Chương 830-1: Lôi kéo (1)


Ngắn ngủn trong hai ngày,
Vương Phủ về hưu, Lý Kỳ đi tù.


Đây thật sự là so với hí kịch còn hí kịch hơn,
chỉ có thể nói là phong hồi lộ chuyển, gió bão thay nhau nổi lên, làm người ta
mở rộng tầm mắt, cho dù là người thông minh, đầu cũng có chút phản ứng không
kịp, đương nhiên, vui sướng khi người gặp họa, ném đá xuống giếng thì lại càng
nhiều.


Thái Du tên bao cỏ này nghĩ đến Lý Kỳ giống
như Vương Phủ, đều là cái lông ngược của hoàng thượng, khẩn trương thượng tấu
buộc tội Lý Kỳ, nhưng Tống Huy Tông đối với chuyện này là cũng chẳng thèm để ý,
coi như không thấy, hiện giờ chuyện ông ta đang đau đầu phải xử lý, đó chính là
để ai tới thay thế chức vị của Vương Phủ.

Chức Tể tướng này một ngày cũng không thể
thiếu đấy.


Trong triều bắt đầu chia làm ba cỗ thế lực,
một phái Thái Du, một phái Lý Bang Ngạn, còn có một phái Thái Kinh.


Ba đảng vì chức Tể tướng này, mà tranh đấu túi bụi, nhưng
về sau, Thái Kinh vẫn dần dần lấy được thượng phong, nguyên nhân có ba, thứ
nhất, so sánh với hai người còn lại mà nói, lão đã sớm có chuẩn bị, điều này
khiến lão chiếm được tiên cơ; thứ hai, bởi vì năm gần đây lão nhiều lần thi ân
cho lưu dân, khiến hình tượng lão ở dân gian chiếm được thay đổi đến nghiêng
trời lệch đất, cho nên ở dân gian liền danh tiếng của lão cao nhất; thứ ba,
chính là gần đây nhất, cả nước đều đang thực hành cải cách, mà Thái Kinh một
đường đi tới đều không có rời cải cách, về công về tư, không thể nghi ngờ lão
ta đều là ứng viên tốt nhất.

Trọng yếu hơn một chút là, kỳ thật trong lòng Tống Huy
Tông đã sớm một lần nữa bắt đầu dùng Thái Kinh rồi. Cho nên, Thái Kinh rời núi
cũng liền trở nên thuận lý thành chương.


Những đại thần kia biết, chỉ sợ thời tiết lại phải thay
đổi, loại tình huống này bọn họ mấy năm trước cũng đã trải qua một lần rồi, lúc
ấy Thái Kinh rơi đài, về sau Vương Phủ thượng vị, vì lấy được nhân tâm, đem tân
pháp của Thái Kinh giáng chức không đáng một đồng, hiện giờ khó bảo toàn Thái
Kinh sẽ không đồng dạng làm như vậy.


Chính là vì Lý Kỳ đến, Thái Kinh xuất tướng lần thứ tư so
sánh với trong lịch sử đã trước hơn một năm, lại lĩnh ba tỉnh, thành một đoạn
"Giai thoại" từ xưa đến nay chưa hề có.

Phủ Khai Phong.


Trong một gian phòng nhỏ, chỉ thấy bốn người thân mặc
đồng phục ngục sai và một người tù phạm mặc áo tù cùng ngồi vây quanh một tấm
bàn vuông. Trên bàn bầy đặt một nồi lẩu sôi sùng sục, bên cạnh bày đầy thịt,
rau xanh, mấy người ăn rất là vui vẻ.


Cả một đám phần tử quan phạm!


Tù phạm này đúng là Lý Kỳ vừa mới vào ở đến không lâu. Từ
sau khi hắn đi vào phủ Khai Phong, Thiếu Doãn Vương Đỉnh của phủ Khai Phong đau
đầu vài ngày ngủ không ngon giấc, tuy nói đây là Hoàng thượng chính mồm phân
phó đấy, nhưng Lý Kỳ cuối cùng là đại hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, hơn nữa
Thái Du ba phen vài lần thượng tấu, còn chưa hiệu quả, có thể nghĩ, Lý Kỳ còn
chưa thất sủng. Ngươi muốn là đối xử bình đẳng, chưa biết chừng về sauLý Kỳ đi
ra ngoài, bật người liền cho y đi giày nhỏ, vậy y không thể trêu vào nha. Nhưng
nếu thả Lý Kỳ, thì chính là cãi lời hoàng mệnh, cân nhắc mãi, Vương Đỉnh vẫn là
có ý định cho Lý Kỳ sự chăm sóc đặc biệt, tất nhiên không thể cấp nhà tù ở,
chẳng những thế còn cho hắn một mình một gian phòng ở, lại sợ Lý Kỳ nhàm chán,
vì thế liền phái vài thủ vệ thông minh chuyên môn bồi hắn nói chuyện phiếm, dù
sao chỉ cần Lý Kỳ không rời khỏi trong phạm vi phủ Khai Phong. Ngươi muốn làm
cái gì đều được, rượu ngon thịt ngon cung cấp .


Hiện giờ, mỗi ngày cứ đúng hạn là Túy Tiên Cư lại mang
một bàn rượu và thức ăn đưa đến, việc này đã làm này bốn ngục sai vui mừng muốn
chết. Mấy ngày nay cuộc sống đích thực là thần tiên nha.


Đối diện một người gắp một miếng thịt dê từ trong nồi lẩu
ra, thổi vài cái, quăng vào miệng. Miệng khẽ nhai nhóp nhép, vẻ mặt say mê kia,
dường như là đang ăn sơn hào hải vị vậy, nâng chén liền nói: - Đại nhân, tiểu
nhân mời ngươi một ly.


- Đưng đưng đừng, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng
gọi ta đại nhân, ta hiện tại là tù phạm Hoàng thượng khâm phong, điều này làm
cho người khác nghe thấy sẽ không tốt, các ngươi vẫn là gọi ta Lý sư phó đi. Lý
Kỳ khoát tay, ha hả cười nói. Hiện giờ trên mặt hắn tổn thương cũng đã khá hơn
nhiều rồi, rốt cục có thể tự nhiên động đậy những khối cơ trên mặt rồi.


Bên trái một người cười nịnh nói: - Đại -- , Lý sư phó,
ngươi có nghe nói hay không, Thái Thái sư kia lại đang xuất tướng rồi, chậc
chậc, đây đã là lần thứ tư rồi.

Thái lão hàng, ông quả nhiên không làm ta thất vọng, nếu
để cho con của ông ngồi trên vị trí này, ta đây thật chính là mua dây buộc mình
nha. Lý Kỳ cười nói: - Vậy sao? Vậy thật đúng là đáng mừng nha.


Người nọ liên tục không ngừng gật đầu nói: - Cũng không
phải sao, nghe nói ngài và Thái sư quan hệ không phải là ít, nghĩ đến không mấy
ngày, là ngài có thể đi ra ngoài.


- Các ngươi cứ hy vọng ta đi ra ngoài như vậy nha?


Người kia nói: - Không nói gạt ngài, ngài tới đã nhiều
ngày, là những ngày vui sướng nhất trong cuộc sống này của chúng tôi, chúng tôi
tự nhiên cũng không muốn ngài sớm như vậy đi ra ngoài, nhưng dù sao ngài cũng
không phải thuộc về nơi này đấy, cho nên chúng tôi cũng hy vọng ngài có thể sớm
ngày đi ra ngoài.


- Thực biết ăn nói. Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Yên tâm, các
ngươi đã nhiều ngày tận tâm tận lực chiếu cố ta, ta nếu có cơ hội đi ra ngoài,
tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi đấy.


- Đa tạ.


- Đa tạ Lý sư phó.


...


Bốn người sau khi nghe xong, nhất thời tâm hoa nộ phóng,
dường như trước mắt bừng sáng.


Bên phải một người khẩn trương thúc ngựa nói: - Lý sư
phó, cần ta giúp ngươi tìm vài tiểu thư đến làm ấm giường hay không?


Ba người còn lại vừa nghe, nhất thời hối hận không thôi,
chính mình cũng không có nghĩ tới điểm này.


Bọn người kia, thực con mẹ nó quá là tà ác rồi, nhưng mà
ta thích. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cái này miên đi, ta là người quen giường, ngủ ở
chỗ này cảm giác đã đủ miễn cưỡng, đâu còn có tâm tư làm những sự tình kia,
miên đi, miên đi. Thích thì thích, an toàn vẫn là phải đặt ở vị trí thứ nhất.

- Lão Nhị, không phải đại ca ta nói ngươi, nữ nhân của Lý
sư phó người nào không phải mạo như thiên tiên, sao có thể coi trọng những tiểu
thư này.


- Chuyện đó, chuyện đó, rất xin lỗi, rất xin lỗi, Lý sư
phó, là ta nói sai, ta tự phạt một ly.


Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, trong lòng cũng có chút tưởng
niệm các nàng đấy.


Kỳ thật ngày Lý Kỳ mới vừa vào ngục, Quý Hồng Nô, Da Luật
Cốt Dục, Phong Nghi Nô liền đến thăm hắn, ba mỹ nữ vừa đứng ở nơi này, tuy rằng
đều là mang khăn lụa che mặt, nhưng đã khiến cho đám sai nha phủ Khai Phong này
nhìn đến nước miếng giàn giụa.


Bởi vì lúc ấy tam nữ còn không rõ ràng lắm tình huống là
gì, chỉ có điều theo trong miệng Tần phu nhân biết được Lý Kỳ là vì và Triệu
Giai đánh nhau bị bỏ tù đấy. Ẩu đả Vương tử, đây là tội lớn biết bao nhiêu nha,
Quý Hồng Nô lúc ấy liền ngất xỉu đi, tới phủ Khai Phong, Quý Hồng Nô lại khóc
lóc không thành tiếng, Phong Nghi Nô trước sau vẫn cứ như một đem tội đặt lên
người mình.


Lý Kỳ là khuyên can mãi, mới bỏ đi băn khoăn trong lòng
các nàng, làm cho các nàng yên tâm, chiếu cố thật tốt chính mình là được rồi,
cũng đừng đến đây nữa, hắn còn đặc biệt dặn dò Phong Nghi Nô, bảo nàng những
ngày này ít đi ra ngoài, thành thành thật thật ở cùng một chỗ với Lý Sư Sư, dù
sao hắn cũng sợ hãi lão sắc cẩu Thái Du này sẽ thừa cơ hội làm khó dễ.


Tam nữ nguyên bản vẫn chưa yên tâm. Còn đặc biệt đi tìm
Bạch Thì Trung, mãi đến khi Bạch Thì Trung nói cho các nàng biết, Lý Kỳ không
có việc gì, các nàng mới hoàn toàn yên lòng, lấy Lý Kỳ làm lão công, đây thật
đúng là khoái hoạt cũng thống khổ.


Đang lúc năm người ăn hưng trí khá cao, ngoài cửa đột
nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, lại nghe được có người nhỏ giọng nói:
- Ai ai ai, các ngươi đừng ăn nữa, Thái tử điện hạ đến đây. Bảo các ngươi mang
Bộ Soái đi ra ngoài.


Thái Tử?


Bốn ngục sai kia sợ tới mức thiếu chút nữa dúi đầu vào
trong nồi lẩu, khẩn trương mang mũ, sửa sang lại quần áo.


Rốt cuộc đã tới. Khóe miệng Lý Kỳ lộ ra một tia ý cười
quỷ dị.