Chương 42: Ta là nữ hoàng

“Muộn thế này rồi, sao hoàng đế Ragashu còn chưa tới?” Menfuisu khó hiểu hỏi.

Yến hội đã bắt đầu từ lâu, nhưng nhân vật chính lại chậm chạp chưa tới, các vị đại thần đều ngồi ngay ngắn giơ ly rượu run rẩy nhìn về phía cửa cung.

Hoàng đế Ragashu làm khách cũng quá vô lễ rồi…

Yến tiệc này được tổ chức để chào mừng hoàng đế Ragashu tới chơi, muốn tăng thêm tình hữu nghị giữa hai dân tộc, chuẩn bị vô cùng kỹ lượng, nhưng hiện giờ mọi người chỉ có thể nhìn chằm chằm rượu ngon món ngon trước mặt.

Chỉ có Tử Huyền thản nhiên uống rượu, ngón tay thon dài vươn ra bốc ít đồ ăn. Một lát sau, có một người hầu mặc y phục Babylon đi vào, là thị vệ tùy thân của Ragashu.

Vừa đi vào đại điện đã quỳ xuống trên mặt đất, “Thuộc hạ tham kiến hoàng đế Menfuisu.”

“Hoàng đế Ragashu đâu?”

“Khởi bẩm bệ hạ, hoàng đế Ragashu cảm thấy không khỏe, không thể tới tham dự yến hội, sai thuộc hạ tới thông báo một tiếng.”

“Không khỏe ư?” Menfuisu thả ly rượu xuống. “Sao có thể như vậy? Để ta tới thăm ngài ấy.”

“Không dám làm phiền hoàng thượng.” Gã thuộc hạ kêu lên. “Có lẽ khí hậu ở Ai Cập không giống với ở Babylon, thân thể hoàng đế Ragashu chưa kịp thích ứng, hoàng đế nói chỉ cần nghỉ ngơi là ổn rồi, đặc biệt dặn dò là không thể làm phiền hoàng thượng.”

“Sao? Không hợp khí hậu Ai Cập ư?… Để ta phái ngự y qua thăm.”

“Đa tạ ý tốt của bệ hạ.” Gã thị vệ cúi đầu hành lễ, “Hoàng đế Ragashu đã ngủ rồi ạ, nếu ngày mai tình hình sức khỏe không có chuyển biến, xin bệ hạ hãy phái ngự y tới xem xét. Hiện giờ, xin bệ hạ và các vị đại thần không cần chờ hoàng đế của thuộc hạ nữa, xin hãy tận tình hưởng thụ yến hội đi thôi.”

“Vậy hãy chăm sóc hoàng đế Ragashu chu đáo, thay ta nhắn giùm lời thăm hỏi ân cần. Chờ thân thể ngài ấy khỏe lại sẽ tổ chức yến hội chiêu đãi.”

Gã thị vệ khom người hành lễ, rời khỏi đại điện.

Dù sao đã chuẩn bị yến hội chu đáo như vậy, cũng không thể lãng phí, vì thế trong đại điện, mọi người lại ăn mừng Menfuisu và Carol chuẩn bị cử hành hôn lễ, vô cùng náo nhiệt.

Hoàng cung Ai Cập đúng là biết hưởng thụ, không thể không cảm thán, ngày nào cũng có yến hội chiêu đãi, “Ari, mang đĩa bánh ngọt kia lại đây.”

“Vâng.” Ari cúi người bê đĩa bánh ngọt tới trước mặt Tử Huyền, trong lòng âm thầm ghi nhớ, nữ hoàng nói thích ăn món này.

Lúc này, Imhotep vốn yên tĩnh dự tiệc lại đi tới trước mặt Tử Huyền.

“Nữ hoàng Asisu, lần này hoàng đế Ragashu tới Ai Cập có mục đích, thần tin rằng nữ hoàng bệ hạ cũng đã biết.”

Xung quanh yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều hướng về phía này. Đã thẳng thắn đề cập hôn sự với nữ hoàng Asisu rồi sao?

Tử Huyền cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, nhướng mày mỉm cười, “Đúng, ta đã biết, thế thì sao? Tể tướng đại nhân có ý gì?”

“Nếu nữ hoàng đã biết hoàng đế Ragashu tới cầu thân, không biết ý của nữ hoàng ra sao?”

Tay Ari run lên, bình rượu trong tay hơi lung lay.

Tử Huyền liếc Ari một cái, quay lại chậm rãi mở miệng. “Ý ta …”

“Vâng, thưa bệ hạ. Hiện giờ đã thấy được dã tâm của đế quốc Assyria, mà nước ta lại có thù oán với đế quốc Hittite, chúng thần đều nhất trí thỉnh cầu, hi vọng nữ hoàng sớm chấp nhận thành thân với hoàng đế Ragashu.”

“Đúng vậy, thưa nữ hoàng, thành thân với hoàng đế Ragashu sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho Ai Cập.” Một đại thần khác tươi cười phụ họa theo.

Thế cả cả đám đại thần ồn ào đứng dậy, ngươi một câu ta một câu thảo luận về đám cưới sắp tới.

“Nữ hoàng Asisu là nữ hoàng của Ai Cập, gả cho hoàng đế Ragashu vô cùng thích hợp!”

“Đúng, mấy năm gần đây Babylon đều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, dần dần giàu có đi lên.”

“Đây là mối nhân duyên tốt như vậy, tin rằng nữ hoàng Asisu cũng sẽ vui vẻ đồng ý!”

“Đúng vậy, ha ha ha ha, đám cưới giữa Ai Cập và Babylon, tình hữu nghị hai nước thêm bền chặt.”

Tử Huyền lạnh lùng uống rượu, để mặc bọn họ thảo luận.

Đến khi Imhotep nhận ra nữ vương lạnh nhạt, lại mở miệng, “Phải chăng nữ hoàng đã có quyết định rồi?”

“Hừ…” Tử Huyền nghĩ thầm, đám bề tôi này chỉ chăm chăm nghĩ lợi ích quốc gia, không ai để ý tới sống chết của cô, “Không gả.”

Một câu nói ra, tất cả các đại thần im bặt lại, sửng sốt một lúc, dường như không thể tưởng tượng nổi Asisu lại có thể từ chối cuộc hôn nhân này.

Menfuisu ngồi bên cạnh nghe thấy, “Chị.. Chị không muốn gả cho hoàng đế Ragashu ư?”

Imhotep lập tức quỳ xuống, “Xin nữ hoàng hãy cân nhắc cho kỹ, vì hòa bình của Ai Cập, cũng vì hạnh phúc của nữ hoàng, xin nữ hoàng hãy đồng ý cuộc hôn nhân này.”

“Hạnh phúc? Ha ha, ” Tử Huyền cười lạnh, “Các ngươi thật sự suy nghĩ vì hạnh phúc của ta sao? Luôn miệng nói ta cống hiến bao nhiêu cho Ai Cập, sau đó lại muốn ta hi sinh lần nữa, làm cốn phẩm để các ngươi liên minh với Babylon sao?”

“Chị!” Menfuisu nghe lời nói sắc bén của Tử Huyền, trong lòng cảm thấy không vui, “Chị, chúng ta cũng suy nghĩ vì hạnh phúc của chị, hoàng đế Ragashu yêu chị, danh hiệu hoàng phi Babylon cũng xứng với chị…”

“Menfuisu!” Tử Huyền hét lớn một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ thấy được lợi ích cho Ai Cập mà không thèm để ý tới tương lai chị của ngươi sao?!”

“Không phải! Chị! Em thật sự hi vọng chị hạnh phúc …”

“Ai nói hắn yêu ta, ta gả cho hắn là có thể hạnh phúc, Menfuisu, ngươi không cần ích kỷ như vậy! Trước kia ta cũng yêu ngươi, ngươi cũng không từ chối ta ta, nếu ta yêu ngươi ngươi có thể vui vẻ như vậy, vì sao còn kiên quyết muốn cưới Carol làm vợ?! Thế nào, hạnh phúc của ngươi do bản thân ngươi chọn lựa, bản thân ngươi nắm giữ, còn tình cảm của ta thì không đáng để ý?! Ngươi thật sự lo lắng cho ta sao?!”

Không them để ý tới sắc mặt Menfuisu tái mét, quay mặt nhìn đám đại thần.

“Từ nhỏ tới lớn, ta phải học biết bao nhiêu thứ để trở thành một người đủ tư cách làm hoàng phi Ai Cập, hiện giờ ta không thể trở thành hoàng phi, Ai Cập không còn chỗ cho ta dung thân, nóng lòng muốn giải quyết ta sao?”

Câu nói cuối cùng của Tử Huyền nhằm thẳng vào Imhotep vẫn đang quỳ dưới mặt đất, rõ ràng hắn vẫn chưa hết nghi ngờ Asisu.

Thực ra trong lòng Imhotep vẫn có điểm cố kỵ, nghe kể về hành động của Tử Huyền ở Assyria, vẫn kiêng kị thần lực của nữ hoàng, dù sao bây giờ hoàng đế muốn thành thân với cô gái sông Nile, nữ hoàng Asisu luôn không chấp nhận hôn lễ này, không thể chắc chắn một lúc nào đó hận thù ra tay hạ sát cô gái sông Nile, mà trùng hợp lại có hoàng đế Ragashu tới cầu thân, nếu Asisu chấp nhận gả cho Ragashu, càng có lợi cho Ai Cập.

Imhotep liên tục dập đầu lạy, “Nữ hoàng Asisu, chúng thần tuyệt đối không có ý này, nhưng hôn nhân với Babylon thật sự có lợi cho Ai Cập, cũng chắc chắn mang lại hạnh phúc cho nữ hoàng. Vì muôn dân trăm họ, vì Ai Cập, hi vọng nữ hoàng có thể suy nghĩ kỹ về hôn sự này.”

Tử Huyền cười lạnh, “Imhotep, ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì. Trong mắt ngươi cho tới bây giờ đều chỉ có Menfuisu, không chấp nhận một nữ hoàng Ai Cập như ta.”

“Không phải! Chị! Imhotep không có ý như vậy!”

“Khởi bẩm nữ hoàng, ” Imhotep nói, “Xin nữ hoàng bớt giận, chúng thần thật sự lo lắng cho nữ hoàng, hoàng thượng sắp thành hôn, chúng thần cũng hi vọng nữ hoàng có thể tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Hơn nữa, hoàng đế Ragashu lại là người thích hợp nhất.”

“Đúng vậy! Menfuisu và Carol sắp thành hôn, ta ở đây là dư thừa , gả cho Ragashu vừa vặn mang tới lợi ích cho Ai Cập chứ gì?”

“Nữ hoàng, đây là mối nhân duyên tốt…”

“Đủ rồi!” Tử Huyền thật sự không nghe nổi nữa, hầm hầm ném ly rượu xuống đất, cái ly vỡ vụn, rượu bắn tung tóe.

“Ta, là hoàng tỷ của hoàng đế Ai Cập Menfuisu, là con gái của hoàng đế Nephenmaat, là nữ hoàng Ai Cập!”

Khí chất cao quý lấn át tất cả, khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

“Nếu không có Menfuisu, ta chính là người thừa kế duy nhất cai quản quốc gia này! Hiện giờ các ngươi có hoàng đế, có hoàng phi, chỉ biết để ý tới nguyện vọng của hoàng đế, để hắn lựa chọn người vợ hắn muốn, thế sao không để hoàng đế đi thành thân, cưới công chúa nước láng giềng để khuếch trương thực lực đế quốc đi! Dựa vào cái gì mà các ngươi lại đối xử bất công với ta như vậy?”

“Các ngươi nói Carol là con gái nữ thần sông Nile, vì thế dễ dàng quyết định vứt bỏ ta, giờ ta đã không tranh giành danh phận hoàng phi, các ngươi còn muốn ép ta chấp nhận cuộc hôn nhân chính trị này ư, thật giỏi lợi dụng đấy!”

Đứng bật dậy. “Hôm nay ta chịu đựng đủ rồi, Ai Cập muốn lợi dụng ta, đừng có trách ta vứt bỏ quốc gia này! Từ nay về sau, cuộc sống của ta do ta làm chủ! Ai dám ép buộc ta phải xuất giả…” Ánh mắt sắc như đao lướt qua mọi người, Tử Huyền lạnh lùng ngẩng cao đầu, “Chắc chắn sẽ có một ngày ta xuất binh tiêu diệt Ai Cập các ngươi!”

Nói xong, Tử Huyền đứng dậy vượt qua đám đại thần quỳ rạp dưới mặt đất đi ra khỏi đại điện.

Ta không phải là Asisu trước đây, ta không có tình yêu mãnh liệt với Ai Cập.

Ta không phải là Asisu trước đây, không cần vì Carol lên làm hoàng phi mà cảm thấy nơi này không còn đất cho ta dung thân.

Ta không phải là Asisu trước đây, nàng có thể vì Ai Cập mà xuất giá, cho dù mất đi tình yêu cũng vẫn mong có được quốc gia này.

Không bao giờ.

Ta sẽ phá hủy nó!