Chương 298: Hoàng thượng triệu kiến (p1)


Tách ra Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ đi
một mình tới tiền viện. Xa xa đã thấy Ngô Phúc Vinh đi tới đi lui trong
phòng, một bộ lo lắng. Trong lòng thở dài một cái. Cũng không biết có phải
phần mộ tổ tiên của Tần gia bốc lên khói xanh, lại có thể có được một người
làm việc trung thành như Ngô Phúc Vinh. Đã tới tuổi đấy rồi, còn vì Túy Tiên
Cư chạy ngược chạy xuôi. Thật không dễ dàng gì.


Đi vào trong phòng, Ngô Phúc Vinh vừa thấy Lý Kỳ, vội đi lên đón chào:

- Lý sư phó, vì sao hôm nay cậu không tới Túy Tiên Cư?


Lý Kỳ tức giận nói;

- Cháu nghỉ ngơi một ngày không được à?


Ngô Phúc Vinh thuận miệng đáp:

- Đương nhiên không được.


- Chú nói vậy là có ý gì?

Lý Kỳ buồn bực.


- À, không phải.


Ngô Phúc Vinh vội lắc đầu:

- Là như vậy, hôm nay Thái viên ngoại lại tới. Y nói hy vọng chúng ta có thể
mua thêm năm vạn cân. Cậu không ở đó, chúng ta không làm chủ được.


Lý Kỳ nhíu mày nhìn ông ta:

- Ài, Ngô đại thúc, không phải cháu có ý gì, nhưng sao việc gì chú cũng hỏi
cháu vậy. Không có một chủ kiến nào.



Ngô Phúc Vinh ngượng ngùng đáp:

- Không phải ta sợ làm hỏng chuyện lớn của cậu sao. Lúc trước đều là do ta
làm chủ, nhưng chẳng phải thiếu chút nữa khiến cho Túy Tiên Cư rơi vào tay
người khác còn gì.


Điều này cũng đúng. Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài:

- Năm mươi vạn cân chúng ta còn tiếp được, thêm năm vạn cân nữa có đáng là
bao. Chú đi nói với y biết, thịt nhận trước, bạc trả sau.


- Ừ, lão hủ biết rồi.


Ngô Phúc Vinh gật đầu, lại nói;

- Còn có, hôm nay Phàn công tử cũng tới cửa. Y hỏi chúng ta vì sao không tuân
thủ hứa hẹn, lén mua số thịt kia.


Lý Kỳ hừ một tiếng:

- Ngô đại thúc, việc đó chú cần gì hỏi cháu? Chúng ta hứa hẹn không mua số
thịt đó bao giờ? Cho dù là hứa hẹn, nếu không có giấy trắng mực đen, Phàn
Thiếu Bạch y dựa vào cái gì chất vấn chúng ta? Nếu như y muốn, cháu sẽ đẩy
hết cho y với cái giá tám mươi lăm văn một cân. Lúc trước Thái viên ngoại
cũng tới tìm y, nhưng y có dám tiếp không? Chính mình không có bản lĩnh, còn
tới chỗ chúng ta trút giận. Thật đúng là buồn cười mà. Lần sau nếu y lại tới,
chú cứ nói với y rằng, là Thái viên ngoại tới phủ thái sư cầu tình, chúng ta
không có cách nào mới phải tiếp nhận số thịt đó. Nếu y không tin, vậy thì bảo
y tới phủ thái sư mà hỏi.


Ngô Phúc Vinh lắc đầu:

- Ta thấy y không dám tới phủ thái sư hỏi đâu.


- Có mà dám.


Lý Kỳ lắc đầu:

- Đúng rồi, mấy ngày này cháu sẽ không tới Túy Tiên Cư. Có chuyện gì chú cứ
giao cho phu nhân làm chủ, đừng có tới làm phiền cháu nữa.


- Cậu có việc gì phải đi ra ngoài à?


- Cháu cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi, lý do này đã đủ chưa?

Lý Kỳ tức giận đáp. Hiện tại hắn đang nghĩ, vì Túy Tiên Cư mà hắn thiếu chút
nữa đánh mất người con gái hắn yêu. Trong lòng cố nén giận.


Ngô Phúc Vinh nhìn vẻ mặt bất thiện của hắn, không dám nhiều lời nữa, gật
đầu:

- Ừ, lão hủ biết rồi.


Lý Kỳ nhìn khuôn mặt già nua của Ngô Phúc Vinh, huống hồ việc nay cũng không
thể trách ông ta, trong lòng mềm nhũn, nói:

- Xin lỗi chú. Hôm nay tâm trạng của cháu không được tốt lắm, có mấy lời chú
đừng để trong lòng.


Ngô Phúc Vinh thật thà phúc hậu cười:

- Không sao, lão hủ cáo tử đây. Thái viên ngoại chính đang chờ.


Lý Kỳ cười gật đầu:

- Vâng, chú đi đi. Còn có, những việc như vậy, chú sai một tiểu nhị tới hỏi
là được, cần gì phải vất vả chạy tới đây.


Ngô Phúc Vinh gật đầu, ừ một tiếng, liền rời đi.


Phàn Lâu.


Phàn Thiếu Bạch vẻ mặt buồn bực ngồi trước giường Phàn Chính, nhìn bộ dáng
suy yếu của phụ thân, nói:

- Phụ thân, cái tay Lý Kỳ đó đúng thật là xảo trá. Lúc đầu nói với chúng ta
rằng sẽ không mua số thịt kia của Thái Mẫn Đức. Nhưng vừa quay lưng cái đã
hợp tác với Thái Mẫn Đức, tiếp nhận thịt chuyển tới rồi. Còn nói là phủ thái
sư bảo vậy. Con thấy đích thị là hắn đã có dự mưu sớm. Hừ, khẩu vị của hắn
cũng ghê gớm thật. Năm mươi vạn cân thịt cơ mà. Mà còn lại muốn độc chiếm. Dù
gì chúng ta cũng đã giúp hắn đối phó với Phỉ Thúy Hiên. Chuyện tốt như vậy
sao có thể để hắn hưởng một mình.


Phàn Chính ho khan vài tiếng, mỉm cười:

- Thiếu Bạch, việc buôn bán không phải như vậy sao. Nếu chúng ta có thể nghĩ
ra biện pháp tiêu thụ số thịt đó, thì chúng ta cũng làm như hắn thôi. Huống
hồ, hắn làm thế cũng không trái với khế ước mà hai nhà ký. Cho nên con đừng
để trong lòng. Số bạc đó với chúng ta mà nói, không tính là cái gì.


- Phụ thân, nói thì nói vậy, nhưng hắn làm thế rõ ràng là không coi chúng ta
vào đâu. Con sợ sau này hắn còn có thể giúp đỡ Thái Mẫn Đức đối phó chúng ta.


Phàn Chính lắc đầu:

- Tuy tay Lý Kỳ kia có lúc làm việc hơn cực đoan, nhưng hắn có một tính cách
tốt, là tri ân đồ báo. Lúc trước Ngô chưởng quầy chỉ cho hắn một miếng cơm
ăn, hắn liền tận hết sức lực giúp đỡ Túy Tiên Cư. Đương nhiên, hiện tại Túy
Tiên Cư cũng có phần của hắn. Nhưng với năng lực của hắn, muốn đá văng Tần
gia chỉ là một chuyện đơn giản. Lần này dù sao chúng ta cũng giúp hắn một đại
ân. Phần ân tình này, tin tưởng hắn sẽ không quên. Hơn nữa, con cũng thấy
năng lực của hắn rồi đấy. Cho nên sau này không thể bởi vì chuyện đó mà mang
lòng khúc mắc với hắn. Hơn nữa còn phải cố gắng giao hảo với hắn, học tập một
vài thủ đoạn buôn bán của hắn. Sẽ rất có ích sau này.


Phàn Thiếu Bạch gật đầu:

- Hài nhi đã biết.


….


Một ngày mới bắt đầu từ sáng sớm.


- A…Lý đại ca, huynh làm gì vậy, ưm ưm.


- Hắc hắc, nương tử, đến giờ rồi muội còn thẹn thùng như vậy. Cái này gọi là
vận động buổi sáng. Huynh đang giúp muội rèn luyện thân thể đây.


- Không…muội không cần rèn luyện thân thể…Ách.


- Ha ha, muội đừng phản kháng thì tốt hơn.


- Không quan tâm, muội muối rời giường.


- Còn sớm, ngủ thêm chút nữa.


- Huynh như vậy muội làm sao mà ngủ được.


- Hì hì, muội ngủ cứ ngủ, huynh làm cứ làm, hai ta không liên quan tới nhau.


- Muội không…a…


Một tiếng thẹn thùng vang lên từ hậu viện.

Có câu nói là, ôn nhu hương, anh hùng mộ.


Nhưng Lý Kỳ không sợ. Bởi vì từ trước tới này hắn chưa từng coi mình là anh
hùng. Huống hồ hắn cũng không muốn là anh hùng gì cả. Ai mà chả biết anh hùng
thường chết sớm. Hắn đâu thích là quỷ đoản mệnh.


Liên tiếp mấy ngày, hắn đều một mực ở bên cạnh Bạch Thiển Dạ trong trang viên
ngoại thành phía tây. Ban ngày thì ở phòng bếp làm thịt hộp. Ban đêm thì thảo
luận vấn đề sinh lý học với Bạch Thiển Dạ. Tinh lực tích súc nhiều ngày, rốt
cuộc có thể phóng thích.


Dưới sự dạy dỗ của Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ rốt cuộc cảm nhận được diệu dụng của
hoan ái. Nhưng lần nào nàng cũng ngượng ngùng. Khiến cho Lý Kỳ phải rất vất
vả ứng phó.


Nguyên bản có thói quen gà gáy là rời giường, mấy ngày nay Bạch Thiển Dạ đều
bị Lý Kỳ dày vò tới khi mặt trời lên cao mới thoát khỏi ma trảo của Lý Kỳ.


Lý Kỳ ôn nhu săn sóc cùng nàng ăn xong bữa sáng, mới không nỡ đi ra căn
phòng. Tinh thần tỏa sáng, hào hứng mười phần.


Đi ra căn phòng, Lý Kỳ theo thói quen tới phòng bếp. Đi được nửa đường thì
đụng phải Mã Kiều. Chỉ thấy y cúi đầu, một bộ cực kỳ buồn bực.


- Lý sư phó, ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa vặn có việc muốn thỉnh giáo
ngươi.

Mã Kiều thấy là Lý Kỳ, vội vàng đi tới, sắc mặt không vui nói.


Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:

- Chuyện gì?


- Vì sao ngươi không cho phép ta vào phòng bếp?

Mã Kiều buồn bực nói.


Y không nhắc tới việc này thì thôi, vừa nhắc tới, Lý Kỳ liền nổi giận:

- Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi câu đấy? Ngươi nói xem ngươi ở phòng bếp
làm cái gì? Cà ngày đi theo sau sư muội ngươi, một chút việc nhỏ cũng không
giúp được gì. Hơn nữa chỉ cần ai phân phó sư muội ngươi làm chút việc, ngươi
liền rống to mắng mỏ. Hiện tại các sư phó thấy sư muội của ngươi đều phải đi
vòng để tránh. Người nào cũng có lời kêu ca về ngươi. Đấy, ngươi nói xem,
ngươi có làm phiền ta không.

Mã Kiều không phục:

- Lý sư phó, việc này sao có thể trách ta được. Sư muội ta dù gì cũng là một
nữ nhân, mà bọn họ đều là nam tử, cứ giao những việc nặng cho sư muội ta
gánh. Đây là điều nam nhân nên làm à? Nếu không phải sư muội ta ngăn cản, thì
ta đã giáo huấn bọn họ một trận rồi. Thật đúng là buồn cười mà.


Việc này Lý Kỳ cũng biết, nhưng hắn thấy chẳng có gì là bất công. Dù sao, đó
là việc nặng với người khác, nhưng đối với Lỗ Mỹ Mỹ, chỉ là việc cỏn con. Cái
này gọi là vật tận kỳ dụng. Tuy nhiên, đứng trên lập trường của Mã Kiều, y
nói cũng không sai. Hắn liền kiên nhẫn giải thích:

- Ngươi đừng càu nhàu nữa. Mọi người đều là phân công hợp tác, không có ai là
cố ý nhằm vào sư muội của ngươi. Huống hồ, không phải sư muội ngươi muốn học
trù nghệ đó sao? Nói cho ngươi biết, những sư phó kia, vị nào cũng là cao thủ
trong nghề. Sư muội của ngươi được làm việc cùng bọn họ, chính là điều tốt.

Mã Kiều nghiêng đầu nói:

- Đã như vậy, vì sao ngươi không thu sư muội ta làm đồ đệ? Huống hồ thiên phú
của sư muội ta cao như vậy, làm người lại thành thật, chăm chỉ. Ngươi thu
nàng làm đồ đệ, chính là thiên đại chuyện tốt.


Lý Kỳ cười đáp:

- Chỉ cần sau này ngươi bớt gây chuyện cho ta, ta sẽ đáp ứng thu sư muội
ngươi làm đồ đệ.