Chương 828-3: Tìm tới "cửa" (3)


Thái Kinh kinh hô một
tiếng, lập tức cười ha hả nói - Thì ra là thế, lão phu đã hiểu rõ rồi.


Lý Kỳ hỏi: - Thái sư, đến tột cùng là chuyện
gì xảy ra?


- Là --- Thái Kinh vừa mới nói một chữ, đột
nhiên ngừng lại, hướng tới Lý Kỳ nói: - Ngươi có thật không hiểu?

Lý Kỳ vô cùng ngây thơ chân thành nói: - Thật
không biết, đến tột cùng cánh cửa kia có gì đặc biệt?


Thái Kinh thật đúng là bị hành động kỹ xảo này của Lý Kỳ
lừa, nghĩ thầm rằng, hắn tuổi trẻ như vậy, cho dù thông minh hơn người, nhưng
kinh nghiệm còn thấp, làm quan tuy chỉ một năm, không có khả năng có thể nghĩ
đến lợi dụng điểm này, hắn có lẽ thật sự không biết, chẳng lẽ đây hết thảy đều
là thiên ý? Lại không biết, sau lưng Lý Kỳ còn có mẹ vợ như hồ yêu đứng. Thái Kinh
cân nhắc một phen, vẫn cảm thấy tốt nhất không cần đem chuyện này nói cho Lý
Kỳ, bởi vì bên trong còn liên lụy đến Lương Sư Thành, lão cũng e ngại Ẩn Tương
ba phần nha. Nói: - Việc này ngươi có biết cũng không có gì tốt cả, tuy nhiên
lão phu có thể nói cho ngươi biết, hôm nay việc trong triều cũng không phải tin
đồn vô căn cứ, cũng không phải khác thường, mà là hợp tình lý.

Nếu đã diễn, vậy dĩ nhiên phải diễn đến cuối cùng. Lý Kỳ
trầm ngâm một lát, nói: - Thái sư có ý tứ là, Vương tướng lần này là hoàn toàn
chọc giận Hoàng thượng?


Thái Kinh thoáng gật đầu nói: - Có lẽ như thế đi. Dừng
một chút, lão lại nói: - Tuy rằng Hoàng thượng ân hứa ngươi không cần vào triều
sớm, nhưng gần nhất trong triều không yên ổn, ngươi cũng chớ có biếng nhác nữa,
vẫn phải đi lại nhiều một chút.


Ông không nói, ta cũng sẽ đi, ta vẫn chờ xem ông biểu
diễn. Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta biết rồi.

Thái Kinh cười cười, đứng lên nói: - Được rồi, lão phu sẽ
không quấy rầy ngươi làm việc, đi về trước đây.


- Ta tiễn Thái sư.


Đợi cho tiễn Thái sư về xong, Lý Kỳ vừa mới vừa về tới
văn phòng, chỉ thấy Tần phu nhân đứng ở phía trước cửa sổ lại dùng cái loại ánh
mắt hồ nghi này nhìn hắn, buồn bực nói: - Phu nhân, ngươi mới vừa rồi cũng nghe
thấy rồi, đây thực sự không có liên quan gì đến ta nha.


Tần phu nhân cũng không ngốc, lại nghĩ tới hôm trước nửa
đêm, Lý Kỳ và thầy trò Mã Kiều ở phía trước viện mưu đồ bí mật mấy thứ gì đó,
nói: - Thật như thế sao? Nhưng tại sao ta lại cảm thấy việc này nhất định có
liên quan đến ngươi.


Việc này còn chưa kết luận, vẫn đừng cho nàng biết thì
tốt hơn. Lý Kỳ giang hai tay, cười khổ nói: - Phu nhân, ta chỉ có thể nói ngươi
nghĩ nhiều rồi.


Lời này vừa nói dứt, ngoài cửa lại có có người nói: - Chủ
tịch Hội đồng quản trị, Bạch phu nhân đã tới.


Dựa vào! Có hết hay không nha! Nhiều việc--- có vẻ còn
lớn hơn việc này đấy. Lý Kỳ vẻ mặt đầy xấu hổ.


Tần phu nhân ý thức được, nhất định xảy ra chuyện đại sự
gì đó, bằng không Bạch phu nhân cũng sẽ không lo lắng tới như vậy, hơi hơi
trừng mắt nhìn Lý Kỳ, sau đó nhanh chóng về tới phòng làm việc của mình.


Còn chưa chờ Lý Kỳ nói mời vào, Bạch phu nhân cũng rất
không có lễ phép đẩy cửa đi vào, câu nói đầu tiên là chỉ bảo tùy tùng nói: -
Các ngươi ra bên ngoài chờ. Rồi sau đó lại đóng cửa lại.


Lý Kỳ cố gắng lộ làm ra một khuôn mặt tươi cười, nói: -
Chào bá mẫu, hôm nay tại sao người lại tới nơi này. Ánh mắt lại liếc tới văn
phòng Tần phu nhân, ra hiệu cho bà chớ nói lung tung.


Nhưng Bạch phu nhân dường như không có chú ý tới điểm
này, hừ nói: - Lý Kỳ, cậu nói luôn cho ta biết, cậu có phải đã sớm biết cánh
cửa kia tồn tại rồi hay không?

Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, còn gượng chống
nói: - Cửa gì?


Bạch phu nhân mở trừng hai mắt, nói: - Cậu còn ở đó mà
giả bộ hồ đồ với ta, ta đã biết chuyện phát sinh hôm qua ở Vương phủ rồi.


Lý Kỳ chột dạ nói: - Tả tướng nói? Dù sao Lý Bang Ngạn
cùng Bạch Thì Trung là một đảng, việc này Bạch phu nhân biết được, cũng là hợp
tình hợp lý.


Bạch phu nhân vung tay lên nói: - Cậu đừng quản là ai
nói, cậu chỉ cần trả lời ta, đây hết thảy có phải đều là cậu an bài hay không.


Lý Kỳ giang hai tay, mờ mịt không biết: - Cái gì an bài,
điều này có quan hệ gì với cháu?


Bạch phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: - Tốt lắm, đều
đến lúc này rồi, cậu còn không chịu thừa nhận, nhớ rõ ngày ấy cậu lao lực tâm
tư đem đề tài dẫn tới hướng quan hệ mặt trên của đại thần và nội thị, còn hỏi
ta, tính nghiêm trọng của chuyện này. Ta lúc ấy cũng có chút hoài nghi, chỉ là
không có nghĩ đến không ngờ cậu phát hiện bí mật kinh thiên như thế, cậu giấu diếm
ta đây khổ quá nha.


Không thể nào, chuyện từ ngày tháng năm nào rồi, bà còn
nhớ rõ rõ ràng như vậy. Lý Kỳ trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế
nào.

Bạch phu nhân nói: - Như thế nào? Ta oan uổng cậu sao?
Nói thật, ta vẫn luôn đang nhắc nhở chính mình không được nhìn xuống cậu nữa,
nhưng chưa từng nghĩ cho tới bây giờ vẫn xem thường cậu rồi, bí mật lớn như
vậy, không ngờ cậu có thể che dấu kín không kẽ hở, riêng phân nhẫn nại này liền
không phải người thường có thể đạt được a.


Việc này ta có thể không cẩn thận sao. Lý Kỳ thay Bạch
phu nhân châm một ly trà, đưa tới, cũng không có phủ nhận nữa, cười nói: - Bá
mẫu, uống chén trà trước. Mặc kệ việc này có quan hệ gì với cháu hay không,
cháu đều cảm thấy lúc này nói những thứ đó không có bất kỳ ý nghĩa gì.


Bạch phu nhân nhận lấy chén trà, nói: - Điều này ta cũng
biết, nhưng có một vấn đề ta không thể không hỏi.

- Vấn đề gì?


- Vì sao? Vì sao cậu ẩn nhẫn lâu như vậy, cố tình vào lúc
đó chọc ra đến? Bạch phu nhân nhíu mày nhìn chằm chằm Lý Kỳ nói.


Hay nói giỡn, lúc lão tử gặp nạn, ngoại trừ Bạch Thiển
Dạ, Bạch gia các ngươi có vươn tay tới giúp đỡ không? Lý Kỳ nói: - Bá mẫu, vấn
đề này người còn phải hỏi sao, cháu đều bị Vương tướng bức bách chỉ còn lại có
nửa cái mạng rồi, dù sao cũng phải nghĩ cách tự bảo vệ mình chứ.


Bạch phu nhân híp mắt, nói: - Thật như thế sao? Ta thấy
chưa chắc. Vương Phủ nếu ngã, Anh quốc công có hi vọng thay vào đó nhất, nhưng
đây hoàn toàn lại là điều cậu không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì một khi cậu và
Anh quốc công phát sinh xung đột, Thái sư cũng không thể giúp cậu, điều này làm
cho cậu sẽ có vẻ càng thế đơn lực bạc, hơn nữa kẻ thù lớn nhất của Anh quốc
công ở trong triều chính là cậu, cho nên nếu cậu không có nắm chắc ngăn cản Anh
quốc công thượng vị, nhất định sẽ không đem việc này chọc đi ra, cậu nhất định
còn làm một ít sự tình mà chúng ta không biết.


Những lời bà nói, Lý Kỳ một chút nóng nảy cũng không có,
nói: - Vậy bá mẫu người nói, cháu có thể làm mấy thứ gì đó? Muốn người không
người, muốn quyền không quyền, người đừng coi cháu nghĩ giống người được không,
cháu còn kém xa.


Bạch phu nhân thoáng sửng sốt, bỗng nhiên cười nói: -
Cũng đúng, cậu muốn người không người, muốn quyền không quyền, sự tình phát
triển đến bước này, cậu thật sự là rất khó làm được gì.

- Chẳng phải như vậy sao. Lý Kỳ vội vàng gật đầu.


Bạch phu nhân cười cười, nói: - Như vậy chỉ có một khả
năng, chính là đã có người đang chuẩn bị rồi.


- Ách. . . Ai?


- Cậu cũng biết. Bạch phu nhân lúc này mới ngồi xuống,
bởi vì bà đã biết điều bà muốn biết, uống một ngụm trà, nói: - Đích xác, đứng ở
lập trường của cậu, làm như vậy đối với cậu có lợi nhất. Ôi, khi ta tới, còn
khờ dại nghĩ đến dựa vào quan hệ của cậu và Thất nương, cậu sẽ đem lợi ích của
Bạch gia chúng ta mà suy xét đi vào, như thế xem ra, cậu vẫn chỉ lo chính cậu
a!


Lý Kỳ ngồi ở đối diện Bạch phu nhân, nói: - Bá mẫu, lời
này của bá mẫu là không đúng.


Bạch phu nhân ồ một tiếng, nói: - Nguyện nghe cao kiến.


- Không dám nhận. Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, cháu tốt,
chúng ta liền đều tốt, dù sao chúng ta là người một nhà mà.


Bạch phu nhân vui mừng cười, nói: - Chỉ hy vọng như thế
đi. Cậu có thể nói cho ta biết, cậu có bao nhiêu nắm chắc không?


Lý Kỳ nói: - Người đã hỏi nhầm người rồi, cháu làm sao mà
biết.


Lời này thật ra Bạch phu nhân tin, gật gật đầu, thở dài
một tiếng, nói: - Lý Kỳ, nếu một ngày kia, Bạch phủ cũng rò rỉ ra một cánh cửa
như vậy, bá mẫu hy vọng cậu có thể nể mặt Thất nương, tìm chỗ khoan dung mà độ
lượng, đừng đem sự tình làm tuyệt. Bà hiểu, nếu là Thái Kinh một khi lại rời
núi, như vậy địa vị của Lý Kỳ sẽ lại một lần nữa phát sinh thay đổi long trời
lở đất.


Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Điều này bá mẫu xin yên tâm, cháu
vĩnh viễn cũng sẽ không đứng ở mặt đối lập với Bạch gia.


Bạch phu nhân cười gật gật đầu, cảm khái nói: - Ta từng
đã nghĩ tương lai có lẽ sẽ nói với cậu những lời này, nhưng thật không ngờ tới
nhanh như vậy. Tốt lắm, ta phải trở về, cậu không cần tiễn.


- Chậm đã. Lý Kỳ bỗng nhiên nói: - Bá mẫu, người có đem
chuyện này nói cho bá phụ hay không.


Bạch phu nhân hiếu kỳ nói: - Hiện giờ cậu còn sợ gì?


- Bá mẫu chẳng lẽ quên việc này liên quan đến không chỉ
có riêng một mình Vương tướng.


Bạch phu nhân ồ một tiếng, nói: - Ta hiểu được, yên tâm,
ta cũng không nói gì.


- Đa tạ.


Bạch phu nhân vừa ra đi, Tần phu nhân liền đi ra, lần này
đều không cần nàng mở miệng, Lý Kỳ lập tức thẳng thắn nói: - Được rồi, ta thừa
nhận, việc này cùng ta là có một chút quan hệ như vậy.