Chương 28

Vấn đề ở chỗ, tên điên kia đi đường cứ lắt lư như đèn trước gió, làm sao đi nhanh như thế được? Hơn nữa hắn thường vừa đi vừa hát, tay lại hái lá bên đường nhét vào mồm, tập tính của người điên rất khó thay đổi… nếu nói hắn chạy một mạch đến nhà kia thì thật là khó tin.
Chúng tôi về đến chính điện ngôi miễu vẫn không thấy tăm hơi của thằng Hiệu anh ở đây cả, Phong Vận Đan vừa an ủi Hiệu em, vừa theo chúng tôi đi vào miễu.
- Hành lý đâu cả rồi? Hành lý của chúng ta đâu cả rồi? Thư Sinh chạy vội đến nơi treo hành lý trên bậc thềm chính điện, chẳng thấy gì cả… chỉ thấy chồng bài tú vẫn còn nằm im ở đấy, mấy con bài nằm ngổn ngang trên mấy tờ báo lót ngồi, loang lỗ mấy vệt đỏ ối.
Màu đỏ? Tôi phản ứng thật nhanh, chưa kịp ngẩng đầu lên, Phong Vận Đan đã thét thất thanh khi đi đến trước mặt tôi, một giọt máu tươi rơi xuống ngay sống mũi cô ta, hai chân người bị treo cổ thòng xuống vấy đầy máu tươi sừng sững trước mặt cô.
Trên cây đa có người treo cổ, là ai? Chúng tôi không thể nào đoán được, hai mắt mở to trợn tròng, con ngươi như lồi ra khỏi khoang mắt, chiếc lưỡi thè ra dài ngoẵn bởi sợi dây thắt cổ quá chặt, trên ngực một lỗ hổng to đen ngòm xung quanh đầy dây thịt và máu… quả tim trong lồng ngực đã bị lấy đi, lồng ngực trống rỗng, nhìn kỹ thấy cả xương sườn bên trong trắng hếu.
- Anh! thằng Hiệu em đau đớn gào to.
Chúng tôi đi khắp nơi tìm thằng Hiệu anh không thấy thế mà nó lại bị chết ngay chỗ này, chúng tôi hoàn toàn không hiểu tại sao như thế. Hành lý chúng tôi đâu? Thằng Béo giữ hành lý cũng đi đâu rồi? Bây giờ đã là ban ngày thế mà chúng tôi cứ như nằm mơ, ai cũng thấy lạnh gáy.
Khâu Lão Tứ như bị cấm khẩu, nói mãi mới nói được một câu: “Không thể ở lâu nơi này được, chúng ta đi nhanh thôi, thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt”
- Không, nhất định tôi phải tìm cho bằng được là ai đã giết anh trai tôi. Giọng nói của thằng Hiệu em tỏ ra cương nghị trầm tỉnh hơn nhiều, giọng nói đầy bi thương và cương quết của hắn như trấn an mọi người. Tôi cũng cảm thấy nếu bỏ mặc cái chết của thằng Hiệu anh ở đây thì tàn nhẫn quá, tôi nhìn thẳng vào mắt Lão Tứ, tôi và Lão Tứ bốn mắt nhìn nhau rồi nói: “được, trước hết chúng ta phải tìm cho ra thằng Béo, ôi trời! Lòng thiện sẽ lôi kéo chúng ta vào cuộc”
- Lôi vào cuộc gì? Chẳng lẽ hiện nay chúng ta lại đang nằm ngoài cuộc? Tên Thư Sinh dựa vào góc tường thở rốt, tình hình cậu ta đã đỡ hơn Phong Vận Đan khá nhiều, giọng nói cậu ta vẫn đanh như ngày nào.
- Các anh cũng nghĩ thằng Béo cũng… Khâu Lão Tứ định nói lại thôi.
- Không thể nào như thế được! Chắc là thằng Béo nhòm ngó đến hành lý của mọi người nên khởi lòng tham, giết anh trai tôi rồi cuỗm luôn hành lý đi! Thằng Hiệu em thần sắc ngày càng trầm lạnh.
- Thấy tiền bạc khởi lòng tham? Khâu Lão Tứ không hiểu hàm ý đằng sau câu nói này của thằng Hiệu em hỏi lại.
- Trong hành lý chúng tôi có những hơn hai nghìn vạn.
- Hai nghìn vạn? Thư Sinh kinh ngạc hỏi lại. Các cậu vừa cướp ngân hàng à?
- Là giá trị hơn hai nghìn vạn! Thằng Hiệu em cúi đầu: “chúng tôi cướp hiệu vàng bạc đá quý của một nhà ở phố, nếu không vì vụ này thì các cậu nghĩ tại sao chúng tôi phải vượt biên trái phép làm gì?”
- Không phải thằng béo giết anh trai cậu đâu! Khâu Lão Tứ trèo lên cây thả thi thể của thằng Hiệu anh xuống. Cậu xem, anh cậu không phải bị chết vì treo cổ, vì nếu chết do treo cổ thì lưỡi thường bị rách do răng cắn vào, mà ở đây hắn bị người ta kéo lưỡi ra, chắc là…”
- Điều này nghĩa là anh tôi chết vì lý do gì? Thằng Hiệu em quỳ trước thi thể anh trai vuốt mắt cho anh mình.
- Điều này có nghĩa là đã có người giết anh ta, rồi kéo anh ta về đây, giả tạo ra một cái chết do treo cổ, cậu có chú ý không, anh cậu không mang giày dép gì cả, chắc là giày cậu ta bị rơi ra khi người ta kéo thi thể.
- Trời ơi! Phong Vận Đan không chịu được gục xuống nôn.
- Chắc chắc là thằng mổ lợn đã giết! Tên Thư Sinh vừa nói vừa tức giận đến nghẹn lời, “chỉ có thằng mổ lợn có thân hình như trâu nước đó mới đủ sức giết thằng Hiệu anh, các cậu nghĩ xem, thằng Hiệu anh đi mua thịt, gã điên lại xuất hiện trong nhà hắn ta, các cậu nghĩ xem, trời….”
Nếu như thằng mổ lợn là hung thủ giết người, thì tất cả những chuyện rắc rối này có thể liên kết lại để suy luận. Thằng Hiệu anh đi mua thịt lợn, tên mổ lợn giết thằng Hiệu anh, lấy tim của thằng Hiệu anh rồi mang thi thể đến gần ngôi miễu đợi chúng ta đi thế là hắn liền vào miễu, giết luôn thằng Béo, rồi giấu thi thể của thằng Béo, tiện thể mang tên điên đó về nhà đợi chúng ta đến.
Nhưng vấn đề của giả thiết này là tất cả những việc làm đó đều làm trong ban ngày, trong làng này còn nhiều người khác nữa, tên mổ lợn không thể ngang nhiên thế được.
Vừa mang xác người đi, vừa làm sao để tránh người ta phát hiện, làm sao có thể một lúc làm hai việc đó được?
Trừ phi ngôi đền này có một mật đạo thẳng đến nhà nó. Đầu óc tôi bỗng sáng lên, nói lớn: “trong ngôi miễu này nhất định có cửa hông phía sau!”
Thư Sinh vỗ vào đùi một cái nói:
- Đúng rồi, nhà tên mổ lợn ngay sau ngôi miễu, nếu có mật đạo thật thì chuyện này có thể lý giải được. Hơn nữa, nếu thằng Béo có chuyện thì thi thể hắn nhất định phải được dấu trong ngôi miễu này.
Khâu Lão Tứ lạnh lùng nói:
- Các cậu có nghĩ tới chưa? Động cơ nào khiến tên mổ lợn giết người? Sao hắn phải giết luôn cả khách hàng của mình?
Thư Sinh bảo: “mọi người có nhớ cái quán đen trong truyện Thuỷ Hử không?”
- Cậu muốn nói là tên mổ lợn đã lấy tim người để muối ăn? Cuối cùng tôi cũng đã nói ra những nghi ngờ trong lòng.
- oẹ… oẹ… oẹ…
Cả Thư Sinh, thằng Hiệu em và Phong Vận Đan đều muốn nôn.
Ngoài tôi và Lão Tứ ra, mọi người ai cũng có ăn “tim lợn” của thằng mổ lợn cả.
Chúng tôi chờ tìm ra thi thể thằng Béo và mật đạo thông đến nhà tên mổ lợn xong rồi sẽ đến nhà tên mổ lợn tính sổ.
Đẩy cánh cửa đầy bụi bám của chính điện ngôi miễu ra, một mùi ẩm mốc bốc lên tận mũi. Trong ngôi miễu và ngoài sân như là hai thế giới khác hẳn nhau, tối om như mực. Chúng tôi tìm hai cây nến trắng trước đống bài vị trên bàn thờ, châm đèn lên, Khâu Lão Tứ và thằng Hiệu em mỗi người cầm một cây, theo bóng đèn nến chợp chờn lay lắt, chúng tôi men theo chân tường tiến lên, ai cũng nín thở chuẩn bị đón chờ những gì sắp xảy ra….
- Tiến lên đi, chúng ta tập trung lại một chỗ, không được chia ra. Khâu Lão Tứ nói với giọng thâm trầm.
Đi vào bên trong ngôi miễu mà cứ như đi vào lô cốt thời trung cổ, nền nhà một lớp bụi dầy, bên trên đâu đâu cũng có mạng nhện giăng khắp, thỉnh thoảng cây nến nổ lắp bắp, từng tia lửa loé lên bay ra rồi vụt tắt. Ngôi miễu quá rộng, trong lại có quá nhiều phòng, cứ đi ba bước lại có cái cửa, năm bước lại gặp phải tường ngăn, y hệt như mê cung thời xưa.
Vừa đi được mấy bước, tôi linh cảm như có điều gì, quay đầu nhìn lại, không thấy tên Thư Sinh đâu nữa.
- Sao thế, anh râu xồm? Thấy tôi dừng bước, Lão Tứ ngạc nhiên hỏi.
- Lão Tứ không thấy thiếu đi một người sao?
- Thiếu ai?
- Thằng Thư Sinh! Thằng đó đi đâu? Phong Vận Đan thét ré lên, âm thanh trong vắt chứa đầy sự sợ hãi vang vọng trong ngôi miễu trống vắng rộng thênh thang như tăng thêm sự quỷ quái của ngôi miễu này.
- Chắc là lạc đường với chúng ta rồi. Giọng nói lúc này của thằng Hiệu em tỏ ra rất bình tĩnh, sắt đá.
- Chúng ta phải tìm hắn trước đã, không thể để một mình nó ở lại lạc lối trong này được, nguy hiểm. Nói chưa dứt lời, Phong Vận Đan bỗng im bặt lại, cô linh cảm sự nguy hiểm đang rình rập, không chừng thằng Thư Sinh đang gặp sự nguy hiểm đó cũng nên.
- Chúng ta chia thành hai nhóm, phải tìm cho ra thằng Thư Sinh trước đã. Khâu Lão Tứ nói.
Bước chân thằng Hiệu em vẫn tiếp tục tiến lên phía trước: “Mọi người cứ đi tìm thằng Thư Sinh, để một mình tôi tìm cái mật đạo là được rồi”.
Khâu Lão Tứ đưa cây nến cho tôi cầm, bảo: “cậu và Phong Vận Đan đi với nhau, để tôi trông chừng Hiệu em.”