Chương 23

- Em biết rồi. - Nguyệt Cầm tỉnh bơ. - Anh kể tiếp đi.
- Nó sẽ đi hút máu người ta. Kỳ Phương tiếp tục giọng rùng rợn của mình. - Em có sợ không?
- Không! - Nguyệt Cầm nhẹ lắc đầu.
Kỳ Phương lại hỏi:
- Thế lần này em có dám cùng Thu Lan đi rình đập con ma nữa không?
Nguyệt Cầm cười bẽn lẽn:
- Sao không dám? Thế anh có cùng đi với bọn em không?
Reng... reng... reng...
Chuông cửa vang lên, cắt ngang câu trả lời của Kỳ Phương. Ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra ông Tùng về đến, anh và Nguyệt Cầm đồng đứng lên mừng rỡ:
- Bác sĩ...
- Ba... - Như thường lệ, cánh cửa vừa mở, Nguyệt Cầm đã chồm lên ôm cổ ông thật cứng.
- Được rồi...
Không vui vẻ đáp lại tình cảm của con, ông quay sang nhìn Kỳ Phương giận dữ:
- Nói cho tôi biết, cái này có phải là tác phẩm của cậu không?
Một tờ báo được ném ra sau câu nói. Không cúi xuống nhặt, cũng chẳng cần xem, Kỳ Phương cũng biết ông muốn nói đến đều gì. Rất bình tĩnh, anh gật đầu thừa nhận.
- Vâng, là tác phẩm của tôi.
- Cậu đã vào phòng tôi để lấy lại tấm phim có phải không? - Ông lại hét lên giận dữ.
Nhìn Nguyệt Cầm một cái, Kỳ Phương gật đầu.
- Vâng... xin lỗi bác sĩ, tôi buộc phải làm thế.
- Ôi! - Giọng Nguyệt Cầm chợt vang to hốt hoảng. - Người ta đăng hình con ma lên báo nè. Trời ơi... mặt nó giống con dơi quá!
- Con đã giúp Kỳ Phương vào phòng của ba lấy tấm ảnh phải không?
Giật mạnh tờ báo trên tay con, ông giận dữ xé tan đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy ba giận dữ thế này, Nguyệt Cầm sợ quá oà lên khóc. Kỳ Phương nhẹ đưa tay đặt lên vai cô:
- Không liên quan gì đến Nguyệt Cầm. Tự tôi bảo cô ấy làm như thế. Nhưng tại sao bác sĩ lại muốn huỷ tư liệu của tôi. Ông thừa bết, những tấm ảnh kia với tôi vô cùng quý giá. Để được nó, tôi suýt phải đổi cả mạng của mình...
- Tôi biết... - Như nhận ra sự nóng giận của mình là vô lý ông hạ giọng đi một chút. Nhưng lẽ ra, trước khi công khai nó lên mặt báo cậu cũng nên... báo với tôi một tiếng. Những tấm ảnh này, không thể đăng lên báo một cách tuỳ tiện như vậy được.
- Tại sao? Ông có thể nói rõ hơn một chút không?
Kỳ Phương bắt đầu quan tâm hơn. Sự nóng giận của bác sĩ không bắt nguồn từ việc anh và Nguyệt Cầm vào lục tung phòng làm việc của ông. Nó liên quan đến tấm ảnh con ma được Khải Văn phóng to, in trên trang nhất của tờ nhật báo. Trong cái nóng giận bồn chồn, thái độ của ông như pha lẫn chút sợ hãi, hoang mang.
- Tại sao những tấm ảnh này lại không thể tuỳ tiện đăng lên mặt báo? - Thấy ông cứ lặng im sững người ra, Kỳ Phương lặp lại câu hỏi. Lần này có vẻ gay gắt hơn.
- Tại sao ông lại lấy trộm tư liệu của tôi đem huỷ? Có phải ông muốn tôi không có mặt trong ngôi nhà này nữa?
- Ba... Nguyệt Cầm quay nhìn ông sợ hãi. - Ba đâu có muốn như vậy phải không ba?
- Phải. Tia mắt dịu đi, ông thở ra một hơi dài. Tôi không hề có ý định đuổi cậu đi. Cũng không thể tiết lộ điều gì cùng cậu. Tôi chỉ có thể nói rằng cái làng quê yên tĩnh này sắp sửa bị những tấm hình của cậu làm huyên náo, ầm ĩ lên đấy. Bọn họ... sớm muộn gì cũng sẽ đến đây thôi.
- Bọn họ...? - Kỳ Phương nghe tò mò trước cách nói úp mở của ông. - Là ai thế? Họ đến đây để làm gì?
- Tôi không thể nói gì thêm. Xm lỗi, tôi... tôi nhức đầu quá phải vào nghỉ đây.
Như cảm thấy mình đã nói những điều không nên nói, ông quay lưng bước vội vào nhà như trốn chạy,
Nguyệt Cầm vội đuổi theo ông.
- Ba ơi, vào tắm đi, con đã pha sẵn nước cho ba rồi...
° ° °
Đêm nay con ma sẽ xuất hiện! Nguyệt Cầm không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến điều này, lòng cô lại khấp khởi y như được ai cho quà vậy. Cô không thấy sợ chút nào. Dù từ chiều tới giờ, ba với Kỳ Phương và mọi người hết sức căng thẳng vào ra, tới lui bàn tính. Họ quyết đêm nay phải bắt cho kỳ được con ma tinh khôn đó.