Chương 21

Hai chúng tôi nắm chặt tay nhau từng bước nhè nhẹ lên lầu, không dám để phát ra tiếng động nào, đồng thời thỉnh thoảng liếc nhìn bóng người đó có lên theo chúng tôi không. Nhưng hình như cô ta không có động tĩnh gì, cứ xoay lưng lại với chúng tôi nên chúng tôi không nhìn rõ mặt người đó. Khó khăn lắm chúng tôi mới lên đến tầng ba, tôi hết sức nhẹ nhàng mở cửa ra, rồi cả hai lẻn vào phòng như hai tên trộm.
Vào phòng rồi tôi mới thấy trán mình đầy mồ hôi, trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm. Tôi vội hỏi Tiểu Nghệ: “Người phụ nữ kia rốt cục là ai? có chuyện gì?”
Tiểu Nghệ trả lời trong lúc hồn lìa khỏi xác: “người mà tôi thấy hôm trước chính là bà ta”.
- Hôm nào? Tôi hỏi vặn lại.
- Chính là người mà hôm tôi ngửi thấy mùi xác thối ấy, chính hôm ấy bà ta đã đi ngược xuống trong khi tôi đi lên. Tiểu Nghệ nhìn tôi đáp khẽ.
- Cậu nói là người có mùi thối phát ra? tại sao vừa rồi chúng ta chẳng ngửi thấy mùi gì cả?
- Không biết, không biết, cậu đóng cửa nhanh lên đi.
Tiểu Nghệ hoảng hốt đi đến gần cửa khoá cửa lại.
Lúc đó tôi chưa hết cơn bàng hoàng, ngồi lên giường mà người cứ ớn lạnh từng cơn. “Vậy con mụ chết tiệt kia rốt cục là người hay ma?”
Mấy hôm trước sao không thấy? Còn mùi thối kia liệu có liên quan gì đến cô ta không?
Trong đầu tôi cứ tua đi tua lại cảnh tượng vừa trông thấy ở chân cầu thang lúc nãy, nhớ lại vóc dáng cô ta - Bà ta không cao, nhìn từ sau cũng biết cô ta có nước da đen đen, đầu tóc đã bạc quá nửa, chắc là tuổi cũng đã khá cao….
Lúc đó, tôi nhớ lại câu nói của Đại Kỳ, cậu ta nói, tiếng khóc lúc nửa đêm là tiếng khóc của một người phụ nữ, nghe giọng khóc đoán chắc tuổi bà ấy cũng khá lớn.
“Tuổi bà ấy khá lớn…”
Tôi nhẩm đi nhẩm lại câu nói ấy của Đại Kỳ, rồi tưởng tượng vóc dáng của bà ta, không nhịn được mồm cứ lắp bắp. Trong lúc suy nghĩ, bỗng một cảm giác cứ rõ ràng dần trong đầu tôi - có thể là gặp phải ma quỷ rồi đây!
Hai hôm nay quả thực rất khó chịu, không phải là không có việc làm mà là làm việc gì cũng không chú tâm được. Nửa đêm, gió cứ thổi xào xạc vào rừng lá bạt ngàn, chốc chốc lại ập đến cửa kính “vù vù”, chiếc ti vi cứ nói một mình trong góc nhà, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gì kỳ quái ngoài kia rừng núi, tôi cứ dỏng tai lên để nghe mà phân biệt đó là âm thanh gì, trong lồng ngực tim như bị tra tấn muốn vỡ tung ra.
Tiểu Nghệ từ lâu đã cởi áo ngoài nằm lăn ra giường cầm mấy tờ tạp chí mang theo đọc đi đọc lại, chốc chốc lại thở dài, qua đó cũng thấy được sự bất an đang ngự trị trong tâm hồn cô. Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây phút, nhoáng một cái đã đến nửa đêm.Tôi xuống giường, tắt chiếc di động đang đổ chuông, trong căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Không biết đang nghĩ điều gì, tôi đi đến bên cửa sổ kiểm tra lại các cửa, thấy cửa nào cũng đã khoá chặt, kiểm tra lần nữa thấy đã hoàn toàn yên tâm mới tắt đèn ngủ, lao lên giường.
Tôi nắm chặt tay Tiểu Nghệ, cả hai đều chui vào chăn chỉ chừa đầu mặt, chiếc máy sưởi vẫn chạy đều dều, nhưng sau lưng vẫn thấy từng cơn ớn lạnh. Lúc đó, tinh thần đã bình tĩnh trở lại, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Đại Kỳ. Chuông đổ hồi lâu mới có người nghe, tôi mới yên tâm hơn.
- A lô, hôm nay không có việc gì chứ?
- Không sao cả, bọn tớ hôm nay không ở trụ sở nữa.
- Trời, muộn thế mà các cậu còn đi đâu?
- Lúc chiều, bọn tớ đánh tú với mọi người, đánh mãi đến lúc nãy mới nghỉ, bây giờ bọn tớ không dám đi đêm nữa đâu, thôi tối nay bọn tớ ngủ lại đây. À quên! Cậu có biết mai là Tết thanh minh không? đợi qua tết Thanh minh bọn tớ mới về trụ sở…
- Tiết thanh minh?
- Đúng rồi, mai là ngày tết thanh minh, bọn tớ thấy tầng hai của trụ sở đó có vấn đề nên mai chưa chắc bọn tớ đã về đó ngủ, các cậu xem có nên chuyển về làng ngủ không?
Tôi nghe chúng nó nói mấy câu mà phát hoảng, không muốn nói thêm gì nữa. Tôi vội vàng tắt điện thoại.
- Tiết thanh minh? Hôm nào nhỉ? Tiểu Nghệ vứt quyển tạp chí xuống hỏi.
- Còn sớm mà, cậu ngủ đi. Tôi lẩm bẩm trong mồm mấy câu rồi đưa tay tắt điện.
Nội dung cuộc điện thoại vừa rồi có những thông tin khá bất ngờ. Trong đêm tối, tôi lén nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, còn nửa giờ nữa là đến tiết thanh minh. Mẹ kiếp, vừa mới đó mà đã qua hơn nửa giờ rồi!
Tôi lẳng lặng nằm xuống, trong đầu trống rỗng. Sau mười hai giờ có gì khác đâu? Tôi nghĩ bậy bạ mấy thứ…
Bây giờ, trong trụ sở này chỉ có mỗi tôi và Tiểu Nghệ… à còn ông Mã dưới lầu nữa chứ! Còn người phụ nữ kia rốt cục là ai, muốn gì, mai nhất định phải hỏi rõ ông Mã mới được.
Nghe nói gỗ cây đào có thể tránh được tà ma, không biết gỗ giường này làm bằng gỗ gì, tôi chuyển người vào sát vách tường hơn rồi nhắm mắt lại, cố gắng không suy nghĩ gì nữa, chỉ mong ngủ nhanh đi cho xong.
Tôi nghĩ bụng, dù có gặp ác mộng thì cũng an toàn hơn là thức mà nghĩ lung tung vì dù có là ác mộng thì cũng chỉ là mộng thôi, không thực.
Không biết tôi đã thiếp đi từ lúc nào, đến khi thức dậy thấy phía ngoài cửa sổ đã có ánh sáng.
Trời đã sáng nên tôi đánh thức cô Tiểu Nghệ đang ngủ say.
Sau một đêm sưởi căn phòng đã ấm hơn lên, những cơn run rẩy đêm qua đã như bóng sáng đom đóm ẩn mất khi bình minh ló dạng.
Buổi sáng của ngày trong thanh minh cũng chẳng có gì đặc biệt khác ngày thường, tôi thức dậy thấy trong lòng thư thái. Hôm nay trường không có tiết mục gì, cũng chẳng có việc gì làm, nên sau khi vệ sinh xong, tôi và Tiểu Nghệ đi ra ngoài chơi.
Cả tôi và Tiểu Nghệ cùng đi xuống lầu, khi đi chúng tôi không quên nhìn lại những chỗ mà tối hôm qua có bóng người xuất hiện, ở đâu cũng sáng choang, không thấy bóng dáng ai cả. Tôi thấy nhẹ cả lòng, hít một hơi thật sâu, cái mùi xác thối tối qua cũng đi đâu mất, chỉ còn lại hơi sương thanh tú của rừng núi lúc bình minh, cái không khí của thôn quê vào buổi sáng thật khoan khoái dễ chịu biết bao!
Chúng tôi xuống tầng một, vòng qua con đường trong sân trước mặt là đến cổng chính.
Nhưng vừa ra tới chỗ rẽ ngoặt, bỗng một đôi mắt rồi một khuôn mặt xuất hiện ngay trong tầm mắt tôi - quả nhiên là người phụ nữ tối hôm qua.
Ánh mắt bà ta cũng bình thường như bao ánh mắt người khác, nhưng có điều là trong ánh mắt ấy không quan tâm gì cảnh vật xung quanh, nói đúng hơn là coi như chúng tôi không tồn tại, cứ thế mà một tay xách thùng nước, tay kia cầm bàn chà, nếu tôi và Tỉểu Nghệ không nhanh thì tí nữa gặp trực diện bà ta. Chiếc bàn chà tí nữa thì quệt vào áo tôi, nhưng bà ta vội tránh ra nhường đường cho chúng tôi đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà bà ta đến gần, tôi nhìn thẳng vào mặt bà ta nhưng bà ta không nhìn tôi, đúng hơn là cố ý tránh tôi rồi cúi đầu đi. Tiểu Nghệ vội vàng kéo lấy tay tôi không cho tôi nhìn theo nữa. Khi chúng tôi đi đến phòng thông tin nơi ông Mã ở, tôi trộm ngoái đầu nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu nữa. Nhìn qua khe cửa sổ, thấy ông Mã đang hút tẩu thuốc to đùng, thỉnh thoảng nâng cốc trà nóng lên “chít” một hơi thật dài.
Tôi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Nghệ, rồi cả hai chúng tôi định thần lại đi vào phòng ông Mã.
- Chào ông, ông dậy sớm thế à?
- Ừ. Ông Mã quay đầu lại nhìn chúng tôi rồi cười khà nói: “gác cổng làm sao ngủ ngon được?”
- Ông làm việc ở đây được bao lâu rồi?
- Nửa năm rồi.
- Thế ạ, đúng rồi, vừa rồi chúng cháu thấy có một người lên lầu, bà ta là…
- Bà ấy dọn vệ sinh ở đây. Ông lão không đợi tôi hỏi hết câu, cắt ngang trả lời.
- Thế à! Tôi gật gật đầu… thấy hơi yên tâm, lại hỏi tiếp: “hình như bà ấy ít nói quá!...”
- Ừ. Nói xong ông Mã cầm tẩu thuốc lên rít một hơi, hình như ông không muốn nói gì nhiều về chuyện này.
Tôi biết đến giờ mình phải đi thôi, đứng dậy chào ông Mã rồi cùng Tiểu Nghệ ra cổng.
Vài bước chúng tôi đã ra khỏi cổng trụ sở, cổng lầu được lợp bằng tôn nhựa hình sóng gợn, màu xanh khá trong suốt, ánh sáng có thể soi qua được, lúc đó tôi mới phát hiện trên tấm lợp có cả một lớp đen kịt hai bên rìa chìa ra hai vật gì không rõ….
Tiểu Nghệ cũng phát hiện như tôi, chúng tôi ngẩng đầu vừa xem vừa đi, thấy đó có vật gì lông lá dày đặc, màu đỏ thẫm, dài khoảng hơn nửa thước, rũ xuống từ hai bên mái che.
Tôi giương mắt lên nhìn, nó giống như cánh tay vậy.
- Nó giống cái gì? Tiểu Nghệ vừa nhìn vừa hỏi.
Tôi lắc đầu, trước đây, ở đây không có vật này treo lơ lửng như thế, tôi thấy sự việc có chút rườm rà... Tôi đi gọi ông Mã lại, tôi quay đầu đi vào.
Một lát sau, ông Mã cầm cây gậy tre đến.
- Trên kia kìa, tôi chỉ cho ông lão thấy.
Ông Mã ngậm tẩu thuốc trong miệng, nheo mắt lại nhìn, rồi đưa cây gậy trúc lên khèo từ từ xuống. Vật đó không nhúc nhích cứ rơi dần theo cán tre của ông Mã.
Một lát sau, sự tưởng tượng của tôi đã được chứng minh, quả nhiên đó là một cánh tay, một cánh tay hoàn chỉnh lộ ra. Cánh tay dài khoảng một thước, rộng khoảng nửa thước, lông lá đầy như một chiếc quạt lông. Ông Mã không ngừng tay, chọc lấy phía dưới cẳng tay, rồi dùng sức kéo ra ngoài, chỉ thấy một túi đen rơi bịch xuống mặt đất. Tôi xông lên xem, không biết đó là trò gì?
Thấy một con chim lớn, hai cánh dang rộng, đầu cúi xuống không nhúc nhích, nó đã chết rồi!
Ông Mã cẩn thận dùng gậy banh đầu con chim ra, con chim vẫn nằm yên bất động. Ông Mã lấy gậy thọc vào dưới cánh, rồi lấy sức bật lên, cả mình con chim lật ngược ra… Lúc này tôi mới nhìn rõ hình dáng con chim, con chim quả rất quái dị, mặt tròn mỏ ngắn, trên đầu có chóp, hai mắt như hai viên bi cứ mở trừng trừng nhìn lên, không biết đang nhìn gì. Tôi vừa định hỏi ông Mã là chim gì, thì ông đã lập tức ném cây gậy xuống không nói năng gì cứ thế mà bỏ đi.
Tôi hiếu kỳ chạy theo ông lão hỏi: - Thưa ông, đấy là chim gì ạ?
Ông Mã quay đầu lại nhìn tôi rồi nhìn về phía sườn núi bên kia bảo nhỏ với tôi: “là cú đầu mèo”
Nói xong ông quay mặt đi tiếp.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chim cú mặt mèo. Tôi ngước mắt nhìn lại sườn núi, nhìn đến chỗ có màu xám xịt đó. Không biết đó là mộ của ai. Xung quanh ngôi mộ đó thấp thoáng có vật gì đang chuyển động, tôi định thần nhìn kỹ, thì ra trên đó có người đang đi lại. Đúng rồi, hôm nay là tiết thanh minh, người ta đi tảo mộ…
Lúc đó tôi vẫn chưa biết chim cú mèo xuất hiện sẽ dự báo điều gì, nhưng Tiểu Nghệ đứng cạnh tôi bỗng nhiên bóp chặt tay tôi, cô bắt đầu run lên.
- Cậu sao thế?
- Đó là con cú mèo. Tiểu Nghệ trả lời với vẻ đầy tâm sự.
- Cú mèo sao?
- Cậu còn không biết cú mèo báo hiệu điều gì à? Nó báo tang bất thường!
- Báo tang?
- Phải. Nhưng không biết chuyện này họ đồn có chính xác không, à quên, cậu gọi điện cho Đại Kỳ thử xem họ có chuyện gì không?
Tôi vội vội, vàng vàng lấy điện thoại ra, khi gọi đi tôi mới biết ý nghĩa của hai chữ “báo tang” thế là các ngón tay cứ bắt đầu run lên bần bật.