Chương 36

Hình như người đàn ông này khoái cảm quá, hơn nữa cũng muốn thở như thế, tiếng rập rình trong căn phòng hôm nay cũng rất rõ. Lần này tiếng rên kéo dài gần một giờ đồng hồ! Quả thật tôi thấy ghen tị với đàn ông ở quê rồi đấy! Một lát sau, tôi nghe có tiếng đàn ông, quả nhiên không phải là người đàn ông hôm qua: “Em phải bảo thằng em họ của em cẩn thận hơn tí, trong làng có hai người sắp sinh con nhỏ rồi đấy, nếu không, đến lúc đó bảo em họ em về phố đi”.
“Điều này anh không phải lo cho em”. Chị ấy trả lời có vẻ thờ ơ.
“Được rồi, cục cưng của anh, anh đi đây”. Hình như người đàn ông đó đang hôn lên môi chị ấy, tôi nghe “Chút chút”, rồi nghe tiếng mở cửa “ét” một cái, thế rồi tất cả lại trở về yên tĩnh.
Trong ngôi làng này đầy bí hiểm, đầy rẫy sự kinh hoàng, không biết là ai đã rắp tâm gây bất lợi cho tôi đây? Tôi không thể nào suy biết được.
Sáng thức dậy, tôi rất muốn biết bí mật này nhưng nghĩ, hai người đàn ông đến trong hai đêm với chị tôi rốt cuộc là ai, họ có quan hệ gì với chị ấy? Có lẽ người đàn ông hôm qua nói giúp chị tôi tức là trông chừng bảo vệ tôi hộ chị ấy, tự nhiên tôi có cảm giác an toàn hơn.
Cả buổi sáng tôi đi dạo khắp làng, lúc nào tôi cũng chú ý sau lưng, có người đàn ông nào bám theo không, nếu có chắc là người đàn ông hôm qua đã ngủ với chị tôi. Thỉnh thoảng cũng có vài người trong làng đi lại, nhưng đặc biệt khó hiểu là bất cứ ai cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận rồi vội vội vàng vàng đi qua.
Tôi lại đi đến ngôi nhà sáng hôm qua tôi đã đến đó, không phải cố ý đi nhưng hình như có một ma lực nào đó sai khiến tôi.
Trong nhà có tiếng ai hát nghe rất thê lương, giọng hát như đục sâu vào lòng người, nghe tiếng hát đó tôi quên béng lời chị họ đã căn dặn, cứ thế mà đi vào nhà kia. Chắc giọng hát đó chính là “ma” mà chị ấy đã nói cũng không chừng, tôi nghĩ chắc đó cũng là một con ma nữ tuyệt diễm. Bây giờ tôi cũng không thiếu gì cả, chỉ thiếu con gái cho mình mua vui thôi.
Kể từ sau khi biết mụ vợ mình dan díu với cấp trên tôi cứ hoang tưởng rằng sẽ có một người đàn bà dâm đãng tuyệt mỹ dan díu với tôi, người đó bằng lòng thỏa ý dâng hiến cho tôi, dụ dỗ tôi... nhưng trên thực tế chẳng có ma nào làm thế với tôi cả.
Đi vào trong sân tôi phát hiện thấy cái giếng đó không đậy nắp nữa, cái nắp bằng đá không biết đã biến mất từ bao giờ còn tiếng hát kia hình như phát ra từ cái giếng này. Cẩn thận đi đến gần giếng, tôi khom lưng nhìn xuống. Trong giếng có một làn khí đen ngòm, làn khí càng lúc càng lớn dần, đen dần lên rồi cuối cùng biến thành một khuôn mặt hiện ngay lên trước mặt tôi. Một khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng có vẻ lẳng lơ, cô ta cười với tôi rồi tiến dần lên phía tôi, đôi môi mọng đỏ hé ra hôn lên môi tôi “chút” một cái.
Tôi thấy mình như đông cứng lại, cái lạnh đó lan truyền khắp cơ thể tôi rồi cuối cùng đi vào tim làm tôi lạnh buốt. Trong khi đó tôi nghe có tiếng “tùm”, hình như có cái gì đang rơi xuống giếng. Tôi giật thót người, cái cảm giác đê mê của nụ hôn kia biến đâu mất, nhìn lại đáy giếng chẳng thấy có gì cả, cũng chẳng có khuôn mặt ai, chỉ có sóng nước làm xao động mặt giếng. Bỗng một khuôn mặt trắng bệch nổi lên, chính là khuôn mặt mà tôi đã thấy trong làn khí đen hôm qua. Khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt mở to bất động, hình như đôi mắt đó đang chằm chằm nhìn tôi.
“Đó là một người chết đuối”.
Bỗng nhiên, người chết đó nhảy lên chìa tay về phía tôi. Tôi giật mình kêu lên rồi quay phắt lại chạy tháo mạng. Khi chạy đến cổng làng tôi gặp người thanh niên đen kia, hắn giữ tôi lại hỏi: “Sao cậu hoảng hốt thế?”
“Dưới giếng... dưới giếng có... người... chết!” Vừa nói tôi vừa chỉ tay về phía ngôi nhà có cái giếng kia.
Tên đen liền dẫn tôi về ngôi nhà đó, người chết kia vẫn nổi lên nằm đấy.
“Là vợ của Nhị Lăng”. Tên đen nhận ra người chết đó, hắn giải thích cho tôi.
“Người chết kia chính là vợ của thằng đã tóm lấy cổ cậu hôm qua, hôm trước cô ấy đã sẩy chân ngã xuống giếng, chẳng biết tại sao cô ấy làm gì mà lại bị ngã vào đấy, thật là lạ”
Nghe giọng nói của tên đen này tôi nhận ngay ra đó là tên tối qua đã ngủ với chị tôi. Tên đen vội vàng gọi người làng đến vớt người chết đuối dưới giếng lên. Chồng cô gái bất hạnh kia cũng đến, vừa trông thấy tôi, hắn bèn tóm lấy nhưng tên đen liền ngăn lại quát: “Mày làm cái quái gì vậy? Sao không nghĩ cách vớt vợ mày lên cho nhanh mà còn ở đây gây chuyện?”
Đợi vớt thi thể người kia lên, tên đen liền gọi tôi đi cùng hắn. Đi đến cổng làng, tên đen bảo tôi:
“Tôi tên là Trường Cương, tôi quen với chị họ cậu, chúng tôi rất quý nhau!” Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười thân thiện. “Cậu đi theo tôi đi săn đi, tối nay chúng ta kiếm cái gì đó làm mồi nhậu đi!”
Tôi đi theo tên đen đến vùng rừng cách làng khá xa.
“Lần sau cậu đừng đến ngôi nhà kia nữa đấy”. Hình như tên đen này rất tốt với chị họ tôi, nên hắn cũng mến luôn cả tôi.
“Ở đây nguy hiểm lắm, cái tà khí trong ngôi nhà đó chưa tan đâu, nghe nói vì trong ngôi nhà kia trước đây có nhiều người chết quá”.
Hắn nói với tôi thế nhưng hắn đâu có biết tôi đã phỗng tay trên chị họ tôi - người tình của hắn.
Còn nhớ, hơn mười năm trước, lúc đó tôi còn học cấp ba, có lần chị và bác trai lên thành phố, đến nhà tôi ở mấy hôm. Một hôm, bố tôi đi xa, bác trai cũng đi với anh Xuân - con trai bác ấy, chỉ mình tôi và chị họ ở nhà. Tôi tình cờ vào phòng ngủ kiếm chị, không ngờ chị ấy đang ngủ, chị mặc bộ đồ ngủ khêu gợi, hai bầu vú không nịt lại, cúc áo lại mở hở hang. Tôi nhìn mà không cầm lòng được, như có một ma lực cuốn hút lấy tôi, tôi từ từ đi vào phòng, hôn lên đôi môi mọng của chị ấy, hai tay như bị thần sai quỷ khiến thò vào trong áo chị... chị ấy không phản ứng gì, cứ khép hờ đôi mắt lại và rên khe khẽ, tiếng rên của chị làm tôi như con hổ đói ngửi thấy mùi máu, cứ thế mà lồng lộn lên...
Nếu cứ tiếp tục như thế không biết giờ tôi đã thế nào, nhưng sau đó, tôi không còn cơ hội nào nữa.
“Ừ! Tôi có thấy một người con gái trong nhà đó”.
“Ấy! Không ít người đã nhìn thấy như cậu”. Trường Cương như bắt đầu có hứng thú nói về chuyện này. “Nghe nói trước giải phóng, đó là nhà của ông địa chủ, ông chủ đã giết một cô gái làm hầu gái trong nhà, trước khi chết cô gái ấy đã thề độc, sau đó, nhà ông chủ từng người từng người một qua đời, cuối cùng chỉ còn lại một người, cũng may là người đó đã nhanh chóng rời khỏi căn nhà này nên mới thoát khỏi kiếp nạn. Nhưng lời thề độc kia cũng không hết, oán khí cứ thế mà lan dần ra khắp làng nên trong làng này thường có người mất tích hoặc chết đột ngột. Sau đó người ta thường thấy có bóng người - “ma” trong ngôi nhà này, có lúc người ta còn nghe cả tiếng hát nữa.
Lời thề độc? Tôi thẫn thờ một lúc, cứ nghĩ mãi không biết đó là lời thề độc gì?
Trường Cương muốn nói gì nhưng lại thôi, hình như hắn không muốn tôi biết chuyện này, hắn cúi đầu tiến lên mấy bước.
“Có phải lời nguyền độc kia có liên quan đến số 278?” Không hiểu tại sao cũng không biết ai xui ai khiến tôi buột miệng hỏi.
Trường Cương bỗng nhiên dừng lại nhìn vào tôi hỏi: “Sao cậu lại biết chuyện này?”
“Là tôi đoán, vì bà nội bị liệt nửa người của tôi ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại số 278 này. Tôi không hiểu bà muốn nói gì nên hỏi chị họ, chị ấy bảo đó là số người sống trong làng này. Tôi hỏi tiếp nhưng chị ấy cũng tỏ ra rất lạ thường giống hệt như anh lúc này vậy”.
Trường Cương nhìn tôi một lát lâu rồi mới nói: “Thực ra tất cả đều muốn tốt cho cậu thôi, nhưng cậu đã biết thì tôi cũng không giấu làm gì nữa”.
Trường Cương kể cho tôi nghe câu chuyện liên quan đến số 278 và cả lời nguyền độc kia nữa.
“Ngôi làng này tuy hẻo lánh nhưng trước kia đây có hơn bốn trăm hộ. Một năm kia, trong làng có trận cháy lớn, người chết trong trận cháy khá nhiều nhưng đáng sợ nhất là hậu quả do trận cháy đó mang lại. Trận cháy đã thiêu rụi ruộng lúa và hoa màu của toàn làng, năm đó không ai thu được lấy một hạt thóc hay chút hoa màu nào cả, mùa đông lại đến, trong làng người đói rét nằm chết la liệt, toàn làng chỉ còn lại chưa đầy ba trăm người!”