Chương 91: Ám toán

"Diệp Cửu Dương, Diệp Ly Tâm, rốt cuộc các ngươi bao giờ thì chữa bệnh cho ta cha?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận dùng sức vỗ mặt bàn nói.

Diệp Cửu Dương vẫn văn phong bất động như cũ, mí mắt cũng không thèm nhúc nhích, ngược lại Diệp Ly Tâm hơi mím môi, quái thanh quái khí nói, "Sư thúc, ngươi đã nói vật kia là bảo bối của Miêu Cương chúng ta, vậy cho dù muốn tìm thì cũng cần phải có thời gian chứ?" Lúc nói lời này, nàng nhìn lướt qua Diệp Cửu Dương. Hắn trước sau vẫn còn đang chơi đùa chén cổ trong tay, hoàn toàn không chút ngẩng đầu.

Hoàng Phủ Nguyệt Minh mắt lạnh nói: " Cũng nửa tháng rồi!"

"Sư thúc tự mình có thể đi tìm mà!" Diệp Ly Tâm cười, "Ngươi không phải là nhập thất đệ tử của cha ta sao? Sư thúc không thể nào không biết chứ?" Nàng cũng không biết tại sao cha lại thu Hoàng Phủ Nguyệt Minh, ngay cả bọn họ cũng không biết cha từng có quyết định như vậy, cũng không biết Hoàng Phủ Nguyệt Minh đac học được bao nhiêu, Diệp Ly Tâm đối với chuyện này lòng tràn đầy không vui.

Hoàng Phủ Nguyệt Minh hơi mím môi, "Ta là sư thúc của các ngươi, ta muốn các ngươi làm cái gì, các ngươi cũng phải làm cái đó."

Tiếng nói vừa thốt ra, bỗng chốc Diệp Cửu Dương đứng lên, "Sư thúc!" Hắn lạnh lùng mở miệng.

Hoàng Phủ Nguyệt Minh ớn lạnh, chống lại ánh mắt của Diệp Cửu Dương, một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương đánh úp tới tim của nàng, Diệp Cửu Dương chậm rãi bước lên, tiện tay lấy chén cổ trong tay ném cho Diệp Ly Tâm. Diệp Ly Tâm thuận tay nhận lấy, đặt vào trong ngực.

Trong lòng nàng không nhịn được thầm nghĩ: ca ca thật không phải là một người bình thường, cả ngày cầm vật người khác luôn hi vọng có được sờ sờ trước mắt người ta, lại còn nói với người ta là không tìm được! Đây rốt cuộc là dạng hứng thú tệ hại gì.

Diệp Cửu Dương chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên người Hoàng Phủ Nguyệt Minh, một tay nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi nhấc lên khỏi bàn, lạnh nhạt mà nói, "Đừng vỗ hư bàn của ta, ta cũng không muốn khiến sư thúc đền cho ta!"

Hoàng Phủ Nguyệt Minh nắm chặt quả đấm, "Diệp Cửu Dương!"

"Sư thúc có lời gì cứ nói thẳng là được!" Diệp Cửu Dương lười biếng nhếch lông mày.

"Rốt cuộc đến bao gìơ ngươi mới chữa bệnh cho cha ta?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận.

"Khuất Liễu Phong không phải người của Diệp gia, cổ của Diệp gia sẽ không dùng trên người hắn khi còn sống!" Ngụ ý chính là, coi như đã tới nơi này, Khuất Liễu Phong vẫn phải chết!

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhíu mày, "Ta nghe nói, ở đây có một loại cổ là vua trong mọi thứ cổ, bất kỳ cổ trùng nào ở bên cạnh nó cũng không có tác dụng!"

"Vậy cũng không cứu được tánh mạng của hắn!" Cổ vua đó là đối với các cổ khác, còn đối với người mà nói, nó chính là độc!

"Ta muốn cổ vua!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh nói. Thì ra Khuất Liễu Phong chỉ là cái cớ, tới nơi này, chỉ là vì tìm cổ vua thôi.

"Không cứu cha ngươi?"

"Hắn không chết, về sau cũng chỉ có thể ở trên giường. Hơn nữa, công lực của hắn tất cả đều đã cho ta!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhướng mày, "Ta muốn cổ vua!"

Diệp Cửu Dương gật đầu một cái, "Thế nếu như ta không cho?"

"Ta là sư thúc của ngươi!"

"Ta là cổ vương Miêu Cương!" Diệp Cửu Dương cười lạnh thành tiếng, "Ngươi thật sự cho rằng ngươi tới đây vì cái gì ta không biết sao?"

Hoàng Phủ Nguyệt Minh cả kinh, "Ngươi . . . Biết cái gì?"

"Ngươi đã làm gì trên người Lưu Mật Nhi?" Mắt thấy lão ca không nói ra ý định, Diệp Ly Tâm tiến lên một bước. Nàng đã cảm thấy kỳ quái, ca ca vì sao lần đầu tiên lúc gặp mặt liền hiếu kì đối với Mật Nhi tỷ tỷ như vậy. Thì ra là khi đó, trên người tỷ tỷ đã có cổ! Cố ý mang tỷ tỷ trở lại cũng là vì chữa trị cho nàng. Ai biết lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhíu nhẹ, "Ta có thể làm cái gì? Các ngươi quên mất rồi sao, chuyện bọn họ thành thân đâu phải do ta!" Ghê tởm nhất chính là cuối cùng Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi cứ đường hoàng rời đi như vậy. Nàng hao phí tâm tư . . . Không được gì cả! (Chém)

Diệp Ly Tâm hừ lạnh, "Nếu như không phải là âm mưu đùa bỡn của ngươi, bọn họ sẽ thành hôn sao?"

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười, "Ngươi nói như vậy làm ta cảm thấy được, cách làm của ta hình như có chút không đúng!"

Diệp Ly Tâm tức cười, là Hoàng Phủ Nguyệt Minh bị Phượng Cảnh Duệ tính kế ngược lại. Câu nàng mới vừa nói kia sai rồi! Nàng âm thầm nghĩ.

Lưu Mật Nhi một cước đạp Phượng Cảnh Duệ ra khỏi phòng, nàng kiên quyết yêu cầu hai người chia phòng mà ngủ. Phượng Cảnh Duệ nói, hắn là bị bắt buộc vì trong sạch của hắn nên mới làm như vậy. Bị Lưu Mật Nhi hung hăng khinh bỉ nhìn xuống.

"Phượng Cảnh Duệ, ngươi đoán xem ta đã thấy người nào ở bên ngoài?" Nàng sải bước đi vào, không nhìn thấy bóng dáng Phượng Cảnh Duệ."Người đâu?"

Tìm được Vô Trần, Lưu Mật Nhi hỏi, "Chủ tử ngươi đâu?"

Vô Trần nói, "Chủ tử đi tìm Khuất Liễu Phong!"

Lưu Mật Nhi nhướng lông mày, "Làm sao ta không biết?"

Vô Trần lắc đầu, "Chủ tử nói, rất nhanh sẽ trở lại!"

"Khuất Thiên Hàn đâu?" Tên kia cũng đi theo!

"Khuất công tử đi cùng chủ tử!" Vô Trần trả lời.

"Hai người bọn họ đang làm cái gì?" Len lén đi?

Khuất Liễu Phong nhìn hai nam tử ở đầu giường. Một người là đứa bé hắn nuôi nấng hai mươi năm, một là . . . đứa bé của người mà trong lòng hắn quyến luyến nhất.

Phượng Cảnh Duệ liếc nhìn Khuất Liễu Phong nằm trên giường, "Ngươi bây giờ còn hận ta sao?"

Khuất Liễu Phong hừ một tiếng, "Ngươi tìm ta để nói những lời này?"

Phượng Cảnh Duệ thản nhiên cười cười, "Ngươi có biết, con gái của ngươi dẫn ngươi tới nơi này vì cái gì không?" Mới vừa rồi trong lúc vô tình nghe được, khiến hắn vô cùng bất ngờ. Khuất Liễu Phong này thật sự là xui xẻo.

"Đương nhiên là vì cứu ta!" Khuất Liễu Phong hất cằm lên.

"Gân mạch toàn thân ngươi đã đứt hết, ngươi cảm thấy ai có thể cứu ngươi?" Thế nào Phượng Cảnh Duệ cũng không nghĩ tới đây đã từng là một kẻ giang hồ lão luyện và gian trá, bây giờ lại . . .

Khuất Liễu Phong biến sắc, "Miêu Cương từ trước đến nay vô cùng thần bí, nàng đưa ta tới nơi này chắc là có biện pháp!"

Phượng Cảnh Duệ lắc đầu một cái, xoay người liếc mắt nhìn Khuất Thiên Hàn, "Ngươi nói cho hắn biết đi!"

Khuất Thiên Hàn bước tới, nhìn không chuyển mắt lão nhân là cha mình, thật lâu sau không nói.

Ngược lại Khuất Liễu Phong nhìn thấy Khuất Thiên Hàn thì ánh mắt lóe lên, "Ngươi tới đây làm gì?"

Khuất Thiên Hàn quét mắt lạnh nhìn hắn một cái, "Nàng tuyệt đối sẽ không cứu ông!"

Khuất Liễu Phong nghe vậy chợt sững sờ, "Không thể nào!" Lúc nói lời này trong lòng hắn cảm thấy rất ngờ vực.

Phượng Cảnh Duệ tay khoanh trước ngực liếc nhìn đôi cha con này, thật so với nhà bọn họ cũng không khá hơn chút nào? Chỉ có điều . . . một bên tai hắn khẽ nhúc nhích, chậm rãi nhếch môi.

Cửa phòng Khuất Liễu Phong bị người từ từ mở ra, Hoàng Phủ Nguyệt Minh vừa xoay người, thấy trong nhà có người, bước chân nàng ta ngừng lại một chút, "Các ngươi . . ."

Phượng Cảnh Duệ gặp chuyện vẫn ung dung liếc nhìn nàng, "Hoàng Phủ cô nương, đã lâu không gặp! Gần đây có tốt không?"

Hoàng Phủ Nguyệt Minh mặt không biến sắc nhìn Khuất Thiên Hàn, người này nàng đã nhốt hắn lại, bây giờ lại tìm tới đây, không lẽ là . . .

Làm gì sao, vốn Khuất Thiên Hàn không hề đem ánh mắt đặt trên người của nàng ta. Lúc Phượng Cảnh Duệ mở miệng, hắn chỉ chắp tay sau lưng đứng bên giường, không biến sắc nhìn tình trạng bên trong viện.

Tất cả đều lọt vào mắt Hoàng Phủ Nguyệt Minh, nàng ta thận trọng mở miệng, "Tại sao các ngươi lại ở đây?"

Phượng Cảnh Duệ khẽ mỉm cười, "Cô nương khẩn trương như vậy làm gì? Phòng này là của ngươi sao?"

Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Nhìn thoáng qua vai Phượng Cảnh Duệ, nàng nhìn thấy Khuất Liễu Phong nằm trên giường đang nhìn nàng . . .

Không biến sắc gật đầu một cái, Hoàng Phủ Nguyệt Minh nghiêm nghị nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ta đã nói rồi, ta không có thuốc giải!"

"Nói cách khác ngươi đang gạt ta?" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nói, hôm nay tới nơi này với mục đích chủ yếu là xem Khuất Liễu Phong một chút, cổ độc trên người Mật Nhi, đến bây giờ còn chưa phát tác, hắn tạm thời không vội, đi tới địa bàn của Diệp Cửu Dương, chuyện cổ độc dĩ nhiên là giao cho hắn.

Hoàng Phủ Nguyệt Minh lại cười, "Ngay cả độc tình cũng chưa có thuốc giải!"

Phượng Cảnh Duệ chậm rãi khép hai tròng mắt, âm thanh chợt lạnh xuống, "Nếu, như thế, ngươi cũng không được dùng!"

Nàng lập tức đề phòng nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi phải giết chết ta đã?"

"Ta không thể sao?" Phượng Cảnh Duệ hỏi ngược lại.

"Ngươi cảm thấy ngươi có năng lực làm điều đó?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh giận quá hóa cười.

Trái tim Phượng Cảnh Duệ rét lạnh, theo trực giác quay đầu lại.

Lập tức thấy một chưởng mạnh mẽ quét tới đánh lên ngực Phượng Cảnh Duệ. Khuất Thiên Hàn trong nháy mắt vọt vào, không ai nghĩ tới, Khuất Liễu Phong vốn phải nằm ở trên giường không có chút năng lực phản kháng nào đột nhiên tiến đến gần động thủ.

Buồn bực ho một tiếng, Phượng Cảnh Duệ liên tiếp lui ra sau, "Ngươi . . . Không phải Khuất Liễu Phong!"

Khuất Liễu Phong cười ha hả, "Không sai, Khuất Liễu Phong đã chết!" Hắn ta từ từ bóc sạch lớp ngụy trang trên mặt. Bộ dáng Ngụy công công xuất hiện trước mắt bọn họ. Không khí tức thời đông cứng. (Chém)

Một tay đang ôm ngực, đột nhiên Phượng Cảnh Duệ khạc ra một ngụm máu tươi. Khuất Thiên Hàn đã sớm giao đấu cùng Ngụy công công. Hoàng Phủ Nguyệt Minh chậm rãi đến gần Phượng Cảnh Duệ, ngồi xổm xuống, "Vốn là, nếu gả cho ngươi có thể có được Hoàng Lăng dưới đất, ta sẽ uất ức chính mình! Nhưng ngươi lại không cần ta! Như vậy . . ." Tay của nàng ta đặt trên người Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi cũng nên nếm thử một chút mùi vị của độc tình chứ hả?!"

"Hoàng Phủ Nguyệt Minh!" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nói."Ngươi dám!"

"Độc tình không có thuốc giải! Ta đã nói qua!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh đứng lên, "Thuốc giải duy nhất là cổ vương, chỉ có điều, đây là ta thứ muốn tìm! Ngươi không có cơ hội lấy đâu!"

Phượng Cảnh Duệ buồn bực ho một tiếng, ý thức bắt đầu tan rã. Khuất Thiên Hàn thấy thế ra một hư chiêu rồi dùng một tay nhấc lấy Phượng Cảnh Duệ rồi lắc mình phá cửa sổ mà ra. Chạy thẳng một đường như điên trở lại khách sạn.

Đang ở cùng hai người Vô Trần và Vô Ngân đã hai ngày, Lưu Mật Nhi đột nhiên thấy Khuất Thiên Hàn mang theo Phượng Cảnh Duệ trở về, trong lòng nàng cả kinh, vội vàng bước ra, kinh hãi, "Làm sao? Làm sao vậy? Các ngươi làm sao vậy?"

Khuất Thiên Hàn vốn không có thời gian trả lời câu hỏi của nàng..., kéo ngay thân thể của nàng ra, liếc mắt nhìn Vô Trần.

Vô Trần sáng tỏ tiến lên, đưa tay đặt lên cổ tay của Phượng Cảnh Duệ, chốc lát, hắn lo lắng vô cùng mở miệng, "Ta không có biện pháp!"

Toàn thân Lưu Mật Nhi cứng đờ, "Vô Trần, ngươi nói cái gì?"

Vô Trần quay đầu, "Ta không có biện pháp! Ta cần một người có công lực trên bốn mươi năm, hơn nữa, còn phải có tuyệt chiêu, người duy nhất có thể làm chuyện này chỉ có lão Cốc chủ!"

"Ta đi tìm!" Lưu Mật Nhi lớn tiếng nói.

Vô Trần lắc đầu một cái, "Không thể đâu, lão Cốc chủ không bao giờ ra khỏi Minh cốc!"

Lưu Mật Nhi trầm mặc, "Ta có cách!"

Vô Trần trầm ngâm chốc lát "Thông báo cho Diệp Cửu Dương một chút, để bọn họ bảo vệ tốt tâm mạch chủ tử, ta đưa cô nương trở về!" Ngay từ lúc biết Lưu Mật Nhi có cổ độc trên người, hắn không thể rời đi để lại một mình nàng. Nếu không, chủ tử mà biết. . . Nghĩ tới đây, Vô Trần rùng mình một cái! Kiên định hơn với ý nghĩ của mình.

Những lời này, Lưu Mật Nhi hoàn toàn không nghe lọt vào tai! Chỉ vội vã gật đầu. Ngay đêm đó, Lưu Mật Nhi cùng Vô Trần rời Miêu Cương, đi Minh cốc!