Chương 2 - Hồi 06

Tiểu Cao cười.


Người không nói lý lẽ như vậy tịnhkhông phải lúc bình thường có thể gặp được.


Cô nương đó lại càng tức giận.


- Ngươi còn cười ? Có gì vui mà cười?


"Nàng muốn ta phải làm sao đây?" Tiểu Cao hỏi:


"Muốn ta khóc ?" - Cái đầuheo nhà ngươi, heo làm sao khóc được ? Ngươi có bao giờ nhìn thấy một con heokhóc chưa ?


"Quả vậy". Tiểu Cao chợtphát hiện đạo lý đó:


"Heo hình như quả thật khôngthể khóc, nhưng chừng như heo cũng không thể cười".


Cô nương đó có vẻ tức tối đến phátđiên người, thở dài:


- Ngươi nói đúng, ngươi không phảilà heo, ngươi là người, là người tốt, ta chỉ xin ngươi đưa ta về, mau chóng đưata về, càng nhanh càng tốt.


- Nàng muốn ta đưa nàng đến đâu ?


"Đưa về chỗ ta ở". Cônương đó đáp:


"Chỗ đó bọn chúng tuyệt đốikhông tìm ra".


- Bọn chúng tìm không ra, ta cũngtìm không ra.


- Bộ ngươi không nghĩ đến ở đây nhấtđịnh có người có thể tìm ra sao ?


- Người đó là ai ?


Cô nương đó lại nhảy dựng lên:


- Người đó là ta.


Một khuôn viên tịnh không thể coi làquá lớn, lại lại có tới mười sáu gia đình trú ngụ.


Mười sáu gia đình đó đương nhiên đềukhông phải là người có phương tiện, một khi là người có chút phương tiện tấtkhông thể ở đó.


Nếu quả mình không tưởng được cả mộthộ nhân khẩu làm sao có thể chen chúc mà sống trong căn phòng nhỏ như vậy ngàyqua ngày, mình nên đến khuôn viên đó mà xem, xem ngày ngày của những người đóra sao.


Gần đây nhất người trú trong khuônviên đó lại từ mười sáu hộ biến thành mười bảy hộ, bởi vì căn phòng phía đông ởhậu viện lại dựng một vách gỗ chia làm hai gian, cho một người ngoài mướn.


Một người râu ria dài thượt đội nónrách nát.


Nhìn thấy chỗ ở hiện tại của cônương không còn râu đó, Tiểu Cao lại cười:


- Tòa lâu đài nơi các hạ trú ngụchừng như cũng không hơn gì cái ổ chó của ta.


Hiện tại chàng đã đưa nàng về tới.


Nếu quả là ban ngày, trong khu vườnđó hỗn tạp tiếng gà vịt mèo chó cắn xé nhau, tiếng vợ chồng chửi lộn, tiếngngười già khạc đàm, tiếng trẻ nít tiểu tiện, cho dù có một con ruồi bay vàocũng có thể bị người ta phát hiện.


May là trời đã tối, hơn nữa bọn họleo tường từ phía sau đi vào.


Nếu quả một người muốn trốn, khó màtìm được một chỗ khó bị tìm ra như chỗ này.


Vị cô nương đó làm sao có thể tìm ramột chỗ như vầy ? Cả Tiểu Cao cũng không thể không bội phục.


Khiến cho chàng không tưởng nỗi làthần trí của nàng hồi nãy rành rành rất tỉnh táo, độc trên mình hình như đã bịviên thuốc của chàng trục ra hết, nhưng hiện tại lại hôn mê ngã xuống, hơn nữalần này còn bất tỉnh lâu hơn hồi nãy.


Tiểu Cao vốn luôn luôn nghĩ giảidược của mình tuyệt đối hữu hiệu, hiện tại lại có chút hoài nghi.


Có phải nàng trúng độc quá nặng, đãxâm nhập vào cốt tủy huyết mạch ? Hay là giải dược của chàng không đủ sức ?


Không cần biết ra sao, Tiểu Caokhông có cách nào bỏ đi như vậy.


Bởi vì tình huống của nàng rất khôngổn định, có lúc hôn mê, có lúc tỉnh táo, lúc hôn mê dầm dề mồ hôi lạnh nói nănglảm nhảm, lúc tỉnh táo lại dùng đôi mắt vô thần hư nhược nhìn Tiểu Cao, chừngnhư sợ Tiểu Cao bỏ rơi nàng mà đi.


Tiểu Cao chỉ còn nước ở lại hộ tốngnàng, cả thói quen mỗi ngày phải ăn mì củ cải trắng đều bỏ qua. Lúc đói là racửa sau mua vài cái bánh bao, lúc mệt lại dựa ghế ngủ một giấc.


Chàng cũng không biết mình vì saophải làm như vậy, không ngờ có thể vì một nữ nhân xa lạ mà hoàn toàn cải biếnmọi quy luật sinh hoạt mình chưa bao giờ cải biến.


Nànglà một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ.


Tiểu Cao lần đầu dùng khăn lau sạchmồ hôi và phấn hóa trang trên mặt nàng đã phát hiện nàng không những có đôichân cực đẹp, dung mạo cũng cực đẹp.


Nhưng nếu quả có người nói Tiểu Caovì thích nàng cho nên mới ở lại, Tiểu Cao thà chết cũng không thừa nhận.


Trong tâm tưởng của chàng chưa baogiờ nghĩ đến nữ nhân, chàng luôn luôn nghĩ địa vị của nữ nhân trong tâm lýchàng chỉ bất quá giống như địa vị của một miếng rau trong chén cơm trắng vậy.


Vậy chàng vì cái gì ?


Có phải vì cảnh ngộ bi thảm của nàng? Hay là vì đôi mắt tuy trầm lặng vô ngôn lại tràn đầy vẻ cảm kích lẫn khẩn cầu?


Tình cảm giữa người và người vốnngười thứ ba vĩnh viễn vô phương liệu giải, cũng vô phương giải thích.


Hình như đã qua ba ngày, Tiểu Caotuy cảm thấy mình mệt mỏi, nhưng lại không một chút hối hận.


Nếu quả chuyện này phát sinh lại lầnnữa, chàng vẫn làm như vậy.


Hai ngày qua, nàng tuy không nói vớichàng câu nào, nhưng nhìn nhãn thần của nàng là có thể thấy nàng đã xem chàngnhư người thân cận nhất trên thế giới này, người cần thiết duy nhất trên thếgiới này.


Thứ cảm giác đó là thứ cảm giác rasao ?


Chính Tiểu Cao cũng không biết trongtâm có tư vị gì, chàng cả đời chưa bao giờ có ai đối với chàng như vậy.


Có một ngày lúc chàng tỉnh dậy, đãphát hiện nàng đang lẳng lặng nhìn chàng, lẳng lặng nhìn một hồi rất lâu, chợtnói:


- Ngươi mệt rồi, ngươi cũng nên nằmngủ một giấc.


Thanh âm của nàng khinh nhu bìnhđạm, Tiểu Cao cũng không do dự gì nằm xuống liền, nằm trên phân nửa giường nàngnhường. Hai người chừng như đều cảm thấy đó là chuyện rất tự nhiên, giống nhưlúc gió xuân lăn tăn lượn trên mặt đất là hoa lá nhất định nở rộ một cách tự nhiênvậy.


Tiểu Cao vừa nằm xuống đã ngủ liền.


Chàng thật quá mệt mỏi, cho nên vừanằm xuống là ngủ ngon lành, cũng không biết ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy đãgần đến hoàng hôn.


Người ngủ bên cạnh chàng đã đi chảitóc rửa mặt, hoán đổi y phục, dùng một dải lụa cột mái tóc dài mịn màng, ngồi ởđầu giường lẳng lặng nhìn chàng.


Khung trời ngoài cửa sổ đã dần dầnmờ tối, gió lạnh gào rít đã dần dần tản mác.


Trời đất một mảng thanh bình ôn nhu,nàng đột nhiên thở dài hỏi chàng:


- Ngươi có biết ta tên gì không ?


- Ta không biết.


- Cả tên ta ngươi cũng không biết,tại sao lại đối với ta tốt như vậy ?


"Ta cũng không biết". TiểuCao đáp.


Chàng thật không biết sao ?


Chàng chỉ biết chàng đã gặp được mộtnữ nhân như vậy, đã làm chuyện như vậy.


Những thứ khác chàng đều không biếtđến.


Nàng đột nhiên thở dài nhè nhẹ:


- Kỳ thật ta cũng không biết ngươilà ai, cũng không biết tên của ngươi.


Nàng vuốt nhẹ mặt chàng:


- Nhưng ta biết ngươi nhất định cũngnhường một chỗ cho ta nằm.


Chàng nhường chỗ, nàng nằm xuống,nằm bên cạnh chàng, nằm trong lòng chàng.


Tất cả mọi chuyện đều xảy ra mộtcách tự nhiên làm sao, giống như lúc mưa xuân tưới thắm mặt đất, vạn vật đềunhất định có thể sinh trưởng một cách tự nhiên như vậy.


Tự nhiên làm sao, đẹp làm sao, đẹpđến mức làm say lòng người.


Đêm lạnh tĩnh lặng, đường trườngtĩnh lặng.


Bọn họ tay trong tay, đạp tuyết phủtrên đường, tìm đến một quán nhỏ bài dưới mái hiên nhà, ăn một tô cháo thịt cừuvừa thơm vừa cay.


Bọn họ không uống rượu.


Bọn họ không cần dùng đến rượu mớithích thích được nhiệt tình của bọn họ.


Sau đó bọn họ lại tay trong tay, trởvề tiểu khách sạn nơi Tiểu Cao trú ngụ, bởi vì Tiểu Cao còn có vài vật còn đểlại ở đó.


Vừa quẹo qua đường vào khách sạn,bọn họ phát hiện một chuyện rất kỳ quái.


Bàn tay của nàng vốn đang ấm áptrong tay chàng đột nhiên biến thành băng lãnh.


Cửa khách sạn đã đóng chặt, nhưng cómột người đang đứng dưới ánh sáng vàng vọt của lồng đèn treo ngoài cửa.


Một người giống hệt người gỗ, đứngbất động giữa gió lạnh đêm đông, một khuôn mặt đông cứng đến mức tím lịm, nhưngthái độ lại vẫn rất trầm tĩnh.


Tiểu Cao nắm chặt bàn tay lạnh buốtcủa nàng, nhẹ nhàng thốt:


- Nàng đừng lo, người đó không phảiđến tìm nàng.


- Sao chàng biết ?


- Gã là người của Đại Tiêu Cục, hômrằm ta có gặp qua gã một lần.


- Chỉ cần gặp người ta một lần làchàng không thể quên sao ?


- Đại khái không thể quên.


Bọn họ còn chưa đi tới, người đó quảnhiên đã cung cung kính kính cúi mình hành lễ với Tiểu Cao:


- Tiểu nhân Tôn Đạt, bái kiến Caođại hiệp.


- Ngươi sao lại biết ta là ai ?


“Hôm rằm tiểu nhân đã từng gặp Caođại hiệp một lần”. Tôn Đạt trầm tĩnh đáp:


“Là gặp bên ngoài gian mật thất nơiDương Kiên bị hành thích”.


- Lẽ nào người ngươi gặp qua một lầnlà không thể quên sao ?


- Không thể.


Tiểu Cao cười:


- Ta cũng nhớ ngươi, ngươi hôm đó làngười duy nhất không bị ta đánh gục.


- Đó là nhờ Cao đại hiệp hạ thủ lưutình.


- Ngươi đứng đây làm gì ? Có phảiđang đợi ta ?


“Phải”. Tôn Đạt đáp:


“Thạch Nhạn đã đợi ở đây hai ngàymột đêm”.


- Một mực đứng ở đây đợi ?


- Hai ngày nay Cao đại hiệp hànhtung bất định, tiểu nhân sợ lỡ dịp, cho nên một bước cũng không dám ly khai.


- Nếu quả ta còn chưa về ?


- Vậy thì tiểu nhân chỉ còn nước đợitiếp.


- Nếu quả ta còn tới ba ngày ba đêmnữa mới về, ngươi cũng đứng ở đây đợi ta ba ngày ba đêm ?


“Cho dù Cao đại hiệp có đi ba thángmới về, tiểu nhân cũng đứng đây đợi”. Tôn Đạt bình bình tĩnh tĩnh đáp.


“Ai muốn ngươi làm như vậy ?” TiểuCao hỏi gã:


“Có phải là Trác Đông Lai ? Lẽ nàohắn muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều đi làm hết ?”.


- Trác tiên sinh luôn luôn lệnh xuấtnhư sơn, cho tới nay còn chưa có ai dám kháng cự lại mệnh lệnh.


- Các người tại sao lại nghe lời hắnnhư vậy ?


“Tiểu nhân không biết”. Tôn Đạt đáp:


“Tiểu nhân chỉ biết phục tòng mệnhlệnh, chưa bao giờ nghĩ đến tại sao”.


Cao Tiệm Phi thở dài:


- Con người đó thật là người vĩ đại,không những có đảm chí, có mưu lược, có nhãn quang, hơn nữa còn có biết bao đạitướng. Cho nên ta một mực không hiểu được đại long đầu của Đại Tiêu Cục của cácngươi tại sao không phải là gã ?


Tôn Đạt hoàn toàn không có phản ứnggì, chừng như căn bản không nghe thấy những lời đó, lại rút trong tay áo ra mộttấm thiệp đỏ, cung cung kính kính dụng song thủ dâng lên.


- Đây là do Trác tiên sinh đặc biệtmuốn tiểu nhân mang đến giao cho Cao đại hiệp.


- Ngươi đứng đây hai ngày một đêm làvì muốn giao cho ta lá thiệp này ?


- Phải.


- Ngươi có nghĩ đến nếu quả ngươigởi nó lại quầy, ta cũng có thể đọc được không ?


“Tiểu nhân không nghĩ đến”. Tôn Đạtđáp:


“Có rất nhiều chuyện tiểu nhân chưabao giờ nghĩ đến, nghĩ quá nhiều tịnh không phải là chuyện tốt”.


Tiểu Cao lại cười.


“Đúng, ngươi nói đúng”. Chàng nhậnlấy tấm thiệp:


“Sau này ta nhất định cũng phải họchỏi ngươi”.


Cao Tiệm Phi không cần mở thiệp cũngđã biết đó không phải là một thiệp chào, mà là một phong chiến thư.


Một phong chiến thư đơn giản rõràng.


“Mồng một tháng hai, trước bìnhminh.


Lý trang, Từ Ân Tự, Đại Nhạn Tháp.


Tư Mã Siêu Quần ”.


“Mồng một tháng hai”, Tiểu Cao hỏiTôn Đạt:


“Hôm nay là ngày mấy ?”.


- Hôm nay là ngày cuối tháng giêng.


- Ngày y đính ước là ngày mai ?


- Phải.


Tôn Đạt lại cung cung kính kính hànhlễ:


- Tiểu nhân cáo từ.


Gã quay người bước đi được một đoạn,Tiểu Cao chợt gọi giật gã.


“Ngươi tên là Tôn Đạt ?” Chàng hỏingười trẻ tuổi kiên nghị trầm tĩnh đó:


“Ngươi có phải là huynh đệ của TônThông ?”.


“Phải”. Cước bộ của Tôn Đạt tuyngừng lại, lại không quay đầu:


“Tiểu nhân là huynh đệ của TônThông”.


Đêm lạnh, lạnh như đao phong.


Nhìn bóng Tôn Đạt dần dần xa khuấttrên đại lộ phản chiếu tuyết quang, Tiểu Cao chợt hỏi nữ nhân nãy giờ lẳng lặngkhép sát người chàng:


- Nàng có chú ý đến một chuyện không?


- Chuyện gì ?


“Nàng là một nữ nhân đẹp phi thường,mắt nam nhân sinh ra là phải nhìn ngắm nữ nhân như nàng”. Tiểu Cao thốt:


“Nhưng Tôn Đạt thủy chung không nhìnnàng tới một lần”.


“Tôi vì sao lại muốn gã nhìn ?”Chàng vì sao lại muốn gã nhìn tôi ?” Nàng chừng như có chút tức giận:


“Lẽ nào chàng nhất định muốn mấy gãđàn ông khác nhìn tôi chằm chằm thì chàng mới cao hứng ? Chàng có ý gì đây ?”.


Tiểu Cao không để nàng tức giận.


Một nữ nhân lúc được tình nhân củamình ôm chặt vào lòng, tức giận gì đi nữa cũng không còn tồn tại.


“Kỳ thật tôi cũng biết chàng có ýgì”. Nàng dịu giọng:


“Chàng chỉ bất quá muốn nói cho tôibiết con người Tôn Đạt cũng không phải là người đơn giản”.


Thanh âm của nàng càng ôn nhu:


- Nhưng tôi tịnh không muốn chàngnói với tôi những chuyện đó. Tôi cũng không muốn biết những chuyện đó.


- Nàng muốn biết chuyện gì ?


- Tôi chỉ muốn biết, Tư Mã Siêu Quầntại sao lại phải ước hẹn chàng ngày mai đến Đại Nhạn Tháp ?


“Kỳ thật cũng không phải là y ướchẹn ta, là ta ước hẹn y”. Tiểu Cao đáp:


“Hôm rằm ta đã ước hẹn y”.


- Tại sao phải hẹn y ?


“Bởi vì ta cũng muốn biết mộtchuyện”. Tiểu Cao đáp:


“Ta luôn luôn muốn biết Tư Mã SiêuQuần vĩnh viễn bất bại có phải thật sự vĩnh viễn không thể bị người ta đánh bạikhông ?”.


Chàng còn chưa nói hết câu, đã phátgiác tay nàng chợt lại biến thành băng lãnh.


Nàng vốn có thể yêu cầu chàng, xinchàng ngày mai đừng đi, tránh cho nàng khỏi phải lo lắng sợ hãi.


Không tưởng được nàng lại nói vớichàng:


- Ngày mai chàng đương nhiên nhấtđịnh phải đi, hơn nữa nhất định phải đánh bại y. Nhưng chàng cũng phải đáp ứngtôi một chuyện.


- Chuyện gì ?


“Đêm hôm nay không được đụng tôi, từbây giờ bắt đầu không được đụng tôi”.


Nàng đẩy Tiểu Cao ra:


“Tôi muốn chàng bây giờ theo tôi về,ngủ một giấc ngon lành”.


Tiểu Cao không ngủ ngon, tịnh khôngphải vì bên cạnh chàng có một đôi chân chắc nịch mỹ lệ, cũng không phải vìchàng lo lắng về trận chiến sáng sớm ngày mai.


Chàng vốn đã ngủ.


Chàng đối với mình rất có tự tin,đối với người bên cạnh mình cũng rất có tín tâm.


“Ta biết nàng nhất định đợi ta trởvề”. Tiểu Cao nói với nàng:


“Có lẽ nàng còn chưa tỉnh dậy là tađã về tới”.


Nhưng nàng lại hỏi chàng:


- Tôi tại sao phải đợi chàng về ?Tại sao không thể đi theo chàng ?


“Bởi vì nàng là nữ nhân, nữ nhânthông thường rất dễ dàng khẩn trương hơn”. Tiểu Cao đáp:


“Ta và Tư Mã Siêu Quần giao thủ,sinh tử thắng bại chỉ bất quá là chuyện trong tích tắc, nàng nhìn thấy nhấtđịnh rất khẩn trương”.


Chàng lại nói:


- Nàng khẩn trương, ta có thể khẩntrương. Ta khẩn trương, ta có thể chết.


- Chàng có thể tìm một người khôngkhẩn trương theo chàng, chiếu cố chàng không ?


- Không thể.


- Tại sao ?


- Bởi vì ta tìm không ra.


- Lẽ nào chàng không có bằng hữu ?


“Vốn cả một người cũng không có,hiện tại đã có một”. Tiểu Cao nói:


“Chỉ tiếc hắn lại ở Lạc Dương”.


- Lạc Dương ?


“Nếu quả nàng đã từng đi qua LạcDương, nhất định nghe đến tên hắn”. Tiểu Cao đáp:


“Hắn họ Châu, tên là Châu Mãnh”.


Chàng không nói gì nữa, cả một chữcũng không cần thêm, Tiểu Cao cũng không chú ý đến thần sắc của nàng có biếnđổi gì.


Chàng lại bắt đầu luyện tập nhữngđộng tác vừa kỳ bí vừa quái dị.


Cách luyện tập đó không những khiếncho bắp thịt chàng linh hoạt, tinh lực sung mãn, còn có thể thanh trừng tưtưởng của chàng, an định tâm tình chàng.


Cho nên chàng rất mau chóng chợpmắt, ngủ rất ngon, thông thường có thể ngủ luôn đến trời sáng.


Nhưng đêm hôm nay chàng ngủ đến nửađêm lại đột nhiên sực tỉnh, bị một thứ cảm giác rất kỳ quái làm cho sực tỉnh.


Lúc đó là lúc đất trời an tĩnh nhất,thậm chí cả thanh âm hoa tuyết nhè nhẹ rơi trên nóc nhà cũng có thể nghe được.


Thứ thanh âm đó tuyệt không thể đánhthức bất cứ người nào.


Tiểu Cao vốn còn đang cảm thấy kỳquái, không hiểu mình tại sao lại bất chợt sực tỉnh như vầy.


Nhưng chàng rất mau chóng minh bạch.


Trong phòng chỉ còn lại một mìnhchàng, người nằm bên mình chàng đã không còn nữa.


Một người lúc đột nhiên từ trên lầucao vạn trượng té xuống cảm giác ra sao ?


Hiện tại trong tâm Tiểu Cao có thứcảm giác đó.


Chàng chỉ cảm thấy đầu óc bỗngchoáng váng mê man, toàn thân hư thoát, sau đó nhịn không được oằn hông bắt đầuói mửa.


Bởi vì giữa phút giây đó, chàng cócảm giác lần này nàng vĩnh viễn không còn có thể trở về bên cạnh chàng.


Tại sao nàng bỏ đi ?


Tại sao cả một chữ một câu nói cũngkhông lưu lại, lẳng lặng bỏ đi như vậy ?


Tiểu Cao không nghĩ ra, bởi vì chàngcăn bản vô phương nghĩ ngợi nỗi.


Trong đêm lạnh tĩnh mịch, trong đoạnthời gian giá buốt tịch mịch nhất đó, chàng chỉ nghĩ đến một chuyện.


-- Chàng thậm chí cả tên nàng là gìcũng không biết.