Chương 16

- Nị có biết chừng nào họ về không?
- Chời ơi, ngộ sao mà piết lược chớ... hai người muốn tìm người quen chong lầy ha ?... vài ngày sau chở lại li nha...
Mẫu đối thoại ngắn ngủi, cùng vẻ mặt thất vọng của Bà Bảy và Hạnh, khi Hạnh mở chiếc bóp đeo vai , trả tiền nước sâm, đã làm một vài người rổi việc nảy giờ đứng xung quanh nhìn theo, khi hai người đi ra đầu chợ Kim Biên tìm xe xích lô :
- Hai người nầy, chắc chắn ở dưới quê lên tìm người nhà rồi...
Vài ba người liền tách ra, đi theo họ...
Phía trước Hạnh vừa đi vừa hỏi bà Bảy :
- Bây giờ mình làm sao hả Má?
- Tao cũng không biết phải làm gì nữa, về nhà trước đi, rồi hẳn tính.
- Hôm qua, anh Hai nói với con , ảnh không tin lần nầy con với Má lên thăm ảnh như bình thường , ảnh hỏi con, ở dưới nhà bộ có chuyện gì sao?
- Rồi mầy nói gì với nó?
- Đâu có nói gì chứ, nhưng con chỉ sợ nếu mình ở lại lâu quá thì sẽ không dấu được ảnh đó.
- Tao.... nhưng liền đó thì có tiếng la của Hạnh :
- Má ơi... bà chỉ kịp nhìn thấy Hạnh loạng choạng suýt chúi đầu xuống đất... một tên lưu manh từ phía sau đã xô mạnh vào vai Hạnh... và lợi dụng lúc đó một tên khác đã giựt chiếc bóp đeo ngang vai của Hạnh chạy biến vào khu chợ Kim Biên.
Định thần, Hạnh nhổm dậy, đuổi theo tên lưu manh, miệng la inh ỏi :
- Cướp, cướp... bớ người ta... và phía sau là tiếng bà Bảy :
- Bớ làng xóm ơi, cướp, cướp giựt bóp con tôi... cướp, cướp...bớ người ta...
Tên cướp bất ngờ thấy Hạnh đuổi theo bén gót lại la inh ỏi, nên thay vì chạy vào trong chợ, hắn rẻ vào khu nhà dân đối diện với chợ Kim Biên... bởi một số người nghe tiếng Hạnh la , cùng rượt theo hắn... và ngay đầu hẽm, hắn bị đá té bổ nhào, chiếc bóp có dây đeo vừa cướp được của Hạnh văng ra xa...
Người đá ngã tên cướp cạn là một anh phu xích lô đạp, đang ngồi trên xe chờ khách, đậu trước đầu con hẽm, thấy tên cướp chạy ngang và nhiều người đang đuổi theo phía sau , nên phóng xuống xe đá vào chân tên cướp. Anh cúi xuống nhặt chiếc bóp lên, chưa kịp đưa cho Hạnh cũng vừa chạy đến, thì tên cướp đã lồm cồm bò dậy, tức tối húc đầu vào bụng anh. Cười nhạt, anh nghiêng người qua để tránh, tên cướp hụt đòn lão đão , thì thêm ba tên khác từ trong xóm, cầm cây dầu loại 3 phân vuông, xông vào... Mọi người ai cũng đều nghĩ là họ sẽ giúp anh phu xích lô để bắt tên cướp, nhưng sự việc hoàn toàn ngược lại. Ba tên mới đến đã tấn công anh phu xích lô đang tóm gáy tên cướp, để giải vây cho hắn. Quá bất ngờ, nên mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, kể cả Hạnh , nên cô đứng chết trân. Anh phu xích lô buông tên cướp nhãy ra ngoài , ngay trước Hạnh để tránh những khúc cây dầu vuông phang tới tấp, và Hạnh thấy, hình như ngón tay trỏ của anh ngay ra chỉa xuống đất khoanh khoanh mấy vòng tròn. Thật lạ lùng, bọn cướp cạn đang hung hản như vậy, bỗng ngây người ra, thì vừa lúc có tiếng tu-huýt của Cảnh Sát ré lên từ bên chợ, và hai nhân viên Cảnh Sát cùng vài người dân chạy qua... Họ đã còng tay bọn cướp cạn thật dễ dàng vì hình như chúng không còn chút hơi sức nào để kháng cự... Được những người mục kích sự việc thuật lại tường tận hai nhân viên Cảnh Sát đã mời Hạnh và anh phu xích lô theo về bót để làm biên bản sự việc... Có lẽ là lần đầu tiên phải tới cò bót, nên dù rối rít cám ơn anh phu xích lô, Bà Bảy vẫn lo lắng hỏi Hạnh, khi thấy nhân viên Cảnh Sát đã tạm giữ chiếc bóp của Hạnh :
- Bóp của mầy bị giựt mà, sao họ chưa chịu trả cho mầy, còn đi đâu nữa chứ Hạnh?
Hạnh chưa biết phải trả lời bà Bảy như thế nào vì hình như đầu óc cô vẫn chưa được tập trung, thì anh phu xích lô đở lời :
- Bác và cô hãy an tâm, về bót họ sẽ trả lại cho cô, sau khi lập biên bản vì họ cần có tang vật để truy tố bọn cướp cạn nầy.
Hạnh nhìn anh phu xích lô, đang đẩy xe đi kế bên bà Bảy, lí nhí tiếng cám ơn... Bây giờ cô mới nhìn kỷ ân nhân của mình... khoảng hăm lăm, hăm sáu, người dong dỏng cao, gương mặt tuy hơi đen vì nắng gió, nhưng còn phảng phất đâu đó chút hình ảnh thư sinh với nụ cười tự tin nửa miệng, nhất là đôi mắt cương nghị được biểu lộ dưới đôi lông mày rậm hình lưởi mác... và không hiểu sao, cô có linh cảm đây mới chính là người gia đình cô muốn tìm chứ không phải là thầy Hai Lý...
Từ bót Cảnh Sát đi ra thì trời đã quá xế trưa, Hạnh thấy vui vui biết được tên của anh phu xích lô là Trần Hữu Định, lúc anh khai báo với Cảnh Sát... nên cô cười khi nghe anh đề nghị đưa hai người về nhà :
- Má à, hay chúng ta mời anh Định đi ăn cơm luôn đi, trời cũng đã xế rồi, con thấy đói bụng quá.
Bà Bảy đồng ý ngay, nhìn Định :
- Phải đa, cậu kiếm chổ nào, mình làm ba hột rồi về cũng không muộn.
- Bác và cô không sợ người nhà trông sao?
Hạnh đở lời cho bà Bảy :
- Ồ, không sao, anh hai của Hạnh đi học, giờ nầy chưa về nhà đâu... và cô nheo mắt tinh nghịch nhìn Định :
- Anh tìm chổ nào rẻ rẻ nha, Hạnh không có tiền nhiều đâu đó...
Định chợt vui lây :
- Thì cho phép tôi mời cô với Bác cũng được mà...
- Ý chết, ai làm thế với ân nhân của mình chứ...
Định từ từ đạp xe, sau khi kéo chiếc mui che bớt nắng cho Hạnh với Bà Bảy :