Chương 5: Bình yên luôn vắng mặt

Sáng sớm hôm sau phải đi học, hai người đều trong tình trạng mắt thâm quầng bước ra khỏi cửa. Chẳng là đêm qua Nam Phong ngủ giường bé không quen liền bị lăn xuống đất vài lần, sau đó âm thầm ôm gối lên nằm chung cùng Thiên Ân. Còn cô nửa đêm tỉnh dậy thấy có kẻ nằm cạnh mình, thần trí không rõ ràng mà đánh hắn túi bụi. Kết quả là Thiên Ân chịu đổi giường cho Nam Phong, chỉ có điều cả hai tỉnh như sáo cho đến sáng.

Nhưng sáng ra lại tiếp tục có vấn đề.

Nam Phong kiên quyết không chịu mặc váy, nhưng đó lại là đồng phục nên Thiên Ân bắt hắn mặc cho bằng được. Một phần vì hiện tại cô là con trai, khỏe hơn hắn; một phần vì cô lấy thức ăn ra đe doạ nên hắn đành chịu đựng nhục nhã mà mặc váy, mặc thêm một chiếc quần đùi bên trong. Hắn càng lúc càng cảm thấy cái tôi của mình bị đè xuống nặng nề.

Việc sáp nhập tiến hành vào thời điểm cuối năm nên nhà trường chưa phân phối lại học sinh các lớp. Vì vậy các lớp học vẫn nam nữ cách biệt.

Thiên Ân ngồi giữa đám con trai, cô phải giả bộ lạnh lùng trầm lặng khiến lũ con trai cảm thấy hôm nay không nên bắt chuyện. Họ cũng nghĩ thủ lĩnh còn đang bực bội vì trận đánh mấy hôm trước. Tất cả những gì Thiên Ân nói ngày hôm nay là: ‘ừ’, ‘không’ và ‘không biết’. Có thể nói là cô có biểu hiện rất tốt.

Còn Nam Phong bị Hoàng My túm cổ giật lên giật xuống hỏi cho rõ chuyện. Cuối cùng vì quá bực mình hắn liền hét “đó là bạn trai của tôi” khiến Hoàng My kinh ngạc không thôi. Nữ sinh xung quanh bắt đầu có chuyện để buôn bán, hết về tình yêu sét đánh, tình yêu oan gia sau đó lại yêu hận tình thù: đan xen giữa tình yêu của hai người là trách nhiệm của một thủ lĩnh, blah blah blah... Nam Phong nghe đến chóng mặt, dù sao cũng thiếu ngủ nên hắn nằm gục xuống bàn qua mấy tiết liền cho đến khi có một bàn tay của con trai mạnh mẽ lôi hắn dậy. Hắn nửa tỉnh nửa mê bực bội nhìn kẻ đáng chết nào vừa lôi mình dậy. Nhưng kẻ đáng chết đó lại là... chính hắn? Hay nói đúng hơn là Thiên Ân.

“Đây, cô nhìn cho kĩ đi! Đây chính là bạn gái của tôi!” Thiên Ân một tay kéo Nam Phong dậy, một tay nâng cằm Nam Phong lên.

Tiết vừa rồi Thiên Ân trong hình dáng Nam Phong bị một cô gái tới tỏ tình. Cô gái này Thiên Ân cũng biết, đó là một trong số những ‘đàn em’ của cô. Con gái dạo này sao cứ thích đâm đầu vào mấy tên con trai đẹp mã như vậy cơ chứ? Thật mù quáng. Thiên Ân lấy lý do đã có bạn gái để từ chối nhưng cô ta không hề tin, vậy nên Thiên Ân mới đưa cô ta đến đây để cho cô ta xem “bạn gái” của mình. Tên chết tiệt này lại dám ngủ gật trong lớp, mất hết cả hình tượng của Thiên Ân này.

“Thủ... thủ lĩnh?” Cô gái tỏ tình với Nam Phong kinh ngạc.

“Hử?” Nam Phong ngoác miệng ra ngáp một cái.

“Xin lỗi thủ lĩnh! Em không biết đây là bạn trai của thủ lĩnh!” Cô gái nhanh chóng cúi mặt nhìn xuống đất, nói.

“Hử?” Nam Phong ngơ ngác chưa kịp hiểu gì đã bị Thiên Ân ôm eo.

“Ân là người rộng lượng, sẽ không tính toán mấy chuyện này. Cô về lớp của cô đi.” Thiên Ân nói.

Cô gái rẽ đám người hóng hớt chạy trối chết. Thiên Ân thì thở hắt một cái nhìn đám người xung quanh. Giờ thì hay rồi, cả trường sẽ biết cái quan hệ này của thủ lĩnh hai trường.

“Cậu sang đây làm gì?” Nam Phong ngáp hết mấy cái nữa rồi uể oải hỏi Thiên Ân.

Người xung quanh nghệt mặt. Thiên Ân nghệt mặt.

“Ê ê ê... cậu kéo tôi đi đâu vậy?” Nam Phong bực bội nhìn Thiên Ân sử dụng cơ bắp của mình một cách hiệu quả.

“Tên tóc đỏ ngồi cạnh cậu tên gì?” Thiên Ân hỏi.

“Kỳ Dương, cánh tay phải của tôi.”

“Chẳng phải tôi đang cầm tay phải của cậu à? Đừng dùng phép ẩn dụ với tôi. Hai tên hay đi cùng nhau, ăn mặc diêm dúa như nhau, tên gì?”

“Trần Huy và Đỗ Huy, họ ăn mặc phong cách, sao gọi diêm dúa?”

“Không quan tâm, vậy Ken là tên nào?”

“Thủ lĩnh trường Minh Khai.”

Thật sự ngồi trong lớp với mấy tên con trai rất căng thẳng, sợ bị phát hiện có điểm bất thường nên cô chỉ lạnh lùng im lăng. Nhưng mấy tên chơi thân với hắn lại quyết cạy miệng cô cho bằng được. Thiên Ân tiếp: “Kỳ Dương nói, tên Ken nào đó đã sỉ nhục cậu, nói rằng cậu một đứa con gái cũng không đánh nổi. Còn 2 tên Huy rủ cậu đi bar tối nay, nói muốn tìm cho cậu một cô bạn gái.”

“À, lại nữa.” Hai tên Huy chết tiệt kia đã lôi hắn đi khắp nơi để tìm bạn gái, trong khi hắn đối với việc có bạn gái luôn muốn tránh xa. “Bảo Kỳ Dương rằng kệ tên Ken ghen ăn tức ở ấy đi, rồi từ chối 2 tên Huy cho tôi, nói rằng Nam Phong này đã có bạn gái rồi. Mẹ nó, còn học sinh mà suốt ngày đi bar.”

“Biết, tôi nói như vậy rồi. Với lại cả cái trường này cũng sắp biết hết rồi.” Thiên Ân khoanh tay.

“Vậy thì tốt. Xin mấy ngày bình yên.” Nam Phong ngoác miệng ngáp lớn.

Thiên Ân thấy vậy hắn ngáp vô ý vô tứ như thế mà không biết nên khóc hay nên cười: “Còn một chuyện nữa.”

“Hử?”

“Ngồi trong lớp cậu đừng có dạng chân ra như vậy.” Thiên Ân nhớ tới dáng vẻ khi ngủ vừa rồi của hắn mà họng muốn trào máu.

“Ừ, nhớ rồi.”

“...”

Nhưng chẳng ai trong số họ biết, bình yên của họ không lâu sau sẽ vắng mặt.

Buổi tối, giờ cơm. Khi Nam Phong đang chú tâm vào việc ăn uống thì điện thoại trong túi đột ngột rung lên khiến hắn suýt nữa rơi bát cơm mất miếng ăn. Thực ra đây là điện thoại của Thiên Ân. Hắn rút điện thoại ra chỉ cho Thiên Ân thấy một dãy số lạ, sau khi thấy cô gật đầu nhận cuộc gọi, đồng thời mở loa ngoài.

“Alô?” Nam Phong dè dặt nói.

“Em là Thiên Ân... Hứa Thiên Ân phải không?” Một giọng nói nam tính trầm ấm vang lên.

Nam Phong nhìn Thiên Ân ý hỏi có biết đây là ai không. Nhưng thấy cô chỉ lắc đầu, hắn nói: “Đúng ạ, xin hỏi anh là...”

Giọng nam ở đầu dây bên kia cười nhẹ, trong tiếng nói có pha lẫn sự vui mừng nói: “Thiên Ân, cô bé này, không nhớ giọng anh nữa sao? Anh là ‘vệ sĩ’ của em mà.”

Nghe đến câu này, Thiên Ân mắt mở lớn, vì quá bất ngờ mà không thể nói được tiếng nào mặc cho Nam Phong ra hiệu liên tiếp.

Không nghe thấy câu trả lời, đầu dây bên kia lại lên tiếng: “Thiên Ân, em còn ở đó không?”

Lúc này Thiên Ân như bừng tỉnh sau giấc mộng, gật đầu lia lịa. Nam Phong nhanh chóng bắt tín hiệu rồi nói lại: “Có có có, em nhớ.” Sau đó Thiên Ân chạy ngay đi lấy giấy bút để viết cho Nam Phong nói: “Anh Ngôn...”

“Thiên Ân... hình như em chẳng nhớ anh chút nào.” Nghe giọng nói lúng túng của cô, cái người được gọi là “anh Ngôn” cười đùa nói.

“Không đâu... thực sự trong những năm qua... em rất nhớ anh. Sao anh lại biết số điện thoại của em?”

“Hôm trước anh đã tìm về trại trẻ mồ côi, nhưng họ nói em đã được nhận nuôi sau khi anh rời đi được một năm. Họ còn nói... mẹ nuôi của em đã mất, hiện tại em phải sống một mình phải không?” Giọng nói của Doanh Ngôn buồn buồn.

“Em không sao... em ổn. Còn anh, anh thế nào?”

“Anh hiện tại tên là Doanh Ngôn. Cha mẹ nuôi của anh, họ rất tốt bụng.”

“Vậy... em mừng thay cho anh.”

Thiên Ân và Doanh Ngôn là trẻ mồ côi. Họ đã sống cùng nhau trong một nhà tình thương từ nhỏ, nhưng rồi cái ngày họ được nhận nuôi cũng đến. Hai đứa trẻ yêu thương nhau như anh em phải chia lìa 10 năm cuối cùng cũng gặp lại nhau. Kẻ ngồi giữa như Nam Phong có thể hiểu được đại khái câu chuyện.

“Thiên Ân, chiều mai có thể gặp nhau không?”

Câu nói của Doanh Ngôn làm cả hai chết lặng. Gặp nhau, trong tình trạng này sao? Nam Phong đang muốn hoãn lại nhưng bị Thiên Ân kéo áo, dùng ánh mắt van xin nhìn hắn. Cuối cùng hắn cũng phải đồng ý với Doanh Ngôn. Nhưng câu sau đó của Doanh Ngôn lại như ném cả hai xuống vực: “Anh đã biết địa chỉ nhà em, 3 giờ chiều mai anh sẽ đến.”

Cúp máy.

Nam Phong không kịp phản bác.

“Tôi... là một đứa trẻ mồ côi. Bố mẹ đã vứt bỏ tôi ngay từ khi tôi mới sinh ra, Doanh Ngôn cũng vậy. Anh hơn tôi 4 tuổi, luôn yêu thương bảo vệ tôi như một người em gái... Cho đến năm tôi 8 tuổi, có hai người tỏ ra rất tốt bụng và gần gũi với chúng tôi đến để tìm nhận con nuôi. Ai cũng tỏ ra ngoan ngoãn vì muốn được nhận, chỉ riêng tôi và Doanh Ngôn đứng riêng một chỗ. Chúng tôi sợ phải xa nhau. Nhưng cuối cùng họ chọn anh ấy, họ đúng là người rất có mắt.” Thiên Ân rất tự hào về Doanh Ngôn.

“Một năm sau đó cô được nhận?” Theo hắn nghe được thì là vậy.

“Ừ, mẹ nuôi... bà ấy cũng là một đứa trẻ mồ côi, không có họ hàng thân thích. Bà là một con người mạnh mẽ, gây dựng sự nghiệp bằng chính đôi tay nhỏ bé của mình. Nhưng mẹ mắc bệnh nan y... bà đã mất từ 2 năm trước. Bà để lại cho đứa con nuôi như tôi một tài khoản lớn trong thẻ ngân hàng, dặn tôi bán căn biệt thự lớn đó đi để chuyển về sống tại nơi này.”

“Chẳng trách sao cô sống một mình nhưng nhà rất lớn.” Cũng chẳng trách sao... cô không có người thân.

King coong...

“Cậu ra mở cửa đi.” Thiên Ân giục.

Nam Phong căng thẳng chạy ra mở cửa, thấy một bác gái đứng ngoài, trên tay cầm một cái hộp gì đó.

Thấy người mở cửa, bác gái kia liền cười vui vẻ nói:“Thiên Ân con bé này, sao mấy ngày nay không thấy cháu lên chỗ mấy bác chơi hả? Quên mấy bác già này rồi sao?”

Nam Phong cứng ngắc đáp lại: “Dạ dạ... cháu đâu dám!”

“Này, cầm lấy. Kim chi bác tự làm thử đấy, cho cháu một phần. Nhớ đến thăm mấy bác nghe chưa. Nhà cháu trong tận cái ngõ đừng bắt mấy bà già này phải đến thăm. Mà dạo này hay thấy một cậu bé đẹp trai ra vào ngõ, chắc là mới chuyển nhà đến. Cháu có biết không bé Ân?” Vẻ mặt bác gái thân thiện khiến Nam Phong thấy an tâm, nhưng câu cuối như thể... đâm một kiếm vào tim đen của hắn.

“Cháu cũng không biết. Cháu sẽ đến chơi với các bác, tại dạo này cháu bận ôn thi...”

“Thì ra là ôn thi. Thế mà bác quên mất! Cứ tập trung mà ôn thi, sau này đến thăm bác cũng được. Bác về đây, mang đến sớm để kịp giờ bé Ân ăn cơm, cho nên vẫn chưa có gì vào bụng đây.”

“Bác... đi cẩn thận.” Nam Phong vô thức vẫy tay tạm biệt người kia, sau đó đóng cửa.

Thiên Ân từ trong nhà vệ sinh chui ra, thở phào nói: “Cứ tưởng ai, ra là bác Hiền.”

“Ai vậy?”

“Là mấy bác sống ở phố trên thôi. Tôi vẫn thường tới thăm bọn họ, nhưng chỉ tại... cái cơ thể này mà chẳng đi đâu được. Mà giờ cũng phải cẩn thận, tuy trong này vắng người nhưng nếu để ai tình cờ bắt gặp tên con trai ra vào nhà, chắc danh dự của tôi mất hết.”

“Cô được nhiều người yêu mến thật. Còn danh dự của cô là do cô giữ, không liên quan đến tôi.” Nam Phong chỉ chăm chăm mở hộp thức ăn, thấy bên trong lẫn lộn một đống xanh đỏ: “Kim chi là cái món gì vậy?”

“Kim chi mà cũng không biết, cậu ăn được cay không thế?”

Nam Phong chưa nghe hết câu hỏi của cô thì đã nhét một miếng lớn vào miệng, sau đó sặc sặc sụa nhả nó ra: “Cay... khục khục... khụ khụ...”

“Hừ... đồ tham ăn.” Cô lắc đầu. Vậy mà lúc thấy hắn mở hộp, cô còn tưởng đại thiếu gia nhà ta không thích cái món trông khá “lẫn lộn” này.

Nhưng hắn cũng thấy vị của nó rất ngon liền từ tốn rón rén ăn tiếp.

“Còn chuyện hẹn với anh Ngôn thì sao? Cậu phải giúp tôi!” Cô đập bàn.

Hắn nhíu mày: “Tôi biết cô đáng thương, nhưng cái chuyện này đâu thể bảo giúp là giúp được.”

“Tôi sẽ đi theo cậu. Nam Phong, giúp tôi đi!”

“Tôi rất muốn, nhưng không thể!” Lần đầu nghe cô gọi tên hắn.

“Vậy đến lúc có người muốn cậu đi đâu đó thì cậu làm thế nào? Tôi cũng sẽ không từ chối giúp cậu!”

“Tôi không nghĩ mình sẽ có chuyện phải nhờ cô giúp.”

“Tôi sẽ đổi giường cho cậu!” Thiên Ân đưa tay lên thề.

“....”

“Tôi sẽ rửa bát thay cậu một tuần.”

“....”

“Mai tôi sẽ nấu những món ngon hơn, đảm bảo cậu sẽ thích.”

“Được.” Đồng ý xong hắn mới ngẩn người. Hắn bị đồ ăn cám dỗ sao? Hắn cảm thấy mình làm người thật thất bại.

“Ahaha... vậy là sắp được gặp anh Ngôn rồi!” Cô vui vẻ đập bàn.

“Cô thích hắn à?”

“Thích chứ! Mà hắn cái gì, gọi là anh! Hơn tuổi đấy.” Cô thích anh từ nhỏ, ngày bé đã luôn mơ ước được làm cô dâu của anh.

“Thế à.” Hắn bâng quơ nói một câu, gắp thức ăn ăn tiếp.

Ban đêm khi nằm ngủ trên chiếc giường lớn của cô, chẳng hiểu tại sao hắn không thể ngủ được. Vài ngày ngắn ngủi sống ở đây, hắn cảm thấy mình như nói nhiều hơn, ăn nhiều hơn, cũng bớt cao ngạo hơn. Bởi luôn có cô bên cạnh hắn, tranh cãi cùng hắn, nấu cho hắn những món ngon, khác hẳn với sự lạnh lẽo mà hắn trải qua trước kia. Không thể phủ nhận được rằng ở trên lớp, cô được mọi người vừa kính vừa yêu, khi ở nhà thì có những người hàng xóm quan tâm hết mực. Cô cũng là con người mạnh mẽ, sau cái nụ cười luôn trên khóe môi là một câu chuyện buồn chưa được kể tới. Hắn không ghét Thiên Ân, trái lại gần đây còn có chút cảm tình với cô ấy, miễn cưỡng coi cô ấy là đồ của mình.

Đang nghĩ miên man thì hắn thấy một bóng đen chậm chạp lướt qua giường hắn, tiến tới nhà vệ sinh. Sau đó bóng đen vô tư trèo lên giường hắn ngủ. Là Thiên Ân. Hắn muốn gọi cô dậy nhưng lại thôi, im lặng nằm cạnh, nghe tiếng thở đều đều của cô.

“Anh Ngôn...”

Nghe tiếng nói mớ của Thiên Ân, chẳng hiểu sao trong bụng hắn trào lên một đống bực mình, lập tức co chân đạp một cái khiến cô ngã lăn xuống giường.

“A...” Thiên Ân giật mình từ dưới đất bò dậy, thấy mình lại đi nhầm giường liền chán ngán: “Lại nhầm giường rồi... Mà cái tên này tướng ngủ thật xấu, đạp người ta ngã được cơ chứ. Chết tiệt...” Sau đó cô trở về giường nhỏ.

Nam Phong đang nhắm mắt giả ngủ liền nhẹ nhàng mở mắt.

Rốt cuộc là mình bị sao vậy...