý tứ của ngươi.


Tiểu Cao cười khổ:


- Vốn ta còn chưa minh bạch ngươitại sao lại đáp ứng nhanh đến thế, hiện tại ta cuối cùng đã minh bạch ý tứ củangươi.


“Sự tình vốn là như vậy, cũng nhưbảo kiếm có hai lưỡi vậy”. Thanh âm của Trác Đông Lai vừa nghiêm túc vừa trầmtĩnh:


“Muốn có thu hoạch, tất phải bỏ ramột cái giá lớn”.


Thanh âm của hắn bỗng biến thànhkhàn khàn:


- Ta nghĩ ngươi nhất định cũng biếtTư Mã Siêu Quần từng trả một cái giá lớn chừng nào.


“Còn ngươi ?” Tiểu Cao đột nhiên hỏihắn:


“Ngươi từng trả cái gì ?” Trác ĐôngLai cười cười.


“Ta từng trả cái gì ? Ta được cái gì?” Nụ cười của hắn tràn đầy vẻ thương cảm:


“Câu hỏi đó ta chỉ sợ không thể trảlời ngươi, bởi vì chính ta cũng không biết”.


Câu nói đó cũng không phải là nóiláo, hơn nữa nói thật sự có chút cảm thương, thậm chí cả Tiểu Cao cũng bắt đầucó chút tội nghiệp hắn.


May là Trác Đông Lai lập tức khôiphục vẻ lãnh tĩnh như nham thạch của hắn, hơn nữa lập tức đề xuất một vấn đềcàng sắc bén hơn cả lưỡi đao.


“Ta chịu ủng hộ lập ngươi là chủtiêu cục, ta cũng chịu tận trung tận lực vì ngươi.


Ta tin rằng bọn ta đều biết rất rõlàm như vậy đối với bọn ta đều có lợi !” Hắn hỏi Tiểu Cao:


“Nhưng còn người khác ?” - Ngườikhác ?


- Ba mươi sáu lộ nhân mã thuộc hạcủa Đại Tiêu Cục, không có một ai hòa nhã ân cần như ta, muốn bọn họ thành tâmủng hộ ngươi làm tổng tiêu đầu, không phải là chuyện dễ.


Hắn lại hỏi Tiểu Cao:


- Ngươi chuẩn bị làm sao đây ?


- Ngươi nói thử ta nên làm gì ?


“Trước hết phải có uy, mới có thể cótín, đã có uy tín, mới có thể hiệu lệnh quần hùng, mới có thể khiến cho ngườikhác phục ngươi”. Trác Đông Lai đáp:


“Ngươi muốn giành cái ghế đó, đươngnhiên trước hết phải lập uy”.


“Lập uy ?” Tiểu Cao hỏi:


“Phải làm sao để lập uy ?” - Hiệntại họ Tư Mã và ta đã chống đối nhau quyết liệt, y tức tối bỏ đi, biến mấtkhông có dấu tích.


- Ta biết.


“Không những ngươi biết, ta tin rằngcòn có rất nhiều người cũng đã biết”. Trác Đông Lai đáp:


“Trước lúc Trác Thanh lâm tử, nhấtđịnh không quên phái người đem tin đó truyền ra ngoài. Chỉ cần có thể báo thù,hơn nữa là chuyện gã có thể làm, ta tin rằng gã không bỏ sót một chuyện nàođáng làm”.


Tiểu Cao nói:


- Ta cũng tin rằng chuyện gã có thểlàm nhất định không ít.


- Đích xác là không ít.


“Cho nên ngươi nghe Tiêu tiên sinhmuốn ta tiếp chưởng tiêu cục, không phản đối chút nào”. Tiểu Cao cười khổ:


“Bởi vì ngươi cũng rất cần ta đếngiúp ngươi thu thập tàn cục”.


Điểm đó Trác Đông Lai không ngờ cũngkhông phủ nhận.


“Hiện tại tình huống của bọn ta đíchxác không quá ổn định, Tiêu tiên sinh nghĩ tất cũng rất minh bạch tình huốngnày, cho nên mới kêu ngươi đến”. Trác Đông Lai nói:


“Tiêu tiên sinh cũng rất hiểu ta,cũng tính đúng là ta tuyệt không thể cự tuyệt”.


Hắn nhìn Tiểu Cao chằm chằm, gằntừng tiếng:


- Dưới tình huống này, ngươi muốnlập uy đương nhiên phải dùng biện pháp hữu hiệu trực tiếp nhất.


Tiểu Cao cũng chằm chằm nhìn hắn,qua một hồi rất lâu mới hỏi từng tiếng:


- Có phải ngươi muốn ta đi giết ChâuMãnh để lập uy ?


- Phải.


- Đó là điều kiện của ngươi ?


“Không phải là điều kiện, mà là đạithế”. Trác Đông Lai lạnh lùng đáp:


“Đại thế như vậy, ngươi và ta đềukhông còn đất lựa chọn”.


Cao Tiệm Phi đứng bật dậy, bước đếnsong cửa sổ.


Ngoài song cửa tuyết còn chưa tan,khí trời lại nắng ấm chan hòa, mặt đất vẫn một phiến trắng bạc, bầu trời lại đãchuyển thành xanh thẫm. Xa xa chợt có một vầng mây trắng bay đến, chợt dừnglại, lại chợt bay đi.


Cũng không biết đã qua bao lâu, TrácĐông Lai mới thở dài nhè nhẹ.


“Ta hiểu các ngươi, ngươi và ChâuMãnh đều là người giang hồ, trọng lời hứa mà khinh sinh tử, bởi vì giữa sinh vàtử vốn chỉ bất quá là chuyện trong một búng tay”. Hắn nói rất thành khẩn:


“Cho nên các ngươi bình thủy tươngphùng, tinh tinh tương tích, có thể sinh tử có nhau”.


Trong tiếng thở dài của hắn quả thậtcó những cảm khái.


“Trong mắt của Tiêu tiên sinh khôngbiết hai chữ bằng hữú là gì mà nhìn, các ngươi có lẽ căn bản không thể coi làbằng hữu, nhưng ta hiểu các ngươi”. Trác Đông Lai thốt:


“Cho nên ta cũng hiểu, muốn ngươi đigiết Châu Mãnh đích xác là chuyện rất bi ai, không chỉ là bi ai của ngươi, cũngkhông chỉ là của hắn, mà là bi ai của tất cả bọn ta cộng lại”.


Tiểu Cao không nói gì.


“Cho nên ta cũng hy vọng ngươi cóthể hiểu một chuyện”. Trác Đông Lai nói:


“Ngươi không đi giết Châu Mãnh, cũngcó người đi giết hắn, hắn không chết trong tay ngươi, cũng phải chết trong tayngười khác”.


- Tại sao ?


“Nai mất lộc, thiên hạ chia nhau đilùng, Tư Mã Siêu Quần mất địa vị của y, tình huống cũng như vậy”. Trác Đông Laiđáp:


“Cho nên đầu lâu của Châu Mãnh hiệntại đã thành đối tượng của hào kiệt ba mươi sáu lộ thuộc hạ của Đại Tiêu Cục”.


Hắn lại giải thích:


- Bởi vì Châu Mãnh cũng là anh hùngnhất thế, hơn nữa là tử địch của Đại Tiêu Cục, trong Đại Tiêu Cục vô luận là aicó thể lấy đầu của hắn, đều có thể mượn đó mà lập oai với các lộ anh hào, nắmlấy chức vị của họ Tư Mã.


Trác Đông Lai nói:


- Trong đó tối thiểu có ba người cóhy vọng.


- Ngươi sợ bọn chúng ?


- Người ta sợ không phải là bọnchúng.


- Vậy ngươi tại sao không tự mìnhgiành chức ?


“Bởi vì ngươi”. Trác Đông Lai đáp:


“Ta cũng không sợ ngươi, nhưng thêmvào Tiêu tiên sinh, thiên hạ không ai có thể địch lại”.


Lần này lời nói của hắn cũng là nóithật.


“Trước đây ta không giết Châu Mãnhvì muốn giữ hắn lại cho họ Tư Mã, lần này ta không giết Châu Mãnh vì muốn giữhắn lại cho ngươi”. Trác Đông Lai thốt:


“Để người khác giết giết hắn chibằng để hắn chết trong tay ngươi, sớm muộn gì hắn tất phải chết, không còn nghingờ gì nữa”.


Tiểu Cao quay người nhìn hắn chằmchằm, mắt đầy những tia máu đỏ ti ti, trên mặt lại không có tới một chút huyếtsắc.


“Ngươi hồi nãy nói đến ba người kia,hiện tại có phải cũng đã đến Trường An không ?” Tiểu Cao hỏi Trác Đông Lai.


- Rất có thể.


- Bọn chúng là ai ?


“Một thanh kiếm vô tình, một ngọnthương đoạt mệnh, và một ám khí kiến huyết phong hầu”. Trác Đông Lai đáp:


“Mỗi một thứ đều có tư cách liệt vàohàng mười kiện vũ khí đáng sợ nhất trong thiên hạ”.


- Ta hỏi là người, không phải là vũkhí của bọn chúng.


“Bọn chúng đều là kẻ sát nhân, ởTrường An đều có tai mắt, đều có thể nội trong một hai canh giờ tìm ra ChâuMãnh”. Trác Đông Lai thốt:


“Ngươi chỉ cần biết như vậy là đủrồi”.


- Ngươi tại sao không nói ra tên củabọn chúng ?


- Bởi vì sau khi ngươi biết tên bọnchúng, rất có thể ảnh hưởng đến đấu chí và tâm tình của ngươi.


- Bọn ta có thể tìm ra Châu Mãnhtrước bọn chúng không ?


- Ngươi không thể, ta có thể.


- Châu Mãnh hiện giờ đang ở đâu ?


“Trong lòng bàn tay ta”. Trác ĐôngLai đáp:


“Hắn luôn luôn nằm trong lòng bàntay ta”.


Mây chiều giăng phủ, núi đồi nhuốmđượm bóng chiều, Châu Mãnh cũng ở đó, đang đứng trước một miếng đất vàng.


Một miếng đất vàng mới đắp, cỏ xuâncòn chưa sinh sôi trên mộ, bia đá trước mộ cũng chưa lập, bởi vì người trong mộcó thể đã hóa thành hồ điệp bay đi.


Mai táng trong mộ có lẽ chỉ bất quálà một đoạn năm tháng anh hùng đã thành quá khứ, và một đoạn nhu tình nhi nữvẫn còn chưa tản mác.


Nhưng Châu Mãnh vẫn còn đó. Họ Tư Mãvẫn còn đó.


Cho nên ân oán cừu thù triền miêngiữa bọn họ vẫn còn đó, kết quả giữa bọn họ vốn không có một ai có thể giảikhai được.


Bóng chiều càng chìm sâu.


Châu Mãnh si si đứng đó, cũng khôngbiết đứng đã bao lâu rồi, hơn mười huynh đệ còn lại đang si si nhìn hắn, aicũng không biết trong tâm hắn có tư vị gì, ai cũng không biết trong tâm đámhuynh đệ hắn có tư vị gì.


Nhưng trong tâm bọn họ đều biết, nếuquả nhân sinh thật như là một màn kịch, nếu quả cả đời bọn họ chỉ bất quá làmột màn kịch, vậy màn kịch đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đã đến lúc hạ màn.


Vô luận màn kịch đó thảm liệt bitráng oanh động đến mức nào, hiện tại đều đã đến lúc hạ màn.


Điệp Vũ chỉ bất quá đã đi trước mộtbước, bọn họ lại vẫn còn phải diễn cho xong đoạn đường cuối cùng.


Không cần biết gian khổ cỡ nào đềuphải diễn cho xong, bọn họ chỉ hy vọng có thể rắc ngập máu của thù nhân trênđường về của họ.


Châu Mãnh chung quy đã quay người,đối diện những huynh đệ sinh tử có nhau đó, dùng đôi mắt to tròn đỏ ngầu nhữngtia máu li ti nhìn bọn họ, nhìn hết người này tới người nọ, dừng rất lâu trênmỗi một khuôn mặt, chừng như nhìn một lần cuối là vĩnh viễn không còn có thểtái kiến nữa.


Sau đó hắn mới dùng thanh âm tê khảnnói:


- Đời người có bữa tiệc nào vĩnhviễn không tàn, cho dù là trẻ hay già cũng có lúc chia tay, hiện tại đã đến lúcbọn ta chia tay.


Đám huynh đệ của hắn biến sắc, ChâuMãnh giả như không thấy.


“Cho nên hiện tại ta muốn các ngươiđi, tốt hơn hết là chia thành nhiều đường mà đi, không nên có quá hai người đichung một đường”. Châu Mãnh thốt:


“Bởi vì ta muốn các ngươi sống còn,chỉ cần các người còn có một người còn sống sót, Hùng Sư Đường vẫn có hy vọngtái khởi”.


Không ai đi, không ai động.


Châu Mãnh hét lớn:


- Tổ tiên nhà các ngươi, các ngươilẽ nào không nghe lão tử nói gì ? Các ngươi lẽ nào hy vọng người của Hùng SưĐường đều chết tận chết sạch chết tuyệt ?


Vẫn không có ai động, cũng không cóai mở miệng.


Châu Mãnh dụng lực rút dây thắt lưngda bề ngang rộng cả gang tay ra, xông về phía bọn họ.


- Các ngươi không đi, các ngươi muốnchết, được, lão tử trước hết phải quất cho các ngươi vài roi mới khiến cho lãotử đỡ tức được.


Thắt lưng da quật xuống, một roi làmột vết tím xanh, một roi là một vệt máu.


Nhưng những huynh đệ đã không biếtsống chết cũng không biết đau đớn đó chỉ nhắm mắt, nghiến răng, động cũng khôngđộng.


Tư Mã Siêu Quần đứng xa xa, nhìn từxa xa, chừng như cả một chút cảm giác đều không có.


Nhưng khóe miệng của y đã có một tiamáu tươi lấm tấm rỉ.


Răng y nghiến quá chặt, đã nghiến racả máu.


Gió vùn vụt, không biết từ lúc nàođột nhiên vùn vụt ùa tới một cơn gió. Thứ gió lạnh quất vào người chẳng khác gìdao cắt.


Tay Châu Mãnh chung quy đã buôngthõng.


“Được. Các ngươi muốn ở lại cùng tachết một chỗ, ta để cho các ngươi ở lại”. Hắn hét lớn:


“Nhưng các ngươi nhất định phải ghinhớ, không cần biết trận quyết chiến giữa ta và Tư Mã Siêu Quần ai thắng aithua, đều không có quan hệ gì đến các ngươi, các ngươi tuyệt không thể động đếny”.


Tư Mã Siêu Quần bỗng cười lạnh:


- Vô dụng, không cần biết ngươi muốndùng cách nào làm ta cảm động cũng vô dụng.


“Ngươi nói gì ?” Châu Mãnh hét lớn:


“Ngươi đang nói gì đó ?” “Ta chỉ bấtquá muốn ngươi hiểu rõ, hiện tại ta tuy đã nhà tan cửa nát, cũng tuyệt khôngthể cố ý thành toàn cho ngươi, cố ý nhường cho ngươi giết ta, nhường cho ngươiđem đầu lâu của ta về trùng chấn lại thanh danh của ngươi, trùng chấn Hùng SưĐường”.


Thanh âm của Tư Mã Siêu Quần cũnghoàn toàn tê dại:


“Ngươi nếu muốn ta dâng cái đầu này,phải xuất hết công phu mà lấy”.


“Con bà ngươi”. Châu Mãnh bộc nộ:


“Ai muốn ngươi cố ý tha cho lão tửmột con ngựa chứ ? Lão tử vốn còn coi ngươi là một con người, ai biết đượcngươi lại ị ra một đống phân chó như vậy chứ”.


“Hay, chưởi hay lắm”. Họ Tư Mã ngửamặt cười lớn:


“Ngươi có ngon thì qua đây !” ChâuMãnh vốn đã chuẩn bị phóng qua, chợt dừng lại, cơn giận như lôi đình không ngờcũng bất chợt bay biến, chợt dùng một thứ biểu tình rất kỳ quái nhìn Tư Mã SiêuQuần, chừng như lần đầu tiên nhìn thấy một người vậy.


“Ngươi sao lại không dám qua đây ?”Họ Tư Mã lại khiêu khích:


“Lẽ nào ngươi chỉ có can đảm đối phóhuynh đệ của ngươi ? Lẽ nào Hùng Sứ Châu Mãnh thật ra là hạng hèn nhát ?” ChâuMãnh đột nhiên cũng cười lớn, ngửa mặt cười cuồng dại.


“Hay, mắng hay lắm, mắng cực kỳhay”. Tiếng cười của hắn như tiếng dã nhân:


“Chỉ tiếc ngươi làm gì cũng vôdụng”.


“Ngươi đang nói gì vậy ?” Tư Mã SiêuQuần vẫn đang cười lạnh:


“Ngươi đang đánh rắm đó hả ?” Lầnnày Châu Mãnh không những không phát nộ, trái lại còn thở dài:


- Tư Mã Siêu Quần, ngươi là hảo hán.Châu Mãnh ta tung hoành cả đời, chừng từng phục người ta, lại có chút bội phụcngươi. Nhưng ngươi nếu nghĩ Châu Mãnh ta chỉ bất quá là một tên lổ mãng hảongọt, ngươi đã lầm rồi, ý tứ của ngươi ta vẫn minh bạch.


- Ngươi minh bạch cái gì ?


“Ngươi không cần phải khiêu khích tagiết ngươi, cũng không cần dùng phương pháp đó để chọc ta giận”. Châu Mãnh đáp:


“Ta tuy đã tan nát trong lòng, vìmột nữ nhân mà biến thành một tên khờ thất hồn lạc phách, còn thương tâm hơn cảmẹ ruột qua đời”.


Hắn bỗng vỗ ngực:


- Nhưng một khi Châu Mãnh ta còn mộthơi thở, nhất định có thể liều mình, không cần biết ngươi có đánh ta hay không,ta cũng có thể liều mình.


- Ồ ?


“Cái đầu trên cổ Châu Mãnh ta cũngkhông tùy tiện nhường cho ai mang đi, cũng không thể thành toàn cho ngươi”.Châu Mãnh hét lớn:


“Nhưng ta cũng không muốn ngươithành toàn cho ta”.


Hắn trừng mắt nhìn họ Tư Mã:


- Trận chiến hôm nay giữa ta vàngươi, sinh tử thắng bại vốn không có quan hệ gì, ta căn bản không để trongtâm, nhưng nếu ngươi có ý muốn thành toàn cho ta, chỉ cần ngươi có một chút ýtứ đó, Tư Mã Siêu Quần ngươi không phải là một con người cha mẹ nuôi nấngtrưởng thành, mà là một thứ tạp chủng chó chết, chỉ cần ngươi nhường ta mộtchiêu một thức, ta chết liền trước mặt ngươi, hóa thành quỷ dữ cũng không bỏqua cho ngươi.


Tư Mã Siêu Quần nhìn hắn, nhìn đôimắt to đỏ ngầu, nhìn con người tuy tiều tụy vẫn còn khí khái như hùng sư, quamột hồi rất lâu mới nói:


- Được, ta đáp ứng ngươi, vô luận rasao, hôm nay ta phải tận toàn lực quyết một trận tử chiến với ngươi.


Châu Mãnh cũng đang nhìn y, nhìnthần tượng anh hùng từng được hào kiệt trong thiên hạ đương thời nâng lên tậnmây xanh mà hôm nay lại đã rơi vào vũng lầy nhớp nháp, chợt ngửa mặt thở dài:


- Ngươi và ta cuộc đời này đã địnhvị làm thù địch, Châu Mãnh ta hy vọng nếu có thể có đời sau, cầu xin trời sinhbọn ta kết giao bằng hữu, không cần biết trận chiến hôm nay ai thắng ai bại aisống ai chết cũng vậy.


Gió càng lạnh.


Núi đồi xa xăm lạnh giá, không khítrong ngần lạnh giá, người cũng đang trong gió lạnh, nhưng trong lồng ngực lạicó một luồng nhiệt huyết.


Luồng nhiệt huyết đó vĩnh viễn khônglạnh giá.


Bởi vì trên thế giới này còn cónhững người trong lồng ngực có luồng nhiệt huyết vĩnh viễn không lạnh giá nhưvậy, cho nên trong tâm của chúng ta nên vĩnh viễn không sợ sệt, bởi vì chúng tanên biết một khi trong lồng ngực của con người còn có luồng nhiệt huyết đó tồntại, chính nghĩa tất trường tồn.


Điểm đó nhất định phải cường điệu,bởi vì đó là tinh thần của Nghĩa.


Bóng đêm càng thâm.


Tư Mã Siêu Quần và Châu Mãnh haingười đứng trong bóng đêm nhìn nhau, đã biến thành hai cái bóng mơ hồ mônglung.


Nhưng trong mắt của đám hảo hánnhiệt huyết đằng đằng đó mà nhìn, hai cái bóng mơ hồ mông lung đó lại tươi sángcường liệt vĩ đại hơn xa bất cứ hình tượng của bất cứ người nào.


Bởi vì sự tranh đấu của bọn họ tịnhkhông phải là sinh tử vinh nhục thành bại thắng phụ.


Bọn họ đều đã gạt bỏ ngoài tai sinhtử vinh nhục mà con người không thể buông tha, bọn họ chỉ bất quá đang làm mộtchyện mà bọn họ nghĩ mình tất phải làm.


Bởi vì đó là nguyên tắc làm ngườicủa bọn họ.


Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, phúquý vinh hoa có thể quăng bỏ như giẻ rách, nguyên tắc đó lại tuyệt không thể bỏrơi.