Chương 233: Đánh mày còn cần lý do?

Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Trong cửa hàng.

Lục Minh đang chỉnh sửa tổng kết.

Sự kiện ở cổ mộ kết thúc, cũng là lúc phải tổng kết một chút.

Ừm...

Thu hoạch được một khoản tiền lớn do Chu Dương đóng góp.

Bán truyền thừa Mị Ảnh kiếm được một khoản, cuối cùng "Bồi thường cho người bị hại", "Phí bịt miệng" cũng kiếm được một khoản nữa, từ một ý nghĩa nào đó thì chính là kiếm được một khoản lớn.

Đáng tiếc... chưa đánh chết tên này.

Anh vẫn luôn nhớ mối thù suýt giết chết anh lúc đầu ở thành phố Thanh Minh, thôi bỏ đi, sau này có cơ hội rồi tính tiếp, dù sao Chu Dương vốn dĩ không nhớ anh!

Anh có thể để đó từ từ hãm hại…

Tiếp đó, chính là chuyện đột phá.

Mặc dù hơi đáng tiếc không đột phá lên bốn sao, thế nhưng tôi luyện thẻ gốc còn quan trọng hơn.

Dù sao... Đột phá là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tôi luyện thẻ gốc lại rất ít khi gặp được, nhất là một cơ hội được tôi luyện bốn lần thế này, cho dù tính ổn định hay sức chiến đấu đều tăng lên mạnh mẽ!

Kiếm được món hời lớn rồi!

"Cũng may."

Lục Minh khá hài lòng với sự kiện lần này ở cổ mộ.

Bởi chuyện xảy ra trong thành phố, lại có cảnh sát trấn thủ, cả chuyện này đều nằm trong sự kiểm soát của anh…

Dù sao anh chỉ là một sinh viên vô tội.

Ừm...

Được.

Lục Minh đánh giá hành động lần này đạt 90 điểm.

Tiếp theo chính là chuyện đột phá bốn sao.

Tuy rằng hiện giờ thực lực tăng mạnh, thế nhưng chuyện đột phá thì vẫn phải đột phá, dù sao bốn sao cũng liên quan đến vấn đề ngưng tụ thẻ gốc!

Phải đột phá!

"Tìm xem có cách nào tốt."

Lục Minh thử tìm kiếm.

Nhưng đúng lúc này.

Anh phát hiện ra một bài viết ở bên chuyên gia thẻ kiếm.

Ừm...

"Liên quan đến đặc điểm nghề nghiệp chuyên gia thẻ kiếm - Phỏng đoán về nhuộm màu thẻ gốc"!

"???"

Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.

"Tiểu Bạch?"

Anh nhìn về phía cô bé.

"Đây ạ."

Tiểu Bạch mang theo khuôn mặt đỏ bừng bừng bước đến.

"Phát sốt rồi hả?"

Lục Minh nhìn cô bé một cách kỳ lạ.

Khuôn mặt con bé sao cứ đỏ ửng, nhìn có vẻ đang toát ra hơi nóng, kỳ thật, cho dù bị vẻ đẹp trai của mình làm lóa mắt cũng nên lấy lại tinh thần rồi chứ…

"Không, không ạ."

Tiểu Bạch không muốn nói đến chuyện này: "Anh xem gì vậy?"

"À."

"Đây này."

Lục Minh chỉ vào bài viết trên màn hình: "Chuyện này là sau đó em nói cho cậu ta biết à?"

"Hả?"

Tiểu Bạch nhìn thoáng qua, vẻ mặt cũng mờ mịt.

Đây, đây là gì?

"Không phải em nói?"

Lục Minh kinh ngạc.

"Không phải em."

Tiểu Bạch mờ mịt: "Em chỉ nói với anh ta một câu ở cửa hàng."

Lục Minh: "..."

Tiểu Bạch: "..."

Một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm vào bài viết trên diễn đàn.

Vậy những thứ này... đều là do Lý Hạo Nhiên tự lĩnh ngộ?

Đặc biệt là nội dung liên quan đến phỏng đoán và nhuộm màu thẻ gốc, thậm chí còn có thuộc tính và nội dung liên quan…

"Đây là ý của em?"

Lục Minh nhìn về phía Tiểu Bạch.

"Em không biết mà."

Tiểu Bạch thành thật nói.

"…"

Lục Minh còn có thể nói gì?

Khả năng tưởng tượng của Lý Hạo Nhiên đã đột phá lên tận trời rồi!

Không hổ là thiên tài!

"Tên này ngốc thật đấy."

Tiểu Bạch cũng rất bất đắc dĩ.

Tam sư đệ ngốc quá rồi, sư phụ đương nhiên lợi hại, nhưng đâu có viết như thế, ngay cả cô bé xem cũng thấy ngại, mặc dù phần lớn đều là sự thật…

"Đúng vậy."

Lục Minh than thở không dứt.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nội dung nhuộm màu ba bậc của Lý Hạo Nhiên hình như cũng được đấy?

Phỏng đoán này...

Ừm...

Lục Minh rơi vào suy tư.

Sau khi nhuộm màu thẻ gốc, thật sự sẽ xảy ra thay đổi vì thuộc tính nhuộm màu sao?

Có lẽ... có thể thử xem?!

Soạt!

Ánh mắt của Tiểu Bạch cũng sáng ngời, hiển nhiên cũng nghĩ y như vậy.

Mà giờ khắc này, hai thẻ gốc phát sáng ở trong góc phòng bỗng nhiên cảm giác được sự lạnh lẽo, hình như, hình như trời lạnh rồi?

...

Thật trùng hợp.

Ở chỗ Lục Minh thật sự có một số thứ.

He he he…

Máu của Tiểu Tinh cuối cùng cũng có tác dụng rồi!

"Mày."

"Tới đây."

Lục Minh gọi thẻ gốc, sau đó đổ máu của Tiểu Tinh vào trong vật chứa: "Mày tự vào, hay là tao ném mày vào?"

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc điên cuồng phát sáng, vô cùng phẫn nộ!

Mợ nó.

Còn có hay không nhân quyền… à, thẻ quyền hay không?

Nó đường đường là một linh kiếm, linh thể viễn cổ, lại tôn quý vô cùng, tại sao nhất định phải ngâm mình ở trong đống máu bẩn thỉu này? Lại còn chỉ là năng lượng hai sao…

Ủa?

Mùi này...

(╯▽╰) Thơm quá...

Thẻ gốc thoải mái ngâm mình trong máu, lộ ra vẻ mê say.

Lục Minh: "..."

Có phải mày ti tiện đến mức kinh khủng không hả?

Ha ha.

Thẻ gốc không thèm để ý đến anh.

Trong máu này lại có một chút năng lượng của thuốc cổ xưa… thảo nào lại có hương thơm thấm vào lòng người… vào lòng thẻ như thế, khiến nó mê đắm…

Thật là thoải mái!

"Không được ngâm hết đâu đấy."

Lục Minh suy nghĩ: "Ngâm trước phía dưới đã."

Máu…

Thứ này thật sự có thể đem lại thuộc tính cho thẻ gốc sao?

Điều này rất quan trọng.

Thật sự.

Có lẽ đối với chuyên gia chế tạo thẻ bài mà nói, thẻ gốc có thuộc tính hay không cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với chuyên gia thẻ kiếm thì chuyện này vô cùng quan trọng!

"Được."

Nửa thân dưới của thẻ gốc ngâm mình trong máu.

Ừm...

Giống một đại gia đang ngâm chân vậy.

Có điều thật đáng tiếc, căn bản không có cách nào nhuộm màu.

Thẻ gốc ngâm mình rất lâu, chỉ cảm thấy sảng khoái, chẳng nhuộm được tí màu nào…

Có chút đáng tiếc.

Tầng trên cùng của thẻ gốc vì trước đây mạnh mẽ rót vào quá nhiều năng lượng, dẫn đến bị nhuộm thành màu hồng. Lục Minh lật xem bài viết của Lý Hạo Nhiên, dường như có nhắc đến chất xúc tác nào đó.

Thế là anh đổ chất xúc tác vào trong máu, máu chợt sôi trào.

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc điên cuồng phát sáng.

Cũng không biết là nóng hay sảng khoái.

Hồi lâu sau, phần dưới của thẻ gốc có một phần nhỏ bị nhuộm thành màu đỏ… giống hệt như màu máu của Tiểu Tiểu Bạch, màu đỏ này nhìn có vẻ sinh động hơn một chút.

Thế là thẻ gốc biến thành ba phần màu sắc.

Phần trên, màu hồng.

Ở giữa, màu gốc.

Phần dưới, màu đỏ.

Xoẹt!

Lục Minh thử thi triển, hình như không có tác dụng gì.

"Mày cảm thấy thế nào?"

Lục Minh nhìn về phía thẻ gốc.

"Thoải mái?"

Thẻ gốc nghĩ lại cảm giác vừa được lĩnh hội.

"Tao hỏi mày nhuộm màu…"

Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm.

"À à."

Thẻ gốc bay đến trước gương, nhìn một lát mới truyền lại ý niệm: "Phối màu sắc không tốt lắm, không thể hiện được khí phách của tôi, có hơi thở không theo xu hướng…"

Bép!

Lục Minh đá nó một cú.

Rầm!

Trên mặt đất lõm xuống dấu thẻ bài.

"Tao hỏi mày ảnh hưởng về thực lực."

Lục Minh sầm mặt lại.

"…"

Thẻ gốc ấm ức, sao cậu không nói sớm.

"Thực lực..."

Thẻ gốc cảm nhận một lát rồi khôi phục tinh thần: "Không có."

"Thật sự không có ư?"

Lục Minh thất vọng.

"Thật sự không có."

Vẻ mặt của thẻ gốc mờ mịt.

Trải nghiệm này chẳng lẽ không phải chỉ đơn thuần cho nó phúc lợi thôi hay sao?

"Ha ha."

Lục Minh mỉm cười.

Anh xem đi xem lại bài viết của Lý Hạo Nhiên.

Ừm...

Trong này còn nhắc đến một loài thú dữ nào đó, Lý Hạo Nhiên đích thân thử loài thú dữ này, phát hiện ra có thể được, tốc độ thẻ gốc của bản thân quả thật có sự tiến triển…

"Ồ."

"Chẳng lẽ máu dung hợp có khác biệt?"

Lục Minh suy tư.

Nói như vậy thì.

Vấn đề nằm ở máu của Tiểu Tinh…

Nhìn vẻ mặt của thẻ gốc, dường như máu của Tiểu Tinh mạnh về phục hồi.

Ừm...

Phục hồi à…

Lục Minh nhìn về phía thẻ gốc theo bản năng.

???

Tinh thần của thẻ gốc căng thẳng, nhìn ông đây làm gì?

"Đến đây."

Lục Minh lộ ra nụ cười hiền lành.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Lục Minh lôi thẻ gốc đến một góc đánh cho một trận no đòn, đánh đến nỗi thủng một lỗ.

Trên thẻ gốc xuất hiện lỗ thủng, đây cũng là điều bình thường, không tính là hư hại, bởi vì chỉ cần ngưng tụ năng lượng chữa trị, qua một thời gian sẽ khôi phục lại như thường.

Nhưng mà...

Ầm...

Ầm...

Ánh sáng mờ nhạt hiện lên.

Phần thẻ gốc được máu của Tiểu Tinh nhuộm đỏ lại tự chữa lành!

!!!

Lục Minh kinh ngạc.

Trời ơi!

Thật sự thành công rồi?!

Thế là một phần nhỏ của thẻ gốc lại có được thuộc tính phục hồi?

"!!!"

Thẻ gốc cũng kinh ngạc.

Thì ra, hiện giờ nó đã sở hữu hiệu quả này rồi?

Ha ha ha.

Nói như vậy, có phải từ nay về sau không cần sợ bị Lục Minh đánh nữa rồi sao? Ha ha ha ha…

"Là hiệu quả của thẻ gốc hay là hiệu quả của máu Tiểu Tinh?"

Lục Minh suy tư.

Ồ...

Anh nhìn ba phần màu sắc của thẻ gốc.

Thế là anh lại lôi thẻ gốc vào một góc đánh cho một trận, ở giữa thẻ gốc xuất hiện một lỗ thủng, sau đó đáng tiếc phát hiện ra, cho dù thế nào lỗ thủng này cũng không khôi phục được.

Thẻ gốc: "???"

Không có cách nào.

Nó chỉ có thể tự dùng năng lượng từ từ khôi phục.

Hồi lâu sau, thẻ gốc lại khôi phục như thường.

"Xem ra không phải hiệu quả của bản thân thẻ gốc."

Lục Minh rất thất vọng.

"…"

Thẻ gốc im lặng.

Thẻ gốc có hiệu quả này hay không chẳng phải chính anh biết rõ hay sao?

Sao nó lại cảm thấy…

Lục Minh chỉ đơn thuần muốn kiếm cớ đánh mình một trận chứ?

"Mày nghĩ nhiều rồi."

Lục Minh liếc nhìn nó: "Chỉ là để so sánh đan xen thôi."

"Chẳng lẽ không phải cậu muốn đánh tôi?"

Thẻ gốc phẫn nộ.

"Dĩ nhiên không phải."

Lục Minh nhìn nó một cách kỳ quái, cảm thấy rất hoài nghi: "Tại sao mày lại có cái suy nghĩ kỳ cục thế? Tại sao tao lại phải kiếm cớ đánh mày một trận?"

"Thật sự không phải à?"

Thẻ gốc ngơ ngẩn.

Không lẽ nó hiểu lầm Lục Minh rồi?

"Dĩ nhiên không phải."

Lục Minh cảm thấy không hiểu nổi: "Đánh mày còn cần lý do à?"

"Ồ, cũng đúng."

Thẻ gốc hồi phục tinh thần.

Xem ra đúng là không phải Lục Minh cố ý đánh nó, là nó hiểu lầm anh rồi…

Đợi đã.

Câu sau có ý gì?

Đáng tiếc.

Lúc này, Lục Minh đã chẳng còn để ý đến nó nữa.

Ghi lại hiệu quả của thẻ gốc…

Hiệu quả máu của Tiểu Tinh: Khôi phục.

Nhìn hiệu quả phản hồi của thẻ gốc, tính năng được dung hợp giống với tính năng của máu, kết hợp với thẻ gốc, hình thành thuộc tính thẻ gốc mới!

Hiệu quả truyền thừa Mị Ảnh: Không biết.

...

Lục Minh liếc nhìn màu hồng trên thẻ gốc, lại không biết kiểm tra như thế nào.

Lạnh lẽo…

Mềm dẻo…

Kiểm tra cái này?

Kiểm tra năng lực chịu đòn của thẻ gốc trước đã.

Thế là Lục Minh bắt thẻ gốc đánh một trận no đòn, sau đó ghi lại, nơi đã trải qua tôi luyện màu hồng hoàn toàn giống với thẻ gốc bình thường.

Những cái khác thì sao?

Tốc độ tu luyện, hiệu quả truyền năng lượng, hiệu quả vẽ đường vân…

Lục Minh bắt đầu điên cuồng kiểm tra.

Lần này, anh kiểm tra cả phần giữa và phần trên thẻ gốc, tuy nhiên, kết quả hoàn toàn giống nhau, khu vực màu hồng lại không khác xíu xiu nào so với khu vực thẻ gốc bình thường!

"Xem ra đoạn này không được."

Lục Minh thất vọng.

Vậy thì xem ra màu hồng chẳng liên quan gì đến truyền thừa Mị Ảnh…

Không có năng lượng!

Không có thuộc tính!

Chỉ đơn giản là uốn nhuộm gội cắt sấy.

...