Chương 77: Thời gian hạnh phúc của Nhan Tiểu Ngư (2)

Lúc cửa thư phòng đóng lại, bọn thuộc hạ của Nam Cung lại bắt đầu bàn luận sôi nổi về thiếu gia nhà mình.

"Thiếu đương gia xử sự lạnh lùng lại kín đáo, tuyệt vời không kém đương gia năm đó làm rung chuyển trời đất chút nào!"

"Người tài của đất nước đời đời sinh ra, ai bảo Thấu thiếu gia của chúng ta từ nhỏ đã là thiên tài chứ! Tám tuổi đã tham gia vào chiến dịch của Nam Cung, chưa tới mười tuổi đã có thể tốt nghiệp trường học danh tiếng. Tuy rằng trong tứ đại gia tộc, thờ̀i gian Thấu thiếu gia thoát khỏi ngục giam thứ mười kia chậm hơn Mộc Duệ Thần một chút. Nhưng thiếu gia chỉ mới mười mấy tuổi đã có thể thoát ra khỏi ngục giam thứ mười, cũng là người khiến cho nơi đó nổ thành tro bụi. Trong lịch sử, thiếu gia chúng ta chính là người đầu tiên đó..."

"Có Thiếu đương gia, chắc chắn danh hiệu đại gia tộc về súng ống đạn dược của Nam Cung chúng ta ít nhất cũng phải lớn mạnh phồn vinh đến ba đời!"

"Đúng vậy, Thiếu đương gia lại phân phó tối nay không cho phép quấy rầy, khẳng định thiếu gia lại đang thiết kế bản vẽ vũ khí quan trọng vì gia tộc Nam Cung chúng ta rồi."

"Ôi... Thiếu đương gia quá cực khổ... Vì dòng họ Nam Cung chúng ta mà vội vội vàng vàng ngay cả thời gian nói yêu đương cũng không có..."

"Đúng vậy đúng vậy!"

Mấy người áo đen đồng loạt gật đầu, liên tục xúc động, rối rít ngửa đầu nhìn về phía thư phòng của Thiếu đương gia, mặt đầy sùng bái.

*****

Thư phòng.                              

Người bị cho là bận rộn với chuyện quan trọng của nhà Nam Cung là Thấu thiếu gia lại đang nghiêng người dựa vào trên ghế ngồi, ba phần lười biếng, ba phần chuyên tâm nhìn màn hình máy tính, trên mặt ngập tràn hứng thú và mấy phần vui vẻ.

Trên màn hình máy tính chính là hình ảnh qua camera giám sát, đang phát lại cảnh tượng ban ngày Nhan tiểu thư của chúng ta ở trong sân tung tăng vui vẻ thả diều và đùa giỡn với chú An, có chút ỷ lại, có chút ngây thơ. Lúc đó nụ cười của cô như ánh mặt trời, dường như toàn bộ thư phòng cũng được nhuộm ánh sáng rực rỡ của mùa xuân.

Thời gian từ từ trôi qua, ăn cơm, ngủ, xem tin tức, đọc báo giấy, học tập chính trị... Cuộc sống của cô gái này rất đơn điệu, cũng rất đơn giản.

Bây giờ, trong màn ảnh là cảnh Nhan tiểu thư nhận tiền, mắt đầy $_$ mà đếm tiền, chú An nhìn phía trên lắc đầu một cái, sau đó liền thấy bạn học Ngư nhảy chân sáo trở về phòng.

Ống kính di chuyển theo cô.

Nhan tiểu thư để tiền ở trên giường, cầm máy tính từ từ tính rồi viết, cuối cùng là dành ra một xấp thật dầy, cầm tờ giấy gói lại viết hai chữ trả nợ, để lại cho mình cũng chỉ có sáu tấm nhân dân tệ màu đỏ.

"Hai tấm này... Mua cho ông nội quần áo mới..." Nhan tiểu thư lẩm bẩm một mình.

"Hai tấm này... Mua cho Duy An cuốn sách mới bán chạy nhất của thầy Lâm..."

"Tờ này... Phải trả nợ một trăm đồng thiếu anh Giang tháng trước..."

"Tờ này..."

Vẻn vẹn chỉ còn một tấm, Nhan Tiểu Ngư dừng lại, nhìn một tấm cuối cùng, thật lâu sau mới nói: "Mua quà tặng cho chú An thôi, ông nội nói phải học cách trả ơn, muốn cảm ơn chú ấy quan tâm mình như vậy."

Chia xong sáu trăm đồng, Nhan tiểu thư lộ ra nụ cười thỏa mãn, dọn dẹp đồ đạc, sau đó cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.

Thấu thiếu gia chống cằm ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp của cô, thấy cô vào phòng tắm liền giơ tay lên đóng màn hình giám sát lại, tựa vào ghế chăm chú trầm tư nhìn.

Trong đầu Thiếu gia, tất cả đều là hình ảnh cô phân từng tờ từng tờ một cho người khác mà không hề nhắc đến mình.

Khóe miệng Thiếu gia kéo một cái, tuy có chút hiếu kỳ nhưng nhiều hơn là không vui.

Nhan tiểu thư, cô dám coi thường quan hệ với tôi.

Nhưng nếu đã học được trả ơn, tại sao cô lại dám có gan quên bổn thiếu gia?