Chương 2 - Hồi 03

Một chiêu đó tất nhiên trí mệnh,không phải là mạng của đối phương, là mạng mình.


Châu Mãnh cười cuồng dại:


- Hảo tiểu tử, có gan.


Giữa tiếng cười, Kim Bối Đại KhảmĐao dài bốn thước chín tấc đã vung lên cao, kim quang trên sống đao và hànquang trên lưỡi đao phản ánh tuyết quang sáng chói đến mức giống như kim châmđâm thẳng vào mắt người.


Tiểu Cao chỉ nhìn thấy đao quang lóelên một cái, đột nhiên biến thành một màng lưới đỏ tươi.


Vô số điểm huyết hoa đỏ tươi giốngnhư những tia lửa đột nhiên từ trong đao quang bắn ra, hòa lẫn với kiếm quangtuyết trắng bàng bạc tạo thành một bức đồ họa khiến cho người ta vĩnh viễnkhông quên được.


Không ai có thể hình dung cái đẹpđó, đẹp đến mức xốn xang như vậy, tàn khốc như vậy, thảm liệt như vậy.


Giữa phút giây đó, vạn sự vạn vậtvạn chúng sinh giữa nhân thế đều như đã bị cái đẹp đó chấn kinh nhiếp hồn màđình chỉ bất động.


Tiểu Cao chỉ cảm thấy cả nhịp timlẫn hô hấp của mình như đã đình chỉ.


Đó tuy chỉ bất quá là một tích tắc,nhưng tích tắc đó lại phảng phất như vĩnh hằng.


Giữa thiên địa vốn chỉ có “chết” mớilà vĩnh hằng.


Vó ngựa còn chưa dừng, Đinh Hài vẫnđang phi thân, phóng đi tới hơn hai mươi trượng, thi thể của Tôn Thông mới rơixuống, rơi đằng sau người ngựa của bọn họ, rơi trên dải băng tuyết lãnh khốc vôtình chẳng khác gì lưỡi đao của thanh Kim Bối Đại Khảm Đao đó.


Sau đó trăm ngàn điểm huyết hoa mớinối đuôi những chấm tuyết hoa lắc rắc.


Huyết hoa đỏ tươi, tuyết hoa trắngtrong.


Bôn mã hí dài, người thẳng lưngngẩng mặt, kẻ mang giày đinh cũng nhẹ nhàng bay lên.


Châu Mãnh quày cương, kéo đầu ngựabước nhỏ trở lại, Đinh Hài giống như một cánh diều cột trên đuôi ngựa.


Đám thanh y nhân hai bên đạo lộ tuyđã rút đao ra, lưỡi đao của bọn họ tuy cũng sáng chói như lưỡi đao của ChâuMãnh, nhưng sắc mặt và ánh mắt của bọn họ đã biến thành màu xám xịt chết chóc.


Châu Mãnh lại cười lớn.


“Các ngươi nhìn cho rõ, lão tử chínhlà Châu Mãnh”. Hắn vừa cười vừa nói:


“Lão tử lưu lại đầu lâu của các ngươichỉ vì lão tử muốn các ngươi giương mắt nhìn lão phu cho rõ ràng, đem miệng vềmà bẩm báo với Tư Mã Siêu Quần và Trác Đông Lai lão tử đã đến, hiện tại đã muốnđi, cho dù nơi đây là long đàm hổ huyệt lão tử cũng muốn đến là đến, muốn đi làđi”.


Hắn hét lớn một tiếng:


- Các người còn không mau cút đi ?


Đám thanh y nhân vốn đã thoái lui,nghe thấy tiếng hét đó, lập tức toàn bộ bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả ngựa.


Châu Mãnh vốn đang muốn cười lớn,lại không cười, bởi vì hắn chợt nghe một người thở dài nói:


- Hiện tại ta mới biết trên thế giớinày người không sợ chết giống như Tôn Thông thật không có nhiều.


Tiểu Cao đã ngồi xuống, ngồi trêncái ghế hồi nãy Tôn Thông ngồi, hơn nữa còn lượm vỏ kiếm của Tôn Thông hồi nãycòn rớt lại đặt lên bàn, đặt cùng một chỗ với thanh kiếm gói trong bao bố củachàng.


Chàng không nhìn Châu Mãnh, nhưngchàng biết sắc mặt của Châu Mãnh đã có biến.


Sau đó chàng phát hiện Châu Mãnh đãđến trước mặt chàng, thẳng người trên lưng ngựa, dùng đôi mắt tròn xoe nhưchuông đồng trừng trừng nhìn chàng.


Tiểu Cao chừng như không nhìn thấy.


Chàng đang uống trà.


Trà trong chén đã nguội, chàng đổhết, lại rót đầy một chén, lại đổ, bởi vì trà trong bình cũng đã lạnh, nhưngchàng không ngờ vẫn rót thêm một chén.


Châu Mãnh trừng trừng nhìn chàng,đột nhiên hỏi lớn:


- Ngươi làm gì vậy ?


“Ta đang uống trà”. Tiểu Cao nói:


“Ta khát nước, muốn uống trà”.


- Nhưng ngươi đâu có uống.


“Bởi vì trà đã nguội”. Tiểu Cao đáp:


“Ta luôn luôn không thích uống trànguội”.


Chàng thở dài:


- Uống rượu ta không để ý, rượu gìta cũng uống, nhưng uống trà ta rất kén chọn, trà nguội vạn vạn lần không thểuống, muốn ta uống trà nguội, ta thà uống độc tửu.


“Lẽ nào ngươi còn nghĩ có thể rótnước trà nóng từ cái bình trà đó ?” Châu Mãnh hỏi Tiểu Cao.


- Ta vốn là đang nghĩ vậy.


- Ngươi có biết bình trà đó đã hoàntoàn nguội không ?


“Ta biết”. Tiểu Cao đáp:


“Ta đương nhiên biết”.


Châu Mãnh nhìn chàng, chừng như đangnhìn một quái vật:


- Ngươi biết bình trà đó đã nguội,nhưng ngươi vẫn muốn rót một chén trà nóng từ cái bình đó ?


“Không những muốn nóng, mà còn muốnrất nóng”. Tiểu Cao đáp:


“Trà vừa sôi vừa sục mới uống ngon”.


Châu Mãnh chợt cười lớn, quay đầunói với Đinh Hài:


- Ta vốn muốn chém đầu gã tiểu tửnày, nhưng ta hiện tại không thể chém được.


Tiểu tử này là tên điên, lão tửkhông bao giờ chém đầu người điên.


Đinh Hài không cười, bởi vì gã nhìnthấy một quái sự.


Gã nhìn thấy Tiểu Cao không ngờ thậtsự từ trong bình trà lạnh đó rót ra một chén nóng hổi, trà nóng đến mức nướcsôi lăn tăn, khói bốc nghi ngút.


Tiếng cười của Châu Mãnh cũng rấtmau chóng đình đốn, bởi vì hắn cũng nhìn thấy chuyện đó.


Người sau khi nhìn thấy chuyện đó màcòn có thể cười tịnh không có nhiều. Người có thể dồn nội lực và nhiệt lực vàolòng bàn tay biến một bình trà lạnh thành trà sôi cũng không có nhiều.


Châu Mãnh chợt lại quay đầu hỏi ĐinhHài:


- Tiểu tử này có phải bị điên không?


- Hình như không.


- Tiểu tử này có phải xem ra thật sựcó một chút công phu không ?


- Hình như có.


“Không tưởng được tiểu tử này lại làmột hảo tiểu tử”. Châu Mãnh nói:


“Lão tử không ngờ đã nhìn sai”.


Nói xong câu đó, hắn làm một chuyệnbất kỳ ai cũng không tưởng được hắn có thể làm.


Hắn đột nhiên xuống ngựa, quăng đaoxuống đất, bước đến trước mặt Tiểu Cao, trịnh trọng ôm quyền hành lễ, trịnhtrọng nói:


- Ngươi không điên, ngươi là hảohán, chỉ cần ngươi chịu nhận ta làm huynh đệ, chịu theo ta về nhậu mấy ngàythống thống khoái khoái, ta lập tức quỳ xuống vái ngươi ba lạy.


“Hùng Sư Đường” hảo thủ như mây,Hùng Sư Châu Mãnh uy chấn Hà Lạc, bằng vào thân phận của hắn, làm sao có thểkết bằng hữu với một thiếu niên lang thang vô danh như vậy ? Nhưng xem bộ dạngcủa hắn lại không có một chút giả trá gì.


Tiểu Cao hình như cũng ngẩn người,ngây người cả nửa ngày mới thở dài, cười khổ:


- Hiện tại ta mới tin lời nói củangười trong giang hồ không sai, Hùng Sư Châu Mãnh quả nhiên là người vĩ đại,không trách gì có bao nhiêu người phục ngươi, chịu vì ngươi mà bán mạng.


“Còn ngươi ?” Châu Mãnh lập tức hỏi:


“Ngươi có chịu kết giao bằng hữu vớiChâu Mãnh này không ?” Tiểu Cao chợt dụng lực vỗ bàn, nói lớn:


“Con bà nó, kết bằng hữu thì kếtbằng hữu, kết bằng hữu có sao đâu mà sợ”. Thanh âm của chàng còn lớn hơn cảChâu Mãnh:


“Ta Cao Tiệm Phi đi lại trong giang hồmấy tháng nay, còn chưa gặp ai xem trọng ta như ngươi, ta tại sao không thể kếtgiao bằng hữu với ngươi ?” Châu Mãnh ngửa mặt cười lớn:


- Hay ! Nói hay !


“Chỉ bất quá chuyện vập đầu vái lạyngàn vạn lần phải miễn giùm”. Tiểu Cao nói:


“Ngươi có quỳ, ta cũng không thểđứng, nếu hai người đều quỳ lạy, ngươi lạy ta, ta lạy ngươi, xem ra đã biếnthành hai con trùng vái lạy”.


Chàng hét lớn:


- Chuyện đó ta tuyệt không làm.


Châu Mãnh lập tức đồng ý:


- Ngươi nói không làm thì bọn takhông làm.


“Ta cũng không thể theo ngươi vềuống rượu”. Tiểu Cao thốt:


“Ta còn phải ở lại Trường An ước hẹnvới người ta”.


- Vậy bọn ta ở lại đây uống, uốngcho thống khoái.


“Ở đây uống ?” Tiểu Cao nhíu mày:


“Ngươi không sợ Tư Mã Siêu Quần đếnđây sao ?” Châu Mãnh chợt dụng lực đập bàn.


“Con bà nó, cho dù y có đến thì đãsao ? Lão tử tối đa chỉ bất quá còn cái mạng này để liều mạng với y, y làm gìđược lão tử chớ ?” Châu Mãnh lớn tiếng:


“Nhưng chầu nhậu này bọn ta lạikhông uống không được, không uống còn khó chịu hơn chết”.


“Được ! Uống thì uống”. Tiểu Caothốt:


“Nếu ngươi không sợ, ta sợ con khỉgì”.


Trong trà quán không những không cókhách, cả tiểu nhị cũng đã bỏ trốn.


May là bầu rượu không thể bỏ trốn.


Châu Mãnh và Tiểu Cao uống rượu,Đinh Hài rót rượu, uống còn chưa đã, một bầu rượu còn chưa cạn, xa xa đã nghecó tiếng vó ngựa truyền đến.


Tiếng vó ngựa khẩn cấp rầm rập, ítra cũng có sáu bảy chục thớt ngựa.


Hồng Hoa Tập vốn là trong phạm vithế lực của Tư Mã Siêu Quần, nếu quả có người nói chỉ cần Tư Mã Siêu Quần hạlệnh một tiếng, nội trong phút chốc có thể biến địa phương này thành bình địa,lời nói đó cũng không thể coi là quá khoa trương.


Nhưng Châu Mãnh lại không chớp mắttới một lần, vó ngựa khủng bố cũng không thể làm rớt vãi tới một giọt rượu.


“Ta kính ngươi thêm ba chén”. Hắnnói với Tiểu Cao:


“Chúc ngươi đa phước đa thọ, thânthể kiện khang”.


- Được ! Ta uống.


Chàng uống tuy mau, tiếng vó ngựacàng mau hơn, ba chén vừa uống xong, tiếng vó ngựa nghe đã như tiếng sấm.


Tay bưng bầu rượu của Đinh Hài đãmềm đi chút ít, Châu Mãnh lại vẫn không biến sắc.


“Lần này tới phiên ngươi kính ta”.Hắn nói với Tiểu Cao:


“Ngươi ít nhất cũng phải kính ta bachén”.


Đinh Hài đột nhiên xen lời:


- Bẩm Đường chủ, ba chén đó chỉ sợkhông thể uống nữa.


Châu Mãnh bộc nộ:


- Tại sao ? Tại sao không thể uống ?


- Bẩm Đường chủ, còn uống nữa, tínhmệnh của vị Cao thiếu gia này chỉ sợ cũng phải theo luôn Đường chủ.


Nộ khí của Châu Mãnh bất chợt tiêután, bất chợt thở dài:


- Gã nói cũng có lý, tính mệnh củata không liều không được, tại sao phải liên lụy tới ngươi ?


Hắn đang muốn đứng lên, Tiểu Cao lạiđè vai hắn xuống, nhẹ nhàng thốt:


- Mạng của ta không có giá trị bằngngươi, ngươi có thể liều mạng, ta sao lại không thể ? Hà huống bọn ta cũng vịtất không vượt qua được bọn chúng.


Châu Mãnh lại cười lớn:


- Có lý, ngươi nói càng có lý.


Tiểu Cao thốt:


- Cho nên ta cũng muốn kính ngươi bachén, cũng chúc ngươi đa phước đa thọ, thân thể khang kiện.


Hai người đồng thời cười lớn, tiếngcười còn chưa ngừng, tiếng vó ngựa như sấm sét đã phóng tới trà quán đó, trongphút chốc đã bao vây xung quanh quán.


Tiếng vó ngựa chợt dừng hẳn, thêmvài tiếng ngựa phì phò, mọi thanh âm đều tan biến.


Giữa đất trời đột nhiên biến thànhmột phiến tĩnh mịch, trà quán đó như một phần mộ.


Đinh Hài chợt cũng ngồi xuống, cườikhổ:


- Bẩm Đường chủ, hiện tại tôi cũngmuốn uống một chút rượu.


Đao vô thanh, kiếm vô thanh, ngườivô thanh, ngựa cũng vô thanh.


Bởi vì mỗi một người, mỗi một thớtngựa đều đã trải qua nhiều năm huấn luyện nghiêm cẩn, lúc tất yếu tuyệt khôngphát xuất một chút thanh âm không cần thiết, cho dù đầu lâu bị chém xuống cũngkhông phát xuất ra một chút thanh âm.


Giữa tĩnh lặng chết chóc, một ngườiđội mão tử ngọc, vận áo hồ cừu, chắp tay sau lưng bước vào trà quán.


“Tử Khí Đông Lai” Trác Đông Lai đãđến.


Thái độ của hắn cực kỳ trầm tĩnh,một thứ trầm tĩnh chỉ có một người biết mình tuyệt đối nắm chắc ưu thế mới cóthể biểu hiện.


Ba cái mạng của ba người trong tràquán, không còn nghi ngờ gì nữa, đều nằm trong tay hắn.


Nhưng Tiểu Cao và Châu Mãnh khôngnhìn hắn tới một lần.


“Ta còn muốn kính ngươi thêm ba chénnữa”. Tiểu Cao thốt:


“Ba chén này chúc ngươi trường mệnhphú quý, đa tử đa tôn”.


Chàng còn chưa rót rượu, Trác ĐôngLai đã đến trước mặt bọn họ, điềm đạm nói:


- Ba chén đó có nên để ta kính không?


- Tại sao ?


- Châu Đường chủ từ xa đến, bọn takhông ngờ hoàn toàn chưa dùng lễ chủ khách mà tiếp rước chu đáo, ba chén đóđương nhiên nên do ta kính.


Châu Mãnh không ngờ cả nói cũngkhông thèm nói, uống cạn ba chén, Trác Đông Lai không ngờ cũng uống không chậmhơn Châu Mãnh chút nào.


“Ta cũng còn muốn kính thêm ChâuĐường chủ ba chén nữa”. Trác Đông Lai thốt:


“Ba chén này ta cũng không uốngkhông được”.


- Tại sao ?


- Bởi vì sau khi uống ba chén này,ta có chuyện muốn thỉnh giáo Châu Đường chủ.


- Chuyện gì ?


Trác Đông Lai trước hết uống cạn bachén.


“Châu Đường chủ hành tung phiêu hốt,xuất thần nhập quỷ, coi nơi đây như chỗ không người”. Hắn thở dài:


“Nếu quả Châu Đường chủ hồi nãy bỏđi, bọn ta cũng thật sự vô năng vô lực”.


Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn ChâuMãnh:


- Nhưng Châu Đường chủ hồi nãy tạisao lại không bỏ đi ?


- Ngươi nghĩ không ra ?


- Ta thật sự nghĩ không ra !


“Kỳ thật ta vốn cũng không tưởngđược, bởi vì lúc đó ta còn chưa giao hảo với vị bằng hữu này”. Châu Mãnh vỗ vaiTiểu Cao:


“Hiện tại ta đã kết giao với bằnghữu này, ta đương nhiên phải uống vài chén với y, y đã không thể về với ta, tacũng chỉ còn nước ở lại đây uống với y”.


Châu Mãnh lại cười lớn:


- Đạo lý đó kỳ thật giản đơn vôcùng, chỉ tiếc người như các ngươi tuyệt đối không thể hiểu thấu.


Trác Đông Lai chợt không nói gì,không than không thở không động không đậy không uống không nói.


Lúc đó, con người hắn chừng như độtnhiên đã biến thành một người gỗ, thậm chí cả mắt cũng không có tới một chút biểutình.


Bên ngoài cũng không có cử động,không có mệnh lệnh của Trác Đông Lai, ai ai cũng không dám có bất kỳ cử độnggì.


Đoạn thời gian đó tịnh không ngắn.


Trong đoạn thời gian đó, Tiểu Cao vàChâu Mãnh làm gì ? Trác Đông Lai không biết, cũng không để ý tới.


Trong đoạn thời gian đó, chỉ có biểutình của một mình Tiểu Cao là kỳ quái nhất.


Xem biểu tình trên mặt chàng, giốngnhư chàng rõ ràng nhìn thấy có bảy tám con bò cạp, mười mấy con xú trùng đangchui vào cọ quậy dưới lớp y phục của chàng, lại vẫn khơi khơi ngồi bất độngchịu đựng.


Chàng thật đã nhìn ra một chuyện màngười khác đều không nhìn ra, bởi vì phương hướng chàng ngồi chính là đang đốidiện với một song cửa sổ bên trái, song cửa sổ đó lại xảo hợp đang mở rộng.


Bên ngoài song cửa sổ đó đương nhiêncũng có nhân mã Trác Đông Lai mang đến, nhưng từ góc độ chỗ Tiểu Cao đang ngồimà nhìn ra, hồi nãy qua kẽ hở giữa rừng đao biển giáo của đám nhân mã đó, cóthể nhìn thấy một cây đại thụ.


Một cây bạch dương to lớn đã khô héo,dưới cây có một người đang đứng.


Từ vị trí chỗ Tiểu Cao đang ngồinhìn ra, hồi nãy có thể nhìn thấy người đó.


Một người bình phàm trầm mặc, trongtay vác một cái hòm bình phàm cũ kỷ.


Tiểu Cao muốn xông ra ngoài, nhiềulần muốn xông ra, nhưng chàng lại bất động.


Bởi vì chàng biết hiện tại đã đếnlúc quyết định, mệnh vận sinh tử của mọi người đều phải quyết định giữa giâyphút đó, bất cứ chuyện gì chàng làm đều có thể làm thương hại đến bằng hữu củachàng.


Cho nên chàng không thể động.


Chàng chỉ hy vọng người khiêng cáihòm đứng dưới gốc cây cũng không bỏ đi.


Cũng không biết qua bao lâu sau,chàng đột nhiêu nhìn thấy một chuyện kỳ quái phi thường.


Chàng đột nhiên nhìn thấy Trác ĐôngLai cười.


Cho đến giây phút đó chàng mới pháthiện lúc Trác Đông Lai cười cũng rất mê hồn.


Chàng nhìn thấy Trác Đông Lai mỉmcười đứng lên, dùng một tư thế ưu nhã vô cùng cung tay mỉm cười nhìn Châu Mãnh.


“Châu Đường chủ, ta không kính rượucho ngươi nữa”. Trác Đông Lai thốt:


“Ngày đã gần tàn, đường đi còn xa,uống nhiều cũng không tốt lắm”.


Tiểu Cao ngẩn người, Châu Mãnh cũngngây người.


“Ngươi để hắn đi ?” Tiểu Cao hỏi:


“Ngươi thật chịu để hắn đi ?” TrácĐông Lai điềm đạm mỉm cười:


- Hắn có thể kết giao một bằng hữunhư ngươi, ta tại sao lại không thể ? Hắn có thể mạo hiểm ở lại uống rượu vớingươi, ta tại sao lại không thể vì ngươi mà để hắn đi ?


Trác Đông Lai không ngờ còn tự mìnhdắt ngựa của Châu Mãnh qua:


- Châu Đường chủ, lần nay chia tay,sau này chắc ít có cơ hội gặp lại, thứ cho ta không thể đưa thêm một đoạnđường.


Bụi đường mù mịt, một thớt mã, mộtcái đuôi ngựa, một đôi giày đinh, và hai người đều cuốn theo gió bụi mà đi.


Tiểu Cao mắt vọng theo bọn họ đi xa,mới quay đầu lại nhìn Trác Đông Lai, lại nhịn không được phải thở dài:


- Hiện tại ta mới tin lời nói củangười trong giang hồ không sai, “Tử Khí Đông Lai” Trác Đông Lai quả nhiên làmột nhân vật vĩ đại.


Trác Đông Lai cũng thở dài:


- Chỉ tiếc ta biết ngươi không thểkết giao bằng hữu với ta, bởi vì ngươi một mực chỉ muốn thành danh, một mực chỉmuốn Tư Mã Siêu Quần chết dưới kiếm của ngươi.


Tiểu Cao trầm mặc, trầm mặc một hồirất lâu mới nói:


- Chết có lẽ không phải là y, mà làta.


“Phải, chết rất có thể là ngươi”.Trác Đông Lai điềm đạm thốt:


“Nếu quả có người muốn đánh cá vớita, ta nguyện dùng mười đổ một, cá ngươi chết”.


Hắn nhìn Tiểu Cao:


- Nếu quả ngươi muốn cá với ta, tacũng chịu.


- Ta không chịu.


- Tại sao ?


- Bởi vì ta nhún nhường chịu thua.


Nói xong câu đó, Tiểu Cao phóng lên,bởi vì chàng đột nhiên phát hiện người hồi nãy đứng dưới gốc cây đã đột nhiênbiến mất.


Lần này Tiểu Cao quyết tâm phải truyđuổi theo y.