Chương 7: Câu chuyện thế giới cha con 7

Vừa nói như thế thì Lương Tình cũng hơi chột dạ rồi sau đó là sợ hãi, nhớ tới mình không thể đến trường, ba cũng không dám tới công ty làm việc, sự nghiệp cả đời ba bị chuyện này mà phá hỏng, Lương Tình cũng có chút áy náy, nhưng nói đi nói lại tất cả vì Bách Hợp, ai bảo bà ta muốn báo cái gì cảnh đấy. Nghĩ tới đây Lương Tình tức giận mà nói:

“ Người khác cũng biết chuyện này, nhất định là do bà nói ra…”

Nghe nói như thế Bách Hợp liền hận không thể cho ả hai cái bạt tai: “ Ý mày là tao không thể nói chuyện gièm pha của tụi mày ra? Tao báo cảnh sát là vì muốn tốt cho mày, có loại con gái nào mà mấy ngày còn chưa trở về nhà, tao cũng chỉ sợ mày bị sao, nếu sớm biết mày và ba mày làm cái chuyện xấu hổ này thì tao cũng chả muốn quản mày, cả đời tao chưa từng làm chuyện gì xấu cả nhưng lại sinh ra mày nghiệp chướng đã là xử phạt nặng nề đối với tao rồi, may là tao không biết chuyện này sớm, nếu không tao đã đâm chết mày rồi.”

Lương Tình nghe xong thì trong lòng không khỏi sợ hãi, cảnh giác nhìn Bách Hợp.

Lúc này Bách Hợp mặc kệ ả ta, cả ngày cô không có ra ngoài đường, cũng không biết bao giờ nhiệm vụ này mới kết thúc, chỉ cần sớm hành hạ cha con Lương Bình, chắc cô sẽ được rời khỏi đây nhanh thôi, coi như không rời khỏi thì cô sống thêm vài chục năm nữa cũng thỏa mãn rồi, cũng không phải tay trắng như trước nữa, cô chuẩn bị đi họp báo để nói ra chuyện đôi cha con chó má này, rồi ra vài cuốn sách, không lo mình không kiếm được tiền.

Lương Tình không biết suy nghĩ trong lòng Bách Hợp, cả ngày ả thấp thỏm không yên. Ngày thứ hai Bách Hợp tìm bác sĩ tâm lý điều trị cho ả, mà bác sĩ kia cũng biết chuyện Lương Tình đấy, nhìn thấy ánh mắt của cô ấy mang theo đủ loại khinh thường, khi nhìn Bách Hợp thì vô cùng thương cảm, có điều bác sĩ này rất giỏi, sau khi nhận được ám chỉ của Bách Hợp thì trong lòng bác sĩ tâm lý này đồng tình người đàn bà này, vô cùng không thích Lương Tình không biết xấu hổ đoạt đàn ông với mẹ mình lại còn là bố ruột nữa chứ, cũng hy vọng kéo ả ra khỏi vũng lày, trả chồng lại cho Bách Hợp, nên cố gắng khai mở cho ả.

Nửa tháng sau, Lương Tình được bác sĩ tâm lý ám chỉ, bắt đầu lo lắng chuyện tình yêu cha con, chuyện không biết xấu hổ kia như con thú khổng lồ ăn mòn tâm linh ả, ả bắt đầu bất an, cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, loại mất ngủ này không nên xảy ra trên người con gái đang trưởng thành cũng bắt đầu hiện ra, ả bắt đầu rụng tóc, hàng ngày Bách Hợp đều thấy tóc rụng đầy trong nhà vệ sinh.

Rất nhanh Lương Tình bắt đầu tiều tụy, ả không ăn được, cả người tâm thần bất an, hết lần này đến lần khác được bác sĩ tâm lý tư vấn nên ả vô cùng tỉnh táo không thể điên được, dưới sự dày vò đó thì Bách Hợp lại gọi điện cho Lương Bình ám chỉ tinh thần Lương Tình gần đây không tốt, quả nhiên Lương Bình rất lo lắng, lúc đầu còn chạy đến gần nhà Bách Hợp hẹn hò với Lương Tình, dù sao cũng là ba của mình, tuy biết rõ chuyện giữa mình và ba bị người đời khinh thường, có thể vì tình cảm trong lòng thành sợi dây lôi léo khiến cho ả chìm đắm trong tình yêu cùng với Lương Bình, lại vì tình trạng của hai người mà cảm thấy vô cùng thống khổ.

Hai tháng trôi qua rất nhanh, Bách Hợp coi như không biết chuyện hai cha con lén lút gặp mặt, gần đây tóc Lương Tình rụng rất nhiều, cả người hoảng hốt, loại tra tấn bằng tâm lý này khiến cho thiếu nữ 17 tuổi còn già hơn cả Bách Hợp.

Mãi đến nửa năm sau, Bách Hợp dám khẳng định lúc này tâm lý Lương Tình vô cùng mạnh mẽ sẽ không bị kích thích nhỏ mà phát điên thì mới làm bộ lấy ra một số tiền vừa đủ để mua xe bình thường để trong nhà.

Lương Tình sớm phát điên vì chuyện tình cảm cha con, nhất là còn ở cùng với mẹ mình người bị hại.

Bên này là mẹ đẻ của mình, bên kia là cha cho mình tính mạng còn là người mình yêu sâu đậm, Lương Tình bị dày vò rốt cục không nhịn được nữa yêu cầu Lương Bình bỏ trốn.

Đối với bảo bối của mìn thì Lương Bình không thể nào cự tuyệt được, gã đồng ý, lúc này trùng hợp Lương Tình lại phát hiện ra Bách Hợp để lại bốn vạn đồng, ả liền trộm luôn rồi cùng cha mua vé máy bay tới thành thị lạ lẫm mà sống.

Dưới sự cố ý của Bách Hợp, đôi cha con đã bị dọa cho đến nỗi chim sợ cành cong ngay cả tính cảnh giác cơ bản cũng không có, tự cho là tìm được đường sống ngồi máy bay rời khỏi thành phố này.

Nhưng bọn hắn không biết rằng tất cả tin tức đã được Bách Hợp ghi lại. bọn hắn đi đến chỗ nào đều có người tự nguyện nào ánh mắt cho cô, mỗi ngày cô lên blog cá nhân xem có người comt đôi cha con này dùng tên gì, ngồi máy bay đến chỗ nào.

Cho hai người nửa tháng sắp xếp, hai người cho rằng có thể thay đổi hình dáng thì không có người phát hiện ra mình, vừa mới dàn xếp xong thả lỏng một tí thì Bách Hợp cười lạnh mua xong vé máy bay tới thành phố này.

Khi nhìn thấy Bách Hợp xuất hiện trước mặt mình thì cả người Lương Bình suýt nữa thì ngất đi.

“Chồng, con gái, rốt cục tôi cũng tìm thấy hai người rồi, tháng này hai người chạy đi đâu thế, tôi tìm khắp nơi. Anh xem tôi còn mang cả giấy kết hôn cùng với ảnh của hai người, tôi nhớ hai người muốn chết…” Cô gào khóc, mọi người xung quanh nhìn về phía cha con Lương Tình khiến cho người người Lương Tình và Lương Bình nhớ lại ánh mắt bị người xem thường lúc trước kia.

Người xung quanh biết người này sống như vợ chồng ai dè hóa ra lại là hai cha con, hai người rất sợ hãi cũng không chịu được ánh mắt khinh bỉ này mà chạy trốn trối chết.

Thời gian kế tiếp, giống như trò mèo vờn chuột, cha con Lương Bình cứ nửa tháng đều bị Bách Hợp tìm được, sau đó lại là tiết mục dọn nhà chạy trốn vô chừng mực, nửa năm ngắn ngủi, Lương Tình suýt nữa thì trọc đầu, hiện tại ả phải đội tóc giả thay đổi quần áo để trốn Bách Hợp nhưng đều không được, gần như đi nửa đất nước đồng thời danh tiếng cha con này càng vang xa, Bách Hợp khiến cho đôi cha con này không còn chỗ mà trốn nữa.