Chương 30: Thương Chỉ

Editor: Sakura Trang

Từ sau chuyện Duyên Sở kết thúc đến nay, phủ Chiêu vương ban đêm người canh phòng nhìn so với trước đó còn nghiêm ngặt hơn. Mà coi như là người thu được ích lợi lớn nhất trong sự kiện lần đó, thêm thân phận hoàng, Vi Sinh Lan đối với việc bản thân sẽ bị các phe lần nữa để mắt tới cũng sớm có dự liệu.

Có Ảnh Cửu canh phòng, mỗi đêm Vi Sinh Lan vẫn ôm phu lang nhà mình ngủ an ổn, cũng không lo lắng sẽ đang chìm trong giấc mộng mà chịu ám sát hoặc là bị trộm đi cái vật gì đó cơ mật quan trọng. Nhưng Kỳ Yến đối với những người luôn ở lúc đêm khuya tới quấy rầy đã là tràn đầy ác ý…

Cách ba năm hôm lại phái người tới giao thủ với ám vệ thế nào cũng phải gây ra điểm tiếng vang, loại thời điểm này cho dù y công khai ám chỉ như thế nào, nữ tử bên cạnh cũng chỉ trấn an dùng tư thế bảo vệ ôm y vào trong ngực… Kêu y như thế nào có thể nhịn.

“Hôm nay lâm triều xảy ra chuyện lý thú, hai bên vị trí bên người ta đều là trống không.” Vi Sinh Lan mi mắt hơi cong chia sẻ chuyện nhìn thấy cho phu lang nhà mình, trong lúc nói chuyện ngón tay vô ý thức gõ nhẹ mặt bàn.

Có thể ở lúc lâm triều đứng bên cạnh nàng chỉ có cùng là hoàng nữ lại đã được quan lễ là Vi Sinh Nghi và Vi Sinh Kỷ, hai vị hoàng tỷ của nàng này trùng hợp song song vắng mặt như vậy, thực là rất khó để cho người không suy nghĩ nhiều. Nhưng Nhưng nếu thật muốn cấu kết cũng sẽ không làm rõ ràng như vậy, mật thám hồi báo hai người xưng ốm bệnh đều là thật…

“Vâng.” Kỳ Yến đáp một tiếng ngắn ngủi, gật đầu bày tỏ bản thân có nghe.

Vi Sinh Lan cũng không muốn phu lang nhà mình có thể đáp lại nàng cái gì, tròng mắt mỉm cười nói: “Chỉ mong ngày mai các nàng còn có thể cưỡi được ngựa.”

Cái rũ mắt này nhưng là bỏ quên trong con mắt phượng hẹp dài của người ngồi trên xe lăn lóe lên vẻ kinh dị.

Tiếp tục cầm bút phê mấy chữ trên sổ con, Kỳ Yến nhìn như phê duyệt nghiêm túc, thực ra đang nhất tâm nhị dụng* suy nghĩ lời nói của nữ tử bên cạnh.

*nhất tâm nhị dụng: một lúc có thể cùng làm hai việc

Những người này nếu là còn không biết ngừng nữa, lần sau y tuyệt không chỉ là để cho các nàng bị bệnh liệt giường đơn giản như vậy… Bao gồm cái tên thất hoàng nữ núp ở phía sau không ngừng làm động tác nhỏ, cho dù đối phương trên danh nghĩa là cháu gái của y, y cũng không hạ thủ lưu tình.

Sáng sớm hôm sau đội ngũ đi bãi săn hoàng gia kéo hàng dài xuất hành, trừ người trong hoàng thất còn có một đám văn võ bá quan, dĩ nhiên cũng không thiếu được số lượng lớn lính hộ vệ. Bãi săn chọn địa điểm ở núi Tấn Nguyên ở lăng mộ phía Bắc hoàng thành, đến nơi cần gần hai ngày hành trình.

“Sao những người khác chỉ mong muốn đứng đầu trong cuộc tranh tài, nhìn Tử Chiêu sao giống như mang phu lang đến du sơn ngoạn thủy vậy.” Tô Diễn nhìn nữ tử trên mặt mang nụ cười ôn nhã mặc trang phục đi săn huyền sắc ngồi trên lưng ngựa kia, không nhịn được nói một câu trêu ghẹo như vậy.

Chỉ nhìn riêng trang phục là không có vấn đề gì, tiêu chuẩn để cho người không tìm ra được có bất kỳ chỗ không đúng, tuy nhiên… Trong ngực người này lại ôm mỹ nhân dung tư xuất chúng thì sẽ khác.

Nào ngờ đối phương lại vô cùng nhẹ nhàng gật đầu một cái với nàng, bình thản nói: “Gần như vậy.”

Săn bắn mùa thu ở phía bắc coi như là hoạt động định chế là cử hành mỗi năm một lần, hoạt động dài đến một tháng, mọi người chú ý không thể nghi ngờ là giành vị trí đứng đầu. Nhưng Vi Sinh Lan cũng chỉ ở lúc lần đầu tiên tham gia có lòng tranh thắng, sau đó đều là lấy hạng tầm giữa liền được, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Gần đây nàng trêu chọc ánh mắt đã là quá nhiều, không cần thêm chuyện này để khiến người đỏ mắt nữa.

Nghe vậy Tô Diễn liền đưa tay sờ cằm một cái, đáp án này… Ngược lại cũng không kinh ngạc như thế nào, miễn cưỡng nhưng coi như là đã đoán trước.

Cuộc so tài này bắt đầu vào giờ mùi, tới giờ dậu kết thúc, tổng cộng kéo dài bốn giờ. Đến lúc đó lấy số lượng con mồi và độ trân quý của con mồi phán định số điểm, người thắng dĩ nhiên là sẽ được đế vương phong thưởng, cho nên rất nhiều người tranh phá đầu cũng muốn lấy được đế vương coi trọng.

Hiện cách giờ mùi còn có thời gian một chung trà, mọi người đến bãi phần nhiều là đã bắt đầu kiểm tra cung tên của mình và điều chỉnh bàn đạp.

“Vậy ta...” Tô Diễn vốn là đang chuẩn bị tiếp lời, lại thấy một thân ảnh nguyệt bạch đang đến gần, nhất thời liền im lặng. Đương nhiên, ở đáy lòng nàng đã thầm kêu không tốt, trên mặt vẫn là duy trì một bộ dáng bình tĩnh.

Người đến là một người nam tử, khuôn mặt tú nhã một thân trang phục đi săn nguyệt bạch, có thể nói là thanh tuyển cao hoa.

“Tử Chiêu.” Hô như vậy, ánh mắt của nam tử trẻ tuổi nhưng là trước rơi vào một bóng người khác trong lòng thân ảnh mặc sắc.

Không được, Tô Diễn đột nhiên cảm giác được mình là nên cách khá xa chút, để tránh về sau thành cỏ vô tội bị cháy lây. Mặc dù…. Chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có liên quan đến nàng.

Nghe được người đến xưng hô thân mật, trong chốc lát đôi mắt phượng xinh đẹp của Kỳ Yến híp lại, ánh sáng trong mắt trầm xuống.

“Bổn vương và công tử dường như cũng không quen biết.” Trong lúc nói chuyện Vi Sinh Lan tạm buông dây cương cầm trong tay xuống, đổi thành cầm tay của người trong ngực.

Một câu nói này thiếu chút nữa thì khiến người vừa tới tan vỡ, vẫn là Tô Diễn nhìn tình thế tới cho người đến bậc thang: “... Tử Chiêu, hắn là Thương Chỉ.”

Chính là thế tử phủ Thương Tĩnh hầu năm đó bị ngươi không hiểu phong tình làm tức giận, dĩ nhiên những lời này Tô Diễn cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, nếu thật nói ra nàng ở hai bên cũng không chiếm được trái cây tốt gì.

Chống lại ánh mắt hỏi thăm hoài nghi của bằng hữu, Tô Diễn gật đầu một cái làm khẳng định.

“...” Nhất thời Vi Sinh Lan không nói lên lời, làm sao cũng không cách nào đem người không biết nói lý lẽ nhiều năm trước liên hệ với thế gia công tử cử chỉ khéo léo khí chất cao hoa này.

Nhìn bộ y phục nguyệt bạch này ngược lại để cho nàng nhớ tới lúc lần đầu gặp Kỳ Yến, chẳng qua phu lang nhà mình dường như cũng chỉ ở lần đầu gặp mới dùng phục sức màu nhạt, sau đó liền đều dùng cùng một màu màu đậm…

Vẫn mất thần suy nghĩ, nơi lòng bàn tay truyền tới cảm giác đầu ngón tay khẽ nhéo để cho Vi Sinh Lan lựa chọn cúi đầu xuống.

“Không biết liêm sỉ.” Thương Chỉ nhìn nam tử câu dẫn chủ động dâng nụ hôn để Vi Sinh Lan liền cúi đầu xuống, cuối cùng không nhịn được mắng lên tiếng. Nhưng làm hắn khó mà tiếp nhận là, thân ảnh huyền mặc đối phương liền dung túng không kháng cự đối phương.

Chẳng qua Vi Sinh Lan ở đội ngũ tiến về phía trước đã sớm bất động thanh sắc lui đến phía sau đội ngũ, cho nên tại chỗ trừ ba người liền không người nhìn thấy cử động khác người này của Kỳ Yến.

“Thê chủ cảm thấy hắn đẹp mắt?” Xác nhận trong đôi mắt màu mực lúc này chỉ có một mình cái bóng ngược của y, Kỳ Yến mới chầm chậm lùi lại.

Cần phải như vậy, đôi mắt này không nên dừng lại trên người nam tử khác ngoài y.

Hơn nữa lúc Kỳ Yến hỏi lời này cũng không tận lực thả thấp giọng, chính là lấy âm lượng trò chuyện lúc bình thường hỏi. Lấy mấy người trước mặt cách nhau khoảng không xa, dĩ nhiên là cũng có thể nghe rõ ràng.

Thấy thân ảnh huyền sắc kia gần như là không chút nghĩ ngợi chỉ lắc đầu hủy bỏ, Thương Chỉ nhất thời hơi nghiêng đầu hung ác quát một cái Tô Diễn còn ở bên cạnh giả vờ người trong suốt.

“A a...” Tô Diễn thật ra thì rất muốn làm bộ như không nhìn thấy, nhưng nàng biết rõ làm như vậy sau chuyện này thế tử phủ Thương Tĩnh hầu càng sẽ không bỏ qua nàng, chỉ đành phải ho nhẹ một tiếng cười khan.

Bằng hữu của nàng phản ứng như vậy… Thẳng thừng, quả thật làm cho mặt của đối phương có chút không qua được.

Tô Diễn chỉ cảm thấy bây giờ nàng đi cũng không được không đi cũng không được, chỉ mong giờ mùi có thể nhanh chút đến, để cho nàng có một lý do đúng lúc rời đi.

Cũng như nàng mong muốn, tiếng kèn lệnh tượng trưng cho đi săn bắt đầu không lâu sau liền vang lên. Bên ngoài bãi săn được khinh vệ quân phong tỏa, người tham gia cũng đều phóng người lên ngựa, mỗi người tản đi phương hướng khác nhau.

“Ta lại đi trước một bước, biết đâu còn có thể tranh hạng tốt.” Nghe tiếng liền như được đại xá, Tô Diễn hướng mấy người đợi tại chỗ không có động tác khoát tay một cái, kẹp một cái bàn đạp liền giục ngựa đi phương hướng núi rừng.

Vi Sinh Lan đang muốn há mồm lưu một câu mời ngươi tự tiện, người trong ngực đang bị nàng nắm tay cũng đã tránh thoát đi dò hướng giây cương, ngay sau đó động tác trên tay nâng lên vung roi…

“Yến nhi.” Kỳ Yến nghe nữ tử sau lưng trầm giọng gọi, lúc này ngược lại là vô cùng thuận không có động tác khác nữa, tùy đối phương nhận lấy giây cương. Ước chừng lúc y mới vừa huy roi dùng lực đạo là lớn một chút, dùng ‘quất’ đại khái sẽ thích hợp hơn nhiều lắm.

Hãn huyết bảo mã màu đỏ thẫm mới vừa tiếp thu được chỉ thị của người điều khiển lúc này nhấc chân chạy, nhanh như lướt gió, Vi Sinh Lan chỉ đành phải đem tay đặt bên hông người ở trong ngực càng buộc chặt chút, một tay khác tay lần nữa giữ lấy giây cương. Đợi để cho lúc tốc độ kia chậm dần xuống, cách địa điểm ban đầu cũng đã là một khoảng cách dài.

“Mới vừa rồi nếu là ta không ôm lấy, chàng cũng không lo lắng mình sẽ không cẩn thận ngã ngựa?” Lá gan phu lang nhà mình không khỏi là quá lớn chút, Vi Sinh Lan thu lại nụ cười trên mặt, thanh âm liền cũng theo đó lạnh xuống.

Kỳ Yến cẩn thận nghe lời người trong lòng, thanh âm tuy lạnh xuống, nhưng vẫn là không khó phát hiện trong đó thật ra thì mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Vì vậy lúc này y cũng không đáp lời, chỉ dựa vào trong ngực đối phương hơi nghiêng người ngửa đầu, cùng thân ảnh huyền mặc đối mặt trong đôi mắt phượng xinh đẹp còn mang theo thần sắc hoàn toàn vô tội.

“... Không có lần sau.” Nhớ tới lời giống vậy dường như lúc trước thì đã nói qua, Vi Sinh Lan liền cúi đầu đi nhìn một cái trên cổ tay người trong ngực. Bởi vì nguyên nhân động tác, ống tay áo người trong ngực cũng không che đậy nơi cổ tay. Hiển lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn kia, trên đó da thịt sáng bóng nhẵn nhụi, vết sẹo hẹp dài trước kia ở mỗi ngày đúng giờ đổi thuốc dần dần nhạt đi rồi biến mất.

“Ưm.” Nơi Vốn là có vết sẹo bị người trong lòng lấy bụng ngón cái tỉ mỉ vuốt ve một phen, Kỳ Yến buông lỏng dựa vào trong ngực nữ tử, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý yêu cầu của đối phương.

Lúc này người trong ngực biểu hiện lại là ngoan thuận cực kỳ, để cho nàng không tìm được chỗ để trách cứ. Vi Sinh Lan lắc đầu một cái, bắt đầu quan sát địa hình chung quanh.

Gần đó có sinh vật di chuyển trong lùm cây phát ra tiếng động.

Vi Sinh Lan buông ra tay đặt bên hông người ở trong ngực, thuận thế nhận lấy trường cung đối phương nói muốn cầm thay nàng, rút ra mũi tên trong ống từ bên hông đặt lên trên dây cung.

“Hưu.”

Giương cung căng hết sức. Mủi tên rời cung liền như một đạo lưu quang chớp mắt bay vào trong bụi cây rậm rạp.

Tuy tiếng xé gió giống nhau cũng vang lên ngay sau đó, một mũi tên khác thì không cam lòng yếu thế theo sát phía sau, cùng một địa điểm với mũi tên trước.

“Tử Chiêu.” Thương Chỉ giục ngựa đuổi tới, hắn không quên Tô Diễn từng nói với hắn… Đối phương không thích nam tử càn quấy. Nhưng đồ mong muốn không đi tranh thủ cướp đoạt, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào người khác sẽ bố thí sao.

Kỳ Yến đối với nam tử Này không phải không phải không có chút ấn tượng nào, hoặc là nói từ lúc Tô Diễn nói tới tên người này, y cũng nhớ tới rất nhiều chuyện liên quan.

Ví dụ người nam tử này ở ý nghĩa nào đó có thể nói, phải nói là ‘thanh, mai, trúc, mã’ của người trong lòng của y.