Chương 132: Lời mời hấp dẫn


"Không trách ta? Chỉ sợ trong lòng ngươi mong ta chết sớm một
chút." 


Lý Kỳ âm thầm cười lạnh, nhưng bên ngoài lại lộ vẻ khâm phục, chắp tay nói: -
Viên ngoại đại nhân đại lượng, tại hạ cực kỳ bội phục. 


Thái Mẫn Đức cười ha hả: - Lúc đầu ta cũng thua vì tài ăn nói của ngươi. 


Lý Kỳ cười ha hả: - Viên ngoại cứ nói đùa. 


Thái Mẫn Đức lắc đầu, hỏi: - Đúng rồi, hôm nay công tử tới nơi này cũng vì chuẩn
bị cho yến tiệc gạch cua phải không? 


- Đúng vậy. 


Lý Kỳ gật đầu nói: - Viên ngoại cũng thế mà. 


Thái Mẫn Đức gật đầu: - Vậy công tử chuẩn bị thế nào? 


- ÀiNghĩ mà đau đầu. Cứ nghĩ tới sắp phải đối diện với Thái thái sư, lúc tối ngủ
hai chân của tại hạ cứ run lên. Đến lúc đó mà khẩn trương tới mức không cử động
được tay, thì đúng là mất mặt.

Lý Kỳ thở dài, nhãn châu xoay động, hỏi: - Viên ngoại, ngài từ phủ thái sư đi
ra, chắc hắn rất hiểu khẩu vị của Thái thái sư phải không? 


"Tiểu tử ngươi mà biết khẩn trương? Lão tử không tin. Lại còn muốn moi tin
tức từ ta, nằm mơ đi." 


Trong lòng Thái Mẫn Đức hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẻ mặt lại cười
khổ, nói: - Ta rời phủ thái sư đã hơn chục năm rồi, sao còn nhớ gì nữa. Huống hồ
đã nhiều năm như vậy, khẩu vị của thái sư lão nhân gia chắc hẳn cũng thay đổi. 


"Lão hồ ly chết tiệt, kín miệng thật."

Lý Kỳ nhún vai, nói: - Cũng đúng. Thôi, dù sao lần này tham dự chỉ là mở mang
kiến thức. Không cầu giải thưởng, chỉ cần không quá kém là được. 


Thái Mẫn Đức sao có tin chuyện ma quỷ của hắn. Nếu ngươi không thèm để ý, thì
sáng sớm không ở trong chăn ngủ, việc gì phải chạy tới nơi này làm gì? Y cười
ha hả nói: - Công tử phải nhớ những lời hôm nay nói đó. Đừng đến lúc ấy lại bỗng
nhiên nổi tiếng, thắng được danh đầu. 


"Đồ mồ hôi, không ngờ lão hồ ly này có thể nhìn thấu mình." 


Lý Kỳ cười ha hả, cũng không trả lời. 


Thái Mẫn Đức thấy Lý Kỳ không đáp. Trong lòng biết lần yến tiệc gạch cua này,
dã tâm của hắn không hề nhỏ. Thực ra đối với Lý Kỳ, y vừa yêu vừa hận. Từ lúc bắt
đầu y đã rất muốn thu Lý Kỳ dưới trướng. Nhưng thủy chung không thể được. Y hơi
trầm ngâm, bỗng nghĩ ra một kế, nói: - Lý công tử, Thái mỗ chợt có một suy
nghĩ, không biết có được hay không? 


- Vậy à, viên ngoại cứ việc nói. 


- Chính là hai chúng ta hợp tác mở một quán ăn. Bỏ Phỉ Thúy Hiên và Túy Tiên Cư
sang một bên, chỉ có hai ta. Ta chi tiền, công tử chi người. Lợi nhuận thì chia
đều. Công tử thấy thế nào? 


Lý Kỳ nhướng mày, nói: - Nhưng không biết viên ngoại định mở quán ăn đó ở đâu?

Hai mắt Thái Mẫn Đức hiện lên một tia khen ngợi, đáp: - Phố Nhâm Điếm. 


Phố Nhâm Điếm chỉ có một quán ăn lớn, chính là Phan Lâu. Dụng ý của Thái Mẫn Đức
không cần nói nhiều cũng biết. Nếu thành công, một là y có thể tạo mối quan hệ
tốt với Lý Kỳ. Nói là hợp tác, nhưng thật ra là muốn Lý Kỳ chậm rãi thoát ly
Túy Tiên Cư. Chỉ cần Lý Kỳ vừa ly khai Túy Tiên Cư, như vậy mấy người Ngô Phúc
Vinh không đáng để sợ. Không chỉ như thế, y còn có thể lợi dụng Lý Kỳ để công
kích Phan Lâu. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. 


Trong lòng Lý Kỳ sáng như gương, nhưng vẫn có chút động tâm. Dù sao thực lực của
Phan Lâu quá lớn. Chỉ riêng những Chân Điếm bán rượu cho bọn họ đã có ba nghìn
quán rồi. Với tốc độ phát triển trước mắt của Túy Tiên Cư, muốn vượt qua Phan
Lâu, phải cần một thời gian rất dài. Hơn nữa, Lý Kỳ còn sợ, nếu về sau Túy Tiên
Cư phát triển mạnh, Phan Lâu sẽ hợp tác với Phỉ Thúy Hiên công kích Túy Tiên
Cư. Lý Kỳ thật không muốn thấy viễn cảnh đó. 


Nhưng Phỉ Thúy Hiên ở quá gần Túy Tiên Cư. Nếu đánh bại Phan Lâu, thì Thái Mẫn
Đức sao có thể cho phép Túy Tiên Cư phát triển trước mặt mình. 


Lý Kỳ nhíu mày trầm tư, trong lúc nhất thời đã nghĩ ra chủ ý, chỉ nói: - Việc
này phải đợi tại hạ suy nghĩ thêm đã. Hơn nữa Túy Tiên Cư vừa mới khai trương,
còn rất nhiều chuyện phải làm. Tại hạ chỉ sợ không chiếu cố được hết. 


Thái Mẫn Đức thấy Lý Kỳ không lập tức cự tuyệt mình, trong lòng vui vẻ, nói: -
Không sao, chuyện lớn như vậy, công tử đương nhiên phải suy nghĩ cẩn thận. Tuy
nhiên ta vẫn hy vọng công tử có thể cho ta đáp án nhanh nhất. Dù sao việc buôn
bán nếu không biết chớp cô hội, thì sẽ tuột mất.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Tại hạ hiểu mà. 


Dù hiện tại Túy Tiên Cư thực sự cần một bạn làm ăn chung. Nhưng nếu muốn hợp
tác với lão hồ ly như Thái Mẫn Đức, Lý Kỳ cần phải suy nghĩ cẩn thận. Nhưng
không thể phủ nhận, đề nghị hợp tác này của Thái Mẫn Đức rất có sức hấp dẫn. 


Sau khi từ biệt Thái Mẫn Đức, Lý Kỳ một mực tự hỏi vấn đề này. Nhưng vẫn không
dám đưa ra quyết định. Nghĩ bụng chờ qua yến tiệc gạch cua rồi nói tiếp. 


Mặt trời dần lặn phía sau chân núi. 


Bỗng có một đoàn người tới Túy Tiên Cư. Cầm đầu chính là vị đại quan nhân ra
tay hào phóng lần trước. Phía say y vẫn là bốn hán tử đeo đao có sắc mặt lạnh
lùng và một hạ nhân. Mặt khác còn có một nam tử trung niên có khuôn mặt gầy gò. 


- Tịch mịch hàn song không thủ quả. Trù trướng ưu hoài phạ ức tình 


Vị đại quan nhân này vừa vào tiệm, phản ứng đầu tiên chính là ngẩng đầu nhìn
lên ba câu đối. Ngưng mắt nhìn hồi lâu, cười ha hả nói: - Hay, rất hay. Sớm
nghe nói Đức Phủ cưới một vị đại tài nữ tài mạo song toàn, quả nhiên danh bất
hư truyền. Nói xong, lại hướng nữ tiểu nhị tiếp đãi hỏi: - Tấm gỗ ở phía sau
câu đối kia đặt ở đâu. 


- Khách quan, ở đằng kia. 


Nữ tiểu nhị chỉ tấm gỗ treo ở trên quầy.

- Khai ThủyTùng Diệp? 


Vị đại quan nhân đến gần nhìn, cau mày, vẻ mặt bất mãn, lắc đầu hỏi người nam tử
trung niên: - Bá Thanh, ngươi biết đó là món gì không? 


Nam tử kia lắc đầu: - Đây là lần đầu tiên tại hạ nghe nói. 


Đại quan nhân lắc đầu nói: - Tên món ăn bình thường cũng không sao, chỉ là chữ
viết, ài 


Bởi vì trời chưa tối hẳn, nên thực khách cũng không nhiều lắm. Trên lầu còn trống
không. Đoàn người đi đi theo nữ tiểu nhị lên nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian.

Vị đại quan nhân kia phân phó nữ tiểu nhị: - Ngươi đi gọi đầu bếp của các ngươi
lên đây. 


Nữ tiểu nhị này chín là cô gái lần trước tiếp đãi vị đại quan nhân. Cho nên
nàng không hỏi nhiều, gật gật đầu, xoay người đi xuống. 


Trong phòng bếp, Lý Kỳ nghe thấy vị đại quan nhân kia lại tới, trong lòng vui vẻ.
Rất nhanh giải quyết nốt công việc đang làm, sau đó đi theo nữ tiểu nhị kia lên
lầu. Đi vào trong, Lý Kỳ chắp tay chào hỏi vị đại quan nhân kia. Thuận mắt nhìn
sang người nam tử ngồi bên cạnh. Chợt cảm thấy người này rất quen. Hắn trợn
tròn mắt, chỉ vào người kia nói: - Ủa., ngươiNgươi không phải là vị lần trước
dùng thực kết bạn ở Tướng Quốc Tự đó sao?

Nam tử trung niên nhìn thấy Lý Kỳ, khuôn mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, nao nao, chắp
tay nói: - Tại hạ là Tả Bá Thanh. - A, nguyên lai là Tả đại ca. Tiểu đệ là Lý Kỳ.
Lý Kỳ chắp tay nói. 


- Ủa, hai người quen nhau à? Vị đại quan nhân kia kinh ngạc hỏi.