Chương 43: Oán hận của chính thê (6)

Lúc này Lâm phụ mới bình tĩnh lại vỗ ngực nói: “Nữ nhi của ta chỗ nào khiến cho Bách tiểu thư không vui mà hãm hại con bé như thế? Nếu Bách tiểu thư không thể cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì cho Bách gia thế đại, lão phu cũng không bỏ qua, ta còn không tin dưới ngầm trời này không còn vương pháp nữa?”

Tần thị cũng không biết làm sao quay đầu lại liếc nhìn con gái rồi quát tháo: “Tiểu Hợp, con hồ đồ rồi, Xảo Tầm từ nhỏ lớn lên cùng với con, ta và cha con cũng biết rõ nhân phẩm của con bé, rất hài lòng, không nói gạt con, tuy thân phận Lâm gia hơi thấp một tí nhưng ta thích Xảo Tầm tình tình dịu dàng, lại cùng đệ đệ con tình đầu ý hợp.” Tần thị nói đến chỗ này dừng lại một chút lại mỉm cười nói:”Đệ đệ của con đã không còn nhỏ nữa nhưng vẫn chưa có người hợp ý, hiện nay chúng ta cũng biết rõ Xảo Tầm, ta cũng tin Lâm gia, nếu hai nhà kết thân gia là chuyện tốt không thể tốt hơn. Huống chi ta cho con biết, Xảo Tầm đã mang thai cốt nhục của đệ đệ con, ít ngày nữa chính là song hỷ lâm môn, đây chính là thiên đại chuyện tốt, không phải con luôn luôn thương tiểu Vân à, hy vọng nó sớm lập gia đinh sinh con sao?”

Bách phụ cũng nói tiếp: “Đúng thế, không phải con vẫn lo lắng tiểu Vân chưa lấy vợ sao? Cái hôn sự này rất được, khó được đệ đệ con yêu thích, vì sao con lại nói những lời này, không chỉ trở ngại hôn sự đệ đệ con còn khiến hai nhà bất hòa, cái này…”

Lâm phụ ở bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng, lắc lắc tay áo.

“Hừ” Lâm mẫu cũng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Bách gia các người tài cao thế lớn, con gái chúng ta không xứng với các ngươi, đứa con trong bụng Xảo Tầm cũng không cần các ngươi quan tâm, Lâm gia chúng ta nuôi là được, trở thành người thừa kế Lâm gia.”

“Sao làm thế chứ?” Tần thị vội vã đứng dậy, Bách Hợp cũng cười lạnh gật đầu: “Đúng là không được, trước khi Lâm Xảo Tầm sinh con ra thì chỗ nào cũng không thể đi.”

Bách phụ cũng mở miệng: “Đúng, trong bụng Xảo Tầm có cốt nhục của Bách gia..” Ông chưa kịp nói xong thì Lâm phụ giật tím mặt: “Bách gia các người đừng ỷ thế khinh người, thật quá đáng.”

“Thế huynh, huynh hiểu lầm rồi.” Bách phụ nhanh chóng đứng dậy chắp tay, Lâm phụ vẫn giận dữ, Lâm mẫu bình tĩnh, hiển nhiên trong lòng không thích hôn sự này nữa.”

“ Lâm Xảo Tầm không được đi, nàng ta phải ở kinh thành đẻ xong đã.” Hiển nhiên lúc này Lâm gia đang nổi nóng, nàng lại mở miệng nói một câu, nàng không nói còn may, vừa nói xong thì Lâm phụ Lâm mẫu dường như tìm được lý do, chỉ vào mũi nàng mắng:” Hồi nhỏ thấy cháu thông minh lanh lợi, cùng với Xảo Tầm nhà ta coi như là khăn tay chi giao thì tôn trọng cháu vài phần, nhưng không ngờ cháu càng khinh người, thật sự đáng giận, chớ không phải khinh Lâm gia không có người trong triều nên mới nhục mạ chúng ta? Chỉ là trong hoành thành này dưới chân thiên tử, đừng tưởng rằng Bách gia thế đại liền có thể một tay che trời, lão phu cũng muốn cáo ngự trạng, đòi công đạo ta muốn xem các người dựa vào cái gì giam con gái ta.”

“Tiểu Hợp con đừng nói nữa, nhanh xin lỗi Lâm bá phụ đi.” Tần thị vừa thấy chuyện to ra, lại thấy trượng phu không vui, ngại con rể thế đại nên không tốt nói thẳng quát mắng con gái, vội vàng hòa giải.

Bách Hợp nghe thấy Tần thị thì liền nở nụ cười:”Mẹ, muốn chịu tội cũng không phải là con mà Lâm gia không biết xấu hổ lừa hôn, sao ta phải đến bồi tội?”

Nàng nói một câu như long trời lở đất, mặt mũi Lâm phụ tái nhợt, Lâm mẫu tức giận đến mức ôm ngực, Tần thị cau mày, mắt nhìn sắc mặt trượng phu đang muốn lên tiếng thì Bách Hợp lại nói tiếp.”Hơn nửa tháng trước Lâm lão gia và Lâm phu nhân ở trang viên ngoại ô kinh thành nhỉ? Trước khi đó còn trúng độc gọi đại phu, thân thể vừa khỏi.” Bách Hợp vừa nói xong thì Lâm phụ tức giận hừ lạnh một tiếng:”Đúng thế nhưng hôm nay nếu cháu không nói rõ thì đừng mơ tưởng lão phu từ bỏ ý đồ.”

Lão ta hở tí cáo ngự trạng, Bách Hợp nhớ tới tình tiết Đào Hồng cáo ngự trạng thì cười lạnh hai tiếng: “Tốt thôi, cho ông biết, cái trang viên kia là của phu gia ta biệt trang Tống gia mà trong khi hai vợ chồng ông trúng độc vẫn do ta cứu các người một mạng, cũng gọi người tìm đại phu, mà các người có ơn không báo , không rên một tiếng đã lặng lẽ bỏ đi, đây chính là gia giáo Lâm gia?”

Lời này khiến cho Lâm phụ bất chấp tức giận mà giật mình lên tiếng :”Cháu nói cái gì? Cái gì biệt trang Tống gia? Rõ ràng Bách Vân nói chỗ ấy là biệt viện Bách gia, nó…”

“Hắn nói với ông là đứa trẻ trong bụng Lâm Xảo Tầm là của hắn hả?” nói đến chỗ này thì Bách Hợp lạnh lùng, lúc này vợ chồng Bách gia cũng nghe ra sơ hở mặt biến sắc, Bách Hợp lại nói tiếp.

“ Đáng tiếc, trong bụng Lâm Xảo Tầm lại là con của phu quân ta Tống Tuấn, ta coi Lâm Xảo Tầm như muội muội, thế mà ả ta lại không biết liêm sỉ đoạt phu quân của ta, ta nén giận nể mặt giao tình lúc trước dùng lễ quý thiếp nạp nàng vào phủ, nàng ta lại luôn mồn nói không muốn làm thiếp, mắt thấy ta không nhường nàng gặp đệ đệ ngốc của ta, lợi dụng hắn, Bách Vân bị sắc đẹp mê hoặc, cam nguyện tự nhận đỉnh nón xanh, chuyện này không biết Lâm gia có tham gia không, ngay cả không có thì coi Bách gia chúng ta là kẻ ngu, đây là gia giáo Lâm gia?”

Bách Hợp nói đến chỗ này thì đứng dậy đi về phía Lâm lão gia: “Ta Tống gia là hạng gì, Lâm Xảo Tầm loại nữ nhân tằng tịu với nam nhân lại muốn mưu toan chính thất, nàng chưa kết hôn mà đã có thai có tư cách gì mà nói mình không làm thiếp? Lâm gia các người chỉ là hạng thương gia cũng vọng tưởng gà hóa phượng hoàng, Lâm Xảo Tầm muốn mưu vị chính thất của ta? Một ta không có sai lầm, hai ta cũng không có phạm Thất xuất, chỉ bằng Lâm Xảo Tầm muốn tính toán ta? Hiện nay tính toán không thành thì lại hại đến Bách gia, mục đích Lâm gia các ngươi là gì?”

Mỗi một câu nàng hỏi, Bách phụ tức giận đến mức cả người run rẩy, đồng thời sắc mặt Lâm phụ thay đổi, bị nàng áp bức lùi từng bước, đặt mông xuống ghế, không thể nói ra lời.

“Xảo Tầm chúng ta không hoài cốt nhục Bách gia? Lâm mẫu run rẩy bờ môi mà nói.