Chương 19: Gặp lại Jamari (2)

Jamari đã gột sạch lớp trang điểm lần trước, cả người thanh thoát hơn hẳn, ngoại trừ mái tóc xoăn vẫn chưa mọc lại được. May mắn cô ta còn hiểu được lấy ngắn nuôi dài, dùng một lớp khăn thêu hoa trùm đầu, chỉ để lộ khuôn mặt xinh đẹp, cũng không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô ta.

Nhưng mà… cũng không cần dùng ánh mắt hung ác ấy trợn trừng nhìn cô như vậy chứ =_=

“Hoàng đế Menfuisu, chính nữ hoàng Asisu đã sắp xếp sư tử, chính nàng đã hại cô gái sông Nile!”

Menfuisu vô cùng kinh ngạc, “Jamari, ngươi nói cái gì?!”

Tất cả các đại thần đều yên lặng, nhìn vũ nữ quỳ trên mặt đất, ánh mắt Imhotep càng sắc bén hơn.

“Bệ hạ, khi thần thiếp chuyển tới cung điện của nữ hoàng, có một dịp đã nghe được thị nữ bên người nữ hoàng – nữ quan Ari thảo luận chuyện thả sư tử với một tướng quân ở thần điện hạ Ai cập! Thiên chân vạn xác[1]! Là nữ hoàng mưu hại cô gái sông Nile!”

Ừm ~ Tử Huyền gật gù trong lòng, hóa ra là nghe lén Ari nói chuyện sao?

“Jamari!” Menfuisu nhảy phắt tới trước mặt Jamari, giơ đoản kiếm về phía cô ta: “Ngươi nói bậy bạ gì hả, còn dám nói lung tung, ta sẽ giết ngươi.”

Lưỡi dao sắc bén lóe lên, khiến thân thể Jamari khẽ run run, nuốt nước miếng nói: “Thật mà, bệ hạ, xin hãy tin tưởng thần thiếp, Jamari sẽ không lừa gạt người! Thần thiếp có thể đối chất với nữ quan kia!”

“Nói láo! Chị ta là nữ hoàng Ai cập, không thể làm tổn hại lợi ích Ai cập!”

“Đừng nóng nảy, Menfuisu!” Tử Huyền miễn cước liếc mắt nhìn Jamari một cái, “Ngươi đã có thể khẳng định như vậy, đương nhiên ta cũng đồng ý sai Ari ra đối chất với ngươi. Jinna, Ari đâu?”

“Bệ hạ, vừa rồi ngài từ Hạ Ai Cập vội vã trở về, còn thiếu rất nhiều đồ dùng, hai ngày trước nữ quan Ari đã xuất phát về Hạ Ai Cập rồi ạ.”

Jinna rất thông minh, một câu nói không chỉ trả lời Tử Huyền, mà còn nhắc nhở mọi người, lần trước nữ hoàng không để ý tới thương thế bản thân, giục ngựa trở về, trong lòng chỉ nghĩ tới bảo vệ hoàng đế và hoàng phi.

Trải qua bao nhiêu biến cố, dù trong lòng các đại thần có nghi hoặc thế nào, vừa nghe lời này lại vô cùng kiên định.

“Đúng thế, trong hôn lễ ngày đó, nữ hoàng vội vã từ Hạ Ai Cập trở về, xử lý hôn lễ hỗn loạn, nữ hoàng sao có thể làm hại cô gái sông Nile được!”

“Hơn nữa, lúc ấy nữ vương còn công bố tin tức cô gái sông Nile bình an để mọi người yên tâm!”

Chỉ có Imhotep dường như vẫn đăm chiêu.

Menfuisu nghe các đại thần nghị luận ào ào, quay đầu tiếp tục thẩm vấn Jamari: “Jamari, ngươi có âm mưu gì? Dám tung lời đồn thất thiệt trong hoàng cung Ai Cập!”

Jamari không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, tại sao không có ai tin cô? “Hoàng thượng, thần thiếp nói đều là sự thật, thần thiếp nghe thấy Ari nói chuyện hạ thuốc sư tử! Có lẽ, có lẽ lúc ấy nữ hoàng giấu đầu hở đuôi…”

“To gan!” Kiếm của Menfuisu nhích tới vài phần, trên cổ Jamari rơm rớm vết máu. “Jamari, ta niệm tình ngươi mang tới tin tức của Carol, không tính toán với ngươi. Nếu không, chỉ cần những lời báng bổ chị ta như vậy, ta đã sớm giết ngươi rồi.”

Carol? Cô gái sông Nile!

“Hoàng thượng, thực ra chuyện này cũng là do cô gái sông Nile nói cho thần thiếp biết!”

“Cái gì?!”

Tuy không cam lòng, nhưng đúng là cô gái sông Nile là mấu chốt khiến hoàng đế tin tưởng, Jamari cắn răng lấy Carol ra làm bằng chứng.

“Đúng vậy, là cô gái sông Nile nói cho thần thiếp. Nàng bảo thần thiếp tới hầu hạ hoàng thượng, cũng muốn thần thiếp nói sự thật cho hoàng thượng biết, toàn bộ mọi chuyện đều do nữ hoàng Asisu sắp đặt.”

“Ồ?” Là vai chính trong chuyện này, bị Jamari lên án từ đầu tới giờ, Tử Huyền mới chậm rãi lên tiếng, “Vậy sao lúc trước ngươi không nói, mà phải nhẫn nhịn tới bây giờ?”

“Ta… là vì lúc đầu ta không thể tin được, hơn nữa sợ nữ hoàng trả thù, nên mới chưa nói… Nhưng hiện giờ ta nghĩ nữ thần sông Nile sẽ phù hộ ta, vì thế ta mới nói ra sự thật!”

“Hừ, Jamari!” Tử Huyền nhướng mày nhìn vũ nữ: “Ngươi thật sự từng gặp qua cô gái sông Nile sao? Thực ra, mục đích chính của ngươi là muốn tiếp cận Menfuisu.”

Giọng của Tử Huyền rất nhẹ, nhưng lời nói ra lại khiến Jamari đổ mồ hôi lạnh.

Nghe thế, Menfuisu hung tợn nói: “Jamari, mau trả lời! Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!”

“Hoàng… hoàng thượng?”

Chàng… sẽ giết ta sao?

Chàng sẽ giết ta sao?

Sao chàng có thể tuyệt tình, độc ác như vậy? Ta là cô gái đẹp nhất Assyria kia mà!

Jamari phủ phục trên mặt đất, “Hoàng thượng, nếu người không tin thì hãy giết thần thiếp đi, dù sao tính mạng này của thần thiếp cũng là do cô gái sông Nile cứu!”

“Cái gì? Carol cứu mạng ngươi ư?”

“Vâng. Như người đã biết, thần thiếp chỉ là một vũ nữ lữ hành, thường xuyên phiêu bạt khắp nơi. Lần trước thần thiếp đi qua sa mạc, vì thiếu nước mà ngất đi, trong giờ phút sinh tử, một cô gái tóc vàng đã cứu thiếp, cho thiếp uống nước. Thiếp hỏi nàng tên là gì, nàng nói nàng là con gái nữ thần sông Nile, và cho phép thiếp tới hầu hạ hoàng thượng.”

Đám đại thần lại ồn ào bàn tán, chắc chắn là cô gái sông Nile rồi, cô ấy là cô gái lương thiện nhất, thường xuyên cứu giúp người khác.

Menfuisu suy nghĩ một lúc, thở ra, không sai, chắc chắn là Carol rồi. Đang muốn giải thích với Tử Huyền thì,…

“Hừ, vậy ta hỏi ngươi, băng vải của nàng buộc bên vai trái hay bên vai phải?”

?!

“Chuyện này… lúc ấy ta vừa mới tỉnh lại, nên không chú ý…”

“Sau khi bị thương, nàng rơi vào sông Nile, làm sao có thể xuất hiện ở sa mạc phương xa?”

“… Có lẽ nàng tới là do nghe thấy lời cầu nguyện của ta, dù sao nàng cũng là con gái nữ thần…”

“Vậy nàng đã có sức lực cứu ngươi, vì sao không tự mình trở về nói hết chân tướng mọi chuyện cho Menfuisu biết?”

“…”

“Nếu ngươi đã gặp qua nàng, vì sao ta lừa ngươi nói nàng đội tóc giả mà ngươi cũng tin? Nói làn da trắng như tuyết của nàng là do bôi phấn lên, ngươi cũng không biết rằng đó không phải là sự thật sao?”

“Ta…”

“Ngưu đầu cầm tinh xảo của ngươi cũng không phải là đồ giả, mà là trân bảo của hoàng cung Assyria, vì sao lúc trước ngươi không phản bác?”

“… Không, đó là…”

“Mấy tháng trước, ngưu đầu cầm kia đã được hoàng đế Algol tặng cho sủng cơ đệ nhất Assyria, vì sao ngươi lại có được nó? Vì sao sủng cơ kia cũng tên là Jamari nhỉ?”

Liên tiếp đưa ra câu hỏi, ánh mắt Tử Huyền vô cùng sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấy Jamari, khiến Jamari khó thở, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng. Mà sắc mặt Menfuisu cũng dần tái nhợt.

“Jamari! Hóa ra ngươi là gian tế của Assyria! Ta giết ngươi!”

“Khoan đã!” Tử Huyền ngăn Menfuisu lại, cầm ly nước: “Hmm. Nói nhiều như vậy đúng là khiến người ta khát nước.”

“… Chị, ả dám lừa gạt em. Còn dám phỉ báng chị, để em giết ả.”

Tử Huyền liên tục lắc đầu, sau đó lộ ra hàm răng trắng bong, tà ác mỉm cười: “Chị nghĩ tới một trò đùa rất vui…”

Như có một cơn gió lạnh thổi qua, mọi người đều cảm thấy run rẩy….

****** ****** ******

“Haiz, cái rương này quá hẹp, đổi cái khác đi!”

“Vâng.”

“Jinna, trang điểm cho cô ta xong chưa?”

“Đã xong, thưa nữ hoàng. Làn da trắng mịn, cặp mắt xanh lam.”

“Ừm. Dùng khăn trùm đầu màu vàng nhé. Người đâu, mang tới một sợi lụa màu hồng phấn tới đây.”

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Đây là phản ứng đồng loạt của vua tôi Ai Cập.

Mà ở một nơi khác, Tử Huyền khí thế ngất trời chỉ huy đám thị nữ.

…Hoàng đế Algol, đây là báo ứng của ngươi.

… Từ nay về sau, nhất định không thể chọc giận nữ hoàng.

… Hết rồi, mắt ta như muốn mù luôn!

… Thực ra, phải đối mặt với “mỹ nhân” thế này, hoàng đế Algol cũng thật đáng thương …

Nhìn Tử Huyền đang dùng sức thắt một nơ bướm màu phấn hồng to tướng trên người Jamari… Người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Hắn không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!

“Bộp bộp” Tử Huyền vỗ tay, cuối cùng cũng xong xuôi.

Bạn nhỏ Jamari, chúng ta đều thân thiết an ủi cô.

Cảm ơn hi sinh lớn lao của cô, đã khiến cuộc sống nữ hoàng của ta không nhàm chán như vậy.

Mà lúc này, cô không cần phải từ chối, ngoan ngoãn nằm chờ trong rương về nước, đợi gặp vị hoàng đế Algol ngàn vạn ân sủng của cô đi. *vẫy tay*

Mặc dù có chút áy náy, nhưng ta vẫn muốn nói, chúc cô thuận buồm xuôi gió!

Hay ít nhất, cô nhất định phải đứng vững trước mặt hoàng đế Algol nhé!

[1] Thiên chân vạn xác: hoàn toàn chính xác.