Chương 55: Vực sâu tuyệt vọng (1)

Buổi chiều trong Thanh Mịch viên thực yên tĩnh an bình. Mạn Yêu dùng qua cơm trưa, tâm tình vẫn luôn không yên, tuy rằng cầm quyển sách trên tay, nhưng một chữ cũng không đọc vô được, thẳng đến Tiêu Sát trở về, nàng mới vội vàng đứng dậy hỏi: "Thế nào rồi? Có tin tức gì sao?"

Tiêu Sát gật đầu nói: "Ly Vương hiện thân rồi, trong đại quân Giang Nam ở sườn núi Phục Vân. Đã qua bảy tám ngày, vết thương trên người chắc đã không còn đáng ngại. Chỉ cần không ra khỏi sườn núi Phục Vân, tạm thời sẽ không có nguy hiểm, chủ tử không cần lo lắng."

Sao có thể không lo lắng! Nàng nhíu mày thở dài: "Cho dù hắn hiện tại không có việc gì, nhưng thế cục trước mắt......"

"Thế cục đã có điều biến đổi." Tiêu Sát nói tiếp: "Lúc trước bởi vì địa thế Phục Vân hiểm yếu, Tướng quân trước sau án binh bất động, Thái Tử sớm có ý kiến, sáng sớm hôm nay, Ly Vương đột nhiên hiện thân, cũng hạ lệnh rút về Giang Nam, Thái Tử sợ thả hổ về rừng, dưới tình thế cấp bách tự chủ trương điều động năm vạn cấm vệ quân cùng năm vạn giáp sắt quân ra khỏi thành ngăn cản, muốn nhất cử tiêu diệt đại quân Giang Nam, không nghĩ tới, Hướng thống lĩnh bị nhốt ở thiên lao đột nhiên cùng với người của Vô Ẩn lâu cùng nhau xuất hiện, khích động năm vạn cấm vệ quân cùng nhau đầu nhập dưới trướng Ly Vương, năm vạn giáp sắt quân còn lại bị nhốt với sườn núi Phục Vân. Mà Ly Vương tuy rằng bị Thái Tử ghép cho tội danh mưu nghịch, nhưng hơn phân nửa đại thần trong triều cũng không tin vào điều đó, giữ vững thái độ trung lập, chỉ cần trận này Ly Vương đánh thắng, bọn họ liền sẽ ủng hộ Ly Vương làm hoàng đế, Thái Tử không đáng để lo sợ."

Thái Tử vốn dĩ không đáng lo sợ, điểm này nàng vẫn luôn rất rõ ràng. Bất quá lần này, Tông Chính Vô Ưu lợi dụng sự sợ hãi trong lòng Thái Tử đối với hắn cùng với tâm tình của Thái Tử nóng lòng muốn chứng minh địa vị của mình mà thắng một trận tuyệt đẹp này, thực sự khiến nàng an lòng không ít. Ngược lại là Phó Trù, một buổi sáng vùi ở trong cõi ôn nhu, giờ phút này sợ là muốn nổi trận lôi đình, cùng Thái Tử phát sinh xung đột.

Mạn Yêu đoán không sai, ngày hôm nay Phó Trù không chỉ có cùng Thái Tử Tông Chính Tiêu Nhân phát sinh xung đột, còn mạnh mẽ đoạt lại một nửa hổ phù, khiến Thái Tử hoảng sợ, lập tức triệu kiến đại thần, thương lượng chuyện đăng cơ, cho rằng chỉ cần hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, Phó Trù cho dù lại có quyền hành to lớn cũng không dám lại đối với hắn làm càn, nhưng mà hắn không biết, Phó Trù căn bản không có khả năng để hắn làm hoàng đế. Thái Tử đăng cơ, định ở ba ngày sau. Thời gian hấp tấp an bài như thế, đủ thấy nội tâm của Thái Tử nôn nóng cùng sợ hãi.

Mạn Yêu còn ở trong Thanh Mịch viên bị hạn chế đi lại, nàng nghĩ lấy thực lực quân sự như hiện giờ, Tông Chính Vô Ưu cùng Phó Trù tương đương nhau, chỉ cần không có thế lực của kẻ thứ ba nhúng tay, bọn họ ai thắng ai thua rất khó đoán trước.

"Tiêu Sát, ngươi có biết, lần này hoàng huynh mang theo bao nhiêu người tới?"

Tiêu Sát nói: "Hành cung chung quanh đều là thị vệ, trước mắt nhìn thấy cũng là mấy trăm người, còn chen chúc bên trong dân chạy nạn ở ngoài thành, không biết ẩn dấu bao nhiêu. Có lẽ hai ba vạn, cũng có lẽ bốn năm vạn."

Có nhiều như vậy?! Mạn Yêu nhíu mày, tóm lại cảm thấy chuyện Lâm Thiên hoàng chọn ở thời điểm này mời Hoàng huynh tới tham gia thu săn có chút kỳ lạ, mà hoàng huynh biết rõ lúc này sẽ có chính biến còn đáp ứng lời mời mà đến, hơn nữa mang theo nhiều người như vậy, càng là kỳ quặc.

"Vậy...... Hoàng huynh đã nhiều ngày, có động tịnh lạ gì không?" Nàng hỏi.

Tiêu Sát nói: "Không có. Nghe nói Hoàng Thượng đã nhiều ngày long thể không tốt, hôm qua Thái Tử đích thân đi hành cung bái phỏng, Hoàng Thượng không gặp hắn (Thái tử)."

Mạn Yêu ngạc nhiên nói: "Thân thể hắn lại không tốt sao? Lần trước thấy khí sắc hắn không tồi, ta còn tưởng rằng thân thể hắn đã có chuyển biến tốt đẹp." Nàng thở dài một hơi, nhớ lại thời điểm trước kia ở hoàng cung Khải Vân quốc, thường thường thấy hắn ho khan, nghe nói hắn từ nhỏ uống thuốc so với uống nước còn nhiều hơn, nhưng mà không biết vì sao, một khi có người ngoài, hắn thoạt nhìn không hề có bệnh trạng.

"Tiêu Sát," Mạn Yêu đứng dậy, mày ngưng động, chậm rãi dạo bước trước cửa sổ, suy ngẫm hỏi: "Ngươi nói...... Hoàng huynh rốt cuộc là cái dạng người gì? Hắn cùng Tướng quân hợp tác, mục đích lại là cái gì?"

Tiêu Sát nghĩ nghĩ, lắc đầu, nhíu mày nói: "Thuộc hạ không biết."

Mạn Yêu ngẫm lại cũng đúng, hắn là người tâm tư thâm trầm như vậy, làm sao mà có người biết hắn đang suy nghĩ cái gì! Kỳ thật mà nói hắn cũng mới 21 tuổi, không biết tại sao lại luyện thành tâm tư thâm trầm như vậy, cùng Tông Chính Vô Ưu còn có Phó Trù giống như nhau, khiến người đoán không ra. Lại nói bọn họ tuổi cũng không sai biệt lắm, đều chỉ lớn hơn vài tháng so với tuổi tác của tấm thân thể này.

***

Kinh thành ba ngày sau, không bởi vì Thái Tử Tông Chính Tiêu Nhân tức vị (lên ngôi) mà không khí trở nên vui mừng náo nhiệt, ngược lại càng thêm áp lực khẩn trương.

Ngày đó, là Vạn Hòa đại lục thương hiện ngày 15 tháng 10 năm 175, trời còn chưa sáng văn võ bá quan liền ôm tâm tình thấp thỏm bồn chồn tụ tập tại đại điện hoàng cung, chỉ có Vệ quốc Đại tướng quân Phó Trù chậm chạp chưa tới, khiến cho đăng cơ đại điển vốn thanh thế (tiếng tăm) to lớn từ buổi sáng vẫn luôn kéo đến chạng vạng.

Phủ Vệ quốc tướng quân, sáng sớm, so với bình thường càng thêm an tĩnh, hôm nay Mạn Yêu thức dậy rất sớm, mí mắt vẫn luôn nhảy không ngừng. Linh Nhi cầm khăn tay ấm đưa cho nàng đắp mắt, nàng nhắm mắt lại dựa vào ở trên ghế mềm, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, không giống Linh Nhi, cũng không giống Tiêu Sát cùng Hạng Ảnh, kia tiếng bước chân thực nhẹ, thực thong thả, không có vào nhà đã dừng lại, bộ dáng hết sức cẩn thận. Trong lòng nàng đại khái biết là ai, liền không có động tác gì. Phó Trù đứng ở cửa trong chốc lát, ánh mắt si mê ngóng nhìn, nhẹ nhàng nói: "Dung Nhạc, ta đi đây."

Mạn Yêu vẫn cứ không có động tác nào, cũng không nói lời nào, thẳng đến hắn xoay người bước xuống bậc thang, nàng mới bắt lấy khăn tay đã lạnh đi, nắm chặt ở trong tay, mở to mắt nhìn bóng dáng nam tử một thân áo giáp ngân quang trong viện, trong lòng bi thương vô cùng.

"A Trù, tạm biệt." Nàng cười nhẹ nhàng nói.

Lần này đi, bất luận ai thua ai thắng, nàng đều chỉ có một kết quả. Xem ra, thuốc của tháng này, nàng không cần uống rồi.

Nam tử đi đến cửa sân nghe được phương hướng phía sau, truyền đến âm thanh từ biệt bi thương gần như không thể nghe thấy, thân hình bỗng nhiên cứng lại, bảo kiếm bị hắn niết ở trong tay hơi hơi chấn động một chút, hắn không có quay đầu lại, chỉ đối với trùng trùng lớp lớp thị vệ ở cửa viện phân phó: "Bảo vệ tốt cho phu nhân!"

Mạn Yêu gọi tới Tiêu Sát cùng Hạng Ảnh, để cho bọn họ đi an bài hậu sự vườn trà (chuyện vườn trà về sau), cũng sắp xếp cho Linh Nhi cùng Tiêu Khả đi đến Long Nguyệt biệt viện, Linh Nhi sống chết cũng không chịu đi, một hai phải lưu lại ở phủ Tướng quân bồi nàng, Mạn Yêu bất đắc dĩ, chỉ phải đồng ý.

Sau cơm sáng, nàng đang thanh lý đồ vật, Thường Kiên tới.

Mạn Yêu kỳ lạ nói: "Lúc này, Thường thị vệ tại sao quay về?"

Ánh mắt Thường Kiên chợt lóe, cúi đầu bẩm báo nói: "Khải Vân đế long thể không khoẻ, tướng quân kêu thuộc hạ đưa phu nhân đi thăm."

Mạn Yêu nhíu mày, ra vẻ kinh ngạc nói: "Hoàng huynh bị bệnh? Có thỉnh ngự y xem bệnh không?"

Thường Kiên trả lời: "Mời rồi, nhưng Khải Vân đế nói, đây chỉ là bệnh nhỏ tầm thường, không trở ngại, chính là tưởng nhớ phu nhân."

Mạn Yêu trầm ngâm, việc này ngược lại có chút kỳ quặc, Phó Trù an bài thị vệ thân tín nhiều như vậy, đem vườn thủ (trông giữ) đến kín mít, nàng tự mình đi tìm hắn nói muốn ra cửa, hắn cả nguyên nhân cũng không hỏi liền kiên quyết cự tuyệt nàng, như thế nào hôm nay ngược lại lại chủ động đưa nàng đi gặp hoàng huynh?

"Thường Kiên, Tướng quân...... còn có lời gì khác không?" Nàng nhíu mày hỏi.

Thường Kiên cúi đầu đáp: "Tướng quân chỉ kêu thuộc hạ tới đón phu nhân, vẫn chưa phân phó cái khác."

Mạn Yêu ngưng mắt nhìn chằm chằm đầu hắn đang rũ xuống, ánh mắt sắc bén, nghĩ nghĩ, mới nói: "Ân, ta đã biết. Ngươi đi hồi báo với Tướng quân, cứ nói ta hôm nay đầu có chút hôn mê, muốn ở trong phủ nghỉ ngơi, đợi trễ một chút sẽ đi thăm hoàng huynh."

Thường Kiên hơi hơi sửng sốt, làm như không dự đoán được nàng sẽ cự tuyệt, do dự nói: "Phu nhân, cái này......"

Mạn Yêu nhàn nhạt nói: "Ngươi cứ chiếu y như lời ta nói mà hồi đáp, Tướng quân nhất định sẽ không trách cứ ngươi."

Thường Kiên nhíu mày, bộ dáng cực kỳ khó sử, Linh Nhi nhìn hắn, mày liễu dựng ngược, trách mắng: "Ngươi cái người này sao lại thế này, chủ tử nói đau đầu, ngươi chỉ lo nghe lệnh là đúng rồi, ở chỗ này do do dự dự làm cái gì? Chẳng lẽ...... Ngươi còn muốn dùng sức mạnh mẽ lôi kéo chủ tử đi hả?"

Thường Kiên ngẩn ra, vội nói: "Không dám! Thuộc hạ liền đi đáp lời." Nói xong chuẩn bị xoay người rời đi, lúc này, cửa viện truyền đến tiếng quát khẽ của thị vệ: "Đứng lại, các ngươi là người nào?"

Có người trả lời: "Chúng ta là do Khải Vân đế phái tới nghênh đón công chúa, không biết công chúa đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?"

Mạn Yêu còn không có nhìn ra bên ngoài liền nghe ra là âm thanh của tiểu Tuần tử, biết hôm nay là không thể không đi, ít nhất cũng chứng minh được một chút, xác thật là hoàng huynh muốn gặp nàng.

Nhưng mà, hoàng huynh lúc này muốn gặp nàng làm cái gì?

Đông thành, hành cung Thiên Vũ

Khải Vân đế ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở trên giường, ánh mắt có chút tối tăm. Hắn gắt gao nhìn thẳng một nơi ngoài cửa sổ, đôi mắt không chớp mắt, giống như đang chờ đợi cái gì, khuôn mặt thanh tuyển nho nhã mang theo một tia u ám, ấn đường hơi nhíu, thường thường che miệng ho nhẹ vài tiếng.

Mạn Yêu theo tiểu Tuần tử vào phòng, đang định hành lễ, liền thấy Khải Vân đế hướng nàng vẫy tay, âm thanh ôn hòa nói: "Hoàng muội, lại đây."

Mạn Yêu đi đến mép giường khoảng cách cách xa ba bước rồi dừng lại, tiểu Tuần tử vội vàng đi dọn ghế dựa, lại thấy Khải Vân đế xua tay nói: "Không cần, các ngươi đều đi ra ngoài. Hoàng muội, muội cứ ngồi bên cạnh trẫm."

Nói xong liền hướng nàng vươn tay ra, tay Khải Vân đế, ngón tay thon dài, khớp xương nhỏ nhắn, so với tay nữ tử còn xinh đẹp hơn, chỉ là làn da lược hiện lên tái nhợt, là cái loại tái nhợt do bệnh trạng, ánh mắt hắn trước sau đều dừng ở trên người Mạn Yêu, đối với những người chung quanh phảng phất giống như không nhìn thấy.

Linh Nhi bị tiểu Tuần tử kéo đi, Mạn Yêu ngồi xuống ở mép giường, quan tâm hỏi: "Thân thể Hoàng huynh còn không có tốt chút nào sao?"

Khải Vân đế nói: "Từ trong bụng mẹ mang bệnh ra, đã là như thế này rồi."

Mạn Yêu hơi hơi cúi đầu, không biết nên nói chút gì.

"Hoàng muội là đang lo lắng cho trẫm sao?" Khải Vân đế cười đi kéo tay nàng.

Mạn Yêu sửng sốt, vội vàng đem tay thu trở về, mỗi một lần đơn độc đối mặt với hắn, nàng luôn là có chút sợ hãi nhìn vào đôi mắt hắn, rõ ràng là ánh mắt ôn hòa nho nhã, nàng lại cảm giác chính mình bị hắn liếc mắt một cái là nhìn thấu, cả người không được tự nhiên. Nàng cuống quít đứng lên, thi lễ nói: "Hoàng huynh thân thể không khoẻ, phải nghỉ ngơi cho tốt, thần muội liền không quấy rầy, xin cáo lui trước."

"Này liền phải đi sao? Muội vừa mới tới!" Khải Vân đế hình như có chút thất vọng, còn mang theo chút oán trách, ánh mắt ảm đạm nói: "Trẫm qua mấy ngày thì phải trở về rồi, muội không thể bớt chút thời gian bồi bồi trẫm nhiều một chút sao? Lần sau gặp mặt, cũng không biết là khi nào!"

Lời này, lại có chút thương cảm.

Mạn Yêu nhíu mày, lại lần nữa ngồi xuống, ánh mắt Khải Vân đế vẫn luôn dừng ở trên người nàng, khi thì mãnh liệt, khi thì thương cảm, nhìn thấy, nàng như ngồi trên đống lửa. Mạn Yêu lại ngồi nửa canh giờ, bồi hắn hàn huyên câu được câu không vài câu, thấy mau đến giữa trưa, lại muốn đứng dậy chào từ biệt, còn không có đứng lên chợt thấy một trận đầu choáng váng cảm giác quen thuộc đột nhiên hướng nàng đánh úp lại, nàng trong lòng trầm xuống, biết hôm nay lại là giữa tháng, nhưng thời gian cách buổi tối còn có hơn phân nửa ngày, tại sao lại bắt đầu phát tác?

Khải Vân đế làm như nhìn ra nàng không khoẻ, liền quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Hoàng muội đau đầu sao? Trẫm liền kêu bọn họ sắc thuốc cho muội."

"Không cần!" Mạn Yêu vội vàng cự tuyệt, "Hoàng huynh không cần phiền toái, muội hồi phủ Tướng quân uống thuốc là được rồi."

Khải Vân đế nơi nào sẽ đáp ứng, lập tức gọi tới tiểu Tuần tử đi phân phó người sắc thuốc, Linh Nhi tiến vào hành lễ nói: "Hoàng Thượng, bình thường thuốc của chủ tử đều là nô tỳ phụ trách, để cho nô tỳ đi làm đi."

Ánh mắt Khải Vân đế hơi đổi, nhìn hai mắt nàng (LN), nhàn nhạt gật đầu nói: "Được, tiểu Tuần tử, ngươi đi hỗ trợ."

Hai người lui ra, sau nửa canh giờ, bưng tới một chén nước thuốc màu nâu.

Mùi vị đắng chát nồng đậm của thuốc nháy mắt tràn ngập toàn bộ gian phòng, là hương vị quen thuộc mỗi tháng nàng đều uống, chỉ là trộn lẫn bên trong hình như là có một mùi hương xa lạ, nhạt nhẽo dị thường, cơ hồ ngửi không ra.

Linh Nhi đem thuốc bưng đến trước mặt Mạn Yêu, sau khi đem thuốc đưa cho nàng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng, tay Mạn Yêu lệch một bên, chén thuốc trong tay liền muốn nghiêng đổ xuống.

Nói thì muộn khi đó thì nhanh, tiểu Tuần tử làm như sớm có đoán trước, bay nhanh mà giơ tay đỡ lấy chén thuốc kia, động tác thập phần nhanh chóng. Mạn Yêu trong lòng cả kinh, cầm lấy chén thuốc trong tay.

Tiểu Tuần tử mở miệng đối với Linh Nhi trách mắng: "Ngươi như thế nào không cẩn thận như vậy? Đánh vỡ một chén thuốc không quan trọng, chậm trễ công chúa uống thuốc, khiến công chúa chịu khổ vì chứng đau đầu phát tác, ngươi chính là mang tội lớn, mấy cái đầu đều không đủ chém!"

Ánh mắt Mạn Yêu ngưng động, còn chưa nói lời nói, Khải Vân đế đã ôn hòa cười nói: "Được rồi, tiểu Tuần tử, ngươi cùng Linh Nhi đi ra ngoài đi."

"Tuân chỉ!" Tiểu Tuần tử kéo Linh Nhi đi, Linh Nhi lưu luyến cứ đi ba bước lại quay đầu, ánh mắt mang theo nôn nóng.

Khải Vân đế cười nói: "Hoàng muội, muội nhìn xem, Linh Nhi chỉ mới đi theo muội một năm, hiện tại ngược lại đem trẫm xem thành kẻ cắp mà đề phòng, giống như trẫm muốn hại muội vậy."

Linh Nhi nghe vậy biểu tình chấn động, sắc mặt hơi hơi trắng bệch.

Mạn Yêu trong lòng hiểu rõ, trên mặt lại bất động thanh sắc mà cười nói: "Hoàng huynh chính là oan uổng cho Linh Nhi, một năm này nàng ấy đi theo muội, ngày nào mà không phải nói cái tốt của hoàng huynh! Được rồi, Linh Nhi, ngươi đi đi."

Linh Nhi không tình nguyện đi theo tiểu Tuần Tử đi rồi, Mạn Yêu nhìn chén thuốc trong tay đang bốc hơi nóng, trong lòng lại là lạnh thấu. Nàng nhớ rõ mấy ngày trước, hắn còn cùng nàng nói, hắn sẽ không hại nàng. Nhìn khuôn mặt Khải Vân đế vẫn như cũ nho nhã đạm cười, mắt nàng lại nhìn chén thuốc, ý cười hơi lạnh.

Khải Vân đế thấy nàng thất thần bất động, liền hỏi nói: "Sao không uống?"

Mạn Yêu nhàn nhạt nói: "Quá nóng, để nguội một chút lại uống."

Nàng nhẹ nhàng buông chén thuốc, rõ ràng biết thuốc này có chút cổ quái (không bình thường), lại không thể cự tuyệt. Cũng không biết Khải Vân đế rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu chén thuốc này uống xong, sẽ mang cho nàng cái vận mệnh gì? Nàng ngước mắt, nhìn đôi mắt ôn hòa của Khải Vân đế, cặp mắt kia giờ phút này cũng đang nhìn nàng, hơn nữa còn mang đầy quan tâm cùng sủng nịch, phảng phất giống như muốn đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên đời này đều cho nàng, nhìn đến, nàng một trận mù mịt.

Bên ngoài gió thu chợt nổi lên, cuốn theo lá rụng trong vườn bay múa, huyên náo đầy trời. Nàng mắt nhìn cửa sổ phía sau bình phong thấp bé, ánh mắt chợt lóe, giơ tay, đem chén thuốc toàn bộ uống hết, không chừa một giọt.

Khải Vân đế cười nói: "Đi đem cửa sổ đóng lại đi."

Mạn Yêu gật đầu, xoay người đi đến sau bình phong, giơ tay nháy mắt đóng cửa sổ, bỗng cảm thấy đầu một trận choáng váng, người nàng nghiêng một bên, nghiêng hướng về phía trước, phương hướng bị tay áo che khuất, đồng thời cửa sổ phát ra "Kẽo kẹt" một tiếng, nàng đem thuốc vừa mới vào miệng dùng nội lực nhanh chóng bức ra, lặng yên không một tiếng động mà phun ở trên cỏ ngoài cửa sổ.

Thở phào nhẹ nhàng một hơi, nàng đóng lại cửa sổ, sau đó, quay đầu lại, trước mặt đột nhiên nhiều thêm một bức tường, nàng ngẩng đầu vừa thấy, ngạc nhiên kinh sợ, Khải Vân đế cũng không biết khi nào đứng ở phía sau nàng!

Giống như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động.

Tim Mạn Yêu nháy mắt vọt tới cổ họng, cả kinh ngay cả lời nói cũng nói không lưu loát, "Hoàng, hoàng huynh...... huynh như thế nào đứng dậy rồi?"

Trong nháy mắt, trong lòng nàng thế nhưng tràn ngập sợ hãi, không biết một màn vừa rồi, hắn có nhìn thấy hay không?

Khải Vân đế đặt tay lên vai nàng như không có việc gì, nhẹ nhàng cười nói: "Trẫm dọa đến hoàng muội rồi? Nhìn muội, sắc mặt đều trắng." Tay hắn lại sờ lên mặt nàng, thực ôn nhu nhẹ nhàng, làm như là yêu thương vô hạn.

Mạn Yêu tức khắc hít một khoang khí lạnh, như bị kim đâm, thần kinh toàn thân đều căng đến gắt gao, thế nhưng trốn không thoát tay hắn, nàng vội đem tâm tư hoảng loạn của chính mình đè xuống, kiên cường tự trấn định nói: "Không có. Cửa sổ gió lớn, hoàng huynh...... Hoàng huynh mau trở về nằm đi."

Nàng nghĩ, nàng phải đi rồi, cần thiết lập tức phải rời đi! Nhưng mà không đợi nàng lại mở miệng, Khải Vân đế liền đối với nàng ôn nhu cười nói: "Được. Hoàng muội, muội bồi trẫm." Hắn không khỏi phân trần mà dắt tay nàng, Mạn Yêu cảm giác được chính mình hình như không tự chủ được mà đi theo bước chân của hắn.

Giờ khắc này, ý thức của nàng thanh tỉnh cực độ, thân thể lại phảng phất giống như không phải là của chính mình, hoàn toàn không nghe sai khiến.

Cửa sổ bị đóng lại, cửa cũng đóng chặt. Toàn bộ trong không gian này, chỉ còn có nàng cùng Khải Vân đế hai người.

Trên bình phong Nam mộc (gỗ lim) có điêu khắc hình vẽ cát tường (hình vẽ may mắn) là long phượng trình tường, bên trong lư hương mạ vàng ở một góc bình phong từ từ dâng lên đám sương như khói, ở giữa không trung chầm chậm tản ra, mùi huân hương nhàn nhạt hỗn hợp với vị thuốc đắng chát chưa tan hết cho người ta một loại cảm giác kỳ dị.